

[COLOR=rgb(0, 0, 179) ]Khoảng khắc đi đến vực thẳm[/COLOR]
[COLOR=rgb(0, 0, 0) ]Tác giả: Nab[/COLOR]
[COLOR=rgb(0, 0, 0) ]Tác giả: Nab[/COLOR]
[COLOR=rgb(0, 0, 0) ]Thể loại: Truyện ngắn[/COLOR]
Link thảo luận: [Thảo Luận - Góp Ý] - Các Tác Phẩm Sáng Tác Của Nab
* * *
Link thảo luận: [Thảo Luận - Góp Ý] - Các Tác Phẩm Sáng Tác Của Nab
* * *
[COLOR=rgb(0, 0, 0) ]Chương 1 Bắt đầu từ rớt đại học và ấn tượng đầu tiên
Vào trong công ty, tôi hoang mang lo lắng, tôi không hề biết rằng mình sẽ bị vây lấy bởi những người xa lạ. Họ hỏi cô tôi mọi thứ về tôi, thực sự đây là lần đầu tiên tôi vấp phải tình huống như vậy. Với một đứa mới tốt nghiệp phổ thông, chưa từng đi làm cộng thêm khả năng giao tiếp kém, tôi không muốn làm tâm điểm của sự chú ý. Còn nhớ cách đây vài tháng, tôi vẫn còn phân vân mình có thể trường đại học nào với chuyên ngành mong muốn, mơ tưởng đến những tháng ngày sinh viên sẽ được tự do thoải mái.. Nhưng mọi thứ đã tan vỡ khi tôi nhận được kết quả thi, tôi buồn cảm thấy bị ngã thật đau không có chút sinh khí. Còn mẹ chạy đôn chạy đáo để xem tôi có con đường nào khác ngoài vào đại học công lập không.
Sau hồi lâu suy xét, mẹ tôi bảo vào trường công không được thì vào trường tư vậy. Gia đình không phải khá giả gì, tôi rõ biết mẹ tôi không đủ khả năng chị trả học phí vậy tại sao, mẹ tôi tiếp: "Chúng ta có thể mượn ngân hàng." Tôi hiểu rất rõ mẹ tôi đã khó khăn như thế nào khi đưa ra quyết định như vậy, bởi mẹ tôi không thích mắc nợ lại có thành kiến với ngân hàng và quan trọng hơn hết là tôi học đại học có kiếm được việc làm nắm chắc tương lai. Gạt bỏ tất cả điều đó để đưa tới quyết định như vậy để thấy mẹ tôi tuyệt vọng thế nào, bởi một khi con người rơi vào đường cùng sẽ tóm lấy mọi tia hy vọng dù nó mong manh cỡ nào. Tôi biết tôi hiểu nên tôi im lặng.
Sau khi trằn trọc suy nghĩ suốt đêm, tôi nói với mẹ tôi sẽ không đi học nữa. Mẹ tôi tỏ ra lo lắng, tôi cũng hoang mang, tự hỏi tương lai tôi sẽ ra sao khi không học đại học, tôi sẽ phải làm gì. Tôi sụp đổ, tôi rong chơi như một đứa trẻ hư trong suốt hai tháng mặc kệ những lời rầy la. Mặc dù không xác định điều gì nhưng việc gánh nợ để đi học thì tôi không chấp nhận bởi năng lực của tôi chắc chắn không thể chi trả khoản nợ đại học. Rồi một hôm, cô tôi bảo công ty cô cần người, thấy rảnh rỗi tôi liền đồng ý đi làm.
Ngày đi làm đầu tiên, tôi như một đứa trẻ chưa lớn chỉ muốn bám lấy cô mình nhưng tôi và cô làm ở hai bộ phận khác nhau nên tôi hoang mang lo lắng vô cùng. Biết rõ tính tôi nhát không quen chỗ động người nên nhờ mấy chị trong chỗ làm chiếu cố. Không hiểu sao tôi lại trở thành tâm điểm của sự chú ý và điều này càng khiến tôi lo sợ hơn. Tôi bắt đầu làm quen với công việc dưới sự chỉ bảo của mọi người. Không biết vì sao, chị Thủy -một chị đồng nghiệp lại vô cùng nhiệt tình giúp đỡ tôi.
Đối với tôi, việc nhận giúp đỡ từ người khác rất bình thường nhưng điều đáng nói ở đây là tôi với chị ấy không quen biết mà lại giúp đỡ tôi nhiệt tình vô cùng. So với những người khác thì sự nhiệt tình đó hơi lạ và tôi cảm thấy có chút bối rối trước điều đó. Chị Thủy mang đến cho tôi một ấn tượng khá sâu sắc không chỉ bởi sự nhiệt tình mà còn bởi vẻ đẹp thuần khiết toát ra hình ảnh của một thiên sứ cùng với giọng nói nhẹ nhàng như thủ thỉ bên tai người yêu. Mặc dù có ấn tượng mạnh với chị ấy nhưng tôi không mấy bận tâm, bởi điều tôi cần bây giờ là mau chóng thích nghi với môi trường với công việc. Chị ấy chỉ tôi mọi thứ mà em bắt buộc phải biết trong công việc. Mỗi lần giải thích xong một vấn đề, chị Thủy sẽ hỏi rằng em hiểu chưa và cũng không quên nhắn có gì không hiểu cứ hỏi chị. Mỗi lần chị ấy dặn vậy là tôi cứ nghĩ thầm: "Em cũng không biết mình có gì chưa hiểu để hỏi chị nữa." Chị cứ luyên thuyên mãi, nhưng vì sự lương thiện và lời nói dễ nghe nên tôi cảm thấy ổn. Đi đằng sau chị ấy tôi thấy chị thây nhỏ nhắn và điều đó thật sự đúng khi tôi đứng bên cạnh chị. Tôi thầm nghĩ: "Nếu ai mới vào làm mà chị Thủy cũng phải chỉ bảo như thế thì chắc cực lắm nhỉ?" Nhìn kĩ thì chị ấy khá xinh, đôi mắt to tròn như hai hột nhãn, đôi mắt đó như nhìn thấu người đối diện. Tôi khá tò mò về tuổi chị ấy, tôi nghĩ thầm: "Chắc chị ấy cũng lớn hơn mình hai ba tuổi là cùng với gương mặt ấy", nhưng sự chững chạc của chị ấy lại là điều làm tôi phân vân. Nhờ sự chỉ dạy tận tình của chị Thủy mà chẳng mấy chốc tôi đã nắm được công việc. Trong lúc làm việc, chị ấy hay chạy tới chỉ tôi điểm sai. Tôi thầm nghĩ: "Chị ấy thấy lúc nào hay vậy luôn bắt đúng lúc, may mà nhờ chỉ mình mới không mắc sai lầm nào nghiêm trọng cả."
Dù sao cũng là buổi đầu tiên, đối với tôi, mọi chuyện diễn ra như vậy là ổn. Tôi nghĩ rằng chị Thủy với tôi có thể là bạn tốt mà không hề biết rằng chị ấy là nguồn cơ đi đến vực thẳm.[/COLOR]
Chỉnh sửa cuối: