120
0
- Kiếm tiền
- Hoa Nguyệt Phụng đã kiếm được 1200 đ
KHÚC BI CA
Tác giả: Hoa Nguyệt Phụng
Thể loại: Thơ tự do
Tác giả: Hoa Nguyệt Phụng
Thể loại: Thơ tự do
Một khúc bi ca dành riêng cho mỹ nhân khuynh thành tuyệt diễm...
"Bi" ở đây không bởi vì tranh đoạt sủng ái, cũng chẳng bởi tình sâu khó đoạn.
Nỗi bi của nàng chỉ vì một nỗi thất vọng tột cùng... Nàng hận chính bản thân ngu muội, đã chọn yêu sai người suốt mười năm thanh xuân đằng đẵng. Công chúa một nước lại đem lòng si mê, ngưỡng mộ thái tử địch quốc, chẳng phải ngang trái lắm sao?
Mười năm hòa thân, mười năm nàng trả giá không đủ để đổi lấy thái bình cho cố quốc, cũng không đủ để giữ yên bờ cõi giúp dân chúng có cuộc sống an yên tại cố hương... Thứ nàng nhận lại được chỉ là thủ cấp của ca ca ruột thịt bị chính tay người kia mang về trước mặt nàng, như một chiến lợi phẩm cũng như một lời thách thức tôn nghiêm đã chạm đến giới hạn...
Khúc bi ca vang lên! Nàng buộc mình phải thoát khỏi thứ tình cảm vô nghĩa ấy, tự mình lên yên ngựa, quay trở lại với chiến trường gió cát...
Bóng hồng nhan diễm lệ
Khúc bi ca
Dành riêng cho mỹ nhan thịnh thế...
Trên chiến trườngNgười là anh hùng tái thế!
Trước mặt mỹ nhân
Người lại như băng thạch ngàn năm...
Mỹ nhân yêu ngườiYêu cái lạnh thấu tim
Tình yêu ấy cũng thấm dần băng giá...
Tình yêu thật nghiệt ngã!Khi chọn sai người sẽ héo úa chân tâm...
Một chiếc hộp sonMở ra toàn máu lạnh!
Dòng máu cùng huyết mạch
Chảy ngược tim nàng
Nàng đớn đau, gọi khẽ...
- Ca ca!
Thủ cấp giữa điện vàngNhư hồi đáp
Cho mười năm ngưỡng mộ...
Mỹ nhân chết lặngNhớ cố hương
Tự khinh bỉ thứ tình yêu rẻ mạt...
Tiếng rạn nứt của trái timVỡ tan trong im lặng
Nàng buộc mình
Dứt khoát quay lưng...
Trên yên ngựaChiến kỳ dựng thẳng
Phía trước nàng
Ánh mắt ấy...
Lạnh băng!
Không chút hối ý cũng chẳng hề xao động...
Đó vốn là
Người nàng từng ngưỡng mộ!
Nhưng...
Một mũi tên xé gióThứ cuối cùng
Nàng dành tặng cho tình yêu đã cạn...
Dưới chiến kỳĐã không còn địch quốc
Cũng chẳng còn cố hương
Chỉ còn lại...
Một mỹ nhân với mi dài ướt lệ...
Tình là chi?Là đớn đau âm ỉ
Là tâm hồn tan vỡ tựa hư không...
Hai chữ tôn nghiêm nghe nhẹ tựa tơ hồng
Nhưng cũng nặng tựa giang sơn vạn dặm...
Chiến trường chỉ có giáo mác, cung gươm, không có đàn ngọc, sáo trúc, cũng không có lầu son gác tía... Nhưng nơi đây đủ giúp nàng lấy lại hai chữ tôn nghiêm cho cố quốc, cho thân nhân và cho chính bản thân nàng...
Hoa Nguyệt Phụng

