Bài viết: 7 



Không tên không tên
Tác giả: Hạ Cửu Tiểu Thư
"Học Trưởng! Em thích anh, rất rất thích anh, một lần thôi, xin anh quay lại nhìn em một lần, một lần thôi.. hức.. hức.."
Cô thích anh, rất thích anh à mà không phải nói là cô yêu anh. Nhưng anh lại không yêu cô, xem sự tồn tại của cô như không khí, không để ý cô, phớt lờ cô. Cô đau, đau lắm chứ, nhiều lúc cô muốn buông tay nhưng lại cứ cố chấp níu lại đoạn tình cảm ngây thơ này.
Cô dùng cả thời thanh xuân để đuổi theo anh và nói "em thích anh" nhiều đến thế nào, dùng cả quãng thời gian đó để chứng minh tình yêu đã khiến cô ngu ngốc thế nào. Cô vì anh mà tập nói năng nhẹ nhàng hơn, vì anh mà nghe tất cả những loại nhạc anh thích, cố học những môn anh giỏi. Cuối cùng nhận được chỉ là sự thờ ơ lạnh nhạt của anh.
Cô ở bên cạnh anh 6 năm, làm mọi điều vì anh, không dám đòi hỏi gì cao chỉ cần anh nhìn cô một cái thôi cô cũng vui lắm rồi. Vậy mà cô ấy chỉ xuất hiện 1 tháng thôi đã lấy đi mất 6 năm thanh xuân của tôi. Anh yêu cô ấy rồi nhỉ. Vậy thì em thành toàn cho Anh.
[..]
"Học trưởng à, có lẽ đây là lần cuối em nói với anh rằng 'Em Yêu Anh' em đợi anh lâu quá rồi, cuối cùng đã có thể buông tay anh ra. Phải chăng khi anh đọc bức thư anh sẽ rất vui đúng không, có thể loại đi một kẻ cản đường là em thì con đường anh và cô ấy đến với nhau sẽ nhanh hơn. Anh biết không anh từng là mục tiêu để em theo đuổi, là ước mơ mà em không thể với tới là người dù em đã buông tay nhưng suốt cuộc đời này sẽ không quên được. Tạm biệt người em từng yêu."
Lách Tách, từng hàng nước mắt trên khuôn mặt anh rơi xuống lá thư, anh hối hận, hối hận lắm nhưng làm được gì đây vì trên thế giới này không có hối hận.
"Vương Tiểu Mễ, em đợi anh, anh sẽ tìm được em và không cho em rời xa anh nữa."
Last edited by a moderator: