

[ Hợp Đồng Hôn Nhân Với Hoàng Tử Bóng Đêm]
Tác giả: [xaololi]
* * *
Văn án:
Lê Mai Lan, một cô gái bình thường sống ở một thành phố nhộn nhịp, đang đối mặt với khủng hoảng gia đình. Khi tài chính của gia đình cạn kiệt, cô đành phải đồng ý ký một hợp đồng hôn nhân với Vũ Hoàng Minh – người thừa kế duy nhất của tập đoàn Minh Hoàng nổi tiếng. Anh không chỉ là một người đàn ông lạnh lùng, kiêu ngạo mà còn là một "hoàng tử bóng đêm" trong giới ngầm đầy quyền lực và nguy hiểm.
Ban đầu, Mai Lan chỉ nghĩ rằng đây sẽ là một mối quan hệ thực dụng, với những lợi ích rõ ràng. Nhưng càng tiếp xúc với Hoàng Minh, cô càng nhận ra rằng anh không chỉ là một người cô có thể dễ dàng đoán biết. Quá khứ của anh ẩn chứa những bí mật, và cuộc sống này không chỉ đơn giản là những gì cô nhìn thấy. Liệu tình yêu có thể nảy nở trong một cuộc hôn nhân không có sự lựa chọn, hay tất cả chỉ là một trò chơi của số phận?
* * *
Chương 1: Lời Đề Nghị Kỳ Lạ
Nguyễn Vy, một cô gái 22 tuổi, sinh ra và lớn lên trong một khu phố nghèo ở ngoại ô Hà Nội. Cuộc sống của cô trôi qua một cách giản dị nhưng đầy khó khăn. Vy vừa tốt nghiệp đại học ngành kế toán và đang vật lộn tìm việc làm để phụ giúp gia đình trả nợ. Mỗi ngày, cô đều cố gắng hết sức để tìm kiếm cơ hội, nhưng may mắn dường như chẳng mỉm cười với cô.
Một buổi tối đầu hè, khi ánh đèn đường vàng vọt soi rọi con phố nhỏ, Vy đang ngồi bên quầy bán nước mía phụ giúp mẹ thì một chiếc xe hơi đen bóng đỗ lại trước mặt. Từ trong xe bước ra một người đàn ông trẻ tuổi, dáng vẻ lịch lãm nhưng gương mặt lạnh lùng khiến không khí như chùng xuống.
"Cô là Nguyễn Vy?" Anh ta hỏi, giọng nói trầm nhưng đầy uy lực.
Vy thoáng sững sờ trước vẻ ngoài đầy cuốn hút của người đàn ông xa lạ, nhưng nhanh chóng gật đầu. "Vâng, là tôi. Anh là ai?"
"Tôi là Hoàng Huy." Anh ta nhìn thẳng vào mắt cô, một ánh nhìn khiến Vy bất giác cảm thấy như bị bóc trần. "Tôi có một lời đề nghị cho cô."
Vy nhíu mày. "Đề nghị gì?"
Huy đưa tay ra, trên đó là một tấm danh thiếp màu đen in dòng chữ vàng tinh tế: "Hoàng Huy – Tổng Giám Đốc Tập Đoàn Lê Gia".
"Tôi cần một người đóng giả làm vợ tôi trong vòng một năm. Đổi lại, tôi sẽ trả hết nợ cho gia đình cô và cung cấp cho cô một khoản tiền đủ để thay đổi cuộc sống."
Lời nói của Huy khiến Vy sững sờ. Trong vài giây, cô cảm giác như đang nghe một câu chuyện viển vông từ tiểu thuyết. Nhưng ánh mắt của anh ta không hề mang theo sự đùa cợt.
Vy khẽ cười, giọng nói mang chút giễu cợt: "Anh đùa sao? Tại sao lại là tôi?"
"Vì cô phù hợp." Huy nói ngắn gọn. "Tôi cần một người đơn giản, không vướng bận, và không có bất kỳ mối liên hệ nào với thế giới của tôi."
Cô không biết mình nên cảm thấy bị xúc phạm hay tò mò. Nhưng điều duy nhất hiện lên trong đầu Vy là gương mặt khắc khổ của mẹ cô và những con số nợ nần đang đè nặng lên gia đình.
"Cho tôi thời gian suy nghĩ." Cô nói, cố gắng giữ bình tĩnh.
Huy gật đầu. "Cô có ba ngày. Nếu đồng ý, hãy gọi cho tôi. Số điện thoại trên danh thiếp."
Nói rồi, anh ta quay người bước đi, để lại Vy chìm trong cơn sóng lòng hỗn loạn. Trời bỗng nổi gió, mang theo hơi lạnh khiến cô khẽ rùng mình.
Một lời đề nghị kỳ lạ, nhưng cũng là ánh sáng le lói duy nhất giữa con đường mịt mờ của cô. Vy biết, quyết định này sẽ thay đổi cuộc đời cô mãi mãi.
Chương 2: Ký Kết Định Mệnh
Ba ngày trôi qua trong sự giằng xé của Vy. Đôi khi, cô tự hỏi liệu lời đề nghị đó có phải là một trò đùa. Nhưng mỗi lần nhìn vào tấm danh thiếp màu đen với những con chữ vàng óng ánh, cô lại thấy mọi thứ quá chân thực. Gia đình cô đang bị nợ nần đè bẹp, và đây là cơ hội duy nhất để thoát khỏi hoàn cảnh khốn khó.
Tối hôm đó, khi ánh đèn đường hắt hiu soi bóng mưa rơi, Vy cầm điện thoại, lòng trĩu nặng. Cô đã gọi cho Hoàng Huy, và họ hẹn gặp nhau tại một quán cà phê yên tĩnh ở trung tâm thành phố.
Vy bước vào quán, khẽ kéo chiếc áo khoác chống lại cơn gió lạnh ngoài trời. Huy đã ngồi sẵn ở một góc khuất, gương mặt lạnh lùng như lần đầu gặp gỡ.
"Cô quyết định rồi?" Anh hỏi, không dài dòng.
Vy hít một hơi thật sâu. "Tôi đồng ý. Nhưng tôi có một vài điều kiện."
Huy nhướng mày, như thể cô vừa nói điều gì đó thú vị. "Cô nói đi."
"Thứ nhất, tôi muốn mọi chuyện chỉ giới hạn trong một năm, không kéo dài hơn. Thứ hai, tôi không muốn can thiệp sâu vào cuộc sống riêng tư của anh."
Huy gật đầu. "Được thôi. Nhưng tôi cũng có điều kiện."
Vy nuốt khan, cảm thấy hơi lo lắng. "Điều kiện gì?"
"Trong một năm này, cô phải làm tròn vai trò của mình. Với gia đình tôi, bạn bè tôi, cô sẽ là vợ của tôi. Không có ngoại lệ."
Vy im lặng, cân nhắc lời nói của anh. Cuối cùng, cô gật đầu. "Tôi chấp nhận."
Huy lấy ra một tập hợp đồng, dày cộp và chi tiết đến từng điều khoản nhỏ nhất. "Hãy đọc kỹ. Nếu đồng ý, ký tên ở đây."
Vy cầm cây bút, đôi tay khẽ run lên. Một phần trong cô muốn bỏ chạy, nhưng hình ảnh mẹ cô và những tờ hóa đơn chồng chất khiến cô kiên định. Cô đặt bút ký, từng nét chữ như khắc sâu vào số phận mình.
Huy nở một nụ cười nhẹ. "Tốt. Từ giờ phút này, cô là Nguyễn Vy, vợ của Hoàng Huy."
Vy nhìn anh, cảm giác vừa nhẹ nhõm vừa lo sợ. Cô không biết điều gì đang chờ đợi mình phía trước, nhưng cô biết rằng, kể từ giây phút này, cuộc đời cô đã rẽ sang một ngã rẽ hoàn toàn mới.
Chương 3: Những Quy Tắc Ngầm
Sáng hôm sau, một chiếc xe hơi đen bóng dừng lại trước ngôi nhà nhỏ của Vy. Một người đàn ông trong bộ vest đen bước xuống, cung kính chào:
"Thưa cô Vy, tôi là quản gia của cậu Hoàng Huy. Tôi được cử đến để đưa cô về biệt thự."
Vy nhìn lại ngôi nhà của mình. Căn nhà nhỏ xập xệ, nơi cô đã lớn lên, giờ đây sắp phải xa rời. Cô ôm lấy mẹ mình, khẽ dặn dò:
"Mẹ, con sẽ cố gắng. Mọi thứ rồi sẽ ổn thôi."
Mẹ cô mỉm cười, dù ánh mắt không giấu được sự lo lắng. "Con phải giữ sức khỏe, và đừng quên chăm sóc bản thân."
Vy bước lên xe. Chiếc xe lăn bánh qua những con đường nhộn nhịp, rẽ vào một khu biệt thự sang trọng nằm sâu trong lòng thành phố. Cổng lớn tự động mở ra, để lộ một tòa biệt thự nguy nga với khu vườn trải dài và hồ nước lấp lánh ánh nắng.
Hoàng Huy đã đứng đợi sẵn ở sảnh. Vẫn dáng vẻ lạnh lùng và uy nghi, anh nhìn cô từ đầu đến chân, như đánh giá một món hàng vừa được giao đến.
"Cô đã sẵn sàng chưa?" Anh hỏi, giọng điệu không chút cảm xúc.
Vy gật đầu. "Tôi nghĩ là vậy."
Huy dẫn cô vào trong. Phòng khách rộng lớn với trần nhà cao, đèn chùm lấp lánh. Trên bàn, một tập giấy khác đã được chuẩn bị sẵn.
"Đây là quy định của ngôi nhà này," Huy nói, đẩy tập giấy về phía cô.
Vy mở ra, từng dòng chữ khiến cô không khỏi kinh ngạc:
Phòng ngủ của cô nằm ở cánh phía Đông, cách biệt với phòng của tôi.
Mỗi ngày, cô phải xuất hiện trong bữa sáng và bữa tối, giữ vai trò người vợ hoàn hảo trước mặt gia đình tôi.
Tuyệt đối không được phép tiết lộ bất cứ điều gì về hợp đồng này cho người khác.
Không được tự ý rời khỏi biệt thự nếu không có sự cho phép của tôi.
Vy ngẩng lên, nhìn anh đầy khó chịu. "Anh nghĩ tôi là một con búp bê sao? Đây chẳng khác gì giam lỏng!"
Huy nhếch môi. "Cô đã ký hợp đồng, cô biết rõ mình đang làm gì. Đây là cuộc trao đổi. Tôi không muốn có sai sót."
Vy siết chặt nắm tay, nhưng không nói gì thêm. Cô biết mình không có lựa chọn nào khác.
Khi quản gia dẫn cô về phòng, Vy ngồi xuống chiếc giường lớn, cảm giác lạc lõng và trống trải tràn ngập. Cô tự hỏi, liệu mình có thể chịu đựng được một năm sống như thế này không?
Phía bên kia biệt thự, Hoàng Huy đứng trước cửa sổ phòng làm việc, ánh mắt trầm ngâm nhìn ra ngoài. Anh biết Vy đang bất mãn, nhưng anh không quan tâm. Với anh, mọi thứ đều đã được lên kế hoạch cẩn thận, và Nguyễn Vy chỉ là một phần trong trò chơi của anh mà thôi.
Chương 4: Bí Mật Trong Bóng Tối
Những ngày đầu tiên tại biệt thự trôi qua nặng nề với Vy. Cô như một người xa lạ lạc bước vào thế giới xa hoa này, nơi mà từng cái nhìn, từng lời nói đều đầy vẻ kiêu kỳ. Dù vậy, cô cố gắng giữ mình bình tĩnh, hoàn thành vai trò "người vợ hoàn hảo" mà hợp đồng yêu cầu.
Một buổi tối, sau khi dùng bữa cùng gia đình Hoàng Huy, Vy quyết định đi dạo quanh biệt thự. Dưới ánh trăng, khu vườn càng trở nên lung linh hơn với những khóm hoa hồng đỏ rực rỡ. Nhưng càng đi sâu vào khu vườn, không khí bỗng trở nên lạnh lẽo kỳ lạ.
Cô dừng lại trước một căn nhà kính nhỏ nằm ở góc vườn. Cửa kính được khóa chặt, nhưng ánh sáng yếu ớt từ bên trong lọt qua khe cửa khiến Vy tò mò. Cô bước tới, ghé mắt nhìn qua một khoảng kính mờ.
Bên trong, Hoàng Huy đang đứng, tay cầm một tấm ảnh cũ. Anh nhìn vào tấm ảnh, ánh mắt lạnh lùng thường ngày giờ đây phủ đầy u sầu.
"Cô đứng đó làm gì?"
Giọng nói vang lên phía sau khiến Vy giật mình quay lại. Là Hoàng Huy. Anh đã đứng đó từ lúc nào, ánh mắt sắc bén nhìn cô như dò xét.
"Tôi chỉ đi dạo thôi," Vy lắp bắp.
"Đi dạo hay rình mò?" Anh bước tới gần, đôi mắt ánh lên tia cảnh giác.
Vy siết chặt tay, cố giữ bình tĩnh. "Tôi không có ý rình mò. Nhưng nơi này.. có vẻ như rất quan trọng với anh."
Hoàng Huy trầm ngâm trong giây lát, sau đó cất giọng lạnh lùng: "Đừng bao giờ bén mảng tới đây nữa. Cô không cần biết những chuyện không liên quan tới mình."
Câu trả lời càng làm tăng sự tò mò trong Vy. Cô không hiểu tại sao một người như Hoàng Huy, lạnh lùng và cứng nhắc, lại mang ánh mắt như vậy khi nhìn vào một tấm ảnh.
Sau khi quay về phòng, Vy nằm dài trên giường, những suy nghĩ cứ cuốn lấy cô. Phải chăng Hoàng Huy cũng có những nỗi đau, những bí mật mà anh không muốn ai chạm tới?
Cô chợt nhớ đến ánh mắt của anh lúc nãy – đó không phải ánh mắt của một kẻ vô cảm, mà là ánh mắt của một người đang giấu đi một vết thương sâu trong lòng.
Dù vậy, Vy cũng tự nhắc mình rằng cô không được phép tò mò. Đây là hợp đồng hôn nhân, không phải một mối quan hệ thật sự. Mọi thứ đều chỉ là một vở kịch mà cả hai đang diễn cho người khác xem. Nhưng liệu cô có thể ngừng suy nghĩ về những gì mình vừa thấy?
Ở phía bên kia căn nhà, Hoàng Huy đứng lặng trong căn nhà kính, ánh mắt nhìn vào tấm ảnh cũ. Đó là hình ảnh một cô gái xinh đẹp với nụ cười rạng rỡ – một ký ức mà anh đã cố chôn giấu từ lâu. Nhưng liệu sự xuất hiện của Nguyễn Vy có làm đảo lộn mọi thứ mà anh đã sắp đặt?
Câu trả lời, anh cũng không chắc.
Chương 5: Đối Mặt Với Quá Khứ
Những ngày tiếp theo, Vy vẫn cố gắng làm quen với cuộc sống tại biệt thự. Tuy nhiên, sự lạnh lùng của Hoàng Huy luôn khiến cô cảm thấy ngột ngạt. Không khí giữa họ dường như là một bức tường vô hình, dù họ đang sống dưới cùng một mái nhà.
Một buổi sáng, trong lúc đang đi dạo quanh vườn, Vy vô tình nghe được cuộc nói chuyện giữa Hoàng Huy và một người đàn ông trung niên. Đó là ông Phong, người quản gia trung thành của gia đình.
"Cậu chủ, chuyện của cô ấy đã qua lâu rồi. Cậu không nên tự hành hạ mình mãi như thế," ông Phong nói, giọng đầy lo lắng.
"Đừng nhắc lại chuyện đó, ông Phong," Hoàng Huy đáp, giọng lạnh lùng nhưng có chút gượng gạo.
"Nhưng cô ấy.."
"Đủ rồi!" Hoàng Huy cắt ngang, ánh mắt sắc như dao.
Vy đứng nấp sau bụi cây, lòng đầy thắc mắc. "Cô ấy" mà họ nhắc đến là ai? Tại sao lại khiến Hoàng Huy phản ứng mạnh mẽ như vậy?
Tối hôm đó, trong bữa ăn, Vy cố gắng bắt chuyện với Hoàng Huy.
"Anh Hoàng Huy, tôi có thể hỏi một chuyện không?"
Hoàng Huy liếc nhìn cô, đặt chiếc ly rượu xuống. "Hỏi đi."
"Căn nhà kính trong khu vườn.. Nó có ý nghĩa gì đặc biệt với anh không?"
Khuôn mặt Hoàng Huy thoáng cứng lại. Anh nhìn thẳng vào cô, đôi mắt lạnh lẽo nhưng sâu thẳm. "Tôi đã nói, đừng tò mò về những thứ không liên quan đến cô."
Vy không chịu thua. "Nhưng tôi muốn biết. Nếu chúng ta phải đóng vai một cặp vợ chồng hoàn hảo, ít nhất tôi cũng nên hiểu về người chồng của mình."
Hoàng Huy im lặng một lúc, ánh mắt dường như đang cân nhắc điều gì đó. Cuối cùng, anh buông một câu ngắn gọn:
"Đó là nơi tôi cất giữ quá khứ. Quá khứ mà tôi không muốn ai chạm vào."
Lời nói của anh khiến Vy bất ngờ. Dù không giải thích rõ, nhưng cô có thể cảm nhận được sự đau khổ ẩn sâu trong từng từ ngữ.
"Tôi không cố ý xâm phạm," Vy nói, giọng nhẹ nhàng hơn. "Chỉ là.. tôi muốn hiểu thêm về anh. Dù chỉ là một chút."
Hoàng Huy nhìn cô chằm chằm, như muốn dò xét xem lời nói đó có thật lòng hay không.
"Hiểu về tôi ư?" Anh nhếch môi cười lạnh. "Cô sẽ hối hận nếu biết quá nhiều."
Dứt lời, anh đứng dậy rời khỏi bàn, để lại Vy với hàng loạt câu hỏi trong đầu.
Trong căn phòng làm việc tối om, Hoàng Huy đứng lặng trước tấm ảnh cũ. Ký ức về một người con gái, về những lỗi lầm trong quá khứ, vẫn đeo bám anh như một bóng ma không thể thoát ra.
Anh biết rằng việc để Nguyễn Vy bước vào cuộc sống của mình có thể làm mọi thứ rối tung lên. Nhưng sâu thẳm trong lòng, anh không thể phủ nhận rằng sự xuất hiện của cô đã khuấy động những cảm xúc mà anh tưởng rằng mình đã quên.
Chương 6: Cánh Cửa Ký Ức
Một buổi tối trời đổ mưa lớn, Vy ngồi bên cửa sổ, lặng lẽ nhìn những giọt mưa trượt dài trên khung kính. Sự lạnh lẽo của căn biệt thự càng khiến cô cảm thấy cô đơn hơn bao giờ hết.
Cánh cửa phòng bất ngờ mở ra. Là ông Phong. Ông mang theo một chiếc khay trà, đặt lên bàn và nhẹ nhàng nói:
"Cô Vy, tôi có chuyện muốn nói với cô."
Vy quay lại, ánh mắt tò mò. "Chuyện gì vậy, chú Phong?"
Ông Phong ngồi xuống ghế, đôi tay già nua đan chặt vào nhau. "Cậu chủ Hoàng Huy.. là một người mang nhiều vết thương trong lòng. Nếu cô thật sự muốn hiểu cậu ấy, tôi nghĩ mình nên kể cho cô nghe một chút."
Vy ngồi xuống đối diện, lặng lẽ lắng nghe.
"Cậu Huy từng có một người con gái rất quan trọng trong đời," ông Phong bắt đầu. "Cô ấy tên là Trâm Anh, là mối tình đầu của cậu chủ. Hai người họ yêu nhau say đắm, nhưng mọi thứ kết thúc đột ngột sau một tai nạn thảm khốc."
Vy tròn mắt ngạc nhiên. "Tai nạn sao?"
Ông Phong gật đầu. "Đúng vậy. Trâm Anh qua đời trong một vụ tai nạn xe hơi cách đây 3 năm. Cậu Huy không thể tha thứ cho bản thân vì nghĩ rằng mình là người đã gây ra tai nạn đó."
Vy lặng người, cảm nhận được nỗi đau trong từng lời kể của ông Phong.
"Kể từ đó, cậu Huy thay đổi. Cậu ấy trở nên lạnh lùng, xa cách với mọi người xung quanh. Căn nhà kính trong khu vườn chính là nơi cậu giữ những kỷ niệm về Trâm Anh – nơi mà cậu không muốn bất kỳ ai chạm vào."
Vy cảm thấy tim mình chùng xuống. Cô không ngờ Hoàng Huy, người đàn ông luôn tỏ ra mạnh mẽ và lạnh lùng, lại mang trong mình một nỗi đau sâu sắc như vậy.
"Chú Phong," Vy hỏi khẽ, "vậy tại sao anh ấy lại đồng ý ký hợp đồng hôn nhân này?"
Ông Phong mỉm cười buồn bã. "Có lẽ vì cậu ấy muốn che giấu nỗi đau, hoặc cũng có thể cậu ấy muốn dùng cuộc hôn nhân này như một cách để tránh sự quan tâm của gia đình."
Vy gật đầu, cảm thấy lòng mình nặng trĩu.
Tối hôm đó, cô đứng trước căn nhà kính, đôi mắt nhìn vào trong mà không dám bước tới. Cô tự nhủ rằng mình sẽ không tò mò nữa, nhưng trong lòng, một sự đồng cảm đã nhen nhóm.
Ở phía bên kia biệt thự, Hoàng Huy ngồi trong căn phòng làm việc, ánh mắt dán chặt vào tấm ảnh của Trâm Anh. Anh không biết rằng câu chuyện của mình đã được kể lại, và anh cũng không nhận ra rằng trái tim anh đang bắt đầu rung động vì một người khác.
Một ngọn gió lạnh thổi qua, mang theo những âm thanh mưa rơi lộp bộp trên mái nhà, như những ký ức cũ đang cố gắng quay trở về. Nhưng lần này, Hoàng Huy cảm thấy lòng mình nhẹ nhõm hơn một chút – có lẽ vì một người con gái đang dần bước vào cuộc sống của anh, lặng lẽ nhưng kiên định.
Chương 7: Lời Mời Bất Ngờ
Sáng hôm sau, Vy đang loay hoay chuẩn bị bữa sáng thì Hoàng Huy xuất hiện. Anh trông có vẻ bình thản hơn mọi ngày, nhưng ánh mắt vẫn giữ nét lạnh lùng quen thuộc.
"Chuẩn bị đi," Hoàng Huy nói, giọng ngắn gọn.
Vy ngơ ngác. "Chuẩn bị gì cơ?"
"Chúng ta có một buổi tiệc tối nay. Ba tôi yêu cầu cả hai phải có mặt."
Vy hơi bối rối, không nghĩ rằng mình sẽ phải tham gia những sự kiện xã giao kiểu này. Nhưng rồi cô gật đầu, cố gắng giữ vẻ điềm tĩnh.
Buổi tối, Vy khoác lên mình một chiếc váy dạ hội màu ngọc lục bảo, đơn giản nhưng tinh tế. Lần đầu tiên, cô thấy bản thân mình thực sự giống một "phu nhân" đúng nghĩa.
Hoàng Huy đứng chờ ở sảnh, mặc một bộ vest đen lịch lãm. Khi nhìn thấy Vy bước xuống cầu thang, ánh mắt anh thoáng chút bất ngờ. Nhưng ngay sau đó, anh nhanh chóng lấy lại vẻ lạnh lùng.
"Trông.. cũng ổn," anh buông một câu ngắn gọn.
Vy không đáp, chỉ mỉm cười nhẹ. Dù biết anh không thật lòng khen, nhưng trong ánh mắt ấy, cô nhận ra một sự công nhận ngầm.
Chiếc xe lăn bánh đưa cả hai đến một khách sạn sang trọng giữa trung tâm thành phố. Buổi tiệc là nơi quy tụ những nhân vật có máu mặt trong giới kinh doanh.
Vy cảm thấy hơi ngợp trước sự xa hoa và đông đúc. Nhưng khi bước vào khán phòng, cô nhanh chóng điều chỉnh biểu cảm, cố gắng tỏ ra tự nhiên nhất có thể.
"Vy, nhớ kỹ," Hoàng Huy ghé tai cô nói nhỏ, "đừng để lộ bất kỳ điều gì về hợp đồng này. Nếu có ai hỏi, cứ trả lời như chúng ta là một cặp vợ chồng thực sự."
Cô gật đầu, cảm nhận được sự nghiêm túc trong giọng nói của anh.
Buổi tiệc trôi qua khá suôn sẻ. Vy nhanh chóng thích nghi với những cuộc trò chuyện xã giao và ánh mắt tò mò từ những người xung quanh. Nhưng rồi, một người phụ nữ xinh đẹp bước đến, đôi mắt sắc lạnh nhìn Vy đầy soi mói.
"Hoàng Huy, đã lâu không gặp," cô ta nói, giọng ngọt ngào nhưng đầy ẩn ý.
"Chào Linh," Hoàng Huy đáp, giọng anh bình thản nhưng đôi chút cứng nhắc.
Linh quay sang Vy, mỉm cười đầy khiêu khích. "Cô đây là?"
"Vợ tôi," Hoàng Huy trả lời ngay, nắm lấy tay Vy một cách tự nhiên.
Vy bất ngờ, nhưng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, mỉm cười gật đầu. "Chào chị, tôi là Vy."
Linh cười nhạt, ánh mắt lướt qua Vy như muốn dò xét. "Cô thật may mắn. Nhưng cũng lạ thật, tôi chưa từng nghe Hoàng Huy nhắc gì về cô trước đây."
"Tôi không thích phô trương chuyện riêng tư," Hoàng Huy đáp lạnh lùng, ánh mắt sắc bén như muốn cắt ngang cuộc đối thoại.
Linh khựng lại, nhưng vẫn giữ vẻ ngoài lịch sự. "Thôi được rồi. Hy vọng chúng ta sẽ gặp lại."
Cô ta rời đi, để lại một bầu không khí nặng nề.
"Cô ta là ai vậy?" Vy hỏi khi cả hai đã rời khỏi đám đông.
"Một người không quan trọng," Hoàng Huy đáp, nhưng ánh mắt anh ánh lên vẻ phức tạp.
Vy không hỏi thêm, nhưng trong lòng cô trỗi dậy một cảm giác bất an. Linh rõ ràng không phải là một người đơn giản. Và với sự xuất hiện của cô ta, Vy biết rằng mối quan hệ giả tạo này sẽ không thể yên ổn mãi mãi.
Tối đó, khi trở về biệt thự, Vy đứng trước gương, nhìn vào chính mình. Trong lòng, cô tự hỏi: Liệu mình có thể tiếp tục đóng vai "vợ hoàn hảo" của Hoàng Huy, hay cô đã vô tình bị kéo vào một vòng xoáy phức tạp hơn nhiều?
Chương 8: Sóng Ngầm
Những ngày sau buổi tiệc, Vy cảm nhận rõ sự thay đổi trong bầu không khí tại biệt thự. Hoàng Huy trở nên ít nói hơn, thậm chí thường xuyên ra ngoài đến tận khuya. Sự im lặng của anh khiến Vy cảm thấy khó chịu, như thể một cơn bão đang âm thầm tích tụ.
Một buổi chiều, Vy quyết định ra vườn kính để tìm chút yên bình. Cô muốn chăm sóc vài chậu hoa mà trước đó mình đã trồng. Nhưng khi vừa đến gần, cô nghe thấy tiếng nói chuyện bên trong.
"Cô quay lại đây làm gì?" Đó là giọng của Hoàng Huy, lạnh lùng và gay gắt hơn thường ngày.
"Hoàng Huy, anh thật sự nghĩ rằng tôi không còn quan tâm đến anh sao?" Giọng nói ấy rất quen – là Linh, người phụ nữ ở buổi tiệc.
Vy lặng lẽ nép mình sau tán cây, cố gắng nghe rõ hơn.
"Quan tâm?" Hoàng Huy bật cười khinh bỉ. "Cô đã bỏ tôi vào thời điểm tôi cần cô nhất, và bây giờ cô lại dùng cái cớ đó để quay lại?"
Linh đáp, giọng mềm mỏng nhưng đầy mưu mô: "Tôi không hề muốn rời xa anh. Nhưng khi đó tôi không có lựa chọn.. Anh hiểu mà."
"Hiểu?" Hoàng Huy nhấn mạnh. "Điều duy nhất tôi hiểu là cô đã phản bội tôi, và giờ cô quay lại chỉ để làm gì? Phá hoại cuộc sống của tôi sao?"
Không gian rơi vào im lặng. Vy cảm nhận được cơn giận dữ ngầm của Hoàng Huy, nhưng cũng thấy rõ sự kiên nhẫn của Linh.
"Cuộc sống của anh ư?" Linh nhếch môi. "Anh nghĩ cô gái đó có thể thay thế tôi sao? Một cuộc hôn nhân giả tạo.. thật buồn cười."
Vy lặng người khi nghe những lời đó. Linh đã biết sự thật về cuộc hôn nhân của họ.
Hoàng Huy đáp lại, giọng cứng rắn: "Cô không có quyền xen vào chuyện của tôi. Rời khỏi đây ngay trước khi tôi mất kiên nhẫn."
Tiếng giày cao gót lộp cộp vang lên, báo hiệu Linh đã rời khỏi. Vy vội vã chạy về phòng trước khi bị phát hiện.
Cả đêm, Vy không tài nào ngủ được. Những lời của Linh cứ vang vọng trong đầu cô, như một lời cảnh báo rằng sự bình yên mong manh này sắp kết thúc.
* * *
Sáng hôm sau, Hoàng Huy trở về sau buổi họp tại công ty. Anh trông có vẻ mệt mỏi, nhưng vẫn giữ vẻ điềm tĩnh thường thấy.
Vy quyết định không thể im lặng nữa. "Anh biết Linh đã phát hiện ra chuyện của chúng ta, đúng không?"
Hoàng Huy khựng lại, ánh mắt anh lóe lên một tia bất ngờ. "Cô nghe lén?"
Vy lúng túng nhưng không né tránh. "Tôi không cố ý. Nhưng anh định làm gì với cô ta?"
Hoàng Huy thở dài, xoa nhẹ thái dương. "Cô không cần phải lo. Tôi sẽ giải quyết chuyện này."
"Anh nghĩ có thể che giấu mãi sao?" Vy hỏi, giọng hơi run. "Nếu cô ta nói ra.."
"Đủ rồi!" Hoàng Huy cắt ngang, giọng anh đầy sự kiềm chế. "Tôi đã nói là tôi sẽ lo. Cô chỉ cần làm tốt vai trò của mình, đừng xen vào."
Vy cắn chặt môi, cảm thấy bị tổn thương bởi thái độ lạnh nhạt của anh. Nhưng cô cũng biết rằng, trong mối quan hệ này, cô không có quyền yêu cầu gì hơn.
Cô quay lưng, bước ra khỏi phòng. Nhưng trong lòng, Vy biết rằng những ngày tới sẽ không hề dễ dàng. Sóng ngầm đang dần nổi lên, và cô không thể trốn tránh mãi.
Chương 9: Bí Mật Từ Quá Khứ
Những ngày sau đó, Vy cố gắng giữ khoảng cách với Hoàng Huy. Cô nhận ra rằng mỗi khi cố gắng hiểu anh, cô chỉ nhận lại sự lạnh lùng và những bức tường không thể xuyên thủng. Nhưng điều đó không ngăn được cô tò mò về Linh và mối quan hệ giữa họ.
Một buổi sáng, trong lúc dọn dẹp phòng làm việc của Hoàng Huy, Vy tình cờ phát hiện một chiếc hộp nhỏ được giấu kín trong ngăn kéo bàn. Cô do dự, nhưng sự tò mò đã thắng. Cô mở hộp ra và nhìn thấy một bức ảnh cũ.
Trong ảnh, Hoàng Huy đứng cạnh Linh, cả hai mỉm cười rạng rỡ. Họ trông rất hạnh phúc, khác xa với con người lạnh lùng của Hoàng Huy hiện tại.
Bên dưới bức ảnh là một lá thư ngắn. Nội dung thư viết:
"Hoàng Huy, em xin lỗi vì phải rời xa anh. Em không có lựa chọn nào khác. Hy vọng một ngày nào đó, anh sẽ hiểu và tha thứ cho em. Linh."
Vy cầm lá thư, cảm giác như đang chạm vào một phần ký ức đau buồn của Hoàng Huy. Cô không biết rõ Linh đã làm gì, nhưng có vẻ như chuyện này đã để lại một vết thương sâu trong lòng anh.
Đúng lúc đó, cửa phòng bật mở. Hoàng Huy bước vào, ánh mắt anh tối sầm lại khi nhìn thấy Vy cầm chiếc hộp.
"Cô đang làm gì vậy?" Giọng anh trầm thấp, đầy sự cảnh cáo.
"Tôi.. tôi chỉ vô tình thấy nó khi dọn dẹp," Vy lắp bắp.
"Đừng bao giờ đụng vào những thứ không phải của cô!" Hoàng Huy giật lấy chiếc hộp, đôi mắt anh ánh lên sự giận dữ pha lẫn đau khổ.
Vy đứng lặng, cảm thấy hối hận vì đã xâm phạm không gian riêng tư của anh. Nhưng cô không thể ngăn mình hỏi: "Linh.. là người rất quan trọng với anh, đúng không?"
Hoàng Huy không trả lời ngay. Anh cất chiếc hộp vào ngăn kéo, khóa lại, rồi quay sang Vy. "Đúng vậy. Cô ấy từng rất quan trọng. Nhưng chuyện đó không liên quan đến cô. Tập trung vào vai trò của mình, và đừng cố tìm hiểu nữa."
Anh rời khỏi phòng, để lại Vy với những cảm xúc hỗn loạn.
* * *
Tối hôm đó, Vy không thể chợp mắt. Những câu hỏi không ngừng xoay quanh trong đầu cô: Linh đã làm gì để khiến Hoàng Huy tổn thương đến vậy? Và tại sao cô ấy lại quay lại ngay lúc này?
Khi bước ra ban công để hít thở không khí, cô bất ngờ thấy ánh đèn từ phòng làm việc của Hoàng Huy vẫn sáng. Anh đang ngồi bên bàn, nhìn chăm chăm vào bức ảnh cũ trong tay.
Lần đầu tiên, Vy nhận ra phía sau vẻ ngoài cứng rắn của anh là một trái tim chịu nhiều tổn thương. Có lẽ, cuộc hôn nhân giả tạo này không chỉ là một giao kèo kinh doanh. Nó còn là cách anh trốn tránh cảm xúc thật của mình.
Vy thở dài, cảm thấy một sự đồng cảm kỳ lạ dâng lên trong lòng. Dù sao đi nữa, cả cô và Hoàng Huy đều là những con người đang tìm cách đối mặt với những vết thương riêng. Và dù mối quan hệ này có bắt đầu từ một bản hợp đồng, nhưng cô biết rằng, dần dần, nó đang thay đổi.
Chương 10: Cuộc Đối Đầu
Một buổi chiều, khi Vy đang tưới cây trong vườn, một chiếc xe hơi sang trọng tiến vào cổng biệt thự. Từ trong xe, Linh bước xuống với vẻ tự tin thường thấy. Dù không muốn, nhưng Vy vẫn phải thừa nhận rằng cô ấy rất đẹp, và dường như mọi thứ xung quanh cô ấy đều bị lu mờ.
Linh nhìn thấy Vy, nụ cười thoáng xuất hiện trên môi, nhưng ánh mắt thì lạnh lùng. Cô ta bước tới, gót giày vang lên từng tiếng chát chúa trên nền đá.
"Cô là Vy, đúng không?" Linh lên tiếng, giọng điệu nhẹ nhàng nhưng chứa đầy ẩn ý.
Vy gật đầu, cố giữ bình tĩnh. "Phải. Cô đến tìm Hoàng Huy à?"
"Đúng thế. Nhưng trước khi gặp anh ấy, tôi muốn nói vài lời với cô." Linh cười nhạt.
Vy cau mày, cảm thấy có điều gì đó không ổn. "Chúng ta không có gì để nói với nhau."
"Ồ, tôi nghĩ là có." Linh bước gần hơn, giọng cô ta trầm xuống. "Tôi biết rất rõ về mối quan hệ của hai người. Một cuộc hôn nhân giả tạo. Cô không nghĩ rằng trò lừa đảo này có thể kéo dài mãi chứ?"
Vy nắm chặt tay, nhưng cố giữ giọng điềm tĩnh: "Chuyện giữa tôi và anh ấy không liên quan đến cô."
"Không liên quan?" Linh bật cười. "Cô thật sự nghĩ mình có thể thay thế vị trí của tôi trong lòng anh ấy sao? Đừng ngây thơ như thế."
Những lời của Linh như một nhát dao cứa sâu vào lòng Vy. Cô biết Linh đang cố tình khiêu khích, nhưng cô không thể để mình bị cuốn vào trò chơi này.
"Cô nói xong chưa?" Vy đáp lại, giọng lạnh lùng. "Nếu cô muốn gặp anh ấy, thì cứ việc. Nhưng tôi khuyên cô nên giữ khoảng cách và đừng xen vào chuyện của chúng tôi."
Linh nhếch môi, vẻ mặt đầy thách thức. "Chúng ta cứ chờ xem."
Cô ta quay người, bước thẳng vào nhà mà không đợi sự cho phép.
* * *
Hoàng Huy đang làm việc trong phòng khách thì Linh bước vào. Anh nhìn thấy cô, ánh mắt lập tức trở nên lạnh lùng.
"Linh, cô đến đây làm gì?"
"Tôi muốn nói chuyện." Linh ngồi xuống ghế đối diện, không hề để tâm đến sự lạnh nhạt của anh.
"Chúng ta không còn gì để nói." Hoàng Huy trả lời dứt khoát.
"Anh thật sự nghĩ mình có thể sống hạnh phúc bên cô ta sao?" Linh nhếch môi. "Cô gái đó không thuộc về thế giới của anh, Hoàng Huy. Cô ta chỉ là một con cờ trong trò chơi này."
Hoàng Huy siết chặt tay, cố giữ bình tĩnh. "Cô không có quyền phán xét Vy. Cô ấy là vợ tôi, và chuyện của chúng tôi không liên quan đến cô."
Linh bật cười, tiếng cười lạnh lẽo vang vọng khắp căn phòng. "Vợ? Anh nghĩ cô ta có thể thay thế tôi sao? Anh đang tự lừa dối mình."
Hoàng Huy đứng bật dậy, ánh mắt anh rực lửa. "Đủ rồi, Linh! Cô đã lựa chọn rời đi, vậy thì đừng quay lại để phá hoại cuộc sống của tôi nữa. Cô không còn chỗ trong trái tim tôi."
Linh nhìn anh, vẻ mặt thoáng qua sự đau đớn, nhưng cô nhanh chóng che giấu nó. "Anh sẽ phải hối hận vì những lời này, Hoàng Huy."
Cô ta đứng dậy, rời khỏi phòng mà không ngoảnh lại.
* * *
Vy đứng lặng lẽ bên cửa, nghe toàn bộ cuộc trò chuyện. Những lời của Linh như một cơn sóng dữ ập đến, nhưng phản ứng của Hoàng Huy khiến lòng cô dậy lên một cảm giác khó tả – là sự ấm áp, xen lẫn chút đau lòng.
Dù cuộc hôn nhân này chỉ là giả tạo, nhưng dường như, nó đang dần có ý nghĩa hơn với cả hai. Và Vy biết, cô không thể để Linh tiếp tục làm tổn thương Hoàng Huy – hay chính cô – thêm nữa.
Chương 11: Tình Cảm Bắt Đầu Thay Đổi
Tối hôm đó, Vy ngồi lặng lẽ trên ban công, ánh mắt hướng về bầu trời đêm đầy sao. Cô nghĩ về những gì đã xảy ra trong ngày, từ cuộc đối đầu với Linh đến cách Hoàng Huy bảo vệ cô trước mặt cô ta.
Trái tim cô có chút lạ lẫm. Cô không hiểu tại sao mình lại cảm thấy ấm áp khi Hoàng Huy đứng về phía cô, dù giữa họ chẳng có gì ngoài một bản hợp đồng.
Tiếng bước chân vang lên, kéo Vy ra khỏi dòng suy nghĩ. Hoàng Huy xuất hiện, tay cầm một ly trà nóng. Anh đặt ly trà trước mặt cô và ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh.
"Cô ổn chứ?" Anh hỏi, giọng trầm nhưng không còn lạnh lùng như thường lệ.
Vy gật đầu, nhìn anh với vẻ ngạc nhiên. "Cảm ơn anh.. vì đã bảo vệ tôi trước Linh."
Hoàng Huy cười nhạt, ánh mắt anh xa xăm. "Tôi không thích người khác xâm phạm đến những gì thuộc về tôi, dù là hợp đồng hay không."
Lời nói của anh khiến tim Vy đập mạnh. Cô cố giữ bình tĩnh, hỏi: "Anh còn tình cảm với Linh không?"
Hoàng Huy im lặng một lúc, ánh mắt dừng lại nơi những ngôi sao. "Cô ấy từng là tất cả với tôi. Nhưng giờ thì không. Linh là quá khứ, còn tôi phải sống cho hiện tại."
Vy không biết phải trả lời thế nào. Cô cảm nhận được sự chân thành trong lời nói của anh, nhưng cũng không thể ngăn bản thân cảm thấy bất an.
"Còn cô thì sao?" Hoàng Huy đột nhiên hỏi, ánh mắt quay lại nhìn Vy. "Cô nghĩ gì về cuộc hôn nhân này?"
Vy ngạc nhiên trước câu hỏi. Cô mỉm cười nhẹ, cố gắng che giấu sự bối rối. "Tôi nghĩ.. nó kỳ lạ. Nhưng cũng nhờ nó mà tôi được biết một Hoàng Huy không hoàn toàn như vẻ ngoài."
Anh khẽ cười, một nụ cười hiếm hoi. "Cô là người đầu tiên nói như vậy."
Khoảng lặng giữa họ kéo dài, nhưng không hề khó chịu. Dường như, lần đầu tiên, cả hai tìm thấy một sự kết nối không lời.
* * *
Những ngày tiếp theo, mối quan hệ giữa Vy và Hoàng Huy dần thay đổi. Anh không còn giữ khoảng cách quá xa, còn cô thì bắt đầu hiểu hơn về anh – không chỉ là một doanh nhân lạnh lùng, mà là một con người với những vết thương và cảm xúc sâu sắc.
Cả hai thường ngồi cùng nhau vào buổi tối, nói về những điều nhỏ nhặt trong cuộc sống. Hoàng Huy thỉnh thoảng kể về tuổi thơ của mình, những ngày anh sống dưới cái bóng của một gia đình quyền lực nhưng cô độc. Vy lắng nghe, không ngắt lời, chỉ âm thầm cảm nhận.
Và rồi, một tối nọ, khi đang cùng nhau ngắm trăng trên ban công, Hoàng Huy bất ngờ hỏi: "Cô có tin vào định mệnh không?"
Vy ngạc nhiên trước câu hỏi. "Tôi không biết. Có lẽ.. định mệnh là thứ con người tạo ra."
Hoàng Huy gật đầu, ánh mắt anh ánh lên một tia sáng lạ lùng. "Có lẽ cô nói đúng. Và tôi nghĩ, cuộc gặp gỡ giữa chúng ta cũng là một phần của định mệnh đó."
Vy không trả lời. Cô chỉ nhìn anh, lòng đầy bối rối và xao động.
Phải chăng, cuộc hôn nhân này không còn là một hợp đồng đơn thuần nữa?
Chương 12: Lời Hứa Dưới Ánh Trăng
Đêm hôm đó, ánh trăng mờ ảo chiếu sáng cả khu vườn, tạo nên khung cảnh vừa yên bình vừa kỳ bí. Vy và Hoàng Huy vẫn ngồi trên ban công, lặng lẽ bên nhau. Không ai nói gì, nhưng dường như cả hai đều cảm nhận được một sợi dây vô hình đang kéo họ lại gần hơn.
"Vy," Hoàng Huy lên tiếng, phá vỡ sự im lặng.
Vy quay sang nhìn anh, ánh mắt đầy sự tò mò.
"Cô có nghĩ rằng.. đôi khi, chúng ta phải làm điều gì đó vượt ra khỏi kế hoạch ban đầu của mình không?" Hoàng Huy hỏi, giọng anh thoáng chút trầm tư.
Vy cười nhẹ, trả lời: "Tôi nghĩ điều đó xảy ra thường xuyên hơn chúng ta tưởng. Chẳng phải cuộc hôn nhân này cũng nằm ngoài kế hoạch của anh sao?"
Hoàng Huy bật cười, một nụ cười hiếm hoi nhưng đầy chân thành. "Cô nói đúng. Cuộc hôn nhân này không nằm trong kế hoạch của tôi. Nhưng.. tôi bắt đầu thấy rằng có lẽ nó không tệ như tôi nghĩ."
Vy ngạc nhiên trước lời nói của anh. Cô nhìn vào mắt anh, cố gắng đọc được những gì anh đang nghĩ. "Ý anh là sao?"
Hoàng Huy im lặng một lúc, như đang lựa chọn từ ngữ. "Tôi không biết. Nhưng có lẽ, cuộc hôn nhân này đã giúp tôi nhìn nhận lại nhiều thứ. Về bản thân tôi, và.. về cô."
Trái tim Vy khẽ rung lên. Cô không biết phải đáp lại thế nào.
"Vy, tôi muốn hỏi cô một điều," Hoàng Huy tiếp tục. "Nếu không có bản hợp đồng này, cô nghĩ chúng ta sẽ như thế nào?"
Câu hỏi khiến Vy sững người. Cô không biết phải trả lời ra sao, bởi chính cô cũng không chắc chắn.
"Có lẽ chúng ta sẽ là hai người xa lạ, không bao giờ gặp nhau," cô nói, cố gắng giữ giọng bình tĩnh.
Hoàng Huy khẽ gật đầu, nhưng ánh mắt anh lại ánh lên vẻ tiếc nuối. "Có lẽ. Nhưng bây giờ, tôi không muốn nghĩ về điều đó nữa."
Vy im lặng, nhìn anh dưới ánh trăng. Dường như, trong khoảnh khắc ấy, cô thấy được một Hoàng Huy hoàn toàn khác – một người đàn ông không còn che giấu cảm xúc thật của mình.
"Dù thế nào đi nữa," Hoàng Huy nói, giọng anh trầm xuống, "tôi sẽ không để bất kỳ ai làm tổn thương cô. Đây là lời hứa của tôi."
Vy ngỡ ngàng trước lời hứa của anh. Cô không biết anh nói những lời này vì trách nhiệm hay vì một lý do khác. Nhưng dù sao đi nữa, chúng khiến lòng cô ấm áp hơn bao giờ hết.
"Cảm ơn anh," Vy thì thầm, nụ cười nhẹ nở trên môi.
Dưới ánh trăng, họ ngồi đó, hai tâm hồn như xích lại gần nhau hơn bao giờ hết. Nhưng cả hai đều biết, thử thách thực sự vẫn còn ở phía trước, và họ phải chuẩn bị đối mặt với mọi điều đang chờ đợi.
Chương 13: Sóng Gió Đầu Tiên
Buổi sáng hôm sau, một bầu không khí khác lạ tràn ngập khắp biệt thự. Vy cảm nhận được điều gì đó không ổn khi thấy các nhân viên đi lại hối hả, ánh mắt đầy lo lắng.
"Có chuyện gì vậy?" Vy khẽ hỏi một người giúp việc khi đi ngang qua.
"Thưa cô, ông chủ đang họp gấp trong phòng làm việc. Hình như có rắc rối lớn với công ty." Người giúp việc trả lời, giọng lo lắng.
Vy không hỏi thêm, nhưng lòng cô bỗng chùng xuống. Cô nhanh chóng đi tới phòng làm việc của Hoàng Huy.
Cánh cửa khép hờ, Vy đứng bên ngoài và nghe loáng thoáng tiếng nói vọng ra.
"Dự án quan trọng nhất của chúng ta đã bị đối thủ cướp mất hợp đồng, và còn có tin đồn rằng nội bộ công ty bị rò rỉ thông tin!" Một giọng nói gấp gáp vang lên, có lẽ là của một trong những trợ lý cấp cao.
"Điều tra ngay! Tôi không chấp nhận việc này xảy ra trong công ty của mình," giọng của Hoàng Huy vang lên, mạnh mẽ và dứt khoát.
Vy lặng người. Cô không hiểu hết những gì đang xảy ra, nhưng rõ ràng đây là một cuộc khủng hoảng lớn.
Khi cô định quay đi, cánh cửa bất ngờ mở ra. Hoàng Huy bước ra, ánh mắt anh thoáng chút ngạc nhiên khi thấy cô.
"Cô ở đây làm gì?" Anh hỏi, giọng khàn đặc.
"Tôi nghe nói có chuyện không hay.. Tôi chỉ muốn xem anh có cần giúp gì không." Vy đáp, ánh mắt đầy lo lắng.
Hoàng Huy thoáng im lặng, sau đó anh nở một nụ cười mệt mỏi. "Cảm ơn cô, nhưng đây là chuyện của công ty. Tôi sẽ xử lý được."
Vy biết anh không muốn cô lo lắng, nhưng cô không thể ngồi yên khi thấy anh như vậy. "Nếu anh cần ai đó lắng nghe, tôi luôn ở đây."
Lời nói của cô khiến Hoàng Huy khẽ sững lại. Anh nhìn cô, ánh mắt dần dịu đi. "Cảm ơn cô, Vy. Cô là một trong số ít người tôi có thể tin tưởng lúc này."
Lời nói ấy khiến tim Vy khẽ rung động.
* * *
Cả ngày hôm đó, Hoàng Huy bận rộn với những cuộc họp liên miên. Vy không biết làm gì hơn ngoài việc âm thầm chuẩn bị một bữa tối thịnh soạn, hy vọng có thể giúp anh thư giãn một chút.
Khi Hoàng Huy trở về, anh trông kiệt sức. Nhưng khi nhìn thấy bàn ăn đã được chuẩn bị cẩn thận, ánh mắt anh hiện lên sự ngạc nhiên và biết ơn.
"Cô làm tất cả những thứ này?" Anh hỏi, giọng pha chút mềm mại.
Vy mỉm cười. "Tôi nghĩ anh cần một bữa ăn ngon để nạp lại năng lượng. Ngồi xuống đi."
Suốt bữa ăn, Hoàng Huy không nói nhiều, nhưng anh ăn nhiều hơn thường ngày. Sau khi bữa tối kết thúc, anh ngồi lại, ánh mắt chăm chú nhìn Vy.
"Cô thực sự không giống những gì tôi nghĩ ban đầu," anh nói, giọng trầm nhưng đầy sự chân thành.
Vy khẽ cười. "Anh cũng vậy. Nhưng tôi nghĩ, đôi khi những điều bất ngờ lại làm cuộc sống thú vị hơn."
Hoàng Huy im lặng, ánh mắt anh như đọng lại ở nụ cười của cô.
Đêm đó, lần đầu tiên sau nhiều ngày, cả hai cảm thấy lòng nhẹ nhõm hơn. Nhưng cả Vy và Hoàng Huy đều biết, những thử thách lớn hơn vẫn đang chờ đợi họ ở phía trước.
Chương 14: Bóng Tối Lộ Diện
Sáng hôm sau, khi Vy vừa bước xuống cầu thang, một giọng nói lạnh lùng vang lên từ phía cửa chính.
"Chào cô dâu mới. Cô là Vy phải không?"
Vy nhìn lên, trước mặt cô là một người phụ nữ xinh đẹp nhưng ánh mắt sắc lạnh. Bà ta mặc một bộ váy sang trọng, từng cử chỉ toát lên sự quyền lực.
"Bà là?" Vy hỏi, cố giữ bình tĩnh.
"Tôi là bà Dung, mẹ của Hoàng Huy." Giọng bà đầy quyền uy.
Vy khẽ giật mình. Cô không ngờ lại gặp mẹ chồng mình trong hoàn cảnh bất ngờ như vậy.
"Chào bác, cháu là Vy," cô cúi đầu chào lễ phép.
Bà Dung quan sát Vy từ đầu đến chân, ánh mắt thoáng chút khinh thường. "Tôi nghe nói cô là vợ hợp đồng của con trai tôi. Thật thú vị khi cuối cùng tôi cũng được gặp cô."
Lời nói của bà Dung khiến Vy bối rối. Cô không biết phải đáp lại thế nào.
"Tôi đến đây không phải để chào hỏi. Tôi chỉ muốn nhắc cô nhớ rõ vị trí của mình. Mối quan hệ này sẽ không tồn tại lâu. Khi hợp đồng kết thúc, tôi muốn cô biến mất khỏi cuộc đời con trai tôi."
Vy siết chặt tay, cố gắng giữ bình tĩnh. "Cháu hiểu rồi. Nhưng cháu hy vọng bác có thể cho cháu một chút thời gian để chứng minh bản thân."
Bà Dung nhếch môi, nở một nụ cười lạnh. "Chứng minh? Được thôi. Nhưng tôi cảnh báo cô, tôi sẽ không dễ dàng chấp nhận một người như cô."
Nói xong, bà quay người bỏ đi, để lại Vy đứng đó, lòng nặng trĩu.
* * *
Khi Hoàng Huy trở về, Vy vẫn ngồi lặng lẽ trong phòng khách, ánh mắt đượm buồn. Anh nhận ra ngay có điều gì đó không ổn.
"Mẹ tôi đã đến đây, phải không?" Anh hỏi, giọng đầy vẻ chắc chắn.
Vy gật đầu, nhưng không nói gì.
"Bà ấy đã nói gì với cô?" Hoàng Huy tiến lại gần, ánh mắt lo lắng.
"Không có gì đâu. Bà chỉ muốn gặp tôi và nhắc nhở về.. hợp đồng của chúng ta." Vy trả lời, cố gắng giữ vẻ bình thản.
Hoàng Huy thở dài, ngồi xuống bên cạnh cô. "Tôi xin lỗi. Mẹ tôi luôn như vậy. Bà không tin tưởng bất kỳ ai."
Vy nhìn anh, cảm nhận được sự mệt mỏi trong lời nói của anh. "Tôi hiểu mà. Tôi không trách bà."
Hoàng Huy im lặng một lúc, rồi anh nắm lấy tay cô, điều mà anh chưa từng làm trước đây.
"Vy, dù mẹ tôi có nói gì, cô cũng đừng bận tâm. Tôi sẽ bảo vệ cô."
Lời nói của anh khiến trái tim Vy khẽ rung lên. Dù là hợp đồng hay không, sự chân thành trong ánh mắt anh khiến cô cảm thấy an lòng.
* * *
Tuy nhiên, sóng gió chưa dừng lại ở đó. Tối hôm ấy, Hoàng Huy nhận được một cuộc gọi từ trợ lý của mình. Khuôn mặt anh lập tức biến sắc sau khi nghe xong.
"Có chuyện gì vậy?" Vy hỏi, lo lắng.
"Có một kẻ đã gửi thư nặc danh, đe dọa sẽ phơi bày những bí mật của gia đình tôi nếu chúng tôi không đáp ứng yêu cầu của hắn."
Vy cảm thấy lạnh sống lưng. Cô không biết bí mật gì đang bị đe dọa, nhưng rõ ràng, những ngày yên bình của họ sắp bị phá vỡ.
"Chúng ta sẽ làm gì?" Cô hỏi, ánh mắt đầy lo lắng.
Hoàng Huy nhìn cô, ánh mắt đầy sự cương quyết. "Chúng ta sẽ không để kẻ đó đạt được mục đích. Tôi không để bất kỳ ai hủy hoại gia đình này, cũng như cô."
Lời nói của anh như một lời thề. Nhưng Vy biết, sóng gió thực sự vẫn còn đang chờ họ phía trước, và lần này, nó sẽ không dễ dàng vượt qua.
Chương 15: Bí Mật Gia Tộc
Hoàng Huy ngay lập tức triệu tập một cuộc họp kín với đội ngũ tin cậy của mình. Trong phòng làm việc, không khí căng thẳng bao trùm khi từng giả thuyết và kế hoạch đối phó được đưa ra. Vy, dù không được mời tham dự, nhưng lòng cô tràn đầy lo lắng.
Cô quyết định ngồi chờ ngoài phòng, không rời đi dù chỉ một bước.
Khoảng hai giờ sau, Hoàng Huy bước ra, vẻ mặt đầy mệt mỏi nhưng ánh mắt vẫn rực lửa. Anh nhìn thấy Vy ngồi đó, đầu dựa vào ghế, đôi mắt khẽ nhắm lại.
"Vy.." Anh khẽ gọi.
Cô giật mình tỉnh dậy, vội đứng lên. "Mọi việc ổn chứ?"
Hoàng Huy nhìn cô, đôi mắt dịu đi một chút. "Chưa thể nói là ổn, nhưng ít nhất chúng tôi đã có kế hoạch. Cô không cần lo lắng."
Vy gật đầu, nhưng trong lòng vẫn không yên. "Nếu có gì cần, anh hãy nói. Tôi muốn giúp."
Hoàng Huy khẽ cười, dù nụ cười ấy chẳng mấy vui vẻ. "Cô đã giúp đủ nhiều rồi. Tôi không muốn kéo cô vào chuyện này."
Dứt lời, anh rời đi, để lại Vy đứng đó với hàng tá câu hỏi trong đầu.
* * *
Tối hôm ấy, khi mọi người trong biệt thự đã ngủ, Vy không tài nào chợp mắt. Cô quyết định đi xuống bếp lấy nước, nhưng khi đi ngang qua phòng làm việc của Hoàng Huy, cô thấy ánh sáng vẫn còn hắt ra từ khe cửa.
Tò mò, cô tiến lại gần và nghe thấy giọng nói trầm khàn của anh.
".. Nếu thông tin về dự án này bị lộ, chúng ta sẽ mất tất cả. Không chỉ danh tiếng, mà còn cả tương lai của công ty."
Ngừng một lúc, anh tiếp tục. "Phải, tôi biết nguy cơ là gì. Nhưng tôi sẽ không để gia tộc mình bị đe dọa."
Vy khẽ lùi lại, không muốn nghe thêm nữa. Nhưng khi vừa quay đi, cô vô tình làm rơi chiếc ly trên tay.
"Vy?" Giọng Hoàng Huy vang lên từ trong phòng.
Cô cứng đờ, không biết nên làm gì. Một lát sau, cánh cửa phòng mở ra. Hoàng Huy đứng đó, ánh mắt vừa ngạc nhiên vừa có chút giận dữ.
"Cô làm gì ở đây giờ này?"
"Tôi.. tôi không ngủ được. Tôi chỉ đi lấy nước.." Vy ấp úng.
Hoàng Huy thở dài, vẻ mặt dịu đi một chút. "Vào đây."
Vy bước vào, lòng đầy lo lắng.
"Cô đã nghe thấy gì?" Anh hỏi, ánh mắt chăm chú nhìn cô.
Vy thành thật. "Không nhiều. Chỉ là anh đang nói về một dự án nào đó.. và những nguy cơ."
Hoàng Huy nhìn cô một lúc lâu, sau đó anh ngồi xuống ghế, khẽ thở dài. "Tôi không muốn cô bị cuốn vào những rắc rối này, nhưng có lẽ cô nên biết. Gia tộc tôi từ lâu đã có một bí mật mà chúng tôi luôn cố gắng che giấu. Nếu bí mật này bị lộ, không chỉ công ty mà cả gia đình tôi sẽ gặp nguy hiểm."
Vy ngồi xuống bên cạnh anh, ánh mắt đầy cảm thông. "Tôi không biết bí mật đó là gì, nhưng tôi tin anh sẽ tìm được cách giải quyết. Và nếu cần, tôi sẵn sàng giúp anh."
Lời nói của cô khiến Hoàng Huy khẽ sững lại. Anh nhìn cô, trong lòng bỗng dâng lên một cảm giác khó tả.
"Cảm ơn cô, Vy. Có lẽ, sự xuất hiện của cô không phải là một sai lầm."
Trong khoảnh khắc đó, khoảng cách giữa họ như dần bị thu hẹp. Nhưng cả hai đều hiểu rằng, trước mắt họ vẫn là những thử thách lớn lao, và chỉ có sự tin tưởng mới giúp họ vượt qua tất cả.
Tác giả: [xaololi]
* * *
Văn án:
Lê Mai Lan, một cô gái bình thường sống ở một thành phố nhộn nhịp, đang đối mặt với khủng hoảng gia đình. Khi tài chính của gia đình cạn kiệt, cô đành phải đồng ý ký một hợp đồng hôn nhân với Vũ Hoàng Minh – người thừa kế duy nhất của tập đoàn Minh Hoàng nổi tiếng. Anh không chỉ là một người đàn ông lạnh lùng, kiêu ngạo mà còn là một "hoàng tử bóng đêm" trong giới ngầm đầy quyền lực và nguy hiểm.
Ban đầu, Mai Lan chỉ nghĩ rằng đây sẽ là một mối quan hệ thực dụng, với những lợi ích rõ ràng. Nhưng càng tiếp xúc với Hoàng Minh, cô càng nhận ra rằng anh không chỉ là một người cô có thể dễ dàng đoán biết. Quá khứ của anh ẩn chứa những bí mật, và cuộc sống này không chỉ đơn giản là những gì cô nhìn thấy. Liệu tình yêu có thể nảy nở trong một cuộc hôn nhân không có sự lựa chọn, hay tất cả chỉ là một trò chơi của số phận?
* * *
Chương 1: Lời Đề Nghị Kỳ Lạ
Nguyễn Vy, một cô gái 22 tuổi, sinh ra và lớn lên trong một khu phố nghèo ở ngoại ô Hà Nội. Cuộc sống của cô trôi qua một cách giản dị nhưng đầy khó khăn. Vy vừa tốt nghiệp đại học ngành kế toán và đang vật lộn tìm việc làm để phụ giúp gia đình trả nợ. Mỗi ngày, cô đều cố gắng hết sức để tìm kiếm cơ hội, nhưng may mắn dường như chẳng mỉm cười với cô.
Một buổi tối đầu hè, khi ánh đèn đường vàng vọt soi rọi con phố nhỏ, Vy đang ngồi bên quầy bán nước mía phụ giúp mẹ thì một chiếc xe hơi đen bóng đỗ lại trước mặt. Từ trong xe bước ra một người đàn ông trẻ tuổi, dáng vẻ lịch lãm nhưng gương mặt lạnh lùng khiến không khí như chùng xuống.
"Cô là Nguyễn Vy?" Anh ta hỏi, giọng nói trầm nhưng đầy uy lực.
Vy thoáng sững sờ trước vẻ ngoài đầy cuốn hút của người đàn ông xa lạ, nhưng nhanh chóng gật đầu. "Vâng, là tôi. Anh là ai?"
"Tôi là Hoàng Huy." Anh ta nhìn thẳng vào mắt cô, một ánh nhìn khiến Vy bất giác cảm thấy như bị bóc trần. "Tôi có một lời đề nghị cho cô."
Vy nhíu mày. "Đề nghị gì?"
Huy đưa tay ra, trên đó là một tấm danh thiếp màu đen in dòng chữ vàng tinh tế: "Hoàng Huy – Tổng Giám Đốc Tập Đoàn Lê Gia".
"Tôi cần một người đóng giả làm vợ tôi trong vòng một năm. Đổi lại, tôi sẽ trả hết nợ cho gia đình cô và cung cấp cho cô một khoản tiền đủ để thay đổi cuộc sống."
Lời nói của Huy khiến Vy sững sờ. Trong vài giây, cô cảm giác như đang nghe một câu chuyện viển vông từ tiểu thuyết. Nhưng ánh mắt của anh ta không hề mang theo sự đùa cợt.
Vy khẽ cười, giọng nói mang chút giễu cợt: "Anh đùa sao? Tại sao lại là tôi?"
"Vì cô phù hợp." Huy nói ngắn gọn. "Tôi cần một người đơn giản, không vướng bận, và không có bất kỳ mối liên hệ nào với thế giới của tôi."
Cô không biết mình nên cảm thấy bị xúc phạm hay tò mò. Nhưng điều duy nhất hiện lên trong đầu Vy là gương mặt khắc khổ của mẹ cô và những con số nợ nần đang đè nặng lên gia đình.
"Cho tôi thời gian suy nghĩ." Cô nói, cố gắng giữ bình tĩnh.
Huy gật đầu. "Cô có ba ngày. Nếu đồng ý, hãy gọi cho tôi. Số điện thoại trên danh thiếp."
Nói rồi, anh ta quay người bước đi, để lại Vy chìm trong cơn sóng lòng hỗn loạn. Trời bỗng nổi gió, mang theo hơi lạnh khiến cô khẽ rùng mình.
Một lời đề nghị kỳ lạ, nhưng cũng là ánh sáng le lói duy nhất giữa con đường mịt mờ của cô. Vy biết, quyết định này sẽ thay đổi cuộc đời cô mãi mãi.
Chương 2: Ký Kết Định Mệnh
Ba ngày trôi qua trong sự giằng xé của Vy. Đôi khi, cô tự hỏi liệu lời đề nghị đó có phải là một trò đùa. Nhưng mỗi lần nhìn vào tấm danh thiếp màu đen với những con chữ vàng óng ánh, cô lại thấy mọi thứ quá chân thực. Gia đình cô đang bị nợ nần đè bẹp, và đây là cơ hội duy nhất để thoát khỏi hoàn cảnh khốn khó.
Tối hôm đó, khi ánh đèn đường hắt hiu soi bóng mưa rơi, Vy cầm điện thoại, lòng trĩu nặng. Cô đã gọi cho Hoàng Huy, và họ hẹn gặp nhau tại một quán cà phê yên tĩnh ở trung tâm thành phố.
Vy bước vào quán, khẽ kéo chiếc áo khoác chống lại cơn gió lạnh ngoài trời. Huy đã ngồi sẵn ở một góc khuất, gương mặt lạnh lùng như lần đầu gặp gỡ.
"Cô quyết định rồi?" Anh hỏi, không dài dòng.
Vy hít một hơi thật sâu. "Tôi đồng ý. Nhưng tôi có một vài điều kiện."
Huy nhướng mày, như thể cô vừa nói điều gì đó thú vị. "Cô nói đi."
"Thứ nhất, tôi muốn mọi chuyện chỉ giới hạn trong một năm, không kéo dài hơn. Thứ hai, tôi không muốn can thiệp sâu vào cuộc sống riêng tư của anh."
Huy gật đầu. "Được thôi. Nhưng tôi cũng có điều kiện."
Vy nuốt khan, cảm thấy hơi lo lắng. "Điều kiện gì?"
"Trong một năm này, cô phải làm tròn vai trò của mình. Với gia đình tôi, bạn bè tôi, cô sẽ là vợ của tôi. Không có ngoại lệ."
Vy im lặng, cân nhắc lời nói của anh. Cuối cùng, cô gật đầu. "Tôi chấp nhận."
Huy lấy ra một tập hợp đồng, dày cộp và chi tiết đến từng điều khoản nhỏ nhất. "Hãy đọc kỹ. Nếu đồng ý, ký tên ở đây."
Vy cầm cây bút, đôi tay khẽ run lên. Một phần trong cô muốn bỏ chạy, nhưng hình ảnh mẹ cô và những tờ hóa đơn chồng chất khiến cô kiên định. Cô đặt bút ký, từng nét chữ như khắc sâu vào số phận mình.
Huy nở một nụ cười nhẹ. "Tốt. Từ giờ phút này, cô là Nguyễn Vy, vợ của Hoàng Huy."
Vy nhìn anh, cảm giác vừa nhẹ nhõm vừa lo sợ. Cô không biết điều gì đang chờ đợi mình phía trước, nhưng cô biết rằng, kể từ giây phút này, cuộc đời cô đã rẽ sang một ngã rẽ hoàn toàn mới.
Chương 3: Những Quy Tắc Ngầm
Sáng hôm sau, một chiếc xe hơi đen bóng dừng lại trước ngôi nhà nhỏ của Vy. Một người đàn ông trong bộ vest đen bước xuống, cung kính chào:
"Thưa cô Vy, tôi là quản gia của cậu Hoàng Huy. Tôi được cử đến để đưa cô về biệt thự."
Vy nhìn lại ngôi nhà của mình. Căn nhà nhỏ xập xệ, nơi cô đã lớn lên, giờ đây sắp phải xa rời. Cô ôm lấy mẹ mình, khẽ dặn dò:
"Mẹ, con sẽ cố gắng. Mọi thứ rồi sẽ ổn thôi."
Mẹ cô mỉm cười, dù ánh mắt không giấu được sự lo lắng. "Con phải giữ sức khỏe, và đừng quên chăm sóc bản thân."
Vy bước lên xe. Chiếc xe lăn bánh qua những con đường nhộn nhịp, rẽ vào một khu biệt thự sang trọng nằm sâu trong lòng thành phố. Cổng lớn tự động mở ra, để lộ một tòa biệt thự nguy nga với khu vườn trải dài và hồ nước lấp lánh ánh nắng.
Hoàng Huy đã đứng đợi sẵn ở sảnh. Vẫn dáng vẻ lạnh lùng và uy nghi, anh nhìn cô từ đầu đến chân, như đánh giá một món hàng vừa được giao đến.
"Cô đã sẵn sàng chưa?" Anh hỏi, giọng điệu không chút cảm xúc.
Vy gật đầu. "Tôi nghĩ là vậy."
Huy dẫn cô vào trong. Phòng khách rộng lớn với trần nhà cao, đèn chùm lấp lánh. Trên bàn, một tập giấy khác đã được chuẩn bị sẵn.
"Đây là quy định của ngôi nhà này," Huy nói, đẩy tập giấy về phía cô.
Vy mở ra, từng dòng chữ khiến cô không khỏi kinh ngạc:
Phòng ngủ của cô nằm ở cánh phía Đông, cách biệt với phòng của tôi.
Mỗi ngày, cô phải xuất hiện trong bữa sáng và bữa tối, giữ vai trò người vợ hoàn hảo trước mặt gia đình tôi.
Tuyệt đối không được phép tiết lộ bất cứ điều gì về hợp đồng này cho người khác.
Không được tự ý rời khỏi biệt thự nếu không có sự cho phép của tôi.
Vy ngẩng lên, nhìn anh đầy khó chịu. "Anh nghĩ tôi là một con búp bê sao? Đây chẳng khác gì giam lỏng!"
Huy nhếch môi. "Cô đã ký hợp đồng, cô biết rõ mình đang làm gì. Đây là cuộc trao đổi. Tôi không muốn có sai sót."
Vy siết chặt nắm tay, nhưng không nói gì thêm. Cô biết mình không có lựa chọn nào khác.
Khi quản gia dẫn cô về phòng, Vy ngồi xuống chiếc giường lớn, cảm giác lạc lõng và trống trải tràn ngập. Cô tự hỏi, liệu mình có thể chịu đựng được một năm sống như thế này không?
Phía bên kia biệt thự, Hoàng Huy đứng trước cửa sổ phòng làm việc, ánh mắt trầm ngâm nhìn ra ngoài. Anh biết Vy đang bất mãn, nhưng anh không quan tâm. Với anh, mọi thứ đều đã được lên kế hoạch cẩn thận, và Nguyễn Vy chỉ là một phần trong trò chơi của anh mà thôi.
Chương 4: Bí Mật Trong Bóng Tối
Những ngày đầu tiên tại biệt thự trôi qua nặng nề với Vy. Cô như một người xa lạ lạc bước vào thế giới xa hoa này, nơi mà từng cái nhìn, từng lời nói đều đầy vẻ kiêu kỳ. Dù vậy, cô cố gắng giữ mình bình tĩnh, hoàn thành vai trò "người vợ hoàn hảo" mà hợp đồng yêu cầu.
Một buổi tối, sau khi dùng bữa cùng gia đình Hoàng Huy, Vy quyết định đi dạo quanh biệt thự. Dưới ánh trăng, khu vườn càng trở nên lung linh hơn với những khóm hoa hồng đỏ rực rỡ. Nhưng càng đi sâu vào khu vườn, không khí bỗng trở nên lạnh lẽo kỳ lạ.
Cô dừng lại trước một căn nhà kính nhỏ nằm ở góc vườn. Cửa kính được khóa chặt, nhưng ánh sáng yếu ớt từ bên trong lọt qua khe cửa khiến Vy tò mò. Cô bước tới, ghé mắt nhìn qua một khoảng kính mờ.
Bên trong, Hoàng Huy đang đứng, tay cầm một tấm ảnh cũ. Anh nhìn vào tấm ảnh, ánh mắt lạnh lùng thường ngày giờ đây phủ đầy u sầu.
"Cô đứng đó làm gì?"
Giọng nói vang lên phía sau khiến Vy giật mình quay lại. Là Hoàng Huy. Anh đã đứng đó từ lúc nào, ánh mắt sắc bén nhìn cô như dò xét.
"Tôi chỉ đi dạo thôi," Vy lắp bắp.
"Đi dạo hay rình mò?" Anh bước tới gần, đôi mắt ánh lên tia cảnh giác.
Vy siết chặt tay, cố giữ bình tĩnh. "Tôi không có ý rình mò. Nhưng nơi này.. có vẻ như rất quan trọng với anh."
Hoàng Huy trầm ngâm trong giây lát, sau đó cất giọng lạnh lùng: "Đừng bao giờ bén mảng tới đây nữa. Cô không cần biết những chuyện không liên quan tới mình."
Câu trả lời càng làm tăng sự tò mò trong Vy. Cô không hiểu tại sao một người như Hoàng Huy, lạnh lùng và cứng nhắc, lại mang ánh mắt như vậy khi nhìn vào một tấm ảnh.
Sau khi quay về phòng, Vy nằm dài trên giường, những suy nghĩ cứ cuốn lấy cô. Phải chăng Hoàng Huy cũng có những nỗi đau, những bí mật mà anh không muốn ai chạm tới?
Cô chợt nhớ đến ánh mắt của anh lúc nãy – đó không phải ánh mắt của một kẻ vô cảm, mà là ánh mắt của một người đang giấu đi một vết thương sâu trong lòng.
Dù vậy, Vy cũng tự nhắc mình rằng cô không được phép tò mò. Đây là hợp đồng hôn nhân, không phải một mối quan hệ thật sự. Mọi thứ đều chỉ là một vở kịch mà cả hai đang diễn cho người khác xem. Nhưng liệu cô có thể ngừng suy nghĩ về những gì mình vừa thấy?
Ở phía bên kia căn nhà, Hoàng Huy đứng lặng trong căn nhà kính, ánh mắt nhìn vào tấm ảnh cũ. Đó là hình ảnh một cô gái xinh đẹp với nụ cười rạng rỡ – một ký ức mà anh đã cố chôn giấu từ lâu. Nhưng liệu sự xuất hiện của Nguyễn Vy có làm đảo lộn mọi thứ mà anh đã sắp đặt?
Câu trả lời, anh cũng không chắc.
Chương 5: Đối Mặt Với Quá Khứ
Những ngày tiếp theo, Vy vẫn cố gắng làm quen với cuộc sống tại biệt thự. Tuy nhiên, sự lạnh lùng của Hoàng Huy luôn khiến cô cảm thấy ngột ngạt. Không khí giữa họ dường như là một bức tường vô hình, dù họ đang sống dưới cùng một mái nhà.
Một buổi sáng, trong lúc đang đi dạo quanh vườn, Vy vô tình nghe được cuộc nói chuyện giữa Hoàng Huy và một người đàn ông trung niên. Đó là ông Phong, người quản gia trung thành của gia đình.
"Cậu chủ, chuyện của cô ấy đã qua lâu rồi. Cậu không nên tự hành hạ mình mãi như thế," ông Phong nói, giọng đầy lo lắng.
"Đừng nhắc lại chuyện đó, ông Phong," Hoàng Huy đáp, giọng lạnh lùng nhưng có chút gượng gạo.
"Nhưng cô ấy.."
"Đủ rồi!" Hoàng Huy cắt ngang, ánh mắt sắc như dao.
Vy đứng nấp sau bụi cây, lòng đầy thắc mắc. "Cô ấy" mà họ nhắc đến là ai? Tại sao lại khiến Hoàng Huy phản ứng mạnh mẽ như vậy?
Tối hôm đó, trong bữa ăn, Vy cố gắng bắt chuyện với Hoàng Huy.
"Anh Hoàng Huy, tôi có thể hỏi một chuyện không?"
Hoàng Huy liếc nhìn cô, đặt chiếc ly rượu xuống. "Hỏi đi."
"Căn nhà kính trong khu vườn.. Nó có ý nghĩa gì đặc biệt với anh không?"
Khuôn mặt Hoàng Huy thoáng cứng lại. Anh nhìn thẳng vào cô, đôi mắt lạnh lẽo nhưng sâu thẳm. "Tôi đã nói, đừng tò mò về những thứ không liên quan đến cô."
Vy không chịu thua. "Nhưng tôi muốn biết. Nếu chúng ta phải đóng vai một cặp vợ chồng hoàn hảo, ít nhất tôi cũng nên hiểu về người chồng của mình."
Hoàng Huy im lặng một lúc, ánh mắt dường như đang cân nhắc điều gì đó. Cuối cùng, anh buông một câu ngắn gọn:
"Đó là nơi tôi cất giữ quá khứ. Quá khứ mà tôi không muốn ai chạm vào."
Lời nói của anh khiến Vy bất ngờ. Dù không giải thích rõ, nhưng cô có thể cảm nhận được sự đau khổ ẩn sâu trong từng từ ngữ.
"Tôi không cố ý xâm phạm," Vy nói, giọng nhẹ nhàng hơn. "Chỉ là.. tôi muốn hiểu thêm về anh. Dù chỉ là một chút."
Hoàng Huy nhìn cô chằm chằm, như muốn dò xét xem lời nói đó có thật lòng hay không.
"Hiểu về tôi ư?" Anh nhếch môi cười lạnh. "Cô sẽ hối hận nếu biết quá nhiều."
Dứt lời, anh đứng dậy rời khỏi bàn, để lại Vy với hàng loạt câu hỏi trong đầu.
Trong căn phòng làm việc tối om, Hoàng Huy đứng lặng trước tấm ảnh cũ. Ký ức về một người con gái, về những lỗi lầm trong quá khứ, vẫn đeo bám anh như một bóng ma không thể thoát ra.
Anh biết rằng việc để Nguyễn Vy bước vào cuộc sống của mình có thể làm mọi thứ rối tung lên. Nhưng sâu thẳm trong lòng, anh không thể phủ nhận rằng sự xuất hiện của cô đã khuấy động những cảm xúc mà anh tưởng rằng mình đã quên.
Chương 6: Cánh Cửa Ký Ức
Một buổi tối trời đổ mưa lớn, Vy ngồi bên cửa sổ, lặng lẽ nhìn những giọt mưa trượt dài trên khung kính. Sự lạnh lẽo của căn biệt thự càng khiến cô cảm thấy cô đơn hơn bao giờ hết.
Cánh cửa phòng bất ngờ mở ra. Là ông Phong. Ông mang theo một chiếc khay trà, đặt lên bàn và nhẹ nhàng nói:
"Cô Vy, tôi có chuyện muốn nói với cô."
Vy quay lại, ánh mắt tò mò. "Chuyện gì vậy, chú Phong?"
Ông Phong ngồi xuống ghế, đôi tay già nua đan chặt vào nhau. "Cậu chủ Hoàng Huy.. là một người mang nhiều vết thương trong lòng. Nếu cô thật sự muốn hiểu cậu ấy, tôi nghĩ mình nên kể cho cô nghe một chút."
Vy ngồi xuống đối diện, lặng lẽ lắng nghe.
"Cậu Huy từng có một người con gái rất quan trọng trong đời," ông Phong bắt đầu. "Cô ấy tên là Trâm Anh, là mối tình đầu của cậu chủ. Hai người họ yêu nhau say đắm, nhưng mọi thứ kết thúc đột ngột sau một tai nạn thảm khốc."
Vy tròn mắt ngạc nhiên. "Tai nạn sao?"
Ông Phong gật đầu. "Đúng vậy. Trâm Anh qua đời trong một vụ tai nạn xe hơi cách đây 3 năm. Cậu Huy không thể tha thứ cho bản thân vì nghĩ rằng mình là người đã gây ra tai nạn đó."
Vy lặng người, cảm nhận được nỗi đau trong từng lời kể của ông Phong.
"Kể từ đó, cậu Huy thay đổi. Cậu ấy trở nên lạnh lùng, xa cách với mọi người xung quanh. Căn nhà kính trong khu vườn chính là nơi cậu giữ những kỷ niệm về Trâm Anh – nơi mà cậu không muốn bất kỳ ai chạm vào."
Vy cảm thấy tim mình chùng xuống. Cô không ngờ Hoàng Huy, người đàn ông luôn tỏ ra mạnh mẽ và lạnh lùng, lại mang trong mình một nỗi đau sâu sắc như vậy.
"Chú Phong," Vy hỏi khẽ, "vậy tại sao anh ấy lại đồng ý ký hợp đồng hôn nhân này?"
Ông Phong mỉm cười buồn bã. "Có lẽ vì cậu ấy muốn che giấu nỗi đau, hoặc cũng có thể cậu ấy muốn dùng cuộc hôn nhân này như một cách để tránh sự quan tâm của gia đình."
Vy gật đầu, cảm thấy lòng mình nặng trĩu.
Tối hôm đó, cô đứng trước căn nhà kính, đôi mắt nhìn vào trong mà không dám bước tới. Cô tự nhủ rằng mình sẽ không tò mò nữa, nhưng trong lòng, một sự đồng cảm đã nhen nhóm.
Ở phía bên kia biệt thự, Hoàng Huy ngồi trong căn phòng làm việc, ánh mắt dán chặt vào tấm ảnh của Trâm Anh. Anh không biết rằng câu chuyện của mình đã được kể lại, và anh cũng không nhận ra rằng trái tim anh đang bắt đầu rung động vì một người khác.
Một ngọn gió lạnh thổi qua, mang theo những âm thanh mưa rơi lộp bộp trên mái nhà, như những ký ức cũ đang cố gắng quay trở về. Nhưng lần này, Hoàng Huy cảm thấy lòng mình nhẹ nhõm hơn một chút – có lẽ vì một người con gái đang dần bước vào cuộc sống của anh, lặng lẽ nhưng kiên định.
Chương 7: Lời Mời Bất Ngờ
Sáng hôm sau, Vy đang loay hoay chuẩn bị bữa sáng thì Hoàng Huy xuất hiện. Anh trông có vẻ bình thản hơn mọi ngày, nhưng ánh mắt vẫn giữ nét lạnh lùng quen thuộc.
"Chuẩn bị đi," Hoàng Huy nói, giọng ngắn gọn.
Vy ngơ ngác. "Chuẩn bị gì cơ?"
"Chúng ta có một buổi tiệc tối nay. Ba tôi yêu cầu cả hai phải có mặt."
Vy hơi bối rối, không nghĩ rằng mình sẽ phải tham gia những sự kiện xã giao kiểu này. Nhưng rồi cô gật đầu, cố gắng giữ vẻ điềm tĩnh.
Buổi tối, Vy khoác lên mình một chiếc váy dạ hội màu ngọc lục bảo, đơn giản nhưng tinh tế. Lần đầu tiên, cô thấy bản thân mình thực sự giống một "phu nhân" đúng nghĩa.
Hoàng Huy đứng chờ ở sảnh, mặc một bộ vest đen lịch lãm. Khi nhìn thấy Vy bước xuống cầu thang, ánh mắt anh thoáng chút bất ngờ. Nhưng ngay sau đó, anh nhanh chóng lấy lại vẻ lạnh lùng.
"Trông.. cũng ổn," anh buông một câu ngắn gọn.
Vy không đáp, chỉ mỉm cười nhẹ. Dù biết anh không thật lòng khen, nhưng trong ánh mắt ấy, cô nhận ra một sự công nhận ngầm.
Chiếc xe lăn bánh đưa cả hai đến một khách sạn sang trọng giữa trung tâm thành phố. Buổi tiệc là nơi quy tụ những nhân vật có máu mặt trong giới kinh doanh.
Vy cảm thấy hơi ngợp trước sự xa hoa và đông đúc. Nhưng khi bước vào khán phòng, cô nhanh chóng điều chỉnh biểu cảm, cố gắng tỏ ra tự nhiên nhất có thể.
"Vy, nhớ kỹ," Hoàng Huy ghé tai cô nói nhỏ, "đừng để lộ bất kỳ điều gì về hợp đồng này. Nếu có ai hỏi, cứ trả lời như chúng ta là một cặp vợ chồng thực sự."
Cô gật đầu, cảm nhận được sự nghiêm túc trong giọng nói của anh.
Buổi tiệc trôi qua khá suôn sẻ. Vy nhanh chóng thích nghi với những cuộc trò chuyện xã giao và ánh mắt tò mò từ những người xung quanh. Nhưng rồi, một người phụ nữ xinh đẹp bước đến, đôi mắt sắc lạnh nhìn Vy đầy soi mói.
"Hoàng Huy, đã lâu không gặp," cô ta nói, giọng ngọt ngào nhưng đầy ẩn ý.
"Chào Linh," Hoàng Huy đáp, giọng anh bình thản nhưng đôi chút cứng nhắc.
Linh quay sang Vy, mỉm cười đầy khiêu khích. "Cô đây là?"
"Vợ tôi," Hoàng Huy trả lời ngay, nắm lấy tay Vy một cách tự nhiên.
Vy bất ngờ, nhưng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, mỉm cười gật đầu. "Chào chị, tôi là Vy."
Linh cười nhạt, ánh mắt lướt qua Vy như muốn dò xét. "Cô thật may mắn. Nhưng cũng lạ thật, tôi chưa từng nghe Hoàng Huy nhắc gì về cô trước đây."
"Tôi không thích phô trương chuyện riêng tư," Hoàng Huy đáp lạnh lùng, ánh mắt sắc bén như muốn cắt ngang cuộc đối thoại.
Linh khựng lại, nhưng vẫn giữ vẻ ngoài lịch sự. "Thôi được rồi. Hy vọng chúng ta sẽ gặp lại."
Cô ta rời đi, để lại một bầu không khí nặng nề.
"Cô ta là ai vậy?" Vy hỏi khi cả hai đã rời khỏi đám đông.
"Một người không quan trọng," Hoàng Huy đáp, nhưng ánh mắt anh ánh lên vẻ phức tạp.
Vy không hỏi thêm, nhưng trong lòng cô trỗi dậy một cảm giác bất an. Linh rõ ràng không phải là một người đơn giản. Và với sự xuất hiện của cô ta, Vy biết rằng mối quan hệ giả tạo này sẽ không thể yên ổn mãi mãi.
Tối đó, khi trở về biệt thự, Vy đứng trước gương, nhìn vào chính mình. Trong lòng, cô tự hỏi: Liệu mình có thể tiếp tục đóng vai "vợ hoàn hảo" của Hoàng Huy, hay cô đã vô tình bị kéo vào một vòng xoáy phức tạp hơn nhiều?
Chương 8: Sóng Ngầm
Những ngày sau buổi tiệc, Vy cảm nhận rõ sự thay đổi trong bầu không khí tại biệt thự. Hoàng Huy trở nên ít nói hơn, thậm chí thường xuyên ra ngoài đến tận khuya. Sự im lặng của anh khiến Vy cảm thấy khó chịu, như thể một cơn bão đang âm thầm tích tụ.
Một buổi chiều, Vy quyết định ra vườn kính để tìm chút yên bình. Cô muốn chăm sóc vài chậu hoa mà trước đó mình đã trồng. Nhưng khi vừa đến gần, cô nghe thấy tiếng nói chuyện bên trong.
"Cô quay lại đây làm gì?" Đó là giọng của Hoàng Huy, lạnh lùng và gay gắt hơn thường ngày.
"Hoàng Huy, anh thật sự nghĩ rằng tôi không còn quan tâm đến anh sao?" Giọng nói ấy rất quen – là Linh, người phụ nữ ở buổi tiệc.
Vy lặng lẽ nép mình sau tán cây, cố gắng nghe rõ hơn.
"Quan tâm?" Hoàng Huy bật cười khinh bỉ. "Cô đã bỏ tôi vào thời điểm tôi cần cô nhất, và bây giờ cô lại dùng cái cớ đó để quay lại?"
Linh đáp, giọng mềm mỏng nhưng đầy mưu mô: "Tôi không hề muốn rời xa anh. Nhưng khi đó tôi không có lựa chọn.. Anh hiểu mà."
"Hiểu?" Hoàng Huy nhấn mạnh. "Điều duy nhất tôi hiểu là cô đã phản bội tôi, và giờ cô quay lại chỉ để làm gì? Phá hoại cuộc sống của tôi sao?"
Không gian rơi vào im lặng. Vy cảm nhận được cơn giận dữ ngầm của Hoàng Huy, nhưng cũng thấy rõ sự kiên nhẫn của Linh.
"Cuộc sống của anh ư?" Linh nhếch môi. "Anh nghĩ cô gái đó có thể thay thế tôi sao? Một cuộc hôn nhân giả tạo.. thật buồn cười."
Vy lặng người khi nghe những lời đó. Linh đã biết sự thật về cuộc hôn nhân của họ.
Hoàng Huy đáp lại, giọng cứng rắn: "Cô không có quyền xen vào chuyện của tôi. Rời khỏi đây ngay trước khi tôi mất kiên nhẫn."
Tiếng giày cao gót lộp cộp vang lên, báo hiệu Linh đã rời khỏi. Vy vội vã chạy về phòng trước khi bị phát hiện.
Cả đêm, Vy không tài nào ngủ được. Những lời của Linh cứ vang vọng trong đầu cô, như một lời cảnh báo rằng sự bình yên mong manh này sắp kết thúc.
* * *
Sáng hôm sau, Hoàng Huy trở về sau buổi họp tại công ty. Anh trông có vẻ mệt mỏi, nhưng vẫn giữ vẻ điềm tĩnh thường thấy.
Vy quyết định không thể im lặng nữa. "Anh biết Linh đã phát hiện ra chuyện của chúng ta, đúng không?"
Hoàng Huy khựng lại, ánh mắt anh lóe lên một tia bất ngờ. "Cô nghe lén?"
Vy lúng túng nhưng không né tránh. "Tôi không cố ý. Nhưng anh định làm gì với cô ta?"
Hoàng Huy thở dài, xoa nhẹ thái dương. "Cô không cần phải lo. Tôi sẽ giải quyết chuyện này."
"Anh nghĩ có thể che giấu mãi sao?" Vy hỏi, giọng hơi run. "Nếu cô ta nói ra.."
"Đủ rồi!" Hoàng Huy cắt ngang, giọng anh đầy sự kiềm chế. "Tôi đã nói là tôi sẽ lo. Cô chỉ cần làm tốt vai trò của mình, đừng xen vào."
Vy cắn chặt môi, cảm thấy bị tổn thương bởi thái độ lạnh nhạt của anh. Nhưng cô cũng biết rằng, trong mối quan hệ này, cô không có quyền yêu cầu gì hơn.
Cô quay lưng, bước ra khỏi phòng. Nhưng trong lòng, Vy biết rằng những ngày tới sẽ không hề dễ dàng. Sóng ngầm đang dần nổi lên, và cô không thể trốn tránh mãi.
Chương 9: Bí Mật Từ Quá Khứ
Những ngày sau đó, Vy cố gắng giữ khoảng cách với Hoàng Huy. Cô nhận ra rằng mỗi khi cố gắng hiểu anh, cô chỉ nhận lại sự lạnh lùng và những bức tường không thể xuyên thủng. Nhưng điều đó không ngăn được cô tò mò về Linh và mối quan hệ giữa họ.
Một buổi sáng, trong lúc dọn dẹp phòng làm việc của Hoàng Huy, Vy tình cờ phát hiện một chiếc hộp nhỏ được giấu kín trong ngăn kéo bàn. Cô do dự, nhưng sự tò mò đã thắng. Cô mở hộp ra và nhìn thấy một bức ảnh cũ.
Trong ảnh, Hoàng Huy đứng cạnh Linh, cả hai mỉm cười rạng rỡ. Họ trông rất hạnh phúc, khác xa với con người lạnh lùng của Hoàng Huy hiện tại.
Bên dưới bức ảnh là một lá thư ngắn. Nội dung thư viết:
"Hoàng Huy, em xin lỗi vì phải rời xa anh. Em không có lựa chọn nào khác. Hy vọng một ngày nào đó, anh sẽ hiểu và tha thứ cho em. Linh."
Vy cầm lá thư, cảm giác như đang chạm vào một phần ký ức đau buồn của Hoàng Huy. Cô không biết rõ Linh đã làm gì, nhưng có vẻ như chuyện này đã để lại một vết thương sâu trong lòng anh.
Đúng lúc đó, cửa phòng bật mở. Hoàng Huy bước vào, ánh mắt anh tối sầm lại khi nhìn thấy Vy cầm chiếc hộp.
"Cô đang làm gì vậy?" Giọng anh trầm thấp, đầy sự cảnh cáo.
"Tôi.. tôi chỉ vô tình thấy nó khi dọn dẹp," Vy lắp bắp.
"Đừng bao giờ đụng vào những thứ không phải của cô!" Hoàng Huy giật lấy chiếc hộp, đôi mắt anh ánh lên sự giận dữ pha lẫn đau khổ.
Vy đứng lặng, cảm thấy hối hận vì đã xâm phạm không gian riêng tư của anh. Nhưng cô không thể ngăn mình hỏi: "Linh.. là người rất quan trọng với anh, đúng không?"
Hoàng Huy không trả lời ngay. Anh cất chiếc hộp vào ngăn kéo, khóa lại, rồi quay sang Vy. "Đúng vậy. Cô ấy từng rất quan trọng. Nhưng chuyện đó không liên quan đến cô. Tập trung vào vai trò của mình, và đừng cố tìm hiểu nữa."
Anh rời khỏi phòng, để lại Vy với những cảm xúc hỗn loạn.
* * *
Tối hôm đó, Vy không thể chợp mắt. Những câu hỏi không ngừng xoay quanh trong đầu cô: Linh đã làm gì để khiến Hoàng Huy tổn thương đến vậy? Và tại sao cô ấy lại quay lại ngay lúc này?
Khi bước ra ban công để hít thở không khí, cô bất ngờ thấy ánh đèn từ phòng làm việc của Hoàng Huy vẫn sáng. Anh đang ngồi bên bàn, nhìn chăm chăm vào bức ảnh cũ trong tay.
Lần đầu tiên, Vy nhận ra phía sau vẻ ngoài cứng rắn của anh là một trái tim chịu nhiều tổn thương. Có lẽ, cuộc hôn nhân giả tạo này không chỉ là một giao kèo kinh doanh. Nó còn là cách anh trốn tránh cảm xúc thật của mình.
Vy thở dài, cảm thấy một sự đồng cảm kỳ lạ dâng lên trong lòng. Dù sao đi nữa, cả cô và Hoàng Huy đều là những con người đang tìm cách đối mặt với những vết thương riêng. Và dù mối quan hệ này có bắt đầu từ một bản hợp đồng, nhưng cô biết rằng, dần dần, nó đang thay đổi.
Chương 10: Cuộc Đối Đầu
Một buổi chiều, khi Vy đang tưới cây trong vườn, một chiếc xe hơi sang trọng tiến vào cổng biệt thự. Từ trong xe, Linh bước xuống với vẻ tự tin thường thấy. Dù không muốn, nhưng Vy vẫn phải thừa nhận rằng cô ấy rất đẹp, và dường như mọi thứ xung quanh cô ấy đều bị lu mờ.
Linh nhìn thấy Vy, nụ cười thoáng xuất hiện trên môi, nhưng ánh mắt thì lạnh lùng. Cô ta bước tới, gót giày vang lên từng tiếng chát chúa trên nền đá.
"Cô là Vy, đúng không?" Linh lên tiếng, giọng điệu nhẹ nhàng nhưng chứa đầy ẩn ý.
Vy gật đầu, cố giữ bình tĩnh. "Phải. Cô đến tìm Hoàng Huy à?"
"Đúng thế. Nhưng trước khi gặp anh ấy, tôi muốn nói vài lời với cô." Linh cười nhạt.
Vy cau mày, cảm thấy có điều gì đó không ổn. "Chúng ta không có gì để nói với nhau."
"Ồ, tôi nghĩ là có." Linh bước gần hơn, giọng cô ta trầm xuống. "Tôi biết rất rõ về mối quan hệ của hai người. Một cuộc hôn nhân giả tạo. Cô không nghĩ rằng trò lừa đảo này có thể kéo dài mãi chứ?"
Vy nắm chặt tay, nhưng cố giữ giọng điềm tĩnh: "Chuyện giữa tôi và anh ấy không liên quan đến cô."
"Không liên quan?" Linh bật cười. "Cô thật sự nghĩ mình có thể thay thế vị trí của tôi trong lòng anh ấy sao? Đừng ngây thơ như thế."
Những lời của Linh như một nhát dao cứa sâu vào lòng Vy. Cô biết Linh đang cố tình khiêu khích, nhưng cô không thể để mình bị cuốn vào trò chơi này.
"Cô nói xong chưa?" Vy đáp lại, giọng lạnh lùng. "Nếu cô muốn gặp anh ấy, thì cứ việc. Nhưng tôi khuyên cô nên giữ khoảng cách và đừng xen vào chuyện của chúng tôi."
Linh nhếch môi, vẻ mặt đầy thách thức. "Chúng ta cứ chờ xem."
Cô ta quay người, bước thẳng vào nhà mà không đợi sự cho phép.
* * *
Hoàng Huy đang làm việc trong phòng khách thì Linh bước vào. Anh nhìn thấy cô, ánh mắt lập tức trở nên lạnh lùng.
"Linh, cô đến đây làm gì?"
"Tôi muốn nói chuyện." Linh ngồi xuống ghế đối diện, không hề để tâm đến sự lạnh nhạt của anh.
"Chúng ta không còn gì để nói." Hoàng Huy trả lời dứt khoát.
"Anh thật sự nghĩ mình có thể sống hạnh phúc bên cô ta sao?" Linh nhếch môi. "Cô gái đó không thuộc về thế giới của anh, Hoàng Huy. Cô ta chỉ là một con cờ trong trò chơi này."
Hoàng Huy siết chặt tay, cố giữ bình tĩnh. "Cô không có quyền phán xét Vy. Cô ấy là vợ tôi, và chuyện của chúng tôi không liên quan đến cô."
Linh bật cười, tiếng cười lạnh lẽo vang vọng khắp căn phòng. "Vợ? Anh nghĩ cô ta có thể thay thế tôi sao? Anh đang tự lừa dối mình."
Hoàng Huy đứng bật dậy, ánh mắt anh rực lửa. "Đủ rồi, Linh! Cô đã lựa chọn rời đi, vậy thì đừng quay lại để phá hoại cuộc sống của tôi nữa. Cô không còn chỗ trong trái tim tôi."
Linh nhìn anh, vẻ mặt thoáng qua sự đau đớn, nhưng cô nhanh chóng che giấu nó. "Anh sẽ phải hối hận vì những lời này, Hoàng Huy."
Cô ta đứng dậy, rời khỏi phòng mà không ngoảnh lại.
* * *
Vy đứng lặng lẽ bên cửa, nghe toàn bộ cuộc trò chuyện. Những lời của Linh như một cơn sóng dữ ập đến, nhưng phản ứng của Hoàng Huy khiến lòng cô dậy lên một cảm giác khó tả – là sự ấm áp, xen lẫn chút đau lòng.
Dù cuộc hôn nhân này chỉ là giả tạo, nhưng dường như, nó đang dần có ý nghĩa hơn với cả hai. Và Vy biết, cô không thể để Linh tiếp tục làm tổn thương Hoàng Huy – hay chính cô – thêm nữa.
Chương 11: Tình Cảm Bắt Đầu Thay Đổi
Tối hôm đó, Vy ngồi lặng lẽ trên ban công, ánh mắt hướng về bầu trời đêm đầy sao. Cô nghĩ về những gì đã xảy ra trong ngày, từ cuộc đối đầu với Linh đến cách Hoàng Huy bảo vệ cô trước mặt cô ta.
Trái tim cô có chút lạ lẫm. Cô không hiểu tại sao mình lại cảm thấy ấm áp khi Hoàng Huy đứng về phía cô, dù giữa họ chẳng có gì ngoài một bản hợp đồng.
Tiếng bước chân vang lên, kéo Vy ra khỏi dòng suy nghĩ. Hoàng Huy xuất hiện, tay cầm một ly trà nóng. Anh đặt ly trà trước mặt cô và ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh.
"Cô ổn chứ?" Anh hỏi, giọng trầm nhưng không còn lạnh lùng như thường lệ.
Vy gật đầu, nhìn anh với vẻ ngạc nhiên. "Cảm ơn anh.. vì đã bảo vệ tôi trước Linh."
Hoàng Huy cười nhạt, ánh mắt anh xa xăm. "Tôi không thích người khác xâm phạm đến những gì thuộc về tôi, dù là hợp đồng hay không."
Lời nói của anh khiến tim Vy đập mạnh. Cô cố giữ bình tĩnh, hỏi: "Anh còn tình cảm với Linh không?"
Hoàng Huy im lặng một lúc, ánh mắt dừng lại nơi những ngôi sao. "Cô ấy từng là tất cả với tôi. Nhưng giờ thì không. Linh là quá khứ, còn tôi phải sống cho hiện tại."
Vy không biết phải trả lời thế nào. Cô cảm nhận được sự chân thành trong lời nói của anh, nhưng cũng không thể ngăn bản thân cảm thấy bất an.
"Còn cô thì sao?" Hoàng Huy đột nhiên hỏi, ánh mắt quay lại nhìn Vy. "Cô nghĩ gì về cuộc hôn nhân này?"
Vy ngạc nhiên trước câu hỏi. Cô mỉm cười nhẹ, cố gắng che giấu sự bối rối. "Tôi nghĩ.. nó kỳ lạ. Nhưng cũng nhờ nó mà tôi được biết một Hoàng Huy không hoàn toàn như vẻ ngoài."
Anh khẽ cười, một nụ cười hiếm hoi. "Cô là người đầu tiên nói như vậy."
Khoảng lặng giữa họ kéo dài, nhưng không hề khó chịu. Dường như, lần đầu tiên, cả hai tìm thấy một sự kết nối không lời.
* * *
Những ngày tiếp theo, mối quan hệ giữa Vy và Hoàng Huy dần thay đổi. Anh không còn giữ khoảng cách quá xa, còn cô thì bắt đầu hiểu hơn về anh – không chỉ là một doanh nhân lạnh lùng, mà là một con người với những vết thương và cảm xúc sâu sắc.
Cả hai thường ngồi cùng nhau vào buổi tối, nói về những điều nhỏ nhặt trong cuộc sống. Hoàng Huy thỉnh thoảng kể về tuổi thơ của mình, những ngày anh sống dưới cái bóng của một gia đình quyền lực nhưng cô độc. Vy lắng nghe, không ngắt lời, chỉ âm thầm cảm nhận.
Và rồi, một tối nọ, khi đang cùng nhau ngắm trăng trên ban công, Hoàng Huy bất ngờ hỏi: "Cô có tin vào định mệnh không?"
Vy ngạc nhiên trước câu hỏi. "Tôi không biết. Có lẽ.. định mệnh là thứ con người tạo ra."
Hoàng Huy gật đầu, ánh mắt anh ánh lên một tia sáng lạ lùng. "Có lẽ cô nói đúng. Và tôi nghĩ, cuộc gặp gỡ giữa chúng ta cũng là một phần của định mệnh đó."
Vy không trả lời. Cô chỉ nhìn anh, lòng đầy bối rối và xao động.
Phải chăng, cuộc hôn nhân này không còn là một hợp đồng đơn thuần nữa?
Chương 12: Lời Hứa Dưới Ánh Trăng
Đêm hôm đó, ánh trăng mờ ảo chiếu sáng cả khu vườn, tạo nên khung cảnh vừa yên bình vừa kỳ bí. Vy và Hoàng Huy vẫn ngồi trên ban công, lặng lẽ bên nhau. Không ai nói gì, nhưng dường như cả hai đều cảm nhận được một sợi dây vô hình đang kéo họ lại gần hơn.
"Vy," Hoàng Huy lên tiếng, phá vỡ sự im lặng.
Vy quay sang nhìn anh, ánh mắt đầy sự tò mò.
"Cô có nghĩ rằng.. đôi khi, chúng ta phải làm điều gì đó vượt ra khỏi kế hoạch ban đầu của mình không?" Hoàng Huy hỏi, giọng anh thoáng chút trầm tư.
Vy cười nhẹ, trả lời: "Tôi nghĩ điều đó xảy ra thường xuyên hơn chúng ta tưởng. Chẳng phải cuộc hôn nhân này cũng nằm ngoài kế hoạch của anh sao?"
Hoàng Huy bật cười, một nụ cười hiếm hoi nhưng đầy chân thành. "Cô nói đúng. Cuộc hôn nhân này không nằm trong kế hoạch của tôi. Nhưng.. tôi bắt đầu thấy rằng có lẽ nó không tệ như tôi nghĩ."
Vy ngạc nhiên trước lời nói của anh. Cô nhìn vào mắt anh, cố gắng đọc được những gì anh đang nghĩ. "Ý anh là sao?"
Hoàng Huy im lặng một lúc, như đang lựa chọn từ ngữ. "Tôi không biết. Nhưng có lẽ, cuộc hôn nhân này đã giúp tôi nhìn nhận lại nhiều thứ. Về bản thân tôi, và.. về cô."
Trái tim Vy khẽ rung lên. Cô không biết phải đáp lại thế nào.
"Vy, tôi muốn hỏi cô một điều," Hoàng Huy tiếp tục. "Nếu không có bản hợp đồng này, cô nghĩ chúng ta sẽ như thế nào?"
Câu hỏi khiến Vy sững người. Cô không biết phải trả lời ra sao, bởi chính cô cũng không chắc chắn.
"Có lẽ chúng ta sẽ là hai người xa lạ, không bao giờ gặp nhau," cô nói, cố gắng giữ giọng bình tĩnh.
Hoàng Huy khẽ gật đầu, nhưng ánh mắt anh lại ánh lên vẻ tiếc nuối. "Có lẽ. Nhưng bây giờ, tôi không muốn nghĩ về điều đó nữa."
Vy im lặng, nhìn anh dưới ánh trăng. Dường như, trong khoảnh khắc ấy, cô thấy được một Hoàng Huy hoàn toàn khác – một người đàn ông không còn che giấu cảm xúc thật của mình.
"Dù thế nào đi nữa," Hoàng Huy nói, giọng anh trầm xuống, "tôi sẽ không để bất kỳ ai làm tổn thương cô. Đây là lời hứa của tôi."
Vy ngỡ ngàng trước lời hứa của anh. Cô không biết anh nói những lời này vì trách nhiệm hay vì một lý do khác. Nhưng dù sao đi nữa, chúng khiến lòng cô ấm áp hơn bao giờ hết.
"Cảm ơn anh," Vy thì thầm, nụ cười nhẹ nở trên môi.
Dưới ánh trăng, họ ngồi đó, hai tâm hồn như xích lại gần nhau hơn bao giờ hết. Nhưng cả hai đều biết, thử thách thực sự vẫn còn ở phía trước, và họ phải chuẩn bị đối mặt với mọi điều đang chờ đợi.
Chương 13: Sóng Gió Đầu Tiên
Buổi sáng hôm sau, một bầu không khí khác lạ tràn ngập khắp biệt thự. Vy cảm nhận được điều gì đó không ổn khi thấy các nhân viên đi lại hối hả, ánh mắt đầy lo lắng.
"Có chuyện gì vậy?" Vy khẽ hỏi một người giúp việc khi đi ngang qua.
"Thưa cô, ông chủ đang họp gấp trong phòng làm việc. Hình như có rắc rối lớn với công ty." Người giúp việc trả lời, giọng lo lắng.
Vy không hỏi thêm, nhưng lòng cô bỗng chùng xuống. Cô nhanh chóng đi tới phòng làm việc của Hoàng Huy.
Cánh cửa khép hờ, Vy đứng bên ngoài và nghe loáng thoáng tiếng nói vọng ra.
"Dự án quan trọng nhất của chúng ta đã bị đối thủ cướp mất hợp đồng, và còn có tin đồn rằng nội bộ công ty bị rò rỉ thông tin!" Một giọng nói gấp gáp vang lên, có lẽ là của một trong những trợ lý cấp cao.
"Điều tra ngay! Tôi không chấp nhận việc này xảy ra trong công ty của mình," giọng của Hoàng Huy vang lên, mạnh mẽ và dứt khoát.
Vy lặng người. Cô không hiểu hết những gì đang xảy ra, nhưng rõ ràng đây là một cuộc khủng hoảng lớn.
Khi cô định quay đi, cánh cửa bất ngờ mở ra. Hoàng Huy bước ra, ánh mắt anh thoáng chút ngạc nhiên khi thấy cô.
"Cô ở đây làm gì?" Anh hỏi, giọng khàn đặc.
"Tôi nghe nói có chuyện không hay.. Tôi chỉ muốn xem anh có cần giúp gì không." Vy đáp, ánh mắt đầy lo lắng.
Hoàng Huy thoáng im lặng, sau đó anh nở một nụ cười mệt mỏi. "Cảm ơn cô, nhưng đây là chuyện của công ty. Tôi sẽ xử lý được."
Vy biết anh không muốn cô lo lắng, nhưng cô không thể ngồi yên khi thấy anh như vậy. "Nếu anh cần ai đó lắng nghe, tôi luôn ở đây."
Lời nói của cô khiến Hoàng Huy khẽ sững lại. Anh nhìn cô, ánh mắt dần dịu đi. "Cảm ơn cô, Vy. Cô là một trong số ít người tôi có thể tin tưởng lúc này."
Lời nói ấy khiến tim Vy khẽ rung động.
* * *
Cả ngày hôm đó, Hoàng Huy bận rộn với những cuộc họp liên miên. Vy không biết làm gì hơn ngoài việc âm thầm chuẩn bị một bữa tối thịnh soạn, hy vọng có thể giúp anh thư giãn một chút.
Khi Hoàng Huy trở về, anh trông kiệt sức. Nhưng khi nhìn thấy bàn ăn đã được chuẩn bị cẩn thận, ánh mắt anh hiện lên sự ngạc nhiên và biết ơn.
"Cô làm tất cả những thứ này?" Anh hỏi, giọng pha chút mềm mại.
Vy mỉm cười. "Tôi nghĩ anh cần một bữa ăn ngon để nạp lại năng lượng. Ngồi xuống đi."
Suốt bữa ăn, Hoàng Huy không nói nhiều, nhưng anh ăn nhiều hơn thường ngày. Sau khi bữa tối kết thúc, anh ngồi lại, ánh mắt chăm chú nhìn Vy.
"Cô thực sự không giống những gì tôi nghĩ ban đầu," anh nói, giọng trầm nhưng đầy sự chân thành.
Vy khẽ cười. "Anh cũng vậy. Nhưng tôi nghĩ, đôi khi những điều bất ngờ lại làm cuộc sống thú vị hơn."
Hoàng Huy im lặng, ánh mắt anh như đọng lại ở nụ cười của cô.
Đêm đó, lần đầu tiên sau nhiều ngày, cả hai cảm thấy lòng nhẹ nhõm hơn. Nhưng cả Vy và Hoàng Huy đều biết, những thử thách lớn hơn vẫn đang chờ đợi họ ở phía trước.
Chương 14: Bóng Tối Lộ Diện
Sáng hôm sau, khi Vy vừa bước xuống cầu thang, một giọng nói lạnh lùng vang lên từ phía cửa chính.
"Chào cô dâu mới. Cô là Vy phải không?"
Vy nhìn lên, trước mặt cô là một người phụ nữ xinh đẹp nhưng ánh mắt sắc lạnh. Bà ta mặc một bộ váy sang trọng, từng cử chỉ toát lên sự quyền lực.
"Bà là?" Vy hỏi, cố giữ bình tĩnh.
"Tôi là bà Dung, mẹ của Hoàng Huy." Giọng bà đầy quyền uy.
Vy khẽ giật mình. Cô không ngờ lại gặp mẹ chồng mình trong hoàn cảnh bất ngờ như vậy.
"Chào bác, cháu là Vy," cô cúi đầu chào lễ phép.
Bà Dung quan sát Vy từ đầu đến chân, ánh mắt thoáng chút khinh thường. "Tôi nghe nói cô là vợ hợp đồng của con trai tôi. Thật thú vị khi cuối cùng tôi cũng được gặp cô."
Lời nói của bà Dung khiến Vy bối rối. Cô không biết phải đáp lại thế nào.
"Tôi đến đây không phải để chào hỏi. Tôi chỉ muốn nhắc cô nhớ rõ vị trí của mình. Mối quan hệ này sẽ không tồn tại lâu. Khi hợp đồng kết thúc, tôi muốn cô biến mất khỏi cuộc đời con trai tôi."
Vy siết chặt tay, cố gắng giữ bình tĩnh. "Cháu hiểu rồi. Nhưng cháu hy vọng bác có thể cho cháu một chút thời gian để chứng minh bản thân."
Bà Dung nhếch môi, nở một nụ cười lạnh. "Chứng minh? Được thôi. Nhưng tôi cảnh báo cô, tôi sẽ không dễ dàng chấp nhận một người như cô."
Nói xong, bà quay người bỏ đi, để lại Vy đứng đó, lòng nặng trĩu.
* * *
Khi Hoàng Huy trở về, Vy vẫn ngồi lặng lẽ trong phòng khách, ánh mắt đượm buồn. Anh nhận ra ngay có điều gì đó không ổn.
"Mẹ tôi đã đến đây, phải không?" Anh hỏi, giọng đầy vẻ chắc chắn.
Vy gật đầu, nhưng không nói gì.
"Bà ấy đã nói gì với cô?" Hoàng Huy tiến lại gần, ánh mắt lo lắng.
"Không có gì đâu. Bà chỉ muốn gặp tôi và nhắc nhở về.. hợp đồng của chúng ta." Vy trả lời, cố gắng giữ vẻ bình thản.
Hoàng Huy thở dài, ngồi xuống bên cạnh cô. "Tôi xin lỗi. Mẹ tôi luôn như vậy. Bà không tin tưởng bất kỳ ai."
Vy nhìn anh, cảm nhận được sự mệt mỏi trong lời nói của anh. "Tôi hiểu mà. Tôi không trách bà."
Hoàng Huy im lặng một lúc, rồi anh nắm lấy tay cô, điều mà anh chưa từng làm trước đây.
"Vy, dù mẹ tôi có nói gì, cô cũng đừng bận tâm. Tôi sẽ bảo vệ cô."
Lời nói của anh khiến trái tim Vy khẽ rung lên. Dù là hợp đồng hay không, sự chân thành trong ánh mắt anh khiến cô cảm thấy an lòng.
* * *
Tuy nhiên, sóng gió chưa dừng lại ở đó. Tối hôm ấy, Hoàng Huy nhận được một cuộc gọi từ trợ lý của mình. Khuôn mặt anh lập tức biến sắc sau khi nghe xong.
"Có chuyện gì vậy?" Vy hỏi, lo lắng.
"Có một kẻ đã gửi thư nặc danh, đe dọa sẽ phơi bày những bí mật của gia đình tôi nếu chúng tôi không đáp ứng yêu cầu của hắn."
Vy cảm thấy lạnh sống lưng. Cô không biết bí mật gì đang bị đe dọa, nhưng rõ ràng, những ngày yên bình của họ sắp bị phá vỡ.
"Chúng ta sẽ làm gì?" Cô hỏi, ánh mắt đầy lo lắng.
Hoàng Huy nhìn cô, ánh mắt đầy sự cương quyết. "Chúng ta sẽ không để kẻ đó đạt được mục đích. Tôi không để bất kỳ ai hủy hoại gia đình này, cũng như cô."
Lời nói của anh như một lời thề. Nhưng Vy biết, sóng gió thực sự vẫn còn đang chờ họ phía trước, và lần này, nó sẽ không dễ dàng vượt qua.
Chương 15: Bí Mật Gia Tộc
Hoàng Huy ngay lập tức triệu tập một cuộc họp kín với đội ngũ tin cậy của mình. Trong phòng làm việc, không khí căng thẳng bao trùm khi từng giả thuyết và kế hoạch đối phó được đưa ra. Vy, dù không được mời tham dự, nhưng lòng cô tràn đầy lo lắng.
Cô quyết định ngồi chờ ngoài phòng, không rời đi dù chỉ một bước.
Khoảng hai giờ sau, Hoàng Huy bước ra, vẻ mặt đầy mệt mỏi nhưng ánh mắt vẫn rực lửa. Anh nhìn thấy Vy ngồi đó, đầu dựa vào ghế, đôi mắt khẽ nhắm lại.
"Vy.." Anh khẽ gọi.
Cô giật mình tỉnh dậy, vội đứng lên. "Mọi việc ổn chứ?"
Hoàng Huy nhìn cô, đôi mắt dịu đi một chút. "Chưa thể nói là ổn, nhưng ít nhất chúng tôi đã có kế hoạch. Cô không cần lo lắng."
Vy gật đầu, nhưng trong lòng vẫn không yên. "Nếu có gì cần, anh hãy nói. Tôi muốn giúp."
Hoàng Huy khẽ cười, dù nụ cười ấy chẳng mấy vui vẻ. "Cô đã giúp đủ nhiều rồi. Tôi không muốn kéo cô vào chuyện này."
Dứt lời, anh rời đi, để lại Vy đứng đó với hàng tá câu hỏi trong đầu.
* * *
Tối hôm ấy, khi mọi người trong biệt thự đã ngủ, Vy không tài nào chợp mắt. Cô quyết định đi xuống bếp lấy nước, nhưng khi đi ngang qua phòng làm việc của Hoàng Huy, cô thấy ánh sáng vẫn còn hắt ra từ khe cửa.
Tò mò, cô tiến lại gần và nghe thấy giọng nói trầm khàn của anh.
".. Nếu thông tin về dự án này bị lộ, chúng ta sẽ mất tất cả. Không chỉ danh tiếng, mà còn cả tương lai của công ty."
Ngừng một lúc, anh tiếp tục. "Phải, tôi biết nguy cơ là gì. Nhưng tôi sẽ không để gia tộc mình bị đe dọa."
Vy khẽ lùi lại, không muốn nghe thêm nữa. Nhưng khi vừa quay đi, cô vô tình làm rơi chiếc ly trên tay.
"Vy?" Giọng Hoàng Huy vang lên từ trong phòng.
Cô cứng đờ, không biết nên làm gì. Một lát sau, cánh cửa phòng mở ra. Hoàng Huy đứng đó, ánh mắt vừa ngạc nhiên vừa có chút giận dữ.
"Cô làm gì ở đây giờ này?"
"Tôi.. tôi không ngủ được. Tôi chỉ đi lấy nước.." Vy ấp úng.
Hoàng Huy thở dài, vẻ mặt dịu đi một chút. "Vào đây."
Vy bước vào, lòng đầy lo lắng.
"Cô đã nghe thấy gì?" Anh hỏi, ánh mắt chăm chú nhìn cô.
Vy thành thật. "Không nhiều. Chỉ là anh đang nói về một dự án nào đó.. và những nguy cơ."
Hoàng Huy nhìn cô một lúc lâu, sau đó anh ngồi xuống ghế, khẽ thở dài. "Tôi không muốn cô bị cuốn vào những rắc rối này, nhưng có lẽ cô nên biết. Gia tộc tôi từ lâu đã có một bí mật mà chúng tôi luôn cố gắng che giấu. Nếu bí mật này bị lộ, không chỉ công ty mà cả gia đình tôi sẽ gặp nguy hiểm."
Vy ngồi xuống bên cạnh anh, ánh mắt đầy cảm thông. "Tôi không biết bí mật đó là gì, nhưng tôi tin anh sẽ tìm được cách giải quyết. Và nếu cần, tôi sẵn sàng giúp anh."
Lời nói của cô khiến Hoàng Huy khẽ sững lại. Anh nhìn cô, trong lòng bỗng dâng lên một cảm giác khó tả.
"Cảm ơn cô, Vy. Có lẽ, sự xuất hiện của cô không phải là một sai lầm."
Trong khoảnh khắc đó, khoảng cách giữa họ như dần bị thu hẹp. Nhưng cả hai đều hiểu rằng, trước mắt họ vẫn là những thử thách lớn lao, và chỉ có sự tin tưởng mới giúp họ vượt qua tất cả.
Chỉnh sửa cuối: