Bài viết: 4 

Chương 20
Bước lên, bước tiếp lên, trong lòng ba người như hồi trống giục, đây tất nhiên là thành quả đầu tiên, không thể để xảy ra sơ sót, nếu không ngay cả chân gà để gặm cũng chẳng còn miếng nào.
Gà rừng lông màu đen, đôi mắt nó lia lịa nhìn xung quanh rồi chạy đến chỗ có hạt thóc, chiếc bẫy sập xuống, tiếng gà kêu quang quắc vọng lại khắp chốn. Hòa Thanh định bước ra bắt gà nhưng bị tôi giữ lại, dù sao có tiếng gà cũng tốt, những con sau biết được chắc chắn sẽ lại tới như vậy sẽ bắt được mẻ lớn.
Quả nhiên, một lát sau tiếng gà khắp chốn vọng lại, một con gà tía cũng chạy ra dáo dác tìm kiếm.
Một, hai, ba.. quả nhiên lại một con nữa sập bẫy. Nhưng sao tự nhiên lòng tôi linh cảm đến chuyện gì đó, sống lưng tôi lạnh buốt, chắc chắn là có gì đó.
Tiếng mũi tên lao nhanh như xé gió. Cắm phập vào một cái, Lạc Tuệ quay ra nhìn trước, kéo mạnh tôi và tiểu Thanh ra đằng sau. Tôi kinh ngạc, sợ hãi vì dưới đất là xác của một con rắn hổ mang nằm vật xuống đất, mũi tên xuyên thủng qua tim không lệch một ly, lực bắn phải mạnh đến nhường nào mới khiến mũi tên trơ máu lộ ra sau xác con rắn.
Tôi sợ hãi nhanh chóng nôn ra, trần đời tôi sợ nhất là con rắn, toàn thân tôi lạnh buốt rùng mình không nhúc nhích nổi bước chân.
Từ từ dời tầm mắt lên người đứng trước, chàng trai cao gầy vẫn đứng đó, nét mặt lạnh băng, lạnh lùng nhìn thẳng vào đôi mắt vẫn còn sợ hãi của tôi. Chàng ta vẫn như thế, vẫn đôi mắt hết mực thanh tú nhưng vẫn đẹp rạng rỡ như thế. Ánh mặt trời buổi sớm từng li từng tí rọi xuống khuôn mặt chàng, tôi dường như chỉ nhìn rõ vào đôi mắt nâu trầm ấy, mãi chẳng rời.
Vẫn là tiếng Hòa Thanh lên tiếng trước phá vỡ bầu không khí gượng gập này:
- Tiểu thư, người có sao không, tiểu thư.
Tôi ậm ừ đáp lại nàng, khẽ dời đi tìm mắt, nhìn xuống xác con rắn cách chừng một trượng, đầu mũi tên ấy có khắc một chữ rất lạ. Tất nhiên là lạ rồi vì chữ đó là chữ Nôm, đối với một đứa nghiên cứu lịch sử như tôi, Hán - Nôm chẳng thể nào bỏ lỡ được, tôi tỉ mẫn nhẩm lại dòng chữ trên đó, chữ "Lê".
Ồ, may mắn không phải dòng dõi tông thất nhà Trần vì thật phiền phức, mặc dầu cái trí nhớ cũ này cũng nhớ vài nét mắt của người cũ nhưng hầu như các việc ấy đã quên hết rồi. Nàng ta muốn chết nên linh hồn tôi mới ở tại đây, nhưng quên đến mức kí ức mơ hồ thế này thì chắc rằng chẳng còn gì để nàng ta lưu luyến.
Tôi đi chậm lại về phía chàng trai trước mắt, chàng ta vẫn giống như hôm ở khách trọ, chỉ có điều bây giờ chàng ta mặc đúng kiểu trang phục của một thợ săn, anh chàng da ngăm kia cũng mặc đồng bộ như thế. Dù sao cũng chứng minh được suy đoán của tôi là đúng. Thân phận người này chẳng đơn giản chút nào, với cái khí chất kia thì sau này cũng làm nên nghiệp lớn. Cái suy nghĩ này của tôi luôn bị bạn bè mắng cho vì tật hay soi mói người khác. Nhưng quả thật, thời gian bốn năm đại học cùng năm năm học trung học nghiên cứu tìm hiểu về con người, không đưa ra vài nhận xét thì tôi chắc chắn bị giáo sư gõ vài cái thước vào đầu mới đúng.
Hòa Thanh cùng đỡ tay tôi, đến trước mặt chàng ta, tôi ưỡn ngực, cố gắng ngẩng mặt lên cho can đảm dâng cao, áp chế nỗi sợ hãi, tôi nói:
- Cảm ơn nhé.
Cả hai chủ tớ trước mặt đều nghệch mặt ra, chẳng rõ tôi lại dùng ngôn ngữ kì quái gì. Thấy vậy, tiểu Thanh nhanh trí kéo tay tôi, giật giật. Nhận ra mình lỡ lời, tôi hơi đỏ mặt, thầm nghĩ trong phim cổ trang sẽ nói thế nào nhỉ, à, tôi nhớ ra rồi:
- Đa tạ đại hiệp cứu mạng, ơn này sâu sắc, thần nữ chẳng biết cách nào báo ơn. Đành lấy thân báo đáp, nguyện sau này nâng khăn sửa túi cho công tử.
Lê Phiêu không nhịn được cười, nữ tử bây giờ thật bạo dạn. Quả đúng là công tử ngọc thụ lâm phong nhưng các nàng khác cũng chỉ yểu điệu nháy mắt đưa tình, cũng chẳng có ai như tiểu thư này cả. Thật là mạnh mẽ.
Chàng trai nhướn mày, nhìn sâu vào mắt tôi, tôi cũng nhìn thẳng lại cái đôi mắt đẹp kia, song tôi vẫn rất tin tưởng gương chiếu của thời này. Chiêu Thánh quả thật có đôi mắt rất đẹp, mang vẻ lạnh lùng nhưng cũng trong trẻo. Quả nhiên là có sức sát thương, chàng trai kia quả nhiên cụp mắt xuống, khẽ ho khan, chàng ta nói:
- Việc nghĩa chẳng dám nhắc, cô nương cũng đã từng dạy bảo không cần phải ôm lời nhân nghĩa vào người.
Quả thật là một tên thù dai, hắn vẫn nhớ lần trước ở quán trọ, thật chẳng nể nang chút mặt mũi nào cho tôi cả. Tôi khẽ ' Hừ ' nhẹ chỉ cụp mắt xuống, chẳng còn biết trả lời sao.
- Khu đồi này tuy không có sói, hổ nhưng rắn rết không phải là không có, huống chi vùng đất trống này lại có nhiều gà rừng, bụi rậm. Dù sao thì cũng sẽ có nhiều rắn, cô thân phận nữ nhi, tốt nhất nên ở nhà học đạo, đừng đi lung tung.
Lại còn răn dạy, thật là làm tôi nổi đóa, bà cô đây chắc chắn 40 mới lấy chồng. Độc thân vui tính, đâu như hắn, suốt ngày chỉ đem khuôn mặt lạnh băng đi dọa người. Chẳng có cô gái nào thèm để ý đến hắn ta cả.
Gà rừng lông màu đen, đôi mắt nó lia lịa nhìn xung quanh rồi chạy đến chỗ có hạt thóc, chiếc bẫy sập xuống, tiếng gà kêu quang quắc vọng lại khắp chốn. Hòa Thanh định bước ra bắt gà nhưng bị tôi giữ lại, dù sao có tiếng gà cũng tốt, những con sau biết được chắc chắn sẽ lại tới như vậy sẽ bắt được mẻ lớn.
Quả nhiên, một lát sau tiếng gà khắp chốn vọng lại, một con gà tía cũng chạy ra dáo dác tìm kiếm.
Một, hai, ba.. quả nhiên lại một con nữa sập bẫy. Nhưng sao tự nhiên lòng tôi linh cảm đến chuyện gì đó, sống lưng tôi lạnh buốt, chắc chắn là có gì đó.
Tiếng mũi tên lao nhanh như xé gió. Cắm phập vào một cái, Lạc Tuệ quay ra nhìn trước, kéo mạnh tôi và tiểu Thanh ra đằng sau. Tôi kinh ngạc, sợ hãi vì dưới đất là xác của một con rắn hổ mang nằm vật xuống đất, mũi tên xuyên thủng qua tim không lệch một ly, lực bắn phải mạnh đến nhường nào mới khiến mũi tên trơ máu lộ ra sau xác con rắn.
Tôi sợ hãi nhanh chóng nôn ra, trần đời tôi sợ nhất là con rắn, toàn thân tôi lạnh buốt rùng mình không nhúc nhích nổi bước chân.
Từ từ dời tầm mắt lên người đứng trước, chàng trai cao gầy vẫn đứng đó, nét mặt lạnh băng, lạnh lùng nhìn thẳng vào đôi mắt vẫn còn sợ hãi của tôi. Chàng ta vẫn như thế, vẫn đôi mắt hết mực thanh tú nhưng vẫn đẹp rạng rỡ như thế. Ánh mặt trời buổi sớm từng li từng tí rọi xuống khuôn mặt chàng, tôi dường như chỉ nhìn rõ vào đôi mắt nâu trầm ấy, mãi chẳng rời.
Vẫn là tiếng Hòa Thanh lên tiếng trước phá vỡ bầu không khí gượng gập này:
- Tiểu thư, người có sao không, tiểu thư.
Tôi ậm ừ đáp lại nàng, khẽ dời đi tìm mắt, nhìn xuống xác con rắn cách chừng một trượng, đầu mũi tên ấy có khắc một chữ rất lạ. Tất nhiên là lạ rồi vì chữ đó là chữ Nôm, đối với một đứa nghiên cứu lịch sử như tôi, Hán - Nôm chẳng thể nào bỏ lỡ được, tôi tỉ mẫn nhẩm lại dòng chữ trên đó, chữ "Lê".
Ồ, may mắn không phải dòng dõi tông thất nhà Trần vì thật phiền phức, mặc dầu cái trí nhớ cũ này cũng nhớ vài nét mắt của người cũ nhưng hầu như các việc ấy đã quên hết rồi. Nàng ta muốn chết nên linh hồn tôi mới ở tại đây, nhưng quên đến mức kí ức mơ hồ thế này thì chắc rằng chẳng còn gì để nàng ta lưu luyến.
Tôi đi chậm lại về phía chàng trai trước mắt, chàng ta vẫn giống như hôm ở khách trọ, chỉ có điều bây giờ chàng ta mặc đúng kiểu trang phục của một thợ săn, anh chàng da ngăm kia cũng mặc đồng bộ như thế. Dù sao cũng chứng minh được suy đoán của tôi là đúng. Thân phận người này chẳng đơn giản chút nào, với cái khí chất kia thì sau này cũng làm nên nghiệp lớn. Cái suy nghĩ này của tôi luôn bị bạn bè mắng cho vì tật hay soi mói người khác. Nhưng quả thật, thời gian bốn năm đại học cùng năm năm học trung học nghiên cứu tìm hiểu về con người, không đưa ra vài nhận xét thì tôi chắc chắn bị giáo sư gõ vài cái thước vào đầu mới đúng.
Hòa Thanh cùng đỡ tay tôi, đến trước mặt chàng ta, tôi ưỡn ngực, cố gắng ngẩng mặt lên cho can đảm dâng cao, áp chế nỗi sợ hãi, tôi nói:
- Cảm ơn nhé.
Cả hai chủ tớ trước mặt đều nghệch mặt ra, chẳng rõ tôi lại dùng ngôn ngữ kì quái gì. Thấy vậy, tiểu Thanh nhanh trí kéo tay tôi, giật giật. Nhận ra mình lỡ lời, tôi hơi đỏ mặt, thầm nghĩ trong phim cổ trang sẽ nói thế nào nhỉ, à, tôi nhớ ra rồi:
- Đa tạ đại hiệp cứu mạng, ơn này sâu sắc, thần nữ chẳng biết cách nào báo ơn. Đành lấy thân báo đáp, nguyện sau này nâng khăn sửa túi cho công tử.
Lê Phiêu không nhịn được cười, nữ tử bây giờ thật bạo dạn. Quả đúng là công tử ngọc thụ lâm phong nhưng các nàng khác cũng chỉ yểu điệu nháy mắt đưa tình, cũng chẳng có ai như tiểu thư này cả. Thật là mạnh mẽ.
Chàng trai nhướn mày, nhìn sâu vào mắt tôi, tôi cũng nhìn thẳng lại cái đôi mắt đẹp kia, song tôi vẫn rất tin tưởng gương chiếu của thời này. Chiêu Thánh quả thật có đôi mắt rất đẹp, mang vẻ lạnh lùng nhưng cũng trong trẻo. Quả nhiên là có sức sát thương, chàng trai kia quả nhiên cụp mắt xuống, khẽ ho khan, chàng ta nói:
- Việc nghĩa chẳng dám nhắc, cô nương cũng đã từng dạy bảo không cần phải ôm lời nhân nghĩa vào người.
Quả thật là một tên thù dai, hắn vẫn nhớ lần trước ở quán trọ, thật chẳng nể nang chút mặt mũi nào cho tôi cả. Tôi khẽ ' Hừ ' nhẹ chỉ cụp mắt xuống, chẳng còn biết trả lời sao.
- Khu đồi này tuy không có sói, hổ nhưng rắn rết không phải là không có, huống chi vùng đất trống này lại có nhiều gà rừng, bụi rậm. Dù sao thì cũng sẽ có nhiều rắn, cô thân phận nữ nhi, tốt nhất nên ở nhà học đạo, đừng đi lung tung.
Lại còn răn dạy, thật là làm tôi nổi đóa, bà cô đây chắc chắn 40 mới lấy chồng. Độc thân vui tính, đâu như hắn, suốt ngày chỉ đem khuôn mặt lạnh băng đi dọa người. Chẳng có cô gái nào thèm để ý đến hắn ta cả.
Chỉnh sửa cuối: