Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Chương 10: Quá Khứ của Kay

[BOOK]Linh cảm nhận được sự run rẩy của Khang dần dịu lại trong vòng tay cô. Nỗi sợ hãi vẫn còn đó, nhưng đã có một tia hy vọng được thắp lên. Khang đã không còn chạy trốn khỏi sự thật, mà bắt đầu đối diện với nó, dù có đau đớn đến mấy. Những ngày tiếp theo, Linh âm thầm tìm cách tiếp cận Kay nhiều hơn. Cô nhận thấy Kay thường xuất hiện khi Khang cảm thấy áp lực, tức giận, hoặc bị đe dọa. Linh cố gắng tạo ra những tình huống nhỏ, nhẹ nhàng, để Kay có thể "lộ diện" mà không gây ra sự xung đột lớn. Cô nói chuyện với "Khang" về những vấn đề học tập, về những áp lực từ gia đình, và cô nhận ra, mỗi khi đề cập đến những điều khiến Khang cảm thấy yếu đuối, ánh mắt cậu ấy sẽ thay đổi, và Kay sẽ xuất hiện.

Ban đầu, Kay vẫn giữ thái độ khó chịu, lạnh lùng và muốn đẩy Linh ra xa. "Cô cứ xen vào chuyện của hắn làm gì?" Hắn thường gằn giọng. "Cô không thuộc về thế giới này." Nhưng Linh kiên trì. Cô không tranh cãi, không sợ hãi, mà chỉ thể hiện sự thấu hiểu và đồng cảm. Cô nói về nỗi đau của Khang, về việc Kay đã bảo vệ cậu ấy như thế nào. Dần dần, một cách rất chậm chạp, Kay bắt đầu trở nên "thân thiết" với Linh hơn. Sự lạnh lùng giảm bớt, thay vào đó là một sự chấp nhận miễn cưỡng, đôi khi là một cái nhìn thăm dò đầy ẩn ý.

Linh nhận ra, Kay, dù mạnh mẽ và tàn nhẫn, cũng mang trong mình những vết sẹo của quá khứ. Hắn là hiện thân của nỗi sợ hãi và sự bảo vệ, nhưng đồng thời, hắn cũng là một phần của Khang, khao khát được công nhận và thấu hiểu. Linh tin rằng, nếu cô có thể giúp Kay hiểu rằng hắn không còn đơn độc, rằng Khang đã có cô ở bên, có lẽ Kay sẽ không cần phải gồng mình mạnh mẽ nữa.

Thời gian trôi qua, việc Linh dần khám phá ra bí mật đã khiến Kay xuất hiện thường xuyên hơn, mạnh mẽ hơn. Khang thường xuyên rơi vào trạng thái mất kiểm soát. Đôi mắt anh trống rỗng, và Kay chiếm hữu cơ thể anh trong những khoảng thời gian dài hơn. Linh cảm thấy nỗi sợ hãi tột cùng dâng lên: Cô sợ một ngày nào đó, Trần Duy Khang thật sự sẽ hoàn toàn biến mất, chỉ còn lại một Kay tàn nhẫn và trống rỗng.

Trong một lần Khang rơi vào trạng thái cực kỳ kích động, giằng xé giữa sự hoảng loạn và Kay đang cố gắng chiếm lấy quyền kiểm soát, Linh đã kịp thời xoa dịu anh. Lúc này, Kay, có lẽ cảm nhận được sự tin tưởng từ Linh. Anh nắm tay Linh, kéo cô tới một căn phòng bí mật dưới tầng hầm của một khu nhà bỏ hoang trong trường – nơi mà chỉ những học sinh cũ đời đầu mới biết, và cũng là một trong những "khu vực mù camera" nổi tiếng.

Căn phòng ẩm thấp, bụi bặm, ánh sáng lờ mờ hắt vào từ khe cửa sổ nhỏ. Trong góc phòng, một chiếc hộp gỗ cũ kỹ nằm im lìm. Kay buông tay Linh, tiến lại gần, mở chiếc hộp. Bên trong là toàn bộ nhật ký, băng ghi âm, thư từ trị liệu tâm lý mà Khang đã giấu kín suốt nhiều năm. Linh run rẩy cầm một cuốn nhật ký lên, những nét chữ nguệch ngoạc của Khang từ thuở bé cho đến khi trưởng thành.

Kay ngồi xuống một góc, ánh mắt lạnh lẽo của hắn hướng về phía hư vô, bắt đầu kể. Giọng hắn trầm thấp, khàn khàn, nhưng đầy sức nặng của những tổn thương và căm hận. "Hắn.. luôn là đứa trẻ yếu đuối. Yếu đuối đến mức không thể tự bảo vệ mình."

Hắn kể về một tuổi thơ đầy rẫy sự thờ ơ của bố mẹ, những lời nói trách móc vô cớ, và cả sự lạm dụng tinh thần từ người giúp việc. "Họ muốn một đứa con hoàn hảo, một hình mẫu để trưng bày. Hắn phải học giỏi, phải ngoan ngoãn, phải luôn tươi cười. Nhưng bên trong, hắn mục ruỗng." Kay nhếch mép, một nụ cười cay đắng. "Khi hắn không thể chịu đựng được nữa, khi hắn muốn trốn thoát khỏi thực tại tàn khốc đó, tôi đã xuất hiện. Tôi là bức tường bảo vệ hắn khỏi sự sụp đổ."

Kay nói về những lần Khang bị tổn thương, bị phản bội, bị cô lập. Mỗi lần như vậy, Kay lại mạnh mẽ hơn, chiếm lĩnh Khang lâu hơn, để Khang không phải đối mặt với nỗi đau. "Bố mẹ hắn.. họ chỉ quan tâm đến danh tiếng, đến hình ảnh của hắn. Người giúp việc đó.. bà ta lợi dụng sự yếu đuối đánh đập hành hạ, nhốt hắn vào phòng tối, không cho hắn ăn cơm. Hắn cầu cứu trong tuyệt vọng. Hắn không có ai để tin tưởng. Mặc dù bà giúp việc đó không thoát được tôi, nhưng bố mẹ hắn cũng là nguyên nhân trực tiếp khiến hắn trở nên như thế này. Nếu lúc đó họ quan tâm hắn một chút thì những chuyện như thế thì đã không xảy ra." Kay gằn giọng, đôi mắt đỏ ngầu thoáng qua tia giận dữ. "Tôi căm hận bà ta một, thì tôi căm hận họ mười. Tôi căm hận cái thế giới đã khiến chúng tôi phải chịu đựng này."

Kay kể về hành trình đấu tranh của Khang. "Hắn.. cũng có lúc muốn thoát khỏi tôi. Hắn muốn được bình thường. Hắn cố gắng tự chữa lành, tìm đến bác sĩ." Kay bật cười khẩy. "Nhưng tôi không để yên. Tôi đã học cách giả vờ 'hợp tác' với bác sĩ, tạo ra vẻ ngoài như Khang đang dần bình phục. Đồng thời, tôi tìm cách phá hoại tài liệu trị liệu, khiến bố mẹ Khang và bác sĩ tin rằng hắn đã ổn."

"Tôi muốn Khang không phải chịu tổn thương thêm nữa," Kay nói, giọng hắn chùng xuống, lộ ra một chút yếu mềm hiếm hoi. "Khi bác sĩ bắt đầu nghi ngờ và phát hiện ra những hành vi bất thường, tôi đã dùng mọi cách để khiến bác sĩ tin rằng mình đang ảo tưởng, hoặc thậm chí đe dọa gián tiếp khiến vị bác sĩ phải từ bỏ ca bệnh của Khang vì quá 'khó chữa' và không muốn dính líu đến một trường hợp phức tạp như vậy."

Linh lắng nghe, lòng cô quặn thắt. Từng lời của Kay như những nhát dao cứa vào tim cô. Cô hiểu ra, Kay không phải là một ác quỷ, mà là một nhân cách bị tổn thương sâu sắc, sinh ra từ nỗi đau tột cùng, cố gắng bảo vệ "vật chủ" của mình bằng mọi giá, kể cả khi điều đó có nghĩa là giam cầm Khang trong bóng tối.

"Tôi không muốn Khang được chữa lành hoàn toàn," Kay nói tiếp, ánh mắt hắn trở lại vẻ lạnh lẽo quen thuộc. "Nếu tôi biến mất, sẽ không còn ai bảo vệ được hắn nữa. Tôi là sự tồn tại của hắn, là sức mạnh của hắn. Chúng tôi phải tồn tại và đồng hành cùng nhau. Hắn nghĩ đã phải tự mình chiến đấu trong cô độc, mà không hề biết rằng chính tôi đã đứng ra bảo vệ hắn những lúc hắn yếu đuối nhất."

Kay dừng lại, nhìn thẳng vào Linh. Ánh mắt hắn đầy vẻ thăm dò, như muốn biết Linh sẽ phản ứng thế nào sau khi biết tất cả. "Nhìn thấy hắn như thế. Bây giờ, cô có còn muốn 'giúp đỡ' hắn nữa không?"

Linh hít một hơi thật sâu. Cô đã sẵn sàng cho điều này.

"Có," Linh nói, giọng cô vang lên kiên định, đầy quyết tâm. Cô nhìn thẳng vào mắt Kay, không chút sợ hãi. "Tớ sẽ giúp Khang. Và tớ cũng sẽ giúp cậu."

Kay nhướn mày, vẻ khó chịu thoáng qua trên gương mặt hắn. "Giúp tôi? Cô dựa vào đâu mà nói vậy? Tôi là một phần của nỗi đau, là kẻ bảo vệ. Cô có thể hiểu được gì?"

"Tớ hiểu nỗi đau của cậu," Linh đáp, giọng cô mềm mại hơn, nhưng vẫn đầy sự thuyết phục. "Kay, cậu được sinh ra để bảo vệ Khang khỏi tổn thương, đúng không? Nhưng bây giờ, chính cách cậu bảo vệ lại đang làm Khang tổn thương hơn. Cậu ấy đang bị mắc kẹt, giằng xé giữa sự sợ hãi và mong muốn được bình thường. Và cậu cũng vậy, Kay. Cậu đang sợ hãi sự biến mất của chính mình. Cậu sợ Khang sẽ lại yếu đuối nếu không có cậu."

Linh tiến lại gần Kay, ánh mắt cô đầy sự thấu hiểu. "Cậu không đơn độc đâu, Kay. Khang không đơn độc. Và bây giờ, cậu cũng không đơn độc nữa. Khang cần được chữa lành hoàn toàn, để cậu ấy có thể sống một cuộc sống trọn vẹn, không còn bị nỗi sợ hãi và quá khứ đè nặng. Và điều đó không có nghĩa là cậu sẽ biến mất vô ích. Cậu là một phần của Khang. Những gì cậu đã làm để bảo vệ Khang là có thật. Cậu đã cho Khang sức mạnh để tồn tại đến bây giờ. Đó không phải là vô nghĩa."

Cô đặt tay lên chiếc hộp gỗ chứa đựng những ký ức đau buồn. "Kay, nếu cậu thực sự muốn bảo vệ Khang, hãy để cậu ấy được chữa lành. Hãy tin tưởng rằng Khang đủ mạnh mẽ để đối diện với thế giới này, và cậu ấy sẽ có tớ ở bên. Nếu cậu không hợp tác, Khang sẽ mãi mãi bị giam cầm trong cuộc chiến nội tâm này. Cậu không muốn Khang phải chịu đau khổ mãi mãi, đúng không? Cậu không muốn nhìn thấy Khang ngày càng lún sâu vào bóng tối, đến mức không thể trở lại?"

Ánh mắt Kay bắt đầu dao động. Sự lạnh lẽo trong đôi mắt hắn dần tan chảy, thay vào đó là một sự giằng xé nội tâm sâu sắc. Hắn nhìn Linh, rồi lại nhìn xuống chiếc hộp gỗ, nơi chứa đựng tất cả những nỗi đau và ký ức mà hắn đã cố gắng che giấu. Linh có thể thấy rõ, Kay đang đấu tranh. Hắn vẫn sợ hãi sự biến mất của chính mình, nhưng lời nói của Linh đã chạm vào nỗi lo lắng sâu thẳm nhất của hắn: Nỗi sợ Khang sẽ hoàn toàn sụp đổ.[/BOOK]
 

Những người đang xem chủ đề này

Xu hướng nội dung

Back