Mỗi đứa trẻ được đưa vào cô nhi viện, khi đủ nhận thức với thế giới này chúng đều mang trong lòng một nỗi sợ, chính là việc bị bỏ rơi lần nữa. Cuộc đời chúng đã quá đủ bi ai rồi còn gì nếu bị vứt bỏ thêm lần nữa liệu chúng có thể can đảm mà đón nhận.
[COLOR=rgb(0, 0, 0) ]Với Hộc Châu Vu mà nói việc được nhận nuôi hay không, không quan trọng. Vì giờ cô cũng đã có thể giới của riêng mình, nơi cô đang thuộc về, thế giới hiện tại cũng chỉ là lớp nền mà thôi.[/COLOR]
Bọn họ cười cô là kẻ điên khùng, lập dị. Cô cười họ vì họ thật giống nhau đều là một lũ thích soi mói rác trên đầu người khác, nhưng lại không nhìn thấy trên đầu họ có gì.
Câu chuyện bắt đầu từ năm Hộc Châu Vu tròn mười sáu tuổi.
Năm đó, cô nhi viện tổ chức buổi dã ngoại cho bọn trẻ hòa mình cùng với thiên nhiên. Hộc Châu Vu cũng là một đứa bé ngoan, dũng cảm và hiểu chuyện cô luôn được các sơ trong cô nhi viện tin tưởng giao việc dẫn dắt đội, dù cũng có các thành viên khác không phục, nhưng Châu Vu luôn là đứa hoàn thành tốt tất cả các nhiệm vụ được giao. Đặc biệt là khâu chăm sóc và hướng dẫn nhóm.
Ngày hôm đó cũng là ngày làm thay đổi tất cả mọi thứ.
Hộc Châu Vu vì cứu một bạn học đang bị đuối nước, cô đã cố bơi đến nơi không ngờ dòng suối nước chảy siết đã cuốn Châu Vu càng lúc càng xa, cô cố vùng vẫy trong tuyệt vọng, sức lực toàn thân cũng đã dần cạn kiệt. Châu Vu đã nghĩ có thể cô sẽ phải nói lời chào tạm biệt với thế giới này mãi mãi.
Châu Vu đã ngủ thiếp đi chìm sâu vào dòng nước xoáy.
Ngay sau đó, mọi cuộc tìm kiếm đều trở nên vô vọng.
Nhưng ba ngày sau, kỳ tích đã xuất hiện.
Một đoàn du khách đi phượt dã ngoại, đã vô tình tìm thấy một cô bé đuối nước gần con suối nhỏ ven rừng. Trên người lại không có một vết thương tích nào, hơi thở cũng khá ổn định, quần áo ướt sủng, sắc mặt hồng hào tựa như cô bé chỉ đang say giấc ngủ. Họ liên hệ với đội cứu hộ, cô nhi viện cũng nhận được tin tức từ Châu Vu, mọi người đều hết sức bàng hoàng không tin vào mắt mình.
Lần trở về này, chính bản thân Hộc Châu Vu cũng không rõ cô đã trãi qua những gì? Tại sao lại có thể sống sót một cách kì diệu đến vây? Ký ức hoàn toàn là con số không.
Trong một lần tình cờ, Châu Vu phát hiện trong lòng bàn tay của cô có một ấn ký ẩn hình kỳ lạ, cô cũng không hiểu ấn ký đó có ý nghĩa gì. Cô đã tìm rất nhiều tư liệu khắp nơi trên thế giới cũng không thể nào biết được ký ấn đó mang hàm ý gì, và chỉ mình Châu Vu có thể nhìn thấy ký ấn.
Lũ trẻ trong cô nhi viện bắt đầu coi Châu Vu như kẻ lập dị, người chết sống lại vâng vâng có rất nhiều biệt danh chúng ám chỉ cô, chỉ vì một lần bọn chúng chứng kiến Châu Du sử dụng sức mạnh của ấn ký trên tay nhấc bổng mọi vật và triệu hồi nước làm lá chắn cho cô, khi bị chúng ném đá.
- Xin lỗi sơ, chúng tôi không thể tiếp tục nhận nuôi đứa trẻ này nữa, nó mang lại cho chúng tôi quá nhiều điều không may mắn.
Những lần sau đó, là vô số cuộc từ chối, trả về hết lần này đến lần khác.
Các sơ ở cô nhi viện cũng chỉ có thể dùng cách an ủi tâm hồn nhỏ bé của Châu Vu bằng lời nói. Lũ bạn trong trường thì bán tán, chúng rủ nhau cùng tránh xa cô kẻo bị cô lây phải điềm gỡ. Dần dần không còn một ai muốn ở cạnh kết bạn cùng cô.
Ban đầu, Châu Vu cũng như bị rơi vào một hố đen bất tận, rất mong mỏi một ai đó có thể kéo cô ra khỏi, lâu dần sự cô độc này lại trở thành sự thích nghi. Châu Vu xin phép các sơ cho cô dựng một ngôi nhà nhỏ trên cây trong khu vườn gần trường học, cô bắt đầu chăm sóc cho khu vườn nhỏ của mình bằng việc trồng các loại rau củ, và trò chuyện cùng với cây cỏ, con vật bất cứ người bạn thiên nhiên nào đến với thể giới của cô, Châu Vu cũng nhiệt tình đón nhận.
Thời gian cũng làm xoa dịu mọi nỗi đau, Hộc Châu Vu dần quen với cuộc sống của một kẻ lập di cách biệt với thể giới mà con người cho là nền văn minh tiến bộ nhưng họ lại không biết cái nền văn minh đó dần đang mục rửa thối nát từ bên trong.
Hộc Châu Vu cứ ngỡ cô sẽ có thể mãi bình yên trong thế giới của riêng mình.
Mọi chuyện bắt đầu một lần nữa khi Châu Vu tròn mười tám tuổi.
- Nơi đây là đâu?
Châu Vu thấy xung quanh được bao trùm bởi bóng đen, một không gian vô định hướng. Cô từng bước, từng bước đi thật chậm rãi và cẩn thận quan sát. Có giọng nói vang lên, nghe giống như một cuộc nghị sự.
- Vu điện hạ, bọn lâu la đại lục lại dẫn binh đến trước chúng ta một bước.
- Hách tướng quân có cao kiến gì xin nói rõ!
- Thần muốn chia quân làm hai cánh, cùng Thiên Bạch hậu vê đánh úp bọn chúng, bọn lâu la xưa nay tính khí hung hăng man rợ, lại rất hiếu chiến, chúng ta cứ tương kế tựu kế khiến chúng nghĩ quân ta đang suy yếu.
- Được mọi chuyện ta tin tưởng vào Hách tướng quân.
- Vu điện hạ, xin người hãy bảo trọng.
Cuộc đối thoại vừa kế thúc, Hộc Châu Vu cũng phát hiện ra ấn ký xanh trên tay cô đã sáng bừng lên, khiến cô vừa đau lại vừa nóng như đang bị lửa bao quanh cơ thể.
Châu Vu cố kêu gào trong vô vọng, cơ thể dần chìm vào trong bóng đêm tĩnh mịch.
* * *