85
2
- Kiếm tiền
- Yancey2001 đã kiếm được 850 đ
Lay Lắt Chân Trời
Thể hiện: Phạm Nguyên Ngọc, Táo
Thể hiện: Phạm Nguyên Ngọc, Táo
"Lay Lắt Chân Trời" – Phạm Nguyên Ngọc, Táo là một bản nhạc mang màu sắc trầm buồn, gợi lên cảm giác cô đơn và chông chênh rất rõ rệt trong lòng người nghe. Ngay từ những giai điệu đầu tiên, ca khúc đã tạo ra một không gian rộng nhưng vắng, nơi cảm xúc như trôi dạt về một "chân trời" xa xôi, mờ nhạt và khó nắm bắt. Âm nhạc không ồn ào, mà nhẹ nhàng, tiết chế, giúp người nghe dễ dàng chìm vào dòng suy tư riêng của mình. Lời bài hát giàu hình ảnh và tính gợi, nói về những nỗi nhớ, sự đợi chờ và cảm giác bất lực trước sự đổi thay của tình cảm. "Lay lắt" không chỉ là trạng thái của ánh sáng nơi chân trời, mà còn là ẩn dụ cho hy vọng mong manh còn sót lại trong một mối quan hệ đã phai nhạt. Giọng hát của Phạm Nguyên Ngọc và Táo bổ trợ cho nhau rất tốt: Một bên sâu lắng, tự sự, một bên mộc mạc nhưng da diết, tạo nên sự đối thoại cảm xúc đầy chân thật. "Lay Lắt Chân Trời" không phải là ca khúc để nghe vội. Nó phù hợp với những khoảnh khắc yên tĩnh, khi người ta muốn đối diện với chính mình, với những điều chưa kịp nói và những cảm xúc còn dang dở. Đây là một bài hát buồn nhưng đẹp, buồn theo cách rất người.
Lời bài hát
Vương vấn nơi đây còn nụ cười
Tha thiết nơi đây còn một người
Yêu anh nhiều hơn thế
Trong giấc chiêm bao thấy dáng anh
Có cánh hoa rơi nhoẻn miệng cười
Em tiếc thân em vì một người
Mà úa hoen tuổi xanh đứng đợi anh
Ngày tàn người đi về xa xôi
Chuyện nhớ Chuyện thương dù sao cũng lỡ rồi
Bạc phận mình không cạnh bên nhau
Lay lắt chân trời vạt nắng cũng thấy đau
Lòng ngực trái bỗng thấy chơi vơi
Người khách đường xa nay quên mất tôi rồi
Cành lá kia lặng thinh thôi đùa vui
Nghe em khóc một mình
Nhìn mọi thứ lần cuối thật lâu
Khi em nhắm mắt và khẽ gật đầu
Thì anh sẽ trả em lại thăm thẳm
Rồi kể mọi người mình đã mất nhau
Rơi như thể mình trên máy bay
Mỗi ngày đều phải tập quên mấy giây
Khoảng trống này biết làm sao thấy đầy
Ai sẽ thay thế bàn tay ấy đây
Ta như đang đứng giữa hàng nghìn người
Mà sao anh vẫn thấy
Không ai trong số đó làm mình cười
Hình như ai bỏ quên cho cô đơn
Đã biến thành bầu trời
Và mây đen sẽ mang đau thương
Như nước mắt khiến mưa rơi
Ngày tàn người đi về xa xôi
Chuyện nhớ Chuyện thương dù sao cũng lỡ rồi
Bạc phận mình không cạnh bên nhau
Lay lắt chân trời vạt nắng cũng thấy đau
Lòng ngực trái bỗng thấy chơi vơi
Người khách đường xa nay quên mất tôi rồi
Cành lá kia lặng thinh thôi đùa vui
Nghe em khóc một mình
Nhìn mọi thứ lần cuối thật lâu
Khi em nhắm mắt và khẽ gật đầu
Thì anh sẽ trả em lại thăm thẳm
Rồi kể mọi người mình đã mất nhau
Chỉnh sửa cuối:

