0 ❤︎ Bài viết: 8 Tìm chủ đề
167 0
Kiếm tiền
anhsangbac đã kiếm được 1670 đ

Chương 1: Người đàn ông trong phòng họp


Tác giả: Vũ hỏa

Tôi ký vào bản hợp đồng hôn nhân trong vòng mười phút.

Mực còn chưa kịp khô, thư ký của anh đã đưa cho tôi một thẻ ngân hàng màu đen, giọng lịch sự đến lạnh lùng:

- "Từ hôm nay, cô là vợ của tổng giám đốc Lâm. Mọi chi phí sẽ trừ từ thẻ này. Xin cô giữ kín thông tin."

Tôi nhận lấy, cười nhạt.

Giữ kín? Cái cuộc hôn nhân buồn cười này chắc gì đã tồn tại lâu tới mức người ta kịp biết.

Phòng họp tầng ba mươi mốt của tập đoàn Lâm thị có mùi gỗ mới và mùi người quyền lực. Mọi thứ sáng bóng đến mức khiến tôi thấy bản thân mình lạc lõng: Một cô gái mặc áo sơ mi trắng đã cũ, tóc buộc vội, bàn tay còn dính chút mùi thuốc sát trùng từ bệnh viện.

Tôi không thuộc về nơi này.

Nhưng tôi cần nơi này.

Vì bố tôi đang nằm trong phòng hồi sức, mỗi ngày đốt tiền như đốt giấy, và mẹ kế thì nhìn tôi như nhìn một món nợ phải trả.

Cửa phòng họp mở ra. Tiếng giày da bước vào không nhanh không chậm.

Tôi ngẩng lên.

Lâm Khải.

Người đàn ông khiến cả thành phố này chỉ cần nghe tên đã tự động hạ thấp giọng. Anh mặc sơ mi xám nhạt, cổ tay áo xắn vừa đủ, đồng hồ không phô trương nhưng tôi biết nó đắt. Ánh mắt anh lướt qua tôi như lướt qua một trang giấy.

Không khinh miệt.

Chỉ là.. Không quan tâm.

Anh ngồi xuống đối diện, đặt tập hồ sơ lên bàn, ngón tay gõ nhẹ một nhịp.

- "Cô đọc rồi chứ?"

Tôi gật.

Hợp đồng hôn nhân có hạn sáu tháng. Không tình cảm, không công khai, không ràng buộc ngoài giấy tờ. Anh giúp tôi trả viện phí, đổi lại tôi đóng vai "vợ" để anh qua mặt hội đồng quản trị.

Một cuộc trao đổi sòng phẳng.

Nhưng khi nhìn vào đôi mắt đó, tôi có cảm giác mình là kẻ yếu thế dù đang ngồi ngang hàng.

Tôi hít một hơi:

- "Tôi có một điều kiện."

Anh nhướng mày, rất khẽ, như thể hiếm khi nghe thấy từ "điều kiện" từ phía người khác.

- "Nói."

Tôi siết chặt tay dưới bàn:

- "Tôi sẽ ký. Nhưng.. Anh không được can thiệp vào cuộc sống của tôi. Tôi vẫn phải đi làm, vẫn phải đến bệnh viện, và không ai được phép biết chuyện này, đặc biệt là gia đình tôi."

Anh nhìn tôi vài giây. Thật lâu.

Tôi tưởng anh sẽ cười nhạt hoặc ra vẻ ban ơn. Nhưng anh chỉ nói:

- "Được."

Chỉ một chữ.

Rồi anh lấy bút, ký tên mình trước, nét chữ dứt khoát như con người anh: Không vòng vo, không do dự.

Tôi ký sau.

Mười phút.

Tôi trở thành vợ của Lâm Khải.

Tôi đứng dậy, lịch sự cúi đầu.

- "Vậy.. Nếu không còn gì-"

- "Cô đang làm ở bệnh viện nào?" anh cắt ngang.

Tôi khựng lại. Điều kiện của tôi là anh không can thiệp.

Tôi nhìn anh:

- "Anh vừa đồng ý rồi."

Anh dựa lưng vào ghế, giọng bình thản:

- "Tôi không can thiệp. Tôi chỉ cần biết lịch của cô. Từ tối nay, cô phải chuyển về căn hộ của tôi."

Tim tôi rơi xuống.

Tôi cắn môi:

- "Trong hợp đồng không ghi phải sống chung."

Anh nhìn vào giấy tờ, lật đúng trang, đầu ngón tay gõ vào một dòng chữ nhỏ:

- "Mục 3.2: Cô phải sẵn sàng xuất hiện khi tôi cần. Sống chung sẽ tiện."

Tôi muốn phản bác, nhưng cổ họng lại nghẹn.

Tôi cần tiền.

Tôi không có quyền kén chọn.

Tôi nuốt xuống:

- "Tôi.. Hiểu rồi."

Anh đứng dậy. Cao hơn tôi cả một cái đầu, mùi nước hoa nhạt lướt qua làm tôi mất bình tĩnh trong một giây.

- "Thư ký sẽ đưa cô chìa khóa. Bảy giờ tối, tôi không thích chờ."

Anh bước đi. Tôi nhìn theo lưng anh, tự nhiên thấy mình như vừa ký vào một cái lồng dát vàng.

Khi cửa đóng lại, thư ký đưa tôi một chùm chìa khóa và một tấm thẻ ra vào căn hộ.

- "Chúc mừng cô, phu nhân."

Tôi cười khô.

"Phu nhân" gì chứ.

Tôi chỉ là một người phụ nữ được thuê để đứng cạnh anh.

Điện thoại trong túi rung lên. Tôi mở ra.

Tin nhắn từ mẹ kế:

"Bác sĩ nói hôm nay phải đóng thêm tiền. Nếu không, họ sẽ chuyển bố mày ra khỏi phòng hồi sức. Mày tính sao?"

Tôi nhìn dòng chữ đến mờ mắt, rồi nhìn lại chùm chìa khóa trên tay.

Ở đầu kia thành phố, bố tôi thoi thóp. Ở đây, tôi vừa bước vào cuộc hôn nhân giả.

Và tôi biết, từ giây phút này, tôi sẽ phải trả giá bằng thứ gì đó lớn hơn tiền.

Ngoài hành lang, thang máy "ding" một tiếng.

Tôi quay lại, tưởng anh đã đi rồi.

Nhưng Lâm Khải đứng đó, tay cầm điện thoại, ánh mắt lần đầu tiên không còn vô cảm. Anh nhìn tôi như nhìn thấy điều gì đó.

- "Bố cô.. Không phải bệnh bình thường đúng không?"

Tôi chết lặng.

Tại sao anh biết?
 
0 ❤︎ Bài viết: 8 Tìm chủ đề

Chương 2: Sống chung


Tác giả: Vũ hỏa

Căn hộ của Lâm Khải nằm ở tầng cao nhất của một tòa chung cư ven sông.

Rộng đến mức khi bước vào, tôi có cảm giác mình vừa đi lạc vào một khách sạn hạng sang hơn là nhà ở. Sàn đá sáng bóng, cửa kính cao từ trần xuống sàn, ngoài kia là ánh đèn thành phố trải dài như một biển sao nhân tạo.

Tôi đứng ở cửa, tay kéo vali, không biết nên bước chân nào trước.

Đây là nhà của chồng tôi.

Một người đàn ông mà tôi mới quen chưa đầy nửa ngày.

- "Phòng bên trái là của cô."

Giọng anh vang lên phía sau, bình thản như đang chỉ cho một vị khách thuê nhà. Tôi quay lại. Lâm Khải đã thay áo sơ mi, khoác lên người chiếc áo len mỏng màu đen. Không cà vạt, không vest, nhưng vẫn khiến người khác có cảm giác khó lại gần.

- "Tôi.. Ngủ riêng à?" tôi hỏi, hơi thừa.

Anh nhìn tôi, ánh mắt dừng lại đúng một nhịp.

- "Cô nghĩ sao?"

Tôi cắn môi. Trong hợp đồng không ghi chuyện ngủ chung, nhưng cũng không ghi là không.

Anh quay đi, vừa bước vừa nói:

- "Cô có quyền riêng tư. Tôi không có thói quen đụng chạm người không liên quan."

Câu nói đó làm tôi vừa thở phào, vừa thấy trong lòng có gì đó.. Hụt hẫng.

Không liên quan.

Phòng tôi sạch sẽ, đơn giản, mọi thứ đều mới. Trên giường đã đặt sẵn một bộ đồ ngủ cotton màu be, gấp gọn gàng như trong khách sạn.

Tôi thay đồ xong thì điện thoại rung lên.

Tin nhắn từ bệnh viện.

"Gia đình đã thanh toán viện phí. Bệnh nhân được tiếp tục điều trị."

Tôi ngồi phịch xuống giường, tay run lên.

Nhanh đến vậy sao?

Tôi chưa kịp phản ứng thì cửa phòng bị gõ nhẹ hai tiếng.

- "Ăn tối."

Tôi mở cửa. Lâm Khải đứng ngoài, tay cầm điện thoại, mắt nhìn lướt qua tôi trong bộ đồ ngủ, rồi rất nhanh rời đi như chưa từng nhìn thấy gì.

Bữa tối yên lặng.

Thức ăn được chuẩn bị sẵn, đầy đủ dinh dưỡng, không cầu kỳ nhưng tinh tế. Tôi ăn trong im lặng, còn anh thì vừa ăn vừa xem tài liệu trên tablet.

Không khí giống như hai người xa lạ bị ép ngồi chung một bàn.

- "Viện phí tôi đã trả." Anh nói, không ngẩng đầu.

Tôi khựng lại.

- "Cảm ơn anh."

- "Không cần. Đó là điều kiện."

Tôi nhìn anh, do dự một lúc rồi hỏi:

- "Anh.. Vì sao lại chọn tôi?"

Câu hỏi bật ra trước khi tôi kịp ngăn lại.

Anh đặt tablet xuống, lần đầu tiên nhìn thẳng vào tôi thật lâu.

- "Vì cô phù hợp."

- "Phù hợp chỗ nào?"

- "Không tham. Không mơ mộng. Có điểm yếu rõ ràng."

Từng câu từng chữ đều rất lạnh, nhưng lại chính xác đến tàn nhẫn.

Tôi cười nhạt:

- "Anh nói chuyện thẳng thật."

- "Vì tôi không biết yêu."

Câu nói đó rơi xuống bàn ăn như một vật nặng.

Tôi sững người.

Anh nói rất bình thản, như đang nhắc tới một khiếm khuyết bẩm sinh.

- "Cuộc hôn nhân này không cần cảm xúc." Anh tiếp tục. "Chỉ cần cô làm tròn vai trước mặt người khác."

Tôi gật đầu.

- "Tôi hiểu."

Nhưng đêm đó, tôi không ngủ được.

Tôi đứng ngoài ban công, nhìn xuống dòng sông đen thẫm phía dưới. Gió thổi lạnh, mang theo mùi nước và mùi cô đơn.

- "Cô không sợ à?"

Giọng anh vang lên sau lưng.

Tôi quay lại. Lâm Khải đứng tựa cửa, tay cầm ly nước, ánh đèn trong phòng hắt lên nửa khuôn mặt sắc nét.

- "Sợ gì?" tôi hỏi.

- "Sống chung với một người đàn ông xa lạ."

Tôi im lặng vài giây rồi nói:

- "So với việc mất bố, tôi sợ cái đó hơn."

Anh nhìn tôi. Ánh mắt lần này không còn vô cảm hoàn toàn.

- "Bệnh của bố cô.. Không đơn giản." Anh nói chậm rãi. "Nếu cô tin tôi, tôi có thể giúp nhiều hơn."

Tim tôi đập mạnh.

- "Vì sao?" tôi hỏi khẽ.

Anh quay đi, giọng trầm xuống:

- "Vì tôi không thích nợ ai."

Cánh cửa phòng anh đóng lại.

Tôi đứng một mình ngoài ban công, tay siết chặt lan can.

Không biết vì gió hay vì câu nói đó, tim tôi bỗng nhói lên.

Một người đàn ông không biết yêu..

Liệu có thật là không có trái tim?

Hay chỉ là.. Chưa từng cho ai bước vào?
 
0 ❤︎ Bài viết: 8 Tìm chủ đề

Chương 3: Khoảng cách gần hơn


Tác giả: Vũ hỏa

Sáng hôm sau, tôi thức dậy vì mùi cà phê.

Không phải loại cà phê hòa tan rẻ tiền tôi vẫn uống ở bệnh viện, mà là mùi cà phê đậm, hơi đắng, lan khắp căn hộ yên tĩnh. Tôi đứng ở cửa phòng, ngơ ngác vài giây mới nhớ ra mình đang ở đâu.

Nhà của chồng tôi.

Người đàn ông không biết yêu.

Tôi bước ra phòng khách. Lâm Khải đang đứng cạnh quầy bếp, sơ mi trắng, tay áo xắn lên, tay cầm cốc cà phê. Ánh nắng sớm chiếu qua cửa kính, làm đường nét khuôn mặt anh dịu đi vài phần.

Nếu không phải vì bản hợp đồng kia, có lẽ tôi sẽ nghĩ đây là một buổi sáng rất.. Bình thường của một cặp vợ chồng.

- "Cô dậy rồi."

Anh nói mà không quay lại.

- "Vâng." Tôi đáp, rồi chợt thấy cách xưng hô này thật kỳ lạ.

Cà phê được đẩy về phía tôi.

- "Uống đi. Hôm nay cô phải đi cùng tôi."

Tôi sững người.

- "Đi đâu?"

- "Về Lâm gia."

Cốc cà phê trên tay tôi suýt rơi.

- "Hôm nay?" tôi hỏi lại, không giấu được hoảng hốt. "Không phải anh nói cuộc hôn nhân này không cần công khai sao?"

Anh nhìn tôi, ánh mắt rất bình tĩnh.

- "Không công khai với báo chí. Nhưng gia đình tôi thì phải biết."

- "Tôi chưa chuẩn bị gì cả.."

- "Cô không cần chuẩn bị." Anh nói. "Chỉ cần đóng vai vợ tôi."

Câu nói ấy khiến tôi vừa thấy nhẹ nhõm, vừa thấy chua chát.

Chỉ là vai diễn.

Một giờ sau, tôi ngồi trong xe của anh, tay nắm chặt túi xách. Xe chạy ra ngoại ô, nơi những căn biệt thự lớn dần hiện ra sau hàng cây.

- "Gia đình anh.. Khó không?" tôi hỏi nhỏ.

Anh im lặng vài giây.

- "Không thích người ngoài."

Tôi cười gượng.

- "Vậy tôi đúng là người ngoài rồi."

Xe dừng lại.

Biệt thự Lâm gia lớn đến mức khiến tôi thấy mình nhỏ bé. Cổng mở ra, người giúp việc cúi chào rất lễ phép.

Ngay khi bước vào phòng khách, tôi cảm nhận được ánh mắt dò xét.

- "Đây là vợ con." Lâm Khải nói, tay đặt lên vai tôi.

Chỉ là một cử chỉ rất nhẹ, nhưng cả người tôi cứng lại.

Vợ.

Bà Lâm - mẹ anh - nhìn tôi từ đầu đến chân, ánh mắt sắc bén.

- "Sao giờ mới dẫn về?"

- "Cô ấy bận." Anh đáp gọn.

Tôi cúi đầu chào, cố giữ bình tĩnh.

Bữa trưa diễn ra trong không khí căng thẳng. Mọi câu hỏi đều xoay quanh tôi: Gia đình, công việc, xuất thân. Tôi trả lời vừa đủ, không quá nhiều, không quá ít.

- "Nghe nói cô làm ở bệnh viện?" một người họ hàng hỏi.

Tôi gật đầu.

- "Vâng."

- "Con trai tôi bận như vậy, cô chịu được không?" bà Lâm hỏi, giọng không giấu ý dò xét.

Tôi chưa kịp trả lời thì Lâm Khải lên tiếng:

- "Cô ấy không cần chịu đựng."

Tôi quay sang nhìn anh.

- "Con chọn cô ấy." Anh nói tiếp. "Là đủ rồi."

Cả bàn ăn im lặng.

Tim tôi đập mạnh. Tôi không biết anh nói vậy là vì vai diễn.. Hay vì điều gì khác.

Trên đường về, tôi vẫn còn bối rối.

- "Cảm ơn anh.. Lúc nãy."

Anh nhìn thẳng phía trước.

- "Tôi không thích người khác làm khó người của mình."

Người của mình.

Hai chữ đó làm tim tôi rung lên một nhịp không kiểm soát.

Xe dừng trước căn hộ. Tôi vừa mở cửa thì chân trượt nhẹ. Trong khoảnh khắc, tôi ngã về phía trước.

Một cánh tay vòng qua eo tôi, kéo lại.

Khoảng cách giữa chúng tôi gần đến mức tôi có thể nghe thấy nhịp tim anh.

Tôi ngẩng lên. Ánh mắt anh tối lại, hơi thở phả nhẹ lên trán tôi.

Trong một giây ngắn ngủi, tôi tưởng anh sẽ hôn tôi.

Nhưng anh buông tay ra rất nhanh.

- "Cẩn thận." Giọng anh trầm xuống.

Tôi đứng đó, tim loạn nhịp.

Khi anh quay lưng đi vào nhà, tôi mới nhận ra..

Bàn tay anh cũng đang run.
 

Những người đang xem chủ đề này

Xu hướng nội dung

Back