Truyện Ngắn Không Phụ Lòng Thê

Thảo luận trong 'Cần Sửa Bài' bắt đầu bởi Mi Huyền Chỉ Hoa, 15 Tháng mười hai 2023.

  1. Mi Huyền Chỉ Hoa

    Bài viết:
    4
    Tên truyện: KHÔNG PHỤ LÒNG THÊ

    Tác giả: 坐高台 (Tọa Cao Di)

    Editor: Thuỳ Trang, Mi Huyền Chỉ Hoa

    Nguồn: sưu tầm

    Văn án:

    Nương ta là một xướng kỹ, dùng cả thanh xuân và tiền bạc kiếm được trên xương máu của mình để giúp cha ta đọc sách tham gia khoa khảo.

    Năm năm sau, cha ta đỗ đạt dự học tai Quốc Tử Giám Hoàng Thượng lại muốn gả Công Chúa cho cha ta.

    Mệnh vua khó cãi, để không phải cưới Công Chúa làm tròn lời hứa đã hứa với nương ta ông đe dọa sẽ dùng cái chết nếu Hoàng Thượng bắt ông cưới Công Chúa ngay trong điện Kim Loan. Hoàng Thượng thấy ông cứng đầu cũng không dám cưỡng ép quá mức đành cho qua. Sau đó cha ta đã gióng trống khua chiêng thập lý hồng trang cưới nương ta về nhà.

    Công chúa nghe vậy vô cùng không vui vì bản thân bị khinh thường không bằng một ca kỹ.

    Ba ngày sau, mẹ ta quần áo xộc xệch, bị người khinh nhục chết ở đầu hẻm.

    Nửa năm sau, công chúa được gả cho cha ta như ý nguyện. Mà lại không biết rằng, đây là khởi đầu cho sự bất hạnh của nàng.
     
    Minh Hi, Chì ĐenÔn An Na thích bài này.
    Last edited by a moderator: 16 Tháng mười hai 2023
  2. Đăng ký Binance
  3. Mi Huyền Chỉ Hoa

    Bài viết:
    4
    Chương 1:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ngày mẹ ta mất, cũng là ngày ta vừa tròn năm tuổi.

    Cha bế ta ra cửa từ sáng sớm, dạo phố mua rất nhiều bánh trái, còn chọn cho mẹ ta một cây bộ diêu (trâm có tua rua) thật đẹp.

    Ông nói ngày ấy sinh ta ra mẹ ta suýt bỏ mạng vì khó sinh, bảo ta tối nay tặng cây bộ diêu này cho mẹ.

    Ta cười hì hì thưa vâng, trên cây bộ diêu có mặt dây chuyền hoa sen mẹ ta thích, bà thấy chắc sẽ vui lắm.

    Cha lại hỏi ta rất nhiều, hỏi ta dạo này có nghe được tin đồn nhảm nhí gì ở học đường không, có người nói không tốt về mẹ sao.

    Thấy ta gật đầu, ông có chút lo lắng hỏi ta: "Mẹ đối xử với con có tốt không?"

    "Mẹ đối xử với con rất tốt, con thích mẹ." Ta đáp.

    Vẻ mặt căng thẳng của cha ta giãn ra rất nhiều, ông nhẹ nhàng nói với ta: "Mẹ con số khổ, nhưng nàng là người trong sạch nhất trên đời này. Con phải biết nghe lời mẹ, hiếu thuận với mẹ cả đời."

    Ta vừa định nói vâng, chợt thấy người hầu trong phủ loạng choạng chạy tới, ánh mắt hoảng sợ: "Phu nhân! Phu nhân xảy ra chuyện rồi! Người ở đầu hẻm."

    Cha ta không rảnh quan tâm đến ta, ông gần như vừa lết vừa bò mà chạy về phía trước, ngã xuống, tay chân mặt mũi trầy xước, lại loạng choạng bò dậy hốt hoảng chạy tiếp.

    Ta khóc lóc đi theo phía sau ông kêu cha, ông cũng không quay đầu nhìn lại.

    Cha đẩy đám người ở đầu hẻm ra, người luôn luôn văn nhã chưa từng lớn tiếng bao giờ nay lại mất đi phong thái, tất cả lễ nghi giáo dưỡng đều tan thành mây khói, "Cút ngay! Cút ngay! Không được nhìn! Không được nhìn!"

    Ông hét lên như xé ruột xé gan, xé toạc chiếc áo ngoài của mình ra khoác lên người mẹ, rồi vụng về ôm lấy mẹ chạy về phủ.

    Ông cứ nức nở khóc thút thít không ngừng, như một con chó nhà có tang cửa nát nhà tan không còn nơi nào để trở về.

    Cha ta không cho ta đi nhìn mặt mẹ, ông ấy tự nhốt mình trong phòng với mẹ, ai cũng nói cha ta điên rồi.

    Cho đến năm ngày sau, mấy ngày liền ông không uống một giọt nước, gầy trơ xương bước ra khỏi phòng, chuẩn bị đâu vào đấy tang sự cho mẹ.

    Cha gầy đi nhiều, lại càng thêm tuấn mỹ.

    Ngày tang mẫu, công chúa trang điểm lộng lẫy đoan trang cao quý đi đến nhà ta, nàng xinh đẹp, rạng rỡ như ánh ban mai, là đệ nhất mỹ nhân thành Trường An.

    Nàng thân phận tôn quý, ngôn hành cử chỉ đều lộ ra sự kiêu ngạo từ trong xương cốt, nhưng khi nhìn thấy cha ta, nàng lập tức thu liễm vẻ ngạo mạn đó, chỉ còn lại sự rung động vô cớ của một tiểu cô nương.

    Cha ta tích thủy bất lậu (cẩn mật, không chút kẻ hở) mà ứng phó, thỉnh thoảng nói vài câu khách sáo bình thường cũng sẽ chọc cho công chúa cười không ngớt.

    Đêm đó, sau khi tiễn công chúa về, cha ta giữ chặt vai ta, ngồi xổm xuống ngửa đầu hỏi ta: "Con nhìn rõ mặt của tam công chúa chưa?"

    Ta gật đầu, lúc đó tuy còn nhỏ nhưng ta đã hiểu được hận là gì.

    Sắc mặt cha ta không thay đổi, "Sau này cha sẽ lột cái mặt này xuống làm thành mặt trống bỏi cho con, con chịu không?"

    Ta lắc đầu cười ngọt ngào: "Không cần cha đưa, con tự làm được."

    Cha mỉm cười hài lòng.

    Xong xuôi tang sự của mẫu thân, phụ thân ta trở về Hàn Lâm viện nhậm chức, bộ quan bào màu đỏ phụ thân mặc lúc nào cũng đẹp hơn người khác.

    Mỗi ngày khi phụ thân trở về, trên người đều có mùi thơm y phục của Tam công chúa.

    Nửa năm sau, công chúa mang thai, triều đình và dân chúng kinh hãi, phụ thân vẫn lạnh nhạt dạy ta học chữ đọc sách.

    Nữ tử có thai, đến lúc nào đó, quần áo rộng rãi hơn nữa cũng không thể giấu nổi, chắc chắn sẽ có người nhìn thấy.

    Nếu tin này truyền ra ngoài, kinh thành sẽ đầy bão tố.

    Tam công chúa trước khi kết hôn lại mang thai, thanh danh không đứng đắn này trong cung truyền đã truyền ra ngoài, ngay cả Ngự Sử Đài cũng đã lên tấu chương.

    Đêm hôm đó, có người mặc đồ cung nữ gõ cửa phủ Trạng Nguyên.

    Đêm khuya yên tĩnh, ta nghe thấy nữ tử nức nở:

    "Thanh danh của ta mất hết rồi, chàng lại còn không mau xin phụ hoàng đón ta về phủ, chàng muốn ta đi tìm chết sao Bùi Lang?"

    "Bỏ đứa đứa bé này đi, ta liền cưới nàng, nàng cũng không muốn mình mang thai mặc hỉ phục chứ, đứa bé ngày sau còn có thể lại có, đại hôn nhưng chỉ có một lần thôi."

    "Ta sợ.."

    Phụ thân trả lời, "Sợ cái gì? Chẳng lẽ nàng muốn bệ hạ biết là ta làm sao? Nếu người biết con đường làm quan của ta chắc chắn không còn."

    "Công chúa, nàng vinh ta vinh, nàng thiệt ta cũng thiệt, cha mẹ ta đều không còn, có quan chức hay không đều chẳng sao, chả qua ta vì nàng mới mong có tiền đồ."

    "Nhưng ta phải nói với phụ hoàng như thế nào.." Tam công chúa khóc lên, "Người sẽ đánh chết ta.."

    Thanh âm của phụ thân tựa như mê hoặc:

    "Phá bỏ đứa bé này, nói cho bệ hạ biết cha đẻ của đứa bé này là gã sai vặt ở phủ công chúa của nàng."

    "Đến lúc đó nếu nàng còn nói muốn gả cho ta, bệ hạ tuy rằng tức giận nhưng chắc chắn sẽ đáp ứng."

    "Không chỉ như thế, bệ hạ nhất định sẽ thăng quan để bù đắp cho ta, nếu ta có chức quan cao, người được lợi không phải là nàng sao?"

    Phụ thân nói lời ngon tiếng ngọt, hai ba câu đã dỗ được tam công chúa.

    Phá thai hại thân, ngày hôm sau tỳ nữ của công chúa tới cửa khóc lóc nói công chúa uống thuốc xong sắc mặt đỏ bừng, cầu xin phụ thân đi xem.

    Phụ thân lấy cớ có nhiều người đang quan sát đuổi tỳ nữ của công chúa đi.

    Năm ngày sau, bệ hạ triệu kiến phụ thân, ban cho phụ thân làm phò mã, thăng quan cho người, bên ngoài đều nói, phụ thân ta nhặt được một chiếc giày rách thật lớn.

    Nhưng ta biết, lời đồn này là phụ thân đồn ra.

    Tam công chúa từng sai người mang cho mẫu thân ta một chiếc giày rách lúc phụ thân và mẫu thân đại hôn, khinh miệt mẫu thân từng buôn da bán thịt, là tiện nhân, không xứng làm Trạng Nguyên phu nhân.

    Phụ thân ta muốn bà ta thử cảm giác mà mẹ ta đã từng phải chịu.

    Ngày đại hôn, phụ thân cho người bài trí qua loa, hỉ phục của công chúa là mượn của đại công chúa.

    Bà ta vốn vốn rất thích lễ phục lúc đại hôn của mẫu thân, bộ hỉ phục đó do phụ thân mời người đẩy nhanh tốc độ một năm mới làm xong.

    Lúc trước phụ thân một bên đọc sách một bên sao chép sách bán lấy tiền, chỉ vì sau kì thi cuối cùng có thể cho mẫu thân một niềm vui bất ngờ.

    Trân châu trên hỉ phục của mẫu thân là phụ thân cùng người mò châu xuống biển mò được.

    Sau khi công chúa nói ra ý đồ muốn mặc bộ đó, sắc mặt phụ thân liền thay đổi, ông cười lạnh nhạt:

    "Công chúa sao có thể đem mình so sánh với kỹ nữ chứ?"

    Tam công chúa cho rằng phụ thân nói đúng, xấu hổ xô đẩy ông một cái, "Ta là công chúa, sao có thể so sánh với loại tiện nhân này được."

    Lãnh ý trong mắt phụ thân càng sâu, "Đúng rồi. Sao có thể so được."

    Bởi vậy công chúa đã bỏ ý định mặc đồ của mẫu thân ta, có lẽ bà ta cuối cùng cũng nhớ tới, nửa năm trước lần đầu tiên gặp mẫu thân ta, đã nhổ một ngụm nước miếng, nhục mạ nói:

    "Người hạ tiện như ngươi, làm sao xứng mặc màu sắc giống ta chứ!"

    Nàng sai người đi lột quần áo của mẫu thân xuống, nếu không phải phụ thân tới, chỉ sợ ngày đó mẫu thân sẽ xấu hổ đến chết.

    Lúc bái đường, phụ thân đem bài vị mẫu thân ta để xuống chính giữa, tam công chúa tức giận đến đỏ mắt.

    Phụ thân che đầu, suy yếu nói, "Ta ngày ngày mơ thấy Yểu nương, trong lòng bất an, huống hồ nàng vốn là vợ hai, bái nàng cũng không có gì sai, mong hãy là vì ta.."

    Trong mắt Tam công chúa hiện lên một tia phản kháng, "Cô ta là người đứng đắn còn chưa xứng, đây xuất thân của cô ta còn là tiện nhân! Ta là công chúa. Sao có thế bái cô ta được."

    Phụ thân ta tóc đen môi đỏ, đuôi mắt thon dài dần dần khéo lại, khóe mắt hồng hồng, là một mỹ nam hiếm có.

    Công chúa bị ánh mắt sầu não của phụ thân nhìn đến dại ra, đại sảnh an tĩnh, ta lại nghe thấy tiếng công chúa nuốt nước miếng.

    Phụ thân tự giễu mở miệng: "Ta vốn tưởng rằng công chúa thật lòng thích ta, ái mộ ta, muốn cùng ta sống cả đời, chẳng qua cũng chỉ có thế."

    "Công chúa chỉ coi ta là đồ chơi có cũng được mà không có cũng không sao, cũng không thèm để ý sống chết của ta, đạo sĩ được mời tới nói lòng phu nhân có oán hận, lúc này đang quấn lấy ta không chịu đầu thai."

    Phụ thân thấp giọng thở dài, ngón tay hơi dùng sức, kéo sợi tơ đỏ thắt bên hông ra.

    Phụ thân cởi hỉ phục, mím môi ném xuống đất:

    "Nếu không nguyện ý bái nàng, vậy hôn sự này thôi đi, chết sớm chết muộn ta đều phải chết, đã như vậy, để Yểu Nương đưa ta đến Diêm La điện là được, tội gì công chúa phải làm quả phụ?"

    Công chúa vội vàng nhào xuống nhặt hỉ phục của phụ thân lên, kéo tay ông, nghẹn ngào nói: "Bùi lang, chàng nói cái gì vậy, chàng như này là ép ta thành người xấu sao?"

    "Ta sao lại không thèm để ý sống chết của chàng được! Đã như thế, ta bái là được, chàng mau mặc vào, không cần tức giận nữa."

    Lúc này phụ thân mới mặc hỉ phục cùng bà ta bái đường, sau đó lại vừa đấm vừa xoa ép công chúa kính trà trước bài vị mẫu thân, lúc này mới cho bà ta trở về phòng.

    Đêm hôm đó, phụ thân bỏ thuốc ngủ vào trong thuốc bổ của công chúa, ôm ta ngồi một đêm bên ngoài từ đường đặt bài vị mẫu thân.

    Ta hỏi phụ thân vì sao không đi vào.

    Phụ thân vuốt đầu ta, dưới ánh trăng, mặt người trắng như quỷ, ánh mắt đen kịt lại ươn ướt.

    Ông cười thảm với ta: "Yểu Yểu, Yểu Yểu ngoan, con đi thắp nén nhang cho mẫu thân thay phụ thân, phụ thân sợ."

    "Mẫu thân yêu con và yêu người như vậy, cho dù là biến thành quỷ, mẫu thân cũng sẽ phù hộ con và người!"

    Ta kéo tay phụ thân vào trong từ đường: "Phụ thân không cần sợ mẫu thân, mẫu thân rất yêu thương người, mẫu thân sẽ không thương tổn người đâu!"

    Bàn tay phụ thân run rẩy ngã sấp xuống đất, ông cúi xuống ngưỡng cửa từ đường đè nén tiếng khóc, xương bả vai mảnh mai gánh trang phục cưới màu đỏ, trông giống như tiên hạc sắp chết, lại giống như thiên nga gãy cổ, thống khổ đến ngã xuống đất rên rỉ.

    "Ta không còn mặt mũi nào gặp lại mẫu thân con nữa.."

    Sáng sớm hôm sau, công chúa hỏi hỉ phục của phụ thân đi đâu rồi, sao lại không nhìn thấy.

    Phụ thân đang dùng bữa, nghe vậy nhàn nhạt đáp lại: "Nửa đêm đi tiểu không cẩn thận bị ngã nên ta vất đi rồi, ta thích sạch sẽ, công chúa biết mà."

    Tam công chúa tuy có chút bất mãn, nhưng cũng không hỏi nhiều nữa.

    Bẩn sao, bộ hôn phục kia đêm qua bị xé rách đốt luôn rồi, trước ánh lửa cực nóng, bộ y phục trắng đẹp hơn tuyết, ánh lửa sáng ngời chiếu sáng khuôn mặt phụ thân.

    Ta nhìn thấy ánh mắt chán ghét của ông, giống như chó dữ nhe răng, ẩn núp trong đêm tối, tùy thời cơ chuẩn bị cắn đứt cổ kẻ thù.

    Công chúa thở dài: "Đáng tiếc phụ hoàng cảm thấy ta rất mất mặt, hôn lễ này chỉ có một lần, Bùi Lang."

    Ánh mắt bà ta nhìn về phía phụ thân, ý tứ bên trong không cần nói cũng biết.

    Phụ thân năm đó cùng mẫu thân thành hôn chỉ là một thư sinh nghèo không một xu dính túi, dựa vào lên núi hái thuốc cùng với chép sách cho công tử nhà người ta mà sống qua ngày.

    Mẫu thân là cô gái Hoa Lâu nổi danh nhất Cù Châu, bao nhiêu vương tôn công tử ném thiên kim cũng khó đổi được một cái ngoái đầu nhìn lại.

    Nhưng mẫu thân ta không muốn vinh hoa phú quý của con nhà hào môn, người muốn thật lòng.

    Mẫu thân dùng tất cả tiền tiết kiệm của mình cho phụ thân, muốn phụ thân chuộc thân cho người.

    Mẫu thân kỳ thật trong lòng cũng sợ hãi, sợ phụ thân dùng hết ngân lượng sẽ chạy mất, cũng không cần người nữa.

    Mẫu thân đang đánh cược, đánh cược xem phụ thân có thật lòng hay không.

    Tỷ tỷ mẫu thân lấy ra tất cả ngân lượng cho người trong lòng, để cho người trong lòng chuộc thân thay mình, nhưng cuối cùng họ cuốn tiền chạy trốn, tỷ tỷ mẫu thân chịu không nổi đả kích, nhảy xuống hồ tự sát.

    Mẫu thân so với tỷ tỷ của người tốt số hơn, đã đánh cược đúng rồi, phụ thân ta nghèo cái gì cũng không có, chỉ có một bụng văn thơ cùng tấm lòng chân thành.

    Mẫu thân chuẩn bị dải băng để tự vẫn cuối cùng không cần dùng đến, để cho phụ thân cầm đi cắt thành mấy đoạn, mỗi đoạn đều được chấp bút vẽ lên khuôn mặt mẫu thân.

    Mẫu thân dưới ngòi bút của phụ thân linh động đẹp mắt, giống như tiên nữ trên trời.

    Sau khi chuộc mẫu thân, hai người bọn họ chỉ đơn giản bái đường, thiên địa làm chứng.

    Mẫu thân để ý thân phận của mình, người không muốn mời khách đến, sợ phụ thân khó xử.

    Mẫu thân mặc dù không nói, nhưng trong lòng phụ thân lại hiểu rõ.

    Về sau làm quan có bổng lộc, phụ thân liền tích góp tiền, muốn bái đường một lần nữa cho mẫu thân một phần thể diện.

    Người biết mẫu thân mặc dù không nói, trong lòng cũng có nghĩ đến.

    Phụ thân vốn dĩ cũng không muốn chọn Thập Lý Hồng Trang thanh thế to lớn để chức hôn lễ này, sợ mẫu thân bị người ta ban tán hơn ai khác chính là phụ thân.

    Nhưng khi đó công chúa nói ra chuyện mẫu thân từng làm kỹ nữ, lan truyền khắp nơi, phụ thân vì thế mà thiếu chút nữa bị thôi quan, mẫu thân trở thành chuyện cười của toàn bộ Thượng Kinh.

    Bọn họ đều nói mẫu thân hạ tiện không biết xấu hổ, một tiện nhân cũng dám mưu toan làm quan quyến, thật sự là quên mất xuất thân của mình.

    Tam công chúa thậm chí còn mang theo nhóm bạn thân của mình vào trong phủ, dẫn đám người hầu gái ra ngoài cố ý nói những lời khó nghe về mẫu thân cho bọn chúng.

    Phụ thân tổ chức hôn sự lớn, là vì muốn chứng minh cho mẫu thân, chứng minh với tất cả những người xem náo nhiệt ở Thượng Kinh, tiện nhân trong miệng bọn họ là người trong lòng của phụ thân, là người tốt nhất.

    Ông dùng hết tất cả tiền tiết kiệm của mình tại thời điểm mẫu thân bị mắng chửi nhiều nhất vì mẫu thân một lần nữa tỏi chức một hôn lễ, trang phục cưới là tốt nhất, những viên ngọc trai khổng lồ cũng do chính phụ thân chọn.

    Mọi người đều không ngờ tới hành động của người.

    Tan công chúa tức giận đến mức đóng cửa im ỉm.

    Những người cười nhạo mẫu thân im lặng, và sau đó bắt đầu mắng mỏ mẫu thân thậm tệ hơn.

    Một mặt chúng căm ghét và coi thường mẫu thân, mặt khác chúng lại ghen tị với người hơn bất kỳ ai khác.

    Tam công chúa hiện tại nhắc tới hôn lễ, chẳng qua là ám chỉ sau này muốn phụ thân sẽ tổ chức một cái khác cho bà ta.

    Bà ta muốn hôn lễ nhất định phải lớn hơn so với mẫu thân. Nhưng bà ấy đã tính toán sai, phụ thân ta làm sao có thể đồng ý.

    Ánh mắt tha thiết của bà ta rơi vào trên mặt phụ thân, phụ thân buông đũa xuống, nở ra một nụ cười ôn nhu: "Mất mặt sao?"

    Nụ cười trên khóe môi công chúa cứng lại.

    Phụ thân cầm lấy khăn trên bàn lau miệng cho công chúa, ngữ khí nhẹ nhàng:

    "Công chúa của ta ơi, nàng trước khi kết hôn thất đức, mọi người đều biết, người bên ngoài đều nói ngươi là một ả đàn bà không biết xấu hổ, bây giờ tổ chức một hôn lễ lớn chẳng phải là để cho người ta chê cười nàng lần nữa sao?"

    Ánh mắt công chúa đỏ lên, nước mắt trào ra, phụ thân khẽ chậc một tiếng, trong mắt có vài phần ý cười:

    "Khóc cái gì? Ta thích loại hàng không biết xấu hổ như nàng, thủ đoạn trên giường của công chúa so với những kỹ nữ thanh lâu thấp hèn kia tốt hơn nhiều, nam nhân thích chuyện này, nàng nên lấy đây làm vinh dự mới phải."

    Công chúa nhào vào trong lòng phụ thân nức nở khóc: "Chàng nói bậy!"

    Khóe môi phụ thân cứng ngắc dừng một chút, thả lỏng người, nhẫn nại nói:

    "Được rồi, ta biết nàng thương tâm, chẳng phải chính nàng sai tỳ nữ hạ dược cho ta sao? Bây giờ khóc cái gì?"

    "Sau này nàng có hài tử, ta sẽ vì nàng làm hôn lễ thật lớn, đến lúc đó nàng nở mày nở mặt, mọi người tự nhiên sẽ hâm mộ nàng, cũng không ai dám nói bậy nữa."

    Công chúa thút thít ngồi dậy, nàng vuốt bụng mình, lại ủy khuất: "Thái y nói là con trai, ngày đó chàng cũng không đến thăm ta, ta suýt nữa đau chết."

    Phụ thân ôn hòa, ý cười dạt dào dỗ dành nàng: "Ta đây không phải là vì muốn tốt cho nàng sao? Bệ hạ hôm nay để cho ta làm giám sát bộ binh, nàng sinh cho ta một đứa con trai, ta ở trên triều đình vì nó cố gắng thăng tước vị, sau này, cái gì cũng là của nó."

    Công chúa lúc này mới cao hứng, nàng lệnh cho thái y bắt mạch kê đơn thuốc cho nàng, nàng muốn sớm ngày vì phụ thân sinh con trai.

    Bà ta thừa dịp phụ thân không có ở nhà, đưa ta vào trong phòng, dùng móng tay thật dài bóp mí mắt ta, nhổ lông mi của ta.

    Bà ta nói đôi mắt này của ta và mẫu thân rất giống nhau, về sau nhất định sẽ giống tiện nhân đi cưới chồng người khác, bà ta sớm muộn cũng phải đem đôi mắt này của ta móc ra cho chó ăn.

    Ta đau quá, nhưng ta không khóc, còn rất ngoan ngoãn đứng trước mặt bà ta, mặc cho bà ta ngược đãi, mắng chửi.

    Ta cố gắng kìm nén nước mắt.

    Ta không muốn ở trước mặt bà ta khóc lóc, một ngày nào đó, ta sẽ làm cho bà ta ở trước mặt ta khóc cho ta xem, phải đau khổ đến rơi lệ gào khóc, ít nhất, phải đau khổ hơn ta bây giờ. "

    Có một ngày, ta lỡ không nhìn nổi, bà ta dùng nến nhỏ vào mắt ta, ta đau đến không thể chịu đựng được, ta nhớ rõ ta rõ ràng rất cố gắng nhịn rồi, nhưng chất lỏng vẫn ồ ồ rơi xuống.

    Ta rất hận chính mình, ta thật không có tiền đồ, ta làm sao có thể khóc trước mặt bà ta chứ.

    Sau đó ta ngửi thấy mùi máu tanh, trong lòng lại cao hứng lên, thì ra là máu.

    Chảy máu cũng tốt, chảy máu vẫn tốt hơn là rơi nước mắt.

    Ta mỗi khi bị bà ta đánh chịu không nổi, sẽ lại tự nói với mình: Ta nhất định sẽ nhớ kỹ cái đau này, chỉ có nhớ kỹ đau, mối hận bà ta giết mẫu thân ta mới sẽ không phai nhạt. Lớn dần theo thời gian ta lớn lên.

    Ta rất sợ, rất sợ quên đi cảm giác cả người lạnh lẽo, đau đến không thể hô hấp nôn khan kia.

    Ta hận trí nhớ của ta, mẫu thân đối với ta tốt như vậy, ta vậy mà đã có chút quên mất dung mạo mẫu thân.

    Ta không thể quên, ta muốn vĩnh viễn nhớ kỹ mẫu thân của ta.

    Và mối thù ngày đó.

    Mỗi lần công chúa tra tấn ta xong, ta sẽ ở một mình trong phòng chờ vết thương bình phục.

    Ta không nói cho phụ thân.

    Phụ thân có cách báo thù của phụ thân, ta có cách báo thù của ta, ta không muốn dựa vào ai hết.

    Phụ thân bề bộn nhiều việc, hắn ở nhà ngày càng ít, mỗi lần trở về đều là mang theo một đống người đi thư phòng trao đổi sự tình.

    Xuân đi thu đến, ta nhìn người phụ thân mang về, từ tiểu quan thất phẩm đến đại quan tam phẩm, rồi đến cẩu quan Đông xưởng nổi danh tàn ác cùng với nhiếp chính vương quyền khuynh thiên hạ.

    Màu sắc thượng quan bào của phụ thân cũng thay đổi, hắn càng lúc càng trở nên xu nịnh, ánh mắt lại càng thêm lạnh đi, bóng lưng cũng gầy gò đi.

    Phụ thân ta vốn trầm mặc ít nói, nhìn thấy mẫu thân luôn khẩn trương ngượng ngùng, không biết từ bao giờ đã trở nên mạnh mẽ trong vòng quan trường tối đen.

    Nếu mẫu thân còn sống, nhất định sẽ đau lòng lén rơi nước mắt.

    Mẫu thân ta chính là người mà chỉ cần biết phụ thân ta có chút va chạm nhỏ thôi cũng sẽ nhắc tới rất lâu, biết phụ thân bây giờ gầy gò như này, mẫu thân nhất định ngủ không ngon giấc.

    Bốn năm sau, công chúa lại mang thai, bà ta cao hứng, Bảo Mã Hương Xa vô cùng kiêu ngạo trở về cung, đợi đến đêm mới trở về phủ.

    Lúc đi xe ngựa trống trơn, lúc trở về lại chất đầy vàng bạc tài bảo.

    Bà ta đắc ý rêu rao ngoài cửa, giống như một con khổng tước hoa.

    Nhìn thấy ta đang đọc sách, một cước đạp vào ngực ta, đưa tay căm hận nhấc ta lên, ngón cái cùng ngón trỏ bóp chặt mặt ta nâng lên.

    Bà ta lạnh mặt siết chặt tay hận không thể bóp chết ta:

    " Ngươi thật sự là giống hệt con mẹ tiện nhân của người, đều khiến ta chướng mắt.

    Bà ta ngày xưa tra tấn ta, còn có chút ít e ngại, bây giờ có đứa nhỏ này, bà hạ thủ không hề có điều cố kỵ.

    Thị nữ Bích Lan ngăn nàng lại: "Công chúa, mẹ nó làm chậm trễ người và phò mã ở cùng nhau, lúc ấy để cho cô ta chết như vậy, bây giờ nhớ tới thật sự là quá nương tay rồi."

    Bây giờ giữ mạng tiểu tiện nhân này chậm rãi tra tấn, thay thế mẹ nó chuộc tội cho người. "

    Công chúa buông lỏng lực bóp ta, Bích Lan dán vào tai công chúa thấp giọng nói:

    " Người hiện tại mới có thai, phò mã gia vừa cứu trợ thiên tai trở về, chắc sẽ được thăng quan, tiểu tiện nhân này chết không đáng tiếc, nhưng không thể để cho nó làm ảnh hưởng vị trí của ngài trong lòng phò mã được. "

    " Về sau người sinh hạ thế tử, phò mã có nhi tử, không sợ ngài ấy không ghét bỏ tiểu tiện nhân này. "

    Công chúa vui vẻ nở nụ cười, hất ta ra đất, nói với ta:

    " Tạm để ngươi sống thêm vài ngày, lúc khác sẽ tìm ngươi tính sổ."

    Bà ta cẩn thận vuốt ve bụng, trên mặt hiện lên nụ cười ngượng ngùng thỏa mãn, gióng trống khua chiêng rời đi.

    Bà ta đâu biết trong bụng mình chẳng phải hài tử của phụ thân.

    Phụ thân chán ghét bà ta muốn chết, sao có thể chạm vào bà ta được.

    Những đêm đó, trong phủ mê hương lượn lờ, người ăn nằm cùng công chúa là ăn mày hay là tử tù trong ngục căn bản không biết được.

    Phụ thân ta âm thầm tìm được mấy tên lưu manh cưỡng dâm sát hại mẫu thân ta, bọn họ quỳ gối trước mặt phụ thân, cầu xin cho tha cho họ một con đường sống.

    Còn tiếp..
     
    Minh Hi, Chì Đen, Nghiên Di1 người nữa thích bài này.
  4. Mi Huyền Chỉ Hoa

    Bài viết:
    4
    Chương 2:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Bọn họ nói với phụ thân, công chúa nói cho bọn họ biết, nữ tử công chúa muốn bọn họ cưỡng hiếp giết là một kỹ nữ đê tiện, bọn họ có thể tùy tiện chơi đùa.

    Phụ thân sau khi nghe xong, ngồi yên một lúc sững sờ, thế nhưng không ông lại không tức giận.

    Sau khi phục hồi tinh thần, ông bỗng nhiên cười ha ha, trong miệng lẩm nhẩm hai chữ "đê tiện" kia, đến khi không cười nổi nữa, ôm đầu quỳ xuống đất thở dốc, nước mắt đầy mặt.

    Ngày hôm sau, trong gian phòng bên cạnh từ đường mẫu thân, phụ thân lột da năm người đó trước mặt ta làm thành đèn lồng mỹ nhân.

    Thời điểm lột người thứ nhất, đứt đoạn liên tục, phụ thân tay vững vàng, ánh mắt sắc bén đáng sợ, máu phun mỏng bắn lên mặt ông.

    Phụ thân thật sự rất đáng sợ, giống như là lệ quỷ đòi mạng trong địa ngục.

    Ánh mắt lúc nhìn về phía ta lại mang theo nụ cười, bọn họ nói không sai, phụ thân ta điên rồi.

    Ông vẫy tay với ta, cười hỏi ta có sợ hay không.

    Ta lắc đầu nói không sợ. Ta là con của phụ thân, ta làm sao có thể sợ ông được?

    Phụ thân điên rồi, ta làm sao có thể là người bình thường đây?

    Đêm hôm đó, trong từ đường của mẫu thân, dưới xà nhà có thêm năm cái đèn lồng quái dị.

    Ta biết, đó mới chỉ là khởi đầu.

    Phụ thân thật sự điên rồi, ông không thể quay đầu lại được nữa.

    Ta lấy thuốc mỡ ra xoa lên chỗ da bị đứt và chảy máu, nhặt cuốn « Chiến Quốc Sách » rơi dưới đất lên tiếp tục đọc.

    Phụ thân không cần ta học cầm kỳ thi họa nữ công, mà mời phu tử tốt nhất dạy ta tứ thư ngũ kinh quân tử lục nghệ.

    Ta biết ý đồ của ông, cũng hiểu được ông muốn làm cái gì, ta không thể khiến phụ thân vướng chân vướng tay được.

    Thật đáng tiếc, ta là nữ nhi của mẫu thân, lại không di truyền được nửa điểm thiện lương cùng sự mềm lòng của người, ngược lại ta lại giống như phụ thân tâm ngoan thủ lạt.

    Đêm hôm đó, công chúa ở trong phủ mở tiệc lớn, phụ thân rất khuya mới trở về.

    Công chúa vui vẻ chia sẻ với phụ thân tin mình có thai:

    "Bùi lang, hơn bốn tháng rồi, thái y nói xem tướng mang thai tám chín phần mười là con trai."

    Trên mặt phụ thân hiện ra nụ cười, hắn rất gầy, khuôn mặt càng thêm góc cạnh.

    Phụ thân cho dù là cười nhạo, cũng có thể làm cho người ta thần hồn điên đảo.

    "Vậy sao?" Phụ thân hướng bà ta nâng chén, cười nói, "Chúc mừng."

    Đang cười, phụ thân ta đột nhiên vui sướng cười rộ lên, uống liền vài chén, hai gò má công chúa phiếm hồng, vui vẻ cực kỳ: "Chàng vui như vậy sao?"

    Phụ thân cười nhạo: "Đương nhiên."

    Phụ thân uống rất nhiều rượu, thân hình đã có chút đứng không vững, ngón tay nâng công chúa mặt, cười hỏi:

    "Công chúa mới chỉ hơn hai mươi tuổi, sao dạo này nhìn già đi nhiều."

    Nụ cười trên mặt công chúa đông lại, bà ta để ý nhất chính là gương mặt như hoa này, lời nói của phụ thân đối với nàng mà nói không thua gì sét đánh.

    "Bùi lang, ta.. ta già rồi sao?"

    Giọng bà ta run rẩy, suýt nữa muốn khóc lên.

    Phụ thân buông lỏng tay cầm mặt bà ta, sau đó túm lấy tay Bích Lan, dựa hơi men nỉ non:

    "Ta sao bây giờ mới thấy bên cạnh công chúa có tỳ nữ xinh đẹp dịu dàng như nước vậy."

    Nói xong, phụ thân ngã xuống bàn ngủ, công chúa tức giận tát một cái vào mặt Bích Lan.

    Bích Lan quỳ xuống không ngừng dập đầu chảy máu, miệng hô tha mạng.

    Công chúa sai người lấy gương ra, thịt hai bên má bà ta vì nghiến răng mà run run, bà ta hậm hực nhìn chằm chằm mặt mình trong gương, nhìn trái nhìn phải, lại cầm mặt Bích Lan nhìn chằm chằm.

    Giọng bà ta lạnh lẽo hỏi người bên cạnh: "Bổn cung đẹp, hay là tiện nhân này đẹp."

    Thuộc hạ xung quanh quỳ xuống một loạt hô lớn: "Đương nhiên là công chúa đẹp ạ!"

    Bà ta nở nụ cười, cả khuôn mặt nhìn vặn vẹo oán độc:

    "Nếu phò mã gia khen ngươi dịu dàng như nước, vậy ngươi tự mình nhảy giếng đi, ngươi dịu dàng như thế, nên bị nước dìm chết, các ngươi nói xem đúng không."

    Bích Lan là tỳ nữ hầu hạ bà ta lớn lên, những người quỳ trên mặt đất vội vàng cầu xin hộ cô ta, cũng là vì chính mình cầu xin.

    Bích Lan là tâm phúc của công chúa còn có thể vì Phò mã nói một câu mà ban chết, sau này bọn họ nếu bị Phò mã liên lụy nữa thì.. làm gì có đường sống chứ!

    Công chúa đang nổi giận, nghe thấy bọn họ kéo nhéo cầu tình, biểu tình càng thêm vặn vẹo:

    "Bổn cung là công chúa, nàng là một tiện tỳ! Cho dù hầu hạ ta nhiều năm, tiện tỳ vĩnh viễn cũng là tiện tỳ! Làm sao xứng nói chuyện tình nghĩa với ta!"

    "Kéo xuống! Ném đi!"

    Bà ta điên lên đánh đập các cung nữ cầm gương, Bích Lan tuyệt vọng mà ngã trên mặt đất, ai có thể nghĩ đến, một giờ đồng hồ trước, nàng vẫn là người thân cận bên công chúa cả đời như vậy phong quang vô lượng.

    Bích Lan đã chết, ngày hôm sau khi phụ thân tỉnh dậy, người dưới bẩm báo, Bích Lan ngã giếng thi thể đã trắng bệch rồi.

    Phụ thân ý vị không rõ thở dài: "Đáng tiếc."

    Câu đáng tiếc này truyền đến tai công chúa, bà ta lại một lần nữa bị kích động đến phát điên, ném hỏng hết đồ vật, chỉ vào đám tỳ nữ trong phòng mắng hồ ly tinh.

    Ngày hôm sau, trong từ đường mẫu thân đã có thêm một chiếc đèn lồng da nữa.

    Cung nữ tên Bích Lan kia, là vây cánh của công chúa khi nhục mạ mẫu thân ta, cô ta ném giày rách cho mẫu thân, nhổ nước miếng, còn ở ngoài phủ chỉ cây dâu mắng cây hòe nhục mạ mẫu thân, chà đạp thanh danh của mẫu thân.

    Lần này phụ thân ta mượn đao giết người, đòi Bích Lan phần nợ này.

    Các người thấy đấy, làm sai, sẽ phải trả giá.

    Hạ nhân trong viện của công chúa khổ không thể tả, nhất là tỳ nữ có chút tư sắc.

    Công chúa cả ngày nghi thần nghi quỷ, cho đến khi tỳ nữ trong phủ đổi hết thành người có khuôn mặt xấu xí, dáng người thô kệch, tính tình của bà ta mới khá hơn một chút.

    Mấy ngày gần đây phụ thân hầu như không trở về, ông cả ngày lăn lộn với thái giám đầu lĩnh Đông xưởng, lục soát quan viên tham ô nhận hối lộ, bán quan bán tước, ném bọn họ vào trong ngục.

    Mùi máu tanh trên người phụ thân càng ngày càng nặng.

    Công chúa nửa tháng không gặp phụ thân, lại biết được phụ thân vừa đi lục soát thanh lâu, bụng to cũng ngồi không yên, ném chén trà, gào lên như một người đàn bà chanh chua: "Tìm Bùi Ngọc về đây!"

    Lúc phụ thân trở về, vết máu trên người còn chưa lau sạch sẽ, dưới khóe mắt còn đọng lại một giọt máu, cả người lộ ra vẻ yêu dị mê người.

    Phụ thân trong hoàn cảnh như vậy, so với lúc sạch sẽ, càng thêm mê hoặc lòng người.

    Công chúa khóc nhào vào trong lòng phụ thân, nức nở: "Bùi lang, chàng vì sao không trở về thăm ta, ta buổi tối ngủ không yên, ta rất sợ, có phải chàng nuôi nữ nhân bên ngoài không!"

    Phụ thân cố ý đem vết máu chưa khô trên tay bôi lên mặt bà ta, hừ một tiếng: "Nghĩ lung tung cái gì."

    Bây giờ phụ thân quyền khuynh triều dã, là cánh tay phải của bệ hạ, cho dù thế lực công chúa có lớn, cũng không thể cưỡng chế phụ thân như trước được nữa.

    Công chúa nức nở hít vào chóp mũi đỏ hồng: "Vậy chàng đi đâu, sao lâu như vậy cũng không về nhà, chàng đang bận cái gì vậy?"

    Phụ thân cười quyến rũ, nhẹ giọng trả lời: "Bận rộn giết người đó."

    Công chúa ngẩn người, rất nhanh lại khôi phục bộ dáng không sao cả, chán ghét oán giận:

    "Người nào còn khiến chàng tự mình động thủ, những sát thủ nuôi trong chiếu ngục đều là phế vật sao, còn để bẩn tay của chàng."

    Phụ thân thờ ơ nhìn chằm chằm vào mắt nàng: "Công chúa không hỏi xem người ta giết là ai sao?"

    Bà ta có chút hứng thú: "Ai vậy?"

    Trên khuôn mặt anh tuấn của phụ thân lộ ra nụ cười chân tình: "Phu nhân Lý Ngự Sử, muội muội Giang Thị Lang, Tiết thái phó, còn có Minh Hoa quận chúa.

    Phụ thân mỗi lần nói ra tên một người, nụ cười trên mặt công chúa liền bớt đi một phần.

    Những người này đều là đồng lõa năm đó giúp đỡ công chúa nhục mạ mẫu thân ta.

    Giọng nói công chúa đang run rẩy:" Vì, vì sao, giết các nàng.. "

    Phụ thân thở dài:" Phụ hoàng nàng lớn tuổi, càng ngày càng trầm mê sắc đẹp, những thứ này là được tiến cung thỉnh an hoàng hậu, may mắn được phụ hoàng ngươi nhìn trúng, có hai người trong bụng đã có manh hoàng tự, ta vì bệ hạ hành sự, cũng không dám hỏi vì sao. "

    Phụ thân ung dung nhìn bà ta, trong mắt chứa sự hưng phấn:" Công chúa run cái gì? "

    Bà ta hít sâu một hơi, chậm rãi bình tĩnh lại, thở phào nhẹ nhõm như sống sót sau tai nạn:

    " Thì ra là vì chuyện này, ta còn tưởng là vì.. "

    Bà ta vội im miệng, không nói tiếp nữa, chán ghét nói:

    " Vậy các bọn họ thật sự đáng chết, dám ở trước mắt mẫu hậu bò lên giường phụ hoàng, chết một trăm lần cũng không quá đáng, chẳng qua là làm bẩn tay của chàng rồi. "

    Ánh mắt phụ thân châm chọc:" Đúng là bẩn.

    Gần cuối năm, công chúa đến ngày sinh nở.

    Mấy ngày trước khi sinh, bà ta đã dặn đi dặn lại phụ thân nhất định phải buông công việc về nhà trông chừng bà ta.

    Bà ta khóc lóc trong lòng phụ thân, mãi đến khi phụ thân đồng ý, bà ta mới cười một tiếng.

    Nhưng đến ngày sinh, bà ta đau đến không thể đứng thẳng, suýt nữa ngất đi, phụ thân ta cũng chẳng trở về.

    Không chỉ không trở về, trong phòng, ngay cả một người giúp việc cũng không có.

    Bà cuộn mình ở dưới khuê phòng đau khổ rên rỉ: "Người đâu! Người đâu!"

    Cả phủ giống như bỏ hoang, không có ai ở, chỉ có mình ta.

    Xung quanh quanh quẩn tiếng khóc của bà ta, ta nhắm mắt lại đi dọc qua hành lang gấp khúc cảm thụ tiếng khóc nức nở trong đó, cảm giác vui mừng hạnh phúc.

    Ta đẩy cửa đi vào, trên mặt bày ra dáng vẻ lo lắng hoảng sợ, "Công chúa, người làm sao vậy."

    Bà ta nhìn thấy ta, giống như là nhìn thấy cọng rơm cứu mạng bò tới, bắt lấy chân của ta, đầu đầy mồ hôi gian nan nói: "Nhanh đi, nhanh đi gọi người đến!"

    Ta khóc huhu:

    "Trong phủ không có ai, những tỳ nữ người mới đổi, bọn họ đều chạy hết rồi, con ngăn bọn họ không nổi, con nghe thấy các nàng cùng một nam nhân nói chuyện, nam nhân đó hình như có quan hệ gì với Bích Lan, nhưng con nghe không rõ, thị vệ trong phủ cũng đều bị điều đi.."

    Bích Lan nào có nam nhân nào, người trong phủ là do phụ thân điều động.

    Nữ tử sinh hài tử, chính là bước đến cửa tử dạo chơi, không cẩn thận một chút là một xác hai mạng.

    Năm đó khi mẫu thân sinh ta, phụ thân lo lắng chờ ở ngoài, ngay cả cửa cũng bị đập hỏng, cấm kỵ gì cũng không quan tâm, chạy vào canh giữ ở bên giường mẫu thân.

    Để cho bà đỡ cùng đại phu mắng một lúc lâu, phụ thân sững sờ không kêu một tiếng, len lén lau nước mắt.

    Phụ thân sao có thể không biết phụ nữ sinh con gian nan như thế nào.

    Ông chỉ muốn làm cho công chúa đau, làm cho bà ta khóc, làm cho bà ta kêu.

    Công chúa yếu ớt đẩy ta đi tìm phụ thân.

    Ta khóc nói phụ thân ở bên ngoài bị ám sát, sinh tử chưa rõ.

    Trước mắt bà ta tối sầm, suýt nữa ngất đi.

    Đêm hôm đó, bà ta đau bảy tám canh giờ, đến khi không thở nổi, giống như sắp chết.

    Ta dịu dàng lau mồ hôi cho bà ta, bà ta chưa thể chết được.

    Đại phu chờ ở một gian phòng khác đợi khi bà ta sắp ngất mới cùng bà đỡ đi vào, lại một đợt kêu thảm thiết mới.

    Ta ngồi ở ngoài cửa, nhìn sắc trời dần dần trắng bệch phía chân trời, nghe tiếng trẻ con khóc to rõ phía sau, nhịn không được nở nụ cười.

    Đến lượt ta rồi.

    Chờ lâu như vậy, nhẫn nại lâu như vậy, rốt cục cũng đến lượt ta.

    Ta kiềm chế cảm giác sảng khoái dâng lên trong lòng, khôi phục bộ dáng chất phác nhát gan trước sau như một không hề có chút uy hiếp nào.

    Mười lăm ngày sau phụ thân trở về, công chúa nhìn thấy vết thương trên người phụ thân cùng với sắc mặt suy yếu, oán hận trong lòng lại biến thành đau lòng:

    "Bùi lang, ta suýt nữa bị tiện tỳ Bích Lan kia hại chết, vết thương trên người chàng thế nào rồi?"

    Phụ thân nói không có việc gì, qua loa ứng phó xong, trở về phòng nghỉ ngơi.

    Vết thương trên người phụ thân là thật, ông vừa mới bình định nội loạn, nhiếp chính vương mưu phản, phụ thân liên hợp cấm quân trấn áp, tuy rằng toàn thắng, nhưng lại bị thương.

    Đổi lại ta cảm nhận được sức sống hiếm có ở phụ thân, ngày xưa ông luôn trầm lặng, giống như là một cái xác không hồn.

    Về sau ta mới hiểu được sức sống trên người phụ thân từ đâu mà đến, ông bình định nghịch vương mưu phản, hiện giờ trong tay ông nắm hơn phân nửa binh quyền trong triều, không ít đại thần đều là phe cánh mà ông bồi dưỡng trong năm năm qua.

    Phụ thân rất vui vì sau bao nhiêu năm miệt mài lên kế hoạch, cuối cùng ông cũng thành công.

    Sau khi phụ thân tĩnh dưỡng mấy ngày, thân thể tốt hơn nhiều, ông đến thăm công chúa.

    Phụ thân cố ý ngồi ở bên giường công chúa, ôn nhu đút nàng ăn canh, cùng nàng nói chút chuyện cười giải buồn.

    Lúc không khí đang hòa hợp, phụ thân che mũi, chán ghét nhíu mày ngửa đầu ra sau: "Sao lại có mùi hôi thối như vậy."

    Sắc mặt công chúa trắng bệch, ngay sau đó đỏ bừng, bà ta tủi tủi nhìn phụ thân, tay nắm chặt chăn:

    "Vết thương trên người chàng còn chưa khỏi, nên sớm trở về nghỉ ngơi đi."

    Phụ thân chỉ coi như không nghe được trong lời bà ta nói có chút không nỡ, khó chịu, gật đầu nói được, đứng dậy rời đi.

    Ông vừa ra khỏi cửa, trong phòng liền truyền đến tiếng khóc của công chúa, phụ thân lạnh lùng giật giật khóe miệng, quay đầu về thư phòng.

    Phụ thân biết rõ cách tổn thương nữ tử như nào, cũng như biết rõ phải yêu một nữ tử ra sao.

    Mẫu thân trước kia có nói với ta, phụ thân đặc biệt thích khóc, lúc mẫu thân ở cữ, phụ thân thay đồ hàng tháng cho người, lúc lấy ra giặt, một mình lặng lẽ lau nước mắt.

    Buổi tối lúc phụ thân lau chùi thân thể cho người, còn vừa xoay người cho mẫu thân, vừa khóc nói với người rằng không sinh nữa, không bao giờ sinh nữa, sớm biết sinh con khiến mẫu thân ta thành như vậy, nhất định sẽ không thèm sinh ta.

    Mẫu thân nói phụ thân tính tình giống hệt đứa trẻ con.

    Nhưng phụ thân không phải trẻ con, lúc mẫu thân ở cữ, phụ thân ta chưa từng ngủ một giấc ngon, vừa phải chăm sóc ta, vừa phải chăm sóc mẫu thân, còn phải nấu canh nấu cơm bồi bổ thân thể cho mẫu thân, giặt tã cho ta.

    Mẫu thân trong tháng đẫy đà hơn rất nhiều, phụ thân ngược lại giống như là vào nhà lao một chuyến, nhưng ông vẫn ngây ngốc vui vẻ.

    Hắn quần áo rách rưới bận trước bận sau chăm lo mẫu thân lâu như vậy, chuyện ở cữ đều rõ ràng hơn người ta, ông cố ý nói ra những lời đó để tra tấn tinh thần công chúa.

    Ông biết công chúa thân cao quý, cho nên mới nói như vậy chà đạp tự tôn của bà ta, làm cho bà ta nổi điên, làm cho bà ta khó chịu, làm cho bà ta xấu hổ.

    Lúc mẫu thân chết, trong bụng có một đứa bé hai tháng tuổi, không biết nam nữ.

    Công chúa từng đe dọa mẫu thân, đứa bé này sẽ không sống quá ba tháng.

    Ba tháng.

    Hmm.

    Hai tháng sau, công chúa hết cữ, khôi phục bộ dáng sinh long hoạt hổ, khiến người ta chán ghét.

    Bà ta phát thiệp mời cho quan viên có chức cao trong kinh thành, đến dự tiệc mừng nhi tử của bà ta được phong thế tử.

    Sau khi dẹp loạn, phụ thân đã được bệ hạ phong vương.

    Hiện giờ binh quyền trong tay, quyền khuynh thiên hạ, công chúa hưởng thụ lời khen tặng ăn mừng của các vị quan quyến.

    Nàng muốn sự nuối tiếc của ngày đại hôn năm xưa lấy lại từng chút một.

    "Vẫn là công chúa tinh mắt, Trạng Nguyên công thật sự là tiền đồ vô lượng."

    "Khó trách công chúa lúc ấy bất luận như thế nào cũng phải gả cho Bùi Ngọc, thì ra là sớm biết hắn có ngày phong Vương."

    Công chúa thẳng lưng, ngẩng đầu lên cười tự hào:

    "Lúc trước sau thi đình, Khâm Thiên Giám cùng quốc sư liên tục tiên đoán Bùi Ngọc ngày sau sẽ là quyền thần trên vạn người, sẽ lưu danh sử sách, được hậu thế vạn người kính ngưỡng."

    "Người xuất sắc như vậy, đương nhiên chỉ có bản công chúa mới xứng đôi, tiện nhân kia cũng không nhìn xem mình là cái gì! Hậu thế sau này sẽ nhắc về chúng ta, chúng ta mới là trai tài gái sắc trời sinh một cặp."

    Xung quanh nhao nhao phụ họa bà ta.

    Ta trốn ở sau cột trụ, cả người lạnh lẽo ngồi dưới đất.

    Thì ra, gióng trống khua chiêng bức tử mẫu thân ta như vậy, không cho phép phụ thân thỉnh từ quan, chẳng qua là vì một lời tiên đoán thôi sao.

    Lời tiên tri vô căn cứ như vậy, tự nhiên lấy mạng mẫu thânra, cư nhiên làm cho phụ thân ta hoàn toàn điên cuồng, người không người quỷ không quỷ.

    Chỉ là một lời nói vớ vẩn!

    Tôi không biết nên khóc hay nên cười, chỉ cảm thấy vô lý.

    Cũng không biết lời vừa rồi của công chúa nếu truyền đến tai phụ thân, ông sẽ khóc, hay là cười đây.

    Có lẽ ông ấy muốn điên đến ác hơn.

    Tiệc rượu tiến hành được một nửa, cái nôi của hài tử ở cạnh công chúa đột nhiên gãy.

    Cái rổ lật lên, hài tử ngã xuống mặt đất, theo cầu thang lăn xuống dưới, tiếng thét chói tai xung quanh vang lên, cho đến khi hài tử lăn vào trong hồ.

    Một giây trước công chúa đắc chí như thế nào thì bây giờ bà ta sụp đổ tuyệt vọng như thế.

    Giọng bà ta gào thét vang tận mây xanh, ta từ sau cây cột đi ra, nhìn biểu tình của bà ta thay đổi liên tục.

    Ta nhìn bà ta bây giờ giống hệt ta năn đó lúc mất mẫu thân, sắc mặt thống khổ trắng bệch của bà ta cũng giống như ta y như thế.

    Tiếng khóc gào thét cũng giống, ngay cả bộ dáng chật vật nghiêng ngả lảo đảo té ngã trên mặt đất cũng giống ta.

    Ai nói trên đời này không có sự đồng cảm, xem xem, bà ta không phải đang đồng cảm với ta sao?

    Nỗi đau mất mẹ của ta, nỗi đau mất con của bà ta.

    Vào ngày sinh nhật của ta, bà ta hại chết mẫu thân ta, ta chọn ngày bà ta vui vẻ nhất lấy mạng nhi tử của ả.

    Vừa vặn không đến ba tháng, đổi mang với đứa bé còn chưa ra đời trong bụng mẫu thân.

    Bà ta phải đau đớn giống như tôi, mới tính là trả lại.

    Ta đột nhiên hiểu ra phụ thân tại sao lại không giết bà ta ngay lúc đó.

    Đối với loại người cao cao tại thượng, coi mạng người là cỏ rác như công chúa, nên để cho bà ta sống thật tốt, nếm đủ mọi nỗi nhục mà bà ta gây ra cho mẫu thân ta sau đó khi biết được cái gì gọi là hối hận đã muộn.

    Tinh thần của công chúa rất kém, từ khi đứa bé chết, nàng cũng không còn bình thường nữa. Nàng tự nhốt mình trong phòng, ôm gối đi chân trần khắp nơi. Chỉ có nhìn thấy cha ta, nàng mới có thể an tĩnh lại. Cha ta đút cơm cho nàng, nàng ăn rồi lại khóc rống lên, nhận sai với cha ta.

    Nàng nói muốn hưởng phúc khí của con trai trưởng nhà đại công chúa mới mượn cái nôi kia, không hề biết bên trong đã bị sâu mọt.

    Cha ta an ủi nàng, nói con rồi sẽ có lại thôi.

    Nàng khóc đến xé ruột xé gan, cuối cùng ngã lên người cha ta thút thít:

    "Bùi lang, lần đầu tiên ta gặp chàng là lúc chàng đỗ Trạng Nguyên, chàng cưỡi ngựa dạo phố, xuân phong đắc ý, biểu ca ta trúng bảng nhãn, hắn mời chàng đi tửu lầu dùng cơm, chàng lại nói phải về nhà nấu canh cho nương tử, nương tử ngủ trưa tỉnh dậy mà không thấy chàng sẽ sợ hãi."

    "Biểu ca đem mấy lời này kể lại cho ta làm trò cười, nhưng ta lại ghi tạc trong lòng, đêm đó ta nằm mơ, mơ thấy ta là nương tử của chàng, chàng nấu canh cho ta, dỗ ta ngủ, cùng ta quấn quýt bên cửa sổ, ngâm thơ thưởng trà, ta thật muốn chết trong giấc mộng kia, không bao giờ tỉnh lại nữa."

    "Mẫu hậu ta là đích nữ nhà quyền quý, từ nhỏ đã được dạy phải đoan trang rộng lượng, sau khi bà ấy vào cung, được phong làm hoàng hậu, mẫu hậu dưới gối chỉ có ta là nữ nhi, bà không thiện giải nhân ý như những phi tử khác của phụ hoàng, bà là quốc mẫu, tất cả mọi người đều nói bà phải biết khoan dung độ lượng, không thể đố kỵ. Thế là, bà cứ nhìn phu quân mình nằm trên giường nữ tử khác cả đêm, mà bà chỉ biết ở trước giường ôm ta khóc, ngày nào cũng khóc, khóc đến nỗi ta cảm thấy rất rất phiền. Khi đó ta đã thề sau này phải tìm được một phu quân đối với ta thật tốt, sủng ái ta, cả đời chỉ có mình ta, ta không muốn giống mẫu hậu trở thành người thất bại như vậy, một kẻ thất bại chỉ biết thoái nhượng!"

    "Phụ hoàng nhiều con cái đến thế, năm nào cũng có đứa mới được sinh ra. Lúc ta tám tuổi, phụ hoàng đã không nhớ được tên của ta nữa rồi."

    "Ta sống trong cung, chứng kiến mẫu hậu giống như Bồ Tát, không biết đấu tranh, không biết tàn nhẫn, chỉ biết chờ đợi."

    "Mẫu hậu không biết mình muốn gì thì phải đoạt lấy! Ân sủng của phụ hoàng muốn thì phải đoạt lấy, không đoạt lấy thì không xứng làm công chúa, các muội muội trong cung tất cả đều là kẻ thù có máu mủ ruột thịt, chúng ta tranh đấu lẫn nhau, chỉ là vì bảo vệ lợi ích của mình, chỉ là vì phải sống thành bộ dáng công chúa nên sống mà thôi."

    "Ta biết chàng oán ta, nhưng Bùi Lang, ta thật sự yêu chàng."

    "Tình yêu của chính mẫu hậu còn hỏng bét, bà lại có thể dạy ta được cái gì đây? Mấy năm nay, tranh đấu trong cung chỉ dạy ta phải giành lấy, ta coi trọng chàng, ta là công chúa, chàng nên là của ta không phải sao? Ta hạ dược chàng cũng chỉ vì muốn chàng ngoan ngoãn nghe lời ta mà thôi."

    "Yểu Nương kia làm sao xứng với chàng, Khâm Thiên Giám cũng nói, chúng ta mới là xứng đôi nhất, loại người đê tiện như nàng ta làm sao có thể xứng với Trạng Nguyên lang uyên bác như chàng?"

    "Nàng ta không tự biết thân phận của mình, người không tự biết thân phận của mình ở trong cung, ở trong kinh thành này không sống lâu được."

    "Chủ tử chính là chủ tử, những kẻ dưới chủ tử đều không phải là người, mạng của bọn họ còn không trân quý bằng con chó con mèo của chúng ta đâu!"

    "Bùi lang, là chàng không nghe lời, chàng quá quật cường, chàng không nên cự tuyệt ta, ta là công chúa, ta là chủ tử của các người.."

    "Bùi lang, chàng đừng hận ta, chàng yêu ta đi được không, chúng ta lại có con, ta nhất định sẽ sinh cho chàng một thế tử, chàng không cần nạp thiếp, ta còn trẻ, ta là đệ nhất mỹ nhân thành Trường An.. ta.."

    Nàng nói năng lộn xộn, nâng mặt cha ta lên thì thào tự nói.

    Tay cha ta giấu trong ống tay áo, ngón tay không khống chế được mà run rẩy. Cha ta đang đè nén, đè nén suy nghĩ muốn bóp chết nàng.

    Cha ta mất nhiều công sức mới áp chế được hận ý đang quay cuồng trong lòng, ánh mắt ông dịu dàng, bên môi là ý cười nhẹ nhàng:

    "Được, chúng ta lại sinh một đứa khác, ta không nạp thiếp, sao mà ta nạp thiếp cho được."

    Ông cười, nâng mặt công chúa lên, chậm rãi nói: "Đúng vậy, công chúa là đệ nhất mỹ nhân thành Trường An, ngày xưa công chúa yêu nhất chính là khuôn mặt này, không ai so được với ngươi.."

    Có cha ta hết lòng chăm sóc, công chúa khỏi bệnh rất nhanh, nửa năm sau, nàng lại có thai.

    Lần này sau khi có thai, công chúa thu liễm hơn không ít, nàng không ra cửa, an tĩnh ở trong phòng, thường một mình vuốt bụng rồi ngẩn người.

    Thái y từng nhỏ giọng nói với cha ta, trạng thái tinh thần của công chúa hiện giờ đã không còn bình thường, không nên kích thích nàng nữa. Nếu lại kích thích đến nàng, chỉ sợ là không thuốc nào chữa được, sẽ hóa điên. Sau khi tiễn thái y đi, cha ta đẩy cửa sổ thư phòng ra, cười nhạo.

    Khi đứa bé trong bụng được sáu tháng tuổi, trên bụng công chúa trong một đêm mọc đầy những nếp nhăn màu đỏ, nàng hoảng sợ.

    Nhưng lần này cha ta không cố ý hành hạ tâm lí nàng như trước, ngược lại dịu dàng dỗ dành, còn lấy một hộp thuốc mỡ ra cho nàng.

    "Bôi cái này sẽ hết, đừng khóc nữa."

    Cha ta cẩn thận từng li từng tí trấn an công chúa, chỉ để bồi dưỡng tinh thần cho nàng, sau đó đón nhận đả kích trí mạng nhất.

    Cha ta muốn phá hủy hết tất cả những thứ nàng ta thích, giống như lúc trước nàng đã từng làm vậy.

    Công chúa bôi thuốc, hoa văn trên bụng dần dần biến mất, nhưng nàng vui vẻ không được bao lâu, khuôn mặt phù dung nàng từng lấy làm tự hào lại lở loét từng chút từng chút một.

    Không phải từng mảng lớn, mà là mỗi ngày một chút, chậm chạp nhưng trí mạng.

    Công chúa phát điên. Nàng quan tâm nhất chính là khuôn mặt này.

    Cùng lúc đó, cha ta tập kết binh mã, bức vua thoái vị.

    Công chúa tự nhốt mình trong phòng, ai cũng không gặp, này đây, nàng không biết bên ngoài đang xảy ra chuyện gì.

    Không biết cha mẹ huynh đệ nàng đã bị nhốt vào trong chiếu ngục, không biết tâm kế cha ta trù tính mấy năm nay đã chuẩn bị thu lưới, không biết nàng sẽ chết.

    Khi cha ta hồi phủ gặp công chúa, khuôn mặt của nàng đã hoàn toàn thối rữa, vốn là một gương mặt có diện mạo tuyệt thế giờ đây chỉ còn lại những phần thịt sẹo gồ ghề lồi lõm, tròng mắt lồi ra ngoài, đáng sợ đến khiếp người.

    Cha ta không sợ, cũng không thèm quan tâm. Không chỉ có vậy, ông còn cười tán thưởng, cuối cùng cười mệt mỏi, cha ta ngả người ta chiếc ghế quốc sư bên cạnh thở dốc.

    Nhìn thấy cha ta khoác long bào, công chúa nháy mắt sáng tỏ, nàng phủ phục trên mặt đất bò đến bên chân cha ta, lại ú ớ không nói nên lời.

    Cha khinh mạn dùng chân nâng cằm nàng lên, cười nói: "Dược đó không chỉ khiến mặt ngươi thối rữa, mà lưỡi và gan ngươi cũng sẽ từ từ hư thối, khó chịu lắm đúng không, nhưng lại không thể chết, ngươi phải chết từ từ, không thể chết nhanh như vậy, nếu không ta sẽ không vui."

    Công chúa rơi lệ, bộ dạng thật đáng sợ, nhưng cha ta lại nhìn nàng như đang nhìn một bức họa cảnh đẹp ý vui nào đó: "Lúc trước ngươi cầm dao muốn rạch mặt yểu nương, ta đã nói với ngươi thế nào? Ta nói, rồi sẽ có một ngày ta đập nát khuôn mặt này của ngươi. Ngươi khi đó còn không tin, còn vui cười nói ta luyến tiếc, nói gương mặt này của ngươi là đẹp nhất trong thành Trường An."

    Ý cười bên môi cha ta đọng lại, ông hạ chân xuống, nghiêng người đối diện với công chúa: "Ta chỉ cảm thấy ghê tởm, bất luận là lúc trước hay bây giờ, khuôn mặt này của ngươi đều làm ta chán ghét và ghê tởm. Ngươi lấy cái gì ra so với yểu nương của ta, yểu nương của ta tâm địa thiện lương trong sáng, xinh đẹp hơn ngươi không biết bao nhiêu lần, ngươi cũng xứng so với nàng ấy sao?"

    Cha ta đứng dậy, thị vệ bên ngoài tiến vào, lôi công chúa đang tuyệt vọng chờ ch. Ế. T lên.

    Cha ta tâm tình rất tốt: "Yên tâm đi, ngươi sẽ không ch. Ế. T nhanh như vậy đâu, cha mẹ ngươi sẽ chết trước ngươi, ta sẽ lột da bọn họ xuống trước mặt ngươi, bây giờ thủ pháp của ta rất tốt, rất nhuần nhuyễn. Hơn nữa lúc đến phiên ngươi, ngươi sẽ biết nói."

    Công chúa không khỏi run lên, nàng luôn miêng nói mẫu hậu của mình khoan dung độ lượng, nhưng vì hạnh phúc của nàng lại không tiếc lừa mẹ ta vào cung, định làm mẹ ta chết đuối.

    Hoàng thượng còn dung túng cho, mẹ ta cửu tử nhất sinh, ông ta lại còn ban rượu độc cho mẹ.

    Nếu không phải cha ta giật lấy muốn uống, bị công chúa ngăn lại, chỉ sợ cha và mẹ ta đã chết từ lâu rồi.

    Cha ta nhìn sắc trời tươi đẹp bên ngoài, vui vẻ cực kỳ, đi vòng quanh công chúa, vừa đi vừa vỗ tay, ánh mắt điên cuồng: "Ngươi phải ch. Ế. T từ từ, phải đợi ta sách phong yểu yểu vì hoàng hậu, vào tông miếu, ngươi mới được chết, ta muốn tất cả những kẻ ngụy quân tử, tiểu nhân cầm thú như các ngươi nhìn yểu nương của ta thiên thu vạn đại, chẳng phải các ngươi đều coi thường nàng sao? Ta muốn các ngươi phải quỳ lạy nàng, muốn những kẻ tự xưng mình xuất thân cao quý như các ngươi phải quỳ dưới chân yểu nương của ta dập đầu, cả đời ngưỡng vọng nàng!"

    Cha ta nhìn cái bụng phình to của công chúa, cười nửa miệng: "Mỗi một đứa trẻ ngươi mang thai đều không phải là của ta, ngày ấy người uống thứ dược mà ngươi hạ cũng không phải là ta. Kể từ đó rồi sau về trong phủ này, ta lại không một lần chạm qua ngươi. Không phải ngươi luôn tự kiêu mình cao quý sao? Tư vị những tên tử tù, ăn mày kia ngươi cảm thấy thế nào?"

    Công chúa đang hơi thở thoi thóp đột nhiên bộc phát ra sức mạnh to lớn, nhưng tay nàng còn chưa đụng được vào cha ta đã bị kìm kẹp, nàng không thể phát ra bất kỳ âm thanh nào khác ngoại trừ những tiếng ú ớ khàn khàn.

    Nàng bị giam trong chiếu ngục, sau khi vội xong chuyện của mẹ bên phía lễ bộ, cha ta đến chiếu ngục để tính món nợ cuối cùng.

    Sau khi công chúa nhìn thấy cha mẹ mình bị lột da, nàng hôn mê bất tỉnh, lại bị dội nước cho tỉnh.

    Nàng hiện giờ đã không thể cử động được nữa, không khác gì xác sống, cơ thể bên trong đã thối rữa hoàn toàn.

    Thị vệ hai bên đè nàng xuống, nàng hoảng sợ muốn chạy trốn, nhưng không cách nào nhúc nhích được, lưỡi dao trong tay cha ta cứa vào da thịt nàng: "Người khác đều là chết rồi mới bị lột da, ngươi thì khác, ngươi phải sống. Làm vậy thì đèn lồng mỹ nhân mới đẹp, đèn lồng được làm từ cha mẹ ngươi đã được treo trong từ đường yểu nương, bây giờ trong từ đường có hai mươi ba trản đèn lồng, chỉ thiếu mình ngươi thôi."

    "Ta để ngươi lại cuối cùng mới động thủ, chính là muốn cho yểu nương của ta yên giấc ngàn thu, ngươi nhất định phải chịu cực hình, nếu ngươi chết quá thoải mái, yểu nương sẽ không yên lòng."

    Âm thanh da thịt bị xẻ nhỏ vang vọng trong không khí, mùi m. Á. U tanh dần nồng nặc, đến cuối cùng trên mặt đất chỉ còn lại một vũng thịt bẩn thỉu.

    Cha ta lắc lắc m. Á. U trên ngón tay, loạng choạng hai bước, cười sảng khoái, cười cười rồi lại khóc.

    Ông bám vào lan can nôn khan, lại không thể nôn ra thứ gì, cuối cùng nôn ra một ngụm m. Áu.

    Hóa ra cha ta cũng ghê tởm chuyện lột da này, hóa ra sau khi trả thù xong, có sảng khoái đến đâu ông cũng không vui.

    Đúng vậy, ông trả được thù, nhưng người ông quan tâm đã sớm không còn, làm sao vui sướng được đây.

    Trản đèn lồng sáng nhất được treo trước bài vị của mẹ.

    Cha như biến thành một con người khác chỉ sau một đêm, cha dành hết tâm sức để dạy ta đạo làm vua.

    Cha dành thời gian bốn năm để thu dọn tàn dư vây cánh của cũ đế và những tham quan ô lại trên triều đình, phong ta vì đế cơ, quyền hành nằm trong tay ta.

    Cũng giống như ngày hôm đó, ông ngồi xổm xuống trước mặt ta, đặt tay lên vai ta: "Con nhất định phải làm một nữ đế tốt, để mẹ con cả đời được ở trong tông miếu, được người đời thờ phụng, hương khói, biết không?"

    "Dạ." Ta đáp.

    Ông đưa tay muốn xoa đầu ta như khi còn bé, nhưng cuối cùng lại buông xuống: "Cha có lỗi với con, cha không cần con tha thứ cho cha, cha không phải là một người cha tốt, đời này của cha chỉ có thể sống vì mẹ con, không bên con sau này được, kiếp sau cha làm trâu làm ngựa trả lại cho con."

    Ta muốn nói với ông, cha, con yêu cha và mẹ, con chưa bao giờ trách cha. Nhưng ta không nói ra.

    Để rồi nhiều năm sau này, ta vẫn luôn suy nghĩ, sao ngày đó ta không nói ra những lời này.

    Tại sao vậy?

    Cha ta trở về phủ đệ trước kia, sống trong từ đường của mẹ.

    Ông chẳng mấy khi đến gặp ta, những lúc ta đến thăm ông, ông cũng ít khi chịu gặp mặt.

    Cho đến một ngày nào đó, ông nôn ra m. Á. U không ngừng, ngất đi trong phủ, ta mới biết mỗi ngày ông đều dùng ngũ thạch tán (chất kịch độc).

    Ta cưỡi ngựa chạy tới từ đường xem ông, ông ngã trên mặt đất, quần áo rộng mở, cả người nóng đến phiếm hồng.

    Ông ôm bài vị của mẹ nằm trên mặt đất, mắt ngấn lệ, vô cùng cẩn thận hôn lên cái tên trên bài vị.

    Thái y nói, ông không còn sống được bao nhiêu ngày nữa.

    Ông vẫy tay với ta, như vẫn còn chưa thanh tỉnh, ông hỏi ta: "Ngươi biết yểu nương không?"

    Lòng ta dâng lên từng hồi chua xót.

    Ông lại tiếp tục nói, lầm bầm lầu bầu, điên điên khùng khùng, lại khóc lại cười: "Nàng đã cứu ta. Ta chép sách cho con trai nhà Vương Viên ngoại, chép nhầm chữ, phạm vào điều kiêng kị. Con trai Vương Viên ngoại dẫn theo gã sai vặt đến đánh ta, là yểu nương đã ngăn họ lại, còn dùng khăn tay của nàng băng bó vết thương cho ta. Ta hỏi nàng là ai, nàng nói nàng đến phủ Vương Viên ngoại hát rong, hy vọng một thư sinh trọng sạch như ta sẽ không ghét bỏ khăn tay của loại người như nàng."

    Ông lẩm bẩm, hai mắt thất thần, "Yểu nương là loại người như thế nào đâu? Ta không biết, ta chỉ biết nàng đã cứu ta, ta còn muốn trả khăn tay lại cho nàng. Khi ta lại lần nữa nhìn thấy nàng, người nàng đầy những vết thương, muốn treo cổ tự tử. Nàng lưu lạc phong trần, bị cha mẹ bán vào thanh lâu, số nàng còn khổ hơn cả ta. Nàng đã cứu ta một lần, ta cũng muốn giúp nàng một chuyện."

    "Nàng đưa hết bạc nàng dành dụm được cho ta nhờ ta chuộc thân cho nàng, chuộc thân rồi, nàng chính là người của ta. Trên khế ước có viết ta có thể mua bán nàng, nhưng sao ta lại mua bán nàng cho được?"

    "Nàng không có nơi nào để đi, chỉ có thể ở bên ta, hai ta tôn trọng nhau như khách"

    "Nàng không cho ta đi chép sách nữa. Nàng nói nàng sẽ đem hết số bạc còn lại của nàng cho ta, hỏi ta có thể khảo được danh Trạng Nguyên trở về hay không. Nàng làm thiếp hay tỳ nữ cho ta cũng được rồi."

    "Nàng hỏi đến vui vẻ, lòng ta lại nghĩ, tỳ nữ cái gì mà tỳ nữ? Yểu nương nuôi ta ăn học, còn sinh cho ta một cô con gái. Ta đương nhiên muốn nàng làm vợ ta. Vợ quang minh chính đại của ta, là người vợ tào khang khi Bùi Ngọc khốn khó, ta đương nhiên phải đối xử với nàng cho thật tốt, tuyệt không thể cô phụ nàng, sao lại có thể làm thiếp được đâu.."

    "Người vợ duy nhất rửa tay làm canh thang cho ta, làm sao có thể là thiếp cho được?"

    Này đó chuyện cũ năm xưa, cha ta chưa bao giờ nói với ta.

    Ta chỉ nhớ năm đó năm tuổi, công chúa coi trọng cha ta, có hỏi cha ta là: "Chàng chưa từng ghét bỏ Yểu Nương là kỹ nữ thật sao?"

    Cha ta giận không thể át, bị công chúa quấn lấy không chịu đựng được nữa, chửi đổng lên: "Ghét bỏ? Sao ta phải ghét bỏ một ân nhân gả cho ta khi ta khốn khó nhất? Trinh tiết là cái thứ gì, từ này vốn không nên tồn tại! Thật là nhảm nhí! Yểu nương không có lựa chọn, là thế đạo này sai, không phải nàng sai, nàng lại có lỗi gì! Cái sai lớn nhất của nàng là thân vì nử tử, để rồi bị cha mẹ bán vào thanh lâu với mười đồng. Tâm địa yểu nương trong sạch hơn tất cả các ngươi, trong sạch hơn tất cả những tên súc sinh thích làm bộ làm tịch trên cuộc đời này!"

    "Trinh tiết của yểu nương ở ý nguyện của nàng, tuyệt không ở trong thành kiến hay ánh mắt của thế tục này. Ta yêu yểu nương, nàng có thế nào ta vẫn yêu, ta đau lòng nàng, sẽ không ghét bỏ nàng, ta chỉ biết ghét bỏ ngươi!"

    Ta hoàn hồn lại từ trong chuyện cũ, nhìn cha ta đột ngột bò dậy khỏi mặt đất.

    Ông đẩy ta ra, loạng choạng chạy về phía trước, bỗng nhiên chộp lấy cây kéo trên bàn, dùng sức làm mặt mình bị thương, m. Á. U tươi văng khắp nơi, nhưng ông như không cảm thấy đau, lẩm bẩm tự nói: "Tất cả đều là tại gương mặt này sai, là gương mặt này sai.."

    Ta sợ đến mức tay chân lạnh cóng, vội chạy đến ôm lấy ông, ông lại ôm bài vị của mẹ trốn vào góc tường bắt đầu khóc.

    Máu và nước mắt trộn lẫn vào nhau, ông run rẩy khóc đến không thở nổi: "Niệm Yểu, ta hủy dung rồi, xuống dưới đó yểu nương không thích thì phải làm sao bây giờ, yểu nương không thích thì phải làm sao bây giờ?"

    Tiểu thái giám đỡ ta hỏi làm sao bây giờ, ta cố nén khóe mắt đau nhức, làm sao bây giờ, làm sao ta biết làm sao bây giờ?

    Tam công chúa đã chết, oán hận cuối cùng của cha ta đã không còn, oán hận chống đỡ ông bước qua những con đường đó.

    Bây giờ thù hận đã không còn, làm sao ông còn có thể tiếp tục bước đi đây.

    Ông có vẻ bình tĩnh, nhưng kỳ thực đã sớm điên rồi, ông chịu đựng nhiều năm như vậy, đã sớm không thể chịu đựng được nữa.

    Trong lòng ông không biết đã tan nát biết bao nhiêu lần.

    Ta lại không có cách nào biết được sự sụp đổ trong lòng ông.

    "Đi tìm thái y lại đây, mau đi!" Ta không kìm được nước mắt, đi tới trước mặt cha ta, nắm lấy tay cha, dỗ dành ông: "Cha, cha bị thương, để con đưa người đi băng bó được không?"

    Ông nghiêng đầu nhìn ta một lúc lâu rồi chợt cười: "Là Niệm Yểu đó à."

    Ông nắm lấy tay ta, đôi mắt đen nhánh sáng lấp lánh, là sự ngây thơ không nên có ở độ tuổi này, ông cười vui vẻ: "Niệm Yểu, mẹ com đi ra ngoài mua đồ ăn sắp trở về rồi, chúng ta đi trích hoa sen cho mẹ con đi, mẹ con thích nhất là hoa sen, đi thôi, Niệm Yểu, chúng ta đi trích hoa sen."

    Ông kéo ta chạy ra ngoài, còn ta thì sụp đổ khóc lớn.

    Ông trời, ta cầu xin ông, ta thật sự cầu xin ông, nếu như người ta thật sự có kiếp sau, ông để cho Bùi Ngọc và Thẩm Yểu bình bình an an ở bên nhau cả đời được không? Lấy mạng ta đi đổi, dùng tuổi thọ đời này của ta đi đổi. Để ta chết sớm, để ta không chết tử tế được, để kết cục của ta không được tốt đẹp như nào cũng có thể, chỉ cầu ông cho bọn họ kiếp sau được ở bên nhau. Giờ ông muốn ta chết, ta cũng vui vẻ chấp nhận.

    Cha mất vào một buổi chiều sau giờ ngọ, ông chết bên ngoài từ đường của mẹ, hình như ông không dám đi vào.

    Cha sợ mặt mình bị hủy dung nên không dám gặp mẹ, cũng sợ tay mình vấy quá nhiều máu, sợ làm bẩn mẹ.

    Ông thật ngốc, mẹ sẽ không trách ông đâu.

    Ta hợp táng họ cùng nhau.

    Trên đường về, tân vương phu mới vào cung hỏi ta: "Bệ Hạ, tên của ngài là như nào ạ?"

    Ta giật mình, gằn từng chữ một: "Bùi Niệm Yểu, yểu trong yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu."

    - Kết thúc -
     
    Minh HiChì Đen thích bài này.
Trả lời qua Facebook
Đang tải...