Chương 10: Bóng Đêm Hoàng Kim và Âm Mưu Kép
Cánh cổng biệt thự Hoàng Kim sừng sững hiện ra dưới ánh trăng. Từng ngọn đèn pha lê lấp lánh trong sảnh chính giờ đây dường như cũng nhuốm một vẻ u ám, nặng nề. Nhã Linh và Lục Hàn Phong đứng cạnh nhau, cảm nhận rõ rệt sự căng thẳng bao trùm. Long Phụng đã cho họ một đêm, và đêm đó chính là cơ hội duy nhất.
"Cơ sở 7 không phải là một địa điểm công khai," Lục Hàn Phong thì thầm, ánh mắt anh quét nhanh qua những khuôn mặt xa lạ còn nán lại trong sảnh.
"Hắn sẽ không dễ dàng để lộ nó. Chúng ta cần một kế hoạch."
Nhã Linh gật đầu. Mảnh giấy trong tay cô giờ đây không chỉ là một manh mối, mà còn là một gánh nặng. Cơ sở 7 – liệu đó có phải là nơi mẹ cô đang bị giam giữ, và Khả Hân đang thoi thóp? "Người có thể giúp" là ai? Những câu hỏi cứ luẩn quẩn trong đầu cô.
"Em sẽ tiếp tục quan sát những người của Hoàng Long," Nhã Linh nói, giọng cô đầy kiên quyết.
"Họ không phải là những kẻ giỏi che giấu cảm xúc. Sẽ có sơ hở."
Lục Hàn Phong nhìn cô, ánh mắt anh hiện lên sự tin tưởng.
"Anh sẽ tìm cách truy cập vào hệ thống an ninh của Long Phụng. Hắn chắc chắn có bản đồ hoặc ghi chép về các cơ sở bí mật. Bà Lục đã cho chúng ta một gợi ý, bà ấy hẳn có ý đồ khác."
Hai người chia nhau ra, hòa vào dòng người còn lại của buổi tiệc, nhưng tâm trí họ hoàn toàn tập trung vào nhiệm vụ. Nhã Linh đi vòng quanh, giả vờ thưởng thức rượu vang và trò chuyện xã giao, nhưng thực chất cô đang lén lút quan sát. Những vệ sĩ của Long Phụng, với dáng vẻ cứng nhắc và đôi mắt lạnh lùng, luôn đứng ở những vị trí chiến lược, tạo thành một vòng tròn giám sát chặt chẽ. Họ không uống rượu, không nói chuyện phiếm, chỉ có ánh mắt sắc lạnh quét qua mọi người.
Đột nhiên, Nhã Linh chú ý đến một chi tiết nhỏ. Một trong số những người vệ sĩ này, khi đi ngang qua một bồn cây cảnh lớn, đã khẽ chạm vào một chiếc lá và gần như ngay lập tức, một tia sáng nhỏ lấp lánh trong bóng tối. Đó là một thiết bị nghe lén siêu nhỏ được gắn vào chiếc lá. Có lẽ, không chỉ có những vệ sĩ, mà cả những thiết bị theo dõi cũng được đặt khắp nơi.
Cô khẽ nhíu mày. Sự tinh vi của Long Phụng vượt xa những gì cô tưởng tượng. Hắn ta không chỉ kiểm soát con người, mà còn kiểm soát cả không gian.
Trong khi đó, Lục Hàn Phong đã tìm được một góc khuất gần phòng điều khiển kỹ thuật của biệt thự. Với kinh nghiệm của một người đứng đầu tập đoàn công nghệ lớn, anh nhanh chóng nhận ra sơ đồ bố trí mạng lưới và hệ thống an ninh. Đây là một hệ thống phức tạp, nhưng không phải là không thể xuyên thủng đối với anh. Anh lấy ra một thiết bị nhỏ từ túi áo, bắt đầu công việc. Những dòng code chạy vun vút trên màn hình nhỏ, và từng lớp bảo mật của Hoàng Long dần dần bị vô hiệu hóa.
Anh đã thâm nhập được vào một phần của hệ thống. Anh cần tìm bản đồ, hoặc bất cứ thông tin nào liên quan đến "Cơ sở 7".
Khi anh đang tập trung, một giọng nói trầm ấm vang lên phía sau.
"Cậu có vẻ bận rộn nhỉ, Lục tổng?"
Lục Hàn Phong quay lại. Đó là Long Phụng. Ông ta đứng đó, nụ cười nhếch mép quen thuộc, ánh mắt đầy thăm dò.
"Chỉ là tận hưởng không khí buổi tiệc thôi, Long Phụng."
Lục Hàn Phong giữ vẻ mặt bình tĩnh, cố gắng che giấu sự lo lắng.
"Hoàng Kim quả là một nơi xa hoa."
"Quả vậy," Long Phụng đáp, tiến lại gần hơn.
"Nhưng sự xa hoa đôi khi lại ẩn chứa những bí mật không ngờ. Cậu có tin vào điều đó không, Lục tổng?"
Long Phụng đưa mắt nhìn thẳng vào thiết bị trong tay Lục Hàn Phong.
"Có vẻ như cậu đang tìm kiếm một thứ gì đó rất quan trọng."
Lục Hàn Phong khẽ cười, cất thiết bị đi. "Tôi chỉ là một người tò mò thôi, Long Phụng. Tôi luôn muốn tìm hiểu những điều mới mẻ."
"Sự tò mò đôi khi lại dẫn đến những rắc rối lớn, đặc biệt là trong ngôi biệt thự này," Long Phụng cảnh báo, giọng ông ta đầy ẩn ý.
"Tôi khuyên cậu nên cẩn thận với những gì mình tìm kiếm."
Ông ta không nói gì thêm, chỉ nhìn Lục Hàn Phong một lúc rồi bỏ đi, để lại một áp lực vô hình trong không khí. Lục Hàn Phong biết rằng Long Phụng đã nghi ngờ. Hắn ta đang chơi một trò mèo vờn chuột, và mỗi hành động của họ đều có thể bị hắn phát hiện.
Quay lại với Nhã Linh, cô đã nhận thấy một điều kỳ lạ. Một nhân vật tầm trung của Hoàng Long, người luôn mang theo một chiếc cặp số bên mình, đột nhiên biến mất khỏi tầm mắt. Nhã Linh theo dõi hành tung của hắn ta từ nãy đến giờ, và sự biến mất đột ngột này khiến cô nghi ngờ.
Cô lướt qua đám đông, cố gắng tìm kiếm. Cuối cùng, cô thấy hắn ta đang đi xuống cầu thang dẫn đến tầng hầm của biệt thự. Đó là một khu vực cấm, được bảo vệ bởi những cánh cửa thép kiên cố.
Tim Nhã Linh đập mạnh. Tầng hầm. Mảnh giấy của bà Lục có nói "Tầng hầm". Liệu có sự liên kết nào đó?
Cô quyết định hành động. Với một chút khéo léo, cô giả vờ vấp ngã gần cầu thang, thu hút sự chú ý của một số khách mời. Trong lúc hỗn loạn, cô nhanh chóng lướt xuống cầu thang, lẻn vào khu vực cấm.
Cầu thang dẫn đến một hành lang dài, tối tăm. Mùi ẩm mốc và kim loại xộc vào mũi. Nhã Linh rón rén bước đi, lắng nghe mọi âm thanh. Cô nghe thấy tiếng bước chân vang vọng từ phía trước, dường như là của tên tay sai kia.
Cô đi theo tiếng động, và cuối cùng, cô nhìn thấy một cánh cửa thép lớn. Ánh sáng mờ ảo hắt ra từ khe cửa cho thấy bên trong có người. Nhã Linh nấp vào một góc tối, cố gắng lắng nghe.
Tiếng nói chuyện vọng ra từ bên trong. Đó là giọng của tên tay sai và một người khác, một giọng nói trầm khàn, đầy vẻ lạnh lùng.
"Tình hình Cơ sở 7 thế nào?" Giọng trầm khàn hỏi.
"Vẫn ổn, thưa ngài," tên tay sai đáp.
"Mục tiêu vẫn đang được giữ bí mật. Tuy nhiên, chúng ta cần cẩn thận. Lục tổng và con gái Trần Hạo đang bắt đầu nghi ngờ."
"Cứ để chúng nghi ngờ," Giọng trầm khàn cười khẩy.
"Chúng ta đã có sẵn kế hoạch dự phòng. Sáng mai, mọi thứ sẽ kết thúc."
Nhã Linh nín thở.
"Mục tiêu" là ai? Mẹ cô? Khả Hân? Và "kế hoạch dự phòng" là gì?
Đúng lúc đó, tiếng bước chân của Lục Hàn Phong vọng đến. Anh đã tìm thấy cô. Nhã Linh ra hiệu cho anh nấp vào.
"Anh đã tìm thấy gì?" Nhã Linh thì thầm.
Lục Hàn Phong đưa cho cô xem một màn hình nhỏ. Trên đó là một bản đồ sơ đồ. Một chấm đỏ nhấp nháy trên bản đồ, đánh dấu một vị trí: "Cơ sở 7 – Khu biệt lập phía Tây."
"Chúng ta cần tìm hiểu thêm về" người có thể giúp "," Lục Hàn Phong nói. "Và kế hoạch dự phòng của Long Phụng."
Cả hai quay trở lại sảnh chính, ánh mắt họ trao nhau một tia quyết tâm. Đêm nay, họ sẽ không ngủ. Họ sẽ tìm mọi cách để lật tẩy âm mưu của Long Phụng và cứu những người thân yêu của mình. Cuộc chiến không chỉ là giành lại công lý, mà còn là cuộc đua với thời gian để bảo vệ những sinh mạng vô tội.
* * *
Ánh trăng đã lặn sâu. Biệt thự Hoàng Kim vẫn chìm trong sự xa hoa giả tạo của buổi tiệc, nhưng dưới vỏ bọc đó, cuộc chiến sinh tử đã bắt đầu. Nhã Linh và Lục Hàn Phong tách nhau, mỗi người theo đuổi một hướng, nhưng chung một mục tiêu: Tìm kiếm thông tin về "Cơ sở 7" và giải cứu mẹ cùng Khả Hân.
Nhã Linh, với trái tim đập như trống, quyết định mạo hiểm hơn. Sau khi Lục Hàn Phong đi về phía phòng kỹ thuật, cô quay trở lại khu vực cầu thang dẫn xuống tầng hầm. Cô biết rõ Long Phụng đã cảnh giác, nhưng không còn lựa chọn nào khác. Cô cần thêm thông tin từ khu vực bí ẩn đó.
Lợi dụng một khoảnh khắc sơ hở khi một vệ sĩ của Hoàng Long đang nghe điện thoại ở góc hành lang, Nhã Linh nhanh chóng lướt qua cánh cửa thép đã khép hờ. Cánh cửa không khóa, mà chỉ được đẩy lại, một sơ suất khó tin của Long Phụng. Hay là một cái bẫy? Cô không có thời gian để suy nghĩ.
Bên trong là một hành lang hẹp, đèn lờ mờ. Mùi ẩm mốc và hóa chất thoang thoảng trong không khí. Nhã Linh đi theo những tiếng động nhỏ phát ra từ phía trước – tiếng bước chân, tiếng kim loại cọ xát. Cô đi qua vài căn phòng trống, đồ đạc cũ kỹ chất đống, và rồi dừng lại trước một căn phòng có ánh sáng hắt ra mạnh hơn.
Qua khe cửa, Nhã Linh nhìn thấy một phòng thí nghiệm. Nó không giống những gì cô từng thấy ở công ty của cha cô. Ở đây, mọi thứ đều cũ kỹ, mang một vẻ tăm tối và cổ xưa. Những thiết bị đã gỉ sét, những ống nghiệm lấp lánh chất lỏng đủ màu sắc được đặt trên bàn. Một vài người đàn ông mặc áo blouse trắng đang cúi đầu làm việc. Một trong số đó, một người đàn ông lớn tuổi với mái tóc bạc phơ, đang thao tác trên một thiết bị trông rất phức tạp, có nhiều dây điện và màn hình nhấp nháy.
Nhã Linh giật mình. Đó chính là Trần Hạo, cha của cô! Ông vẫn còn sống! Nước mắt chực trào ra, nhưng cô cố gắng kìm nén. Cha cô, người mà cô luôn nghĩ rằng đã chết, lại đang bị giam giữ và ép buộc làm việc cho Long Phụng. Ông gầy gò, tiều tụy, nhưng ánh mắt vẫn còn giữ được sự kiên định.
Từ một góc khuất, Nhã Linh nhìn thấy cha mình đang nói chuyện với một người đàn ông khác – đó là giọng trầm khàn mà cô đã nghe thấy khi nấp ngoài hành lang.
"Tiến độ thế nào rồi, Trần Hạo?" người đàn ông kia hỏi, giọng hắn ta đầy vẻ sốt ruột.
"Gần xong," Trần Hạo trả lời, giọng ông yếu ớt nhưng vẫn giữ được sự lạnh lùng. "Nhưng tôi cần thêm dữ liệu, những dữ liệu mà chỉ con gái tôi mới có."
"Vậy thì phải nhanh lên," kẻ đó gằn giọng. "Long Phụng không còn kiên nhẫn nữa đâu. Nếu không, cô ta sẽ phải chịu hậu quả."
Trái tim Nhã Linh thắt lại. Họ đang ép buộc cha cô phải làm việc, và nếu cô không hợp tác, họ sẽ làm hại ông. Cô hiểu ra, Cơ sở 7 không chỉ là nơi giam giữ mẹ và Khả Hân, mà còn là nơi cha cô đang bị ép buộc để hoàn thành một thứ gì đó. Có lẽ là phần mềm mà Long Phụng muốn.
Trong khi đó, Lục Hàn Phong đã thâm nhập sâu hơn vào hệ thống của Long Phụng. Anh phát hiện ra một loạt các tập tin được mã hóa, với tiêu đề chung là "Dự án Hoàng Long". Anh biết, đây chính là bí mật mà Long Phụng đang che giấu. Với trình độ công nghệ của mình, Lục Hàn Phong nhanh chóng phá bỏ các lớp mã hóa.
Từng dòng dữ liệu hiện ra trên màn hình khiến anh kinh hãi. Dự án Hoàng Long không chỉ là một phần mềm hay một kế hoạch thâu tóm kinh tế. Nó là một chương trình điều khiển trí tuệ nhân tạo có khả năng can thiệp vào mọi hệ thống thông tin trên toàn cầu, từ ngân hàng, an ninh quốc phòng, cho đến các mạng lưới liên lạc cá nhân. Đây không chỉ là quyền lực, mà là sự thống trị tuyệt đối.
Và điều kinh hoàng hơn, anh tìm thấy một đoạn video được lưu trữ. Trong video, có hình ảnh của một người phụ nữ bị trói chặt, miệng bị bịt kín. Đó là mẹ của Nhã Linh. Bà đang bị giữ trong một căn phòng lạnh lẽo, trông rất yếu ớt. Đoạn video được quay tại một địa điểm khác, không phải ở biệt thự này. Long Phụng đã nói dối, mẹ Nhã Linh không ở đây.
Cùng lúc đó, anh tìm thấy một tài liệu liên quan đến Khả Hân. Đó là một bản báo cáo y tế, cho thấy tình trạng của cô bé đang rất nguy kịch, cần một loại thuốc đặc biệt để duy trì sự sống. Loại thuốc đó được sản xuất giới hạn và chỉ có thể tiếp cận thông qua những kênh đen tối nhất. Kẻ đã giam giữ Khả Hân rõ ràng muốn sử dụng cô bé để uy hiếp Nhã Linh.
Lục Hàn Phong đột nhiên thấy một file nữa, nhỏ hơn, với tiêu đề "Kế hoạch B - Mã Ly". Anh mở nó ra. Đó là một sơ đồ chi tiết của biệt thự Hoàng Kim, kèm theo những mũi tên và ký hiệu khó hiểu. Anh nhận ra, đó là bản đồ các lối thoát bí mật và các khu vực cấm mà Long Phụng đã chuẩn bị cho những tình huống khẩn cấp. Trong đó, có một lối thoát duy nhất dẫn ra bên ngoài khu vực biệt thự.
Bên cạnh đó, một thông tin khác khiến anh giật mình: Bà Lục. Tên của bà xuất hiện trong một bản ghi âm cuộc gọi giữa Long Phụng và một kẻ giấu mặt. Trong đoạn ghi âm, Long Phụng đang thảo luận về việc "thanh lý" những kẻ phản bội, và tên của Bà Lục được nhắc đến với giọng điệu đầy đe dọa.
"Bà ta đã giúp chúng ta đủ rồi, nhưng giờ là lúc kết thúc."
Điều này cho thấy bà Lục không chỉ là người giúp đỡ họ một cách gián tiếp, mà có thể bà còn là một phần của âm mưu lớn hơn, và đang bị Long Phụng lợi dụng, hoặc thậm chí là đang bị hắn đe dọa. Manh mối từ bà Lục không phải là một sự giúp đỡ đơn thuần, mà là một lời cảnh báo, một lời cầu cứu ngầm.
Lục Hàn Phong nhanh chóng sao chép tất cả dữ liệu quan trọng vào một chiếc USB siêu nhỏ. Anh biết mình không còn nhiều thời gian. Long Phụng sẽ sớm phát hiện ra sự đột nhập này.
Anh rời khỏi phòng kỹ thuật, quay lại sảnh chính để tìm Nhã Linh. Anh thấy cô đang đứng ở một góc khuất, gương mặt tái nhợt nhưng ánh mắt đầy quyết tâm.
"Em tìm được cha em," Nhã Linh thì thầm, cô kể lại những gì mình đã thấy ở tầng hầm.
"Ông ấy vẫn sống. Họ đang ép buộc ông ấy hoàn thành phần mềm."
Lục Hàn Phong nắm chặt tay cô, đưa cho cô chiếc USB.
"Anh đã tìm thấy thứ này. Long Phụng không chỉ muốn phần mềm, hắn muốn kiểm soát toàn bộ thế giới." Anh kể lại những thông tin khủng khiếp về "Dự án Hoàng Long", vị trí của mẹ Nhã Linh, và tình trạng của Khả Hân.
"Và cả bà Lục," anh nói thêm, "Bà ấy có thể đang bị đe dọa. Manh mối bà ấy đưa cho chúng ta không chỉ là giúp đỡ, mà còn là một lời cảnh báo.
" Cơ sở 7 "có thể là nơi cha em đang bị giam giữ, và cũng là nơi chúng ta có thể tìm được" người có thể giúp "bà Lục thoát khỏi Long Phụng."
Nhã Linh nhìn chiếc USB trong tay, rồi nhìn Lục Hàn Phong.
"Chúng ta không thể giao nộp nó cho hắn. Nếu chúng ta làm vậy, tất cả sẽ mất."
"Chúng ta không có ý định giao nộp," Lục Hàn Phong nói, ánh mắt anh lóe lên tia sáng quyết đoán.
"Đêm nay, chúng ta sẽ không chỉ tìm mẹ và Khả Hân. Chúng ta sẽ lật đổ Long Phụng. Hắn đã cho chúng ta một đêm, chúng ta sẽ tận dụng nó để đánh cược tất cả."
Anh lấy ra một thiết bị nhỏ từ túi áo, kích hoạt nó. Đó là một thiết bị gây nhiễu sóng với phạm vi hẹp.
"Đây là cách chúng ta thoát khỏi đây. Khi anh kích hoạt nó, toàn bộ hệ thống liên lạc và giám sát của biệt thự sẽ bị gián đoạn trong vài phút ngắn ngủi."
"Vậy chúng ta sẽ làm gì?" Nhã Linh hỏi.
"Chúng ta sẽ tấn công," Lục Hàn Phong nói, ánh mắt anh đầy vẻ lạnh lùng.
"Long Phụng tự tin rằng hắn nắm giữ mọi thứ. Nhưng hắn đã quên mất rằng, trong bóng tối, những nước cờ nguy hiểm nhất thường được đặt ra."
Cả hai nhìn nhau, ánh mắt họ giao nhau một sự hiểu biết sâu sắc. Họ biết rằng, ngay cả khi thành công, họ cũng sẽ phải đối mặt với vô vàn nguy hiểm. Nhưng đối mặt với sự mất mát của những người thân yêu, và một âm mưu có thể hủy hoại thế giới, họ không có lựa chọn nào khác ngoài chiến đấu. Cuộc chạy đua với thời gian đã đạt đến đỉnh điểm, và một cuộc chiến cam go mới vừa bắt đầu..
"Cơ sở 7 không phải là một địa điểm công khai," Lục Hàn Phong thì thầm, ánh mắt anh quét nhanh qua những khuôn mặt xa lạ còn nán lại trong sảnh.
"Hắn sẽ không dễ dàng để lộ nó. Chúng ta cần một kế hoạch."
Nhã Linh gật đầu. Mảnh giấy trong tay cô giờ đây không chỉ là một manh mối, mà còn là một gánh nặng. Cơ sở 7 – liệu đó có phải là nơi mẹ cô đang bị giam giữ, và Khả Hân đang thoi thóp? "Người có thể giúp" là ai? Những câu hỏi cứ luẩn quẩn trong đầu cô.
"Em sẽ tiếp tục quan sát những người của Hoàng Long," Nhã Linh nói, giọng cô đầy kiên quyết.
"Họ không phải là những kẻ giỏi che giấu cảm xúc. Sẽ có sơ hở."
Lục Hàn Phong nhìn cô, ánh mắt anh hiện lên sự tin tưởng.
"Anh sẽ tìm cách truy cập vào hệ thống an ninh của Long Phụng. Hắn chắc chắn có bản đồ hoặc ghi chép về các cơ sở bí mật. Bà Lục đã cho chúng ta một gợi ý, bà ấy hẳn có ý đồ khác."
Hai người chia nhau ra, hòa vào dòng người còn lại của buổi tiệc, nhưng tâm trí họ hoàn toàn tập trung vào nhiệm vụ. Nhã Linh đi vòng quanh, giả vờ thưởng thức rượu vang và trò chuyện xã giao, nhưng thực chất cô đang lén lút quan sát. Những vệ sĩ của Long Phụng, với dáng vẻ cứng nhắc và đôi mắt lạnh lùng, luôn đứng ở những vị trí chiến lược, tạo thành một vòng tròn giám sát chặt chẽ. Họ không uống rượu, không nói chuyện phiếm, chỉ có ánh mắt sắc lạnh quét qua mọi người.
Đột nhiên, Nhã Linh chú ý đến một chi tiết nhỏ. Một trong số những người vệ sĩ này, khi đi ngang qua một bồn cây cảnh lớn, đã khẽ chạm vào một chiếc lá và gần như ngay lập tức, một tia sáng nhỏ lấp lánh trong bóng tối. Đó là một thiết bị nghe lén siêu nhỏ được gắn vào chiếc lá. Có lẽ, không chỉ có những vệ sĩ, mà cả những thiết bị theo dõi cũng được đặt khắp nơi.
Cô khẽ nhíu mày. Sự tinh vi của Long Phụng vượt xa những gì cô tưởng tượng. Hắn ta không chỉ kiểm soát con người, mà còn kiểm soát cả không gian.
Trong khi đó, Lục Hàn Phong đã tìm được một góc khuất gần phòng điều khiển kỹ thuật của biệt thự. Với kinh nghiệm của một người đứng đầu tập đoàn công nghệ lớn, anh nhanh chóng nhận ra sơ đồ bố trí mạng lưới và hệ thống an ninh. Đây là một hệ thống phức tạp, nhưng không phải là không thể xuyên thủng đối với anh. Anh lấy ra một thiết bị nhỏ từ túi áo, bắt đầu công việc. Những dòng code chạy vun vút trên màn hình nhỏ, và từng lớp bảo mật của Hoàng Long dần dần bị vô hiệu hóa.
Anh đã thâm nhập được vào một phần của hệ thống. Anh cần tìm bản đồ, hoặc bất cứ thông tin nào liên quan đến "Cơ sở 7".
Khi anh đang tập trung, một giọng nói trầm ấm vang lên phía sau.
"Cậu có vẻ bận rộn nhỉ, Lục tổng?"
Lục Hàn Phong quay lại. Đó là Long Phụng. Ông ta đứng đó, nụ cười nhếch mép quen thuộc, ánh mắt đầy thăm dò.
"Chỉ là tận hưởng không khí buổi tiệc thôi, Long Phụng."
Lục Hàn Phong giữ vẻ mặt bình tĩnh, cố gắng che giấu sự lo lắng.
"Hoàng Kim quả là một nơi xa hoa."
"Quả vậy," Long Phụng đáp, tiến lại gần hơn.
"Nhưng sự xa hoa đôi khi lại ẩn chứa những bí mật không ngờ. Cậu có tin vào điều đó không, Lục tổng?"
Long Phụng đưa mắt nhìn thẳng vào thiết bị trong tay Lục Hàn Phong.
"Có vẻ như cậu đang tìm kiếm một thứ gì đó rất quan trọng."
Lục Hàn Phong khẽ cười, cất thiết bị đi. "Tôi chỉ là một người tò mò thôi, Long Phụng. Tôi luôn muốn tìm hiểu những điều mới mẻ."
"Sự tò mò đôi khi lại dẫn đến những rắc rối lớn, đặc biệt là trong ngôi biệt thự này," Long Phụng cảnh báo, giọng ông ta đầy ẩn ý.
"Tôi khuyên cậu nên cẩn thận với những gì mình tìm kiếm."
Ông ta không nói gì thêm, chỉ nhìn Lục Hàn Phong một lúc rồi bỏ đi, để lại một áp lực vô hình trong không khí. Lục Hàn Phong biết rằng Long Phụng đã nghi ngờ. Hắn ta đang chơi một trò mèo vờn chuột, và mỗi hành động của họ đều có thể bị hắn phát hiện.
Quay lại với Nhã Linh, cô đã nhận thấy một điều kỳ lạ. Một nhân vật tầm trung của Hoàng Long, người luôn mang theo một chiếc cặp số bên mình, đột nhiên biến mất khỏi tầm mắt. Nhã Linh theo dõi hành tung của hắn ta từ nãy đến giờ, và sự biến mất đột ngột này khiến cô nghi ngờ.
Cô lướt qua đám đông, cố gắng tìm kiếm. Cuối cùng, cô thấy hắn ta đang đi xuống cầu thang dẫn đến tầng hầm của biệt thự. Đó là một khu vực cấm, được bảo vệ bởi những cánh cửa thép kiên cố.
Tim Nhã Linh đập mạnh. Tầng hầm. Mảnh giấy của bà Lục có nói "Tầng hầm". Liệu có sự liên kết nào đó?
Cô quyết định hành động. Với một chút khéo léo, cô giả vờ vấp ngã gần cầu thang, thu hút sự chú ý của một số khách mời. Trong lúc hỗn loạn, cô nhanh chóng lướt xuống cầu thang, lẻn vào khu vực cấm.
Cầu thang dẫn đến một hành lang dài, tối tăm. Mùi ẩm mốc và kim loại xộc vào mũi. Nhã Linh rón rén bước đi, lắng nghe mọi âm thanh. Cô nghe thấy tiếng bước chân vang vọng từ phía trước, dường như là của tên tay sai kia.
Cô đi theo tiếng động, và cuối cùng, cô nhìn thấy một cánh cửa thép lớn. Ánh sáng mờ ảo hắt ra từ khe cửa cho thấy bên trong có người. Nhã Linh nấp vào một góc tối, cố gắng lắng nghe.
Tiếng nói chuyện vọng ra từ bên trong. Đó là giọng của tên tay sai và một người khác, một giọng nói trầm khàn, đầy vẻ lạnh lùng.
"Tình hình Cơ sở 7 thế nào?" Giọng trầm khàn hỏi.
"Vẫn ổn, thưa ngài," tên tay sai đáp.
"Mục tiêu vẫn đang được giữ bí mật. Tuy nhiên, chúng ta cần cẩn thận. Lục tổng và con gái Trần Hạo đang bắt đầu nghi ngờ."
"Cứ để chúng nghi ngờ," Giọng trầm khàn cười khẩy.
"Chúng ta đã có sẵn kế hoạch dự phòng. Sáng mai, mọi thứ sẽ kết thúc."
Nhã Linh nín thở.
"Mục tiêu" là ai? Mẹ cô? Khả Hân? Và "kế hoạch dự phòng" là gì?
Đúng lúc đó, tiếng bước chân của Lục Hàn Phong vọng đến. Anh đã tìm thấy cô. Nhã Linh ra hiệu cho anh nấp vào.
"Anh đã tìm thấy gì?" Nhã Linh thì thầm.
Lục Hàn Phong đưa cho cô xem một màn hình nhỏ. Trên đó là một bản đồ sơ đồ. Một chấm đỏ nhấp nháy trên bản đồ, đánh dấu một vị trí: "Cơ sở 7 – Khu biệt lập phía Tây."
"Chúng ta cần tìm hiểu thêm về" người có thể giúp "," Lục Hàn Phong nói. "Và kế hoạch dự phòng của Long Phụng."
Cả hai quay trở lại sảnh chính, ánh mắt họ trao nhau một tia quyết tâm. Đêm nay, họ sẽ không ngủ. Họ sẽ tìm mọi cách để lật tẩy âm mưu của Long Phụng và cứu những người thân yêu của mình. Cuộc chiến không chỉ là giành lại công lý, mà còn là cuộc đua với thời gian để bảo vệ những sinh mạng vô tội.
* * *
Ánh trăng đã lặn sâu. Biệt thự Hoàng Kim vẫn chìm trong sự xa hoa giả tạo của buổi tiệc, nhưng dưới vỏ bọc đó, cuộc chiến sinh tử đã bắt đầu. Nhã Linh và Lục Hàn Phong tách nhau, mỗi người theo đuổi một hướng, nhưng chung một mục tiêu: Tìm kiếm thông tin về "Cơ sở 7" và giải cứu mẹ cùng Khả Hân.
Nhã Linh, với trái tim đập như trống, quyết định mạo hiểm hơn. Sau khi Lục Hàn Phong đi về phía phòng kỹ thuật, cô quay trở lại khu vực cầu thang dẫn xuống tầng hầm. Cô biết rõ Long Phụng đã cảnh giác, nhưng không còn lựa chọn nào khác. Cô cần thêm thông tin từ khu vực bí ẩn đó.
Lợi dụng một khoảnh khắc sơ hở khi một vệ sĩ của Hoàng Long đang nghe điện thoại ở góc hành lang, Nhã Linh nhanh chóng lướt qua cánh cửa thép đã khép hờ. Cánh cửa không khóa, mà chỉ được đẩy lại, một sơ suất khó tin của Long Phụng. Hay là một cái bẫy? Cô không có thời gian để suy nghĩ.
Bên trong là một hành lang hẹp, đèn lờ mờ. Mùi ẩm mốc và hóa chất thoang thoảng trong không khí. Nhã Linh đi theo những tiếng động nhỏ phát ra từ phía trước – tiếng bước chân, tiếng kim loại cọ xát. Cô đi qua vài căn phòng trống, đồ đạc cũ kỹ chất đống, và rồi dừng lại trước một căn phòng có ánh sáng hắt ra mạnh hơn.
Qua khe cửa, Nhã Linh nhìn thấy một phòng thí nghiệm. Nó không giống những gì cô từng thấy ở công ty của cha cô. Ở đây, mọi thứ đều cũ kỹ, mang một vẻ tăm tối và cổ xưa. Những thiết bị đã gỉ sét, những ống nghiệm lấp lánh chất lỏng đủ màu sắc được đặt trên bàn. Một vài người đàn ông mặc áo blouse trắng đang cúi đầu làm việc. Một trong số đó, một người đàn ông lớn tuổi với mái tóc bạc phơ, đang thao tác trên một thiết bị trông rất phức tạp, có nhiều dây điện và màn hình nhấp nháy.
Nhã Linh giật mình. Đó chính là Trần Hạo, cha của cô! Ông vẫn còn sống! Nước mắt chực trào ra, nhưng cô cố gắng kìm nén. Cha cô, người mà cô luôn nghĩ rằng đã chết, lại đang bị giam giữ và ép buộc làm việc cho Long Phụng. Ông gầy gò, tiều tụy, nhưng ánh mắt vẫn còn giữ được sự kiên định.
Từ một góc khuất, Nhã Linh nhìn thấy cha mình đang nói chuyện với một người đàn ông khác – đó là giọng trầm khàn mà cô đã nghe thấy khi nấp ngoài hành lang.
"Tiến độ thế nào rồi, Trần Hạo?" người đàn ông kia hỏi, giọng hắn ta đầy vẻ sốt ruột.
"Gần xong," Trần Hạo trả lời, giọng ông yếu ớt nhưng vẫn giữ được sự lạnh lùng. "Nhưng tôi cần thêm dữ liệu, những dữ liệu mà chỉ con gái tôi mới có."
"Vậy thì phải nhanh lên," kẻ đó gằn giọng. "Long Phụng không còn kiên nhẫn nữa đâu. Nếu không, cô ta sẽ phải chịu hậu quả."
Trái tim Nhã Linh thắt lại. Họ đang ép buộc cha cô phải làm việc, và nếu cô không hợp tác, họ sẽ làm hại ông. Cô hiểu ra, Cơ sở 7 không chỉ là nơi giam giữ mẹ và Khả Hân, mà còn là nơi cha cô đang bị ép buộc để hoàn thành một thứ gì đó. Có lẽ là phần mềm mà Long Phụng muốn.
Trong khi đó, Lục Hàn Phong đã thâm nhập sâu hơn vào hệ thống của Long Phụng. Anh phát hiện ra một loạt các tập tin được mã hóa, với tiêu đề chung là "Dự án Hoàng Long". Anh biết, đây chính là bí mật mà Long Phụng đang che giấu. Với trình độ công nghệ của mình, Lục Hàn Phong nhanh chóng phá bỏ các lớp mã hóa.
Từng dòng dữ liệu hiện ra trên màn hình khiến anh kinh hãi. Dự án Hoàng Long không chỉ là một phần mềm hay một kế hoạch thâu tóm kinh tế. Nó là một chương trình điều khiển trí tuệ nhân tạo có khả năng can thiệp vào mọi hệ thống thông tin trên toàn cầu, từ ngân hàng, an ninh quốc phòng, cho đến các mạng lưới liên lạc cá nhân. Đây không chỉ là quyền lực, mà là sự thống trị tuyệt đối.
Và điều kinh hoàng hơn, anh tìm thấy một đoạn video được lưu trữ. Trong video, có hình ảnh của một người phụ nữ bị trói chặt, miệng bị bịt kín. Đó là mẹ của Nhã Linh. Bà đang bị giữ trong một căn phòng lạnh lẽo, trông rất yếu ớt. Đoạn video được quay tại một địa điểm khác, không phải ở biệt thự này. Long Phụng đã nói dối, mẹ Nhã Linh không ở đây.
Cùng lúc đó, anh tìm thấy một tài liệu liên quan đến Khả Hân. Đó là một bản báo cáo y tế, cho thấy tình trạng của cô bé đang rất nguy kịch, cần một loại thuốc đặc biệt để duy trì sự sống. Loại thuốc đó được sản xuất giới hạn và chỉ có thể tiếp cận thông qua những kênh đen tối nhất. Kẻ đã giam giữ Khả Hân rõ ràng muốn sử dụng cô bé để uy hiếp Nhã Linh.
Lục Hàn Phong đột nhiên thấy một file nữa, nhỏ hơn, với tiêu đề "Kế hoạch B - Mã Ly". Anh mở nó ra. Đó là một sơ đồ chi tiết của biệt thự Hoàng Kim, kèm theo những mũi tên và ký hiệu khó hiểu. Anh nhận ra, đó là bản đồ các lối thoát bí mật và các khu vực cấm mà Long Phụng đã chuẩn bị cho những tình huống khẩn cấp. Trong đó, có một lối thoát duy nhất dẫn ra bên ngoài khu vực biệt thự.
Bên cạnh đó, một thông tin khác khiến anh giật mình: Bà Lục. Tên của bà xuất hiện trong một bản ghi âm cuộc gọi giữa Long Phụng và một kẻ giấu mặt. Trong đoạn ghi âm, Long Phụng đang thảo luận về việc "thanh lý" những kẻ phản bội, và tên của Bà Lục được nhắc đến với giọng điệu đầy đe dọa.
"Bà ta đã giúp chúng ta đủ rồi, nhưng giờ là lúc kết thúc."
Điều này cho thấy bà Lục không chỉ là người giúp đỡ họ một cách gián tiếp, mà có thể bà còn là một phần của âm mưu lớn hơn, và đang bị Long Phụng lợi dụng, hoặc thậm chí là đang bị hắn đe dọa. Manh mối từ bà Lục không phải là một sự giúp đỡ đơn thuần, mà là một lời cảnh báo, một lời cầu cứu ngầm.
Lục Hàn Phong nhanh chóng sao chép tất cả dữ liệu quan trọng vào một chiếc USB siêu nhỏ. Anh biết mình không còn nhiều thời gian. Long Phụng sẽ sớm phát hiện ra sự đột nhập này.
Anh rời khỏi phòng kỹ thuật, quay lại sảnh chính để tìm Nhã Linh. Anh thấy cô đang đứng ở một góc khuất, gương mặt tái nhợt nhưng ánh mắt đầy quyết tâm.
"Em tìm được cha em," Nhã Linh thì thầm, cô kể lại những gì mình đã thấy ở tầng hầm.
"Ông ấy vẫn sống. Họ đang ép buộc ông ấy hoàn thành phần mềm."
Lục Hàn Phong nắm chặt tay cô, đưa cho cô chiếc USB.
"Anh đã tìm thấy thứ này. Long Phụng không chỉ muốn phần mềm, hắn muốn kiểm soát toàn bộ thế giới." Anh kể lại những thông tin khủng khiếp về "Dự án Hoàng Long", vị trí của mẹ Nhã Linh, và tình trạng của Khả Hân.
"Và cả bà Lục," anh nói thêm, "Bà ấy có thể đang bị đe dọa. Manh mối bà ấy đưa cho chúng ta không chỉ là giúp đỡ, mà còn là một lời cảnh báo.
" Cơ sở 7 "có thể là nơi cha em đang bị giam giữ, và cũng là nơi chúng ta có thể tìm được" người có thể giúp "bà Lục thoát khỏi Long Phụng."
Nhã Linh nhìn chiếc USB trong tay, rồi nhìn Lục Hàn Phong.
"Chúng ta không thể giao nộp nó cho hắn. Nếu chúng ta làm vậy, tất cả sẽ mất."
"Chúng ta không có ý định giao nộp," Lục Hàn Phong nói, ánh mắt anh lóe lên tia sáng quyết đoán.
"Đêm nay, chúng ta sẽ không chỉ tìm mẹ và Khả Hân. Chúng ta sẽ lật đổ Long Phụng. Hắn đã cho chúng ta một đêm, chúng ta sẽ tận dụng nó để đánh cược tất cả."
Anh lấy ra một thiết bị nhỏ từ túi áo, kích hoạt nó. Đó là một thiết bị gây nhiễu sóng với phạm vi hẹp.
"Đây là cách chúng ta thoát khỏi đây. Khi anh kích hoạt nó, toàn bộ hệ thống liên lạc và giám sát của biệt thự sẽ bị gián đoạn trong vài phút ngắn ngủi."
"Vậy chúng ta sẽ làm gì?" Nhã Linh hỏi.
"Chúng ta sẽ tấn công," Lục Hàn Phong nói, ánh mắt anh đầy vẻ lạnh lùng.
"Long Phụng tự tin rằng hắn nắm giữ mọi thứ. Nhưng hắn đã quên mất rằng, trong bóng tối, những nước cờ nguy hiểm nhất thường được đặt ra."
Cả hai nhìn nhau, ánh mắt họ giao nhau một sự hiểu biết sâu sắc. Họ biết rằng, ngay cả khi thành công, họ cũng sẽ phải đối mặt với vô vàn nguy hiểm. Nhưng đối mặt với sự mất mát của những người thân yêu, và một âm mưu có thể hủy hoại thế giới, họ không có lựa chọn nào khác ngoài chiến đấu. Cuộc chạy đua với thời gian đã đạt đến đỉnh điểm, và một cuộc chiến cam go mới vừa bắt đầu..