Này này, chớ chán học nha!
Thuở thời đi học, sẽ là sướng vui!
Học đâu có nghĩa cắm, vùi!
Học đâu có phải điểm mùi khoe khoang?
Học là cơ sở dàng hoàng.
Tiếp thu tri thức, biết đàng mà đi!
Học theo cha mẹ muốn gì!
Đó là ngu muội, có chi bạn cần?
Nhưng mà không học, sẽ đần!
Thức tri không có, sẽ lầm u mê.
Cuộc đời lắm chỗ khỏi chê!
Sa chân lỡ bước, ê chề nhục mang!
Trường lớp, học có thời gian!
Trường Đời muốn học, muôn đàng đắng cay!
Đời luôn thất bại, Sai này!
Để mà rút tỉa ngày mai Đúng rồi!
Chớ nên bỏ học bạn ơi!
Tuổi thơ thấm thoát, sẽ rời bay xa!
Muốn là tìm lại, khó a!
Chỉ còn hối tiếc, để là khó phai!
Cái gì hướng nghiệp, chỉ bày?
Làm sao họ biết, nghề này hợp Ta?
Cho nên nhớ kỹ ấy mà:
Tuổi thơ bạn thích chơi là cái chi?
Nghề hợp sở thích, cứ đi!
Chớ mà để ý, nghề gì cao sang!
Mỗi người, mỗi việc, mỗi đàng!
Nhà nhà bác học, ai màng nông dân?
Nông dân thời đại cũng cần!
Học thêm tri thức để mần ăn lên!
Cho nên: Được học là hên!
Hên vì cha mẹ muốn nên cho mình!
Ra đường, để ý, hãy nhìn!
Gầm cầu, xó chợ, trẻ tình tội thay!
Còn đang ẵm ngửa như này!
Bơ vơ ngày tháng, đọa đày ăn xin!
Nào đâu được học như mình?
Để mà nói chán, nói khinh như này?
Ăn không có, học gì đây?
Đói-no-ấm-lạnh đọa đày tương lai!
Cho nên, bạn chớ nghĩ sai!
Càng cho là Đúng, thì Sai càng nhiều!
Qui luật xã hội một điều:
Học hành dễ nhất, dễ nhiều tiến thân!
Ai ai mà chẳng phải cần!
Có nghề thu nhập để dần nuôi thân?
Vô công, rỗi nghiệp ai cần?
Sao mà kém nghĩ? Đổi dần đi a!