Hiện Đại Kiri Của Anh - Mạc Hồng Viên

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi Mạc Hồng Viên, 22 Tháng năm 2019.

  1. Mạc Hồng Viên

    Bài viết:
    184
    Chương 10: Thực sự không phải anh hai sao?

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Cửa phòng bệnh của Yến Nhi hé mở, sự hiếu kì của Lê Na phút chốc hóa thành kinh ngạc. Cô thực sự không tin vào tai mình. Những gì cô đang nghe là sự thật sao? Vậy cơn ác mộng đêm qua cũng là thật sao? Cảm giác dơ bẩn và sợ hãi bao trùm lấy cô gái yếu đuối. Cố bám tay vào tường, Lê Na như đang chiến đấu mới những âm thanh phát ra từ trong kia.

    - Như vậy theo lời cháu thì bọn chúng có năm tên. Trong đó ba tên hôm qua đã theo dõi và đi theo các cháu từ nhà bạn cháu đến trường đại học. Sau đó một tên trong số chúng đã có hành vi quấy rối bạn cháu là Nguyễn Lê Na, rồi nạn nhân Nguyệt xông vào dùng cán cờ đánh lại bọn chúng cứu các cháu. Trưa hôm nay chúng đưa hai tên khác nữa đến là năm tên, chặn đường cháu và nạn nhân Nguyệt với mục đích trả thù. Hai bên ẩu đả qua lại, cháu đã chạy đi cầu cứu anh Nguyễn Lê Nam và ông Trần Văn Ba đang sửa xe gần đó đến giúp. Lúc đến nơi, nạn nhân Nguyệt đã bị thương nặng nhưng bọn chúng vẫn truy đuổi đến cùng đúng không?

    - Dạ đúng, bọn họ đều mang theo dao găm.

    - Vậy hôm qua thì sao, chúng có mang dao không?

    - Dạ có nhưng chỉ tên cầm đầu mang theo thôi. Hôm nay thì cả năm đứa đều có.

    - Được rồi, rất cảm ơn cháu đã hỗ trợ. Bây giờ cháu xem lại tờ lời khai này rồi kí vào. Sau này việc điều tra rất cần cháu giúp đỡ nên phải mau khỏe lại nha cô bé!

    Yến Nhi đọc lại tờ giấy chú công an đưa cho nhưng khi chuẩn bị kí thì cô bỗng ngập ngừng. Suy nghĩ mông lung hồi lâu, cô nhìn mấy người công an hỏi nhỏ.

    - Có thể.. không nhắc đến Lê Na.. được không ạ?

    - Sao vậy?

    - Chuyện hôm qua xảy ra làm bạn ấy sốc lắm, tinh thần hoàn toàn không tỉnh táo được.. gần như là phát điên vậy đó. Cháu sợ..

    - Tụi chú hiểu ý cháu, nhưng theo cháu nói thì bạn cháu là một nhân chứng rất quan trọng. Cháu cứ yên tám, tụi chú sẽ xem xét tình hình sức khỏe của bạn cháu.

    - Nhưng mà..

    Lời Yến Nhi chưa dứt, cô đã giật mình vì cánh cửa phòng bỗng mở toang. Lê Na đứng đó, nước mắt như mưa không ngừng rơi. Tất cả mọi người xung quanh đều im bặt chờ đón một điều gì đó không ai rõ. Chỉ có hai đôi mắt trân trân nhìn nhau sợ hãi hòa quyện cùng kinh ngạc. Được một lúc, Lê Na mới thôi nhìn Yến Nhi mà xoay qua mấy người công an. Lau nước mắt, cô cất giọng đầy cương quyết.

    - Cháu sẽ ra làm chứng.. cháu là Nguyễn Lê Na.. cháu sẽ làm chứng vụ.. quấy rối chiều hôm qua. Các chú hãy nhanh chóng bắt hết bọn chúng đi ạ.

    Yến Nhi chạy lại ôm lấy cô bạn của mình, cô không tìm được lời nào để nói với Lê Na lúc này. Hai người cứ như vậy ôm nhau khóc cho đến khi công an nhẹ nhàng nhắc nhở.

    - Cháu gái.. kí vào lời khai đi.

    - Cháu cũng muốn kí. Chú cho cháu giấy bút, cháu sẽ viết tường trình.

    Công việc ở đây bước đầu đã thuận lợi, còn ở phòng phẫu thuật mọi chuyện cũng tiến triển tốt hơn. Sau khi được ông Khiêm và Minh Dương cho máu, nhịp tim của Minh Nguyệt đã trở lại, huyết áp cũng dần dần bình ổn. Vì vậy các bác sĩ di chuyển cô đến phòng hồi sức. Tuy cô chưa tỉnh nhưng đó vẫn là một tín hiệu tốt xoa dịu sự lo lắng của mọi người.

    Chìm sâu vào giấc ngủ, tiềm thức của cô đang bị hút đi không cách gì chống cự thì một bàn tay mềm mại và quen thuộc đã níu giữ cô lại. Lực hút vô hình biến mất, trước mắt cô là gương mặt hiền từ mà cô ngày đêm mong nhớ. Mừng rỡ khóc òa như đứa trẻ, cô ôm chặt lấy mẹ.

    - Mẹ ơi.. con nhớ mẹ lắm. Con muốn ở với mẹ!

    - Con ngoan, mẹ luôn ở bên cạnh dõi theo con mà.

    - Nhưng.. con muốn được gặp mẹ, được nhìn thấy mẹ mỗi ngày như trước đây.

    - Con yêu, mẹ hiểu.. nhưng dương thọ của mẹ đã hết.. mẹ không thể quay về được.

    Người mẹ hiền lành vuốt ve con gái của mình như ngày bé. Lòng bà thật bất an, vì lúc nào cũng lo lắng cho các con nên bà chẳng thể siêu thoát được. Giờ đây được trò chuyện cùng con như vậy là ân huệ rất lớn, nhưng thực lòng bà không mong chuyện này xảy ra một chút nào. Mỉm cười trong nước mắt, giải thích cho con hiểu mà đứa con thật sự cứng đầu.

    - Vậy con sẽ ở đây luôn với mẹ.

    - Không được đâu con, mệnh của con chưa tận. Hơn nữa ba con và anh hai đang rất lo lắng cho con.. Cả cậu bé đó cũng đang mong con nhiều lắm!

    - Cậu bé đó?

    - Con nhìn đằng kia xem!

    Nhìn theo tay mẹ chỉ, Minh Nguyệt thấy trước mắt mình là khung cảnh quen thuộc, nó luôn xuất hiện trong các giấc mơ của cô dạo gần đây. Dưới tán cây phượng vĩ già, hai đứa trẻ đang cố vẽ những nét nghệch ngoạc lên thân con diều màu xanh.

    - Kiri vẽ gì vậy?

    - Ba nè, mẹ nè.. đây là anh hai.. Kiri nữa!

    - Mọi người cùng nắm tay nhau luôn.

    - Rất vui hi hi..

    - Đúng rồi rất vui!

    Cô bé Kiri nhỏ xíu khoái chí cười tít mắt khiến cậu bé cũng cười theo. Cậu bé đó hiền lành xoa đầu em như người lớn, trong khi cô bé ngây ngô chỉ vào bức tranh.

    - Đây là gì?

    - Đây là quả bóng, còn cái màu vàng là cúp vô địch đó.

    - Cúp vô địch?

    - Đúng rồi, sau này lớn lên anh sẽ chơi đá banh thiệt giỏi rồi anh sẽ được thưởng cup vô địch thiệt to luôn.

    - Hay quá!

    Không gian kí ức dần khép lại trong tiếng vỗ tay, reo cười của cô bé Kiri ngày đó. Còn lại Minh Nguyệt vẫn đứng ngẩn ngơ, cô đã hiểu rõ sự lấn cấn trong lòng mình từ tối qua là gì. Dù vậy, giải tỏa được một khúc mắc thì nhiều khúc mắc khác lại trỗi lên.

    - Người đó thực sự không phải anh hai sao?

    - Con gái ngốc, rồi sẽ có ngày con tìm được câu trả lời cho mình thôi.

    Trong vòng tay mẹ, Minh Nguyệt thấy như mình đang bé lại. Giấc ngủ mơ màng ập đến, từ sự dịu dàng của mẹ phút chốc hơi ấm lan tràn khắp xung quanh. Không sai Minh Nguyệt cảm nhận được sự mạnh mẽ của một đôi tay rất đỗi thân quen. Nước mắt khẽ rơi, cô gái mỉm cười trong bình thản.

    Bà Nga từ bệnh viện về mang theo uất ức trong lòng. Sự kiêu hãnh không cho phép bà ở lại nơi đó thêm giây phút nào nữa. Bà cũng đủ thông minh để hiểu rằng hình ảnh bao nhiêu năm bà xây dựng trong mắt chồng đã sụp đổ. Tuy vậy bà không thấy mình đã sai, tất cả là do con nhỏ đáng ghét đó làm đảo lộn gia đình bà. Càng nghĩ càng tức, trong một thoáng suy nghĩ, bà chợt mong con bé đừng bao giờ tỉnh lại thì tốt biết bao.​

    Hình ảnh đêm đó con bé đỡ bà lúc say làm bà bỗng lắc đầu với chính mình, bà không nên như vậy. Con bé lúc nào cũng lầm lì, ít nói và đôi mắt nhìn cứ vô hồn nhưng hình như nó chưa bao giờ nói hay cãi lại bà. Nó rõ ràng không ở phe bà, dù vậy cũng không hề có ý chống đối bà việc gì. Đương lúc tính kêu tài xế quay lại bệnh viện thì chiếc xe taxi đã dừng ngay trước cổng nhà. Bóng dáng của người đàn ông chặn trước mũi xe khiến bà kinh ngạc, khẽ rùng mình. Ông ta thì đáp lại bà bằng một nụ cười đầy ẩn ý. Người đàn ông đó nhanh nhẹn mở cửa xe cho bà.

    - Em về sớm hơn anh nghĩ đó!

    - Sao ông lại tới đây?

    - Ơ kìa làm gì em gắt thế, không mời anh vào nhà uống ly trà được à?

    - Ông bị điên hả?

    - Yên tâm, bà giúp việc nhà em vừa đi chợ rồi. Mà chuyện đứng đây nói chuyện thì hàng xóm của em không hiểu lầm đâu ha.

    Cái giọng cợt nhã đó thật làm người ta chán ghét, nhưng điều ông ta nói không phải không hợp lí. Nghĩ vậy bà tặc lưỡi mở cổng, mặt vẫn lạnh lùng như băng giá.

    - Vào đi!

    - Em vẫn như xưa nhỉ.

    - Bớt lại, vào chuyện chính đi! Chồng tui sắp về rồi đó.

    - Em lại gạt người, con bé đó còn chưa tỉnh làm sao chồng em về được

    Ngồi xuống bộ ghế salon bằng gỗ lim ở phòng khách, người đàn ông vừa tự ý pha trà vừa nói giọng tự mãn. Hành động như ông ta rất quen thuộc ngôi nhà này và dáng vẻ đó làm nữ chủ nhân của nơi này lộn ruột. Nhưng mà những điều ông ta vừa nói khiến bà Nga không khỏi nghi ngờ.

    - Sao ông biết? Ông theo dõi gia đình tui.. hay.. chính là ông đã ra tay với con bé sao?

    - Đúng thì sao? Không đúng thì sao?

    - Ông điên rồi, tui sẽ báo công an.

    Nói là làm, bà Nga rút luôn điện thoại bấm số nhưng bị ông ta giật lại. Tất cả hình ảnh đó đều thu vào tầm mắt của Minh Tú đang đứng trên cầu thang. Thấy mẹ bị người lạ ức hiếp, cô tính xuống giúp nhưng câu chuyện ông ta đang nói lại thu hút sự hiếu kì của cô.

    - Ấy ấy, em giỡn không vui gì hết à. Chẳng phải con bé là cái gai của em sao? Mà nhổ gai cho em vốn là việc của anh Bảo này mà.

    - Toàn nói tào lao, trả điện thoại mau!

    - Người đẹp mà sao nóng tính quá. Chuyện con bé đó anh không liên quan.

    - Vòng vo đủ chưa? Nói chuyện chính đi!

    Mặt ông ta bỗng trở nên nghiêm túc. Uống một ngụm nước trà, hít một hơi thật sâu, ông đi thẳng vào việc.

    - Anh đang kẹt một số nợ!

    - Thì sao?

    - Anh cần khoảng năm mươi ngàn USA!

    - Ông tới lộn chỗ rồi, đây không phải ngân hàng.

    - Anh biết, ngân hàng thì cho vay nhưng em thì sẽ cho anh luôn đúng không nào.

    - Anh đang mơ.

    Thái độ cự tuyệt của bà Nga khiến sắc mặt ổng ta biến đổi nhanh chóng. Đôi mắt trở nên nham hiểm, nụ cười cợt nhã thường trực đã tắt. Thay vào đó là cái nhếch môi cao ngạo và giọng nói đầy tính đe dọa.

    - Chắc chồng em sẽ rất vui khi biết được kẻ chủ mưu giàn cảnh ngoại tình cho Phương Linh là ai. Em biết không nhỉ? Đó chính là kẻ đã châm lửa khiến hôn nhân của họ.. BÙM.. thành tro chỉ sau một đêm.. ha ha ha thật là lợi hại đúng không?

    - Ông dám..

    Từng lời, từng lời của ông ta như bắn thẳng vào điểm yếu của bà Nga. Gương mặt trắng bệch. Cùng điệu bộ run rẩy của bà khi đó càng khiến ông ta khoái chí cười vang. Rút trong túi ra một sấp tiền, bà đặt mạnh lên bàn.

    - Mười ngàn.. không hơn được đâu.

    - Em yêu biết điều hơn chút đi, nhiêu đây không đủ để anh mua khẩu trang đâu.

    - Ông nghĩ.. nói ra chuyện đó thì anh Khiêm sẽ để yên cho ông chắc. Người hôm đó ngủ với cô ta chính là ông.. hmm mà không biết chừng.. con bé đó là con của ông cũng nên..

    - Ha ha.. Em yên tâm, con bé đó chắc chắn không phải con anh.. nhưng mà còn Minh Tú..

    "Chát"

    - Câm miệng, con Tú là con của tui với anh Khiêm.. còn ăn nói lung tung.. ông đừng trách tui ác!

    - Ha ha ha.. em chắc chắn.

    - Cầm tiền rồi biến khỏi nhà tui.. CÚT!

    Ông ta đi khỏi rồi, bà Nga ném mình lên ghế salon mệt mỏi. Ngán ngẩm chuyện vừa rồi, bà thật hối hận khi quen biết và tin tưởng một tên cặn bã. Nếu thời gian có quay lại được chắc chắn bà sẽ không mù quáng nghe theo lời ông ta mà làm bậy, bà sẽ dùng chân tình của mình để giữ chân chồng. Như vậy có lẽ đời bà sẽ không bị người ta nắm thóp mà giỡn cợt.

    Thở dài một cái đánh thượt, bà giật mình nhận ra tiếng khóc nho nhỏ nơi cầu thang. Câu chuyện vừa rồi quá bất ngờ và kinh tởm với Minh Tú, phút chốc thế giới tươi đẹp của cô sụp đổ hoàn toàn. Ba cô, anh hai cô, gia đình này.. tất cả là giả sao. Tất cả là của Minh Nguyệt, còn cô chỉ là một kẻ xa lạ. Cứ nghĩ đến trong người mình là dòng máu đốn mạt của người đàn ông đó khiến cô gục ngã, suy sụp hoàn toàn. Thoáng thấy bóng mẹ lại gần, cô vùng chạy ra ngoài, nước mắt hòa vào màn mưa. Cô cứ chạy, cứ chạy, không cần biết là về đâu.

    - Chạy đâu vậy công chúa?

    Nhận ra giọng nói quen quen, Minh Tú ngước đôi mắt đỏ hoe nhìn người đối diện. Đó chính là người vẫn hay nói chuyện điện thoại cùng cô. Tuy rằng mối qua hệ không mấy thân thiết và tốt đẹp cho lắm, nhưng sự xuất hiện của anh ta thật đúng lúc. Cô cần một bờ vai, cô cần một hơi ấm, cô cần người nào đó ở bên cô lúc này. Dẫu bất ngờ với thân hình run rẩy đang tựa vào mình, Tuấn Khang vẫn đứng yên. Tiếng khóc nghẹn ngào bên tai khiến anh có cảm giác mình còn có ích cho cuộc sống này, nhất là Minh Tú nói nhỏ trong tiếng nấc.

    - Cảm.. ơn.. anh!
     
    Chỉnh sửa cuối: 4 Tháng bảy 2019
  2. Mạc Hồng Viên

    Bài viết:
    184
    Chương 11: Gặp lại Kiri?

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Minh Tú thức dậy đầu óc nặng trĩu, quay cuồng, cổ họng khô mà người thì cảm giác lạnh lạnh. Cố mở đôi mắt đang híp lại vì sưng, cô gái tuổi mười bảy giật mình với căn phòng lạ hoắc. Nơi đây bao trùm một màu xám lạnh lẽo chủ đạo, thật khác xa căn phòng màu hồng yêu quý của cô. Dưới sàn còn la liệt vỏ bia, vỏ rượu, đồ nhậu còn thừa.. tất cả bốc lên một mùi thật khó chịu. Nhăn mặt một chút, cô muốn rời giường đi vệ sinh nhưng chân lại dẫm phải cái gì đó. Đó chẳng phải quần áo của cô sao? Là chuyện gì đã xảy ra? Sao cô không nhớ gì hết? Hoang mang sắp khóc đến nơi thì người con trai bên cạnh trở mình khiến cô phải khóc thét lên thật. Giơ chân đạp mạnh hắn một phát, cô hét to hết cỡ.

    - Áaaaaaa.. Đồ biến thái!

    Tuấn Khang đang ngủ ngon lành, bị đá cho một cú trời giáng lọt xuống nền nhà đau ê ẩm. Mơ màng cứ nghĩ mình gặp ác mộng thì tiếng hét của Minh Tú làm cho giật mình, tỉnh như sáo. Chưa kịp định thần lại bị một cái gối bay thẳng vào mặt. Thêm cái nữa, rồi cả gối ôm, chếc đồng hồ báo thức trên bàn cạnh đầu giường và mấy quyển tạp chí công nghệ yêu thích cũng mọc cánh bay đến tới tấp. Kèm theo đó là tiếng chửi rủa lẫn tiếng khóc nức nở của người con gái đó.

    - Đồ rác rưởi.. đồ sở khanh.. đồ khốn nạn.. òa òa òa.. đồ biến thái..

    Hết đồ để ném, Minh Tú ôm quần áo chạy ào vào nhà tắm xả nước và khóc cả tiếng đồng hồ. Trong lúc đó Tuấn Khang ở ngoài cũng vò đầu bứt tóc. Những điều anh nhớ được chỉ là gặp Minh Tú khóc trên đường, hai đứa đi nhậu xả buồn.. Sau đó cô bé không muốn về nhà nên cả hai mua thêm bia về nhà làm tăng hai, còn lôi cả chai rượu của ba anh ra uống. Anh thiệt tình không nhớ chuyện gì xảy ra tiếp theo. Đập đầu vào tường mấy cái cũng không nhớ nổi, nhưng nhìn vệt máu đỏ sẫm trên ga giường kia thì có vẻ điều không nên xảy ra đã xảy ra. Hết tự đấm vào mặt cho tỉnh táo, anh lại ngồi bệt dưới nền mà cười như điên dại.

    Khóc chán, Minh Tú bơ phờ bước ra như cái xác không hồn. Cứ thế cô đi thẳng ra ngoài và để mặc cho đôi chân cứ bước đi vô thức. Đi bao xa và bao lâu cô không biết nữa. Chỉ là khi dừng lại đã đứng trước cửa nhà. Mẹ cô đang ngồi trong phòng khách, có vẻ như bà đang khóc. Cô cũng muốn khóc, muốn chạy vào ôm mẹ để được chở che. Tuy vậy cuộc trò chuyện hôm qua còn văng vẳng bên tai khiến bàn chân cô không bước tiếp được.

    Đứng lặng hồi lâu, Minh Tú lại quay gót đi. Lần này đôi chân đưa cô đến bệnh viện. Qua ô kính cửa phòng bệnh có thể thấy con nhỏ đó chưa tỉnh, nó còn chằng chịt dây nhợ trên người. Ngồi cạnh nó là ba cô, người ba đã chăm sóc cô suốt mười bảy năm qua. Đó là người ba mà cô thương yêu và kính trọng nhất trên đời. Nghĩ đến đây không phải ba ruột mình, nước mắt lại tuôn trào như suối không ngăn được.

    Minh Dương lôi kéo mãi thằng bạn thân mới chịu rời cái ghế ngồi từ hôm qua đi mua nước với anh. Vậy mà nửa chừng Lê Nam lại rẽ vào nhà vệ sinh, bỏ anh lủi thủi về đây một mình. Đang chán đời thì bóng dáng quen thuộc trước phòng bệnh em gái làm anh vô cùng kinh ngạc. Dụi mắt tới ba lần anh mới dám tin đây là sự thật.

    - Tú.. làm gì ở đây vậy?

    - Anh hai.. hức hức òa òa òa..

    Đứa em gái nhỏ cứ thế gục vào vai anh mà nức nở. Không hiểu chuyện gì xảy ra nhưng anh cứ ôm cho con bé khóc cái đã. Đến lúc Minh Tú nguôi nguôi rồi anh mới nhẹ nhàng an ủi.

    - Lại cãi nhau với mẹ à?

    * * *

    - Thôi chuyện gì cũng về nhà xin lỗi mẹ một tiếng đi. Ngoan, nghe lời anh hai ha!

    - Ba và anh hai.. về với em đi!

    - Không được, Kiri còn chưa tỉnh nữa mà. Thôi bé Tú ngoan về trước đi, đừng làm cả nhà lo lắng thêm nữa.

    Lời anh hai rất dịu dàng và có lí, tuy vậy nhìn ánh mắt đầy tình cảm của anh dành cho Minh Nguyệt xem. Điều đó làm trỗi dậy trong Minh Tú một sự ghen tức vô cớ. Chính cô không thể hiểu được, mà cũng chẳng thể kìm chế được.

    - Kiri.. Kiri.. sao lúc nào trong lòng anh cũng chỉ có Kiri vậy?

    - Anh hỏi em nổi cơn gì mới đúng. Kiri đang hôn mê bất tỉnh em không thấy sao?

    Lê Nam vừa đi tới hành lang đã nghe có tiếng ồn ào. Tuy nhiên anh chỉ nghe thấy Minh Tú tuông ra một tràn bực tức. Chỉ nhiêu đó thôi tim anh đã loạn xạ lên rồi. Cô gái đó, những lời đó là thật sao? Sao lại có thể?

    - Kiri.. Kiri.. em ghét nó, em chán nghe cái tên đó lắm rồi. Kiri thì có gì hay ho chớ? Lớn rồi mà còn kêu Kiri Kiri anh không thấy mắc ói hả?

    Minh Tú quay ngoắt đi để lại anh hai cô vẫn đang choáng váng. Phía xa Lê Nam cũng đứng sững như bị sét đánh ngang tai. Anh đã tìm ra Kiri bé nhỏ mà anh luôn nhớ mong rồi. Cảm xúc bất ngờ, kinh ngạc và hạnh phúc đan xen dâng trào trong lòng anh. Anh phải làm gì? Phải bắt đầu từ đâu. Suy nghĩ hồi lâu, anh quyết định chạy theo cô bé.

    - A.. xin lỗi, đợi một chút!

    - Chuyện gì?

    - Em.. Kiri..

    - Nè muốn chết hả? Tránh ra.. Mau! Tui la làng bây giờ.

    - Nhưng mà Kiri, anh..

    - Anh mà còn nhắc cái tên đó với tui đừng trách tui ác. Tui không nể mặt anh hai là anh tới số nãy giờ rồi đó. Cút khỏi mắt tui nhanh.

    Minh Tú mang một bụng bực tức rời đi, bỏ lại Lê Nam với cả thế giới đang sụp đổ. Kiri của anh sao lại thay đổi nhiều đến vậy? Chuyện gì đã xảy ra khiến em thành như thế này? Sự hồn nhiên và ấm áp ngày xưa đã biến thành đanh đá, chanh chua như vậy sao. Thật không thể tưởng tượng được. Lòng anh bây giờ thực sự rất hụt hẫng, rất đau.

    Lang thang rồi lang thang, Minh Tú thực sự bế tắc mọi mặt. Trong cô là một ngọn núi lửa đang hoạt động. Sợ hãi, giận dỗi, đố kị, thất vọng và suy sụp luôn trực trào. Loanh quanh trên cõi đời chẳng biết về đâu, cô cứ đứng mãi trên cây cầu nhìn xuống dòng sông bên dưới. Nước mắt hòa với nước sông.

    - Này cô em muốn nhảy sông à?

    - Xinh vậy mà chết uổng lắm em ơi!

    - Đi chơi với bọn anh đi, đảm bảo em sẽ lên tiên, quên hết sự đời!

    Hai thanh niên lạ đi mô - tô áp sát vào Minh Tú hòng kéo cô lên xe. Lợi dụng Minh Tú chưa kịp phản ứng, chúng tính xịt thuốc mê vào người cô thì Minh Tú cảm giác ai đó đang kéo mình lại rất mạnh, cùng giọng nói rất quen thuộc. Tuấn Khang rút dao ra uy hiếp.

    - Bọn khốn tụi bây cút hết không tao giết!

    Thật ra Tuấn Khang vẫn theo chân cô từ nhà. Anh không hiểu vì sao mình phải như vậy, chỉ là cảm giác muốn đi thôi. Có thể là trách nhiệm, cũng có thể là tình cảm, anh biết rằng mình thật sự lo lắng cho cô gái này. Lúc nãy theo cô vào viện, nhìn Minh Nguyệt vì mình mà mê man nằm đó, tuy có chút áy náy nhưng cuối cùng anh đã lựa chọn. Anh sẽ bảo vệ người con gái đang trước mặt mình, người khiến anh thấy mình còn là một con người.

    Lê Nam như rơi từ chín tầng mây xuống đất. Choáng váng cả linh hồn khi Kiri đã thay đổi quá nhiều. Cô bé ngày xưa giờ khác xa với tưởng tượng của anh. Thực sự anh không thể tin được, không chấp nhận được hiện thực tàn khốc này. Đúng vậy, có thể cô bé đang gặp chuyện gì đó nên mới khó chịu với anh. Tự trấn an mình như vậy, Lê Nam quyết định đi tìm Minh Tú. Thật trớ trêu khi anh tìm ra thì cô đang ở cạnh Tuấn Khang, có vẻ họ đang cãi nhau.

    - Ông tới đây làm gì? Tránh xa tui ra!

    - Tại.. tui thấy lo.

    - Không cần ông lo. Biến đi!

    Thái độ của Minh Tú thiệt khiến người ta dễ phát điên, nhưng theo chân cô cả ngày hôm nay, Tuấn Khang cũng thông cảm chút chút. Hắn hiểu được cô giờ là con nhím cô độc bị thương, con nhím nhỏ bé chỉ biết xù những chiếc lông nhọn để tự bảo vệ mình mà thôi. Nghĩ vậy, hắn nén giận, nhanh nhảu nói.

    - Nè tui vừa cứu bà đó.

    - Ai mượn ông cứu?

    Minh Tú ngúng nguẩy đáp trong hờn dỗi. Rõ là cô rất giận hắn, tên biến thái này đã cướp mất đời con gái của cô mà không xin phép, nhớ đến thôi là cô sôi gan, lộn ruột rồi. Vậy mà bây giờ cô chẳng chút căm hận hắn nữa, chỉ là sự quan tâm này khiến cô vừa rùng mình, vừa thấy ấm áp nhỏ nhoi. Có lẽ giờ phút này có mình hắn thật lòng quan tâm cô mà thôi. Nghĩ đến đây Minh Tú đỏ mặt, bất giác nhìn xuống dòng sông thăm thẳm bên dưới.

    - Bà muốn nhảy xuống đó hả?

    - Ông còn không đi, tui nhảy cho coi!

    Nhìn vẻ nhăn nhó của Tuấn Khang, Minh Tú lại muốn giỡn một chút. Ai dè anh chàng hốt hoảng, cuống quýt cả lên, vừa nói vừa lùi lại sau.

    - Ế đừng giỡn nha, tui đi rồi nè.. đi rồi..

    Mải trông chừng Minh Tú phía trước, Tuấn Khang không ngờ bị Lê Nam tóm gọn từ đằng sau. Phản xạ của một kẻ chuyên đi đánh nhau nhanh chóng lật ngược thể cờ, quăng Lê Nam ra đằng trước, hét to.

    - Đứa nào muốn chết vậy hả?

    Dù bất ngờ với đòn tự vệ của đối phương, Lê Nam cũng mạnh mẽ đáp lễ bằng một cú đấm mạnh vô mặt hắn. Anh thật sự bất ngờ và giận dữ khi nhận ra người cãi nhau với Minh Tú chính là tên cầm đầu hôm trước. Gằng từng lời, Lê Nam nói to để cô bé phía sau anh rõ bộ mặt của hắn.

    - Hôm trước mày giở trò với em gái tao, hôm sau lại đánh Minh Nguyệt trọng thương. Giờ mày tính giở trò gì với con bé này nữa hả thằng khốn?

    - Thằng điên, tao thừa nhận nhỏ tomboy đó là tao đánh.. tao không biết nó là Minh Nguyệt, còn em gái mày thì tao không liên quan.

    - Thằng hèn, mày không ra lệnh thì bọn kia dám làm à. Để tao đưa mày lên công an mà giải thích!

    Lê Nam tức tối xô Tuấn Khang ngã lăn và đe dọa nhưng Minh Tú đã nhanh chân chạy lại đỡ hắn. Cô nhìn anh với đôi mắt căm phẫn rực lửa. Hai người họ kéo nhau đi, cô không quên ném lại cho anh một câu chua chát.

    - Đụng tới Tuấn Khang nữa tui không tha cho anh đâu. Đồ điên!

    Minh Tú chắc không ngờ lời nói của mình khiến một chàng trai hạnh phúc như ở thiên đường, lại vừa làm một chàng trai khác tan nát hi vọng rơi xuống địa ngục đau khổ. Tim như bị bóp nghẹt, Lê Nam hết đá rồi lại đấm vào thành cầu đến khi tay bật máu. Nguôi lòng, anh lửng thững đi về thì một cụ già bán vé số chặn lại.

    - Cậu thanh niên này có sao không? Tay chảy máu kìa?

    Nói đoạn bà dúi vào tay anh hộp cù là tròn tròn màu trắng. Mỉm cười hiền lành bà dùng chiếc khăn nhỏ của mình băng lại. Lê Nam còn đang ngơ ngác thì bà tiếp luôn.

    - Đôi tay này đang nắm giữ một thứ rất quan trọng, không nên để bị thương.

    - Cháu cảm ơn bà, nhưng cháu không lấy của bà được đâu ạ.

    - Cứ cầm lấy mà xài, đừng ngại.

    - Vậy cháu trả tiền cho bà mua cái mới!

    - Muốn trả tiền.. vậy mua vé số đi.. nè mười nghìn thôi.

    Bà cụ đưa cho Lê Nam tờ vé số rồi đi mất. Tuy nhiên những lời bà nói cứ văng vẳng bên tai anh. "Đôi tay này đang nắm giữ một thứ rất quan trọng, không nên để bị thương.". Ý của bà ta là sao? "Một thứ rất quan trọng" mà anh đang nắm giữ. Suy nghĩ miên man, Lê Nam chợt nhìn xuống bàn tay còn giữ hộp cù là của bà cụ. Nó hình tròn và có màu trắng. Sực nhớ ra điều gì đó, anh chạy nhanh vào bệnh viện.

    - Trời ơi.. là giấc mơ đó!

    Minh Nguyệt vẫn đang hôn mê, cô như con mèo ngoan ngủ say giấc. Thản nhiên là thế, mặc kệ đống dây nhợ chằng chịt trên người và những máy móc, thiết bị y tế tối tân đang chạy hết công suất để duy trì sự sống cho cô. Trông cô thật cô độc khi ông Khiêm đã về nhà vì chuyện của Minh Tú, Minh Dương cũng bị Gia Huy mới đến kéo xuống căng tin. Lê Nam đẩy cửa vào phòng, trong anh là cảm xúc hết sức kì lạ. Mạch cảm xúc ấm áp xen lẫn đau thương khắc khoải đến nhói tim. Nhìn cô bé không hiểu sao nước mắt anh dâng lên tận khóe, đỏ hoe.

    Khi Lê Nam đưa đôi tay cầm lấy bàn tay bé nhỏ của Minh Nguyệt, anh không hiểu sao mình lại hôn bàn tay ấy thật sâu chẳng muốn buông. Anh cứ ngồi im lặng thế mặc nước mắt rơi ra tự bao giờ. Anh cũng không biết hiện tại tình cảm của mình thế nào nửa. Anh đã tìm được Kiri, quan tâm và buồn nhiều vì cô ấy. Với Minh Nguyệt thì khác, anh không thể điều khiển bản thân mình thôi hướng đến cô. Anh quan tâm cô như một điều tự nhiên không cần lí do, như việc người ta xuống nước thì phải nín thở vậy. Có lẽ anh không thể ngờ, hành động của mình khiến vỏ bọc quanh tiềm thức của Minh Nguyệt vỡ ra một mảng lớn, cô cứ thế chui ra đi về phía ánh sáng như mặt trời.

    - Anh.. đừng khóc..
     
    Chỉnh sửa cuối: 4 Tháng bảy 2019
  3. Mạc Hồng Viên

    Bài viết:
    184
    Chương 12: Những cảm xúc lạ

    Bấm để xem
    Đóng lại
    - Anh.. đừng khóc..

    Minh Nguyệt từ từ mở mắt nhìn thấy bên cạnh mình là Lê Nam, có chút ngạc nhiên nhưng vết thương trên tay anh, cùng những giọt nước mắt ấy làm cô xót xa. Nhớ lại anh đã vì mình lăn xả, vì mình mà bị bọn côn đồ đó đánh nhiều như vậy, lòng cô thật cảm kích xen lẫn đau thương. Không vội rút tay ra khỏi bàn tay người con trai ấy, Minh Nguyệt nhẹ nhàng nắm lại trấn an Lê Nam đang ngơ ngác bởi quá vui mừng.

    - Nguyệt à.. em.. tỉnh rồi.. thiệt.. hả?

    - Em xin lỗi, chắc em đã ngủ quên lâu lắm ạ?

    - Không.. không sao, em không sao là tốt rồi.. đừng xin lỗi.

    Nụ cười hiền của Minh Nguyệt để quên ở Lê Nam một thoáng bối rối. Nhìn cô bé tươi tỉnh như chưa hề có gì xảy ra, anh thấy lòng hạnh phúc và bình yên đến lạ. Bàn tay cứ nắm lấy bàn tay chẳng muốn buông. Hồi lâu vẻ trìu mến của anh làm cô gái anh quan tâm ngượng ngùng, đỏ mặt đưa ánh mắt sang nơi khác. Đôi má hồng hồng khiến cô càng trở nên xinh đẹp hơn rất nhiều. Vậy mà có một kẻ ngốc lại đang hốt hoảng về điều đó.

    - Em sao vậy? Bị sốt hả? Có khó chịu ở đâu không? Đợi anh đi gọi bác sĩ.. đợi anh nha, không được ngủ nữa á.. anh quay lại liền!

    Cảm xúc chính là sự dịu êm lan tỏa khắp tâm hồn. Hình ảnh Minh Nguyệt đọng lại trong Lê Nam chính là như vậy. Sự thân thiết nhanh chóng như đã quen từ kiếp nào làm cho anh vừa choáng ngợp, vừa thích thú. Tận đáy lòng anh vẫn mong Kiri ngày xưa của anh chính là cô, cảm giác từ trái tim anh đối với cả hai không hề khác biệt. Thật lạ kì là nó không giống với lúc anh đứng trước "Kiri hiện tại' một xíu nào. Với Kiri bây giờ anh thấy lo lắng như lo lắng cho Lê Na, và bất lực trước cô bé cũng y như vậy. Có chăng khác biệt là sự kì vọng và ảo tưởng sụp đổ khiến anh không khỏi nhói lòng.

    Ở căng tin bệnh viện, vì thua trò oẳn tù xì mà Minh Dương phải đi xếp hàng mua nước. Gia Huy ở lại buồn chán ngắm trời, ngắm đất. Anh nhớ lại khi còn nhỏ, đám trẻ trong xóm nhất loạt tẩy chay vì anh không có bố. Lúc đó cậu bé Gia Huy luôn luôn đơn độc sống trong thế giới riêng của mình. Rồi một ngày Minh Dương xuất hiện, cậu bé luôn mang trên người cái nẹp cổ ấy đã vì anh chống lại cả thế giới. Hai đứa trẻ cứ thế vui buồn bên nhau đến tận bây giờ, là hai thanh niên tuổi đôi mươi đầy nhiệt huyết. Vậy mà chỉ vì sự xuất hiện của cô em gái Kiri đã kéo cậu bạn ấy dần xa anh.

    Cô em gái tưởng chừng chỉ xuất hiện trong câu chuyện Minh Dương vẫn kể, giờ bằng xương bằng thịt ở cạnh cậu ta làm nổi lên trong anh niềm vui lẫn sự ghen tỵ. Anh biết mình không có tư cách, cũng không có lý do để làm vậy nhưng anh không ngăn nổi cảm xúc của chính mình dù bao lần cố gắng. Nhất là khi cũng vì cô bé đó mà Minh Dương và Lê Nam từ bao giờ cứ như cặp bài trùng dính chặt với nhau. Vừa nghĩ đến thôi là" Tào Tháo "hiển linh liền, điện thoại Minh Dương đang reo, là Lê Nam gọi. Gia Huy cố ý ngó lơ nhưng đến cuộc gọi thứ ba thì anh đành bắt máy thay bạn.

    - Alo..

    - Minh Nguyệt tỉnh rồi, ông về đây lẹ đi.. em ấy đã tỉnh rồi, nghe không vậy.. alo..

    - Ờ.. ừ.. tụi tui về liền!

    Tắt máy, Gia Huy tự tát mình một cái rõ đau. Anh đã suy nghĩ bậy bạ cái gì vậy chớ? Em gái Minh Dương có khác gì em gái anh đâu. Lê Nam cũng là bạn của anh mà, tuy không thân bằng Minh Dương nhưng cậu ta đối xử với anh rất tốt. Người bạn đó đã noi giúp cho anh với thầy cô và huấn luyện viên bao nhiêu lần anh gây họa. Cậu ấy tuyệt đối không đáng nhận lại sự ganh ghét, nhỏ nhen của anh. Sau vài giây tự trách, Gia Huy chạy như bay đến chỗ Minh Dương đang xếp hàng đợi mua nước trực tiếp kéo thằng bạn chạy về phòng bệnh của em gái. Phải, anh đã thông suốt rồi, từ giờ cô bé cũng là em gái của anh.

    - Cái gì vậy hả?

    - Em.. em gái.. tỉnh rồi!

    - Hả.. thiệt hả?

    Minh Dương chưa dứt câu đã tăng tốc đến chóng mặt. Đang là người bị kéo, giờ anh kéo theo Gia Huy phía sau chạy muốn hụt hơi. Từ ngày mẹ đột ngột bỏ anh để lên thiên đàng, cả thế giới của anh chỉ xoay quanh Kiri bé nhỏ. Con bé là gia đình, là trách nhiệm và lại hạnh phúc lớn nhất của anh ở hiện tại. Bởi vậy một ngày vừa qua thật quá dài, đó là hai mươi bốn tiếng dài nhất thế gian. Anh sợ lắm con bé lại bỏ anh mà về với mẹ. Sợ như chưa từng lo sợ, trong lòng anh cứ nghĩ suy rằng khi điều tội tệ đó xảy ra, anh nhất định sẽ đoàn tụ cùng họ thật nhanh để bù đắp cho tháng ngày xa cách. Vậy đó, đúng thời khắc anh sẵn sàng thì điều kì diệu đã xuất hiện. Mắt anh nhòe đi vì ướt đẫm khiến chủ nhân của nó ngã nhào ngay vạch đích.

    - Con bé.. sao.. r.. rồi?

    - Em ấy tỉnh rồi. Các bác sĩ đang kiểm tra tổng quát lại.

    Lê Nam mới dứt lời đã giật bắng mình vì hai thằng bạn cứ vậy trực tiếp ngồi bệt xuống nền bệnh viện thở hộc hộc. Không chỉ thở như trâu, hai vị soái ca, nam thần của đội bóng giờ vừa khóc, vừa cười y như con nít, nhìn thấy mà ghê. Lê Nam đứng ngó mà thở dài, bụng anh thoáng cười khi nghĩ đến đám con gái ở trường mà xuất hiện giờ này chắc vỡ mộng khóc thét. Mà nghĩ thầm vậy thôi, anh vẫn lê thân tới máy bán nước tự động tiếp tế cho hai chàng.

    - Hmm hai chai nước lọc cho hai ông thần.. cho Minh Nguyệt loại gì được ta.. mình không biết em ấy thích gì nữa.. động não.. động não nào.. hmm trà sữa đóng chai à.. hay sữa chuối.. milo.. á thôi mỗi loại một cái cho chắc!

    Minh Dương và Gia Huy mắt tròn, mắt dẹt nhìn đống thức uống lỉnh kỉnh trên tay Lê Nam mà kinh ngạc. Nhìn thêm một lúc, cả hai không hẹn mà cùng phì cười, trong bệnh viện không dám cười to nhưng mà bụng cứ đau như thường. Khó khăn lắm mới ngừng được, Minh Dương mở lời lúc Lê Nam còn ngây người hoang mang.

    - Ông.. ông vét sạch.. cái máy.. bán nước về hả?

    - Của hai người nè.. còn cái này.. tại tui không biết mua gì.. cho Nguyệt.. hết trơn.

    - Vậy nên ôm hết cả đống về hả..

    - Ờ.

    Đưa hai chai nước lọc cho bạn, Lê Nam ngại ngùng gãi đầu, gãi tai trước màn chất vấn của" ông anh hai "cà chớn đang nổi cơn nhây. Trái với sự khó xử của Lê Nam, Gia Huy ở ngoài cuộc quan sát lại thấy rất thú vị. Cảm giác như Columbo tìm ra châu Mỹ, ColumHuy hôm nay phát hiện ra tử huyệt thứ hai của Lê Nam. Ngoại trừ ba mẹ và Lê Na, thì cô gái nằm trong kia có lẽ là người duy nhất khiến ác chủ bài của đội bóng trở nên ngốc nghếch lạ.

    Cửa phòng bệnh mở ra, vị bác sĩ hơi bất ngờ khi Minh Dương và Gia Huy ngồi bệt dưới nền bệnh viện, vốn có lau dọn sạch sẽ cũng chẳng ai dám ngồi. Dù vậy khi ba chàng trai tập trung lại, ý như muốn hỏi han thì ông đã trở lại với vẻ điềm tĩnh thường nhật. Nhìn một lượt, ông ái ngại với bàn tay băng bó sơ xài của Lê Nam nên liền lên tiếng.

    - Bệnh nhân khá ổn rồi, chỉ cần theo dõi vài ngày. Nếu không có gì bất thường thì sẽ sớm ra viện thôi. Còn cậu trai này, bây giờ đi theo tôi sang phòng trực!

    - Dạ.. được ạ!

    Có chút hoang mang với lời đề nghị, nhưng nét mặt nghiêm túc của vị bác sĩ mách bảo Lê Nam phải nghe theo. Anh đành giao đống nước linh tinh trên tay cho Gia Huy rồi bén gót cùng đoàn khám bệnh đi chăm sóc vết thương. Chỉ chờ bọn họ đi khỏi, Minh Dương lao ngay vào phòng ôm chầm lấy em gái đang ngồi trên giường bệnh.

    - Con nhỏ xấu xa này có biết anh hai lo lắm không hả?

    - Anh.. hai.. em.. khô.. ng.. thở.. được!

    - Hả? Đau chỗ nào? Anh hai kêu bác sĩ lại!

    - Không sao rồi, tại nãy anh hai ôm chặt quá thôi!

    Thấy vẻ lo lắng, ngô nghê của anh hai, Minh Nguyệt hạnh phúc cười xòa. Nụ cười của cô như dòng suối mát lành chảy về biển lớn. Nụ cười đó mang theo bên mình cái thở phào nhẹ nhõm của Minh Dương, cùng cái nhìn thiện cảm của Gia Huy. Kệ nệ mang đống thức uống của Lê Nam để lên chiếc tủ nhỏ cạnh đầu giường, anh bắt đầu màn chào hỏi bằng cái nháy mắt tinh nghịch.

    - Chào em, anh là bạn của Dương, tên là Huy - Trần Gia Huy!

    - Chào anh, em là Minh Nguyệt!

    - Anh nghe Dương kể rất nhiều về em. Công nhận nhìn gần như này em rất xinh!

    Minh Nguyệt vốn luôn cẩn trọng với người lạ, tuy nhiên là bạn của anh hai thì cô cũng muốn cởi mở đôi chút. Cô rất tò mò về mọi thứ xung quanh anh trai trong quãng thời gian bị chia cắt. Dù vậy nhưng câu khen xã giao vừa rồi của Gia Huy lại làm cô hơi ớn lạnh, bật chế độ cảnh giác. Mỉm cười đáp lại, cô chợt nhận ra anh chàng này quen mặt nên bẻ luôn chủ đề.

    - Anh là.. thủ môn của đội bóng?

    - À tưởng em không nhận ra nữa hì hì.. cái này em muốn uống gì cứ tự nhiên nha.

    - Dạ, em cảm ơn!

    Với tay lấy chai trà sữa, Minh Nguyệt tươi cười cảm ơn trước khi uống một ngụm lớn. Cái này thật khác với vị trà sữa lần đầu cô uống ở chỗ Lê Nam. Cô thật nhớ cái hương vị đó. Không để ý thoáng suy tư của cô gái, Gia Huy tiếp tục giỡn cốt cho cô vui.

    - Anh chỉ mượn hoa kính Phật, không cần cảm ơn đâu!

    - Dạ.. hả?

    - Thì đống này là của kẻ đang crush em đó ha ha..

    - Hể?

    Trong lúc em gái đang tròn mắt vì kinh ngạc, Minh Dương đã tặng cho bạn mình một cú đánh nhẹ sau đầu cảnh cáo. Thằng bạn này của anh rất ít khi nhây nhưng cứ nhây là lại nói bậy. Lần này lại dám ghép đôi" cục kẹo bảo bối"của anh với Lê Nam, đúng là chán sống mà, nhất định không tha được. Càng nghĩ càng bực, Minh Dương quyết định dùng độc chiêu tối thượng - cù lét để trừng phạt khiến Gia Huy nhảy tưng tưng.

    - Tội nói lung tung nè.. nhây nè.. cho chết nè..

    - Á thôi.. ha ha.. thôi mà.. ha ha ha.. thôi ngay đi mà ha ha.. ha ha tui thua.. thua rồi..

    Nhìn hai anh vờn nhau khắp phòng bệnh, Minh Nguyệt không còn ngơ ngác nữa mà bật cười vui vẻ. Vị trà sữa trên môi dường như ngon hơn hẳn lúc nãy. Có vẻ hai người này còn thân nhau hơn cả với Lê Nam. Và có lẽ sự đề phòng với Gia Huy dần vơi trong lòng cô em gái nhỏ. Nắng chiều hôm nay thật đẹp, thật ấm áp xiết bao.

    Cửa phòng bệnh lại mở, Lê Na cùng Yến Nhi chạy ào vào nắm tay, sờ mặt bạn của mình. Cả hai đều thở dốc vì chạy từ trường thẳng đến đây. Hôm nay lớp có tiết thể dục buổi chiều, nhưng nghe tin Minh nguyệt tỉnh lại là là mệt mỏi tan biến hết, hai cô gái cứ cắm cổ mà chạy, quên béng luôn thành phố có taxi, xe buýt lẫn xe ôm. Đến nơi chưa kịp chào hỏi đã vừa cười, vừa nói trong nước mắt giàn dụa.

    - Nguyệt.. không.. sao.. thiệt hả?

    - Bà còn.. đau.. chỗ nào.. không?

    - Không sao hết, không sao rồi.. đừng khóc.. đừng khóc ha.. uống miếng nước đỡ mệt đã nè!

    Đưa hộp sữa chuối cho Lê Na và milo cho Yến Nhi, Minh Nguyệt nhìn gương mặt xanh xao của hai bạn mà sống mũi cay cay. Cô đã làm quá nhiều người lo lắng rồi, có lẽ đây là điều mẹ đã muốn nói với cô trong cơn mê. Nếu như trước kia chỉ có mình mẹ thật lòng quan tâm Minh Nguyệt, thì giờ đây cô có bên cạnh là tình thương của ba, anh trai và mọi người. Dẫu biết rằng trên đời này không ai thay thế được mẹ nhưng cô hiểu rằng ở đây mình không hề cô đơn.

    Không gian chùng xuống hẳn khi cánh cửa phòng bệnh mở ra lần thứ tư. Lần này là ông Khiêm và bà Nga với vẻ mặt bơ phờ, mướt mồ hôi. Họ nhận được tin từ bác sĩ khi đang đi khắp thành phố tìm Minh Tú. Căn phòng trở nên căng thẳng lan tỏa từ Minh Dương đến người mẹ kế và cuối cùng đông cứng trong đôi mắt Minh Nguyệt. Cô đã lên tinh thần chuẩn bị nghe lời nhiếc móc từ người đàn bà ấy. Tuy nhiên đáp lại cô là sự im lặng đáng ngờ. Lúc này, sau khi xem xét tình hình, Lê Na e dè lên tiếng.

    - Anh hai mình đâu rồi?

    - Thằng Nam hả? Nó ở phòng trực của bác sĩ. Để anh dẫn em đi!

    - Dạ..

    - Bọn cháu xin phép ra ngoài!

    Gia Huy không thể thích ứng với không khí hiện tại nên tìm cách để rời đi cùng Lê Na. Nhận thấy điều bất thường nên Yến Nhi cũng chạy theo hai người họ. Trong phòng giờ chỉ còn cả nhà với nhau, ông Khiêm đến bên con gái. Nắm lấy tay con, ông nghẹn ngào không nói nên lời, chỉ xoa đầu và ôm cô bé vào lòng. Bà Nga bị ánh mắt giận dữ của Minh Dương chôn chân ngay ngạch cửa. Sau khi Minh Tú bỏ đi, bà đã đau khổ, tự trách và suy nghĩ cả đêm. Chợt nhận ra chính mình đang phá nát gia đình này khiến bà vô cùng hối hận với những lời hôm qua. Bước chân trĩu nặng tiến về phía trước, giọng bà nức nở thực sự trong nước mắt.

    - Xin lỗi.. em xin lỗi mình.. xin lỗi các con.. xin.. hãy tha lỗi.. xin mọi người..

    - Dì.. sao vậy?

    - Con gái ngoan.. mẹ không sao. Con sau này đừng để bị thương nữa nha.. dọa cả nhà một phen đứng tim rồi.

    Dù không hiểu chuyện gì đang diễn ra và những lời kia khiến cô nổi da gà, nhưng Minh Nguyệt vẫn ngoan ngoãn gật đầu cho ba yên lòng. Minh Dương thì không chịu nổi nữa, anh lẳng lặng bỏ đi mặc cho em gái ngơ ngác nhìn theo. Ở trong phòng, bà Nga lại tiếp tục nhỏ nhẹ.

    - Con gái yếu đuối, ra đường nên cẩn thận tránh chỗ vắng vẻ và đừng có giao du với người lạ. Nhất là tụi côn đồ, né càng xa càng tốt, con hiểu không?

    - Mình thật là, công an đã xác minh là con bé nhà mình không liên can hay quen biết gì tụi kia rồi mà. Thôi để con nghỉ ngơi, mình gọi dì Năm nấu ít cháo mang cho con bé đi.

    Hai vợ chồng ra khỏi phòng đã gặp Minh Dương và mấy đứa trẻ khi nãy. Vừa giáp mặt với bà Nga, cả bọn ai nấy đều quay mặt đi. Duy chỉ có Lê Nam kìm nén tức giận đến trước mặt bà ta.

    - Cháu đã nhìn thấy bé Tú, con gái cô trưa nay. Cô bé đi cùng với tên cầm đầu cái bọn làm Nguyệt bị thương. Cô chú nhanh đi tìm Minh Tú về đi ạ!
     
    Alissa thích bài này.
Từ Khóa:
Trả lời qua Facebook
Đang tải...