Review sách: Hoa Hồng Xứ Khác Tác giả: Nguyễn Nhật Ánh Reviewer: Anhquaann Hoa hồng xứ khác là cuốn sách thuộc thể loại truyện dài của nhà văn Nguyễn Nhật Ánh được xuất bản vào năm 2004 bởi NXB Trẻ. Nội dung cuốn sách xoay quanh diễn biến trong một năm học của ba nam sinh Ngữ, Khoa và Hòa lé, cả ba đều có tình cảm vơi một nữ sinh mới chuyển đến là Gia Khanh. Thế nhưng, Gia Khanh từ lâu đã có bạn trai, và mùa hè đó cô đã rời đi, trở về phương trời khác, bỏ ba chàng trai lại với mối tình đơn phương hụt hẫng. *Cảm nhận riêng: Hoa hồng xứ khác, quả thực là sách của một cây bút tài năng và tâm huyết, ngay từ tiêu đề, nhà văn Nguyễn Nhật Ánh đã làm thu hút sự tò mò và khơi gợi lòng khát khao tìm hiểu từ độc giả. Tớ tin chắc, không chỉ với riêng tớ mà với bất kỳ ai, khi nghe qua tựa sách Hoa hồng xứ khác cũng đều bị cái tên mĩ miều, kiêu sa này làm cho hứng thú. Cô giáo dạy văn của tớ là người rất thích đọc sách, vì thế nên cô có một tủ sách to oành, và tất nhiên là tớ cũng thích đọc sách, nên tớ đã mượn rất nhiều sách của cô về để đọc, trong đó có Hoa hồng xứ khác. Bìa sách có nền là màu xanh lá sẫm, với hình ảnh chính là một chàng trai đang ngồi trên bãi cỏ hoang và đầy những bông hoa dại. Có thể đậy là ý đồ nhà xuất bản, nhưng cũng có thể chỉ là sự chú ý hơi thái quá của tớ mà thôi, nhưng tớ tin chắc rằng dụng ý của hình ảnh minh họa này chính là khai quát tinh thần chung của nội dung câu chuyện, rằng dù xung quanh ngập đầy những sắc màu hoang dã, nhưng chàng trai của chúng ta lại đem lòng si mê một cành hồng diễm lệ, một sinh thể không thuộc về vùng thanh sơ ấy, một tâm hồn đã đặt trọn ở nơi xa, thế nên, bông hồng kiều diễm kia sẽ không bao giờ dừng chân nơi chốn ấy. Hoa hồng xứ khác là cuốn sách có lối ngôn ngữ điển hình của nhà văn Nguyễn Nhật Ánh, ngôn từ bao giờ cũng được chọn lọc tinh tế nhưng cũng rất dễ để mà người đọc có thể tiếp cận và thấu hiểu từng ý nghĩa mà con chữ truyền tải. Qua những trang văn giản dị, gần gũi, đời sống học sinh lại thêm một lần rộng mở trước đôi mắt vốn đã luôn ưa thích ngắm nhìn những kỉ niệm thần thuộc của chúng ta. Câu chuyện tình yêu chung giữa ba chàng trai Ngữ, Khoa và Hòa lé thật thú vị, rất tinh ngây ngô, tinh nghịch và đậm vị học trò. Có lẽ bởi bản tính hiền lành, chân chất cùng với phong độ học tập ổn định nhất mà Khoa chính là cậu trai có thể gần gũi và được đi chơi chung cùng với Gia Khanh nhiều nhất, được hứa hẹn sẽ là một cậu bạn trai chuẩn mực và được Gia Khanh hết lòng yêu mến. Đi cùng những tình tiết thú vị của Hoa hồng xứ khác đến gần phần cuối của cuốn sách, rất nhiều người đọc đã lầm tưởng rằng Khoa và Gia Khanh sau này sẽ thực sự thành một đôi, và đây sẽ là một chuyện tình đẹp khép lại bằng mối tình trong sáng với đầy những ý vị thơ ngây và trải nghiệm hồn nhiên giữa hai nhân vật chính. Nhưng khi thật sự đi đến cuối cùng ta mới thấy, phần kết của câu chuyện không mộng mơ như chúng ta vẫn lầm tưởng. Ngày cuối cùng của năm học, Khoa được Gia Khanh hẹn đi uống nước ở một góc quán quen thuộc, hôm ấy nhóm ba người bạn đã thực sự rất háo hức, Ngữ và Hòa rất chăm chút cho Khoa, dặn dò tỉ mỉ từng lời nói, cho Khoa mượn xe và mua áo mói để cậu bạn có được màn tỏ tình đầu đời hoàn mỹ nhất. Vì không thể ngồi yên ở nhà chờ kết quả nên Hòa và Ngữ đã cùng nhau đến trốn ở một góc trong quán cà phê và đợi chờ để lắng nghe những lời lẽ của đôi bạn. Còn Khoa cũng đi đến quán nước với một tâm trạng hết sức là háo hức, mong chờ. Thứ mà ba chàng trai mong đợi nhất và cũng là thứ mà người đọc chúng ta mong đợi nhất trong Hoa hồng xứ khác đã không hề xảy đến, chẳng có một lời tỏ tình nào được thốt ra cả, cũng không có một tình yêu nào đã từng nảy nở trong Gia Khanh cả. Và rằng biết bao sự hụt hẫng đã xảy đến khi ta nhận ra, tình cảm mà Gia Khanh dành cho Khoa từ trước đến nay chỉ đơn thuần là sự quan tâm giữa hai người bạn, chẳng có gì đủ để goi là thích, là yêu. Có lẽ, Khoa, Ngữ, Hòa lé và cả người đọc chúng ta nữa, đã quá ảo tưởng trước những cử chỉ thân mật của bông hồng vô tâm ấy, một bông hồng xứ khác.
Hoa hồng tuy đẹp nhưng có gai Muốn hái được hoa phải có tài Bất tài vô dụng đừng có hái Gai đâm chảy máu biết trách ai?