Tôi xin mạn phép kể cho các bạn nghe một câu chuyện về tình yêu học đường mà tôi đã nung nấu trong suốt thời gian qua.
Truyện kể về mối tình giữa hai bạn Chí Hiên và Tiểu Ngân đang học lớp 12A1 tại trường THPT Nguyễn Trãi. Trong một lần gặp gỡ tình cờ hai người đã xảy ra những việc ngoài ý muốn, nhưng sự lạnh lùng, ấm áp của Chí Hiên đã khiến Tiểu Ngân dần dần say đắm và đón nhận tình cảm của cậu ấy..
Lớp 12 áp lực thật đấy chắc hẳn ai cũng từng trải qua cảm giác đó, cảm giác thức khuya dậy sớm, bài tập dày cộm.. Nhưng tất cả khó khăn này đối với Chí Hiên (chàng trai của nắng) được xem là một việc rất bình thường. Chí Hiên năm nay mười tám tuổi là học sinh lớp 12A1 cậu ấy nổi tiếng với gương mặt thanh tú, sống mũi cao, mắt hai mí, nước da trắng, tóc để kiểu Tow Block là mẫu tóc đẹp dành cho lứa tuổi học sinh hiện nay. Với vẻ bề ngoài điển trai, cậu luôn thu hút mọi ánh nhìn. Chí Hiên cao khoảng m73, lạnh lùng nhưng ít nói khiến cho các bạn nữ sinh đều mê mệt. Mọi chuyện sẽ diễn ra bình thường nếu như Tiểu Ngân không xuất hiện..
"Reng.. reng" chuông báo thức reo liên tục. Chí Hiên vội rời khỏi giường vệ sinh cá nhân, ăn sáng rồi đi học. Cậu khoát lên chiếc áo sơ mi trắng, mặc quần tây đen, chân mang giày trắng nhìn rất đẹp trai ra dáng một thư sinh.
- Chí Hiên đi học hả con?
- Vâng ạ,
- Con trai của mẹ hôm nay đẹp trai quá.
- Cảm ơn mẹ, hôm nay là ngày đầu đến lớp của con nên phải tạo một chút ấn tượng đấy mẹ.
- Con ăn mặc như thế này tụi con gái mê mẩn cho coi. Thôi con đi học đi không thôi trễ à.
Chí Hiên cười với mẹ rồi ra trước nhà dắt chiếc xe martin leo lên đạp một mạch đến trường. Khuôn viên trường học rất nhộn nhịp ai nấy đều khoát lên đồng phục học sinh màu trắng. Chí Hiên dừng xe dắt bộ đến nhà giữ xe đi ngang qua mấy bạn nữ sinh ai nấy cũng xì xầm bàn tán.
- Trùi ui mày nhìn đi người gì đâu mà đẹp trai dữ vậy.
- Mày tém tém lại dùm tao đi. Cái tật mê trai riết quen hà, mày thấy tao hôn tao còn mê huống chi mày.
- Mày làm như mày dữ lắm!
- Chứ sao, để tao thử cua bạn đó coi.
- Mày nghĩ sẽ thành công với nhan sắc hoa rơi trái rụng của mày hả con kia.
- Sao mày chê bạn thân mày quài vậy, coi tao nè!
Chí Hiên gửi chiếc xe vào một góc bước ra khỏi nhà xe đeo chiếc cặp một dây ngang hông bước đi chậm rãi. Nhìn từ xa có một bạn nữ sinh hớn hở chạy đến đó là Ngọc Nhi dường như có điều gì muốn nói với cậu..
- Chào bạn, mình tên là Nhi hiện tại mình học lớp 12A1 bạn học lớp mấy vậy?
- À, tôi tên Chí Hiên tôi cũng học lớp 12A1 này.
Ngọc Nhi quay người cười mỉm chi nói thầm"té ra là học chung lớp với mình, ngon rồi hihi '
Chí Hiên nói:
- Không có gì thì tôi xin phép nhá.
Dứt lời Chí Hiên bước đi không ngoảnh mặt nhìn lại, xem như chưa có chuyện gì xảy ra. Thấy Ngọc Nhi đứng một hồi lâu cứ cười một mình có vẻ hơi kỳ lạ Thùy Chi vội chạy đến hỏi:
- Chuyện gì xảy ra với mày vậy kết quả sao rồi.
- Trời ơi, người ta học chung lớp 12A1 với tụi mình mày.
- Khoan đã Chi tao nói mày nghe, mày biết tao bạn thân với mày từ nhỏ đến lớn cái gì tao cũng cho mày hết.. Nên mày phải nhường cho tao.
Thùy Chi gạt tay Ngọc Nhi sang một bên nói:
- Xin lỗi nha, vì tình yêu tao bất chấp tình bạn.
- Vậy thì tụi mình cạnh tranh công bằng nha.
- Ok, mày để coi bạn đó sẽ phải lòng công chúa thiên nga như tao hây là vịt con xấu xí như mày, kkk.
Hai người đang tranh giành tình cảm về mình đột nhiên từ phía sau có người tiến lại chạm nhẹ khiến hai người giật mình.
- Trời ơi Tiểu Ngân mày làm tụi tao hết hồn hà. Mày biết gì hôn, lớp mình có một học sinh đẹp trai lắm mày ơi. Người gì trắng trẻo, mà còn lạnh lùng nữa chứ học chung với tụi mình luôn đó.
- Ui trời tao đâu có hứng thú với mấy anh công tử bột nhà giàu đó.
Thùy Chi và Ngọc Nhi nghe Tiểu Ngân nói thế liền cười nghĩ thầm ' bớt đi dối thủ rồi '
- Thôi hai mày vào lớp đi tao đi mua nước tụi mình uống, hôm nay tao mời.
Thùy Chi mừng lên mặt:
- Vậy tụi mình uống Sting ha, cho tràn đầy năng lượng cua trai há Ngọc Nhi.
Nói xong Tiểu Ngân chạy về khu vực canteen của trường mua nước. Cô Ngọc chủ quán thấy Ngân liền cười nói:
- Tiểu Ngân mua gì cháu, mấy tháng rồi mới gặp nè coi bộ dạo này xinh hẳn ra rồi nha, cháu có người yêu chưa?
Tiểu Ngân cười đặt mười ngàn đồng lên quầy nói:
- Cô lấy cho con mua chai Sting nha. Con chưa có người yêu cô ơi, con như thế này ai đâu mà thích.
Cô Ngọc cười bảo:
- Lớp 12 rồi lo học đi, nhưng mà nếu như có ai thích thì cứ đón nhận đi rồi cùng nhau vượt qua khó khăn.
Tiểu Ngân lấy ba ly đá tẩy rót vào mỗi ly cầm lên uống phần nước của mình uống một hơi rồi nói:
- Trùi ui cô củng tâm lý ghê ha, thôi cũng sắp đến giờ rồi con vào lớp đây ạ
Tiểu Ngân cầm hai ly nước chạy nhanh về lớp còn khoảng mười phút nữa là vào giờ rồi. Lớp 12A1 nằm trên lầu hai dãy đầu hành lang. Tiểu Ngân chạy đến gần khu vực nhà vệ sinh nam thì Chí Hiên bất ngờ đi ra. Không kiềm chế được tốc độ nên đổ hai ly nước lên người của Chí Hiên khiến cậu ấy đứng hình.
Chí Hiên nét mặt hơi bối rối:
- Ui trời ướt áo tôi rồi này, bạn làm gì mà chạy như ma đuổi thế. Đó thấy hậu quả chưa bạn làm gì đi chứ.
Tiểu Ngân vội cuối đầu xin lỗi:
- Bạn cho tôi xin lỗi..
- Uống Sting nữa chứ, bạn giải quyết cho tôi vụ này nhanh đi sắp vào lớp rồi.
- Giải quyết như thế nào đây bạn.
- Tôi không biết, miễn sao cái áo tôi không còn dính màu này nữa.
Chí Hiên lúc bấy giờ gương mặt hơi khó chịu, vốn dĩ tạo ấn tượng với lớp học mà giờ lại ra nông nỗi như thế này thì có mà bẽ mặt. Riêng Tiểu Ngân cũng cảm thấy mình có lỗi nên đành im lặng một lúc rồi nói:
- Cởi ra đi lẹ lên, nhanh lên không kịp bây giờ.
Chí Hiên hơi bất ngờ khi có người nói với cậu như vậy mà là con gái nữa chứ.
- Bạn muốn cái gì, ở đây luôn hả. Sao cậu gan quá vậy?
- Trời ơi, kêu cởi áo ra để tôi giặt, bạn nghĩ cái gì vậy.
Chí Hiên thở nhẹ, hai tay từ từ cởi nút áo, Tiểu Ngân ngăn lại nói:
- Bộ bạn định cởi tại đây luôn hả, đi vô toalet chứ ở đây làm người mẫu hay gì.
Chí Hiên mặt hơi ngượng má cậu ửng đỏ lên nói ấp úng:
- Ờ, ờ, đi, đi thôi.
Tiểu Ngân nắm tay Chí Hiên chạy đến khu vực toaloet Nữ thấy vậy cậu hốt hoảng nói:
- Bạn bị điên à, đây là toaloet nữ mà!
Mong các bạn ủng hộ bài viết của mình, mọi ý kiến vui lòng để lại bình luận, tạo dộng lực cho mình viết tiếp nha!
- Chứ bạn nghĩ sao đây chả lẽ tôi lại vào toalet nam như vậy chắc tôi nổi tiếng nhất trường à.
- Chắc bạn nghĩ tui không nổi tiếng khi cởi trần đứng gần toalet nữ hả?
- Ờ ha, thôi bạn chịu khó đi dù sao bạn là con trai sĩ diện tí có sao đâu.
Gương mặt Tiểu Ngân bắt đầu ửng đỏ ánh mắt không dám nhìn Chí Hiên từ từ cởi từng nút áo nên cô vội quay người lại.
- Bạn ơi nhanh nhanh nha bạn sắp vô giờ rồi.
- Xong rồi nè, coi làm sạch cho tui à!
Tiểu Ngân quay người lại cầm cái áo trên tay Chí Hiên , nhanh nhẹn bước vào toaloet đóng cửa lại. Tiểu Ngân thở phào nhẹ nhõm tiến đến bồn rửa tay giặt phần bị dính nước ngọt trên áo trong đầu nghĩ thầm ' cũng đẹp trai mà, da trắng, body cũng đẹp nữa ' Chí Hiên cởi trần đứng bên ngoài nép vào một góc tường hạn chế mọi người nhìn thấy. Một lúc sau cậu nghe tiếng nói từ bên ngoài toaloet vọng vào.
- Chi ơi, Tiểu Ngân nó đi mua nước sao mà lâu quá không biết có chuyện gì không?
- Ừ đúng rồi ha, ê hay là nó bị mệt do sức khỏe không tốt, nó bị yếu tim đó mày. Trời ơi hay là nó xỉu trong toaloet rồi.
- Dậy thì kiếm nó coi.
Thùy Chi và Ngọc Nhi bước vào thấy Chí Hiên đang đứng bên góc tường hai người trố mắt nhìn cậu ấy há hốc mồm. Vốn dĩ có con trai vào khu vực toaloet nữ là mấy bạn nữ sẽ la lên nhưng hai người này thì không. Dường như trong ánh mắt họ đây được coi là sự thích thú không cần biết chuyện nó sẽ như thế nào.
Thùy Chi nói nhỏ với Ngọc Nhi:
- Trời ơi tao đang ở đâu thế này, Chí Hiên đó mày ơi, đẹp trai mà body cũng đẹp nữa!
Ngọc Nhi nói thầm:
- Tao biết rồi, mình kìm chế lại mày mà lộ cái vẻ mê trai thì mặt mũi tụi mình để đâu. Để tao lai nói chuyện với bạn ấy xem sau.
- Tại sao người nói là mày mà không phải là tao?
- Thì mày ở ngoài này canh, lỡ có ai dô thì mất mặt sao?
- Ừ, coi lẹ lẹ đi rồi đến lượt tao.
Ngọc Nhi bước tới bên Chí Hiên khoảng gần một mét rồi dừng lại hỏi:
- Bạn làm gì đứng ở đây, áo bạn đâu sao cởi trần như vậy?
Chí hiên hơi mắc cỡ lấy một tay che mặt nói:
- Tôi bị một bạn nữ vô tình làm ướt áo, bẩn quá nên tôi đề nghị làm sạch hiện giờ đang ở bên trong phòng này nè.
- Trời ơi, thấy thương quá bạn ướt chỗ nào để mình lau cho.
- Không cần đâu cảm ơn bạn.
Lúc này cánh cửa toaloet đột nhiên hé mở Ngọc Nhi thấy Tiểu Ngân từ từ bước ra trên tay cầm cái áo sơ mi trắng một bên bị ướt thầm nghĩ ' chắc là của Chí Hiên rồi, con nhỏ này ghê thiệt mới đây thôi mà đã như vậy rồi"
Ngọc Nhi càu nhàu nói:
- Mày làm cái gì mà bẩn hết áo bạn ấy rồi, làm người ta không vui rồi kìa.
- Thì tao mua nước tụi mình uống sợ trể giờ nên tao chạy,vô tình làm bẩn áo bạn ấy.
- Mày thật là, đi đứng cẩn thận chứ.
Nói xong Ngọc Nhi giật mạnh chiếc áo trên tay Tiểu Ngân đưa cho Chí Hiên nói giọng nhỏ nhẹ:
- Trả áo cho bạn này, mong bạn bỏ qua cho Tiểu Ngân nha tính nó nông nỗi lắm bạn đừng để bụng.
Chí Hiên đưa tay đón nhận cái áo nói:
- Không có gì đâu, chuyện cũng xảy ra rồi nói gì nữa bạn.
Ngọc Nhi nắm tay Tiểu Ngân nói:
- Đi vào lớp nhanh lên trể giờ rồi đứng ở đây làm gì.
Ba người bọn họ rủ nhau về lớp học lúc đi miệng luôn xì xầm bàn tán chuyện vừa xảy ra. Hai người luôn trách móc Tiểu Ngân vì đã làm tổn thương nam thần của họ. Chí Hiên một mình ở đó mặc áo vào chỉnh sửa trang phục gọn gàng trước khi bước vào lớp cậu nghĩ thầm ' thì ra bạn ấy tên là Tiểu Ngân, cũng may vào giờ học nên ít người biết chuyện xảy ra vừa rồi không thì mình không biết để mặt mũi ở đâu đây nữa' Chí Hiên bước nhanh ra khỏi toaloet nữ đi dọc theo dãy hành lang bước đến lớp 12A1.
Giáo viên chủ nhiệm lớp 12A1 là cô Lan. Cô tên đầy đủ là Võ Thị Ngọc Lan dạy môn văn, hiện tại đã ba mươi hai tuổi, dáng người thon thả, tóc dài ngang lưng hay mặt áo dài hoa sim tím. Cô hoạt động ở trường khoảng gần sáu năm. Môn văn cô dạy rất truyền cảm tạo cảm giác hứng thú khi học, cô là một người sống rất có tình cảm nắm bắt rõ tâm lý học sinh chia sẽ giúp đỡ tận tình nên ai nấy đều yêu quý cô.
Cô Lan nói:
- Vậy là lớp của chúng ta đông đủ hết rồi, à còn một chỗ, đúng rồi thiếu một bạn.
Cô Lan lấy danh sách dò lại thì lúc này Chí Hiên bước vào. Điều khiến cậu bất ngờ không phải là gặp những người bạn xa lạ mà chính là cô gái lúc nãy đã làm ướt áo của mình khiến cậu vô cùng khó xử trong tình huống vừa rồi. Tiểu Ngân thấy Chí Hiên liền cười mỉm chi, úp mặt xuống bàn dường như có vẽ ngại ngùng khi gặp Chí Hiên.
- À em là Chí Hiên à vào đây đi em.
- Cô xin với thiệu với các em đây là Chí Hiên học sinh mới chuyển trường về đây, thành tích học tập tương đối tốt mong các em hãy tạo điều kiện giúp đỡ cho em ấy.
Vừa dứt lời tất cả học sinh đều vỗ tay chào đón bạn học mới. Sự đẹp trai của Chí Hiên khiến bao bạn nữ vỗ tay nhiệt tình hơn hết. Cô Lan nhìn thấy Tiểu Ngân ngồi úp mặt xuống bàn liền nói:
- Ơ kìa Tiểu Ngân, em bị sao thế?
Thùy Chi ngồi cạnh bên nói:
- Cô gọi mày kìa!
Tiểu Ngân ngước mặt lên nhìn cô nói:
- Không có gì đâu cô, tại em hơi mệt thôi ạ !
- Vậy thì em chào bạn học sinh mới này đi nãy giờ các bạn chào đón Chí Hiên rồi kìa.
Chương 3: Khơi nguồn cảm xúc đơn giản chỉ là tôi thích bạn.
Thấy Tiểu Ngân đang luống cuống Chí Hiên biết rỏ bạn ấy đang rất ngại ngùng trong chuyện vừa rồi cậu nghĩ thầm ' chỉ cần lại chào thôi mà có cần như vậy không, hazz thật là ' Chí Hiên bước đến bàn Tiểu Ngân đưa tay ra trước mặt nói:
- Chào bạn, tôi tên Chí Hiên rất vui được làm quen với bạn.
Tiểu Ngân ấp úng đưa tay bắt lấy nói:
- À.. à.. tôi tên Tiểu Ngân cũng rất vui.. quen biết bạn.
Vừa dứt lời Tiểu Ngân Vội rút tay lại ngồi xuống không nói một lời nào, ánh mắt không dám nhìn Chí Hiên.
Cô Lan nói:
- Chí Hiên, em lại ngồi gần bạn Nhật Nam còn trống kìa!
- Vâng thưa cô.
Cô Lan phát biểu:
- Hôm nay húng ta họp lớp, tất cả các em đều có mặt đầy đủ cô rất vui được chủ nhiệm các em năm nay chúng ta hãy cùng nhau cố gắng tập trung cho việc học nhé. Tuổi của các em là phải cố gắng học tập thi đậu vào trường mình yêu thích rồi sau này có công việc nuôi sống giúp đỡ gia đình. Các em có vấn đề gì thì cứ việc gặp cô.
Cô Lan nói tiếp:
- Không ó gì nữa thì các em về nhà chuẩn bị dụng cụ học tập, mai húng ta bắt đầu vào học. Mà khoan đã, cô quên chúng ta cần phải bầu chức vụ cho tập thể lớp chứ.
Cô ngồi xuống kiểm tra danh sách thành tích học sinh năm trước một lúc sau cô nói:
- Cô sẻ bầu em Mỹ Trinh làm lớp trưởng, lớp phó học tập là Chí Hiên.. thành tích các em rất tốt rất thích hợp với chứ vụ này. Các em có ý kiến gì không.
Cả lớp yên lặng, Thùy Chi quay xuống nói nhỏ với Ngọc Nhi:
- Chí Hiên làm lớp phó học tập sau này có gì cứ hỏi bạn ấy.. hi hi.
- Mày đừng có lợi dụng cơ hội đó tiếp cận nhiều với người ta à!
Cô Lan nói:
- Thôi được rồi các em về đi chuẩn bị tốt cho ngày mai đến lớp, tạm biệt các em!
Cả lớp đứng dậy lần lượt ra về, riêng Tiểu Ngân là người tranh thủ rời khỏi lớp đầu tiên.
Ngọc Nhi nói:
- Làm cái gì chạy như ma đuổi thế?
Thùy Chi tiếp lời:
- Chắc là nó còn mắc cỡ huyện hồi nãy, thôi mình đi ăn đi..
Thời gian thấm thoát trôi qua lúc bấy giờ tầm khoảng 16: 00 ánh nắng bắt đầu nhạt dần, không khí chiều tà trở nên mát mẽ. Chí Hiên đạp xe đi dạo trên đoạn đường vắng ít người qua lại. Gió thổi nhè nhẹ hòa lẩn vào tiếng chim hót một không gian thật yên bình tạo cảm giác dể chịu. Ánh nắng bắt dầu nhạt dần, mặt trời từ từ lặn xuống, ẩn mình sau nhũng ngọn cây cao, hoàng hôn dần dần hiện ra đỏ rực một vùng trời. Thi thoảng nhìn thấy những cánh diều bay lượng trên nền trời sâu thẫm , những đám mây xám đục dần dần bay đến. Đây là thời khắc đẹp nhất trong ngày nó giống như một bức tranh được họa sĩ nổi tiếng mô phỏng trong một khoảng thời gian nhất định.
Chí Hiên chợt nhìn thấy một người đang nằm bất động trên thảm cỏ phía xa xa, linh cảm chuyện gì đó không ổn cậu đạp xe thật nhanh về hướng đó xem có chuyện gì xảy ra. Cậu dựng xe bên lề tiến lại gần, người nằm đó là một cô gái, bất ngờ cậu thốt lên:
- Ui trời, Tiểu Ngân bạn làm gì nằm ở đây?
Tiểu Ngân mở mắt ra thấy Chí Hiên đang đứng trước mặt mình liền ngồi bật dậy.
- Chí Hiên bạn làm gì ở đây?
- Tôi là người hỏi bạn câu này mới phải!
- Hôm nay tâm trạng tôi không tốt nên tôi ra đây ngắm hoàng hôn, không khí dể chịu quá nên tựa lưng một lát.
- Có phải bạn còn giận tôi chuyện hồi sáng không?
- Không đâu tôi mới là người có lỗi, tôi đâu có lý do gì mà giận bạn.
- Thôi mình đừng nhắc chuyện đó nữa, bạn đến đây bao lâu rồi.
- Tôi mới vừa đến đây khoảng ba mươi phút rồi. Bạn ngồi xống đi đứng hoài không thấy mổi chân à.
Chí Hiên ngồi xuống đưa mắt nhìn khung cảnh hoàng hôn, một lúc sau cậu nói:
- Bạn cũng thích ngắm hoàng hôn nữa à?
- Ừm đúng rồi, không chỉ là hoàng hôn thôi mà còn thứ khác nữa bạn.
- Thế đó là gì vậy?
Tiểu Ngân đưa tay chỉ thẳng về phía trước, một khoảng xanh đó chính là hoa cúc dại. Những bông hoa nhỏ màu vàng thi nhau nở nhìn có vẽ rất đơn giản nhưng nó mang một nét đẹp hoang dại.
- A hoa cúc dại ấy hả?
- Chí Hiên à.. bạn có biết vì sao tôi lại thích loài hoa đó không.
- Chắc là nó giống như bạn một chút dể thương, nhung mà nhỏ bé mỏng manh quá giống như tính cách của bạn vậy.
Tiều Ngân cười:
- Tôi có gì đâu dễ thương không gây rắc rối cho bạn là được rồi!
Tiểu Ngân nói tiếp:
- Thật ra tôi thích loại hoa này là bởi vì nó có một sức sống mạnh mẽ, dù có bị giẫm đạp nó vẫn cố gắng vươn lên, tiếp tục sinh sôi nảy nỡ, tôi rất thích nó loài hoa mộc mạc giản gị nhưng nó mang một vẻ đẹp riêng.
- Bạn nói đúng. Tuy là nó có một sức sống mạnh mẽ nhưng dù thế nào cũng theo một quy lật tự nhiên. Nếu như có một yếu tố nào đó tác động thì sức sống mạnh mẽ đó dường như không còn.
- Bạn nói đúng,dù có mạnh mẽ cỡ nào thì cũng có lúc gục ngã.
Hai người lặng lẽ nhìn loài hoa hoang dại, một lúc sau Chí Hiên nói:
- Thôi để tôi đưa bạn về, trời cũng sắp tối rồi!
- Không cần đâu, nhà tôi cũng gần đây đi khoảng vài phút là tới, bạn về cẩn thận.
- Khoan đã, bạn chờ tôi một chút.
Chí Hiên tiến lại ngồi xuống đưa tay ra hái những bông hoa đẹp nhất cùng với một số chiếc lá xanh, kết lại thành một bó hoa nhỏ. Cậu đứng dậy, trên môi nở một nụ cười hồn nhiên mang đến đưa cho Tiểu Ngân.
- Tôi tặng bạn nè! Coi như đây là một món quà nho nhỏ, cho tôi xin lỗi chuyện hồi sáng nha!
Tiểu Ngân mỉm cười vui vẻ đón nhận không một chút do dự.
- Cám ơn Chí Hiên nha, thôi tôi về mai gặp lại bye.
Trời vừa chập tối ánh hoàng hồn dần dần mất đi, màn đêm từ từ buôn xuống, không gian xung quanh rất tĩnh lặng. Chí Hiên đạp xe dọc theo con đường về nhà mình, trong đầu lúc nào củng suy nghĩ ' Tiểu Ngân bạn là người con gái tốt, cảm ơn bạn vì đã giúp tôi hiểu được nhiều thứ, mai mình gặp nhau nhé '
Các bạn thấy hay thì hãy Like và để lại ý kiến trong phần bình luận để mình có động lực viết tiếp nhé!
Về đến nhà Chí Hiên lặng lẽ dắt chiếc xe đạp dựng bên hiên nhà. Vừa đặt chân vào ngưỡng cửa mẹ cậu liền hỏi:
- Con làm gì bây giờ mới về? Thường là chiều con đi về sớm lắm mà!
- Dạ, trên đường về con có gặp một người bạn nên con dừng xe trò chuyện một lúc nên bây giờ mới về ạ.
- Bạn nam hay bạn nữ vậy con?
- Là bạn nữ ạ, bạn ấy hiền hậu, dể thương lắm mẹ!
Mẹ cậu cười nói:
- Mẹ chỉ hỏi con trò chuyện với ai thôi, chứ có hỏi con người đó như thế nào đâu con trai. Trời ơi, mà con trai bữa nay biết khen bạn nữ nha. Từ hồi con đi học đến giờ có bao giờ con khen một ai đâu.
- Thấy bạn đó tốt nên con nói vậy thôi mẹ đừng hiểu lầm.
- Hiểu lầm gì con, con trai của mẹ lớn rồi mà!
Chí Hiên cười mỉm rồi đi thẳng đến phòng của mình đóng kín cửa lại. Buổi tối hôm đó cậu không sao ngủ được, thỉnh thoảng cậu chợt nhớ lại hình bóng một người, nhớ đến cảnh làm ướt áo rồi kéo nhau đến toaloet nữ, nhớ lại tình huống khó đỡ buột cậu phải làm một điều ngoài sức tưởng tượng của mình. Thỉnh thoảng cậu cười như một đứa trẻ. Cậu thầm nghĩ ' Tiểu Ngân thật sự là một cô gái tốt, bạn ấy không chỉ đẹp ở vẽ bề ngoài mà còn đẹp lẫn bên trong tâm hồn '. Tiểu Ngân sở hữu một gương mặt trái xoan, dáng người thon thả, cao khoảng m65, nước da trắng, sóng mũi tương đối cao, ánh mắt nhỏ đen láy, chân mày hình lá liễu, tóc xỏa ngang lưng đen dài óng mượt. Nghĩ hồi lâu Chí Hiên nói thầm trong bụng 'sao mình cứ nghĩ tới bạn ấy quài vậy ta ' cậu lấy tay vỗ nhẹ vào đầu ' không nghĩ nữa, không nghĩ nữa ' một lúc sau cậu nằm xuống giường thở nhẹ rồi từ từ nhắm mắt lại.
Lúc bấy giờ là khoảng 10: 30 khi mọi người đang chìm sâu vào giấc ngủ. Trời bắt đầu se lạnh ánh trăng dần dần lên cao, những ánh đèn trong khu phố dần tắt hẳn không gian bao trùm một màu đen đậm. Riêng một góc ở cuối con đường có hình dáng hai người vẫn đang còn mãi mê trong công việc. Đó là chú Hùng và cô Thủy hai người làm nghề quét dọn thu gom rác thải của một công ty Bảo Vệ Tài Nguyên và Môi Trường. Chú Hùng hiện tại đã bốn mươi ba tuổi, dáng người gầy gò cao khoảng 1m70, màu da ngăm đen, gương mặt rám nắng mặc đồng phục công ty. Cuộc sống cơ cự bao nhăm qua vẫn cứ thế diễn ra, tất cả là vì chén cơm manh áo lo cho gia đình. Chú hiện tại ở với một người con gái, bất hạnh thay vợ chú mất khi hạ sinh đứa bé đầu lòng. Một mình chú phải chịu cảnh gà trống nuôi con suốt bao năm tháng qua. Đôi khi trong công việc hằng ngày có lúc trên gương mặt già nua của chú có vài giọt nước mắt chảy ra. Chú khóc vì cuộc sống đã lấy đi của chú quá nhiều, khóc vì đứa con gái yêu quý của mình luôn thiếu thốn về mọi mặt. Nhưng động lực giúp chú vượt qua hằng ngày là sự quan tâm, lòng hiếu thảo của con gái chú mang lại.
- Thôi cô Thủy à, trời cũng khuya lắm rồi cô cũng nên về trước đi.
- Còn một chút nữa là xong, về làm sao được.
Chú Hùng im lặng một lúc sau rồi nói:
- Cô Thủy à! Cảm ơn cô trong suốt thời gian qua cô luôn quan lo lắng cho cha con chúng tôi, cô tốt quá.
Cô Thủy cười nói:
- Có gì đâu anh. Tôi thấy anh với cháu nó tội nghiệp quá. Từ nhỏ đã mồ côi mẹ, một mình anh gà trống nuôi con nên tôi thương.
Cô Thủy nói tiếp:
- Con gái anh năm nay học lớp 12 rồi phải không. Càng lớn thấy nó xinh hẳn ra mà biết nghe lời ngoan hiền nửa chứ.
- Đúng rồi đó cô, có nó tôi mới có động lực, lỡ có gì xảy ra với nó chắc tôi sống không nổi quá cô ơi.
- Anh nói gỡ không hà, tụi mình vất vã sau củng được hết cái bây giờ là lo cho nó ăn học thành tài. Mà thôi để chuyện đó tính sau đi, công việc nhìn có vẻ xong xui hết rồi, anh củng nên về đi.
- Tạm biệt cô, mai gặp lại.
Chú Hùng lặng lẽ bước đi trong cơn gió lạnh. Chú đi trong màn đêm dày đặc trên tay cầm chiếc điện thoại bật chế độ đèn pin soi sáng đường về. Đến nhà chú đứng bên hiên cửa nhìn vào thấy hình dáng đứa con gái yêu quý của mình vẫn đang miệt mài đọc sách:
"Người đi Châu Mộc chiều sương ấy
Có thấy hồn lau nẻo bến bờ
Có nhớ dáng người trên độc mộc
Trôi dòng nước lũ hoa đong đưa"
(cho mình hỏi riêng các bạn đọc giả, bài thơ này tên gì, do ai sáng tác)
Chú Hùng bước vào chạm nhẹ bờ vai con gái nói:
- Con gái bố giỏi quá, sau giờ này không ngủ đi con.
Tiểu Ngân quay người lại cười nói:
- Con chờ bố về rồi mình ăn cơm luôn.
- Trời sao giờ này con chưa ăn nữa?
- Nhà có hai người chờ bố về ăn cho vui.
Chú Hùng rưng rưng nước mắt nghĩ thầm ' sao con vì bố mà làm như vậy bố hạnh phúc quá ' Sợ con gái phát hiện ra chú lấy tay gạt nhanh nước mắt hỏi:
Trời tờ mờ sáng Chí Hiên chợt thức giấc, ngước mặt nhìn ra phía cửa sổ cậu thấy một màng sương dày đặc giống như thế giới cổ tích hư không huyền ảo. Trên từng chiếc lá, ngọn cỏ những hạt sương còn động lại long lanh như thủy tỉnh. Những làn gió nhè nhẹ thổi qua khiến nhửng tán cây rung rinh, tiếng gà trống gáy liên hồi báo hiệu một ngày mới sắp bắt đầu. Chí Hiên ngồi dậy thò tay vào trong ngăn tủ đặt kế bên giường lấy ra một quyển sổ màu hồng, cậu cầm quyển sổ ấy trên tay một lúc rồi từ từ mở ra một giai diệu vang lên..
Đang hòa mình vào âm nhạc chợt tiếng chuông báo thức vang lên khiến cậu giật mình đóng quyển sổ lại để nó trên giường. Bấy giờ là khoảng 5: 30 mặt trời bắt đầu hiện lên. Những tia nắng nhạt nhòa xuất hiện chiếu qua kẻ lá làm những hạt sương động lại phát ra một ánh sáng kì diệu. Sương tan dần, cảnh vật xung quanh dần dần hiện ra tạo nên một bức tranh sinh động nhiều cảm xúc.
Vốn dĩ tình yêu nó giống như một cái gì đó rất xa xỉ. Người ta thường nói đúng người đúng thời điểm là hạnh phúc, sai người sai thời điểm là tiếc nuối, đúng người sai thời điểm là hối hận. Nào có ai hiểu được trong tình yêu hạnh phú nhất là khi mới vừa bắt đầu. Có duyên thì cùng nhau nắm tay đi hết quảng đường hạnh phúc, hữu duyên thì nuốt lệ, giấu chìm nổi đau tận nơi đáy lòng. Mối tình đầu có thể nói là mối tình đẹp nhất của đời người nhất là ở lứa tuổi học sinh. Các bạn đơn giản thích một ai đó chỉ cần một cái nhìn là đã yêu rồi. Khi yêu ai ai cũng vậy đều có những cảm xúc bất thường và những hành dộng kì lạ đến khó hiểu. Nếu như các bạn muốn biết rõ hơn thì các bạn thử yêu một lần rồi sẻ hiểu.
- Cô Lan này, tôi có chuyện này nói với cô:
Người cất tiếng gọi đó là thầy hiệu trưởng của trường. Thầy tên là Nam hiện nay đã năm mươi tuổi. Thầy là người sống rất có tình cảm, ưu tiên phần lớn cho học sinh trong công tác giảng dạy. Nhưng thầy đôi lúc rất kiên quyết với những quy định kỷ luật do trường lớp đặt ra.
- Có chuyện gì không thầy hiệu trưởng?
- Lớp của cô hiện tại có bao nhiêu học sinh?
- Lớp em hiện tai có khoảng ba mươi mốt em.
- Thế thì tốt quá, lát nữa có một em học sinh mới chuyển trường đến, ba mẹ em ấy có liên hệ với tôi rồi do ngôi trường cũ em ấy đang học xảy ra một số chuyện điều kiện giảng dạy gặp nhiều khó khăn nên tôi phiền cô sắp sếp cho em ấy hòa nhập với tập thể lớp 12A1 tạo điều kiện trong học tập.
- Dạ được thưa thầy, mà em ấy tên gì?
- Em ấy tên là Hạ Tuấn Lâm.
- Khi nào em ấy đến?
- Tôi cũng không biết, có gì tôi sẻ liên lạc cô sao, vào giờ rồi cô đi dạy đi.
Cô Lan đảm nhiệm dạy môn văn cho lớp 12A1 vào tiết (3, 4) khung giờ từ 8: 30 đến 10: 25 cô bước vào cả lớp đồng thanh đứng dậy:
Lớp trưởng nói:
Học sinh, nghiêm!
Cô Lan nói:
- Các em ngồi xuống.
Cô tiến lại đặt hồ sơ giáo án lên bàn, bước ra trước bụt giảng nói:
- Hôm nay lớp chúng ta có một bạn học sinh mới chuyển về, theo sự phân công của thầy hiệu trưởng nên bạn ấy sẽ vào lớp chúng ta, các em hãy quan tâm giúp đỡ em ấy nhé!
Cô vừa dứt lời Ngọc Nhi liền nói:
- Cô ơi, bạn ấy có đẹp trai hôn cô?
- Em á, lúc nào cũng vậy, cô còn chưa biết mặt làm sau biết có đẹp trai hay không.
Hoàng Huy người bạn ngồi sau lưng Chí Hiên nói:
- Thôi bà ngồi xuống đi bà ơi, cái tật mê trai không bỏ hà.
Ngọc Nhi trả lời:
- Tại tui nôn chứ bộ.
Cô Lan ngắt lởi:
- Thôi vào giờ học rồi, bớt nói những cái linh tinh đi. Các em lấy sách ra lật trang 87 hôm nay chúng ta sẻ tìm hiểu về bài thơ Tây Tiến của Quang Dũng.
Toàn bộ học sinh đều làm theo yêu cầu của cô. Trong suốt quá trình giảng dạy cô luôn đề cao hình ảnh người chiến sĩ cách mạng. Tiến hành đi sâu cụ thể vào từng chi tiết nhỏ. Cô giản dạy rất hứng thú khi học, giọng nói mùi mẫn nhấn mạnh qua từng câu văn của nhà thơ. Một lúc sau tiếng trống của trường vang lên một hồi dài, báo hiệu đến giờ ra chơi.
Cô Lan nói:
- Các em ra chơi, một lát chúng ta tiếp tục.
Không khí vào giờ ra chơi thật ồn ào, nhất là khu vực ngoài căn tin lúc nào củng đông nghẹt.
Thùy Chi nói với Tiểu Ngân:
- Mày uống gì không nè, uống Sting hôn tao mua?
Tiểu Ngân cười nói:
- Mày cứ chọc tao quài, mày uống đi tao không khát.
Còn khoảng mười phút là vào giờ học không hiểu sao trước cổng trường trở nên náo nhiệt. Một chiếc sedan hạng sang Bentley mulsanne màu xanh từ từ tiến vào, khiến ai nấy đều trầm trồ khen ngợi ' ôi đẹp quá, người sở hữu chiếc này củng không phải dạng vừa' Mọi người từ nhiều hướng đều dồn lại xem chủ nhân thật sự chiếc xe ấy là ai. Cánh cửa hé mở một người đàn ông trung niên bước xuống đi vòng lại phía sau mở cửa.
- Mời cậu xuống xe, đến nơi rồi,
- Oh, đến nơi rồi à, nhanh vậy chưa chơi xong một ván game mà!
Người trong xe nói là Hạ Tuấn Lâm là học sinh mới chuyển về, cậu từ từ đặt chân xuống bước ra khỏi chiếc xe. Mấy bạn học sinh nữ đều hô to ' Trời ơi ' Thùy Chi chứng kiến cảnh đó không thể kìm lòng được liền chạy vào lớp nói với Ngọc Nhi.
- Trời ơi mày còn ngồi đây làm gì. Bạch mã hoàng tử đến rồi kìa!
- Đâu, hiện giờ ở đâu vậy.
- Trời ơi người ta bu đặt nghẹt ngoài cổng trường kìa.
Ngọc Nhi nghe xong liền chạy một mạch ra trước cổng trường. Quả nhiên sự thật là vậy, cậu thanh niên này cao khoảng 1m72, dáng người thư sinh, gương mặt thanh tú thu hút mọi ánh nhìn, sóng mũi cao, da trắng, ánh mắt màu nâu trong sáng đi kèm với cặp mắt kính hàng hiệu, chân mày rõ nét, tóc để kiểu layer được cắt tỉa hoàn hảo, đây là mẩu tóc làm mưa làm gió theo xu hướng giới trẻ hiện nay. Cậu ăn mặc rất gọn gàng tử trên xuống, áo quần trên người đều là hàng cao cấp. Chỉ đơn giản quần tây áo sơ mi trắng, mang giày nhưng nó mang một nét đẹp thư sinh khó ai có thể sánh bằng.
- Hazz mà nói thật thằng đó đẹp trai thật, nhưng mày thử nhìn tình cảnh hiện tại đi, giống như một người nổi tiếng vậy!
Thầy hiệu trưởng bước đến đứng trước đám đông học sinh nói:
- Các em vào học đi tới giờ rồi kìa, làm cái gì mà như cái chợ vậy, muốn ăn kiểm điểm không.
Đúng là thầy hiệu trưởng xuất hiện thì có khác chỉ một câu nói đã giải quyết được vấn đề. Học sinh các khối lần lượt về lớp trong im lặng.
Hạ Tuấn Lâm cuối đầu nói:
- Em chào thầy, ba mẹ em đã có liên lạc với thầy rồi phải không ạ.
- Em chờ tôi một lát.
Thầy hiệu trưởng lấy từ trong túi quần cái diện thoại bấm ngay số cô Lan.
- A lô, Cô ra phía trước phòng ban giám hiệu dẫn em ấy về lớp, nhanh lên!
Thầy hiệu trưởng tiến lại gần đặt tay lên vai Tuấn Lâm nhắn nhũ:
- Từ giờ em sẽ học ở lớp 12A1 cố gắng học tập cho tốt nhá!
- Vâng thưa thầy.
Cô Lan từ phía sau bước đến.
- Em là Hạ Tuấn Lâm, phải không?
- Vâng đúng rồi cô.
- Em đi theo cô, để cô giới thiệu em với cả lớp.
- Cô Lan coi sắp xếp nhá. Tui có việc.
- Vâng thầy cứ làm việc mình đi.
Trên đường đi vào lớp cô Lan nói:
- Bây giờ em làm quen với các bạn trước, rồi ra về chuẩn bị cho ngày mai là bắt đầu vào học.
- Dạ, em biết rồi!
Cô Lan và Tuấn Lâm bước vào, cô ra hiệu cả lớp không cần làm theo hình thức chào giáo viên.
- Cô xin giới thiệu với các em, bạn này tên Hạ Tuấn Lâm từ giờ trở đi sẽ là thành viên của lớp 12A1 chúng ta.
Sự xuất hiện của Tuấn Lâm làm cho một số bạn nữ cảm thấy vô cùng thích thú. Người biểu hiện rõ nhất là Ngọc Nhi bạn ấy cứ lấy quyển vở che mặt và cười suốt từ khi Tuấn Lâm vào lớp.
- Tuấn Lâm, mọi vấn đề về bài vở em cứ gặp bạn Chí Hiên để cố gắng theo kịp các bạn trong lớp. Chí Hiên em coi sắp xếp thời gian hướng dẫn cho em ấy nha! Không chỉ là lớp phó mà tất cả các em đều phải giúp đỡ bạn đó.
Chí Hiên cảm thấy hơi khó chịu khi nghe những gì cô nói. Cậu định đứng dậy từ chối trách nhiệm mà cô giao cho. Nhưng một lúc sau cậu quyết định im lặng nghe theo sự sắp xếp của cô bởi vì cậu hiểu trên cương vị là lớp phó học tập thì công việc đó là điều hiển nhiên.
- Em có gì muốn nói với các bạn không Tuấn Lâm?
Cậu bước xuống bụt giảng nói:
- Xin Chào các bạn, mình tên là Hạ Tuấn Lâm, mình sống ở Hải Phòng, mình có gặp chút khó khăn trong học tập mong là được các bạn giúp đỡ. Mình cảm ơn các bạn rất nhiều.
Dứt lời cậu liền cuối đầu trước tập thể lớp. Cô Lan thấy vậy liền nói:
- Kìa các em cho bạn tràn phào tay đi nào!
Cả lớp đồng thanh vổ tay, Nhật Nam quay qua nói nhỏ với Chí Hiên.
- Trời ơi, nhìn giống như ca sĩ hát xong rồi vỗ tay hôn.
- Tui không có thiện cảm gì mấy với bạn này.
Cô Lan nhìn xung quanh thấy bạn Thanh Khoa ngồi một mình, vừa đúng có thể sắp xếp cho Tuấn Lâm ngồi ở đấy.
- Tuấn Lâm, em ngày mai ngồi gần bạn Thanh Khoa nha, cái bạn ngồi một mình kia kìa!
Cô Lan vừa nói xong, Ngọc Nhi liền giơ tay nói;
- Cô ơi cho em xin ý kiến!
Thùy Chi liền quay xuống nói nhỏ:
- Cái gì nữa bà, ý kiến gì nữa.
Ngọc Nhi trặc lưỡi, gạt tay với ý bảo Thùy Chi im lặng.
- Em ý kiến gì Nhi?
- Cô cho bạn Tuấn Lâm, ngồi chung với em nè cô, em hứa sẽ giúp đỡ bạn ấy tận tình.
- Chẳng phải Phú Quý ngồi đó hay sao, hôm nay em ấy nghĩ ốm, định nắm bắt thời cơ hả?
- Hỏng có đâu cô, em thiệt lòng mà cô.
- Cô còn lạ gì em nữa, ngồi xuống đi.
Ngọc Nhi ngồi xuống trong vô vọng, gương mặt buồn hiu như cái bánh bao chiều, Thùy Chi bàn trên lấy tay che miệng cười híp mắt nghĩ thầm ' kkkkk, cho chừa cái tật me trai nè'
- Có gì đâu không được, cô thấy như vậy là hợp lý rồi.
- Sau mới hợp lý thưa cô?
- Thì em là lớp phó học tập, bạn ngồi gần em có gì tiện trong công việc học tập, theo kịp bài vở. Thôi được rồi quyết định vậy đi, ngày mai Nhật Nam ngồi gần bạn Thanh Khoa nha!
- Dạ.
- Tuấn Lâm bây giờ em lên gặp thầy hiệu trưởng, rồi về chuẩn bị bài vở cho ngày mai.
- Dạ em biết rồi. Chào các bạn mình về.
Tuấn Lâm rời đi được vài chục bước, cả lớp hơi ồn ào. Chủ yếu là tụi con gái nói về cậu học sinh mới ' đẹp trai mà còn nói chuyện nho nhã lể phép nữa chứ"Cô giáo vổ tay ba cái trấn tĩnh.
- Nè các em trật tự, chúng ta tiếp tục học, chúng ta đi đến đâu rồi!
Cả lớp đi sâu vào bài giảng. Đến khoảng 10: 30 tiến trống trường vang lên, hôm nay lớp về tiết 4. Mọi học sinh đều nô nức muốn trở về nhà ăn một bữa cơm thật ngon lành với gia đình của mình.
- Tiểu Ngân, mày có đi uống trà sửa với tụi này không nè.
- Bà với Nhi đi đi, hôm nay tui cảm thấy hơi mệt..
- Mà bà dạo này sao thế, ít đi chơi với tụi này ghê, có gì khó khăn nói tui á..
- Tui có gì đâu, bà đi đi kìa để Nhi chờ.
- Vậy bye.
Cả lớp hiện giờ chỉ còn lại hai người, Tiểu Ngân đứng dậy đẩy ghế vào trong học bàn, chợt cô quay xuống nhìn thấy Chí Hiên vẫn ngồi ở đấy nhưng không nói gì ánh mắt nhìn xuống đăm chiêu suy nghĩ:
- Chí Hiên. Chí Hiên sao không về đi ở đây làm gì? Bạn suy nghỉ gì thế?
- À không có gì, mình về thôi!
Hai bạn đi ngang hàng trên đường ra nhà để xe. Từ trước tới giờ khi tan học là Chí Hiên thường đi một mình nhưng hôm nay lại khác. Cậu nán lại đến cuối giờ, rồi về chung một lượt với Tiểu Ngân, duy trì tốc độ ổn định khi đi chung với nhau.
- Bạn có thấy bạn học mới như thế nào?
- Lại nhắc vấn đề này nửa rồi, mấy lần rồi. Theo bạn thì bạn thấy thế nào?
- Tui thấy bạn đó cư xử rất lịch sự, nói chuyện dễ nghe, có vẻ rất thân thiện.
- Bộ bạn thích bạn đó hả?
- Bạn nói gì vậy, hồi nào chứ, bạn hỏi tui thì tui thấy sao nói vậy.
- Ừ, tưởng bạn thích bạn đó chứ.
- Thôi đừng có nói vậy nữa, mà nè bạn rãnh thì quan tâm giúp bạn ấy theo kịp bài vở sắp thi giữa kỳ rồi đó.
Chí Hiên lúc này nhăn mặt nói:
- Rỏ ràng là quan tâm tới người ta mà nói hỏng có.
- Thì bạn là lớp phó học tập mà, sao có vấn đề gì?
Lúc này tầm khoảng 10: 40 trong nhà xe hiện chỉ còn hai chiếc xe đạp. Chí Hiên tiến lại dùng chân đá chóng, từ từ quay xe, chợt Tiểu Ngân nói lớn:
- Ơ sao nó như thế nầy vậy trời?
- Có chuyện gì vậy, chiếc xe bị gì hả bạn.
- Chiếc xe của tôi cái bánh, không hiểu sao nó xẹp lép rồi nè!
- Đâu để tôi coi cái.
Cậu ngồi xuống kiểm tra, Tiểu Ngân có vẻ rất bối rối không biết phải xử lý như thế nào. Cô luôn quan sát từng hành đông của Chí Hiên, một lúc sau cậu nói:
- Chắc là nó bị vật gì nhọn đâm vào mới như thế này!
- Có lẽ tôi chạy rồi vô tình phải đá nhọn.
- Ừ, chắc vậy rồi. Thôi bây giờ mình dẫn nó ra tiệm sửa xe gần đây đi.
- Ừm chỉ có cách đó thôi chứ bây giờ làm sao.
Chí Hiên không chạy xe về nhà, cậu cùng Tiều Ngân dắt bộ ra đến tiệm sửa xe Ngọc Hiệp. Anh chủ quán thấy thế miệng cười nói:
- Sao vậy hai anh chị, có vấn đề gì rồi hả?
- Dạ anh coi dùm em bánh xe nó sao xẹp lép vậy nè.
- Em cứ để đó đi, anh còn phải làm cho xong chiếc này cái em chịu khó đợi chút nhá.
- Tầm khoảng mười phút được không anh?
- Không em, anh nghỉ là khoảng ba mươi phút.
- Thế thì lâu quá, không kịp rồi.
Chí Hiên tò mò hỏi:
- Có chuyện gì quan trọng lắm sao bạn.
Anh sửa xe ngắt lời:
- Bây giở em có việc gì bận thì cứ về trước, cứ để xe ở đây mai lấy, bây giờ nếu như chờ thì hơi bị lâu đó nha.
Chí Hiên gật đầu nói nhỏ với Tiểu Ngân;
- Tôi thấy ảnh nói đúng á, bạn cứ để xe đó đi lên đây tui chở về cho.
- Ừ có bạn nam này ga lăng chở bạn nữ này về là OK rồi.
- Vậy anh từ từ làm mai tụi em lấy, mình về thôi Tiểu Ngân.
Không còn cách nào khác cô đành phải lên xe. Trời lúc này nắng lên thấy rõ, không một cơn gió nào thổi qua. Không gian yên tĩnh, thỉnh thoảng nghe vài chú chim hót trên những ngọn cây keo. Đi được một đoạn đường dài cậu thấy một người đàn ông chạy chiếc xe đạp thô sơ treo trước cổ xe một cái chuông. Tiếng chuông leng keng, đây là hình ảnh quen thuộc của tuổi thơ dường như ai củng từng trải qua. Thuở nhỏ mỗi khi nghe tiếng chuông ấy, bản thân tôi liền chạy thật nhanh vô nhà lấy năm trăm đồng số tiền tiết kiệm ngày hôm trước để mua một cây cà-rem mà ăn. Cái mùi vị đó làm sao quên được, vị béo ngọt của nước cốt dừa hòa lẫn vào một ít đậu phộng khi có điều kiện hơn thì chủ bán thay thế bằng đậu phộng hoặt đậu đỏ, đậu xanh. Nhắc lại mà thấy thèm chải nước miếng luôn, hồi xưa hỏng có tiền nên mua có một cây, lúc ăn phải từ từ vì sợ hết rồi tiền đâu mua mà ăn tiếp nên mùi vị đó nhớ đến tận bây giờ.
Ông chú mở thúng lấy ra hai cây cà-rem vị đậu đỏ nhìn có vẻ rất hấp dẩn.
- Của hai cháu nè, tổng cộng sáu ngàn.
Chí Hiên thọt tay vào trong túi lấy ra tờ mười ngàn đưa cho ông chú.
- Chú cứ giữ đi không cần thối đâu ạ.
- Vậy thì con lấy chú thêm một cây nữa nha coi như ủng hộ chú đi.
- Dạ thôi chú ơ,
Tiểu Ngân khều nhẹ vào lưng cậu nói nhỏ:
- Bạn cứ lấy đi cho chú vui.
Chí Hiên gật đầu:
- Vậy tôi sẻ cho bạn cây này, cho bạn ăn ngán luôn,
Cô bé cười mỉm chi đánh nhẹ vào lưng một tiếng ' bịch 'khiến cậu củng cười theo nhìn có vẻ rất hạnh phúc.
Ông chú thấy vậy cười nói:
- Hai cháu là người yêu của nhau hả?
Tiểu Ngân mặt tự nhiên đỏ lên vội phân trần:
- Không phải đâu chú ơi, bạn này là bạn học chung của con.
- Chú thấy hai cháu đẹp đôi lắm chứ bộ, nam thanh nữ tú nhất là bạn nam này nè, cháu chọn đúng người rồi đó kkkk.
- Chú này kì quá, chú nói gì đâu không hà.
Chí Hiên cười típ mắt không nói lời nào. Nhìn cậu có vẻ rất vui, nếu như có người nào đó nói cậu như vậy với người con gái khác thì cậu luôn tỏ ra khó chịu gương mặt thay đổi cảm xúc bất ngờ. Bởi vì trong tận thân tâm cậu ấy đã thích Tiểu Ngân từ rất lâu rồi.
- Thôi hai cháu ăn đi, một lát tan hết đấy, chú đi bán đây.
- Dạ.
Ông chú trèo lên xe, gắng sức đạp về phía trước. Tiếng chuông reo lên liên hồi đi được một khoảng khá xa rồi mất hút.
Tiểu Ngân đánh nhẹ vào lưng Chí Hiên:
- Bạn cười cái gì mà cười hoài vậy, ăn đi không thôi tan hết bây giờ.
- Tôi biết rồi, còn một cây, bạn ăn hết đi nha.
Hai người tận hưởng cây cà-rem trên tay ăn một cách ngon lành. Ôi tuổi thơ là đây, hương vị này làm sao quên được. Cái hương vị đâu phải lúc nào củng có nên phải biết trân trọng, nắm giữ trong từng khoảnh khắc.
- Nhà bạn còn bao xa nữa?
- Bạn cứ chạy thẳng theo con đường này rồi quẹo phải là tới.
Chí Hiên đạp xe theo sự chỉ dẫn của cô, chạy được khoảng vài trăm mét cậu bắt gặp một con hẻm nhỏ nằm bên phải. Cậu bẽ lái chạy dọc theo lối nhỏ con đường. Xung quanh là những ngôi mộ nằm rãi rác khắp nơi. Mặt đất đầy những tờ tiền giấy màu trắng thỉnh thoảng gió thổi qua khiến những mãnh giấy bay mù mịt.
Chí Hiên hơi ngán ngẩm nói:
- Ui trời nhà bạn còn bao lâu nửa vậy.
- Bạn thấy sợ hả?
- Hơi hơi bạn ơi.
Tiểu Ngân cười:
- Con trai sao nhát thế hihi..
- Hồi nào bạn, tôi thấy bình thường mà!
- Ừ bình thường ngen hi hi..
- Bạn ở đây bao lâu rồi?
- Củng gần vài năm rồi bạn, lúc trước tôi ở dưới quê một thời gian rồi bố tôi có mua một căn nhà ở trong này giá cả tương đối rẽ nên dọn về đây sống luôn. Tới nhà rồi kìa bạn ơi..
Chí Hiên dừng xe trước mắt cậu là một căn nhà nhỏ rộng khoảng mười mét. Nhà lợp bằng lá hiện tại đã cũ, vách được dựng lên từ những mảnh tôn thiếc rỉ sét. Bổng trong nhà có một chú chó màu đen chạy ra sủa khiến cậu giật mình, mặt bối rối đứng sau lưng Tiểu Ngân.
- Ui nó sủa ghê quá!
Tiểu Ngân cười:
- Mèo, mày đừng làm người ta sợ.
- Cái gì, nó là con chó sau bạn kêu nó là con mèo?
- Nó là con chó nhưng tui đặt nó tên Mèo ý kiến gì hả?
- Không, không có ý kiến gì.
- Coi nó vậy chứ hiền khô hà, bạn mà làm nó không vui là nó xử bạn đấy.
- Mèo mày đừng có làm cho bạn tao sợ đi vô nhà nhanh!
- Nó củng biết nghe lời bạn quá ha.
- Ừ bạn của tôi nhỏ lớn á.
- Thôi tui đưa bạn về nhà rồi, tui về trước đây.
- Sao không vô nhà tôi chơi một lát rồi về.
- Lần khác nha bạn, tôi phải về không thôi mẹ tôi lo lắng.
- Cảm ơn Chí Hiên nha, bye bye.
Cậu đưa tay chào, leo lên xe chạy thật nhanh về nhà. Từ nhỏ đến lớn cậu chưa lần nào đi qua cái nơi như thế. Khi nãy cậu sợ toát mồ hôi nhưng vì giữ sỉ diện trước mặt Tiểu Ngân nên cậu cố tỏ ra bình thường coi như chưa có chuyện gì xảy ra. Về đến nhà cậu thở hổn hển không nói nên lời, bước vội vào nhà nằm bệch xuống bộ ghế shofa.
- Trời ơi mệt quá trời. Tại sao bạn ấy ở cái nơi đáng sợ như vậy trời. May là ban ngày nếu như ban đêm thì coi như toi.
Mẹ cậu từ trong nhà sau đi lên, trên tay cầm ly nước đá lạnh.
- Nè uống đi, làm cái gì mà trưa trời trưa trật mới về?
Cậu cầm ly nước trên tay mẹ uống một hơi rồi nói tiếp:
- Con có một chút việc ở trường nên về muộn.
Mẹ cậu nét mặt nghiêm túc:
- Có thật không, hay là con đi chơi với bạn nào mãi đến giờ mới về?
Cậu hơi ngạc nhiên khi mẹ có hành dộng nghiêm túc như vậy.
- Dạ thật ạ, mẹ nghĩ gì vậy.
Mẹ cậu phì cười:
- Giỡn con tý, tưởng con dẫn bạn gái đi chơi nên về muộn đấy chứ. Không có thì thôi.
- Mẹ làm con hết hồn, thôi con đi tắm đây.
Buổi chiều thứ bảy tầm khoảng 4h Chí Hiên đang ngồi đọc sách bên hiên nhà chợt nhận được một cuộc gọi.
- Alo cho hỏi đây là ai vậy?
- Alo là bạn Chí Hiên phải không, tôi là Hạ Tuấn Lâm.
- Uh, bạn gọi tôi có chuyện gì không?
- Mình hiện tại gặp một số bài toán không hiểu, bạn rảnh không dành cho mình ít thời gian hướng dẩn được không?
Chí Hiên cảm thấy khó chịu:
- Xin lổi, tôi không rãnh, bạn kiếm người khác đi.
- Uh vậy thôi phiền bạn quá.
Tuấn Lâm vừa dứt lời cậu liền tắt máy. Thật ra cậu không thích Tuấn Lâm, mỗi khi cậu ấy muốn được giúp đỡ thì Chí Hiên luôn từ chối. Ba ngày trôi qua từ khi Tuấn Lâm ngồi chung bàn, Chí Hiên không nói một lời nào khiến cậu ta mặc cảm ít nói chuyện với bạn bè. Bấy giờ Chí Hiên cảm thấy mình cư xử không phải với bạn ấy cậu nghĩ thầm ' bạn ấy có làm gì sai đâu, không hiểu sao mình không thích bạn ấy đến như vậy, mình là lớp phó học tập bạn ấy không hiểu thì người bạn ấy cần hỏi là mình chứ là ai, sao mình lại cư xử với bạn ấy như thế ' Nghĩ một hồi lâu cậu cảm thấy áy náy liền nhấc điện thoại lên gọi lại số vừa rồi. Một giọng nói khàn khàn vang lên là một người đàn ông, dường như đó là ba của Tuấn Lâm.
- Ai vậy gọi cậu chủ có việc gì vậy?
- Dạ cháu là bạn học của Tuấn Lâm, bạn ấy có nhà không chú?
- Cậu chủ mới đi ra ngoài rồi, đi một mình không cho tôi đi theo. Nhìn cậu ấy buồn lắm chắc là bố mẹ ít quan tâm gì đến cậu ấy.
Chí Hiên chợt hiểu ra được vấn đề, cậu lặng im một hồi lâu. Thì ra bấy lâu nay cậu ấy cứ buồn rười rượi vậy mà mình không quan tâm gì đến cậu ấy mà còn tỏ ra lạnh nhạt, thờ ơ từ chối mọi yêu cầu không suy nghỉ gì đến hậu quả.
- Vậy cháu sẽ liên lạc với bạn ấy sao, cảm ơn chú nhiều ạ.
- Ừ khi nào cậu chủ về tôi sẽ nói lại, chào cháu.
Chí Hiên cảm thấy mình có một chút lỗi trong câu chuyện này. Cậu đặt điện thoại xuống, cầm quyển sách lên đọc tiếp nhưng không hiểu sao đọc mãi chẳng hiểu ra vấn đề. Trong đầu cứ suy nghỉ lung tung, một lúc sau cậu nghĩ ' thôi để lần sau mình sẻ giúp cậu ấy ' Cậu đứng dậy đi vào trong nhà thay bộ quần áo trên người chuẩn bị đạp xe đi dạo.
Không khí buổi chiều thật dễ chịu, cậu vừa chạy vừa ngắm nhìn cảnh vật xung quanh. Thỉnh thoảng cậu nhìn thấy ven đường có những khóm hoa cúc dại nở rất nhiều trên nền cỏ xanh ngát. Ở đây củng có, chỗ kia củng có khiến cậu vui hẳn lên vì khi nhìn thấy nó cậu luôn có cảm giác Tiểu Ngân đang ở đâu đó quanh đây. Cái cảm giác hai người gặp gỡ vào một buổi chiều hôm đó khiến cậu mãi mãi không quên.
Và rồi một cơn gió mạnh thổi qua, bụi bay mù mịt. Hiên dừng xe dụi mắt, chợt cậu thấy phía bên kia đường có một người nhìn hao hao y hệt Lâm. Một chút hiếu kỳ Hiên dắt xe tiến gần để nhìn cho rõ. Một chàng trai tuổi mười tám mặc trên người áo sơ mi màu đen, cầm trên tay ly rượu uống từng ly bên hàng quán thịt nướng ở ven đường.
Hiên ngạc nhiên hỏi:
- Ô là bạn à, thảo nào tôi gọi không nghe máy lại còn trốn gia đình ra đây uống rượu nữa chứ.
Lâm ngơ ngác nhìn lên, đôi mắt hờ hững do uống quá nhiều rượu khiến cậu khó nhận ra người nói chuyện với mình là ai.
- Ủa bạn là ai nhờ, liên quan gì đến tôi biến đi..
Hiên khó chịu:
- Mặc xác bạn, tôi cũng rảnh quá nên nói chuyện với bạn. Bạn cứ ở đó mà uống đi.
Hiên quay đầu xe đi một đoạn chợt dừng lại. Nghĩ một hồi lâu cậu thay đổi ý định quay lại chỗ Lâm đang miệt mài uống rượu. Tới nơi cậu dừng xe bên lề, đi đến chỗ bạn ấy đang ngồi kêu to cô chủ quán.
- Cô lấy cho con một ly uống rượu và hai ly nước lạnh.
Lâm chợt nhớ ra khi nghe giọng nói của Hiên cậu dụi mắt.
- Hiên sao bạn lại ở đây, người khi nãy nói chuyện với tôi là bạn à?
- Là tôi chứ ai, bạn uống nhiều quá rồi nhà bạn ở đâu tôi đưa về.
- Không tôi không về đâu, về cái nơi tẻ nhạt đó tôi thà ở đây còn hơn.
- Sao nói vậy được, dù sao đó cũng là nơi hạnh phúc mà.
- Hạnh phúc đối với mọi người nhưng điều đó không hạnh phúc với tôi.
Lâm nhất thời không kiềm chế cảm xúc cầm ly rượu trên tay đang uống dở ném mạnh xuống đất. Tiếng kêu vang lên cô chủ quán tức giận quát:
- Nè nè làm gì vậy, khôn hồn đừng có quậy nha.
Hiên đứng dậy nói nhẹ:
- Xin cô bỏ qua, cháu sẽ bồi thường cho cô sau. Tại bạn cháu hơi say.
- Uh vậy thì được. Nè cậu kia say quá thì đi về đừng có mà quậy phá liệu hồn tui đó.
- Rượu như vậy mà bạn uống được mùi nồng quá trời.
Lâm giật chai rượu trên tay Chí Hiên.
- Nếu uống không được thì đừng uống.
Hiên im lặng một lúc nhìn Lâm. Hình ảnh đẹp trai tạo ấn tượng mạnh buổi ra mặt lớp 12A1 giờ không còn nữa. Thay vào đó là một chàng trai say xỉn đầu tóc rối bời, ánh mắt hờ hững, mặt mũi tái nhợt. Cũng phải thôi, trong cuộc gọi trước đó một phần nào Hiên cũng hiểu được vài phần về cuộc sống của Lâm. Nếu đặt mình vào vị trí của bạn ấy thì chuyện như hôm nay như thế này coi như là bình thường. Đúng vậy mỗi khi ai đó gặp vấn đề gia đình hây khó khăn trong cuộc sống đều chọn rượu để giải bày tâm trạng.
- Lâm này, cho mình xin lỗi bạn nha. Mình không quan tâm gì đến bạn trong khi bạn cần mình giúp đỡ..
- Đến bây giờ bạn mới nhận ra sao? Bạn có biết khoảng thời gian đó mình cảm thấy khó chịu lắm không. Mà thôi chắc là mình đã sai, sai khi ngay từ đầu kiến nghị lên cô ngồi chung với bạn.
- Thế tại sao bạn có ý định ngồi chung với mình.
- Vì.. Vì mà thôi điều đó không quan trọng.
Lâm lại thế cứ rót đầy ly rồi uống. Ly rượu gần chạm môi Hiên ngăn lại.
- Đừng có uống nữa, uống nhiều không tốt cho sức khỏe đâu.
- Bạn dựa vào gì mà cấm tôi.
Hiên nổi cáo đập tay xuống bàn.
- Tôi nói bạn không được uống nữa bạn có nghe không?
Lâm ngồi im không nhúc nhích, mặt cuối xuống không nói gì.
- Thật ra tôi cũng không muốn như vậy đâu. Trước kia gia đình tôi sống rất hạnh phúc. Ngày nào cũng đầy ấp tiếng cười bên bữa cơm gia đình. Không hiểu sao dạo gần đây ba tôi luôn đi sớm về khuya, mẹ tôi thì lúc nào cũng cáo gắt. Khiến ba tôi giận bỏ nhà đi..
Lâm định nói tiếp nhưng không hiểu sao cậu không nói được. Lâm khóc, cậu khóc giống như một đứa trẻ. Những giọt nước mắt ứ động trên mắt không thể kìm nén được nữa đành chảy xuống lăn dài trên má. Hiên hiểu được phần nào đó trong câu chuyện, cậu đứng dậy đi đến bên Lâm đặt tay lên vai nói nhỏ.
- Thôi mình hiểu rồi. Bạn đừng khóc nữa, lớn rồi mạnh mẽ lên người ta cười cho đó.
Lâm đưa tay rút một ít khăn giấy trên bàn lau nước mắt. Thật khó hiểu vì sao Lâm nghe lời Hiên đến như vậy.
- Bây giờ mình về được chưa, chẳng lẽ bạn ngồi ở đây hoài sao trời tối rồi đó.
- Uh mình về thôi.
Lâm đứng dậy, cậu cố gắng chứng tỏ mình không say trước mặt Hiên. Thọt tay vào túi quần đột nhiên Lâm hốt hoảng:
- Ý chết tôi quên đem bóp theo rồi.
Hiên thở dài:
- Công tử nhà giàu có khác ha.. Hazz thật là để tôi.
- Cô ơi tính tiền.
Cô chủ quán gần đó chạy đến kiểm tra đồ ăn, lẩm bẩm một lúc.
- Của hai đứa 300 ngàn tính luôn cái ly bể hồi nãy đó.
Hiên lấy bóp của mình ra kiểm tra. Nét mặt có vài phần thay đổi, một chút bối rối diễn ra. Cô chủ quán thở dài.
- Hazz rồi luôn.
Hiên nói nhỏ:
- Cô ơi.
- Gì.
- Cháu còn có 200 ngàn hà, cô cho cháu thiếu mai cháu trả.
Cô chủ quán nói lớn:
- Thấy chưa tôi nhìn cái mặt hai cậu tôi biết rồi. Bây giờ sao thiếu phải hôn. Không có thiếu cái gì hết trơn á. Một là điện người nhà đến đưa tiền cho tui. Hai là phụ tui dọn dẹp, rửa chén rồi tôi bỏ qua.
Hiên bức xúc đánh vào tay Tuấn Lâm.
- Đó bạn thấy hậu quả chưa. Ăn nhậu nhiều dô bây giờ khổ rồi.
- Mình xin lỗi.
- Xin lỗi cái gì, đang yên đang lành lại vướng dô chuyện này. Thôi mình làm đi rồi còn về nữa.
Hai người bắt tay vào việc, Hiên tập trung thu dọn chén đĩa trên bàn, Lâm thì tay cầm chổi quét rác. Một lúc sau cậu tiến lại chỗ Hiên đang ngồi rửa bát, cuối người ngồi xuống phụ Hiên một tay. Hiên thắc mắc, một cậu công tử nhà giàu mà giỏi trong việc nội trợ rửa bát, quét nhà thì quả thật rất hiếm. Nhìn Lâm chăm chú làm việc rất rành rổi Hiên nói lẫy:
- Coi bộ cũng giỏi nội trợ lắm ha, điệu này mấy em chắc mê lắm?
Lâm cười:
- Mình thấy quen rồi, nhà mình không làm thì ai làm, mình làm được hết.
Hiên dừng lại nhìn Lâm một lúc, cậu nói:
- Lâm, từ nay về sao bạn đừng như vậy nữa. Lỡ như có chuyện gì thì sau?
Nghe những lời từ Hiên rói ra khiến Lâm thức tỉnh. Cậu buông nhẹ cái bát trên tay ngước mặt nhìn Hiên. Ánh mắt rất trìu
Mến thay lời nói cảm ơn tận sâu trong lòng.
- Bạn quan tâm tôi thật sao?
- Không, ai thèm quan tâm đến bạn, bạn không gây rắc rối cho tôi là tôi vui rồi.
Lâm cười mỉm lộ răng khểnh trong rất đẹp:
- Tôi không làm như vậy nữa đâu.
- Mai chủ nhật bạn sắp xếp thời gian, bài vở có chỗ nào không hiểu mình hướng dẫn cho.
Lâm mừng lên mặt:
- Bạn nói thật chứ, bạn sẽ giúp mình trong học tập.
Hiên gật đầu:
- Uh.
- Thế thì ngày mai tầm khoảng 8 giờ mình qua nhà bạn, nếu bạn bận thì dịp khác.
- Không đâu, bạn qua lúc nào cũng được mình rãnh mà!
- Ok, có gì mình liên lạc với bạn sau.
Công việc cũng đã hoàn thành, bàn ghế sắp xếp gọn gàng, chén đĩa rửa dọn sạch sẽ. Cô chủ quán nhìn xung quanh hài lòng gật đầu. Hiên bước đến nói nhỏ:
- Cô ơi xong hết rồi, cô cho chúng cháu về đi trời cũng tối rồi.
- Uh hai đứa về đi, mà nè sau này có muốn kiếm thêm tiền thì lại đây phụ cô ha. Cô có một mình nhiều khi cũng vất vã lắm. Lúc nãy cho cô xin lỗi nha cô hơi nóng tính.
Hiên phân trần:
- Không có gì đâu, cũng tại tụi cháu mà.
- Lần sau hai đứa đến ủng hộ quán cô nghen.
- Vâng hai cháu về.
Chí Hiên nói với Tuấn Lâm:
- Bạn ra đường đứng đợi mình một chút, mình lấy xe.
Lâm gật đầu bước đi lặng lẽ. Đèn trên đường sáng rõ khi màn đêm buông xuống. Không khí bấy giờ trở nên lạnh dần, gió mỗi lúc thổi mạnh hơn khiến Lâm hơi rùng mình. Hiên dắt chiếc xe chận rãi bước đến nói:
- Bạn nghĩ gì mà đứng thừ người ra thế lên xe đi mình chở về.
- Mình không có muốn dài dòng nữa đâu, lên xe nhanh đi.
Hiên thúc giục Lâm liền leo lên xe, cảm giác ấy thật khó tả đối với cậu. Từ nhỏ đến lớn một thiếu gia trong ngôi biệt thự sang trọng, đi xe hơi, cuộc sống đầy đủ thế mà hôm nay được trải nghiệm ngồi trên chiếc xe đạp. Lâm có cảm giác bình yên ở quanh đây, một cảm giác được quan tâm từ người bạn. Cậu muốn thời gian ngưng động lại trong khoảnh khắc này ' cảm ơn bạn nhiều lắm Chí Hiên, được ở cạnh bạn mình cảm thấy rất an toàn, liệu bạn có biết cảm giác hiện giờ của mình không. Mình thật sự thích bạn đó, thích bạn từ khi lần đầu gặp nhau. Mình biết điều này nếu như bạn biết được thì có lẽ bạn giận mình lắm phải không. Nhưng sao củng được hết mình chấp nhận' Gió thổi từng đợt lạnh thấu xương, những tán cây xung quanh ngã nghiên, xe đạp đột nhiên đi chậm lại Hiên cố gắng giữ thăng bằng đạp nhanh về phía trước. Nhìn thấy Chí Hiên dùng sức Lâm cảm động dang hai tay ôm tử phía sau.
- Bạn làm gì đấy.
- Gió thổi lạnh quá cho mình ôm một lát.
Hiên không nói gì, cậu xem chuyện đó vốn gĩ rất bình thường. Riêng Tuấn Lâm thì khác, cậu rất hạnh phúc cảm giác đó thật ấm áp
Khơi dậy tình cảm tận sâu nơi đáy lòng. Giá như Chí Hiên có thể hiểu và đón nhận thì có lẽ đó là niềm hạnh phúc đối với cậu.
Hiên dừng xe:
- Bạn làm gì ôm chặt quá vậy, sao mình chạy được.
- Mình xin lỗi. Tại trời lạnh quá!
- Hazz, thôi rán chịu đi về tới nhà rồi ngủ.
- Uh mình biết rồi.
- Nhà bạn còn đi bao lâu thì tới vậy?
- Bạn cứ chạy đi, khi nào tới mình bảo dừng xe.
Hiên cố sức đạp, trong người cậu lúc này cảm thấy hơi chóng mặt tay láy bắt đầu chao đảo. Cậu cố trấn tỉnh bằng cách lắc đầu nhiều cái lấy lại tinh thần. Gió không ngừng thổi mồ hôi trên áo ướt đẫm thấm vào bên trong người khiến cậu có biểu hiện cảm lạnh. Thấy xe luôn mất thăng bằng Lâm nói:
Thấy Hiên mắt lim dim hai tay cầm tay láy cứ run lên khi có gió lạnh thổi qua.
- Chắc bạn bị trúng gió rồi, bạn có đem điện thoại không?
- Có.
Hiên thò tay vào trong túi quần móc ra cái điện thoại, mở khóa mật khẩu đưa cho Lâm. Cầm diện thoại trên tay Lâm liền bấm số gọi bác tài xế.
- Alo ai thế, gọi tôi có gì không?
- Cháu là Tuấn Lâm nè chú,[COLOR=rgb(0, 0, 179) ]phiền chú lái xe ra cổng, rẻ trái chạy khoảng một Km rước con về nhanh nhanh nha chú.
- Chú biết rồi con chờ chú một lát.[/COLOR]
Đó là chú Phong người gắn bó với Lâm trong suốt thời gian qua. Chú là người hiền lành thay mặt ba, mẹ chăm sóc cho cậu khi họ đi vắng. Chú là tài xế quê ở Hải Phòng hiện tại bốn mươi tuổi, chú có một đứa con trai năm nay họ lớp 2. Vì cuộc sống chú phải theo Lâm vào trong nam. Đợi khi cậu tốt nghiệp xong chọn ngôi trường phù hợp thì mới được trở về thăm gia đình.
Lâm lo lắng hỏi:
- Hiên bậy giờ bạn cảm thấy sao rồi.
- Mình thấy lạnh, chắc là bị trúng gió rồi.
- Bạn rán chịu nha, một lát có người đến rước chúng ta đi.
Hiên ngạc nhiên hỏi:
- Bạn đưa tôi đi đâu?
- Thì đưa bạn về nhà tôi, may mà có mình không thì bạn đi xe về nhà một mình là có chuyện rồi!
- Bạn còn nói nữa, rõ ràng tại bạn, tai bạn hết.
- Ơ, mình xin lỗi. Xe tới rồi kìa.
Chú Phong dừng xe, mở cửa bước xuống hỏi Lâm.
- Đây là ai vậy, Lâm?
- Chú ơi bạn con bị cảm lạnh rồi, chú dìu Hiên lên xe đưa về nhà mình đi.
Chú Phong tỏ vẻ e ngại.
- Thế có được không con, ông bà chủ đi vắng rồi, không may họ về bất chợt khó xử lắm.
Hiên lúc này đứng không vững, ngã về phía trước. Phản xạ nhanh Lâm ôm lấy miệng hối thúc:
- Nhanh đi chú, có gì con chiệu trách nhiệm.
Hai người liền dìu Hiên lên xe. Người cậu bây giờ nặng trĩu không còn đứng vững được nữa, nhưng cậu vẫn không muốn ai giúp đỡ mình luôn miệng nói:
- Không cần đâu, mình tự về được mà thế này thì phiền bạn quá.
- Bạn như thế này về nhà sao mà được. Đừng ngại nữa cứ về nhà mình đi.
- Còn xe của mình.
Lâm trặc lưỡi:
- Để đó đi nó mà mất mình mua cho bạn chiếc xe mới.
Không còn cách nào khác Hiên đành lên xe. Lâm luôn hối giục chú Phong chạy thật nhanh về nhà. Chưa bao giờ cậu nôn nóng như lúc này. Tới nơi chú Phong đạp phanh dừng xe trước cổng nhà. Trước mắt là ngôi biệt thụ sang trọng, nhà được xây dựng theo kiến trúc nước Pháp có ba tầng có tuổi đời khoảng mười lâm năm.
Lâm chạy thật nhanh vào nhà đến nơi để tủ thuốc gia đình lấy một ít thuốc hạ sốt hối hả đi vào phòng. Hiên bấy giờ đã ngất đi nằm bất động trên giường. Mặt hơi tái nhạt, trán nóng ran như lửa đốt, toàn thân dính đầy bụi đường, áo ướt đẫm mồ hôi. Lâm ngồi xuống giường dìu Hiên tựa lưng vào vai mình:
- Chú giúp con giữ lấy.
Chú Phong nhanh nhẹn giữ chặt. Lâm lấy viên thuốc hạ sốt bỏ vào trong ly nước, đưa lên miệng Chí Hiên.
- Bạn uống đi.
Hiên chợt thức tỉnh khi nghe Lâm giục, ánh mắt hờ hững, không nói câu gì uống một hơi rồi từ từ nằm xuống và ngủ thiếp đi. Chú Phong nhẹ giọng:
- Hazz xong rồi, cháu coi chăm sóc bạn đi chú xuống nhà một lát.
Lâm ngơ ngác không biết làm thế nào hỏi lại:
- Bây giờ con phải làm gì đây hả chú?
- Ui trời đó giờ con không biết cách chăm sóc người bệnh hây sao?
Lâm cảm thấy xấu hổ lắc đầu.
- Dạ con không biết.
Chú Phong thở dài:
- Giờ con thay đồ cho bạn, lấy khăn lau sạch mồ hôi, bụi bậm trên người. Rồi canh chừng bạn con khi nào tỉnh dậy cho ăn một ít cháo là được.
Lâm ấp úng nói:
- Thay đồ, lau mồ hôi trên người. Mà ai làm hả chú?
- Cái thằng này.. thì con làm chứ ai, bạn con mà. Mắc cỡ cái gì bạn bè có gì đâu mà ngại.
Nói xong Chú Phong rời đi. Lâm đứng nhìn Hiên một lúc, cậu đi vào trong toalet xã vòi nước nóng vào trong cái thao nhỏ, giặt sạch chiếc khăn với nước lạnh rồi bỏ vào, mang đến chỗ Hiên dang nằm. Cậu ngồi xuống giường từ tử cởi chiếc áo thun ra khỏi người hiên đặt sang một bên. Lâm vắt khô chiếc khăn lau nhẹ nhàng trên mặt Chí Hiên một cách chậm rãi. Cậu cảm thấy hơi ngại khi làm việc này mặt ửng đỏ lên từ khi nào cùng không biết nữa. Chợt tiếng chuông điện thoại reo lên khiến Lâm giật bắn người. Là mẹ Chí Hiên đang gọi, không còn cách nào khác Lâm đành nghe máy. Vừa đặt máy lên tai, một giọng nói giọng nói phát ra khiến Lâm hơi khó xử.
- Hiên mày đi đâu mà giờ này chưa về, hay là mày tụ tập đánh nhau với ai phải không?
Lâm ấp úng nói:
- Dạ con là bạn Hiên, con chào cô.
Mẹ Hiên dịu giọng:
- Hiên đâu mà để con nghe máy, cho cô nói chuyện với nó.
- Dạ thưa cô Hiên bị cảm, hiện giờ đang ở nhà của con.
- Vậy là con đang chăm sóc cho nó đấy hả?
Lâm trấn tỉnh;
- Dạ, cô đừng lo. Khi nào bạn ấy tỉnh lại sẽ gọi lại cô sau.
- Con cho cô địa chỉ cô qua liền bây giờ.
Lâm hơi bối rối, không may mẹ bạn ấy mà biết Hiên có từng uống rượu thì mọi chuyện sẽ theo chiều hướng khác.
Lâm nói:
- Trời bây giờ cũng gần mười giờ đường phố ban đêm vắng vẻ cô ra ngoài không tiện lắm. Cô yên tâm để Chí Hiên nghĩ ngơi.
Lâm quay đầu sang nhìn Hiên. Gương mặt cậu ấy bấy giờ có vài nét khởi sắc không còn tái nhạt như trước. Không hiểu sao cậu rất thích nhìn Chí Hiên ngủ, đây là khoảnh khắc Lâm cảm thấy hạnh phúc nhất khi được nằm cạnh bên bạn ấy. Cậu nghĩ thầm ' Hiên bạn có hiểu được cảm giác của mình lúc này không. Mình cảm thấy an toàn khi ở cạnh bạn. Không biết là bạn có chấp nhận một người như mình không? Chắc là không rồi phải không bạn. Nhung mình vui lắm.. cảm ơn bạn' nghỉ một lúc Lâm liền nỡ nụ cười hạnh phúc. Cậu ngồi dậy làm nốt công việc còn dang dỡ (đừng hiểu lầm nha các bạn hi hi)
Một lúc sau công việc đã hoàn tất. Lâm thở dài, ngồi phệch xuống đất nhìn có vẻ rất mệt mỏi rồi chợt mắt ngủ thíp đi từ lúc nào không biết..
Một đêm trôi qua Hiên ngủ một giấc thật dài đến sáng. Cậu giật mình thức dậy. Hiên ngơ ngác nhìn xung quanh. Hơi ngạc nhiên vì không biết đây là đâu.
- Ủa đây là ở đâu, quần áo mình đâu rồi, sao mình mặt đồ này?
Đột nhiên cánh cửa phòng hé mở khiến Hiên giật bắn người. Tuấn Lâm bước vào trên tay cầm một ly sữa nóng và một cái bánh ngọt.
- Tỉnh rồi à, bạn cảm thấy trong người thế nào.
- Hôm qua tôi có làm chuyện gì quá giới hạn không Lâm.
Lâm cười đặt đồ ăn xuống bàn một cách nhẹ nhàng.
- Có chứ hôm qua bạn say quá trời luôn nhìn bạn buồn cười lắm.
- Thế mình có làm gì sai quấy không.
- Bạn nghĩ là có không..
- Thế cho mình xin lỗi nha, quần áo mình đâu rồi.
Nói đến đây Chí Hiên ấp úng định mở miệng nói nhưng không hiểu sao mở lời được. Hiên đỏ mặt ánh mắt nhìn xuống đất dường như cậu biết rõ những xảy ra với mình.
- Không có gì đâu bạn đừng khó xử. Hôm qua bạn say ngủ ngoan như một con mèo vậy.
Hiên hỏi tiếp;
- Mẹ tôi có gọi điện không vậy?
- Có chứ.
Hiên đột nhiên lo lắng.
- Chết luôn hôm qua tới giờ chắc mẹ tôi lo cho tôi lắm. Thôi bye tôi phải về.
Lâm cười mỉm.
- Bạn về nhà với bộ quần áo này sao. Mẹ bạn sẽ la đó. Yên tâm đi mẹ bạn không có giận gì đâu hôm qua mẹ bạn có gọi điện nói rồi. Còn quần áo của Hiên mình giặt rồi. Lát nửa khô rồi mặt về sau, với lại bạn hứa với mình sẽ chỉ dạy mình học mà.
- Tôi có nói hôn trời, sao tui không nhớ gì hết trơn vậy.
Lâm ngơ ngác:
- Ơ sao nói kỳ vậy trời. Rõ ràng là chiều hôm qua bạn nói mà!
Hiên cười mỉm:
- Thôi tôi đùa chút thôi mà. Bạn ăn gì chưa?
- Mình ăn rồi, bạn ăn đi rồi uống thuốc nữa.
Hiên gật đầu, dường như cậu không còn thành kiến gì với Lâm nữa, liền đưa tay đón nhận.
- Lâm này?
- Gì thế?
- Về bài học Lâm có chỗ nào không hiểu một lát tôi chỉ cho.
- À hihi, có chứ mình chờ bạn nói câu này nãy giờ.
Khoảng 8: 00 sáng Hiên và Lâm cùng ngồi trước hiên nhà. Được Hiên tận tình hướng dẫn Lâm tiếp thu bài vở rất nhanh. Gió nhè nhẹ thổi qua kẽ lá, không khí thật dễ chịu. Cái giá rét khi bình minh xuất hiện dần tan biến. Lâm dột nhiên dừng bút quay sang nhìn Hiên, nở một nụ cười trong lòng cậu thầm nghĩ ' Hiên, mình cảm thấy rất vui khi ở cạnh bạn. Giá như thời gian đừng trôi qua, mình muốn dừng lại trong khoảnh khắc này"
- Này này, sao không làm bài đi. Làm gì mà nhìn tôi lắm thế. Trên mặt tôi có gì hả?
- Không có gì đâu, cảm ơn Hiên nhiều vì dành thời gian hướng dẫn cho mình.
- Bạn mà không chú ý nữa là tôi không hướng dẫn đâu đấy.
- Tôi biết rồi, tôi xin lỗi.
Hiên cười:
- Thôi làm bài đi, lỗi phải gì, đùa với bạn chút mà bạn tưởng thật.
Lâm nghỉ ' phải chi ngày nào bạn củng đùa như vậy thì tốt biết mấy'
- Thôi tôi phải về, Lâm cố gắng tiếp thu theo kịp với tập thể nhá!
- Hiên về hả, sao không ở lại chơi một lát rồi về.
- Thôi, tôi phải về không thì mẹ tôi giận đấy. Ngày mai có kiểm tra môn văn lâm phải làm trên 7đ không thì tôi giận đấy.
Lâm cười vội đứng dậy thực hiện giống như một người chiến sỉ khi được cấp trên phó thác giao một nhiệm vụ.
- Rõ.
Hiên phì cười một cách tự nhiên khiến Lâm cũng cười theo.
- Lâm bạn làm hơi quá rồi đó. Đồ hôm qua của tôi bạn để ở đâu vậy?
- Mình giặt phơi ở sau nhà, bây giờ chắc đã khô rồi để mình đi lấy.
Hiên đỏ mặt hỏi lại:
- Cái gì bạn giặt đồ của tôi, phiền bạn quá.
- Có gì đâu, nên mà.
Nói dứt lời Lâm chạy một mạch ra sau nhà. Hiên ngồi xuống thở dài.
- Hazz, bạn thật là ai bảo bạn làm như vậy hả trời.
Vốn dĩ đây là một điều rất đổi bình thường nhung đối với Hiên thì khác. Nhưng dù thế nào thì chuyện cũng đã xảy ra nên cậu đành phải chấp nhận. Sĩ diện, mặc cảm tự ti của Hiên dường như không còn như trước nữa. Thay vào đó là sự cảm thông, quan tâm, giúp đỡ. Ai mà biết được sự thay đổi ấy là do một người nào đó tác động đến. Chính là Tiểu Ngân hay là Tuấn Lâm hay là một ai khác.. Có lẽ Hiên mới là người hiểu rõ nhất.
- Đồ bạn khô hết rồi, bạn nhanh về kẻo mẹ bạn lo lắng. Còn chiếc xe đạp hôm qua mình đem về cho bạn rồi không có mất đâu mà lo.
- Sao mà bạn mang về được thế? Tôi có thấy bạn chạy xe đạp bao giờ đâu.
Lâm trặc lưỡi;
- Mình không chạy được nhưng mà mình dẫn được.
- Trời ơi bạn là một thiếu gia mà lại vì tôi làm một điều như thế bạn thấy có đáng không.
- Đáng chứ, rất đáng.
Lâm trả lời ngắn gọn không một chút suy nghĩ.
- Dù thế nào cũng cảm ơn bạn.
- Người mà tôi cảm ơn là bạn mới đúng..
- Bạn lại như vậy nữa rồi. Còn đồ của bạn mình sẻ giặt trả lại cho..
- Thôi bạn tranh thủ về nhanh.. chuyện nhỏ mà để mình giặc cho.
- Thật sự tôi ngại lắm không biết cảm ơn bạn như thế nào nữa.
Lâm cười tự nhiên nói:
- Sao Chí Hiên hôm nay khác hẳn mọi ngày vậy ta. Thường là ít nói, sự thờ ơ lạnh lùng của Hiên đâu rồi.
- Bộ bạn muốn tôi như vậy hả, thế thì ngày mai tôi sẽ như bạn nói.
Lâm hơi bối rối, vì vô tình làm Hiên giận:
- Mình không có ý đó bạn đừng để ý.
- Không tôi sẽ làm như những gì bạn nói lúc nãy.
Lâm cảm thấy có lỗi cuối mặt xuống không dám nhìn thẳng vào mắt Hiên.
- Thôi đùa đấy. Nhìn bạn kìa chưa gì vậy rồi.
- Lại đùa nữa, chán thật!
Được mặc lại bộ quần áo của mình trong lòng Hiên vô cùng thoải mái không còn cảm giác khó xử, cậu bước thẳng ra ban công dắt chiếc xe đạp một cách chậm rãi, miệng luôn nhắc nhỡ:
- Nhớ chuẩn bị tốt cho ngày mai đó.
- Tôi biết rồi mà, bạn về cẩn thận.
Dứt lời Hiên đạp xe một mạch về nhà Lâm dõi mắt nhìn theo mãi đến khi cậu không còn thấy hình dáng của Chí Hiên. Rồi sau đó cậu quay người lặng lẽ bước vào nhà.