Chương 80: Bấm để xem Đêm dường như đã muộn, nhưng trong phòng tập vũ đạo công ty giải trí TPP vẫn sáng đèn, tiếng nhạc sôi động vọng ra bên ngoài. Trong gương, Seven S đang tập nhảy theo tiếng nhạc. Cửa phòng chợt mở ra. Quản lý Baek Jin So bước vào. Seven S dừng lại, mồ hôi ướt đẫm người, hắn thở dốc, hướng mắt nhìn Baek Jin So. Beak Jin So đi nhanh tới chỗ Seven S, bộ dáng không tình nguyện chìa tay cầm một xâu chìa khóa đưa tới. Seven S buồn cười nhận lấy. Beak Jin So nhìn thái độ đương nhiên đó của hắn thì than vãn: "Cậu định đổi nghề thành tay đua đấy hả? Tôi nhớ cậu nâng niu chiếc xe ấy lắm cơ mà, sao chỉ trong một đêm mà sắp thành đống sắt vụn thế này?" Seven S nhìn xâu chìa khóa trong tay, cười cười không đáp lại. Hắn nhớ tới câu nói của Hye Jin: "Xe gì mà chậm như rùa, mua xe không biết chọn à? Xe nào chủ ấy, yếu như sên.", nghĩ đến đấy, hắn vô thức bật cười. Baek Jin So trợn mắt, oán trách: "Cậu còn cười?" Seven S nâng mắt nhìn hắn: "Anh! Tiện thể em muốn đổi xe khác có được không?" Baek Jin So không tin được trừng hắn, quát lên: "Này! Cậu cố tình, đúng không.. đúng không?" Seven S dở khóc dở cười cúi đầu không đáp lại. Đồng lúc này, Hye Jin cùng Eun Kyo dạo bộ trên phố. Eun Kyo làm nũng, nắm lấy cánh tay Hye Jin lắc lắc, nài nỉ: "Hye Jin à! Chúng ta đi xem một lần thôi, được không?" Hye Jin lắc đầu từ chối: "Không đi! Tớ không thích." Eun Kyo tiếp tục thuyết phục: "Chỉ là xem thôi mà. Tớ hứa với cậu là không đụng đến.." Hye Jin đột ngột dừng bước. Eun Kyo cũng đứng lại theo, ngừng nói, nghi hoặc nhìn cô. Hye Jin xoay lại đối diện Eun Kyo, vẻ không kiên nhẫn cất tiếng: "Cậu..", đang nói, ánh mắt Hye Jin lơ đãng nhìn lướt qua Eun Kyo thì đột nhiên khựng lại, phút chốc vẻ mặt cô biến đổi, đáy mắt hiện tia giận dữ. Từ mắt cô, qua vai Eun Kyo, thấy dáng người phía sau của một đôi nam nữ ăn vận sang trọng khoác tay nhau cùng bước vào khách sạn phía bên kia đường. Eun Kyo khó hiểu trước phản ứng của Hye Jin. Cô ngoảnh mặt theo hướng nhìn của Hye Jin, thắc mắc hỏi: "Cậu nhìn gì vậy?" Hye Jin cất bước ngang qua trước mắt Eun Kyo, lạnh lùng nói: "Cậu về đi, tớ có việc." Eun Kyo khó hiểu nhưng qua thái độ của Hye Jin cô không định phản bác lại chỉ đơn thuần chấp nhận đưa tay gãi đầu ngơ ngác nhìn theo Hye Jin đang vội vã băng qua đường. Trên hành lang bên trong khách sạn, Hye Jin phẫn nộ đi tới dừng trước cánh cửa căn phòng 1001 đóng kín. Gương mặt cô đằng đằng sát khí. Chân cô nhấc lên đạp mạnh vào cánh cửa phòng khiến cánh cửa bật mở toang ra. Sự việc diễn ra quá nhanh khiến trong phòng, Cho Borim cùng với một người đàn ông trung niên ngồi trên giường đang ôm ấp nhau bỗng thất kinh hồn vía nhìn về phía cửa. Trước mắt họ trông thấy Hye Jin xồng xộc đi nhanh vào phòng. Borim thất sắc, cả người cứng ngắc nhìn Hye Jin dừng trước giường, đưa tay ra túm lấy cổ áo của cô nhấc người cô lên. Người đàn ông tái mặt, hốt hoảng lê thân né sang một bên trên giường. Borim sợ hãi, giọng điệu hốt hoảng khẩn trương: "Hye Jin à!.. Hye Jin à!.. Chị.." Hye Jin cười lạnh, không đợi Borim nói câu hoàn chỉnh, giơ tay lên tát một cái thật mạnh vào mặt cô ta, cao giọng mắng: "Vô liêm sỉ! Thứ đàn bà nhớp nhúa bẩn thỉu như cô có tư cách gì xưng chị với tôi?" Khóe môi Borim rướm máu, chỗ bị tát ngấn đỏ hiện rõ vết dấu tay, cô ta kinh hãi, rươm rướm nước mắt, hai bàn tay dùng lực cố gỡ tay của Hye Jin khỏi cổ áo của mình, yếu ớt van nài: "Hye Jin à! Hye Jin.. làm ơn.. làm ơn.. chị sai rồi.. chị sai rồi.." Người đàn ông thấy cảnh tượng trước mắt liền thất sắc, kinh hồn bạt vía nhận ra thân phận người trước mặt. Gã thừa lúc Hye Jin không chú ý đến mình, thân thể gã khẽ động nhích từng chút len lén tụt xuống khỏi giường. Hye Jin đột nhiên vung tay hất mạnh Borim về phía gã khiến thân hình gã chao đảo. Cả hai ngã nhào xuống nền gạch. Hye Jin quát gã: "Muốn chạy?" Borim sợ hãi, bật khóc, nước mắt giàn giụa tuôn lã chã trên mặt. Cô và người đàn ông kia vội quỳ gối, dập đầu xuống nền nhà, liên tục cầu xin: "Hye Jin à! Làm ơn.. xin hãy làm ơn.. chị không dám nữa.. không dám nữa. Xin hãy nghĩ về anh Ji Hwan. Làm ơn.. làm ơn.. bỏ qua cho chị!" Hye Jin trào phúng cười gằn một tiếng, ánh mắt hung ác, thình lình nhấc chân lên đá vào mặt Borim. Borim đau đớn la lên: "Á.." Cả người cô ngã ra sau. Hye Jin hung tợn trừng cô ta, hét lên: "Câm miệng! Cô không có tư cách gọi tên anh tôi." Người đàn ông kinh hãi liếc sang Borim, thấy cô ta đang chật vật chống tay lê thân ngồi dậy, ã không dám nhúc nhích. Borim loạng choạng chậm chạp ngồi dậy, trên mặt cô ta sưng đỏ, tiếp tục quỳ gối dập đầu xuống, yếu ớt van nài: "Hye Jin à.. chị.. chị sai rồi, chị sai rồi.." Hye Jin chồm người tới, cánh tay vung lên. Borim mắt nhắm nghiền, nghiêng đầu né tránh. Cánh tay Hye Jin đột nhiên khựng lại, dần hạ xuống, ngón tay ngược lại chỉ vào mặt Borim, ánh mắt giận dữ cảnh cáo trừng Borim, gằn giọng: "Borim, cô nhớ lấy! Chỉ một lần này.. về sau cô không an phận thủ thường. Tôi, Kim Hye Jin, dám lấy danh dự ra để thề nhất định sẽ làm cho cô và gia đình cô tán gia bại sản, ô nhục danh dự, cả đời không ngóc đầu lên được." Borim tái mặt, nước mắt lưng tròng ngẩng lên ngây ngốc nhìn trân trân vào Hye Jin. Hye Jin đứng thẳng người lại, dáng vẻ cao ngạo, gương mặt lạnh lùng âm trầm, từ trên cao nhìn xuống cô ta đầy khinh miệt, nghiêm giọng uy hiếp: "Cho dù anh tôi có trách, tôi vẫn sẽ làm tới cùng. Thà cắt bỏ khối ung còn hơn nhức nhối cả đời. Đây là lời cảnh báo cuối cùng của Kim Hye Jin này, cô tự giải quyết lấy." Ngay khi Hye Jin xoay lưng đi ra khỏi phòng, vẻ nhẫn nhục hèn mọn cầu xin vừa rồi trên mặt Borim cũng biến mất thay vào đó là biểu tình chua xót, hai hàng nước mắt vẫn cứ mặc nhiên chảy dài trên má. Người đàn ông đứng dậy gập người xuống thấp cúi đầu trước Borim rồi lập tức đi vội khỏi phòng. * * * Đêm càng muộn càng tịch mịch. Trong phòng khách nhà Ji Hwan, anh ngồi trên ghế salon, chống khuỷu tay lên thành ghế đầu tựa vào tay. Nét mặt nhu hòa, mỉm cười ấm áp nhìn xuống bé Min Su đang nằm dài trên ghế, gối đầu trên chân anh ngủ say. Nơi góc cửa, Hye Jin đứng nép bên mép cửa hé mở, lặng lẽ nhìn về phía hai cha con họ, biểu tình xót xa, mắt cô ngấn lệ, cô do dự một lúc thì khép cửa lại. * * * Trong trung tâm thương mại AP, Hana cầm túi xách trên tay, chân mang giày cao gót dạo bước giữa dòng người ra đông đúc đi qua đi lại. Cô vừa đi vừa ngó nghiêng đảo mắt nhìn xung quanh tìm kiếm, nghĩ thầm: "Kim Ji Hyun! Anh đang ở đâu vậy?" Trên tầng 2, Khánh Băng đứng trên cầu thang mini dựa vào kệ hàng hóa, ngước đầu lên, với tay sắp xếp phân loại các hộp mỹ phẩm trong tủ kính trưng bày ở trên cao. Chợt tiếng của Ji Hyun cất lên: "Chăm chỉ như vậy.. mỗi sản phẩm thuộc được bao nhiêu thành phần công dụng rồi?" Khánh Băng giật mình, cúi xuống nhìn, trước mắt cô trông thấy Ji Hyun đang đứng bên dưới, khóe môi anh hơi nhếch lên tạo thành nụ cười như có như không. Trong thoáng chốc, cô ngây ngốc nhìn anh. Ji Huyn thấy biểu tình đó của cô thì liền trào phúng: "Xem ra cô vẫn nên học kỹ lại phép tắc rồi mới đi làm." Khánh Băng sực tỉnh, vội quay mặt hướng vào tủ kính, khẽ nhíu mày nghĩ: "Kỳ lạ! Mình biết anh ta không phải là Tuấn Hào nhưng.. nhưng sao.. tim mình.. lại đập mạnh vậy?" Ji Hyun thấy sắc mặt của Khánh Băng thay đổi liên tục, bề ngoài lãnh tâm lãnh tình nhưng trong lòng ngược lại buồn cười thầm nghĩ: "Cô gái ngốc này! Đang nghĩ cái gì vậy?" Anh nghiêm giọng hỏi: "Làm sao vậy? Lời nói của một vị giám đốc như tôi không đáng được cô nhân viên học việc đáp lại à?" Khánh Băng lúng túng: "Không.. không có ạ." Ji Hyun quát lên: "Xuống đây!" Lúc này ở một đầu khác của hành lang tầng 2, cửa thang máy vừa mở, Hana vội vàng bước ra. Ánh mắt cô ta quét xung quanh một vòng rồi đột nhiên ngừng lại, vẻ mặt đắc ý: "Tìm được rồi." Trước mắt cô, Fred đi ở đằng trước vừa chăm chú xem tập giấy tờ cầm trên tay. Bên phía Khánh Băng lúc này, cô đang từ cầu thang cẩn thận leo xuống. Ji Hyun ngước nhìn cô, đáy mắt xẹt qua một tia lo lắng. Fred rời mắt khỏi tập tài liệu trong tay, ngẩng lên thì nhìn thấy Ji Hyun và Khánh Băng phía trước, hắn cười, bước chân không khỏi có chút vội hơn đi tới chỗ bọn họ, gọi lớn tiếng: "Giám đốc!" Ji Hyun cùng Khánh Băng quay ra đằng sau nhìn, ánh mắt Ji Hyun nhìn lướt qua vai Fred thấy Hana đang đi tới, sắc mặt anh bỗng dưng trầm xuống. Fred thấy vẻ mặt của Ji Hyun có chút không đúng, hắn liền quay ra sau nhìn, vừa vặn trông thấy Hana xuất hiện trước mắt hắn. Hana trông thấy họ đều chú ý đến mình, vẻ mặt cô đầy vẻ cao ngạo đắc ý, tạo dáng đi trở nên yểu điệu hơn, vì tạo dáng quá đà vô tình gót giày của cô ta đột nhiên bị vẹo sang một bên khiến thân hình cô ta chảo đảo ngả về phía trước hai tay theo phản xạ giơ lên chạm vào Fred, thân hình Fred bị đẩy ngã ra sau, cánh tay hắn vung lên vô ý chạm tới cầu thang, hất một cái. Khánh Băng đang đứng treo người trên cầu thang, theo rung chuyển của cầu thang, cô thất kinh loạng choạng rơi khỏi bậc cầu thang. Hana và Khánh Băng cùng lúc ngã một lượt nhưng ngược chiều nhau. Ji Hyun và Fred đồng loạt chú ý Hana, hai người họ nhào tới giương tay ra cùng một lúc mỗi người mỗi bên chụp lấy mỗi cánh tay cô ta giữ cô ta đứng vững trở lại. Gương mặt Hana không còn chút máu tái nhợt kinh hoảng nhìn họ. Đúng thời khắc này, trước cửa thang máy Ji Wook cùng Seo Jong Bin đứng đó từ lúc nào. Biểu cảm trên mặt Ji Wook băng lãnh, ánh mắt anh nhìn lướt qua đám người Ji Hyun chú ý Khánh Băng nằm sõng soài dưới nền đang chật vật chống tay lồm cồm ngồi dậy.