Ngoảnh lại đã một đời Cuộc đời một chốc thoáng qua Mới thanh xuân, kế bạc phơ mái đầu Tuổi hoa niên cứ ngỡ trường tồn mãi Mà đâu ngờ, ngoảnh lại đã tàn phai Như giấc mộng từ từ tỉnh lại Tỉnh mộng rồi hoa rụng, đá tan Tác giả: Dinhnhutung
Kiếp người Sinh ra mới đó Lớn lên từng ngày Già đi theo năm tháng Thời gian phút chốc Kiếp người được bao Mới ngày nào thân hoa, mày liễu Đến tuổi già thân tựa cành khô Nhớ ngày nào du lịch chốn giang hồ Mà giờ nằm đó xác xơ lụi tàn Đời người là một giấc mơ Khi ta tỉnh mộng hồn về Tây phương. Tác giả: Dinhnhutung
Chặng đường cuối Đi Đi mãi Đi bao năm Nay gối mỏi chân rời Ta nằm yên Chờ ngày sinh mệnh tắt Ngọn gió, đèn dầu Tiếng thở Tiếng khóc than Cùng tiếng ta thở gấp Hơi thở lụi tàn Mắt ta nhắm mãi Tạm biệt thế gian Ta về nơi muốn đến Trả cho người Lời thề hẹn kiếp sau. Tác giả: Dinhnhutung
Bên bờ vong xuyên Thân xác ta bao năm thành cỏ úa Còn linh hồn về chốn u minh Nơi hoàng tuyền có dòng sông đỏ máu Ta ngồi đây nuối tiếc cảnh nhân gian Bỉ ngạn hoa ngàn năm mới nở Chờ người xưa hoa nở hoa tàn. Tác giả: Dinhnhutung
Phù du Mây bay trên trời Vừa hợp đã tan Đời người cũng thế khác nào mây bay Vừa hôm nào trẻ trung xinh đẹp Nay đã già chẳng khác cây khô Mới hôm nào bên nhau tương ái Nay hai người, hai ngả, hai nơi. Tác giả: Dinhnhutung
Luân hồi Bước xuống Hoàng Tuyền hoa đỏ máu Qua cầu Nại Hà, vứt bỏ chuyện xưa Canh Mạnh Bà quên sầu đau kiếp trước Ngưỡng cửa tử sinh, bước tiếp luân hồi. Tác giả: Dinhnhutung
Cô quạnh Ta cô độc giữa thế gian đông đúc Khách qua đường nơi quán trọ trần gian Muôn người đi chẳng một người quay lại Thấy lẻ loi nơi góc nhỏ thu mình. Tác giả: Dinhnhutung Lời tác giả: Giữa thế gian đông đúc không một người quan tâm thấu hiểu