Bạn được hanhlemai mời tham gia diễn đàn viết bài kiếm tiền VNO, bấm vào đây để đăng ký.
2 ❤︎ Bài viết: 4 Tìm chủ đề
137 0
Kiếm tiền
Hoa sim đỏ đã kiếm được 1370 đ
Hoa sim đỏ

Tác giả: Thanh Phong

Câu chuyện kể về một thầy giáo trẻ lên dạy học tại vùng cao Tây Bắc. Nơi nảy sinh mối tình đầu của anh. Câu chuyện cũng là hoàn cảnh chung của một thế hệ 7x, 8x lập nghiệp. Những khó khăn vất vả nhưng luôn đam mê cống hiến, yêu đời..

Chương I. Bỏ nhà ra đi

Choang! Thằng khốn nạn mày cút đi, ăn bám tao đến bao giờ. Còn bà nữa, đẻ ra toàn lũ khốn nạn.

Bố Phong mỗi cơn say, mà cả khi không say cũng tìm cớ mắng chửi vợ con. Từ ngày mẹ Phong ốm, không đi làm được, cuộc sống gia đình trở nên ngột ngạt, bố Phong tìm mọi lí do để mắng chửi, trì chiết vợ con.

Phong năm nay 23 tuổi, mới tốt nghiệp đại học sư phạm được 2 năm, chỉ quanh quẩn đi dạy gia sư, chưa kiếm được việc làm. Trong khi lũ bạn, đứa thì được bố mẹ xin việc cơ quan nhà nước, đứa học giỏi đi làm cho công ty tư nhân. Giờ Phong mới thấm câu: Chuột chạy cùng sào mới vào sư phạm. Cả họ nội ngoại nhà Phong không ai học hết đại học. Mấy lần Phong cũng đi nhờ người quen dò hỏi xin việc giúp mà chẳng ra đâu vào đâu. Thời buổi đụng đến việc gì cũng cần phải có tiền. Về nhà không khí lúc nào cũng căng thẳng. Buồn, Phong xách xe đạp đến nhà trọ thằng bạn.

Thằng bạn nhìn thấy Phong liền hỏi: Lại buồn à? Đêm nay ngủ lại với tao không.

Phong: Có thuốc không tao xin điếu?

Thằng bạn trợn mắt: Mày cũng học đòi hút thuốc à.

Phong bảo: Có khi tao đi xa để kiếm việc thôi, ở đây không tiền, không quan hệ thì chết đói.

Khải, thằng bạn thân của Phong, cũng học sư phạm. Bố nó cũng có tí chức quyền ở quê nhưng nó không chịu về, chỉ muốn ở Hà Nội kiếm việc. Nó bảo cứ ở trên này thử đã, không trụ được thì về quê, bố nó xin việc cho.

Phong bảo Khải: Hay mày bảo bố mày xin cho tao một chân giáo viên, tao muốn đi xa một chuyến. Khải gật đầu: Tuỳ mày, bố tao xin thì không khó. Mày về quê tao dạy đi, cảnh thì đẹp mà con gái cũng xinh lắm. Khải cười nhăn nhở: Mà mày đã yêu bao giờ đâu, biết khỉ gì gái xinh.

Phong cười buồn, vậy mày gọi cho bố mày xin hộ tao. Giờ tao đi dạy gia sư đã. Phong đạp xe lên phố Nguyễn Thượng Hiền, nhà một cậu bé học lớp 12, năm nay thi đại học. Cô chú chủ nhà rất quí Phong, hay mời Phong ở lại ăn cơm, uống rượu. Chú bảo: Cô chú ít học, cháu cố dạy giúp chú thằng Bách vào được đại học thì cô chú mừng lắm. Nhà cô chú ở tập thể tầng 2 mỗi lần Phong đến lại phải vác xe lên tầng 2 để. Thằng Bách thích vào đại học, hay hỏi Phong đủ mọi thứ về đời sinh viên. Mỗi buổi học, cô chú thường pha cho Phong một cốc trà đào, mấy năm gần đây loại trà túi này được người dân thích dùng vì tiện lợi. Những lúc thằng Bách làm bài tập Phong lại vớ tập truyện tranh của nó để đọc, nhâm nhi cốc nước trà.

Một tháng sau, thằng Khải hồ hởi khoe: Bố tao xin được cho mày rồi, không được gần nhà tao mà ở dưới huyện nhưng ở đó đang rất cần giáo viên, nhất là dân Sư phạm I bọn mình. Mày có đi không?

Đi chứ, mai tao về thu xếp đồ, rồi đi. Mày có về thăm nhà cùng tao không?

Khải lắc đầu: Mày đi thôi, mai tao cũng đi xin việc, cuối tháng có khi tao mới về.

Đêm đó Phong trằn trọc không ngủ, vậy là Phong sẽ xa Hà Nội, nơi gắn bó với tuổi thơ của Phong. Tuổi thơ đẹp nhất khi mẹ Phong chưa ốm, nhưng thời gian đó xa quá, khi đó Phong còn quá nhỏ, chỉ nhớ loáng thoáng vài thứ. Điều Phong nhớ nhất mỗi lần mẹ đưa đi cắt tóc thế nào cũng mua cho Phong một cái bánh mì pate, món ngon nhất mà Phong còn nhớ đến giờ. Từ ngày mẹ ốm, cuộc sống gia đình đảo lộn, bố Phong trở nên cục cằn gia trưởng. Anh em họ hàng cũng xa dời dần.

Phong lén về nhà thu vội quần áo vào cái balo cũ, lúc ngoảnh ra thấy mẹ rơm rớm nước mắt dúi cho Phong mấy chục lẻ. Mẹ không nói chỉ có mắt đỏ hoe. Phong nghẹn giọng, mẹ ở nhà giữ gìn sức khoẻ. Con đi dạy ổn định sẽ về thăm mẹ.

Phong bắt xe ôm ra bến Mĩ Đình, lên chiếc xe ô tô cũ sặc mùi dầu máy. Trên xe toàn các bà, các mế, có mỗi mình Phong đeo kính mặt non choẹt, ngơ ngác. Xe lăn bánh, Phong ngoái lại nhìn con đường quen thuộc, Hà Nội xa dần không biết ngày nào sẽ trở lại.

Càng xa Hà Nội con đường hai bên càng vắng vẻ, nhà thưa dần. Vài giờ sau thì chỉ còn là núi đá và cây cối. Phong nhìn qua cửa kính xe thấy bên cạnh là vực sâu, mây mù bao phủ quanh những ngọn núi, Phong nhủ thầm đúng là cảnh mây núi trùng điệp. Có những đoạn cua tay áo xe phải đi chậm lại, ì ạch bò qua những con dốc. Phong thấy tai mình ù đi, lên cao áp suất không khí thay đổi tai sẽ bị vậy. Mỗi lần nuốt nước bọt thì tai hết ù, nhưng chỉ được một lúc thôi. Anh lơ xe đi mở cửa kính miệng giải thích, lên đây không khí mát mẻ mở cửa cho đỡ say xe. Trên vùng cao đất canh tác rất ít, có khi giữa đám ruộng lại nhô lên vài tảng đá. Bà con thường tranh thủ trồng trọt quanh đó. Mấy tảng đá lại là chỗ nghỉ ngơi, đùa nghịch của đám trẻ chăn trâu. Trên này đất trồng trọt là điều quí giá đối với người vùng cao. Chả bù cho dưới xuôi đất ruộng toàn bỏ hoang, đám thanh niên thoát ly lên thành phố làm công nhân, ít ai chịu chân lấm tay bùn.

Xa xa từ mấy ngôi nhà có cột khói bốc lên đúng kiểu vẻ đẹp miền sơn cước. Giờ Phong mới hiểu thế nào là khói lam chiều, hình ảnh tượng trưng cho sự ấm cúng gia đình. Trong khi đó Phong lại đang rời xa gia đình của mình, từ nhỏ Phong luôn thèm khát một bữa cơm vui vẻ, có tiếng cười, tiếng trò chuyện của các thành viên trong gia đình. Nhà Phong thì nghèo, mẹ ốm, anh em nội ngoại cũng chả ai khá khẩm gì, Phong lớn lên như kẻ bơ vơ không chỗ dựa. Trời xui thế nào Phong lại học sư phạm, cái nghề mà ai cũng nói: "Chuột chạy cùng sào mới vào sư phạm". Cái nghề xin vào nhà nước cũng khó làm thêm cũng khó, mà tiền lại ít. Đôi khi Phong cứ nhớ mãi câu nói của bố hắn, như một kiểu mỉa mai: Con vua thì lại làm vua, con sãi chùa thì lại quét lá đa. Phong quyết tâm ra đi nhưng cũng đoán được nghề của hắn chỉ đủ sống thôi, không thể làm giàu được. Thôi thì phải sinh tồn đã, cái gì đến sẽ đến.

* * *

Phong đang mơ màng thì tiếng lơ xe oang oang: Thị trấn X nhé, ai xuống thì ra cửa. Phong bừng tỉnh ôm ba lô bước xuống xe. Có mấy bà xuống cùng đang lúi húi ôm tải hàng từ cốp xe. Phong đứng một mình ngơ ngác nhìn ngó xung quanh. Thị trấn X là một thung lũng hai bên toàn các dãy núi đá cái cao cái thấp, những ngôi nhà nhỏ nằm trên hai bên đường, lác đác có vài cửa hàng tạp hóa bán đồ gia dụng, đôi khi bán thêm ít rau quả từ trong vườn nhà hoặc hái từ trong rừng. Phong ghé vào quán một bên đường, gọi cốc nước rồi bắt chuyện với bác chủ quán.

Bác cho cháu hỏi đường về trường cấp 3.. Còn xa không ạ.

Bác chủ quán nhìn Phong từ đầu đến chân một lượt rồi đáp: Cháu đi thẳng đường này khoảng 3 cây thì tới. Cháu đến đó dạy học à.

Vâng ạ, ở đây có xe ôm không bác.

Ở đây không có xe đâu cháu. Cháu mới ra trường à. Nhìn trẻ thế.

Dạ vâng ạ, thôi cháu đi bộ vậy, cũng không xa lắm.

Phong xách balo đi theo hướng chỉ của bác chủ quán. Con đường bụi bặm nhiều cây dại hai bên đường. Lá cây thì bám đầy bụi đất. Thi thoảng có vài cây hoa mua nở tím ngắt. Xa xa một chút là các dãy núi đá, nơi bà con trồng ngô, mía, cafe, sắn.. Những ngôi nhà thấp nhỏ lợp fibro xi măng, vài căn nhà sàn còn sót lại. Trước cửa mỗi ngôi nhà thường có cây mận hoặc đào. Cảnh vật thật yên bình.

Phong đi thong thả ngắm nhìn cảnh vật 2 bên. Phong thấy mình như một con chim nhỏ được tung cánh trên bầu trời. Bỏ qua những u uất của luôn tiềm ẩn trong tâm trí, Phong bất giác giang rộng đôi tay định hét lên cho thoải mái.

Anh thầy giáo ơi!

Phong giật mình quay lại, đằng sau Phong là một cô gái có đôi mắt to tròn, khuôn mặt tươi tắn đang đạp xe về phía Phong.

Em gọi anh à.

Không gọi anh thì gọi ai. Bác em bảo anh là giáo viên về dạy trường.. Nên sai em đèo anh đến trường.

Ui bác em tốt thật, mà ai lại để con gái đèo. Giờ anh chở em, em cầm giúp anh cái balo nhé.

Cô bé ôm balo chu môi đáp: Em đi xe vất vả đón anh mà anh lại khen bác em tốt bụng là sao?

Phong cười: Em cũng tốt giống bác, mà em tên gì nhỉ.

- Em tên Nhung, còn anh tên gì?

- Anh tên Phong, ở đây đẹp thật đấy.

Có gì đâu mà đẹp, xấu òm. Anh là người đầu tiên khen chỗ này đẹp. Các anh chị em đều bỏ lên thành phố kiếm việc, chả mấy ai về quê cả. Mà anh quê ở đâu lại về đây dạy.

- Anh ở Hà Nội

- Hà Nội á, anh nói dối, em toàn thấy mọi người ở đây lên Hà Nội đi làm. Chả ai từ Hà Nội về đây cả.

Phong cười gượng, còn Nhung cứ luôn mồm kể chuyện. Giọng cô bé lanh lảnh, trong trẻo và vô tư. Nhung hỏi đủ mọi thứ về Hà Nội, trong mắt cô bé Hà Nội là một cái gì đó rất tuyệt, còn đối với Phong Hà Nội là một kí ức buồn. Nơi có người mẹ đáng thương của Phong, Phong xót lắm nhưng không thể làm gì tốt hơn được. Đạp được một lúc thì Nhung kêu: Trường kia rồi anh. Trước mặt Phong là một ngôi trường giản dị có chỗ nền sân vẫn bằng đất, một dãy nhà hai tầng và mấy dãy nhà cấp 4. Nền nhà vẫn bằng gạch đỏ. Nhiều chỗ lõm xuống chứng tỏ xây đã lâu. Chào cảm ơn Nhung, Phong đi lên phòng hiệu trưởng.

Đi ngang qua dãy nhà đã thấy nhóm học sinh nghển đầu qua cửa sổ nhìn Phong chỉ trỏ rồi cười. Bỗng có 1 đứa hét lên: Anh thầy ơi! Phong nhoẻn cười quay lại. Cái cảnh này Phong đã quá quen khi đi thực tập sư phạm. Đám học sinh luôn lấy giáo viên trẻ như là một mục tiêu trêu đùa. Phong cũng bắt đầu thấy yêu dần nơi này. Có lẽ là nơi phù hợp cho Phong để bắt đầu cuộc sống mới. Phong đi lên dãy nhà 2 tầng, đây là khu hiệu bộ của nhà trường, còn các dãy nhà cấp 4 là nơi học sinh học. Trường qui mô cũng không lớn lắm. Phong gõ cửa phòng hiệu trưởng, Vào đi, có tiếng người đàn ông bên trong, Phong bước vào, em chào thầy ạ, em là giáo viên mới ạ. Trước mặt Phong là một người đàn ông không cao, tóc hơi bạc.

- À thầy Phong à, mình đã nhận được thông báo của Sở rồi. Chào mừng thầy về công tác tại trường.

- Em cảm ơn thầy, em mới đi dạy có gì mong thầy chỉ bảo ạ.

- Ừ, ở chỗ chúng tôi những người như thầy ít lắm. Hi vọng thầy sẽ ở lại đây lâu dài.

Thầy hiệu trưởng hỏi han Phong vài thứ rồi bảo:

- Bây giờ tôi sẽ nhờ cô y tế dẫn thầy sang bên khu nhà ở của giáo viên. Tuần sau thầy bắt đầu nhận lớp nhé.

- Dạ em cảm ơn thầy, nếu có thể thầy cứ cho em đi dạy luôn cũng được ạ.

- Vậy tốt quá, cô Thoa đang nghỉ việc gia đình mấy hôm nay, thầy vào dạy thay các lớp đó nhé. Đây là thời khóa biểu, thầy xem mai cô có tiết lớp nào thì dạy nhé. Nhưng nói trước học sinh ở đây không giỏi như trên Hà Nội đâu.

- Dạ vâng ạ!

- Thôi giờ thầy theo tôi xuống phòng y tế, tôi nhờ cô ý dẫn thầy sang khu nhà giáo viên.

Phong theo chân thầy hiệu trưởng xuống phòng y tế. Lan nhân viên y tế, có lẽ hơn Phong khoảng 2, 3 tuổi, dáng nhỏ nhắn và khá xinh. Lan nói ít, thi thoảng chỉ chỏ cho Phong chỗ này, chỗ kia trong trường. Trường có rất nhiều giáo viên dạy xa nhà, tuy cùng huyện nhưng có khi nhà cách trường vài chục km. Khu nhà giáo viên có 6 phòng được phân cho các giáo viên ở tạm. Phong đến vừa hay còn trống 1 phòng do giáo viên mới chuyển trường. Lan bảo ở đây giáo viên đến rồi lại chuyển đi, thường về gần nhà hoặc lên tỉnh dạy. Qua Lan, Phong mới biết thông tin Phong về trường này đã được thông báo từ mấy hôm trước. Mọi người cũng đang ngóng xem Phong trông như thế nào.

- Anh cần gì thì cứ hỏi em, nếu anh chưa nấu ăn thì cách đây mấy trăm mét có quán cơm đấy.

Lan dặn dò Phong rồi quay trở lại phòng y tế.

Lan vẫn xưng em với Phong, Phong kệ, có sao đâu. Căn phòng nhỏ vẫn còn đủ bàn ghế. Chắc trước đây là giáo viên nữ ở nên còn chút đồ con gái để lại. Phong đặt balo ngả lưng lên giường nằm suy nghĩ mông lung. Một thay đổi lớn trong cuộc đời Phong. May mắn là bước đầu thuận lợi. Có chỗ ở, chỗ làm là được rồi. Phong cũng háo hức ở cương vị mới: Giáo viên cấp 3. Nhớ thời đi thực tập được đứng trên bục giảng, Phong thích lắm. Giờ mới chính thức được đứng lớp, bản thân Phong cũng thấy hồi hộp. Nhìn lũ học sinh lớn chả kém gì mình, Phong lại thấy ngại, chả biết có dạy nổi không. Hay lớp lại ào ào như cái chợ giống hồi bọn Phong đi thực tập.
 
Chỉnh sửa cuối:
Từ khóa: Sửa

Những người đang xem chủ đề này

Xu hướng nội dung

Back