


Trái tim em ngỡ như muôn mảnh ghép
Đông sầu về lạnh buốt tái tê
Tình yêu ấy, ai nỡ giằn xé
Tưởng xong rồi lại vạn lần đau
Tương tư đó em muốn rũ bỏ rồi
Yêu làm gì để rồi lại sầu bi
Tình trao anh dạt dào như biển cả
Ý anh đáp tựa là chén nước vơi
Em yêu anh tưởng ngàn vạn lần chết
Em tự đa tình rồi tự mình thương
Nước mắt em đã hóa dòng suối lệ
Cứ chảy hoài đá mòn cũng sót thương
Trái tim em đau nghiền vụn mất rồi
Em mang chắp lại bỗng thấy nụ cười anh.