Tên truyện: Kẻ Ngoài Cuộc Tên khác: Vốn dĩ? Tác giả: Duyên Yêu Yêu Artist: Hạ Minh Giới thiệu đơn giản: Thứ mơ hồ thật sự không phải là tôi, mà chính là kẻ đã tạo ra tôi. Kẻ đã đưa tôi đến thế giới này, tôi chỉ là một thứ dư thừa mà kẻ đó đã đưa đến.
Chương 1: Vị thần hay chỉ là kẻ lang thang? Bấm để xem Mở đầu: Kí ức mờ nhạt. Khi bắt đầu có nhận thức, tôi đã tự hỏi bản thân tôi rằng: "Mình rốt cuộc là ai?" Tôi không có tên, cũng không biết bản thân được sinh ra từ đâu và ai là người đã tạo ra tôi. Có một lần, tôi đã gặp được một chàng trai, anh ta có vẻ quen biết tôi từ rất lâu. Hắn đã nói vậy. "### à, cô trông thật khổ sở." Tôi trong mắt và cảm nhận của anh ta là sự khổ sở, nhưng tôi thấy bản thân vẫn rất tốt. Rốt cuộc thì, tôi ở thế giới tàn khốc này có nghĩa vụ gì đây? Tại sao tôi lại luôn luôn lang thang hết nơi này đến nơi nọ? Tôi, có phải đang tìm kiếm ai chăng? Bộp! Bộp! Tiếng đập bàn vang lên, người kể chuyện dựa trên chiếc ghế làm từ gỗ lim, ông ta vuốt chiếc râu dài trắng, hắng giọng nói to: "Trật tự!" Rồi lại điềm đạm nhấn mạnh: "Hôm nay! Lão ta đây sẽ kể cho mọi người về câu chuyện của một kẻ lang thang." Sau khi nghe nói đến câu chuyện sẽ được kể ngày hôm nay, bên dưới, những người cố gắng chen chúc nhau để ngồi sát gần lão kể chuyện. Ai nấy cũng đều muốn nghe thật rõ ràng nội dung câu chuyện mà ông ta kể. Khi chất giọng già nua vang lên, cũng là lúc câu chuyện bắt đầu.. Thủa sơ khai, trong bóng tối vô tận bao la vốn yên tĩnh, sự tĩnh lặng ấy của màn đêm đã bị một trùm ánh sáng phá vỡ. Bước ra từ ánh sáng tỏa ra từ khoảng không vô định đó là một vị Thần Phụ và theo sau Ngài là một nhóm những đứa trẻ được tạo từ những mảnh đất sét của Nữ Oa. Họ được Thần Phụ lựa chọn là những người sẽ tạo nên thế giới và chăm sóc thế giới đó cho đến khi chúng tự tay phá hủy và nhào nặn lên một thế giới khác. Thần Phụ đã nói: "Ta muốn các con học về sự sống, sáng tạo, cảm xúc và tình yêu, vậy nên, hãy tự tay tạo ra thế giới riêng của mình đi." Sau khi để lại lời dặn, Ngài quay lưng, để lại những đứa con vô cảm mà bước vào trùm ánh sáng ban đầu và biến mất. Màn đêm lại một lần nữa bao trùm. Trong màn đêm ngột ngạt, bọn trẻ đã trải qua 1000 năm, chúng chỉ vất vưởng ở đó như những bóng ma, những linh hồn không nơi chốn về. Rồi thẳng đến một lúc nào đó trong bóng tối u tĩnh, có một đứa trẻ cất tiếng nói. "Ta, ta không muốn ở đây, ta muốn nhìn thấy ánh sáng." Nghe thấy giọng nói non nớt của một trong những anh chị em của mình, chúng đã dần dần bắt đầu tự có nhận thức của riêng mình. Và lần lượt tìm cách để bản thân được nhìn thấy ánh sáng, được trở về với "nhà" của mình một lần nữa. Thế rồi, 1000 năm lại trôi qua, chúng đã biết cách tạo ra ánh sáng bằng thần lực của mình, rồi lại 2000 năm nữa lại trôi qua, chúng đã biết cách tạo ra thế giới hoàn chỉnh của riêng mình. Mà, cách đó không xa, có một đứa trẻ đã bị bỏ lại. Hình hài là một cậu bé, không giống với những người anh chị em khác. Cậu ta không hề thay đổi ngoại hình, không thể lớn lên và cũng không thể tự tạo ra thế giới riêng của chính mình bằng thần lực. Mọi người đều xa lánh cậu, coi cậu là kẻ kém cỏi. Không xứng ngang hàng với bọn họ. Cậu chỉ giống như những thứ yếu đuối dễ bị bóp nát trong thế giới mà họ tạo ra. "Mày thật thảm hại, bọn tao không muốn có đứa em như mày!" "Cút! Thật dơ bẩn." Đó là lần đầu tiên, đứa trẻ đó cảm nhận được cảm xúc buồn bã, thứ cảm xúc mà những người khác không thể cảm nhận được. Giọng nói yếu ớt vang lên của cậu bé giữa nơi ánh sáng lập lòe, tiếng chửi rủa và xua đuổi của anh chị em của cậu im bặt một lúc, họ nhìn nhau rồi phá lên cười nhạo cậu ta sau khi cậu cất tiếng nói. "Tôi.. Tôi có thể, vào thế giới của mọi người được không?" "Này thằng nhóc sâu bọ, mày đúng là giống mấy con chó trong thế giới của tao đấy, vừa bẩn thỉu vừa tội nghiệp. Hahahaha!" Tiếng cười nhạo và hắt hủi, sự chùn bước trong đôi mắt chỉ toàn là nỗi buồn tuyệt vọng. Cậu không biết tại sao mọi người lại trở nên sa đọa đến như thế. Luôn ỷ rằng bản thân mạnh mẽ và ức hiếp kẻ yếu, họ giờ đã không còn là những người hiền lành và trong sáng nữa, tâm trí họ dần trở nên đen tối giống như màn đêm ngột ngạt và bí bách của khoảng không của 4000 năm trước. Rồi bất chợt có một ý niệm xẹt qua tâm trí cậu bé, nó thôi thúc cậu phải lùi lại, lùi ra xa nơi này, phải chạy thật nhanh, tránh thật xa những kẻ đã bị bôi đen trước mặt cậu.. Phần mở đầu của câu chuyện sẽ luôn là căn nguyên của mọi thứ, nhưng không một ai biết, tất cả chỉ là cái kết của một câu chuyện khác. "###, cô thấy câu chuyện thế nào?" Tôi im lặng lắng nghe, không trả lời người đã đưa ra câu hỏi cho tôi, cũng chẳng nhìn hắn lấy một lần. Hắn cũng không hỏi gì thêm, chỉ im lặng theo tôi để lắng nghe lão kể chuyện đang ngồi trên bục cao nhất tường thuật lại câu chuyện mà lão đã đọc. Tôi gặp hắn khi đang cố gắng tự sát, đó là một ngày giông tố, sấm sét nổ vang trời rung đất. Anh ta tự giới thiệu rằng: "Tôi là Dạ Phách, cô còn nhớ tôi không, ###?" Còn nhớ không ư? Tôi chẳng biết nữa, tôi còn không rõ tên tôi là gì. Gió mạnh thổi qua làm tung bay những chiếc lá nhỏ, nó phi nhanh đến chỗ chúng tôi như có ý thức, tiếng "lạo xạo" vang lên không ngừng. Tôi phát hiện ra rằng, tốc độ của Dạ Phách rất nhanh, nhanh đến nỗi, nhìn bằng mắt thường cũng không thể thấy được. "Cô thật sự tính nhảy sao?" Anh ta ôm eo tôi bằng một tay, tay kia của hắn nắm lấy bàn tay trái đầy bùn đất bẩn thỉu đã lâu không rửa của tôi. Hắn giữ chặt, giống như tảng đá to, và lại càng giống gông cùm xiềng xích hơn, khiến cho tôi không thể cử động dù chỉ một chút. Tôi đáp: "Tôi không thể chết dù tôi có nhảy bao nhiêu lần đi chăng nữa." Anh ta lại hỏi: "Vậy tại sao cô lại muốn nhảy?" Tôi im lặng, không trả lời. Đầu óc tôi trống rỗng, không thể nghĩ được gì. Tách, lách tách. Những hạt mưa trú ngụ trong biển mây xám xịt, âm u bắt đầu rơi xuống nền đất, gió thổi "vù vù" và những lần sấm sét đánh xuống làm trắng xóa cả một bầu trời. Thời tiết tốt thế này, lẽ ra tôi phải được nhảy xuống vách đá kia. Đây là lần thứ năm nghìn bốn trăm ba mươi tám tôi tự sát, và cũng là lần thứ năm nghìn bốn trăm ba mươi hai tôi thất bại. "Cô đừng nhảy, cũng đừng làm thế nữa, được không?" Giọng nói kìm nén sự tức giận, nhưng nhìn vẻ mặt đau khổ của Dạ Phách lại khiến tôi ngập ngừng. Có lẽ anh ta đúng, chúng tôi thật sự từng biết nhau, biết nhau đã rất rất lâu rồi. "Nếu như lúc đó.. Tôi không để cô đi thì có đến mức này không?" Dạ Phách thả tay tôi ra mà luồn tay xuống ôm lấy eo tôi thật chặt, anh ta gục xuống, lấy vai tôi làm điểm tựa. Chúng tôi, một người chỉ ôm lấy đối phương, một người đờ đẫn chỉ im lặng đứng đó để mặc cơn mưa nặng hạt xối xả. "Sao anh có thể nhìn thấy tôi?" Tôi luôn có câu hỏi trong đầu kể từ lúc Dạ Phách ngăn tôi lại, anh ta không trả lời. Tôi cũng không hỏi thêm gì. Nhìn về phía xa xa từ vách đá chúng tôi đang đứng ôm nhau, và im lặng, nơi đó có hai luồng ánh sáng va chạm vào nhau một cách kịch liệt. Có lẽ đó là hai vị đại cường giả nào đó đang đánh nhau, và tranh chấp gì đó. Thế giới tôi hiện tại đang sống là thế giới có tiên nhân, linh khí dồi dào, yêu ma quỷ quái đều có. Từ khi có nhận thức đến bây giờ, tôi đã trải qua 300 cái mùa xuân, hạ, thu, đông. Mỗi ngày tôi đều mong mỏi rằng sẽ được tìm thấy người mà tôi luôn chờ đợi, hình bóng đã gắn chặt với linh hồn và mong muốn được giải thoát khỏi sự bất tử hay vô hình. Lại nói, tôi không thể khiến người khác nhìn thấy tôi, hơn nữa lại càng không thể chạm vào họ.
Chương 1 :(Tiếp) Bấm để xem Phần 2: Cô là ###. "Cô là ###. Tên cô là ###." Dạ Phách lầm bầm. Hắn nói đó là tên của tôi. "Nhưng mà cái đó phát âm thế nào?" Tôi buột miệng hỏi hắn, nhìn hắn với tâm trạng mong muốn biết được ý nghĩa và cách phát âm đúng của "thứ" được gọi là tên của tôi. Ngồi trong hang động tối lập lòe ánh lửa, bên ngoài trời đã ngớt mưa đi không ít. Chúng tôi sau khi bị làn sóng khí tức của hai vị cường giả đánh bay nghìn dặm khỏi vách đá thì tìm được hang động này. Mới đầu vào, bên trong đã có đầy đủ các dụng cụ cần thiết để nhóm lửa cùng với các đồ dùng cho việc nấu ăn. Còn có chiếc giường đơn được làm bằng rơm rạ và cành cây. Dạ Phách nói: "Nơi này từng có người ở. Có lẽ người đó mới rời khỏi đây không lâu." Nhưng theo tôi thấy, người đó còn chưa rời khỏi hang động này. Tôi nhắc nhở hắn: "Chúng ta có lẽ nên chờ người đó về.." Anh ta không trả lời, chỉ lẳng lặng lựa những cành cây khô để đốt lên. Hơi nóng từ lửa làm quần áo tôi ấm hơn một chút nhưng vẫn còn lạnh do quần áo bị ướt dính chặt vào người. "Lâu ngày không gặp, cô trông thật khổ sở.. Thậm chí còn không có ý chí sống tiếp. Rốt cuộc, những năm qua cô đã sống thế nào vậy?" Sau vài tiếng từ bên ngoài trở về với những con thỏ rừng, lợn rừng trên tay đã qua chế biến. Mùi thơm nức mũi phảng phất cùng với hương vị đậm đà, Dạ Phách lên tiếng hỏi tôi. Anh ta chăm chú nướng thịt, nhưng không quên liếc mắt nhìn tôi vài cái. Tôi nhìn đống lửa kêu "lách tách" và chỉ trả lời: "Tôi không biết." Dạ Phách dường như đã quá quen thuộc với tôi, anh ta không để ý nhiều. Lại nói: "Nếu muốn chết, cô nên đi tìm đến" Ngạn "..." "Ngạn lại là ai nữa?" Tôi ngước lên nhìn Dạ Phách, hắn cũng đang nhìn tôi. Lúc này tôi mới để ý, rằng khuôn mặt của hắn rất đẹp. Giống như được thần tạo ra, một thứ linh thiêng khó chạm tới. Còn khuôn mặt của tôi thì sao? Tôi lại tự hỏi bản thân. Giống với việc tôi không thể nhớ đến tên của tôi, hay là không thể đọc được tên của chính mình. Khuôn mặt của tôi cũng thế, tôi không thể biết được khuôn mặt của tôi trông như thế nào. "Ngạn là, một trong chúng ta." Dạ Phách trả lời. Hắn cau mày nhẹ, nhìn thoáng qua thì rất khó thấy. Một phần cũng là vì hướng mà hắn ngồi, không đối diện với tôi, phần còn lại có lẽ là do ánh lửa. Khoảng thời gian như dừng lại, sự im lặng bao trùm chúng tôi. "Ngạn".. Tôi cảm thấy cái tên này rất quen, nhưng lại không thể nào miêu tả ra được cảm giác của tôi lúc này. Linh hồn tôi có lẽ đã khắc sâu cái tên này, sâu đến mức, tôi phát hiện ra tầm nhìn của mình đang dần nhòe đi. "Cô có phải vẫn còn nhớ đến tên đó không?" Ánh mắt buồn bực, giọng nói chán nản của Dạ Phách vang lên, tôi vô thức gật đầu rồi lại lắc đầu. Mắt tôi không ngừng chảy nước mắt, dù lau thế nào cũng không thể dừng lại. "Tôi.. Tôi không nhớ, cảm giác rất lạ, tôi không nhớ người đó là ai. Tại sao vậy?" Giọng tôi run run, cố gắng để nói ra lời, đã quá lâu rồi tôi không nói chuyện. Cũng đã quá lâu rồi tôi không khóc. Thật sự đã quá lâu rồi. "###, đừng khóc." Dạ Phách đưa tay ra gạt mái tóc đang xõa xuống của tôi ra sau tai, tay còn lại của anh ta thì dùng tay áo giúp tôi lau đi nước mắt. Qua vài phút ổn định trạng thái hoàn toàn, Dạ Phách mới đưa xiên thịt thỏ rừng nướng cho tôi, hắn nói: "Ăn đi." Tôi nhận lấy, mùi thơm từ thịt đã được ướp và chế biến kĩ càng, bụng tôi từ lâu chưa được ăn đã réo lên liên hồi. Cắn một miếng thịt nóng hổi, sự nhạt nhẽo của thịt tan ra trong khoang miệng khô khốc. Dai và cứng, khiến tôi không thể ăn được bình thường, nuốt xuống cổ họng thì lại phải cần đến nước và sự giúp đỡ. "Nghẹn, nghẹn!" Tôi cố gắng nói, đập tay liên tục xuống đất. Dạ Phách hoảng hốt, hắn vỗ vỗ lưng tôi thật mạnh rồi lại đưa bát nước cho tôi uống. Sau khi cơn nghẹn đã hết, miếng thịt đã nằm trong bụng. Tôi cảm thấy thật hài hước, không thể nghĩ rằng, tôi cũng có thể gặp phải tình huống này. Cắn thêm miếng thịt nữa, lần này nó mặn đến mức chỉ muốn nhổ đi, nhưng tôi không làm thế. Cơn đói vẫn chưa thuyên giảm. Tôi ngấu nghiến ăn, ăn cho đến khi không thể nhai được nữa. Có lẽ, đây là lí do vì sao con người cần có một người bạn đồng hành. Tôi nhếch môi cười, liếc mắt nhìn Dạ Phách, người cũng đang vật lộn với thịt mà hắn nướng. "Ngươi là ai?" Có tiếng hét lên ngoài cửa hang động, tên đó bước vào với tay nải nặng trịch treo một bên vai, một bên hông của hắn dắt thanh kiếm - một thanh kiếm không có vỏ ngoài, lưỡi kiếm màu đỏ như máu. Nó như phát sáng trong bóng đêm, khiến cho màu đỏ máu đó lộ ra vẻ khát máu điên cuồng. Dạ Phách ngừng lại động tác cắn miếng thịt thỏ nướng cuối cùng, hắn ngước lên nhìn gã nam nhân lạ mặt. Hắn cười một tiếng, đưa tay lên chào đối phương: "Chào buổi tối." Gã nam nhân kia không lên tiếng, chỉ nhìn Dạ Phách mà đánh giá lên xuống. Có lẽ gã cảm thấy Dạ Phách không có thực lực, nhìn qua thì lại giống như một thằng công tử bột của gia tộc nào đó đi lạc vào đây. Nhưng nơi khu rừng im lìm đầy rẫy yêu ma, quỷ quái này không dành cho một kẻ phàm nhân. "Ngươi là người của môn phái nào, hay chỉ là tán tu?" Gã dò hỏi Dạ Phách, nhưng không quên nhìn quanh khắp hang động như thể tìm kiếm thứ gì đó. Gã nghĩ thầm: "Kì quái, rõ ràng hắn nói chuyện với ai đó.." Gã không nhìn thấy tôi, cũng chẳng biết tôi đang đứng trước mặt gã. Còn tôi, có thể nhìn thấy gã nhưng lại không thể chạm được vào dù chỉ một sợi tóc. Tôi đi xung quanh gã, vừa đánh giá: "Hắn có vẻ là chủ nhân của hang động này, chiếc tay nải trên vai hắn có máu đã khô. Còn cây kiếm này nó rất kì lạ.." Vừa nhìn mặt hắn: "Ngũ quan của hắn thật kì lạ, tại sao trông nó rất mờ nhạt nhưng lại có gì đó trông rất bắt mắt?" Sau đó tôi quay lại nhìn Dạ Phách, người đang ngồi trên nền đất bên cạnh khóm lửa. Trên tay anh ta vẫn còn cầm cây xiên thịt thỏ nướng mà anh ta vừa mới nướng. Ánh mắt anh ta nhìn tôi chằm chằm, nhưng sau đó lại rời đi. Dạ Phách: "Ta không nghĩ là hang động này có chủ. Tự giới thiệu một chút, ta là Trương Nguyên Hồng, một tán tu." Gã kia sau khi nghe Dạ Phách tiết lộ, chỉ gật đầu một cái rồi nói: "Minh Nguyệt." Rồi sau đó gã tiến đến chỗ tôi đã ngồi trước đây và ngồi xuống, cầm lấy nhánh cây xiên thịt lợn rừng gần gã nhất đang được cắm xuống bên cạnh khóm lửa. Gã cầm lên "ngắm nghía" một lúc rồi đánh mắt về phía Dạ Phách, hỏi: "Ăn được?" Dạ Phách gật đầu: "Mời." Còn tôi, một người gần như vô hình, ngơ ngác nhìn hai người xa lạ bên cạnh khóm lửa tương tác qua lại với nhau. Tôi không tiếng động tiến đến một góc sạch sẽ ngồi xuống, tựa lưng vào nền đá lạnh lẽo và gồ ghề, tôi nhắm mắt lại. Nghĩ đến việc ngày hôm nay xảy ra nhanh chóng đến thế nào, rồi lại suy nghĩ đến mục đích của bản thân là gì. Tôi cứ như vậy nhắm mắt và suy nghĩ, thẳng cho đến khi nghe thấy tiếng chim chóc nhảy múa và hót trên những cành cây bên ngoài hang động. Tôi tỉnh dậy với những tiếng sột soạt kì lạ vang lên bên tai, mơ màng mở mắt thì thứ đầu tiên đập vào mắt tôi lại là chiếc mặt nạ màu trắng ngà có viền vàng quanh mắt đang được tháo xuống. Tiếp theo đó là một khuôn mặt lạ hoắc xuất hiện, trên trán của người đó có hình thập bị khắc lên. Đôi mắt ánh lên vẻ sắc lẹm, biểu cảm "một màu" cứng ngắc, mái tóc đen được thả thõng xuống, chiều dài khó kể. "Đẹp quá!" Tôi thốt lên một tiếng. "Cái gì" đẹp quá "?" Giọng nói trầm mang theo sự ngái ngủ từ đâu vang lên, làm cho "người đẹp vô cảm" giống như "sợ hãi" mà nhanh tay chộp lấy chiếc mặt nạ đeo lên mặt. Sự biến hóa ảo diệu làm tôi thẫn thờ mất một lúc lâu vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo, khuôn mặt của "người đẹp vô cảm" biến thành gã đàn ông có nhan sắc mờ nhạt xấu xí của ngày hôm qua.
Chương 1 :(Tiếp 2) Bấm để xem Phần 3: Người lạ mặt xinh đẹp. Giọng điệu khàn khàn mới ngủ dậy của Dạ Phách vang lên, anh ta dường như có chút khó chịu. Tôi cảm giác rằng, kể từ lúc gặp tôi anh ta lúc nào cũng khó chịu và mang vẻ cáu gắt. Dạ Phách ngồi thẳng dậy bên cạnh tôi, đôi mắt lèm nhèm vì mơ hồ khi mới tỉnh dậy khỏi giấc ngủ. Hắn hỏi lại một lần nữa sau khi nhìn tôi và gã đàn ông xấu xí kia. "Cái gì đẹp?" Tôi im lặng nhìn hắn, rồi lại nhìn người đàn ông kia. Người mà đã tháo mặt nạ và để lộ ra nhan sắc xinh đẹp đến không ngờ. Tôi bình tĩnh nói với Dạ Phách: "Ngũ quan của hắn vốn không phải như vậy." Dạ Phách nghe xong cũng không che giấu nổi sự ngạc nhiên trong mắt nhưng nó chỉ là thoáng qua. Anh ta quay lại nhìn Minh Nguyệt, người đàn ông xinh đẹp giờ đây đã hóa thành gã xấu xí. "Nhìn gì?" Gã Minh Nguyệt hỏi, hắn cảm thấy ánh mắt dò xét kì lạ từ người đối diện. Rồi hắn lại nghĩ thầm: "Rõ ràng tên này đã nói chuyện với ai đó." Dạ Phách cảm thán: "Ta thấy ngươi rất kì lạ!" Câu nói này của Dạ Phách làm cho gã Minh Nguyệt lùi lại một bước như đề phòng cái gì đó, nhưng rồi lại bình tĩnh, gã nắm lấy cây kiếm không vỏ chĩa thẳng vào chúng tôi mà gằn giọng hỏi. "Rốt cuộc ai phái ngươi tới? Đồng bọn của ngươi đâu?" Lúc này Dạ Phách phản ứng lại, biết rằng bản thân đã nói gì đó không đúng dẫn đến động chạm đối phương, anh ta liền đưa hai tay lên ra vẻ vô tội nói: "Ta cũng chỉ là cảm thấy ngươi cứ thần thần bí bí nên mới nói vậy thôi. Vả lại, ta vẫn chỉ luôn có một mình ở đây. Không tin thì ngươi thử thả thần thức ra dò xét đi." Minh Nguyệt híp mắt, gã nhìn khuôn mặt của Dạ Phách hồi lâu. Thấy rằng anh ta không biểu lộ gì trên mặt, cũng không cảm nhận được gì qua khí tức đã phóng ra trong phạm vi trăm dặm của bản thân. Gã thở dài một hơi, hạ kiếm xuống rồi quay người đi ra khỏi hang động. Dạ Phách cũng lén thở hắt ra, thả lỏng cơ bắp đã căng cứng từ lâu. Anh ta thấy chết không sờn mà mắng thầm: "Người này đúng là kì quái, tại sao hắn cứ phải che giấu làm cái gì?" Đi được vài bước, gã Minh Nguyệt quay đầu lại nhắc nhở, cũng vờ như không nghe thấy Dạ Phách nói gì: "Ta khuyên ngươi nên rời khỏi đây càng sớm càng tốt đi và bớt lo chuyện bao đồng." Sau đó hắn biến mất khỏi hang động ẩm ướt tối tăm này. Tôi một bên chứng kiến tất cả, cũng cảm thấy gã ta thật sự kì là, nhưng người kì lạ hơn ở đây lại là Dạ Phách. Dạ Phách giờ đã tỉnh táo hơn, anh ta dứng dậy ưỡn người một chút, không nói gì cũng không nhìn tôi mà chỉ đi thẳng ra ngoài. Tôi thầm nghĩ tự hỏi: Anh ta bị sao vậy? Tôi đứng dậy, tiến lại gần Dạ Phách nói với anh ta về tình tiết mà anh ta đã bỏ qua: "Anh thấy mặt người kia không, hắn đeo mặt nạ kì lạ lắm, tôi thấy khi gã tháo ra là biến thành khuôn mặt khác." "Nó đẹp không?" Dạ Phách hỏi, nhưng giọng điệu có phần gay gắt. Tôi khó hiểu trả lời lại: "Có, rất đẹp." "Sao thế, sao anh lại tức giận?" Dạ Phách im lặng một chút, rồi thở dài thườn thượt: "Tôi không thể cứ mãi chờ đợi được, cô khi nào mới nhớ ra được đây." Anh ta không hỏi tôi, không nhìn tôi. Anh ta ngước mắt nhìn vào một nơi vô định của phía góc trong của hang động. "Dạ Phách, có chuyện gì sao?" Tôi rất không hiểu người trước mặt tôi. Chúng tôi chỉ vừa mới gặp nhau một ngày trước, tại sao anh ta lại nói những điều khó hiểu như thế? "Không có gì, tôi chỉ nói vu vơ thôi." Có phải là anh ta đang giận dỗi không? Tôi đi theo anh ta ra ngoài, buổi sáng không khí trong rừng thật sự dễ chịu. Ẩm ướt nhưng mát mẻ. Hôm nay tôi không tìm đến cái chết.
Chương 1 :(Tiếp 3) Bấm để xem Phần 4: Bị đánh lén. "Dạ Phách, tại sao anh lại ở đấy lúc đó?" Tôi đi đằng sau Dạ Phách, cách anh ta năm bước chân. Nhớ về giây phút chúng tôi gặp nhau, sự tò mò tràn ngập trong lòng tôi. Tại sao anh ta lại ở đó? Dạ Phách, anh là ai? Anh ta đi trước tôi, tấm lưng thẳng tắp. Tóc được sửa sang gọn gàng và không dài. Dạ Phách "hừm hừm" mấy cái rồi nói: "Tôi đi ngang qua và thấy cô rất quen." Anh ta không nói thật. Tôi biết điều đó, nhưng cũng không hỏi tiếp. Dạ Phách: "Cô đã làm gì trong những năm qua?" Đến lượt anh ta hỏi lại tôi, chúng tôi chân vẫn đạp lên đất và lá khô, một người đi trước một người đi sau. Tôi ngẫm nghĩ nhớ lại khoảng thời gian dài đằng đẵng ấy và trả lời. "Tôi đi tìm ai đó gắn liền với linh hồn tôi." Đi tìm ai đó trong tâm thức, đi tìm ai đó trong vô vọng. Tôi không mục đích, không chốn về, không gia đình và cả những người bạn đồng hành. Tôi không có gì cả. "Loạt xoạt" tiếng bước chân, chúng tôi im lặng thật lâu. Bầu không khí thật khó xử. Chúng tôi không hiểu rõ về nhau, đó là góc nhìn của tôi. Còn Dạ Phách, anh ta có lẽ hiểu tôi, hiểu cả chính anh ta. "Cô thật sự.." Anh ta lầm bầm, gió thổi làm vài lọn tóc đen mảnh của hắn bay bay. Tôi không nghe rõ lời phía sau của Dạ Phách. "..." Sột soạt, sột soạt.. Vút! "### cẩn thận!" "Hả?" Mọi thứ xảy ra quá nhanh, trước mắt tôi là một màu tối đen kèm với mùi hương tanh nồng gay mũi của máu. Tôi không cảm thấy đau, và máu đang trào ra thấm vào quần áo của tôi cũng không phải là của tôi. Hơi thở dồn dập của Dạ Phách làm tan đi sự mơ hồ của tôi, anh ta bị thương. Cây kiếm sắc bén cắm sâu vào da thịt xuyên qua eo của anh ta. "Dạ Phách?" Tôi không biết hiện tại tôi đang có biểu cảm gì trên khuôn mặt, cũng không rõ cảm xúc hiện tại của bản thân là gì. Nhưng tại sao, tại sao ngực của tôi lại rất đau? Rõ ràng anh biết người khác không thể nhìn thấy tôi.. "Ngươi, tại sao vẫn chưa chết?" Hình bóng cao lớn bước ra từ đằng sau những thân cây cao và to, giọng nói trầm đầy nghi hoặc. Kẻ kia là một người kì lạ, giọng là con trai nhưng thân hình lại là của phụ nữ có cơ bắp. Đô thật sự.. Tôi trầm trồ trong đầu. Dạ Phách thở hổn hển nằm trên người tôi, anh ta nghiến răng để không phát ra bất kì âm thanh đau đớn nào, nhưng như thế cũng không ngăn được việc máu vẫn đang tuôn trào từ miệng vết thương sâu hoắm kia của anh ta. Hắn chống một tay, đầu nhấc lên để tầm mắt thấy được người kia. Dạ Phách cười giễu: "Hừ hừ.. cô.. cũng biết.. đi.. tìm.. tôi đấy.. nhỉ?" Người phụ nữ cơ bắp kia đen mặt, cô ta rít lên: "Ngươi mau đi chết đi!" Nói xong, cô ta chắp hai tay lại vào nhau, để trước ngực. Miệng lẩm nhẩm nói gì đó, gió nổi lên tứ phía làm tung bay mái tóc đen bù xù của ả. Cây kiếm cắm trên người của Dạ Phách rung rung "vút" một cái đã bay trở về bên cạnh cô ta. Nhưng không dừng ở đó, cây kiếm đã phân chia thành những lưỡi dao nhỏ bay xung quanh người cô ta. Tôi lo lắng cho Dạ Phách, nếu bị những lưỡi dao dài và mỏng kia đâm xuyên như nhím chỉ có một con đường chết. Thịt nát xương tan. "Dạ Phách, anh đã làm gì khiến cô ta hận anh như vậy?" Nghe tôi hỏi, anh ta như nhớ lại cái gì, cười gằn, nghiến răng chửi rủa: "Con mẹ nó! Bố đây rõ ràng bị oan!" Người phụ nữ kia không thấy tôi, cũng không thấy tư thế của tôi và Dạ Phách có phần gai mắt và phản cảm. Cô ta nghe thấy lời Dạ Phách chửi đổng lên, không chịu nhường nhịn mà điều khiển năm, sáu lưỡi dao đâm vào người anh ta. "Bớt nói lời vô nghĩa, nếu không phải ngươi thì là ai?" Dạ Phách bị đâm vào những chỗ hiểm, anh ta hộc máu nôn ra tại chỗ. Vết đâm mới cũ chồng lên nhau, máu từ miệng vết thương tuôn ra hóa thành vũng máu nhỏ. Anh ta không thể chết. "Hự hực.. Hộc hộc.. Hinh, cô thật sự muốn giết anh trai mình à?" "Anh trai của ta đã chết từ lâu rồi!" Lại một người nữa bước ra, đó là một cô gái. Thân hình mảnh khảnh và trên mặt đeo một chiếc mặt nạ nửa mặt. Che đi phần trên của khuôn mặt. Tôi tự hỏi, rốt cuộc Dạ Phách đã gặp phải chuyện gì trước khi gặp tôi. Anh ta đã làm gì khiến cho hai người con gái kia muốn giết đến như thế. Dạ Phách "khục khục" ho, máu từ miệng anh ta chảy một nhiều hơn. Tôi đưa tay lên ôm lấy cơ thể đang gắng gượng của Dạ Phách trên người tôi, hơi thở của anh ta ngập ngừng trong chốc lát nhưng đó không phải vấn đề. Tôi nói với hắn: "Tôi sẽ đưa anh ra khỏi đây, nhắm mắt vào đi." Dạ Phách khó khăn nói một tiếng "cô" nhưng vẫn nghe lời tôi mà nhắm mắt lại. Tôi đã lâu không sử dụng khả năng này, nhắm mắt và tưởng tượng đến nơi bản thân đã từng đến rồi lẩm nhẩm "pháp quyết" mà chỉ mình tôi biết. Khi lần đầu tiên mở mắt ra trên thế giới này, trong đầu tôi đã có "thuật pháp" ấy. Chỉ là tôi vẫn không hiểu, tại sao tôi chỉ nhớ mỗi nó. "Uỵch" một tiếng, tôi ôm chặt lấy Dạ Phách rơi xuống nền đất gồ ghề và ẩm ướt. Nơi đây có lẽ vừa mới mưa nên vẫn còn những vũng nước nhỏ. Người tôi không còn sức lực, cứng đờ như đá không thể cử động. Là tác dụng phụ của pháp thuật tôi đã sử dụng. "Dạ Phách, anh có thể đứng dậy không?" Cơ miệng tôi vẫn có thể cử động, tôi lên tiếng hỏi người đang nằm trên cơ thể mình. Hắn nặng như mấy bao tải chứa đầy đá. "Tôi không thể." Anh ta thì thầm, tiếng hít thở ngày một nhẹ. Anh ta bất tỉnh rồi. Đây là nơi đầu tiên tôi nhớ tới, những kí ức xưa cũ dần hiện lên. Tôi lúc đó giống như một đứa trẻ xa nhà, vui chơi thích thú với mọi thứ xung quanh. Mới mẻ và thú vị. Ác mộng nối tiếp ác mộng. Không một ai nhìn thấy tôi, tôi giống như một linh hồn đã chết. Tôi không thể chạm vào họ, tôi không phải là con người. Kí ức của tôi trống rỗng, tôi tuyệt vọng cầu xin những người lướt qua tôi có thể nhìn thấy và chạm vào tôi. Mọi thứ thật đáng sợ.
Chương 1 :(tiếp 4) Bấm để xem Phần 5: "Mẹ" "Người này thật kì lạ, hắn không phải người ở đây." "Cô không thấy hắn đẹp trai hay sao?" Cuộc đối thoại của hai người phụ nữ vang lên bên tai tôi, hai người họ mỗi bên vai đều treo một chiếc giỏ đan bằng tre. Tôi đã bất tỉnh sau khi nhớ lại khoảng thời gian tôi mới tới thế giới này. Dạ Phách được hai người phụ nữ lạ mặt kia giữ chặt tay và nâng lên, mỗi người một bên và đưa anh ta rời khỏi tôi. Tôi chớp chớp mắt nhìn theo bóng lưng của ba người họ. Trời cũng dần tối, còn tôi thì không thể cử động. Phải mất rất lâu tôi mới có thể di chuyển được các cơ thịt và bắp như bình thường. Đêm đã khuya, những tiếng dế kêu vang trong bụi cỏ lùm xùm. Xào xạc xào xạc. Gió thổi qua mái tóc đã bết lại của tôi, người tôi đã bốc mùi khó chịu vô cùng. Tôi ngẫm nghĩ: "Mình cần tắm." Tôi đi đến bên hồ trước đây tôi từng tắm, ánh trăng chiếu xuống mặt hồ làm hình phản chiếu của mặt trăng sáng rõ như ngọc trai. Xinh đẹp và bí ẩn. Bước xuống ngâm mình trong dòng nước mát lạnh, tôi run rẩy một chút nhưng rồi cũng thành quen. Suy nghĩ của tôi dần trôi theo ánh trăng, nghĩ về tôi, về Dạ Phách và về những gì chúng tôi trải qua. Mặc dù ngắn ngủn vỏn vẹn hai ngày, nhưng cũng khiến tôi nhớ cả một đời. Có lẽ Dạ Phách sẽ không tìm tôi nếu không thấy tôi nữa đâu, vì bên cạnh anh ta đã có hai người phụ nữ xinh đẹp lại còn có giọng nói ngọt ngào. Khi những dòng suy nghĩ này hiện ra, tôi lại có cảm giác mất mát, lại cảm thấy buồn chán. Tôi không nên như vậy, không nên có những suy nghĩ kì lạ như vậy và cả cảm giác đó nữa. Thứ cảm giác tôi chưa từng có trước đây. "Đó là" thích ", hay là" yêu "nhỉ?" "Ai?" "Là" tương tư "sao?" Giọng nói kì lạ lại vang lên, nó dường như không phải của con người. Là của yêu ma quỷ quái sao? Không phải.. Nó nói nó không phải. "Ngươi có phải đang tự hỏi rằng, tại sao ta lại nhìn thấy ngươi, đúng không?" Giọng nói của nó thật nhẹ nhàng, giống như cánh hoa đào trong mùa xuân, giống như mật ong ngọt ngào kéo tôi xuống vũng bùn. Nó vươn "đôi tay" ôm lấy tôi, thì thầm: "Ngươi đã để tâm tư của chính mình vượt qua cả bản thân ngươi, khiến ta tìm thấy ngươi." "Ngươi là ###, là của ta. Đứa trẻ của ta, kết tinh tình yêu của ta." Nó nói, tôi là của nó, nó là ai? Tại sao nó lại gọi tôi là đứa trẻ của nó, kết tinh tình yêu của nó? Điều đó làm tôi tò mò, nó có phải mẹ của tôi không? Người hay là một thứ gì đó đã sinh ra tôi. Tôi muốn lên tiếng hỏi nó, rằng nó tại sao lại vứt bỏ tôi một mình trốn nhân gian khổ đau này, rằng tại sao tôi lại bất tử, không thể chết. Tại sao, tại sao.. "Đứa trẻ ngoan, ngươi có nhiều câu hỏi thật đó nha." Tôi cảm nhận được rằng có thứ gì đó vuốt má tôi, nó nhẹ nhàng nhưng lại mang đến cho tôi cảm giác không thể rời xa. Tôi thì thầm nhỏ: "Mẹ, là mẹ sao?" Nó đáp: "Là mẹ, ta là mẹ của con đây." Vút, bùm! "###, cô mau tỉnh táo lại đi!" Tại sao lại có giọng nói quen thuộc như vậy? "### đừng nghe con à, mẹ đến đón con đây." Nhưng mà, hình như tôi nghe thấy giọng nói rất quen thuộc. Là Dạ Phách sao? "Cô mau tỉnh táo lại đi, đừng để nó đánh lừa!" Ai lừa ai? Tại sao tôi không thể cử động? "### nó không phải mẹ của cô!" Không phải, mẹ? Mẹ? Tôi, có mẹ ư? Tôi bừng tỉnh khỏi cơn mê sảng. "Ngươi mau câm miệng, thằng ranh con khốn kiếp!" Giọng nói kì quái mang giọng điệu của một người phụ nữ hét lên the thé pha lẫn một chút chất giọng khàn đặc của đàn ông. Âm thanh nó hét to như muốn làm đầu tôi nổ tung. "Á!" Thật sự đau đớn, đầu tôi ong ong tai cũng ù đi. Nhưng những gì hiện lên trong đầu tôi lúc này chính là "Chạy!". "Đừng, đừng bỏ ta lại!" Giọng nói kia vang lên, giọng mang cảm giác buồn bã tha thiết, lại rất thê lương. Nhưng tôi không quay đầu lại nhìn về hướng có giọng nói phát ra. Tôi phải chạy, chạy thật nhanh lên bờ, chạy khỏi giọng nói kì quái này. Tôi lẩm bẩm: "Không phải, tôi không phải. Tôi không phải là của cô!" "Chạy trời không khỏi nắng." Nó nói, giọng dường như vừa muốn bật cười vừa muốn khóc, nhưng lại nhẹ nhàng để lại một câu không đầu không đuôi rồi biến mất. Lúc này, Dạ Phách đứng ở mép bờ thở hổn hển chạy xuống nước, tiến tới trước mặt tôi. Anh ta đỏ mắt run rẩy. "Cô không sao chứ?" Tôi có một chút vui mừng, lại có một chút áy náy không dám nhìn Dạ Phách. Tôi đã bỏ anh ta lại với hai người phụ nữ lạ mặt, hơn thế nữa tôi còn mong anh ta đừng tìm đến tôi, đừng nhớ đến tôi. Tôi cắn môi, ấp úng nói: "Tôi, tôi không sao.. Cảm ơn anh." Nói xong, tôi cảm thấy có một lực mạnh kéo tôi vào một cái ôm, hơi thở hắn vẫn run rẩy, anh ta lí nhí chất vấn tôi: "Tại sao, tại sao cô lại để tôi ở đó? Tại sao không luôn luôn ở trước mặt tôi?" Tôi đưa tay lên lưng Dạ Phách, vỗ vỗ nhẹ lưng anh ta, giọng tôi có chút khàn khàn: "Dạ Phách, xin lỗi anh, tôi không biết là sẽ xảy ra chuyện. Tôi, tôi cũng không nghĩ là anh sẽ đi tìm tôi." "Đừng rời đi nữa, đừng rời xa tôi.." Nếu không, tôi sẽ phải làm điều tôi tệ với em mất. Dạ Phách vừa nói, anh ta vừa ôm chặt tôi hơn. Làm tôi gần như nghẹt thở, bàn tay lạnh buốt của anh ta lướt qua lưng trần đã khô ráo nước của tôi làm tôi rùng mình nhẹ một cái. Lúc này tôi mới nhận ra, tôi chưa mặc đồ. Thật lúng túng, tôi nhỏ giọng thì thào: "Dạ Phách, tôi chưa mặc đồ.." Dạ Phách: "..."