Không Yêu... Xin Đừng Đến Bên Tôi! - Lin

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi Lin Hoàng, 4 Tháng bảy 2018.

  1. Lin Hoàng

    Bài viết:
    0
    Chap 20: Kí ức kinh hoàng! (Phần 1)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tai nạn xe năm đó đã để lại cho cô nhiều vết thương. Vết thương trên da thịt và vết thương không bao giờ cô có thể chữa lành đó là trở thành đứa trẻ không có mẹ. Nhờ sự yêu thương và chăm sóc của ngoại cô nghĩ mình đang được sống trong niềm hạnh phúc. Nhưng nổi đau cứ bám lấy cô, dần khỏi bệnh cô bắt đầu đến trường. Ngoại kể cho cô nghe những niềm vui khi đi học, sẽ được gặp bạn bè, đi chơi và ăn uống cùng nhau, sẽ không còn buồn chán nữa. Tất cả là dối trá, bạn học xa lánh vì cô không có ba mẹ, họ gọi cô là trẻ mồ côi, trên lưng có vết sẹo do tai nạn năm đó để lại họ cũng mang ra làm trò đùa. "Nhìn cái đường nổi trên lưng nó kìa, thật kinh tởm", "mẹ tớ không cho chơi với cậu, mẹ tớ nói cậu là trẻ mồ côi. Chơi với cậu tớ sẽ bị cậu dạy hư." Hahaha. Những đứa trẻ cứ ngỡ là ngây thơ lắm, hồn nhiên trong trắng lắm. Nhưng tụi nó chẳng khác nào ác quỷ, dùng lời nói để giết chết con người cô. Lên cấp 2 cô muốn sống một cuộc sống mới, cô luôn che giấu vết sẹo, không muốn ai nhìn thấy nó. Cô rất sợ họ xa lánh mình, sợ bị nói là "kinh tởm", cô rất rất sợ.

    - Xong rồi.

    Lan Anh khoác áo choàng tắm vào người Lâm Như Quỳnh, dìu cô trở lại giường Lan Anh quay trờ lại dọn dẹp phòng tắm.

    - Chị ăn chưa?

    Không có Lâm Như Quỳnh ở nhà cô cũng ngại xuống dưới ăn uống cùng mọi người. Sáng giờ cô chỉ ăn vài bịch snack dự trữ trong phòng, Lâm Như Quỳnh không nhắc cô cũng không thấy đói nhưng giờ..

    - Chưa.

    Chiếc miệng nhỏ bĩu môi, Lan Anh giương đôi mắt long lanh nhìn Lâm Như Quỳnh.

    - Xuống ăn cơm.

    Lâm Như Quỳnh biết tính cách của Lan Anh, chị ấy rất nhát chắc chắn không dám tùy tiện ăn cùng bàn mọi người. Khi từ bệnh viện về, cơ thể cô còn đau nhức không tiện đi lại, hai người thường dùng bữa cùng nhau tại phòng. Hôm nay cô lại không ở nhà người làm cứ thế không mang thức ăn đến, chỉ còn nước lết xuống tự tìm đồ ăn thôi.

    - Được a.

    Miệng kéo cao, Lan Anh nghe đến đồ ăn khuôn mặt liền vui vẻ. Thật sự đồ ăn ở Hoàng gia là đồ hảo hạng. Mỗi lần ăn cô đều ngất ngây, ngon xuất sắc.

    - Bước nhẹ nhàng thôi. Tựa vào người chị nè, đúng rồi, đúng rồi.

    Lan Anh chăm Lâm Như Quỳnh còn hơn đứa trẻ lên ba.

    - Vú 5, con đói bụng.

    Nhìn hai người tựa vào nhau đi, vú 5 nở nụ cười hiền hậu. Bà rất quý Lan Anh vì cô chăm sóc Lâm Như Quỳnh rất chu đáo.

    - Ngồi đi để vú nấu mấy món con thích nha. Lan Anh con ăn gì?

    Lan Anh để Lâm Như Quỳnh ngồi xuống cũng kéo ghế ngồi kế bên. Nghe giọng có người gọi tên mình Lan Anh ngước nhìn người phía trước mỉm cười.

    - Dạ con ăn giống Quỳnh.

    Đỡ vú 5 phải nấu nhiều món cô ăn giống Lâm Như Quỳnh là được.

    - Đây là ăn tối sao?

    Lan Anh há hốc miệng nhìn bàn ăn đầy đồ ăn. Món nào nhìn cũng hấp dẫn, y như nhà hàng năm sao. Bữa ăn ở phòng mỗi lần chỉ đủ hai người, nên lúc nào cô cũng thủ thêm mấy bịch snack để ăn khuya. Ở nhà người khác cô không thể đòi hỏi quá nhiều, buổi đêm đói bụng cô lấy bánh ra ăn.

    - Hahaha. Hai đứa ăn đi, ăn hết vú nấu nữa.

    - Dạ cảm ơn vú.

    Lâm Như Quỳnh miệng cảm ơn nhưng tay đã sẵn sàng cầm đôi đũa gắp miếng tôm lăn bột đặt vào chén Lan Anh.

    - Ăn đi, đồ ăn nhiều lắm.

    Lan Anh không nói gì thêm, bụng cô bắt đầu kêu rào đòi ăn.

    Hai người ở một góc bàn vừa ăn vừa nói chuyện vui vẻ.

    - Ở đâu ra kiểu người làm mà ngồi ăn với chủ.

    Lan Anh đang ăn liền dừng đũa, cô nhìn về phía giọng nói phát ra. Người phụ nữ bên trong mặc chiếc áo ngủ lụa bên ngoài choàng chiếc áo ngủ rất sang trọng, nhìn bà liền có cảm giác là người có tiền rất quý phái.

    - Tôi không biết người làm không được ăn ở bàn ăn, tôi xin lỗi tôi sẽ đi ngay.

    Lan Anh sợ hãi liền nhấc chén của mình lên.

    - Chị ngồi xuống đi.

    - Hả?

    Lan Anh hai mắt tròn xoe nhìn Lâm Như Quỳnh. Đứng giữa hai người Lan Anh không biết nên đi hay nên ngồi, cô đứng yên tại chỗ không dám nhúc nhích.

    - Đồ ăn còn nhiều lắm, chị ăn cùng em đi.

    Lâm Như Quỳnh đắp miếng cá đặt vào chén của Lan Anh. Cô không quan tâm lời nói của người nào đó.

    - Nhưng bà.. bà chủ nói người làm không được ăn cùng chủ.

    Nhìn miếng thịt nằm trong chén Lan Anh liếc mắt sang Bạch Vũ Huyền.

    - Bà chủ? Chị nhầm rồi, nữ chủ nhân của ngôi nhà này là mẹ em.

    Lâm Như Quỳnh nghe hai từ "bà chủ" mà cười thầm. "Từ bao giờ bà ấy có quyền khinh bỉ người khác thấp hèn trong khi mình từng xuất thân giống họ. Và nữ chủ nhân của ngôi nhà này không đến lượt bà."

    - Đó không phải là mẹ em sao?

    Lan Anh càng nghĩ càng rối "đó không phải mẹ em ấy sao? Tại sao em ấy nói mình nhầm?". Lan Anh thật sự không thể hiểu nổi chuyện gì đang xảy ra. Từ lúc đến đây chăm sóc Lâm Như Quỳnh, Lan Anh luôn ở cùng Lâm Như Quỳnh, không thì về phòng mình gọi cho mẹ. Cô chỉ quanh quẩn hai căn phòng mà không bước chân ra ngoài.

    - Mẹ em mất rồi, bà ấy là vợ sau của ba em.

    Lan Anh nghe đến đó liền ngạc nhiên nhìn khuôn mặt không biến sắc của Lâm Như Quỳnh. Cô cứ ngỡ Lâm Như Quỳnh sống trong căn biệt thự to như vậy, được mọi người yêu thương phải hạnh phúc lắm, nhưng lần nào mặt Lâm Như Quỳnh cũng lạnh như băng, dù tính cách rất đáng yêu nhưng lại không bọc lại nhiều ra ngoài.

    - Con quên ba mình nói gì rồi sao? Ta sẽ thay mẹ con dạy dỗ con.

    - Vậy sao? Tôi không nhớ.

    Bạch Vũ Huyền khuôn mặt đỏ bừng nhìn vẻ mặt như không có chuyện gì của cô liền tức giận quát.

    - Con không được tùy tiện để người làm ăn trên bàn ăn của ta.

    - Bàn ăn của bà? Từ khi nào nó thành của bà?

    Lâm Như Quỳnh nhịn không được, hai mắt trợn to nhìn người phụ nữ phùng mang trợn má đang trừng cô.

    - Bà đừng quên bà cũng xuất thân từ người làm.

    - Mày..

    - Đừng tỏ ra mình cao quý trong khi bản thân lại thấp hèn hơn cả người làm.

    Lâm Như Quỳnh đứng lên, đựng rời khỏi nhưng bị Bạch Vũ Huyền nắm tay giữ lại.

    - Hahaha. Đúng là không có mẹ dạy, càng ngày càng hỗn xược, hôm nay tao sẽ thay mẹ mày dạy dỗ mày. Đến đây.

    Khuôn mặt nhăn nhó, cơ thể đau nhức bị Bạch Vũ Huyền kéo đi. Lâm Như Quỳnh lúc này đến sức chống trả lại cũng không có.

    - Bà chủ, Quỳnh.. cô chủ đang bị thương bà bình tĩnh lại.

    - Mày có quyền gì mà xen vào, đã là người làm thì an phận im lặng đi. Tránh ra.

    Đẩy người Lan Anh ngã xuống đất, Bạch Vũ Huyền hung dữ kéo cô đến phòng mình.

    - Có chuyện gì vậy?

    Vú 5 đang nghĩ trong phòng liền nghe người làm ồn ào, hỏi thì biết Bạch Vũ Huyền cùng Lâm Như Quỳnh đang cãi nhau. Bà sợ Lâm Như Quỳnh bị thương liền đến xem tình hình.

    - Bà chủ kéo cô chủ vào phòng rồi ạ.

    Lan Anh chống tay lên sàn nâng cơ thể đứng dậy. Khuôn mặt lo lắng cô nhìn vú 5 cầu cứu.

    - Để ta đi xem.

    Vú 5 đứng trước phòng của Bạch Vũ Huyền đập cửa, bà rất lo lắng khi đứng bên ngoài không biết Bạch Vũ Huyền đang làm gì bên trong phòng cùng Lâm Như Quỳnh.

    - Nếu cô không mở cửa ta sẽ gọi Hoàng quản gia về.

    - Ai nhắc đến tôi?

    Tiếng nói từ ngoài cửa truyền vào trong nhà. Hoàng Tử Minh sau khi đến gặp giáo viên, ông để Lâm Như Quỳnh ở lại trường rồi đến công ty xử lý một vài chuyện. Vì chuyện trước đó cô xuất hiện trên báo, ông phải ra mặt giải quyết và sắp xếp cho cô xuất hiện trước công chúng với tư cách là diễn viên. Bận bù đầu bù cổ giờ mới về đến nhà, chưa được ăn uống nghĩ ngơi liền nghe ồn ào.

    - Mau, mau lên Quỳnh bị Bạch Vũ Huyền nhốt vào phòng rồi.

    - Sao?

    Ông nghe đến khuôn mặt giận dữ. "Cô ta nghĩ mình là ai mà nhốt con bé vào phòng. Cô đã không thích yên ổn thì đừng trách tôi."

    Hoàng Tử Minh một chân đạp văng cánh cửa, bên trong phòng Bạch Vũ Huyền bị cô nằm đè trên giường. Hai tay bà bị trói bởi dây thừng, cả cơ thể nằm trên giường bị cô ngồi đè bên trên rất thê thảm.

    - Chuyện này là sao?

    Hoàng Tử Minh khuôn mặt đơ ra nhìn hai người trong phòng. Ông cứ nghĩ cô sẽ bị Bạch Vũ Huyền làm hại đã rất lo lắng đập chữa xông vào, nhưng cảnh tượng bên trong lại có vẻ khác xa với suy nghĩ của ông và mọi người.

    Vú 5 cùng Lan Anh đứng bên ngoài nhìn vào đều ngơ ra đó.

    - Em đau.

    Nhìn thấy Lan Anh đứng bên ngoài Lâm Như Quỳnh than đau. Sau khi Bạch Vũ Huyền kéo Lâm Như Quỳnh vào phòng bà ta định dùng roi mây cất trong tủ đánh cô, bà lấy sợi dây thừng trói cô lại nhưng không ngờ lại bị cô khống chế ngược, đè cả người xuống giường, cô kéo hai tay bà ra sau lưng trói lại bằng dây thừng. Chưa hả giận cô đè cả cơ thể mình lên người bà. Dù cơ thể có hơi đau nhưng cũng không thể cản trở cô dạy dỗ bà ta khi dám đụng vào người cô yêu thương.

    Lan Anh không biết nên vui hay nên giận, bước đến dìu Lâm Như Quỳnh xuống giường. Cả hai rời đi để lại ánh mắt của mọi người nhìn theo.

    - Cô đang làm gì vậy?

    - Tôi..

    Vú 5 cởi trói cho Bạch Vũ Huyền, bà ta khuôn mặt nhăn nhó vì cơ thể đau nhức, ấp a ấp úng trả lời.

    - Đừng để tôi thấy hành động ngu xuẩn đó nữa. Tôi sẽ không tha cho cô đâu.

    Hoàng Tử Minh quăng cho bà ta một câu đầy tính đe dọa. Ông quay mặt bước đi không quan tâm khuôn mặt căm phẫn kia.

    - Cô về phòng đi.

    - Dạ.

    Lan Anh rời đi để không gian riêng tư lại cho 2 người trong phòng.

    - Chuyện ở trường giáo viên báo cho ta biết rồi. Con có cần ta xử lý?

    Hoàng Tử Minh ngồi trên ghế nhìn Lâm Như Quỳnh thong thả nằm trên giường ăn trái cây.

    - Không cần đâu ạ, con lớn rồi tự mình có thể giải quyết.

    Nghe cô nói câu đó ông nở nụ cười hiền từ. "Con bé đã lớn thật rồi."

    - Con đã nói như vậy ta sẽ không can thiệp. Ngày mai con bắt đầu đi học, tối đến phòng tập học diễn xuất. Một tuần sau con sẽ bắt đầu kí hợp đồng với công ty.

    - Nhanh như vậy sao?

    - Con có ý kiến gì à?

    - Dạ không.

    - Nhớ giữ gìn sức khỏe, con nghĩ ngơi đi ta về phòng.

    - Dạ.

    Nghĩ đến diễn xuất trong đầu cô như muốn nổ tung. Trước đó ngày nào cô cũng phải học thoại, cố gắng ghi nhớ nó, học cách biểu diễn, biểu cảm khuôn mặt và cảm xúc, còn phải học cách làm quen với ống kính. Ôi thôi bao nhiêu thứ phải ghi nhớ, bây giờ lại đi học. Cái đầu nhỏ bé này của cô phải làm sao đây.

    - À, bây giờ con có thể chăm sóc bản thân cũng không cần y tá riêng nữa. Ta sẽ nói với Lan Anh để cô ấy về lại bệnh viện làm việc.

    - Nhưng.. nhưng con mới bị động có lẽ bị nhiễm trùng rồi ạ.

    - Nhiễm trùng? Tại sao con bị nhiễm trùng? Lan Anh không chăm sóc con sao?

    - Không phải đâu ạ, là do sáng nay con đi học không cẩn thận va vào bạn học khiến vết thương bị chảy mủ.

    Lâm Như Quỳnh thật không muốn Lan Anh rời đi. Những ngày có chị ấy bên cạnh nói chuyện đùa giỡn khiến tâm trạng cô trở nên vui vẻ. Hoàng Tử Minh dù không ở nhà thường xuyên nhưng ông cũng nhận ra điều đó.

    - Con phải cẩn thận để vết thương mau lành lại. Đừng nghịch ngợm để lại sẹo sẽ không tốt đâu. Tạm thời giữ Lan Anh lại.

    - Cảm ơn Hoàng quản gia.

    * * *

    - Nghe nói bên lớp B1 có người bị mất đồ.

    - Nghe đâu người bị mất là Phan Tiểu Hy.

    - Ai mà gan dám lấy đồ của cậu ấy? Các cậu có nghe nhầm không?

    - Kìa kìa, lớp trưởng B1 kìa, lại hỏi thử là biết liền.

    Cả nhóm bạn nữ kéo đến khi thấy lớp trưởng đang di chuyển ở hành lang.

    - Linh Đan, nghe nói lớp cậu có người bị mất đồ, là ai vậy?

    - Phan Tiểu Hy.

    - Thấy chưa, tớ nói mà cậu không tin là Phan Tiểu Hy.

    Cô bạn quay sang nói với một cô bạn khác. Khuôn mặt tỏ vẻ giận hờn, cô quay sang nói với Linh Đan.

    - Nghe đồn người chuyển đến lớp cậu lấy phải không?

    - Không phải.

    - Thật sao? Bạn trai tớ nói Lam Hạ Linh tìm thấy lắc tay trong hộc bàn của bạn mới chuyển đến.

    - Gì ghê vậy? Mới đến đã táy máy tay chân rồi sao? Nhìn lập dị ai ngờ tính cách cũng y như bên ngoài.

    Càng nói hội bạn càng hăng, hỏi đủ thứ, suy diễn đủ điều khiến Linh Đan cảm thấy rất khó chịu.

    - Các cậu nói đủ chưa? Qua miệng cái cậu người vô tội cũng thành có tội đó. Chủ nhiệm lớp tớ đang điều tra, chưa có gì chắc chắn các cậu không nên đồn khắp trường như vậy.

    Lớp trưởng nghiêm mặt, cô thật không hiểu mấy người này đang nghĩ gì, chỉ biết nói cho sướng cái miệng nhưng lại không biết những lời mình nói ra sẽ khiến người khác buồn như thế nào.

    - Còn cần điều tra sao? Nhân chứng, vật chứng điều có đủ lại nói không phải kẻ trộm?

    - Nghe nói cậu lấy chiếc lắc từ hộc bàn học sinh mới đúng không?

    Lam Hạ Linh từ xa đi tới, cô muốn cả trường đều tin Lâm Như Quỳnh là kẻ trộm đã âm thầm truyền tin này ra ngoài nào ngờ lớp trưởng một mực tin rằng Lâm Như Quỳnh vô tội còn đi khắp nơi minh oan.

    - Khi cô chưa điểm tên kẻ trộm, Lâm Như Quỳnh vẫn là người vô tội.

    - Cậu vẫn còn mù oán bênh người khiến mình bị hạ điểm thành tích, bị giáo viên bộ môn khiển trách?

    Lớp trưởng trừng mắt nhìn Lam Hạ Linh. Lâm Như Quỳnh rút khỏi vở kịch, trong lớp không ai dám đóng vai Cám. Không đủ diễn viên nên lớp không tham gia thi, đó là lý do lớp trưởng bị hạ điểm thành tích, bị giáo viên khiển trách. Trước đó cô luốn đứng hạng nhất, năng suất làm việc khi được giáo viên giao luôn tốt nên được thầy cô yêu mến. Sau vụ việc, giáo viên bộ môn và giáo viên chủ nhiệm đã tỏ ra không hài lòng với cách xử lý của cô khiến cả lớp bị trừ điểm.

    - Cậu nhìn tớ làm gì? Bộ tớ nói sai sao? Thời gian cậu bỏ ra đi giải thích dùm con nhỏ quê mùa đó tại sao không dùng nó để lo cho thành tích của bản thân mình đi. Đừng lo chuyện bao đồng.

    - Cậu thì biết cái gì mà nói. Mình cũng không tốt đẹp gì đâu mà đi phê phán rồi dạy đời người khác.

    Lớp trưởng không nhịn được mà đáp lại. Trong khi đó bản thân mình là kẻ trộm lại đi đổ tội cho người khác. Đã không yên lặng xám hồi còn đi rêu rao khắp nơi.

    - Ý cậu là sao?
     
    HuyếtVôTình thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 4 Tháng chín 2019
  2. Lin Hoàng

    Bài viết:
    0
    Chap 20: Kí ức kinh hoàng! (Phần 2)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    - Cậu đừng tưởng không ai biết chuyện cậu đã làm. Tớ đã nhìn thấy tối hôm.. um..

    - Cậu đi theo tớ.

    Lam Hạ Linh bước đến lấy tay bịch miệng lớp trưởng. Cô kéo lớp trưởng vào nhà vệ sinh.

    - Cậu thấy gì vào tối hôm đó?

    - Cậu sợ rồi sao? Nếu biết sợ tại sao còn lấy đồ của người khác?

    Lớp trưởng hất tay của Lam Hạ Linh đang nắm lấy bắp tay mình.

    - Trả lời câu hỏi của tớ. Cậu đã thấy gì?

    - Thấy cậu lấy đồ của Phan Tiểu Hy.

    Lớp trưởng khó chịu quát lớn. Muốn rời đi nhưng lại bị Lam Hạ Linh kéo lại.

    - Cậu nói xạo, chứng cứ rành rành ra đó làm sao tớ lấy được.

    Lam Hạ Linh cả khuôn mặt đỏ bừng vì sợ hãi. Cô rất sợ bí mật của mình bị Phan Tiểu Hy phát hiện.

    - Chứng cứ? Đó là do cậu tạo ra thôi, nhưng người lấy lại chính là cậu không phải Lâm Như Quỳnh. Cậu đi thú nhận với giáo viên và Phan Tiểu Hy đi biết đâu sẽ không bị mời phụ huynh.

    - Cậu thì biết cái gì chứ. Cậu kêu tớ đi thú nhận chả khác nào kêu tớ đi chết. Cậu biết tính cách của Phan Tiểu Hy mà, cậu ấy sẽ không để tớ yên đâu.

    Lớp trưởng nhìn đôi mắt ngấn nước của Lam Hạ Linh bỗng nhiên đồng cảm. Cô không hiểu tại sao lại nhìn thấy bản thân của mình trong đôi mắt ấy.

    - Nếu đã biết trước kết cục tại sao cậu lại làm vậy?

    - Tại sao hả? Tại vì tớ ghét cậu ta, tớ ghét Phan Tiểu Hy. Cậu ta lúc nào cũng cho mình là thiên kim đại tiểu thư, bỏ tiền ra để sai khiến người khác, ỷ vào gia thế của gia đình mà ức hiếp mọi người. Ba tớ là tài xế của nhà Phan Tiểu Hy, từ nhỏ tớ đã đến đó ở cùng ba. Cứ nghĩ được vào nhà giàu làm cuộc sống sẽ không cực khổ nữa, nhưng vì ba tớ là người làm cậu ta cũng coi tớ là người làm. Đến phòng riêng của người giúp việc tớ và ba cùng không được ở, chỉ có thể ở tạm nhà kho sau vườn, ăn đồ ăn thừa của gia đình cậu ta. Lên cấp hai tớ may mắn được vào trường tốt, học cùng lớp với cậu ta. Tớ đã hy vọng hai người bọn tớ sẽ thân thiết, cải thiện quan hệ nhưng không phải vậy kể cả ở trường cậu ta cũng chỉ xem tớ là người hầu. Sai tớ đi mua đồ, giải bài tập, cùng đám bạn chế giễu tớ là con của người làm khiến tớ bị cả lớp chê cười. Khi Dương Nhạc Linh quay về đây học sau một thời gian ra nước ngoài định cư, cậu ta đã thân thiết với Dương Nhạc Linh từ đó cũng không ức hiếp tớ nữa. Nhưng sau đó xảy ra một số chuyện khiến tình bạn hai người bị rạn nứt, lúc đó cậu ta mới quay sang coi tớ là bạn, cùng nói cùng cười.

    - Đó là sự thật?

    Lớp trưởng không tin vào tai mình nữa. Cô cứ nghĩ những câu chuyện này chỉ xảy ra trên phim nhưng không ngờ nó lại có thật. Lam Hạ Linh không những đáng trách mà còn đáng thương.

    - Chưa hết đâu, vì cậu ta không muốn phí lời nên lần nào cậu ta muốn ức hiếp người khác đều kêu tớ ra mặt. Tớ đã từng trải qua những điều đó tớ biết nó kinh khủng như thế nào nhưng tớ không làm theo cậu ta sẽ làm khó ba tớ, khiến ông bị trách mắng, có lần tớ đã không làm theo và để cô bạn kia đi. Cậu ta bắt ba tớ đứng đợi cậu ta tan học dưới mưa lớn với lý do không thể nhận ra xe của nhà mình vì trời mưa quá to. Cậu ta ở trong trường bắt tớ nhìn ba mình dầm mưa gần 2 tiếng đồng hồ. Ba tớ sợ bị đuổi việc vì tiền lương ở đây cao và tớ được học ngôi trường tốt. Ba tớ đã làm tất cả vì tớ, tớ lại làm tất cả vì lời đe dọa của cậu ta.

    Lớp trưởng nhìn Lam Hạ Linh khóc trong căm phẫn. Cô hiểu ra rằng Lam Hạ Linh đã phải trải qua những gì. Cô lại nhớ đến câu nói của Lâm Như Quỳnh "Ai cũng có bí mật riêng của mình. Đừng đào sâu vào đời sống của người khác." Đúng vậy, ai cũng có những điều bản thân mình muốn che giấu, nhưng không thể lấy lý do bản thân mình đáng thương mà có quyền làm những điều đáng trách. "Khi bạn đáng thương sẽ có một điều tốt đẹp đến với bạn, nhưng khi bạn làm việc xấu sẽ có người đến trừng phạt bạn."

    - Những điều đó cũng không có nghĩa cậu được quyền đổ tội cho người khác. Cậu làm như vậy sẽ khiến bản thân mình thêm tội lỗi thôi. Dừng lại đi, cậu vẫn còn đường quay đầu mà. Tớ sẽ giúp đỡ cậu như cậu ấy giúp đỡ tớ.

    Trong đầu lớp trưởng nghĩ đến Lâm Như Quỳnh. Một cô nàng lập dị, luôn ở lại đến hết giờ rồi ra về một mình. Luôn làm theo những gì mình muốn bỏ ngoài tai lời nói của người khác. Cô từng nghĩ vì mình là lớp trưởng phải sống hòa thuận với bạn bè, từ đó cô che giấu cảm xúc của bản thân, không dám tức giận với bạn học, không dám làm phật lòng Phan Tiểu Hy, chỉ một ánh mắt phán xét của người khác cô liền thu mình lại, luôn muốn bản thân phải hoàn hảo nhất. Nhưng bây giờ cô sẽ sống thật với cảm xúc, sẽ làm những gì bản thân muốn.

    - Tớ còn đường quay lại sao?

    Lam Hạ Linh nhìn lớp trưởng rồi bật khóc lớn. Bao nhiêu năm cô chịu đựng một mình hôm nay cô muốn lớp trưởng cảm nhận nó qua tiếng khóc.

    - Cậu vẫn còn tớ và những người bạn khác. Đừng mãi làm theo sự sai khiến của Phan Tiểu Hy. Cậu có thể làm theo ý mình mà.

    Ôm chặt Lam Hạ Linh nước mắt lớp trưởng rơi xuống khi nào chính bản thân cô cũng không nhận ra. Cô đang đồng cảm với người bạn của mình, đang cảm nhận nổi đau Lam Hạ Linh đã trải qua.

    - Cảm ơn cậu. Tớ sẽ nhận tội với giáo viên chủ nhiệm và sau đó sẽ nói chuyện với Phan Tiểu Hy.

    - Mạnh mẽ lên. Lúc nào cậu cần tớ cứ đến tìm tớ.

    Lớp trưởng thấy tâm trạng của Lam Hạ Linh đã ổn định liền rời đi. Cô cần gặp Lâm Như Quỳnh báo tin tốt này.

    Trong khoản thời gian đó tại lớp học diễn ra sự việc khiến ai nấy đều sợ hãi.

    - Cô có mắt không?

    Lâm Như Quỳnh đứng cúi mặt xuống không dám ngước lên nhìn người con trai đang đứng trước mặt.

    Hôm nay cô đến lớp sớm, đi từ xa đã nghe mọi người bàn tán về mình. Bản thân cô không thích giải thích với những người không quan trọng. Cô đi nhanh vào lớp nào ngờ đụng phải một thân hình to lớn đang hướng cửa đi ra. Hai người va vào nhau chỉ mình cô ngã xuống đất, vậy mà giờ còn bị cậu ta chữi mắng.

    - Có nhìn thấy tôi đang đi không?

    Người con trai khuôn mặt giận dữ nhìn Lâm Như Quỳnh cúi mặt xuống đất. Kì thật càng nhìn anh càng ghét cô không chịu được, hỏi không trả lời, đến mặt anh cũng chả thèm nhìn. "Đây là đang khinh tôi sao?"

    - Được rồi. Mày làm người ta sợ rồi kìa.

    - Sợ? Mày có thấy cô ta tỏ ra sợ không?

    - Tớ.. tớ xin lỗi.

    Đúng là xui xẻo, mới sáng ra ở đụng phải Trần Hạo. Cứ tưởng anh sẽ không vác mặt đến trường nữa, cô đã vui vẻ đi học trong niềm vui khấn khởi khi không gặp lại anh ta. Nào ngờ vừa vào đến cửa đã đụng vào người ôn thần này.

    - Mày có nghe cô ta nói gì không? Mặc mặc đã lập dị đến giọng nói cũng lập dị sao?

    - Bỏ đi. Mày còn không đi ăn là vào học luôn đó.

    - Đúng là xui xẻo mà.

    Trần Hạo đi ngang qua người Lâm Như Quỳnh. Cô vẫn đứng im tại chỗ đại anh ta rời khỏi lớp liền di chuyển đến chỗ mình ngồi.

    - Còn mặt mũi để đi học sao?

    Bạn nữ ngồi bên cạnh lên tiếng khi thấy Lâm Như Quỳnh treo balo cạnh bàn.

    - Cậu.. nói tớ sao?

    Lâm Như Quỳnh lấy tay chỉ vào bản thân nhưng bên trong thâm tâm lại "ở nhà bắt đi học, đến trường lại bị gọi là kẻ trộm, vừa bước vào cửa đụng phải ôn thần, đến chỗ ngồi thì bị chất vấn. Không lẽ mình trả lời" Tớ thích đến trường "nghe không thuyết phục lắm. Bây giờ im lặng là tốt nhất."

    - Không nói cậu thì nói ai? Đã ăn trộm đồ người khác không biết nhục mà còn vác mặt đến trường. Cậu sợ mình chưa đủ nổi tiếng hả?

    * * *

    Lâm Như Quỳnh im lặng, lấy cuốn sách trong cặp ra đọc. Cô bỏ ngoài tai lời chỉ trích của người kế bên.

    - Cậu đang khinh tớ sao?

    Cô bạn nhìn Lâm Như Quỳnh không để ý đến mình mà chú tâm vào đọc sách. Cô cảm thấy mình đang bị cô khinh bỉ.

    - Tớ.. tớ không có. Cậu nói gì tớ đều nghe mà.

    Lâm Như Quỳnh vội vả gắp cuốn sách lại, cất vào hộc bàn. Cô bạn ngồi kế bên liền nở nụ cười "cậu cũng biết sợ đó." Nhưng nào ngờ cô lại lấy một cuốn khác và chăm chú đọc tiếp.

    - Cậu..

    Cô bạn tức giận đập bàn đứng dậy.

    - Cậu cố tình đúng không?

    Cô quát lớn nhìn Lâm Như Quỳnh vẫn không để ý đến mình. "Hôm nay nhỏ quê mùa này gan lắm. Dám đối xử với mình như vậy, mình sẽ cho nó biết tay." Giật lấy cuốn sách trên bàn, cô quăng nó xuống cửa sổ gần đó.

    - Sách của tớ.

    Lâm Như Quỳnh nhìn với theo cuốn sách đang bay trên không trung. Cô chạy đến cửa sổ nhìn xuống bên dưới. Cuốn sách nằm nguyên vẹn trên mặt đất. Mấy bạn học vô tư bước lên nó đi qua.

    - Cho chừa cái tội khinh tớ.

    - Tớ không có.

    Lâm Như Quỳnh giọng nói rung rung. Hôm nay cô sẽ dùng một phần trong bài học diễn xuất của mình mỗi ngày. Cô phải áp dụng thực tế chứ.

    Cô bạn nhìn Lâm Như Quỳnh tỏ vẻ đáng thương, ai nấy thấy đều bàn tán xì xào.

    - Cậu cũng quá đáng rồi đó. Có gì từ từ nói.

    - Cậu không thấy biểu hiện của cậu ta lúc nãy sao?

    - Tớ có thấy gì đâu, chỉ thấy cậu quăng đồ của người ta thôi.

    Mọi người hùa vô chỉ trích cô bạn, mọi người đều thương cảm nhìn Lâm Như Quỳnh.

    - Mấy cậu bị sao vậy? Cậu ta là kẻ trộm mà, mình đối xử với kẻ trộm như vậy có sao đâu.

    Cô bạn tức giận khi mọi người quay sang phê phán cô. "Đúng là đám nhiều chuyện, hôm qua còn nói nhỏ quê mùa này lập dị, ăn trộm.. Hôm nay lại quay sang bệnh vực, chỉ trích mình."

    - Cậu không nghe thông báo của lớp trưởng sao? Giáo viên chủ nhiệm đang điều tra, chưa có kết quả là ai lấy trộm cậu mà nói bậy bạ sẽ bị cô phạt đó.

    - Tớ.. không phải có chứng cứ rồi sao? Cậu ta là kẻ trộm mà.

    Cô bán đứng trước mọi người trở nên sợ hãi. Mọi người dùng ánh mắt hình viên đạn nhìn cô.

    - Chứng cứ không nói lên điều gì cả. Đang trong quá trình giáo viên điều tra cậu còn ăn nói bậy bạ tớ sẽ nói lại với giáo viên chủ nhiệm.

    Lớp trưởng từ bên ngoài bước vào. Vừa đến cửa lớp cô đã nghe giọng nói của cô bạn vang khắp phòng.

    - Cậu.. tớ biết rồi.

    Lớp trưởng lướt qua cô bạn đến cạnh Lâm Như Quỳnh.

    - Tớ có chuyện muốn nói.

    - Nhưng sắp vào giờ học rồi.

    Lâm Như Quỳnh nhỏ nhẹ từ chối. Cô không muốn gặp lớp trưởng, những gì cô cần nói đã nói hết hôm qua rồi.

    - Giáo viên nhờ tớ thông báo với cậu, đến thư viện gặp tớ.

    Lớp trưởng rời đi. Lâm Như Quỳnh đứng dậy đi theo sau.

    - Ây da.

    Tiếng kêu thánh thót của Lâm Như Quỳnh, làm mọi người chú ý. Mọi người nhìn cô ngã dưới sàn, người đứng trước mặt là Lam Hạ Linh. Hai tay cô ôm lấy má trái, nước mắt giọt ngắn giọt dài rớt không ngừng.

    - Cậu có sao không?

    Lâm Như Quỳnh ngước nhìn khuôn mặt đang cúi xuống của Lam Hạ Linh, nước mặt rớt xuống chân Lâm Như Quỳnh khiến cô ngạc nhiên.

    - Không phải chuyện của cậu.

    Lam Hạ Linh bỏ đi mặc cô nằm dưới sàn. Cô ấy lại chỗ ngồi, lấy balo rồi chạy ra khỏi lớp. Cả lớp ngơ ngác đứng nhìn sau đó mấy bạn kết thành nhóm đứng bàn tán về Lam Hạ Linh.

    - Hạ Linh.

    Lớp trưởng thấy cô chạy vào lớp, mấy phút sau đó tay cô cầm balo chạy ra. Cô liền chạy theo phía sau.

    - Hạ Linh má cậu sao vậy?

    Lớp trưởng nắm lấy tay Lam Hạ Linh kéo lại. Lam Hạ Linh dừng lại mặt cúi xuống che đi vết thương đang sưng đỏ trên mặt.
     
    HuyếtVôTình thích bài này.
  3. Lin Hoàng

    Bài viết:
    0
    Chap 21: Mặc kệ tôi.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    - Mạc kệ tôi.

    Lam Hạ Linh gạc tay lớp trưởng cô định bước đi.

    - Nói tớ nghe là ai đánh cậu. Phan Tiểu Hy phải không?

    - Đúng vậy. Huhuhu. Là tớ ngu ngốc, tớ nghe lời cậu nhận tội với giáo viên, đi nói rõ mọi chuyện với Phan Tiểu Hy, hức hức. Cậu ta liền gọi điện về đuổi việc ba tớ, không tài trợ cho tớ đi học nữa. Huhuhu. Cậu vừa lòng chưa, vì cậu muốn tớ mình oan cho Lâm Như Quỳnh giờ tớ phải chịu cảnh không nơi ở, bị thất học.

    - Hạ Linh cậu bình tĩnh lại đi. Cậu suy nghĩ xem bản thân mình có muốn thoát khỏi cái gia đình đó không? Hay cậu muốn cả đời sống theo chỉ thị của người khác. Cậu không học trường này có thể học trường khác, ba cậu mất việc có thể tìm việc khác. Miễn cậu không phải làm những điều trái với lương tâm của mình là được.

    Lớp trưởng nhìn Lam Hạ Linh khóc đến thương tâm khiến lòng cũng nhói. Cô biết trước Phan Tiểu Hy sẽ không để yên nhưng không ngờ kết cuộc lại như vậy. Nhìn Lam Hạ Linh bị đuổi học, cô lại không thấy bản thân mình có lỗi. Lam Hạ Linh nghe theo Phan Tiểu Hy làm nhiều việc sai trái, lại đổ oan cho người khác. Lam Hạ Linh bị như vậy một phần cũng do bản thân của cô ấy gây ra, chỉ là trả hết tội lỗi đó cô sẽ có cuộc sống mới.

    - Cậu nói đi bây giờ tớ phải đi đâu?

    - Tớ..

    - Lam Hạ Linh!

    Giọng nói từ phía sau truyền đến. Hai người đang nói chuyện cũng dừng lại nhìn về hướng người đang đi đến.

    - Mày còn chưa chịu cút khỏi đây sao? Định ở lại ăn vạ à.

    - Phan Tiểu Hy, cậu quá đáng rồi đó.

    Phan Tiểu đi đến, tay cô cầm tập hồ sơ quăng thẳng vào người Lam Hạ Linh. Sau khi nghe toàn bộ câu chuyện từ Lam Hạ Linh, Phan Tiểu Hy rất tức giận. Cô không lưu lại kẻ đã ăn trộm đồ của mình, vì thế cô gọi về nhà đuổi việc ba của Lam Hạ Linh sau đó nhờ người nhà đến rút hồ sơ của Lam Hạ Linh khỏi trường.

    - Nực cười, từ bao giờ kẻ ăn trộm lại trở thành kẻ được thương hại như vậy? Cầm đống rác đó và cút khỏi đây đi.

    Phan Tiểu Hy nói xong liền quay người rời đi. Lúc ấy Lâm Như Quỳnh từ xa bước đến, hai người bốn mắt chạm nhau một giây sau Lâm Như Quỳnh lướt qua xem như không có chuyện gì dù trước đó cô đứng một góc đã nghe hết toàn bộ câu chuyện. Nhìn Lâm Như Quỳnh lướt qua mình Phan Tiểu Hy định mở miệng nhưng lại nuốt những lời sắp nói vào bụng.

    - Cậu hẹn tớ ở thư viện, sao giờ còn đứng đây?

    Lâm Như Quỳnh nhìn thẳng vào mắt Lam Hạ Linh người đang đứng đối diện cô. Lam Hạ Linh tránh né ánh mắt cô cúi người nhặt những tờ giấy rơi trên mặt đất sau đó rời đi.

    - Bây giờ chúng ta đến thư viện.

    Hai người đi trên hành lang không ai nói lời nào. Trong thư viện mọi người giữ im lặng như thường ngày, họ chuyên tâm vào đọc sách, một vài bạn học ngồi học nhóm cùng nhau ở khu vực tự học. Hai người chọn góc khuất, một nơi yên tĩnh ngồi đối diện nhau.

    - Cậu muốn nói gì?

    Lâm như Quỳnh đan hai tay đặt trên bàn. Cô đưa mắt nhìn lớp trưởng.

    - Lam Hạ Linh đã tự thú với giáo viên, cậu ấy cũng nói rõ với Phan Tiểu Hy rồi.

    - Cậu gọi tớ đến đây chỉ muốn nói những điều này?

    Lớp trưởng bất ngờ trước câu hỏi của Lâm Như Quỳnh. "Cậu ấy không hỏi lý do tại sao Lam Hạ Linh tự thú?".

    - Cậu không hỏi tớ tại sao tớ biết điều đó?

    Lâm Như Quỳnh im lặng nhìn lớp trưởng. Trong đầu cô bỗng hiện ra hình ảnh của bản thân mình "ba có bao giờ hỏi tại sao con làm như vậy. Hay chỉ biết trừng phạt con thôi?" hahaha. Bây giờ cô mới nhận ra những gì cô làm hiện giờ đều như ông ấy làm với cô ngày xưa.

    - Tại sao cậu lại biết điều đó?

    - Tớ đã gặp và nói chuyện với Lam Hạ Linh, tớ khuyên cậu ấy đi tự thú. Tớ không muốn nhìn cậu bị đỗ oan.

    Lớp trưởng nắm tay Lâm Như Quỳnh nhưng bị cô gạt ra.

    - Cậu.. là đang thương hại tớ sao?

    Lâm Như Quỳnh khó hiểu. Trước đó lớp trưởng không đứng ra minh oan cho cô bây giờ lại ở phía sau âm thầm giúp đỡ. "Mục đích cậu làm điều đó vì cái gì?"

    - Không phải. Vì tớ muốn xin lỗi cậu. Lúc trước tớ đã nghĩ xấu về cậu khiến cậu chịu oan ức.

    - Điều kiện của cậu là gì?

    Lớp trưởng không hiểu câu nói của Lâm Như Quỳnh.

    - Tớ không muốn mắc nợ ai cả. Cậu giúp tớ, tớ sẽ trả ơn lại cho cậu. Nói đi cậu muốn tớ làm gì?

    - Tớ không nghĩ đến điều đó. Chỉ đơn giản tớ muốn chuộc lỗi với cậu.

    Với tay lấy cây viết trên bàn, Lâm Như Quỳnh nắm tay lớp trưởng viết lên trên đó.

    - Khi nào cậu nghĩ ra hãy gọi đến số này.

    Nói xong Lâm Như Quỳnh rời đi. Để lại khuôn mặt ngơ ngác của lớp trưởng.

    Lớp trưởng nhìn dãy số trong lòng bàn tay rồi nắm chặt lấy nó.

    - Như Quỳnh.

    Dương Vũ Trương sau khi nhìn Dương Nhạc Linh ngồi vào chỗ anh liền ra ngoài hóng gió. Ngồi trên băng ghế anh ngước nhìn mây trời, hôm nay trời rất đẹp, nhưng tâm trạng anh lại không mấy vui. Đã một tháng rồi anh không gặp lại cô. Khuôn mặt buồn bã nhìn xung quanh anh thấy bóng dáng cô đi từ xa. Chạy ngay đến anh gọi tên cô.

    - Nè cậu đi đâu vậy?

    Lâm Như Quỳnh nhận ra đó là anh chàng ở công viên cô liền hoảng sợ bước đi nhanh hơn.

    - Tớ không quen cậu?

    - Đến ân nhân của mình mà cậu cũng không muốn gặp, thật là không có tình người mà.

    Lâm Như Quỳnh cứ mặt kệ anh nói một mình. Cô không để ý mà bước đi.

    - Cậu nhận nhầm người rồi.

    - Nhận nhầm sao? Cậu là Hoàng Như Quỳnh..

    Cô nghe đến cái tên đó liền nhào đến người anh, lấy tay bịt miệng anh lại cô kéo anh đến góc cây lớn.

    - Ở trường đừng bao giờ gọi tớ bằng cái tên đó.

    - Cuối cùng cậu cũng chịu nhận ra tớ rồi sao?

    Anh cười lớn tỏ vẻ hứng thú. "Không ngờ cậu ấy phản ứng mạnh như vậy. Thú vị."

    - Cậu có thôi những trò trẻ con đó đi không? Khi ở trường cậu cứ xem như không quen biết tớ.

    - Nhưng mà tại sao?

    Anh biết cô có nỗi khổ riêng không muốn người khác biết. Nhưng anh muốn biết chính xác thì đó là chuyện gì khiến cô phải biến bản thân từ xinh đẹp trở nên quê mùa như vậy.

    - Cậu không cần biết chỉ cần làm theo lời tớ nói là được.

    - Được thôi, tớ sẽ làm theo lời cậu nói.

    - Nếu đã đồng ý thì tớ đi trước đây. Đừng đi theo tớ.

    Lâm Như Quỳnh ngạc nhiên trước câu trả lời của Dương Vũ Trương. Không ngờ anh ta lại đồng ý dễ dàng như vậy.

    - Khoan đã. Tớ có điều kiện.

    - Điều kiện? Cậu có quyền gì mà đòi điều kiện với tớ.

    Dù ngạc nhiên, cô vẫn rất cảm kích khi anh hiểu cho cô mà đồng ý. Nhưng nào ngờ anh mặt dày đòi điều kiện với cô. Còn lâu cô mới đồng ý.

    - Được thôi. Vì tớ không có quyền đòi điều kiện nên tớ sẽ đi nói với mọi người con người thật của cậu.

    - Cậu.. cậu đúng là tên đáng ghét mà.

    Dương Vũ Trương quay người định rời đi nhưng Lâm Như Quỳnh kéo anh lại. Biết trước có chuyện này xảy ra cô đã không ở lại nói chuyện với anh mà mạnh mẽ cự tuyệt xem như không quen biết từ trước.

    - Nào có chịu chấp nhận điều kiện của tớ không?

    - Nói đi. Nếu tớ làm được.

    - Chuyện này cậu có thể làm được mà.

    Dương Vũ Trương nhìn sắc mặt đỏ bừng của Lâm Như Quỳnh khuôn mặt anh liền vui vẻ. Từ nhỏ tính cách của cô đã như vậy, luôn mạnh mẽ và bướng bĩnh nhưng cô lại không nhận ra rằng mỗi khi bị người khác uy hiếp bản thân cô liền trở nên ngoan ngoãn và nghe lời đến lạ thường.

    - Điều kiện là cậu làm bạn gái của tớ.

    Lâm Như Quỳnh mở to mắt nhìn Dương Vũ Trương. "Điên rồi, điên rồi. Cậu ta kêu mình làm người yêu của cậu ta. Đã nói ở trường không quen biết bây giờ lại yêu làm người yêu? Cậu đây là ý gì hả?"

    - Không được.

    - Tại sao không được?

    Nghe câu trả lời của cô trong lòng anh liền nhói lên cơn đau. Những năm qua anh chờ đợi cô chỉ vì muốn nói với cô câu này nhưng bây giờ khi gặp lại, lại bị cô từ chối không thương tiếc. Những năm qua do cô thay đổi hay do bản thân anh không tốt ngay từ đầu?

    - Tớ đã nói ở trường xem nhau như người lạ bây giờ cậu lại muốn tớ làm bạn gái, khác nào để người khác chú ý đến tớ hơn. Không được là không được.

    - Cậu nhìn lại bộ dạng của mình bây giờ đi. Có khác nào cô gái nông thôn không hả? Nói thẳng ra rất là lập dị đó, làm sao tớ có thể thích cậu được. Tớ muốn cậu làm bạn gái tớ với danh nghĩa Hoàng Như Quỳnh.

    Thêm một lần cô bất ngờ nữa. Trước đó Hoàng Tử Minh đã nói sơ qua nội quy của công ty, trong đó điều ông nhấn mạnh là không được yêu đương trong 2 năm khi trở thành nghệ sĩ ở H&H entertainment. Bây giờ anh muốn cô làm bạn gái với danh nghĩ Hoàng Như Quỳnh chẳng khác nào muốn cô vi phạm hợp đồng. Chưa gì đã thất nghiệp tiền đâu cô trả khoản đền bù cho công ty đây.

    - Càng không được.

    - Vì tớ không tốt sao? Hay tớ không xứng với cậu?

    Dương Vũ Trương nhịn không được mà tức giận. Anh đã làm gì sai, khiến cô cự tuyệt anh đến hai lần như vậy?

    - Tốt. Cậu là tốt nhất trên đời nhưng tớ có nỗi khổ riêng. Cậu không hiểu được đâu.

    Lâm Như Quỳnh nhận ra tình cảm của Dương Vũ Trương từ lần thứ hai hai người gặp lại nhau. Cũng biết rằng nếu cô từ chối sẽ khiến anh đau lòng, nhưng cô không muốn vì che giấu bản thân mà chấp nhận đại điều kiện này trong khi cô không có tình cảm với anh. Điều đó chỉ khiến bản thân anh thêm đau lòng mà bản thân cô cũng không mấy vui vẻ. Và cuộc sống của cô bây giờ đang rối như tơ vò cô không muốn kéo anh vào đống hỗn loạn này. Anh là một người tốt, nếu nói đến "xứng" thì cô là người không "xứng" với anh.

    - Tớ không hiểu? Đúng vậy suốt cuộc đời này tớ sẽ không bao giờ hiểu cậu vì cậu có bao giờ chia sẽ nó với tớ đâu.

    - Cậu bình tĩnh, đừng la lớn như vậy chứ.

    Những người xung quanh tập trung vào hai người. Thấy ánh mắt mọi người đang nhìn về hướng hai người. Lâm Như Quỳnh kéo anh đến một góc khuất trong hàng cây.

    - Cậu kêu tớ phải bình tĩnh như thế nào hả? Chỉ vì cậu tớ đã đợi ngần ấy năm chỉ vì muốn nói rằng tớ thích cậu. Lúc gặp lại tớ đã rất vui nhưng cậu lại không nhớ tớ là ai, hôm nay lại bị cậu từ chối. Nếu là cậu, cậu có bình tĩnh được không?

    Lâm Như Quỳnh im lặng. Cô đã biết những gì mình làm sẽ khiến anh buồn. Nhưng anh có thật sự yêu cô hay chỉ muốn chiếm hữu bản thân cô. Khi bị tai nạn cô đã quên rất nhiều thứ, chuyện năm xưa cô muốn nhớ lại nhưng hoàn toàn là số không. Có những người lướt qua cô, nhận ra cô, nhưng cô lại không nhận ra họ. Cô đã tự hỏi bản thân tại sao họ dùng ánh mắt căm ghét, dùng ánh mắt yêu thương để nhìn mình. Họ là ai? Đã có chuyện gì xảy ra với mình? Những điều đó anh muốn cô nói như thế nào? Cô không biết bản thân có thể chia sẻ câu chuyện này cho ai: Ba cô, mẹ cô, bà ngoại, hay Hoàng Tử Minh? Cô chỉ biết chịu đựng nó một mình, cô sợ sự thương hại của người khác. Khi mẹ mất, cô chỉ có bà ngoại, thầy cô vì thương hại họ dành cho cô nhiều tình yêu thương, sự bênh vực của những trò đùa quái ác, nhưng điều đó lại khiến đám trẻ căm ghét cô hơn. Những người lớn dùng ánh mắt đáng thương nhìn cô, họ cho rằng cô thiếu tình thương của gia đình. Tại sao vậy? Cô không đáng thương như mọi người nghĩ, cô không cần ai phải đứng ra bảo vệ mình. Cô có thể làm điều đó, cô có thể tự bảo vệ mình.

    - Rồi sẽ có ngày cậu tìm được người tốt hơn tớ. Đừng đợi tớ nữa. Tớ không xứng với cậu đâu.

    - Xứng hay không, không do cậu quyết định. Tớ sẽ không bỏ cuộc đâu, tớ sẽ làm mọi cách để cậu chấp nhận tình cảm của tớ.

    Dương Vũ Trương nhìn đôi mắt ngấn lệ của cô anh càng đau lòng hơn. "Chấp nhận tình cảm của tớ khiến cậu khó chịu đến vậy sao?"

    - Tùy cậu.

    Lâm Như Quỳnh rời đi. Dương Vũ Trương vẫn đứng đó nhìn theo bóng lưng của cô. Trong ánh mắt của anh là sự hối tiếc. "Bằng mọi giá, tớ sẽ khiến cậu yêu tớ như tớ đã yêu cậu."

    - Anh hai. Như Quỳnh đến rồi.

    Giọng nói trong trẻo của đứa bé cất lên. Người con trai nghe hết câu liền chạy ngay vào phòng và đóng cửa lại.

    - Nhạc Linh.

    Hai cô bé nhỏ chạy lại ôm nhau. Lâm Như Quỳnh lấy từ túi ra chiếc hộp nhỏ.

    - Chúc mừng sinh nhật cậu. Tớ yêu cậu nhiều lắm.

    Dương Nhạc Linh mở hộp quà. Bên trong là chiếc kẹp tóc rất dễ thương.

    - Tớ có một cái giống cậu, nhìn nè.

    Lâm Như Quỳnh cúi đầu xuống, bên trên tóc cái chiếc kẹp màu hồng hình con bướm nhỏ. Lấy chiếc kẹp tóc từ tay Dương Nhạc Linh, Lâm Như Quỳnh kẹp lên tóc cô bạn mình.

    - Vũ Trương đâu?

    - Hahaha. Anh tớ nghe thấy cậu đến liền chạy vào phòng rồi.

    - Cậu ấy đúng là đồ nhát gan mà.

    Hai cô bé cười nói vui vẻ. Hôm nay sinh nhật bốn tuổi của Dương Nhạc Linh và Dương Vũ Trương, bạn bè còn ở ngoài đang nói chuyện cùng nhau chỉ riêng anh trốn vào phòng và đắp chăn lại.

    - Anh hai, ra đi Như Quỳnh về rồi.

    - Tại sao mới đến đã về?

    Giọng nói từ trong chăn truyền ra ngoài. Dù có chút sợ nhưng anh vẫn rất tò mò.

    - Nhà cậu ấy có việc. Đến đưa quà rồi lại về.

    - Thật sao?

    Bán tin bán nghi anh hé chăn ra nhìn người đối diện. Bên ngoài chỉ có một mình Dương Nhạc Linh ngoan ngoãn ngồi trên giường nhìn anh hai mình.

    - Hứ, mới đến đã về không thèm vào gặp người ta.

    Chiếc miệng nhỏ anh chu ra tỏ vẻ giận hờn. Cô em gái nhịn không được cười lớn.

    - Em cười gì chứ?

    - Em có cười đâu. Thôi anh ra ngoài đi, mấy bạn đang đợi chúng ta đó.

    Dương Nhạc Linh leo xuống giường, cô đứng ngây ngô nhìn Dương Vũ Trương ném chăn qua một bên đang bò đến mép giường.

    - Bắt được rồi nè. Hahaha.

    Giọng cười giòn tan làm người trên giường giật mình ngã lăn trên giường.

    Trước đó, Dương Nhạc Linh và Lâm Như Quỳnh âm thầm vào phòng. Lâm Như Quỳnh trốn dưới gầm giường, còn Dương Nhạc Linh nói dối để Dương Vũ Trương chui ra khỏi chăn. Đến lúc anh quăng chăn lên giường, cô từ từ ngồi dậy nhìn anh bò ra mép giường.

    - Aaaaaaaa. Hai người, hai người lừa gạt tôi.

    Dương Vũ Trương giận đến mức khóc thành tiếng. Anh nằm sấp trên giường, núp mặt vào gối không để ý đến hai người đang năn nỉ.

    - Anh đừng khóc nữa. Em xin lỗi mà.

    - Có chuyện gì vậy?

    Nhạc Ngọc Trân cùng Lâm Tuyết Hinh nghe tiếng của Dương Vũ Trương, hai bà mẹ liền hối hả chạy vào phòng xem. Bên trong phòng, Lâm Như Quỳnh ngồi trên giường khoanh tay nhìn Dương Vũ Trương, Dương Nhạc Linh thì quỳ gối vỗ vai anh trai mình.

    - Mẹ? Mẹ à, hai người họ lừa gạt con.

    Dương Vũ Trương nghe tiếng Nhạc Ngọc Trân liền chạy đến ôm đùi mẹ mình khóc như mưa, tay còn chỉ về phía hai cô nàng mặt ngơ ngác.

    - Con lại ăn hiếp Vũ Trương?

    Lâm Tuyết Hinh tiến đến, nắm lấy lỗ tai của Lâm Như Quỳnh coi như trừng phạt cô quậy phá.

    - Đau a, con nào có ăn hiếp cậu ấy.

    Khuôn mặt ủy khuất, Lâm Như Quỳnh ôm chầm lấy người mẹ mình nũng nịu.

    - Nhạc Linh con nói xem Hoàng Như Quỳnh có quậy phá không?

    Lâm Như Quỳnh liền nhìn Dương Nhạc Linh lắc đầu. Đối với Lâm Như Quỳnh, Dương Nhạc Linh lại nghe lời không thôi. Trước đó học cùng trường mẫu giáo, cả ba thường xuyên đi chung với nhau, cùng nhau ăn cùng nhau ngủ. Mỗi lần Dương Nhạc Linh cô bị ăn hiếp là Lâm Như Quỳnh lại xuất hiện, còn anh trai thân yêu thì trốn nơi nào chẳng biết.

    - Dạ không có.

    - Huhuhu. Em ấy nói dối, em ấy nói Hoàng Như Quỳnh đến tặng quà rồi quay về nhà, kêu con ra khỏi chăn đi không có cậu ấy ở đây đâu. Nhưng khi con ra ngoài thì Hoàng Như Quỳnh lại xuất hiện từ phía sau hù con.

    Hai bà mẹ nghe xong câu chuyện của Vũ Trương không biết nên buồn hay nên vui.

    - Cô sẽ phạt Hoàng Như Quỳnh, con muốn cô phạt như thế nào?

    - Con không muốn cậu ấy bị phạt. Chỉ cần cậu ấy xin lỗi con thôi.

    Dương Vũ Trương lau nước mắt đứng khoanh tay trước mặt Lâm Như Quỳnh, điệu bộ của anh khiến hai bà mẹ nhìn không được cười lớn.

    - Con xin lỗi Vũ Trương đi.

    - Nhưng con có làm gì sai đâu chứ.

    Chiếc miệng nhỏ bĩu môi, đôi mắt liếc sang hướng khác. "Là do cậu ấy tự khóc mà. Mình có làm gì đâu."

    - Cậu không xin lỗi cũng được nhưng phải hứa không được hù tớ nữa nhé.

    Vũ Trương khuôn mặt cười tươi, nắm tay thành quả đấm và giớ ngón út lên muốn móc méo tay.

    - Hứ không thèm để ý đến cậu.

    Lâm Như Quỳnh đã không xin lỗi cũng không thèm hứa. Cô giận hờn đậm chân rồi rời khỏi phòng.

    - Đợi tớ với!

    Hai anh em nhà họ Dương đồng thanh nói. Anh trai và em gái liền chạy theo sau Lâm Như Quỳnh rời khỏi phòng.

    - Cậu có thấy mỗi lần Như Quỳnh làm Vũ Trương nhà tớ khóc, thằng bé luôn bênh vực không muốn con bé bị phạt không?

    - Haha. Tớ hiểu ý cậu mà. Lời hứa của tớ và cậu sẽ sớm thực hiện thôi.

    Năm đó Lâm Tuyết Hinh mang bầu tháng thứ 2, thì biết tin Nhạc Ngọc Trân cũng có bầu. Hai bà mẹ hứa nếu đẻ trai và gái sẽ tạo điều kiện cho hai đứa tìm hiểu nhau.

    Bên ngoài sảnh mọi người ngồi ngay ngắn đợi nhân vật chính đến. Dương Vũ Trương và Dương Nhạc Linh thay bộ đồ mới để nhập tiệc.

    - Nè.

    Cô gái nhỏ ngồi trên xích đu, cô đưa mắt về phía trước nhìn dòng nước đang chảy róc rách từ ống tre xuống bể cá. Giận hờn vì mẹ đã hung dữ với mình, cô muốn ngồi đây chơi một mình lại bị tên nào đó phá đám.

    - Đi chỗ khác chơi.

    Một chiếc máy bay điều khiển đang lượn lờ trên đầu cô. Nó thật sự rất ồn.

    - Cậu có bị điếc không?

    Cô giận dữ quát lớn với người đang cách mình hai ba bước chân. Cậu bạn cứ đứng nhìn cô mà không nói lời nào, chiếc máy bay vẫn cứ lượn lờ trên không trung.

    - Tắt nó đi.

    Cô gái nhỏ nổi điên, từ trên xích đu cô phóng xuống đất. Chân vừa chạm nền cỏ xanh cô đã ngã nhào về phía trước. Cả người nằm sấp trên mặt đất, vừa xấu hổ vừa tức cô đã òa khóc.

    - Huhuhuhuhuhu.

    - Cậu có sao không?

    Cậu bạn bước tới, anh ngồi xổm trước mặt cô nhìn nước mắt nước mũi tèm lem đầy mặt.

    - Mặt kệ tôi.

    Hai tay cô khoanh lại, thả nhẹ trán xuống cô gục đầu không chịu ngước lên.

    Cứ thế cậu bạn ngồi khoanh chân nhìn cô, trên tay miệt mài điều khiển chiếc may bay lượn lờ xung quanh hai người. Cả hai im lặng không ai nói lời nào. Cô vẫn giữ nguyên tư thế đó, đầu vẫn cúi xuống đất.

    - Hạo! Mau đến đây, đến giờ khai tiệc rồi cùng mẹ vào trong.

    Cậu bé nhìn người phụ nữ đứng trong hành lang đang vẫy với mình.

    - Tớ phải đi rồi. Cậu có muốn đi cùng tớ không?

    - Mau lên con trai.

    Không thấy cô trả lời, anh đặt chiếc máy bay và điều khiển bên cạnh cô rồi rời đi.

    - Con bé này lại ngủ ở đây. Hại tớ đi tìm nãy giờ.

    - Hahaha. Cậu không thấy con bé đáng yêu sao?

    Lâm Tuyết Hinh nhìn Lâm Như Quỳnh nằm bất động trên nền cỏ. Bà bước đến bế cô lên, đầu cô tựa vào vai bà ngủ rất ngon.

    - Câu chưa thấy con bé nghịch ngợm như thế nào đâu. Tớ thật sự mệt mỏi với con bé này.

    - Sau này về làm dâu tớ sẽ thay cậu dạy dỗ con bé. Lúc đó sợ rằng cậu muốn mệt mỏi cũng không có cơ hội.

    - Hahaha/ hahaha.

    Lâm Tuyết Hinh cùng Nhạc Ngọc Trân vừa đi vừa cười nói vui vẻ.
     
    HuyếtVôTình thích bài này.
  4. Lin Hoàng

    Bài viết:
    0
    Chap 22: Tôi không muốn dính liếu với cậu!

    Bấm để xem
    Đóng lại
    [Reng reng reng]

    - Cuối cùng cũng được về rồi.

    - Nè hôm nay qua nhà tớ chơi.

    - Được.

    - Đợi tớ với.

    Như ngày thường mọi người đều vui vẻ sau đến giờ về. Chỉ riêng một người ngồi gần cửa sổ vẫn thẩn thờ nhìn chằm chằm bầu trời toàn mây đen.

    - Cậu không về sao?

    - Không về.

    Nói xong cô mới nhớ mình không phải là Hoàng Như Quỳnh. Không thể trả lời như vậy được, liền quay sang nhìn người bên cạnh.

    - Tớ đang chuẩn bị về.

    Nhẹ giọng cô nói chuyện một cách nhẹ nhàng.

    - Tớ nghe thông báo từ giáo viên rồi. Tớ biết cậu không phải loại người ăn trộm đồ của người khác mà.

    Dương Nhạc Linh nhìn Lâm Như Quỳnh cười rất tươi. Dù mới gặp mấy ngày nhưng Dương Nhạc Linh có cảm giác rất quen thuộc, cứ như hai người đã quen biết nhau từ trước.

    - Nếu cậu không ngại có thể về cùng với bọn tớ.

    Dương Vũ Trương nhìn Dương Nhạc Linh đang chỉ về hướng mình liền mỉm cười gật đầu nhìn Lâm Như Quỳnh.

    "Sinh đôi sao?" Gặp Dương Nhạc Linh mấy lần nhưng cô lại không để ý đến cô bạn này lắm, đơn giản vì cô không muốn thân thiết với ai ở trường. Khi nhìn kĩ cô mới nhận ra khuôn mặt hai người rất giống nhau chỉ khác kiểu tóc mà thôi.

    - Tớ tự về được. Cảm ơn cậu.

    Nhớ đến chuyện hồi sáng, cô không muốn Dương Vũ Trương thêm hy vọng. Tốt nhất từ giờ cô nên hạn chế tiếp xúc với anh và thân thiết với Dương Nhạc Linh.

    - Cậu không muốn làm bạn với tớ sao?

    - Không.. không phải như cậu nghĩ đâu. Tớ chỉ sợ cậu thân thiết với tớ quá sẽ bị mọi người ghét.

    - Tớ không quan tâm.

    - Nhưng tớ quan tâm. Tớ không muốn người khác vì tớ mà bị vạ lây. Sau này cậu đừng nói chuyện với tớ nữa. Tớ đi trước đây.

    Đây là lời nói thật lòng của Lâm Như Quỳnh. Cô không hiểu tại sao Dương Nhạc Linh cứ một mực muốn làm bạn với cô. "Hay do Dương Vũ Trương đã nói gì với cô ấy?" trước đó Dương Vũ Trương cứ nói hai người là bạn cũ, nhưng cô lại không nhớ ra đã gặp anh ở đâu. Nếu hai người họ là sinh đôi vậy có thể Dương Nhạc Linh cũng biết thân phận thật sự của cô.

    - Như Quỳnh.

    Dương Nhạc Linh nhìn Lâm Như Quỳnh xách balo chạy ra khỏi lớp. Cô quay sang nhìn Dương Vũ Trương đang nhìn theo Lâm Như Quỳnh.

    - Em thấy cậu ấy rất lạ.

    - Nếu cô ấy đã nói vậy sau này em hạn chế thân thiết với người ta lại.

    - Nhưng..

    - Trễ rồi mình về thôi.

    Dương Nhạc Linh thấy biểu hiện của Dương Vũ Trương càng lạ hơn. Trước giờ anh rất hòa đồng, nếu thấy những chuyện bạn học bị cô lập anh sẽ đứng ra hòa giải nhưng hôm nay lại mặc kệ mà không lên tiếng.

    [Rào rào rào]

    Mây đen giăng kín bầu trời, mưa như trút nước rơi xuống không ngừng.

    - Mình không mang ô.

    Lâm Như Quỳnh đứng trước sảnh lớn, tay cô đưa ra bên ngoài hứng những giọt nước. Mỗi lần đến trường cô đều dặn tài xế đưa đón cô ở con hẻm khuất cách trường một đoạn khá xa. Nếu từ đây chạy qua đó chắc người cô ướt như chuột lột mất.

    Không suy nghĩ nữa, hai tay cô ôm chặt balo trong người, chạy một mạch hướng ra cổng chính.

    - Xe cậu ở đâu?

    Ngước lên nhìn chiếc ô đang che trên đầu. "Trần Hạo?"

    - Tớ.. tớ đi xe buýt.

    Từ nhỏ đến lớn cô chưa bao giờ đi xe buýt. Đúng lúc xe cô đậu trong con hẻm phía bên ngoài có trạm xe buýt trong lúc cấp bách cô liền nghĩ đến nó.

    - Xe buýt?

    - Đúng vậy. Trạm xe buýt gần đây tớ có thể tự đi đến đó, Cảm ơn cậu.

    Lâm Như Quỳnh định chạy nhanh về phía trước thì bị Trần Hạo kéo lại.

    - Khoan đã. Cậu sử dụng ô này đi.

    - Không cần đâu, đây là ô của cậu mà.

    - Bây giờ nó là của cậu. Dùng hay không thì tùy.

    Trần Hạo nhét tay cầm ô vào tay cô. Anh chạy đến chiếc xe màu đen đang đậu sẵn phía trước.

    Lâm Như Quỳnh ngơ ngác nhìn Trần Hạo bước vào xe và từ từ chiếc xe lăng bánh rồi biến mất trong mưa. "Không ngờ tên đại biến thái này cũng có lúc tốt." Tay cầm ô, cô vừa đi vừa nhìn cảnh vật xung quanh mình. Mỗi lần ra về cô đều chạy thụt mạng, chưa bao giờ cô những thứ xung quanh mình. Mọi thứ hiện ra trong mưa đều mờ ảo, cũng như tâm trạng của cô bây giờ. Rất rối a. Cô không biết Dương Vũ Trương có thật sự bỏ cuộc không hay anh đang nghĩ gì trong đầu.

    - Điên thật mà.

    * * *

    - Sao hôm nay có thời gian đến chơi vậy?

    Vương Bá Kỳ ngồi trên sofa nhìn cô. Mấy hôm trước cô gọi điện than vãn muốn ra ngoài chơi nhưng lại không có thời gian. Hoàng Tử Mình muốn cô làm diễn viễn kiếm tiền bù lỗ cho công ty. Mỗi tối đều bắt cô đến lớp học diễn. Nhưng sao hôm nay lại rảnh rổi đến tìm anh tán gẫu?

    - Chiều em đi học về mưa lớn, em không mang ô nên đã chạy ngoài mưa. Vừa vào nhà em ho vài tiếng, giả bộ mệt mỏi. Bác thấy vậy cho em nghĩ học một buổi. Đợi bác rời đi đến công ty sắp xếp để em vào làm, em liền chạy ngay đến đây.

    - Em đúng là tinh ranh mà.

    Hôm nay nhà Lan Anh có việc, cô ấy xin nghĩ để về xem sao. Cô ở nhà một mình rất buồn chán. Muốn có người cùng mình tán gẫu cô liền nghĩ đến anh.

    - Em thật sự làm diễn viên sao?

    Vương Bá Kỳ nghe cô kể qua điện thoại chỉ biết được một vài thông tin. Anh còn muốn biết nhiều hơn thế.

    - Nếu nói em thật sự muốn thì không phải. Chuyện này dài dòng lắm, hôm nay tâm trạng em không vui em không muốn nhắc lại nó nữa. Em sẽ kể cho anh nghe khi khác nha.

    - Được thôi. Nếu đã không vui chúng ta hãy tạo niềm vui nào.

    - Nâng ly.

    Hai người vui vẻ uống cùng nhau. Vương Bá Kỳ luôn ở bên mỗi khi cô buồn. Nếu anh là anh ruột của cô thì tốt, cô không cần phải trốn ra ngoài để gặp anh. Có thể quang minh chính đại mà tâm sự.

    Cóc, cóc, cóc. Tiếng gõ cửa từ bên ngoài truyền vào bên trong.

    - Ra ngoài coi ai đến.

    Vương Bá Kỳ sai người bên cạnh mình ra ngoài xem. Anh và cô vẫn mãi mê nói chuyện hăng say.

    - Dạ thưa Trần thiếu gia.

    - Trần thiếu gia?

    - Là Trần Hạo.

    Lâm Như Quỳnh im lặng. Cô nhìn Vương Bá Kỳ.

    - Em tránh mặt đi. Anh sẽ nói chuyện với cậu ta.

    - Dạ. Em ra sau đợi anh.

    Lâm Như Quỳnh di chuyển ra sau. Người làm dẫn đưa cô vào căn phòng lớn. Có lẻ đây là phòng ngủ của Vương Bá Kỳ, cô đến kệ sách gần đó, lựa một cuốn sách rồi đến bên bàn kéo ghế ngồi xuống đọc sách mặc kệ bên ngoài hai người đang làm gì.

    - Cậu đến gặp tôi có chuyện gì?

    Đưa ly rượu lên môi anh uống một ngụm nhìn người đang bước vào.

    - Anh mới gặp ai sao?

    Nhìn hai ly trên bàn Trần Hạo đoán được trước đó chắc chắn Vương Bá Kỳ đã gặp ai đó.

    - Bạn bè nói chuyện. Vô chủ đề chính đi. Đến đây tìm tôi có việc gì?

    - Tôi muốn anh điều tra giúp một người.

    Vương Bá Kỳ nhớ đến chuyện Lâm Như Quỳnh nói trước đây. Cô từng nói Trần Hạo đang cho người điều tra mình. Chắc hôm nay Trần Hạo đến vì lý do đó.

    - Người nào?

    - Hoàng Như Quỳnh.

    - Nếu tôi không giúp thì sao?

    Vương Bá Kỳ đương nhiên sẽ từ chối. Anh không muốn Trần Hạo và Lâm Như Quỳnh liên quan đến nhau.

    - Tùy anh. Nhưng đừng quên anh nợ tôi một ân tình.

    - Hahaha. Cậu được lắm. Hôm nay có dịp tôi sẽ trả ân tình đó của cậu.

    Dù trước đây Vương Bá Kỳ hay giúp Trần Hạo nhưng lần nào Trần Hạo cũng tự tìm đến cửa để trả nợ ân tình. Hôm ấy Vương Bá Kỳ bị đám người không rõ danh tính đuổi đánh trên phố. Vô tình gặp phải Trần Hạo và đám bạn của anh, cả nhóm đã xông vào giải vây cho Vương Bá Kỳ, sau cuộc ẩu đả ai cũng thương tích đầy mình. Vương Bá Kỳ hứa nếu sau này Trần Hạo có chuyện muốn anh giúp anh sẵn sàng giúp đỡ.

    - Vào gọi cô ấy ra.

    Vương Bá Kỳ sai người gọi Lâm Như Quỳnh ra. Anh không muốn tiết lộ những gì mình biết về cô cho người khác. Nếu Trần Hạo tò mò về Lâm Như Quỳnh như vậy thì hãy hỏi trực tiếp cô ấy.

    Hai người con trai ngồi nhìn nhau không nói lời nào. Trần Hạo không hiểu Vương Bá Kỳ đang muốn làm gì.

    - Anh ta đi rồi sao?

    Vừa ra nhìn người ngồi trên sofa Lâm Như Quỳnh liền im lặng chuyển ánh mắt nhìn Vương Bá Kỳ. Nhìn thấy sự khó chịu trong đôi mắt của cô gái nhỏ nhưng Vương Bá Kỳ vẫn không phản ứng gì khiến cô tức chết mà.

    - Anh đây là muốn làm gì?

    Trần Hạo không để ý đến người dùng ánh mắt hình viên đạn nhìn mình.

    - Không phải cậu muốn điều tra em ấy sao? Người đó hỏi trực tiếp đi.

    - Vương Bá Kỳ.

    Lâm Như Quỳnh nhịn không được mà quát lớn. Anh đang đùa cô chắc. Cô nhờ anh giải quyết dùm nhưng anh lại quăng nó về phía cô. Anh có còn là anh trai tốt của cô không?

    - Đi theo em.

    Lâm Như Quỳnh bước đến kéo tay Vương Bá Kỳ, cô kéo anh về hướng căn phòng cô mới đi ra nhưng lại bị một bàn tay khác cắt ngang kéo cô đi.

    - Nè nè, anh làm gì vậy?

    - Cậu định làm gì?

    Vương Bá Kỳ thấy hành động kéo tay của Trần Hạo anh liền ngăn cản. Tay anh nắm chặt cổ tay cô không cho Trần Hạo đưa cô đi.

    - Không phải anh nói tôi hỏi cô ấy sao? Tôi đưa cô ấy đi hỏi.

    Tiến đến Trần Hạo kéo tay Vương Bá Kỳ khỏi tay cô, anh bá đạo nắm cả hai tay kéo cô ra khỏi phòng.

    Vương Bá Kỳ im lặng nhìn hai người rời đi. Quay lại chiếc sofa anh ngồi xuống nâng ly rượu uống cạn rồi ngước mặt nhìn lên trần nhà anh mỉm cười.

    - Lôi lôi kéo kéo gì chứ người ta đang nhìn kìa.

    Cả người cô kháng cự mà vùng vẫy. Tay nắm tay hai người khiến mọi người có mặt ở đó chú ý.

    Trần Hạo đưa cô đến căn hộ của anh, anh đẩy cô ngồi xuống chiếc sofa.

    - Em quen Vương Bá Kỳ?

    - Không phải chuyện của anh.

    Khuôn mặt giận dữ cô không muốn nói chuyện với con người bá đạo như anh. Anh xem cô là tội phạm sao? Đưa đến đây để tra khảo.

    - Tại sao em ở trong văn phòng của anh ta?

    - Anh phiền quá. Không phải chuyện của anh.. ummm

    Lâm Như Quỳnh hai mắt mở to, hai cánh tay dùng sức đẩy người phía trước, cư nhiên lại bị anh nắm chặt cả hai tay không thể nhúc nhích.

    - Đồ biến thái.

    Đôi môi bị anh hôn đến đỏ ửng. Cả người nóng ran cô tức giận đứng dậy định rời đi.

    - Nếu em còn bướng bỉnh anh không chắc mình sẽ dừng ở nụ hôn này.

    - Anh..

    - Ngồi xuống và trả lời câu hỏi của anh.

    Lâm Như Quỳnh nhìn khuôn mặt nghiêm túc đang nhìn mình. Không hiểu sao lại ngoan ngoãn im lặng ngồi xuống.

    - Em quen anh ta?

    - Thì sao? Tôi quen ai đều phải báo cáo với anh?

    - Em và anh ta là quan hệ gì?

    Trần Hạo đã rất ngạc nhiên khi thấy cô đi từ trong bước ra. Bên trong dãy hành lang đó là hướng đến phòng ngủ của Vương Bá Kỳ. Rốt cuộc cô và anh ta có quan hệ gì?

    - Quan hệ? Ý anh là sao?

    - Tại sao em từ phòng ngủ của Vương Bá Kỳ đi ra?

    - Nếu tôi nói chúng tôi là bạn bè anh tin không?

    Lời của Trần Hạo nói cũng không sai. Nếu người ngoài nhìn vào họ cũng sẽ nghĩ như anh. Nhưng chỉ có cô và Vương Bá Kỳ hiểu rõ hai người không phải kiểu quan hệ như Trần Hạo đang nghĩ.

    - Chỉ cần đó là em, tất cả anh đều tin.

    Lâm Như Quỳnh khó hiểu nhìn anh. Rốt cuộc anh bị làm sao vậy? Chiều nay con đưa ô cho cô, à không đưa ô cho bạn học. Ngoài lạnh lùng và bá đạo ra còn tính cách nào ở anh mà cô chưa được biết đến?

    - Nếu em với anh ta có quan hệ thân thiết hãy dừng lại đi. Vì từ bây giờ em thuộc về anh.

    Lâm Như Quỳnh một lần nữa ngạc nhiên." "Em thuộc về anh" từ bao giờ tôi thuộc về anh. Anh là ai mà đòi quyết định cuộc đời tôi? Tôi muốn bên ai là quyền của tôi."Khuôn mặt giận dữ cô chỉ nghĩ trong đầu mà không nói ra ngoài.

    - Tôi có bạn trai rồi.

    Trước đó cô từ chối lời đề nghĩ của Dương Vũ Trương một phần vì không có tình cảm một phần vì công việc sắp tới mình sẽ làm. Nhưng đối với anh cô phải nói rằng cô càng không hứng thú. Cuộc sống của cô đang dần theo quỹ đạo, đúng như kế hoạch trước đó. Nhưng từ khi anh xuất hiện mọi thứ dường như đảo lộn. Tại sao người anh chọn lại là cô?

    - Anh không quan tâm.

    Anh ta đang nói gì vậy? Không quan tâm? Mới nãy còn nói yêu thương cô, giờ lại nói không quan tâm?

    - Từ giờ em là của anh, ai có ý định cướp em đi anh sẽ khiến người đó phải trả giá.

    Câu nói của anh khiến tim cô đập liên hồi. Một cảm giác lạ lùng lướt ngang qua người cô.

    - Tôi không yêu anh!

    Câu nói dứt khoát không chần chừ. Cô phải vạch rõ giới hạn với anh, càng dây dưa chỉ khiến cô càng khó chịu.

    - Nhưng anh yêu em.

    Cứ nghĩ câu nói của cô sẽ khiến anh thất vọng và bỏ cuộc. Anh lại cố bám lấy không thôi. Hết Dương Vũ Trương giờ đến Trần Hạo, cô không biết bản thân mình có sức hút gì khiến hai người si mê đến vậy.

    - Anh có thấy bản thân mình bá đạo không?

    - Không.

    Tức chết cô rồi. Nếu còn ở một chỗ với con người này cô sẽ phát điên lên mất.

    - Nếu nói xong rồi tôi đi đây.

    - Anh đưa em về.

    - Không cần.

    Lâm Như Quỳnh đứng lên, cô không nhìn Trần Hạo mà thản nhiên đi về hướng cửa.

    Cạch, cạch, cạch. Tại sao hôm nay nó lại không mở được? Cửa bị hư?
     
    HuyếtVôTình thích bài này.
Từ Khóa:
Trả lời qua Facebook
Đang tải...