Làm Người Cô Đơn Trình bày: Nam Em Cô đơn đôi khi cũng có giá trị riêng của nó, ý nghĩa riêng và niềm vui riêng của nó. Tình yêu có thể giúp người ta trở nên tốt hơn nhưng đôi khi lại bào mòn cuộc sống tinh thần. Nhưng sự cứu vãn cho cái bị bào mòn ấy lại hóa ra là Cô Đơn. Và vì bị tổn thương quá sức mà chẳng thà chấp nhận cô đơn, tránh xa tình yêu để không phải gánh chịu thêm đau đớn. Đó là tâm sự của cô gái trong bài hát này. Chúng ta cũng có thể hiểu đó cũng là nỗi lòng của những ai đã trải qua đau thương trên con đường tìm kiếm tình yêu, và cuối cùng đi đến một quyết định thà "Làm người cô đơn". Lyric: Ngày ngày tháng tháng năm năm năm như từng trang giấy. Chuyện cũ đã qua mà sao còn vương mang. Lại một ngày nhớ đêm nhớ. Lúc đau lòng càng nhớ. Thế giới nhỏ bé của em chiếm lấy anh. Buồn buồn vấn vấn vương vương anh rời xa cố hương. Có những người dù không thể nắm, vẫn thương hơn vạn lần. Chuyện buồn để nhớ, niềm vui thì dễ quên. Ký ức chẳng đau lòng yêu thương rất sâu. Từng ngày mưa xuân nơi xa đôi khi chỉ muốn biến mất. Mặt hồ sương rơi con đường chơi vơi mình ta ôm lấy ta. Tình cảm nào phải cho đi chỉ mong đón nhận lại. Sâu đậm nhất là yêu, nhưng phải đứng xa tình yêu. Làm người cô đơn đôi khi con tim mong manh đến thế. Chỉ cần một vài quan tâm nhỏ nhoi cũng khiến mình thấy đổi thay. Nhiều lúc nghĩ nghĩ suy suy chẳng ai bên cạnh mình. Chắc là do mình xui, nên cứ hết lòng thì người chẳng thương mình. Buồn buồn vấn vấn vương vương anh rời xa cố hương. Có những người dù không thể nắm, vẫn thương hơn vạn lần. Chuyện buồn để nhớ, niềm vui thì dễ quên. Ký ức chẳng đau lòng yêu thương rất đau. Từng ngày mưa nơi xa đôi khi chỉ muốn biến mất. Mặt hồ sương rơi con đường chơi vơi mình ta ôm lấy ta. Tình cảm nào phải cho đi chỉ mong đón nhận lại. Sâu đậm nhất là yêu, nhưng phải đứng xa tình yêu. Làm người cô đơn đôi khi con tim mong manh đến thế. Chỉ cần một vài quan tâm nhỏ nhoi cũng khiến mình thấy đổi thay. Nhiều lúc nghĩ nghĩ suy suy chẳng ai bên cạnh mình. Chắc là do mình xui, nên cứ hết lòng thì người chẳng thương mình. Từng ngày mưa nơi xa đôi khi chỉ muốn biến mất. Mặt hồ sương rơi con đường chơi vơi mình ta ôm lấy ta. Tình cảm nào phải cho đi chỉ mong đón nhận lại. Sâu đậm nhất là yêu, nhưng phải đứng xa tình yêu. Làm người cô đơn đôi khi con tim mong manh đến thế. Chỉ cần một vài quan tâm nhỏ nhoi cũng khiến mình thấy đổi thay. Nhiều lúc nghĩ nghĩ suy suy chẳng ai bên cạnh mình. Chắc là do mình xui, nên cứ hết lòng thì người chẳng thương mình. Chắc là do mình xui, nên cứ hết lòng thì người chẳng thương mình.