Truyện Ngắn Khoảnh Khắc Đẹp Đi Đến Vực Thẳm - Nab

Thảo luận trong 'Truyện Ngắn' bắt đầu bởi Cognnab, 27 Tháng ba 2019.

  1. Cognnab

    Bài viết:
    4
    Khoảng khắc đi đến vực thẳm

    Tác giả: Nab

    Thể loại: Truyện ngắn

    Link thảo luận: [Thảo Luận - Góp Ý] - Các Tác Phẩm Sáng Tác Của Nab

    * * *​

    Chương 1 Bắt đầu từ rớt đại học và ấn tượng đầu tiên

    Vào trong công ty, tôi hoang mang lo lắng, tôi không hề biết rằng mình sẽ bị vây lấy bởi những người xa lạ. Họ hỏi cô tôi mọi thứ về tôi, thực sự đây là lần đầu tiên tôi vấp phải tình huống như vậy. Với một đứa mới tốt nghiệp phổ thông, chưa từng đi làm cộng thêm khả năng giao tiếp kém, tôi không muốn làm tâm điểm của sự chú ý. Còn nhớ cách đây vài tháng, tôi vẫn còn phân vân mình có thể trường đại học nào với chuyên ngành mong muốn, mơ tưởng đến những tháng ngày sinh viên sẽ được tự do thoải mái.. Nhưng mọi thứ đã tan vỡ khi tôi nhận được kết quả thi, tôi buồn cảm thấy bị ngã thật đau không có chút sinh khí. Còn mẹ chạy đôn chạy đáo để xem tôi có con đường nào khác ngoài vào đại học công lập không.

    Sau hồi lâu suy xét, mẹ tôi bảo vào trường công không được thì vào trường tư vậy. Gia đình không phải khá giả gì, tôi rõ biết mẹ tôi không đủ khả năng chị trả học phí vậy tại sao, mẹ tôi tiếp: "Chúng ta có thể mượn ngân hàng." Tôi hiểu rất rõ mẹ tôi đã khó khăn như thế nào khi đưa ra quyết định như vậy, bởi mẹ tôi không thích mắc nợ lại có thành kiến với ngân hàng và quan trọng hơn hết là tôi học đại học có kiếm được việc làm nắm chắc tương lai. Gạt bỏ tất cả điều đó để đưa tới quyết định như vậy để thấy mẹ tôi tuyệt vọng thế nào, bởi một khi con người rơi vào đường cùng sẽ tóm lấy mọi tia hy vọng dù nó mong manh cỡ nào. Tôi biết tôi hiểu nên tôi im lặng.

    Sau khi trằn trọc suy nghĩ suốt đêm, tôi nói với mẹ tôi sẽ không đi học nữa. Mẹ tôi tỏ ra lo lắng, tôi cũng hoang mang, tự hỏi tương lai tôi sẽ ra sao khi không học đại học, tôi sẽ phải làm gì. Tôi sụp đổ, tôi rong chơi như một đứa trẻ hư trong suốt hai tháng mặc kệ những lời rầy la. Mặc dù không xác định điều gì nhưng việc gánh nợ để đi học thì tôi không chấp nhận bởi năng lực của tôi chắc chắn không thể chi trả khoản nợ đại học. Rồi một hôm, cô tôi bảo công ty cô cần người, thấy rảnh rỗi tôi liền đồng ý đi làm.

    Ngày đi làm đầu tiên, tôi như một đứa trẻ chưa lớn chỉ muốn bám lấy cô mình nhưng tôi và cô làm ở hai bộ phận khác nhau nên tôi hoang mang lo lắng vô cùng. Biết rõ tính tôi nhát không quen chỗ động người nên nhờ mấy chị trong chỗ làm chiếu cố. Không hiểu sao tôi lại trở thành tâm điểm của sự chú ý và điều này càng khiến tôi lo sợ hơn. Tôi bắt đầu làm quen với công việc dưới sự chỉ bảo của mọi người. Không biết vì sao, chị Thủy -một chị đồng nghiệp lại vô cùng nhiệt tình giúp đỡ tôi.

    Đối với tôi, việc nhận giúp đỡ từ người khác rất bình thường nhưng điều đáng nói ở đây là tôi với chị ấy không quen biết mà lại giúp đỡ tôi nhiệt tình vô cùng. So với những người khác thì sự nhiệt tình đó hơi lạ và tôi cảm thấy có chút bối rối trước điều đó. Chị Thủy mang đến cho tôi một ấn tượng khá sâu sắc không chỉ bởi sự nhiệt tình mà còn bởi vẻ đẹp thuần khiết toát ra hình ảnh của một thiên sứ cùng với giọng nói nhẹ nhàng như thủ thỉ bên tai người yêu. Mặc dù có ấn tượng mạnh với chị ấy nhưng tôi không mấy bận tâm, bởi điều tôi cần bây giờ là mau chóng thích nghi với môi trường với công việc. Chị ấy chỉ tôi mọi thứ mà em bắt buộc phải biết trong công việc. Mỗi lần giải thích xong một vấn đề, chị Thủy sẽ hỏi rằng em hiểu chưa và cũng không quên nhắn có gì không hiểu cứ hỏi chị. Mỗi lần chị ấy dặn vậy là tôi cứ nghĩ thầm: "Em cũng không biết mình có gì chưa hiểu để hỏi chị nữa." Chị cứ luyên thuyên mãi, nhưng vì sự lương thiện và lời nói dễ nghe nên tôi cảm thấy ổn. Đi đằng sau chị ấy tôi thấy chị thây nhỏ nhắn và điều đó thật sự đúng khi tôi đứng bên cạnh chị. Tôi thầm nghĩ: "Nếu ai mới vào làm mà chị Thủy cũng phải chỉ bảo như thế thì chắc cực lắm nhỉ?" Nhìn kĩ thì chị ấy khá xinh, đôi mắt to tròn như hai hột nhãn, đôi mắt đó như nhìn thấu người đối diện. Tôi khá tò mò về tuổi chị ấy, tôi nghĩ thầm: "Chắc chị ấy cũng lớn hơn mình hai ba tuổi là cùng với gương mặt ấy", nhưng sự chững chạc của chị ấy lại là điều làm tôi phân vân. Nhờ sự chỉ dạy tận tình của chị Thủy mà chẳng mấy chốc tôi đã nắm được công việc. Trong lúc làm việc, chị ấy hay chạy tới chỉ tôi điểm sai. Tôi thầm nghĩ: "Chị ấy thấy lúc nào hay vậy luôn bắt đúng lúc, may mà nhờ chỉ mình mới không mắc sai lầm nào nghiêm trọng cả."

    Dù sao cũng là buổi đầu tiên, đối với tôi, mọi chuyện diễn ra như vậy là ổn. Tôi nghĩ rằng chị Thủy với tôi có thể là bạn tốt mà không hề biết rằng chị ấy là nguồn cơ đi đến vực thẳm.
     
    Chỉnh sửa cuối: 28 Tháng ba 2019
  2. Cognnab

    Bài viết:
    4
    Chương 2 Sự quan tâm và cảm xúc

    Tháng ngày thử việc cuối cùng đã qua. Trong những ngày qua, tôi đã thật sự rất khó khăn. Như bao người mới khác, tôi vấp phải một số lỗi và thế là bị đem ra làm trò đùa. Tôi rất buồn nhưng không hiểu sao, chị Thủy luôn xuất hiện rất đúng lúc. Chị ấy duyên dáng chạy đến hỏi thăm rồi ra hiệu cho tôi đi làm việc khác. Rồi chị ấy nhanh chóng đổi chủ đề giúp tôi không thành trò cười. Một lát sau, chị ấy sẽ nói với tôi: "Mấy chị đó chỉ giỡn với em thôi em đừng để bụng." Còn lúc tôi bị la, chị Thủy hay chạy đến bảo: "Người mơi mà từ từ chỉ dạy em nó." Rồi lúc sau chị ấy ngoắt tôi lại bảo: "Mấy chị la là muốn tốt cho em, em đừng buồn." Quả thật, đây là lần đầu tiên có người quan tâm tôi như vậy. Tôi cảm thấy rất vui.

    Thế là, tôi bắt đầu quan sát chị Thủy. Tôi nhận ra rằng lúc chị ấy làm việc rất nghiêm túc, nhưng sự nghiêm túc ấy lại không hề khiến người xung quanh cảm thấy khó chịu. Thậm chí, chị ấy còn là cầu nối mọi người lại với nhau. Một người luôn thân thiện hòa nhã với mọi người như chị thật sự trái ngược hoàn toàn với tôi. Có lẽ, tính cách của chị ấy là thứ tôi muốn chạm tới nên tôi không khỏi ngưỡng mộ chỉ vô cùng.

    Kết thúc tháng ngày thử việc, tôi được cấp đồng phục và được phân ca. Chị Thủy hỏi ca của tôi rồi nói: "Chúng ta không thuộc về nhau." Lúc đó, tôi không mấy bận tâm bởi tôi đã tự nhủ với bản thân rằng chị ấy rất nguy hiểm mình sẽ trót yêu chị ấy mất thôi. Nói vậy thôi, một tuần tôi gặp chỉ hai ngày, lúc nào chị ấy cũng nhìn tôi bằng đôi mắt long lanh sáng rực miệng luôn cười rất háo hức bắt chuyện với. Dù đã thích nghi với công việc nhưng do khả năng giao tiếp kém nên tôi luôn đứng một mình. Tôi không quan tâm chuyện người khác bàn tán và cũng chẳng ai quan tâm tới tôi. Đối với tôi, điều đó vẫn ổn. Dù không muốn thừa nhận nhưng khi ai đó nói chuyện với mình sẽ vui hơn là một mình. Chị Thủy kể tôi nghe chuyện của chỉ tôi nghe xong rồi nói mấy câu thật nhàm chán. Nhưng không hiểu sao chị ấy vẫn tiếp tục nói chuyện với tôi. Một hôm kia, chị Thủy nói với tôi là chỉ hay thấy tôi đứng một mình nhìn nơi xa rốt cuộc là suy nghĩ điều gì. Quá bất ngờ, tôi không biết phải trả lời thế nào. Sao chỉ thấy nhỉ? Chỉ thấy lúc nào? Sao chỉ biết là mình đang suy nghĩ? Hàng loạt câu hỏi xuất hiện trong đầu tôi. Để mặc tất cả, tôi cảm thấy rất vui vì đây là lần đầu tiên có người quan tâm để ý đến hành động nhỏ của tôi. Nhưng chính bởi điều này tảng băng trong lòng tôi đã bị phá vỡ. Tôi đã thích chị Thủy. Nếu bạn hỏi tại sao thì tôi chỉ có thể nói đây là một cảm giác đặc biệt và chỉ cần người đó chú ý tới bạn là bạn cảm thấy rất hạnh phúc. Tôi đang hạnh phúc. Nhưng vì mới thích nên tôi vẫn còn tạo được chút khoảng cách. Còn vì sao tôi phải làm vậy thì tôi chỉ có thể nói là để tự bảo vệ mình mà thôi.

    Tôi bắt đầu hay nhìn lén chị ấy, càng nhìn tôi càng thấy chỉ đẹp hơn. Tôi mong đợi đến ngày gặp chị để nghe chị tâm sự. Tôi muốn biết nhiều hơn về chị ấy và trong một lần nói chuyện chị ấy đã tiết lộ ngày sinh của mình nhưng lúc đó tôi lại không nghe rõ. Rõ là quan tâm nhưng tôi không dám quá lộ liễu bởi tôi không biết chị ấy nghĩ sao về mình. Chị Thủy vẫn quan tâm tôi như chỉ hay làm nhưng trong lòng tôi đã thay đổi. Nếu trước đây tôi chỉ cho rằng chị ấy quan tâm mình với tư cách là đàn chị có nhiều kinh nghiệm thì giờ đây tôi đã có những mơ tưởng khác. Như là, chị ấy không cùng ca với mình nhưng chị ấy vẫn quan tâm mình thì liệu có phải chị ấy cũng thích mình. Tôi bắt đầu so sánh sự quan tâm của chị ấy đối với tôi và những người khác nhưng vẫn chẳng thu được kết quả gì.

    Có lẽ tôi đã từ bỏ cho đến khi chị ấy hỏi xin Zalo của tôi. Chính hành động này đã khiến tôi nghĩ xa hơn: "Chị ấy thực sự thích mình phải không chứ không sao hỏi Zalo của mình làm gì. Nhưng nếu lỡ chỉ xem mình là bạn thì sao?" Thực ra, tôi cũng không biết cảm giác thích của tôi là thuộc loại nào, thích như một đàn chị, thích như một người bạn tri kỷ hay thích như một người yêu. Cảm xúc của tôi thật rối rắm cộng thêm sự suy tưởng đến chị Thủy càng khiến mới thứ rối tung cả lên. Những suy nghĩ đó đã khiến tôi muốn tránh né chị Thủy và chỉ muốn ngắm nhìn chỉ từ xa mà thôi.

    Được một người quan tâm mình đương nhiên rất đỗi hạnh phúc nhưng cũng rất phiền khi luôn suy đoán tấm lòng của người ta. Tôi không đỗi tránh khỏi sự suy đoán nhưng được quan tâm thật sự rất hạnh phúc. Nó như là tia sáng ấm áp, một luồng sinh khí, một loại hương thơm khiến ta mê say, một loại mật ngọt khiến ta chìm đắm. Đó chính là hạnh phúc là khoảnh khắc đẹp.
     
Trả lời qua Facebook
Đang tải...