Là Mây Là Gió Gió thả hồn em vào bọt nước Mặc cho người giày xéo hoa rơi Gió gọi tim em vào nhịp thở Tan thành mây, quyện với đất trời.. Có thoảng trời trông như chiếc mặt nạ, cười thì nắng, vắng lại mưa. Lòng son cũng gập ghềnh không lối hướng, người cười bảo sao em ngốc thế, cứ kệ trời mưa nắng thế thôi. Ừ thì kệ đấy rồi thôi, buông tay nhau thoắt cũng mấy năm rồi.. trời cười nhiều hơn, mà mưa sao cứ trút. (17723)
Trời còn có bận bỏ quên trăng Cất hết sao đêm giấu một lần Hững hờ mây cũng thôi lờ lững Đợi sáng trăng tàn chẳng phân vân.. Có thoảng trông trời mây như biển rộng, còn chúng ta chỉ tựa chú cá bé nhỏ giữa mênh mộng cuộn sóng thét gào. Đâu là bến đậu cho cuộc đời phiêu linh, hay ta chỉ có thể lạc mình vào biển trời không ngừng nghỉ. Rồi chúng ta sẽ không ngừng tự hỏi, tự tìm kiếm lời giải đáp thích hợp cho riêng mình. Hoặc giả như chúng ta tự thầm nói, "sống chỉ là sống thôi, cần nghĩ mãi chi nhiều." Những tháng ngày trôi đi vô định, đối với ước mơ mà không ngừng cố gắng, đối với cuộc đời không ngừng nghỉ đấu tranh, đối với tình yêu lại không ngừng nắm giữ. Đôi lúc mệt mỏi cũng không phải điều kì lạ, bởi ta phải đi và bước tiếp từng ngày. Chân rồi cũng sẽ có lúc mỏi, tâm hồn rồi cũng hóa mong manh.. Cầu chúc cho đôi chân chưa lành, có thể đi xa mà vững chải, cầu chúc cho những vết thương trong tâm hồn, có thể vẹn nguyên mà vào đời. Gửi cho những linh hồn chưa yên giấc.
Tháng năm chôn cất tuổi đôi mười Giấy bạc thay bằng tiếng cười vui Kiệu tang đổi bằng giây tưởng niệm Lấp đất, chôn thân, cũng mấy hồi..
Có người lạc bước xuống sân ga Người ngóng, người trông, kẻ lệ nhòa Mỗi người xuôi lối không cùng hướng Người nhớ thương người nơi chốn xa..
Người thốt nên lời câu mãi mãi Tôi khờ dại dại trót tin ai, Năm năm tháng tháng rộng dài Đong sao cho trọn lòng thay của người.
Một bàn tay không thể nắm quá nhiều thứ, để giữ được điều bản thân muốn của hiện tại, thì hãy buông quá khứ đi thôi..