Chương 60: Tên đầu bảng
[HIDE-THANKS]
Sau buổi đi chơi hôm đó, Triệu Lam Khiết không biết do đâu lại cảm thấy không khí trong phòng ký túc xá thực sự rất ngột ngạt, lại có chút gượng ép miễn cưỡng quái lạ. Mặc dù bọn họ vẫn như bình thường, chẳng có gì thay đổi, nhưng có điều mà cậu chàng để ý là thái độ của Tống Thiệu Huy đối với Dương Gia Vỹ không còn như trước nữa. Nếu trước đây chỉ cần hắn có ý đụng chạm lập tức thượng cẳng tay hạ cẳng chân, mấy tháng trước trở lại thì có vẻ tiểu Tống đã quen với tính cách của hắn nên cũng chỉ bài xích nhẹ nhàng.
Nhưng từ sau hôm đó thì chỉ cần Dương Gia Vỹ xuất hiện trong phòng, Tống Thiệu Huy chưa kịp nói đến đụng chạm đã không thấy người đâu rồi. Triệu Lam Khiết một lòng muốn trở thành người bạn tinh tế, đến bây giờ vẫn cố chấp quan sát bọn họ, ngoài chuyện Tống Thiệu Huy cố ý tránh mặt Dương Gia Vỹ ra, không có biểu hiện gì khác cho nguyên nhân gây ra hành động kỳ lạ này. Bản thân cậu chàng khi chứng kiến cảnh tượng hôm đó cũng thực sự rất sốc, ngẫm lại thì tính hướng của tiểu Tống nhà cậu từ trước đến giờ đều không có yếu đuối nhu nhược, không có vẻ gì sẽ có cảm giác với con trai cả.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, cái tên Dương Gia Vỹ đó, nói trắng ra thì trông còn mạnh mẽ hơn tiểu Tống nhà cậu gấp mấy lần, không phải rốt cuộc cũng đã lòi mặt chuột tỏ tình với tiểu Tống đấy sao?
Tóm lại mấy chuyện tình cảm này cậu chàng thực sự không hiểu nổi, có lẽ phải tham khảo ý kiến của người có chuyên môn rồi. Cậu cũng biết một vài người có kinh nghiệm trong chuyện tình cảm, ví dụ như là..
"Kinh nghiệm cái rắm", Tiểu Béo giơ ngón tay giữa vào mặt cậu chàng, "Cậu nghĩ từ khi sinh ra đến giờ, ngoại trừ đồ ăn thì tôi đã từng yêu ai hả? Mau nhìn cái thai này đi", nói rồi chỉ tay vào quả bụng to như trống da.
Triệu Lam Khiết thở dài ngao ngán.
"Nhưng không hẳn là không biết gì về tình yêu", Tiểu Béo nói tiếp, "Người ta thường nói người độc thân là người sáng suốt nhất trong chuyện tình cảm sao? Cậu tìm đúng người có thâm niên độc thân rồi đó. Sao, cần tôi tư vấn tình cảm với cô nào?"
Triệu Lam Khiết ho khan một tiếng: "Là Tống Thiệu Huy.."
"Hả? Cậu nói cái gì?", Tiểu Béo trợn tròn mắt đầy ngạc nhiên, nhìn qua cứ như người nghe tin dữ, nắm vai Triệu Lam Khiết hỏi lại: "Người cậu theo đuổi tôi không có quyền ngăn cản, nhưng cậu có biết cậu đang đối đầu với ai không, là Dương gia đó, Dương gia chỉ cần búng tay một cái là cậu đã chễm chệ trên bàn thờ ngắm gà khỏa thân rồi. Người như Dương gia, chỉ nói đùa thôi cũng là xem thường mạng sống rồi, đằng này cậu lại nhắm vào người của cậu ấy". Nói đoạn liền chắp tay niệm kinh: "Cầu cho Triệu Lam Khiết sớm ngày siêu thoát."
Triệu Lam Khiết không nhịn được cốc vào đầu bạn mình một cái: "Nói nhăng nói cuội cái gì đó tên ngốc này, tôi nói là chuyện của tiểu Tống với Dương gia kia kìa."
"Hả?", Tiểu Béo xoa đầu chớp chớp, "À, là tôi sai, thật ngại quá". Nói đoạn dừng lại suy nghĩ một lúc: "Mà chuyện của bọn họ không phải chỉ còn thiếu mỗi lời đồng ý của Tống gia thôi hả? Tỏ tình thì cũng đã tỏ tình rồi, còn cần tôi tư vấn gì nữa chứ?", Tiểu Béo vừa nói vừa gãi gãi đầu ra chiều khó hiểu.
"Cậu không thấy tiểu Tống đang tránh mặt Dương gia hả?", Triệu Lam Khiết ghé tai nói nhỏ.
"Có sao?", Tiểu Béo vừa nhìn lên bàn trên vừa hỏi nhỏ, "Không phải vẫn đang ngồi cạnh nhau đó sao?"
Triệu Lam Khiết lắc đầu tặc lưỡi: "Đây là vì bất đắc dĩ thôi, chỉ cần đến giờ giải lao liền sẽ không thấy tiểu Tống đâu nữa. Về ký túc cũng ngay lập tức gọi Vương Tiểu Tuệ đi học nhóm, mãi đến tối mới về phòng. Rõ ràng là muốn tránh mặt Dương gia còn gì. Vậy nên mới cầu cậu đưa ra giải pháp, kiểu chiến tranh lạnh này kéo dài tôi thấy không ổn đâu, dù rõ ràng Dương Gia Vỹ đã giơ cờ đầu hàng từ lúc khai chiến rồi, nhưng chỉ có điều tiểu Tống không phải loại dễ lay động.."
"Nhưng tôi nói cho cậu lời khuyên là chuyện tình yêu nam nữ", Tiểu Béo ái ngại, "Còn đôi cẩu nam nam này.."
"Không phải càng dễ nắm được tâm lý sao, cậu không phải nam chắc?", Triệu Lam Khiết nói đầy thuyết phục.
"Ừm, có đạo lý", Tiểu Béo gật gù tán thành, rồi đột nhiên nghiêm giọng, "Nhưng tâm hồn thối nát của tôi có chỗ nào giống Tống gia hở, xin lỗi nhưng tôi hữu tâm vô lực", nói rồi chắp tay bái lạy. Triệu Lam Khiết cũng chán ngán thở dài, thầm nghĩ về tương lai sóng gió khi sống trong vùng chiến tranh lạnh.
* * *
Quanh đi quẩn lại đã rất nhanh đến ngày tổng kết năm học, Triệu Lam Khiết từ một tên đầu đất đội sổ đã thăng hạng ngoạn mục lên đứng giữa danh sách lớp sau khi liên tục bị Tống Thiệu Huy lôi ra ngoài học nhóm.
Mục đích của việc "học nhóm" này chủ yếu là để tránh mặt Dương Gia Vỹ. Nhưng tên họ Dương cũng không vừa, lúc nào cũng cố ý lẽo đẽo theo, nhưng khi xuống Trà quán lập tức Tống Thiệu Huy sẽ bỏ về, vì vậy mà Vương Tiểu Tuệ cũng treo bảng "cấm Dương gia" trên mặt, để tránh hắn phá bĩnh giờ học nhóm của cô.
Triệu Lam Khiết sau khi dò được tên mình nằm giữa danh sách lớp thì mừng đến chết đi sống lại, cũng định bụng không thèm dò tên Tống Thiệu Huy, vì phải ngẩng đầu lên tận hàng trên cùng của danh sách sẽ rất mỏi cổ, nhưng cuối cùng vẫn nhòm qua một cái, kết quả là sốc đến ngơ ngác.
Tống Thiệu Huy đứng thứ hai toàn khối, nhưng đó không phải trọng điểm, trọng điểm là cái tên đứng đầu lại chính là cái tên hôm thi trước bị cười vào mặt vì ngủ trong giờ, rồi còn quên số báo danh, không ghi tên, nộp nhầm cả giấy nháp, Dương Gia Vỹ.
Đọc được ba chữ này, Triệu Lam Khiết trong một khắc hoài nghi nhân sinh, hoài nghi cả khả năng đọc hiểu của bản thân. Rốt cuộc là có nhầm lẫn gì không vậy, Dương gia đi học, ngoại trừ những lúc gục lên bàn ngủ thì chính là ngồi tựa ghế mà ngủ. Thế quái nào lại thi được như thế chứ?
Triệu Lam Khiết vẫn còn đang hoài nghi nhân sinh thì vai phải có người vỗ nhẹ, giọng nói bông đùa tản mạn cất lên: "Sao rồi? Cậu có tiến bộ gì không đó?". Cậu chàng nghe thấy liền ngẩng đầu, cái tên đứng đầu bảng đang khoác vai cậu rất hồ hởi. Triệu Lam Khiết nắm cổ áo hắn kéo xuống, nửa thật nửa đùa hỏi: "Nói mau, có phải cậu mua chuộc ban giám hiệu không?"
Dương Gia Vỹ giơ tay đầu hàng: "Đừng có ghen tị chứ."
"Hơ.. Nhân sinh gian nan, xin đừng lừa gạt nhau nữa, nếu giỏi thì cứ giỏi, đừng tỏ ra ngây ngốc, làm tôi cứ tưởng đã tìm được bạn cùng tiến, không ngờ bản thân lại chỉ là bức phông nền", nói rồi đau đớn gục ngã. Tiểu Béo vừa đến, sau khi xem qua thấy thứ hạng của mình cũng đã tăng thêm hai bậc mới hài lòng vỗ tay, nhưng sau khi nhìn lên đầu bảng thì diễn biến tâm trạng cũng tương tự Triệu Lam Khiết, không tiện nhắc lại.
Tống Thiệu Huy đứng sau lưng Tiểu Béo, đọc qua cái tên đầu bảng, mặt không đổi sắc, trở về lớp gục lên bàn ngủ. Dương Gia Vỹ trông thấy cũng bám theo cậu về lớp, đến chỗ bàn học, nhẹ nhàng ngồi vào..
"Định như vậy đến khi nào hả?", Dương Gia Vỹ khẽ thở dài, "Tôi rất khó chịu đó."
"Vậy tôi đi khuất mắt cậu", nói xong liền đứng bật dậy, toan bước ra, nhưng lại bị hắn nắm tay giữ lại.
"Tôi không có ý đó", hắn nói, "Những gì cần nói, hôm đó đã nói cả rồi, còn lại chỉ là câu 'đồng ý' hay 'không đồng ý' của cậu thôi", nói đến đây, hắn ngập ngừng một lúc, hít thở sâu: "Nếu cậu từ chối, tôi lập tức biến khỏi đây."
Tống Thiệu Huy rụt tay lại, tiến về phía cửa đi mất dạng.
"Cứ như vậy thì biết làm sao đây..", Dương Gia Vỹ ngả người, thở dài ảo não.
Nhưng từ sau hôm đó thì chỉ cần Dương Gia Vỹ xuất hiện trong phòng, Tống Thiệu Huy chưa kịp nói đến đụng chạm đã không thấy người đâu rồi. Triệu Lam Khiết một lòng muốn trở thành người bạn tinh tế, đến bây giờ vẫn cố chấp quan sát bọn họ, ngoài chuyện Tống Thiệu Huy cố ý tránh mặt Dương Gia Vỹ ra, không có biểu hiện gì khác cho nguyên nhân gây ra hành động kỳ lạ này. Bản thân cậu chàng khi chứng kiến cảnh tượng hôm đó cũng thực sự rất sốc, ngẫm lại thì tính hướng của tiểu Tống nhà cậu từ trước đến giờ đều không có yếu đuối nhu nhược, không có vẻ gì sẽ có cảm giác với con trai cả.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, cái tên Dương Gia Vỹ đó, nói trắng ra thì trông còn mạnh mẽ hơn tiểu Tống nhà cậu gấp mấy lần, không phải rốt cuộc cũng đã lòi mặt chuột tỏ tình với tiểu Tống đấy sao?
Tóm lại mấy chuyện tình cảm này cậu chàng thực sự không hiểu nổi, có lẽ phải tham khảo ý kiến của người có chuyên môn rồi. Cậu cũng biết một vài người có kinh nghiệm trong chuyện tình cảm, ví dụ như là..
"Kinh nghiệm cái rắm", Tiểu Béo giơ ngón tay giữa vào mặt cậu chàng, "Cậu nghĩ từ khi sinh ra đến giờ, ngoại trừ đồ ăn thì tôi đã từng yêu ai hả? Mau nhìn cái thai này đi", nói rồi chỉ tay vào quả bụng to như trống da.
Triệu Lam Khiết thở dài ngao ngán.
"Nhưng không hẳn là không biết gì về tình yêu", Tiểu Béo nói tiếp, "Người ta thường nói người độc thân là người sáng suốt nhất trong chuyện tình cảm sao? Cậu tìm đúng người có thâm niên độc thân rồi đó. Sao, cần tôi tư vấn tình cảm với cô nào?"
Triệu Lam Khiết ho khan một tiếng: "Là Tống Thiệu Huy.."
"Hả? Cậu nói cái gì?", Tiểu Béo trợn tròn mắt đầy ngạc nhiên, nhìn qua cứ như người nghe tin dữ, nắm vai Triệu Lam Khiết hỏi lại: "Người cậu theo đuổi tôi không có quyền ngăn cản, nhưng cậu có biết cậu đang đối đầu với ai không, là Dương gia đó, Dương gia chỉ cần búng tay một cái là cậu đã chễm chệ trên bàn thờ ngắm gà khỏa thân rồi. Người như Dương gia, chỉ nói đùa thôi cũng là xem thường mạng sống rồi, đằng này cậu lại nhắm vào người của cậu ấy". Nói đoạn liền chắp tay niệm kinh: "Cầu cho Triệu Lam Khiết sớm ngày siêu thoát."
Triệu Lam Khiết không nhịn được cốc vào đầu bạn mình một cái: "Nói nhăng nói cuội cái gì đó tên ngốc này, tôi nói là chuyện của tiểu Tống với Dương gia kia kìa."
"Hả?", Tiểu Béo xoa đầu chớp chớp, "À, là tôi sai, thật ngại quá". Nói đoạn dừng lại suy nghĩ một lúc: "Mà chuyện của bọn họ không phải chỉ còn thiếu mỗi lời đồng ý của Tống gia thôi hả? Tỏ tình thì cũng đã tỏ tình rồi, còn cần tôi tư vấn gì nữa chứ?", Tiểu Béo vừa nói vừa gãi gãi đầu ra chiều khó hiểu.
"Cậu không thấy tiểu Tống đang tránh mặt Dương gia hả?", Triệu Lam Khiết ghé tai nói nhỏ.
"Có sao?", Tiểu Béo vừa nhìn lên bàn trên vừa hỏi nhỏ, "Không phải vẫn đang ngồi cạnh nhau đó sao?"
Triệu Lam Khiết lắc đầu tặc lưỡi: "Đây là vì bất đắc dĩ thôi, chỉ cần đến giờ giải lao liền sẽ không thấy tiểu Tống đâu nữa. Về ký túc cũng ngay lập tức gọi Vương Tiểu Tuệ đi học nhóm, mãi đến tối mới về phòng. Rõ ràng là muốn tránh mặt Dương gia còn gì. Vậy nên mới cầu cậu đưa ra giải pháp, kiểu chiến tranh lạnh này kéo dài tôi thấy không ổn đâu, dù rõ ràng Dương Gia Vỹ đã giơ cờ đầu hàng từ lúc khai chiến rồi, nhưng chỉ có điều tiểu Tống không phải loại dễ lay động.."
"Nhưng tôi nói cho cậu lời khuyên là chuyện tình yêu nam nữ", Tiểu Béo ái ngại, "Còn đôi cẩu nam nam này.."
"Không phải càng dễ nắm được tâm lý sao, cậu không phải nam chắc?", Triệu Lam Khiết nói đầy thuyết phục.
"Ừm, có đạo lý", Tiểu Béo gật gù tán thành, rồi đột nhiên nghiêm giọng, "Nhưng tâm hồn thối nát của tôi có chỗ nào giống Tống gia hở, xin lỗi nhưng tôi hữu tâm vô lực", nói rồi chắp tay bái lạy. Triệu Lam Khiết cũng chán ngán thở dài, thầm nghĩ về tương lai sóng gió khi sống trong vùng chiến tranh lạnh.
* * *
Quanh đi quẩn lại đã rất nhanh đến ngày tổng kết năm học, Triệu Lam Khiết từ một tên đầu đất đội sổ đã thăng hạng ngoạn mục lên đứng giữa danh sách lớp sau khi liên tục bị Tống Thiệu Huy lôi ra ngoài học nhóm.
Mục đích của việc "học nhóm" này chủ yếu là để tránh mặt Dương Gia Vỹ. Nhưng tên họ Dương cũng không vừa, lúc nào cũng cố ý lẽo đẽo theo, nhưng khi xuống Trà quán lập tức Tống Thiệu Huy sẽ bỏ về, vì vậy mà Vương Tiểu Tuệ cũng treo bảng "cấm Dương gia" trên mặt, để tránh hắn phá bĩnh giờ học nhóm của cô.
Triệu Lam Khiết sau khi dò được tên mình nằm giữa danh sách lớp thì mừng đến chết đi sống lại, cũng định bụng không thèm dò tên Tống Thiệu Huy, vì phải ngẩng đầu lên tận hàng trên cùng của danh sách sẽ rất mỏi cổ, nhưng cuối cùng vẫn nhòm qua một cái, kết quả là sốc đến ngơ ngác.
Tống Thiệu Huy đứng thứ hai toàn khối, nhưng đó không phải trọng điểm, trọng điểm là cái tên đứng đầu lại chính là cái tên hôm thi trước bị cười vào mặt vì ngủ trong giờ, rồi còn quên số báo danh, không ghi tên, nộp nhầm cả giấy nháp, Dương Gia Vỹ.
Đọc được ba chữ này, Triệu Lam Khiết trong một khắc hoài nghi nhân sinh, hoài nghi cả khả năng đọc hiểu của bản thân. Rốt cuộc là có nhầm lẫn gì không vậy, Dương gia đi học, ngoại trừ những lúc gục lên bàn ngủ thì chính là ngồi tựa ghế mà ngủ. Thế quái nào lại thi được như thế chứ?
Triệu Lam Khiết vẫn còn đang hoài nghi nhân sinh thì vai phải có người vỗ nhẹ, giọng nói bông đùa tản mạn cất lên: "Sao rồi? Cậu có tiến bộ gì không đó?". Cậu chàng nghe thấy liền ngẩng đầu, cái tên đứng đầu bảng đang khoác vai cậu rất hồ hởi. Triệu Lam Khiết nắm cổ áo hắn kéo xuống, nửa thật nửa đùa hỏi: "Nói mau, có phải cậu mua chuộc ban giám hiệu không?"
Dương Gia Vỹ giơ tay đầu hàng: "Đừng có ghen tị chứ."
"Hơ.. Nhân sinh gian nan, xin đừng lừa gạt nhau nữa, nếu giỏi thì cứ giỏi, đừng tỏ ra ngây ngốc, làm tôi cứ tưởng đã tìm được bạn cùng tiến, không ngờ bản thân lại chỉ là bức phông nền", nói rồi đau đớn gục ngã. Tiểu Béo vừa đến, sau khi xem qua thấy thứ hạng của mình cũng đã tăng thêm hai bậc mới hài lòng vỗ tay, nhưng sau khi nhìn lên đầu bảng thì diễn biến tâm trạng cũng tương tự Triệu Lam Khiết, không tiện nhắc lại.
Tống Thiệu Huy đứng sau lưng Tiểu Béo, đọc qua cái tên đầu bảng, mặt không đổi sắc, trở về lớp gục lên bàn ngủ. Dương Gia Vỹ trông thấy cũng bám theo cậu về lớp, đến chỗ bàn học, nhẹ nhàng ngồi vào..
"Định như vậy đến khi nào hả?", Dương Gia Vỹ khẽ thở dài, "Tôi rất khó chịu đó."
"Vậy tôi đi khuất mắt cậu", nói xong liền đứng bật dậy, toan bước ra, nhưng lại bị hắn nắm tay giữ lại.
"Tôi không có ý đó", hắn nói, "Những gì cần nói, hôm đó đã nói cả rồi, còn lại chỉ là câu 'đồng ý' hay 'không đồng ý' của cậu thôi", nói đến đây, hắn ngập ngừng một lúc, hít thở sâu: "Nếu cậu từ chối, tôi lập tức biến khỏi đây."
Tống Thiệu Huy rụt tay lại, tiến về phía cửa đi mất dạng.
"Cứ như vậy thì biết làm sao đây..", Dương Gia Vỹ ngả người, thở dài ảo não.