Chúng ta đều đã đến độ tuổi đầy bối rối ấy, không còn trẻ nữa nhưng cũng chưa đủ trưởng thành, muốn dựa vào bản thân nhưng lại phát hiện vẫn thiếu chút gì đó, muốn bước về phía trước nhưng lại phát hiện con đường phía trước vẫn còn dài, đằng trước đầy sương giăng, phía sau là áp lực. Nhưng mặc cho mơ hồ, bối rối, thời gian vẫn kéo bạn về phía trước. Sẽ có những khoảnh khắc bạn mất đi niềm tin, nhưng từ trong sâu thẳm trái tim, bạn vẫn đang theo đuổi, kiếm tìm. Chúng ta không thể chạy thắng nổi thời gian, chỉ có thể vượt qua bản thân của ngày hôm qua mà thôi. Hiện tại tôi 22 tuổi rồi vẫn chưa biết bản thân mình muốn làm gì, thích gì. Quả là một cuộc sống vô nghĩa, đôi lúc tôi nghĩ tại sao mình lại sinh ra rồi tồn tại như một vật thể vô tri trên Trái Đất này, không có mục tiêu, không có cố gắng!