

Truyện kể em nghe
(Thơ viết dựa theo một truyện trong bộ truyện cổ tích ngàn lẻ một đêm mà mình rất thích, vì truyện đọc đã lâu, chỉ nhớ điểm chính, nên kể lại cũng có thiếu sót).
Ngày xửa ngày xưa ở Bat Đa
Có anh vua trẻ đẹp trai nha
Hiên ngang anh tuấn như thiên sứ
Tiêu chuẩn thời nay gọi soái ca
Ba ngàn giai lệ ở hậu cung
Nhan sắc kiêu sa cũng tỏ tường
Nào ai lọt mắt anh vua trẻ
Lòng dạ quân vương mấy kẻ lường
Một hôm vua ngự bước lầu cao
Đôi mắt tinh anh ngắm nơi nào
Bốn phương tám hướng mênh mông đó
Giang sơn hùng vĩ đẹp biết bao
Có chàng thương lái ở nhà bên
Vang danh giàu có lừng lẫy tên
Chơi ngông nên muốn làm hàng xóm
Ở cạnh cung vua cũng chẳng phiền
Nhà chàng giàu có tiếng hơn vua
Báu vật kể ra chỉ có thừa
Ba ngàn người đẹp trong cung cấm
So với vợ chàng chỉ có thua
Vợ chàng chỉ có một người thôi
Xứng danh đẹp nhất ở trên đời
Chị Hằng cung trăng mà đối diện
Cũng phải vội vàng trốn mất thôi (ý là hoa nhường nguyệt thẹn)
Làm sao để cản anh vua ta
Nhà bên hàng xóm đừng ngó qua
Đang yên đang lặng mà sao lại
Trước mắt nhà vua bỗng sáng ngời
Cô vợ hàng xóm đi ngang qua
Thơ thẩn dạo chơi trong vườn hoa
Nụ cười kiềm diễm hơn hoa thắm
Người đẹp trong tranh vừa bước ra
Mũi tên tình ái lao vút qua
Cắm phập vào tim anh vua ta
Mà người vợ trẻ làm sao biết
Trời xanh vừa mới nổi phong ba
Chuyện đã xảy ra biết trách ai
Trách thần tình ái sao quá tay
Sắc đẹp của nàng là vô tội
Mà sao hạnh phúc phải lung lay?
Nhà vua ngơ ngẩn đứng lầu cao
Người đẹp đã đi từ lúc nào
Giây phút tình cờ mà nghiệt ngã
Để lại lòng vua nỗi đớn đau
Vợ của người ta sao ước ao? (sai rồi)
Quyền lực tối cao thì thế nào? (hết cách)
Ngai vàng sừng sững giờ vô nghĩa (bó tay)
Nhà vua lặng lẽ lệ tuôn trào (tội nghiệp quá)
Vua ốm tương tư đến liệt giường
Bỏ ăn bỏ uống thật đáng thương
Ngự y hết cách đành bó gối
Thần tiên hạ thế cũng bí đường (vô phương cứu chữa)
Vị vua uy vũ nay còn đâu
Non sông gấm vóc khóc thương sầu
Các nhà thông thái mau nghĩ cách
Mưu hèn kế bẩn giở ra mau..
Cảm thương trời đất nổi phong ba
Vợ chồng thắm thiết phải lìa xa
Chia uyên rẽ thúy, còn phải nói
Từ trong cung đình chiếu truyền ra
Lệnh chàng thương nhân phải ra đi
Bí mật quốc gia hỏi làm chi?
Giúp vua mang hàng ra biên ải
Vì nước quên thân có sá gì.
Tội chàng thương nhân sao hiểu ra
Vội vàng lên ngựa vượt đường xa
Một câu từ tạ chưa kịp nói
Vợ hiền đành phải để lại nhà
Người chồng vừa cất bước ra đi
Anh vua sửa soạn tới tức thì
Bệnh tình đã khỏi.. thôi đừng hỏi
Tiên đơn diệu dược nói làm chi
Anh vua chỉ còn xương với da
Mặc lên gấm lụa với ngọc ngà
Khí chất uy nghi đà sẳn có
Lập tức khôi phục vẻ soái ca
Chập choạng trời chưa kịp tối nhanh
Nhà vua liền tới thăm nhà dân
Cần mẫn chăm lo cho quốc sự?
Người xưa vẫn gọi là vi hành
Người chồng bây giờ đã đi xa
Cô vợ túng thế đành bước ra
Đón tiếp quân vương cho trọn lễ
Chúa thánh tôi hiền chớ có la
Nhìn nàng yêu kiều dáng thước tha
Sau lớp màng che khóe thu ba
Hồn lỡ sa vào đôi mắt ấy
Dù mất giang sơn chẳng kêu ca
Cô vợ ngoài nét đẹp hơn hoa
Thêm trí thông minh đáng gọi là
Nhìn vua đã đoán ra tình ý
Chân thành khuyên nhủ nói gần xa
Lời nàng cởi bỏ mọi tâm ma
Nhà vua cúi mặt đã hiểu ra
Thẹn thùng đỏ ửng đôi gò má
Xấu hổ thua thay chí đàn bà
Khen thay đức hạnh vợ người ta
Gìn lòng son sắc đáng ngợi ca
Quyền uy tột phẩm nào nghiêng ngả
Trong ấm ngoài êm giữ đạo nhà
Nhà vua vội vã quay trở về
Xx oo không có nghe
Đời người mấy ai không lầm lỡ
Chúc mừng dừng bước trước bến mê
Nhà vua lên ngựa chạy như bay
Vội vã làm chi để rớt giày
Rơi ngay trước ngỏ không ai thấy
Trách cho số phận đã an bày
Người chồng sau khi đã đi xa
Vào quán ăn cơm phát hiện ra
Tiền bạc quên mang, sao có thể?
Việc quân dù gấp phải về nhà.
Sáng sớm tinh sương nào ai hay
Người chồng đã quay trở lại đây
Kìa chiếc giày vua ngay trước cửa
Chứng cứ đã bị bắt tận tay
Dù chẳng thông minh cũng đoán ra
Anh chồng im lặng không hỏi tra
Lặng lẽ vào phòng lấy hành lý
Tiếp tục lên ngựa vượt đường xa
Tẩm ngẩm tầm ngầm đấm chết voi
Đức hạnh gia phong chẳng giữ rồi
Khuê phòng không gìn lòng son sắc
Lòng chàng quặng thắc chẳng nên lời
Công việc vua giao đã hoàn thành
Anh chồng hành động cũng thật nhanh
Tờ thư ly dị đà đưa tới
Cô vợ nào đâu hiểu ngọn ngành
Một nháo hai nhào chẳng ăn thua
Anh chồng đâu để vợ phân bua
Bảo nàng mau đi lấy chồng khác
Quà mừng đám cưới nhận được chưa?
Oan uổng nàng đâu có hiểu chi.
Vì sao cư xử chẳng ra gì?
Vợ chồng ân ái đang nồng thắm,
Vì cớ làm sao bị đuổi đi?
Thương thay cho số phận đàn bà
Một đóa trà mi chịu phong ba
Hoa rơi, gương vỡ nào ai biết
Tủi nhục trăm đường chẳng nói ra
Ấm ức lòng nàng chẳng hở môi
Trách sao tình nghĩa bạc như vôi
Thao thức năm canh sầu lệ tủi
Tình nghĩa vợ chồng chỉ thế thôi
Cha mẹ thương con dạ xót đau
Nhìn nàng vóc ngọc sớm gầy hao
Bèn bảo anh nàng làm cáo trạng
Đem lên vua xử rõ trăng sao.
Minh quân chi chúa ngự trên cao
Hàng lính ngự lâm tay cầm đao
Quần thần văn võ đều đông đủ
Việc quân việc nước phải đa lao
Anh nàng sớm được gọi vào đây
"Nguyên đơn oan ức hãy trình bày.
Luật pháp công bằng theo lẽ phải
Cán cân công lý giữ thẳng ngay"
"Lời thật xin thưa trước bệ rồng
Nhà tôi vốn có một vườn hồng
Chúng tôi yêu quý hơn châu ngọc
Tặng cho chàng đây tưới vun trồng
Tưởng đâu chàng ta cũng yêu hoa
Nâng niu chăm sóc để gọi là
Ngờ đâu chàng ra tay tàn phá
Vùi hoa dập liễu chẳng thiết tha.
Mong nhờ ơn trên phân xử qua
Sao đem vườn hoa trả lại nhà?
Lỗi gì xin nói cho ra lẽ
Vườn hoa tan nát bởi phong ba."
Anh chồng vội vã lời thưa qua:
"Nào đâu xử tệ với vườn hoa
Ban đầu cũng quý như châu ngọc
Ngày đêm chăm sóc chẳng rời xa.
Khi đem vườn hoa trả lại anh
Tặng thêm khoản phí bồi thường nhanh
Hoa vẫn xinh tươi khoe sắc thắm
Nụ thì mơn mởn, lá vẫn xanh.
Lý do tôi trả lại vườn hoa
Là vì khi tôi dạo bước qua
Kinh hoàng thấy dấu chân sư tử
Chỉ vì an toàn mà phải xa
Tôn kính sư tử khỏi nói ra
Biết rằng sư tử thích vườn hoa
Dấu chân lưu lại làm minh chứng
Một lòng rời khỏi chẳng lại qua"
Nhà vua anh minh ở trên ngai
Nãy giờ lim dim chẳng ngó ai
Đột nhiên ngồi dậy lên giọng phán:
"Anh kia, hẳn là anh nghĩ sai
Vườn hồng kia vẫn thuộc về anh
Chẳng ai có thể tới xâm lăng
Cổng đóng then cài ngăn sư tử
Son sắc giữ gìn chỉ chờ anh."
Anh chồng vui vẻ đã hiểu ra
Nắm tay anh vợ xin về nhà
Anh nàng rút đơn không kiện nữa
Hòa thuận như chưa từng xảy ra
Quần thần văn võ hiểu gì đâu.
Thắc mắc trong lòng chỉ nhìn nhau
Nhà vua như cũ lim dim mắt
Án tình kỳ dị, cho qua mau.
Chuyện vua xử án thật thần kỳ
Thông minh sáng suốt chẳng ai bì
Oan tình sáng tỏ nhờ minh chúa
Chẳng mấy mà lan khắp kinh kỳ
Truyện kể đến đây đã hết rồi
Vợ chồng hạnh phúc đến tàn hơi
Chuyện vua vi hành ngày hôm đó
Bí mật nằm lòng chớ nói chơi
Thơ Thơ
(Thơ viết dựa theo một truyện trong bộ truyện cổ tích ngàn lẻ một đêm mà mình rất thích, vì truyện đọc đã lâu, chỉ nhớ điểm chính, nên kể lại cũng có thiếu sót).
Ngày xửa ngày xưa ở Bat Đa
Có anh vua trẻ đẹp trai nha
Hiên ngang anh tuấn như thiên sứ
Tiêu chuẩn thời nay gọi soái ca
Ba ngàn giai lệ ở hậu cung
Nhan sắc kiêu sa cũng tỏ tường
Nào ai lọt mắt anh vua trẻ
Lòng dạ quân vương mấy kẻ lường
Một hôm vua ngự bước lầu cao
Đôi mắt tinh anh ngắm nơi nào
Bốn phương tám hướng mênh mông đó
Giang sơn hùng vĩ đẹp biết bao
Có chàng thương lái ở nhà bên
Vang danh giàu có lừng lẫy tên
Chơi ngông nên muốn làm hàng xóm
Ở cạnh cung vua cũng chẳng phiền
Nhà chàng giàu có tiếng hơn vua
Báu vật kể ra chỉ có thừa
Ba ngàn người đẹp trong cung cấm
So với vợ chàng chỉ có thua
Vợ chàng chỉ có một người thôi
Xứng danh đẹp nhất ở trên đời
Chị Hằng cung trăng mà đối diện
Cũng phải vội vàng trốn mất thôi (ý là hoa nhường nguyệt thẹn)
Làm sao để cản anh vua ta
Nhà bên hàng xóm đừng ngó qua
Đang yên đang lặng mà sao lại
Trước mắt nhà vua bỗng sáng ngời
Cô vợ hàng xóm đi ngang qua
Thơ thẩn dạo chơi trong vườn hoa
Nụ cười kiềm diễm hơn hoa thắm
Người đẹp trong tranh vừa bước ra
Mũi tên tình ái lao vút qua
Cắm phập vào tim anh vua ta
Mà người vợ trẻ làm sao biết
Trời xanh vừa mới nổi phong ba
Chuyện đã xảy ra biết trách ai
Trách thần tình ái sao quá tay
Sắc đẹp của nàng là vô tội
Mà sao hạnh phúc phải lung lay?
Nhà vua ngơ ngẩn đứng lầu cao
Người đẹp đã đi từ lúc nào
Giây phút tình cờ mà nghiệt ngã
Để lại lòng vua nỗi đớn đau
Vợ của người ta sao ước ao? (sai rồi)
Quyền lực tối cao thì thế nào? (hết cách)
Ngai vàng sừng sững giờ vô nghĩa (bó tay)
Nhà vua lặng lẽ lệ tuôn trào (tội nghiệp quá)
Vua ốm tương tư đến liệt giường
Bỏ ăn bỏ uống thật đáng thương
Ngự y hết cách đành bó gối
Thần tiên hạ thế cũng bí đường (vô phương cứu chữa)
Vị vua uy vũ nay còn đâu
Non sông gấm vóc khóc thương sầu
Các nhà thông thái mau nghĩ cách
Mưu hèn kế bẩn giở ra mau..
Cảm thương trời đất nổi phong ba
Vợ chồng thắm thiết phải lìa xa
Chia uyên rẽ thúy, còn phải nói
Từ trong cung đình chiếu truyền ra
Lệnh chàng thương nhân phải ra đi
Bí mật quốc gia hỏi làm chi?
Giúp vua mang hàng ra biên ải
Vì nước quên thân có sá gì.
Tội chàng thương nhân sao hiểu ra
Vội vàng lên ngựa vượt đường xa
Một câu từ tạ chưa kịp nói
Vợ hiền đành phải để lại nhà
Người chồng vừa cất bước ra đi
Anh vua sửa soạn tới tức thì
Bệnh tình đã khỏi.. thôi đừng hỏi
Tiên đơn diệu dược nói làm chi
Anh vua chỉ còn xương với da
Mặc lên gấm lụa với ngọc ngà
Khí chất uy nghi đà sẳn có
Lập tức khôi phục vẻ soái ca
Chập choạng trời chưa kịp tối nhanh
Nhà vua liền tới thăm nhà dân
Cần mẫn chăm lo cho quốc sự?
Người xưa vẫn gọi là vi hành
Người chồng bây giờ đã đi xa
Cô vợ túng thế đành bước ra
Đón tiếp quân vương cho trọn lễ
Chúa thánh tôi hiền chớ có la
Nhìn nàng yêu kiều dáng thước tha
Sau lớp màng che khóe thu ba
Hồn lỡ sa vào đôi mắt ấy
Dù mất giang sơn chẳng kêu ca
Cô vợ ngoài nét đẹp hơn hoa
Thêm trí thông minh đáng gọi là
Nhìn vua đã đoán ra tình ý
Chân thành khuyên nhủ nói gần xa
Lời nàng cởi bỏ mọi tâm ma
Nhà vua cúi mặt đã hiểu ra
Thẹn thùng đỏ ửng đôi gò má
Xấu hổ thua thay chí đàn bà
Khen thay đức hạnh vợ người ta
Gìn lòng son sắc đáng ngợi ca
Quyền uy tột phẩm nào nghiêng ngả
Trong ấm ngoài êm giữ đạo nhà
Nhà vua vội vã quay trở về
Xx oo không có nghe
Đời người mấy ai không lầm lỡ
Chúc mừng dừng bước trước bến mê
Nhà vua lên ngựa chạy như bay
Vội vã làm chi để rớt giày
Rơi ngay trước ngỏ không ai thấy
Trách cho số phận đã an bày
Người chồng sau khi đã đi xa
Vào quán ăn cơm phát hiện ra
Tiền bạc quên mang, sao có thể?
Việc quân dù gấp phải về nhà.
Sáng sớm tinh sương nào ai hay
Người chồng đã quay trở lại đây
Kìa chiếc giày vua ngay trước cửa
Chứng cứ đã bị bắt tận tay
Dù chẳng thông minh cũng đoán ra
Anh chồng im lặng không hỏi tra
Lặng lẽ vào phòng lấy hành lý
Tiếp tục lên ngựa vượt đường xa
Tẩm ngẩm tầm ngầm đấm chết voi
Đức hạnh gia phong chẳng giữ rồi
Khuê phòng không gìn lòng son sắc
Lòng chàng quặng thắc chẳng nên lời
Công việc vua giao đã hoàn thành
Anh chồng hành động cũng thật nhanh
Tờ thư ly dị đà đưa tới
Cô vợ nào đâu hiểu ngọn ngành
Một nháo hai nhào chẳng ăn thua
Anh chồng đâu để vợ phân bua
Bảo nàng mau đi lấy chồng khác
Quà mừng đám cưới nhận được chưa?
Oan uổng nàng đâu có hiểu chi.
Vì sao cư xử chẳng ra gì?
Vợ chồng ân ái đang nồng thắm,
Vì cớ làm sao bị đuổi đi?
Thương thay cho số phận đàn bà
Một đóa trà mi chịu phong ba
Hoa rơi, gương vỡ nào ai biết
Tủi nhục trăm đường chẳng nói ra
Ấm ức lòng nàng chẳng hở môi
Trách sao tình nghĩa bạc như vôi
Thao thức năm canh sầu lệ tủi
Tình nghĩa vợ chồng chỉ thế thôi
Cha mẹ thương con dạ xót đau
Nhìn nàng vóc ngọc sớm gầy hao
Bèn bảo anh nàng làm cáo trạng
Đem lên vua xử rõ trăng sao.
Minh quân chi chúa ngự trên cao
Hàng lính ngự lâm tay cầm đao
Quần thần văn võ đều đông đủ
Việc quân việc nước phải đa lao
Anh nàng sớm được gọi vào đây
"Nguyên đơn oan ức hãy trình bày.
Luật pháp công bằng theo lẽ phải
Cán cân công lý giữ thẳng ngay"
"Lời thật xin thưa trước bệ rồng
Nhà tôi vốn có một vườn hồng
Chúng tôi yêu quý hơn châu ngọc
Tặng cho chàng đây tưới vun trồng
Tưởng đâu chàng ta cũng yêu hoa
Nâng niu chăm sóc để gọi là
Ngờ đâu chàng ra tay tàn phá
Vùi hoa dập liễu chẳng thiết tha.
Mong nhờ ơn trên phân xử qua
Sao đem vườn hoa trả lại nhà?
Lỗi gì xin nói cho ra lẽ
Vườn hoa tan nát bởi phong ba."
Anh chồng vội vã lời thưa qua:
"Nào đâu xử tệ với vườn hoa
Ban đầu cũng quý như châu ngọc
Ngày đêm chăm sóc chẳng rời xa.
Khi đem vườn hoa trả lại anh
Tặng thêm khoản phí bồi thường nhanh
Hoa vẫn xinh tươi khoe sắc thắm
Nụ thì mơn mởn, lá vẫn xanh.
Lý do tôi trả lại vườn hoa
Là vì khi tôi dạo bước qua
Kinh hoàng thấy dấu chân sư tử
Chỉ vì an toàn mà phải xa
Tôn kính sư tử khỏi nói ra
Biết rằng sư tử thích vườn hoa
Dấu chân lưu lại làm minh chứng
Một lòng rời khỏi chẳng lại qua"
Nhà vua anh minh ở trên ngai
Nãy giờ lim dim chẳng ngó ai
Đột nhiên ngồi dậy lên giọng phán:
"Anh kia, hẳn là anh nghĩ sai
Vườn hồng kia vẫn thuộc về anh
Chẳng ai có thể tới xâm lăng
Cổng đóng then cài ngăn sư tử
Son sắc giữ gìn chỉ chờ anh."
Anh chồng vui vẻ đã hiểu ra
Nắm tay anh vợ xin về nhà
Anh nàng rút đơn không kiện nữa
Hòa thuận như chưa từng xảy ra
Quần thần văn võ hiểu gì đâu.
Thắc mắc trong lòng chỉ nhìn nhau
Nhà vua như cũ lim dim mắt
Án tình kỳ dị, cho qua mau.
Chuyện vua xử án thật thần kỳ
Thông minh sáng suốt chẳng ai bì
Oan tình sáng tỏ nhờ minh chúa
Chẳng mấy mà lan khắp kinh kỳ
Truyện kể đến đây đã hết rồi
Vợ chồng hạnh phúc đến tàn hơi
Chuyện vua vi hành ngày hôm đó
Bí mật nằm lòng chớ nói chơi
Thơ Thơ