111
0
- Kiếm tiền
- ThanhHằng170204 đã kiếm được 1110 đ
Hoa dễ rơi
Trình bày: Doãn Tích Miên
Trình bày: Doãn Tích Miên
"Hoa Dễ Rơi" của Doãn Tích Miên là một khúc ca buồn mang đậm màu sắc cổ phong, kể về số phận của những kẻ đa tình lạc bước giữa hồng trần bạc bẽo. Ngay từ những câu hát đầu tiên, bài ca đã mở ra một không gian thấm đẫm cô tịch: Gió tây, hoa rơi, trăng tàn, đêm vắng. Những hình ảnh ấy không chỉ gợi cảnh mà còn gợi tình, là một nỗi buồn tĩnh lặng, sâu lắng, như len lỏi vào từng kẽ tim người nghe.
"Hoa" trong bài hát vừa là hình ảnh thiên nhiên, vừa là ẩn dụ cho tình yêu và duyên phận. Hoa đẹp nhưng mong manh, dễ nở cũng dễ tàn, giống như những mối tình sâu đậm nhưng không bền lâu. Câu hát "hoa dễ rơi, rơi rồi hóa sai lầm" là lời than xót xa cho những lựa chọn xuất phát từ chân tình nhưng cuối cùng lại trở thành vết thương. Tình yêu càng sâu, càng dễ bị bạc đãi; gặp nhau rồi, cũng chỉ có thể làm khách qua đường trong đời nhau.
Xuyên suốt bài hát là cảm giác bất lực trước số mệnh. Nhân vật trữ tình không ngừng tự vấn, không ngừng tìm lời giải cho chữ "tình", nhưng càng suy nghĩ lại càng lạc lối. Tạo hóa trong bài hiện lên như một kẻ trêu ngươi, cố tình sắp đặt cho hai người hữu tình nhưng vô duyên. Dẫu có hỏi khắp thần Phật, câu trả lời vẫn chỉ là im lặng, bởi có những nhân quả không ai cứu nổi ngoài chính bản thân mình.
Một trong những tầng ý nghĩa sâu sắc của "Hoa Dễ Rơi" nằm ở sự đối lập giữa lý trí và cảm xúc. Bài hát nhắc đến câu nói quen thuộc: "Trí giả không vào sông ái, kẻ ngu tự nguyện sa ngã." Nhân vật biết rõ yêu là khổ, gặp người là họa, nhưng vẫn cam tâm lặp lại sai lầm cũ. Đó không phải vì ngu muội, mà vì tình cảm chân thành luôn khiến con người mềm yếu, sẵn sàng đánh đổi tất cả dù biết kết cục là đau thương.
Càng về sau, bài hát càng chìm sâu vào nỗi si tình không lối thoát. Chữ "tình" trở thành xiềng xích, giam cầm con người đến mức "không chết thì không thể trốn thoát". Ánh đèn của người kia chưa từng vì mình mà thắp, nhưng kẻ đa tình vẫn không nỡ buông tay. Sự giằng co ấy khiến nỗi đau thêm dai dẳng, khiến yêu thương biến thành chấp niệm.
"Hoa Dễ Rơi" không chỉ là một bài hát về thất tình, mà còn là lời cảm thán về kiếp người trong hồng trần: Yêu thì khổ, buông thì đau, mà giữ lại cũng chẳng thể vẹn toàn. Đó là vẻ đẹp buồn rất đặc trưng của Doãn Tích Miên vừa dịu dàng, thấm thía vừa ám ảnh, khiến người nghe dù không muốn cũng phải lặng người hồi lâu sau khi giai điệu kết thúc.
Phía trên là bản vietsub trên Youtube, còn dưới đây là bản Trung.
Lời bài hát
西风折了花零落如此萧瑟
夜偷了月色寂寥相思客
岁月偷了烟火热如此凉薄
聚散离合躲不过
造化作恶捉弄多情你我
落得一个无缘的因果
问过了神佛才知无人能救我
花易落落成错
情深总是付凉薄相逢是过客
姻缘错难解脱
红尘太刻薄何曾善待你和我
看不破
智者不入爱河愚者自甘堕落
遇你是祸我重蹈复辙
算不破
情字困住了我非死不能够逃脱
莫笑我太疯魔
说不破
见你我是愚者为情一世蹉跎
你的灯火从来不为我
道不破
情字为何要悲欢交错
错纠缠多情客越拉扯越是不舍
Pinyin
Xī fēng shé liǎo huā líng luò rú cǐ xiāo sè
Yè tōu liǎo yuè sè jì líao xiāng sī kè
Sùi yuè tōu liǎo yān huǒ rè rú cǐ líang bò
Jù sàn lí hé duǒ bù guò
Zào hùa zuò è zhuō lòng duō qíng nǐ wǒ
Luò dé yī gè wú yúan dí yīn guǒ
Wèn guò liǎo shén fó cái zhī wú rén néng jìu wǒ
Huā yì luò luò chèng cuò
Qíng shēn zǒng shì fù líang bò xiāng féng shì guò kè
Yīn yúan cuò nán jiě tuō
Hóng chén tài kè bò hé céng shàn dài nǐ huó wǒ
Kàn bù pò
Zhì zhě bù rù ài hé yú zhě zì gān duò luò
Yù nǐ shì huò wǒ chóng dǎo fù zhé
Sùan bù pò
Qíng zì kùn zhù liǎo wǒ fēi sǐ bù néng gòu táo tuō
Mò xìao wǒ tài fēng mó
Shuō bù pò
Jìan nǐ wǒ shì yú zhě wéi qíng yī shì cuō tuó
Nǐ dí dēng huǒ cōng lái bù wéi wǒ
Dào bù pò
Qíng zì wéi hé yào bēi huān jiāo cuò
Jiū chán duō qíng kè yuè lā chě yuè shì bù shè
Lời Việt
Gió tây bẻ cánh hoa, rơi rụng lạnh lùng,
Đêm trộm ánh trăng tàn, kẻ tương tư lẻ bóng.
Tháng năm trộm hơi ấm nhân gian, để lại lạnh nhạt mỏng manh,
Hợp tan ly biệt, nào ai tránh được.
Tạo hóa trêu ngươi, giày vò kẻ đa tình,
Chỉ để lại một đoạn nhân quả vô duyên,
Hỏi khắp thần Phật mới hay, chẳng ai cứu nổi ta.
Hoa dễ rơi, rơi rồi hóa sai lầm,
Tình sâu bao lần cũng đổi lấy bạc bẽo, gặp nhau chỉ là khách qua đường.
Nhân duyên lạc lối, khó lòng giải thoát,
Hồng trần quá khắc nghiệt, nào từng nương tay với người và ta.
Nhìn không thấu,
Trí giả chẳng bước vào sông ái, kẻ ngu cam tâm sa ngã,
Gặp nàng là họa, ta vẫn một lần nữa lặp lại vết xe xưa.
Tính không ra,
Chữ tình giam cầm ta, chẳng chết chẳng thể thoát thân,
Đừng cười ta quá si cuồng.
Nói không rõ,
Thấy nàng, ta nguyện làm kẻ ngu, vì tình mà lỡ dở cả đời,
Ánh đèn của nàng, xưa nay chưa từng vì ta mà thắp.
Giảng không thông,
Vì sao chữ tình luôn đan xen bi hoan,
Sai lầm quấn chặt kẻ đa tình, càng níu kéo lại càng chẳng nỡ buông.

