"Giữa chốn tiêu du ta đã gặp rất nhiều người, ta cũng đem lòng yêu nhiều thứ, nhưng thứ duy nhất ta hoàn toàn muốn chiếm hữu, muốn độc chiếm để chỉ là của riêng mình, muốn biến thành sự ích kỷ của riêng mình, muốn đem lòng âm thầm bảo vệ chính là người".
- Sakura Sensei –
Cậu ta bệnh nặng lắm, cơ thể lại còn rất yếu ớt, không biết có qua được ngày mai không nữa, bác sĩ nói.
"Xin bác hãy cứu lấy cậu ấy, bằng mọi giá, cháu sẽ trả tiền chi phí thuốc men cho cậu ấy, làm ơn" Izumi vội vàng nói, cậu lúc này đang rất lo lắng cho người đó. Cậu cảm thấy người đó có chút quan hệ với Hazuki không rõ nhưng chắc chắn giữa hai người họ có một mối lien hệ nào đó, khiến cậu nhất định phải cứu bằng được người đó và hỏi cho ra lẽ. Nếu không cậu sẽ lại không an tâm và thao thức suốt đêm mất.
"Ta sẽ cố gắng hết sức mình, nhưng quả thực, thân thể người này yếu quá rồi, có vẻ người này đã bị đánh đập và bỏ đói rất nhiều ngày rồi đấy, cháu biết chứ? Cháu thử nhìn vết thương trên người xem, có những vết giống như dây trói quấn chặt và hằn lại da thịt ở cổ tay và cổ chân, còn có cả vết thâm tím ở cạnh khúc sương sườn nữa, chưa kể tới mấy vết xước trên bàn chân và tay cậu ấy, có vẻ cậu ấy đã trải qua những chuyện vô cùng đau đớn. Vả lại cậu ấy gầy gạc cả người, đôi môi khô lại nứt nẻ giống như thiếu đi quá nhiều nước và bụng họp lại từ việc bị bỏ đói suốt nhiều ngày. Ta thấy lo quá, nhỡ cậu ấy là tội phạm bị truy nã thì sao? Bị tra tấn dã man tới vậy mà? Liệu chúng ta có nên tiếp tục cứu cậu ấy không? Khả năng cậu ta tỉnh lại cũng rất ít?
Một người như vậy liệu khi bước tiếp cuộc sống liệu họ còn có thể sống bình thường như trước nữa chăng trong khi phần tâm hồn và thể xác đã bị tổn thương quá nhiều đến như vậy?
Ta cũng không biết có nên tiếp tục vun đắp hi vọng để cứu lấy cậu ta không nữa? Thôi, chúng ta sẽ chờ vào thứ phép màu xuất hiện vậy! Ta sẽ truyền cho cậu ta vài liều, hi vọng cậu ta có thể tỉnh lại, chứ nhìn vậy ta cũng thấy chạnh lòng lắm! Còn trẻ vậy mà đã phải chịu đựng những thứ khủng khiếp tới như vậy? Rốt cuộc lai lịch người này là ai cơ chứ? Sao ta lại có cảm giác quen thuộc như vậy? Chẳng lẽ.. không phải đâu, không thể nào có chuyện đó được" bác sĩ nói một hồi.
"Izumi, em ở lại đây chăm sóc cậu ta, anh sẽ tiễn bác Ryu về nhà" Hazuki nói xong liền đưa bác Ryu về, trên đường đi họ có nói một vài việc. Có vẻ như họ đã ngấm ngầm đoán ra điều gì đó nhưng không tiện nói ra hết mà chỉ nói với một thứ cảm xúc nửa vời.
Khi về đến nhà, Hazuki trở vào trong, kéo tay Izumi lại phía mình, ôm chặt cậu vào lòng như thể không muốn mất cậu vậy. "Hazuki, anh làm sao vậy? Có chuyện gì sao? Nói cho em biết đi mà, xin anh đó, anh cứ im lặng thì em không biết anh đang muốn nói điều gì cả?" Izuma nói.
Sau một chốc im lặng, Hazuki dần rộng mở đôi bàn tay mình ra, nói chậm dãi: "Nếu anh nói, người đang nằm trên giường kia có thể, có thể là.. chỉ là có thể thôi nhé.. là một người mà chúng ta đáng lẽ không nên cứu.. thì em sẽ nghĩ sao về anh? Liệu em có ghét bỏ anh vì sự ích kỉ của bản thân anh không? Người kia lai lịch không hề đơn giản đâu? Nếu giữ lại lâu thì cuộc sống của chúng ta có thể gặp nguy hiểm đó, em hiểu chứ? Vậy nên xin em.."
Hazuki đang nói thì Izumi ngắt lời nói rằng: "Em hiểu mà, chúng ta hãy đợi đến khi người đó tỉnh lại, khỏe hơn thì hãy đưa người đó đi nhé, nếu bây giờ mà đưa người đó đi thì chắc chắn người đó sẽ chết mất, em không nỡ..". Sau đó cả hai người họ đã thống nhất về việc đưa người đó đi vào một tuần sau.
Sáng ngày hôm sau, khi Hazuki tỉnh dậy, bất giá thấy một giọng nói nhỏ nhẹ rất yếu ớt gọi "Kuroda.. Kuroda.." tiếng gọi ấy lặp lại mấy lần. Người ấy đang nói mơ. Chỉ là mộng du thôi, nhưng sao, có cảm giận dữ mà cũng có chút yêu thương. Tại sao lại như vậy chứ? Vài tiếng sau, người đó đã tỉnh lại, từ từ mở đôi mắt xanh như ngọc bích của mình, nói chậm dãi từng câu chữ bắng tất cả sức lực còn lại của bản thân mình: "Tôi.. đang ở đâu.. vậy? Tôi.. còn sống ư? Sao anh lại..".
Hazuki đáp: "Cậu đang nằm trên giường của Izumi thiếu gia, hôm trước cậu ấy đã đem cậu về từ một đám cỏ vẹ ạo cá, cậu không nhớ gì sao? Với lại, tôi là Hazuki, quản gia của cậu ấy, cậu ấy đã cứu và trả tiền thuốc men cho anh đấy, anh nên cảm ơn cậu ấy. Chúng tôi đã bàn với nhau sau một tuần thì sẽ đưa cậu rời khỏi đây".
Người đó nhắm nghiền đôi mắt lại một hồi lâu và lại ngước lên nhìn Hazuki, nói: "Cám ơn hai người, thực sự tôi không biết diễn tả làm sao công ơn của hai người nữa, dù chúng ta khongo quen biết nhưng hai người đã giúp tôi, tôi vui lắm".
Izumi nghe có tiếng người nói chuyện, liền tỉnh dậy chạy ra xem. "A anh tỉnh rồi, may quá, chút nữa tôi sẽ đem cháo đến cho anh, anh cứ yên tâm nghỉ ngơi đi, còn chuyện tiền thuốc anh cũng không cần lo, tôi sẽ trả cho anh, yên tâm dưỡng bệnh đi nhé". Izumi và Hazuki cùng nhau đi xuống lầu và chuẩn bị cháo. Nhưng cuối cùng vẫn là Hazuki làm, cậu ấy đảm đang quá mà, sao mà Izumi có thể động tay vào bếp trong khi Hazuki cứ nằng nặc đòi tự tay nấu cơ chứ? Đoạn hai người đang nói chuyện vui vẻ thì có điện thoại reo, chắc là Kuroda gọi đòi tiền đó, có nên nghe không ta?
- Không, đừng nghe, cứ giả vờ như không có ở nhà ấy.
- Có nên làm như vậy mãi không? Cách này cũng không hiệu quả đâu?
- Cứ im lặng là được.
Thế rồi cả hai im lặng mặc cho điện thoại kêu inh ỏi cả một lúc lâu.
Xong nồi cháo rồi, chúng ta bê lên cho cậu ấy ăn thôi nào, chắc cậu ấy đói lắm rồi.. Izumi nhanh nhẹn bê bát cháo bí đỏ siêu ngon do Hazuki chuẩn bị lên cho người đó. Đến nơi, cậu nói:
- Nè ngon lắm đó, đây là cháo bí đỏ gia truyền do Hazuki làm ra đó, ngon phải biết luôn, anh đang đói đúng không? Mau ăn đi nhé, rồi chóng khỏe lại.
- Cảm ơn cậu nhé, tôi sẽ ăn thật ngon.
Thế là cả hai người họ ngồi ngắm người đó ăn hết bát cháo bí đỏ rồi mới chịu đi ra, rồi lại trở vào trong hỏi chuyện:
"Anh tên gì? Anh bao nhiêu tuổi? Nhà ở đâu? Cha mẹ thế nào? Có mấy anh chị em? Làm nghề gì? Anh có thích động vật chứ? Anh thích ăn gì? Anh có sở trường gì không?".. đang nói thì Hazuki chặn lời đáp: 'Izumi, em định hỏi cưới cậu ấy đó hả, sao lại hỏi nhiều đến như vậy chứ? Thật tình, anh không hiểu nổi em nữa rồi? "Phải chăng Hazuki đang ghen ngấm ngấm khi thấy Izumi vui vẻ với người đàn ông khác ngay trước mặt mình.
Không một chút giấu diếm, ngại ngùng người đó đáp:" Tôi là Tsukishima, tôi 30 tuổi, tôi không còn nhà nữa, cha mẹ tôi cũng mất cả rồi, anh chị tôi đều đã đi sang nơi khác cả rồi, một số đã vĩnh viễn ra đi và một số đã bỏ xứ mà đi rồi, tôi bây giờ chẳng là ai cả.. tôi rất thích động vật, nhất là gà con, chúng đáng yêu lắm, tôi thích nhất là bánh gà con, nhân chúng ngọt và mềm mại nữa.. tôi không có sở trường gì đặc biệt cả, nhưng tôi giỏi cắm hoa và ngoại ngữ.. "
Cho tôi hỏi điều này được không nhưng sao trên người anh lại có nhiều vết thương như vậy? Anh đã gặp phải chuyện gì kinh khủng lắm sao? Hãy kể cho chúng tôi nghe đi.
" Tôi đáng ra đã chết từ 15 năm trước, nhưng vì một vài sự vụ cho nên việc mổ bụng tự sát chỉ diễn ra trong nhà, họ đã đem tôi giấu xuống tầng hầm và loan tin cho tất cả mọi người rằng tôi đã "mổ bụng tự vẫn để cứu chúa công". Ngay khi ở đó, tôi gặp không ít bất trắc, bị cắt chức giám xuống thành thường dân, bị xóa khỏi dòng họ và trong tầm ngắm của họ tôi không khác gì một tên tội phạm đang bị nhốt trong ngục tối ở tầng hầm, cho nên trong suốt thời gian đó tôi đã bị trói, tra tần khá nhiều. Đó là lí do tại sao có nhiều vết thương trên người tôi. Nhưng rồi một ngày nọ, sau khi chúa công băng hà, khu nhà bị đột nhập, một lũ gián điệp và quân phản loạn đột kích vào nhà tôi, đã vô tình chặt đứt khóa cửa và dây xích cho tôi và rời đi với những tội nhân khác dưới ngục đó. Lúc đó tôi đã dung hết sức mình và lết ra khỏi tầng ngục đáng sợ ấy. Toàn than tôi e ẩm, hai chân tôi không thể đứng vững, tôi dung hai tay bấu víu lấy mảnh vỡ của không gian chật hẹp và thoát khỏi nơi tăm tối và đau khổ đó. Tôi nghĩ bản than mình rồi sẽ không qua khỏi ngày hôm đó, nên tôi đã dành chút sức lết tới nơi đây, ao cá mà hồi nhỏ tôi và bạn thường đến câu cá, chút kí ức ngọt ngào còn sót lại trong tâm trí đã thôi thúc tôi làm điều này. Khi đó tôi đã quá kiệt sức, không thể gắng gượng hơn được nữa, tôi đã ngất đi lúc nào không hay biết, và được hai cậu cứu giúp. Thật sự tôi rất biết ơn hai người vì đã cứu mạng tôi, tôi có thể lấy gì đền đáp đây? ".
Mới nghe đến đó Izumi òa khóc, Hazuki vội ôm lấy đôi bàn tay bé nhỏ dang rưng rưng ôm mặt khóc của cậu, nhẹ nhàng xoa đầu an ủi Izumi.
" Sao họ lại tàn nhẫn như vậy chứ? Sao một người như anh ấy lại phải chịu nhiều cay đắng như vậy? Cuộc đời sao bất công quá vậy? Sao lại có chuyện như vậy chứ? Tại sao nước mắt cứ tuôn rơi như vậy, thật tình.. "Izumi vừa nói vừa khóc.
Một lúc lâu sau khi trấn tĩnh lại tinh thần, Izumi nói:" Tôi xin lỗi, có vẻ tôi đã khiến anh phải nhớ tới những kí ức đau đớn đó rồi! Tôi xin lỗi! "
Hazuki nhận thấy rằng cứ tiếp tục cuộc trò chuyện này thì người đó có lẽ sẽ bật khóc mất, những kí ức đau khổ như vậy ám ảnh sẽ khó mà kìm lòng được nên anh đã nhanh cóng chuyển sang chủ đề khác.
Mọi người cứ trò chuyện rôm rả từ chuyện này đến chuyện khác mà không hay biết rằng có người đang đứng sau bức tường nghe lén. Bất giác từ đằng xa, có tiếng" cách cách"cửa mở và có một người lặng lẽ bước vào tiến đến chỗ người ấy..