

HOA HỒNG ĐEN
Tác giả: Trần Lực - CLB VHNT
Hoa tỉnh dậy khi ánh sáng mặt trời chiếu nhẹ sau rèm cửa sổ, màu vàng nhạt. Cô nhìn sang bên gối của chồng, anh đã dậy từ khi nào và không quên để lại mảnh giấy nhỏ trên gối: "Anh đi cà phê với bạn, yêu em".
Cô đưa tay hất nhẹ mái tóc dài ngang eo, nhuộm màu hạt dẻ ra đằng sau, khuôn mặt Hoa lúc này thật đẹp và quyến rũ. Đôi mắt đen huyền, lúc nào cũng như cười. Sống mũi cao và thẳng cùng cặp môi mọng đỏ nằm cân đối trên khuôn mặt tròn và trắng. Nhìn cô trẻ và quý phái hơn nhiều so với tuổi 45. Đã vậy cô lại biết cách chọn cho mình trang phục không quá cầu kỳ, sexy nhưng cũng đủ gợi cảm để khoe được hết những đường cong mềm mại của cơ thể và làn da mịn màng của bờ vai tròn lẳn.
Cô đưa tay lên xem đồng hồ, vết sẹo mờ trên cánh tay trần xẹt qua, mắt cô chợt xa xăm hơn, một ánh buồn thoáng hiện, cô đang khóc một mình. Vết sẹo mờ ấy, phải rồi. Nó là một kỷ niệm không thể quên của mối tình đầu, của một thời con gái. Tất cả như một cuốn phim chầm chậm hiện về từ ký ức vốn đã phai phôi trong cô.
Mối tình đầu của cô cũng đẹp và lãng mạn như bao mối tình của những đôi lứa khác.
Năm đó cô 19, vừa chập chững vào đời vì lớn lên chỉ biết học mà chưa biết đến yêu là gì? Bởi sau khi tốt nghiệp cấp ba, cô không đủ điểm vào đại học nên nghe theo lời khuyên của cha mẹ, cô nộp đơn vào một trường trung cấp nghề, ngoại vi thành phố.
Những ngày xa nhà đầu tiên, cô đã quen anh sau khi ánh mắt chạm nhau tại cầu thang giảng đường.
Anh học trước cô một khóa. Dáng người thư sinh, hơi lãng tử của một chàng trai phố thị thứ thiệt. Cô bị hút hồn bởi ánh mắt sâu, nụ cười hiền và cách nói chuyện có duyên.
Vừa quen nhau được hơn một năm thì đến lúc anh cũng ra trường. Cô biết rằng cuộc chia tay nào cũng đầy nước mắt vì cô biết tình yêu của cô và anh sẽ bên bờ vực thẳm. Anh ra trường rồi trở về HN thi Đại học và học tiếp. Ngày chia tay, họ dường như chỉ im lặng mà không nói được gì? Đôi mắt họ đỏ hoe, đôi tay nắm chặt nhau, anh lắc lắc bàn tay nhỏ nhắn của cô rồi nghẹn ngào:
- Anh đi nhé, sẽ mãi không quên em, chúng ta sẽ giữ liên lạc.
Khi anh quay gót bước vội lên xe, để tránh nhìn vào mắt đang ngấn nước của cô. Còn cô chỉ biết đưa tay nắm với mà không nói được gì. Chiếc xe khách cuối ngày ì ạch khuất dần trong nắng chiều cùng với làn khói đen kịt.
Cô quay về ký túc xá, một nỗi buồn không thể tả nổi cũng chẳng thể gọi thành tên. Nó đè nặng lên ngực cô, nó thành dòng nước mắt chảy dài quanh má. Cô thẫn thờ bước lên cầu thang, rồi đi vào phòng mà chẳng buồn đi xuống nhà ăn tập thể như mọi khi. Cô về phòng, đi nhanh về phía giường của mình để cố che đi những giọt nước mắt, cô lấy gối che khuôn mặt lại, hai vai cô rung lên nhè nhẹ, tiếng nấc vụng trộm chẳng thể giấu đi được dưới ánh mắt thông cảm của Hương, cô bạn thân. Cô cứ nằm như vậy chẳng biết bao lâu nữa, cho đến khi
Trong phòng cô ồn ào tiếng cười đùa, cô đưa tay áo lén quệt vội dòng nước mắt, mở mắt nhìn ra xung quanh, rồi vội đi vào toilet rửa mặt. Thì ra mấy cô cậu cùng lớp đến chơi, trong đó có Thái. Thái đa tài viết chữ và vẽ rất đẹp, hát hay và là tay ghi ta cũng khá, nên các bạn rất thích. Hoa cũng rất quý Thái, bởi tính cậu ta hài hước và cởi mở. Cô trở ra, khẽ gật đầu chào mọi người.
(Còn nữa)
Mời mọi người xem tiếp phần 2
Tác giả: Trần Lực - CLB VHNT
Hoa tỉnh dậy khi ánh sáng mặt trời chiếu nhẹ sau rèm cửa sổ, màu vàng nhạt. Cô nhìn sang bên gối của chồng, anh đã dậy từ khi nào và không quên để lại mảnh giấy nhỏ trên gối: "Anh đi cà phê với bạn, yêu em".
Cô đưa tay hất nhẹ mái tóc dài ngang eo, nhuộm màu hạt dẻ ra đằng sau, khuôn mặt Hoa lúc này thật đẹp và quyến rũ. Đôi mắt đen huyền, lúc nào cũng như cười. Sống mũi cao và thẳng cùng cặp môi mọng đỏ nằm cân đối trên khuôn mặt tròn và trắng. Nhìn cô trẻ và quý phái hơn nhiều so với tuổi 45. Đã vậy cô lại biết cách chọn cho mình trang phục không quá cầu kỳ, sexy nhưng cũng đủ gợi cảm để khoe được hết những đường cong mềm mại của cơ thể và làn da mịn màng của bờ vai tròn lẳn.
Cô đưa tay lên xem đồng hồ, vết sẹo mờ trên cánh tay trần xẹt qua, mắt cô chợt xa xăm hơn, một ánh buồn thoáng hiện, cô đang khóc một mình. Vết sẹo mờ ấy, phải rồi. Nó là một kỷ niệm không thể quên của mối tình đầu, của một thời con gái. Tất cả như một cuốn phim chầm chậm hiện về từ ký ức vốn đã phai phôi trong cô.
Mối tình đầu của cô cũng đẹp và lãng mạn như bao mối tình của những đôi lứa khác.
Năm đó cô 19, vừa chập chững vào đời vì lớn lên chỉ biết học mà chưa biết đến yêu là gì? Bởi sau khi tốt nghiệp cấp ba, cô không đủ điểm vào đại học nên nghe theo lời khuyên của cha mẹ, cô nộp đơn vào một trường trung cấp nghề, ngoại vi thành phố.
Những ngày xa nhà đầu tiên, cô đã quen anh sau khi ánh mắt chạm nhau tại cầu thang giảng đường.
Anh học trước cô một khóa. Dáng người thư sinh, hơi lãng tử của một chàng trai phố thị thứ thiệt. Cô bị hút hồn bởi ánh mắt sâu, nụ cười hiền và cách nói chuyện có duyên.
Vừa quen nhau được hơn một năm thì đến lúc anh cũng ra trường. Cô biết rằng cuộc chia tay nào cũng đầy nước mắt vì cô biết tình yêu của cô và anh sẽ bên bờ vực thẳm. Anh ra trường rồi trở về HN thi Đại học và học tiếp. Ngày chia tay, họ dường như chỉ im lặng mà không nói được gì? Đôi mắt họ đỏ hoe, đôi tay nắm chặt nhau, anh lắc lắc bàn tay nhỏ nhắn của cô rồi nghẹn ngào:
- Anh đi nhé, sẽ mãi không quên em, chúng ta sẽ giữ liên lạc.
Khi anh quay gót bước vội lên xe, để tránh nhìn vào mắt đang ngấn nước của cô. Còn cô chỉ biết đưa tay nắm với mà không nói được gì. Chiếc xe khách cuối ngày ì ạch khuất dần trong nắng chiều cùng với làn khói đen kịt.
Cô quay về ký túc xá, một nỗi buồn không thể tả nổi cũng chẳng thể gọi thành tên. Nó đè nặng lên ngực cô, nó thành dòng nước mắt chảy dài quanh má. Cô thẫn thờ bước lên cầu thang, rồi đi vào phòng mà chẳng buồn đi xuống nhà ăn tập thể như mọi khi. Cô về phòng, đi nhanh về phía giường của mình để cố che đi những giọt nước mắt, cô lấy gối che khuôn mặt lại, hai vai cô rung lên nhè nhẹ, tiếng nấc vụng trộm chẳng thể giấu đi được dưới ánh mắt thông cảm của Hương, cô bạn thân. Cô cứ nằm như vậy chẳng biết bao lâu nữa, cho đến khi
Trong phòng cô ồn ào tiếng cười đùa, cô đưa tay áo lén quệt vội dòng nước mắt, mở mắt nhìn ra xung quanh, rồi vội đi vào toilet rửa mặt. Thì ra mấy cô cậu cùng lớp đến chơi, trong đó có Thái. Thái đa tài viết chữ và vẽ rất đẹp, hát hay và là tay ghi ta cũng khá, nên các bạn rất thích. Hoa cũng rất quý Thái, bởi tính cậu ta hài hước và cởi mở. Cô trở ra, khẽ gật đầu chào mọi người.
(Còn nữa)
Mời mọi người xem tiếp phần 2
Last edited by a moderator: