2,121 ❤︎ Bài viết: 605 Tìm chủ đề
Chương 20: Mùa Thu Hà Nội

7af3cf038b86c4a3b1a1bca4f33e4ae9.jpg


Hà Nội, tháng 6 năm 1966.

Chiều hôm ấy, tôi đạp xe qua phố Khâm Thiên, mùi khét lẹt của khói bom vẫn còn vương trong không khí. Tiếng loa phòng không vang lên từng hồi dồn dập: "Đồng bào chú ý! Máy bay địch đang tiến về phía Gia Lâm, đồng bào nhanh chóng di chuyển đến hầm trú ẩn!" Nhưng tôi không dừng lại. Bác Tư, người thợ sửa xe đạp đầu ngõ, vừa bị thương trong trận bom rạng sáng, giờ đang nằm ở Bạch Mai. Chiếc xe đạp cà tàng của tôi lách qua những hố bom lở chở, bánh xe lạo xạo trên mặt đường gồ ghề.

Bệnh viện Bạch Mai ngập tràn tiếng rên xiết. Ánh nắng chiếu qua những tấm vải trắng bạc màu giăng làm màn che cửa sổ, in bóng những dãy giường xếp dài như vô tận. Tôi len lỏi giữa dòng người tất tả, áo trắng sinh viên Y khoa lấm lem máu và bụi. Đột nhiên, một giọng nói trong trẻo cắt ngang không khí ngột ngạt: "Có ai nhóm máu O không? Cấp cứu gấp!"

Tôi quay đầu. Một cô gái tóc ngắn, khuôn mặt lấm tấm mồ hôi, chiếc khẩu trang vắt vội trên cổ. Ánh mắt cô đầy lo lắng, nhưng giọng nói vững vàng lạ thường. Không nghĩ ngợi, tôi giơ tay: "Tôi nhóm O!"

Cô gái, Linh, như sau này tôi biết tên, dẫn tôi vào phòng cấp cứu. Kim tiêm đâm nhẹ vào tay, tôi cố nhoẻn miệng cười để che giấu nỗi sợ kim vốn giấu kín từ bé. "Anh cười đẹp thế," Linh khẽ nói, tay vẫn thoăn thoắt chuẩn bị dụng cụ: "Nhưng đừng cố quá, mặt anh trắng bệch rồi." Tôi cười to hơn: "Tôi sợ máu lắm, nhưng sợ cô la hơn!" Cô phì cười, má ửng hồng.

Mười phút sau, tôi nằm dài trên ghế, chóng mặt nhưng thấy lòng nhẹ bẫng. Linh ngồi cạnh, đưa ly nước đường ấm: "Uống đi, máu anh cứu được người rồi." Tôi nhấp một ngụm, hỏi vặn: "Sao cô biết tôi không phải là gián điệp?" Cô nghiêng đầu, giả vờ nghiêm túc: "Gián điệp nào dám vào đây cho máu? Chúng sợ.. Kim tiêm lắm!" Chúng tôi cùng bật cười, tiếng cười vang lên giữa căn phòng đầy đau thương, như tia nắng xuyên qua mây đen.

Khi ra về, tôi lén theo bóng Linh qua những con phố nhỏ. Cô gái áo trắng đạp xe chầm chậm, thỉnh thoảng dừng lại mua cái bánh đa cho bà cụ bán hàng rong. Tôi giữ khoảng cách, tim đập thình thịch khi cô rẽ vào ngõ Hàng Đào. "Nhà cô ấy cách nhà mình.. Ba cây số!" Tôi thầm tính toán, mắt sáng lên.

Hôm sau, tôi vác cây si con đến trồng vào ô đất trống trên vỉa hè, trước cổng nhà Linh. Đất cứng, mồ hôi ướt đẫm lưng áo, nhưng tôi cười ngây ngô khi nghĩ đến ánh mắt ngạc nhiên của cô. Hai tuần trôi qua, ngày nào tôi cũng mang một can nước qua tưới, cây si bén rễ. Mỗi sáng, tôi đạp xe ngang đó, giả vờ tình cờ gặp Linh đi học. Cho đến một ngày mưa, cô chủ động vẫy tay: "Anh Huy! Chở tôi qua đoạn đường ngập này được không?"

Chiếc xe đạp cà tàng của tôi kẽo kẹt dưới mưa, Linh ngồi sau, tay nắm nhẹ vạt áo tôi. "Anh trồng cây si đó phải không?" Cô hỏi, giọng đầy hài hước. Tôi ấp úng: "Tôi.. Tôi thấy đất trống nên!"

"Đất nhà tôi mà 'trống'?" Cô cười khúc khích, tiếng cười hòa cùng tiếng mưa rơi tí tách.

Buổi chiều hôm ấy, tôi đạp xe về nhà, mùi mồ hôi còn vương trên quần áo. Tiếng loa phòng không lại rền vang, nhưng lòng tôi ấm áp lạ thường. Cây si non đã đâm chồi.

Mùa thu Hà Nội năm ấy đến như một bài thơ chưa kịp gieo vần. Những con phố cổ khoác lên mình tấm áo vàng rực của lá bàng, lá sấu già nua rụng xuống, xào xạc dưới bánh xe đạp của tôi và Linh. Gió heo may lùa qua khăn choàng vội vã cô quàng trên cổ, mang theo mùi hoa sữa nồng nàn phảng phất từ phố cổ. Chúng tôi thường rủ nhau đi học sớm, chỉ để được đạp xe vòng qua Hồ Gươm, ngắm mặt nước lung linh in bóng những hàng liễu rủ mái tóc dài vào thu.

"Anh này, anh có biết 'tế bào hồng cầu' hình gì không?" Linh đột nhiên hỏi một sáng thứ Ba, tay xoay xoay chiếc bút máy trước mặt. Chúng tôi ngồi trong thư viện trường Y, giữa những chồng sách dày cộp mùi mực. Tôi nhíu mày giả vờ suy nghĩ: "Hình.. Hình viên kẹo sữa của em hôm trước?" Cô bật cười, vội đưa tay che miệng để không làm ồn: "Sai bét! Nó tròn dẹt như cái bánh xe đạp của anh ấy!" Tôi giả vờ thở dài: "Thế thì tế bào của anh chắc thành 'hồng cầu méo mó' rồi, vì xe đạp anh bị va cả chục hố bom!"

Chúng tôi trêu đùa nhau bằng thứ ngôn ngữ riêng, toán học và y khoa đan xen. Linh dạy tôi phân biệt các loại xương qua bài hát đồng dao tự chế, còn tôi dùng phương trình để tính giờ cô phải đi ngủ nếu muốn đủ 8 tiếng nghỉ trưa. Những buổi trưa trong căn-tin trường Y thường kết thúc bằng trận cười khúc khích khi tôi vẽ hình tim bằng ký hiệu tích phân, còn Linh dùng ống nghe tim thử đo nhịp đập của.. Tim tôi lúc giả làm bệnh nhân.

Chiến tranh vẫn đè nặng lên thành phố. Mỗi lần còi báo động rú lên, chúng tôi lại cùng chạy xuống hầm trú ẩn của bệnh viện. Trong căn hầm chật hẹp, Linh dạy tôi cách băng bó vết thương bằng khăn tay, còn tôi kể cho cô nghe về những chòm sao trên bầu trời. Có lần, khi tiếng bom dội xa xa, tôi thấy tay cô run nhẹ. Tôi giả vờ mở túi khoai lang nướng mang theo: "Ăn đi, khoai nguội rồi. Bom địch đâu có đáng sợ bằng.. Đói bụng!" Cô cắn một miếng, mắt cười cong cong: "Anh toàn dỗ trẻ con!"

Thư từ trở thành nhịp cầu nối những ngày chúng tôi xa nhau. Tôi viết cho Linh bằng giấy kẻ ô li học trò, kèm theo những bài thơ hình tam giác Pascal. Cô hồi âm trên trang giấy kê đơn thuốc cũ, chữ viết nghiêng nghiêng như sợi khói thuốc bắc: "Gửi bệnh nhân Huy: Triệu chứng: Hay cười vô cớ, mắt sáng lấp lánh khi nói về tích phân. Chẩn đoán: Thiếu vitamin.. Linh!" Mỗi bức thư đều có mùi thuốc sát trùng, như thể cô muốn bảo quản tình cảm của chúng tôi khỏi sự tàn phá của thời gian.

Ngày rằm tháng Tám, chúng tôi cùng đi làm tình nguyện ở khu tập thể Kim Liên. Linh bê từng chậu nước cho các cụ già, còn tôi leo lên mái nhà sửa lại phần bị dột. Khi tiếng hát "Nổi lửa lên em" vang lên từ chiếc loa cũ, tôi thấy Linh đứng dưới sân, tay vẫn cầm xô nước nhưng chân nhún nhảy theo điệu nhạc. Cô bắt gặp ánh mắt tôi, vội giả vờ vuốt tóc: "Em.. Em đang kiểm tra khớp cổ chân đấy!" Tôi cười rúc rích, suýt ngã khỏi mái nhà.

Chiều hôm ấy, chúng tôi lén mang gói xôi nếp cẩm ra bờ hồ. Linh ngồi trên chiếc xích lô cũ của bác hàng nước, chân đung đưa: "Anh có biết mùa thu này đẹp nhất ở đâu không?" Tôi giả vờ suy tư: "Ở.. Không khí mát mẻ à?" Cô hất tóc cười: "Ở chỗ này!" Cô chỉ vào chiếc lá vàng rơi chấm vào mũi tôi. Chúng tôi cùng im lặng ngắm hoàng hôn phủ lên Tháp Rùa, tiếng máy bay địch xa xa như tan biến trong hơi thở mùa thu. Bàn tay tôi và Linh đan vào nhau, mái tóc em ngã lên vai tôi.

Khi đèn đường bật sáng, Linh đưa tôi tờ giấy gấp hình trái tim: "Đây là đơn thuốc đặc biệt." Bên trong là lời bài hát "Hà Nội mùa thu" được chép tay, cuối trang có dòng chữ nhỏ: "Em yêu anh!" Tôi giữ tờ giấy ấm áp trong lòng bàn tay, tim đập loạn nhịp hơn cả lần đầu nghe tiếng bom.

Tháng 10 năm 1967, gió từ sông Hồng thổi về mang theo hơi lạnh đầu mùa. Những tờ báo tường tuyển quân dán kín bảng thông báo của các Trường Đại Học ở Hà Nội, in dòng chữ đỏ chói: "Thanh niên ơi, Tổ quốc gọi!" Linh và tôi thường đứng lặng trước những dòng chữ ấy, lòng nặng trĩu một thứ cảm xúc khó gọi tên. Chiều hôm ấy, khi chúng tôi đi dọc bờ hồ, cô bất ngờ nắm chặt tay tôi: "Anh.. Anh có định viết đơn không?"

Tôi giả vờ nhặt chiếc lá phong đỏ thẫm rơi xuống chân, cười gượng: "Em sợ anh đi lính à?" Linh quay mặt đi, giọng nghẹn lại: "Em sợ.. Sợ anh bắn giỏi quá, thành anh hùng rồi chẳng nhớ đường về!" Cô cố nói đùa nhưng mắt đã đẫm lệ, nắm tay tôi run nhẹ. Tôi đưa chiếc lá phong lên ngang tầm mắt, che đi khoảnh khắc mặt trời lặn: "Lá này giống trái tim anh. Dù gió cuốn đi đâu, gốc rễ vẫn bám chặt đất mẹ."

Chúng tôi hẹn nhau đến quán trà nhỏ cuối phố Lý Thường Kiệt. Trên bàn, hai tách trà nguội lạnh từ lúc nào. Linh lấy từ túi ra chiếc khăn tay thêu dở, những mũi kim loằng ngoằng: "Em đang tập thêu.. Để nếu anh đi, có cái làm bùa may mắn." Tôi cầm lên xem, phì cười: "Em thêu đẹp lắm, đạn nó sợ không dám đâm vào anh đâu!" Cô giật lại, má đỏ bừng giận dữ: "Im cái mồm anh đi! Nhớ phải giữ lấy thân, em không muốn anh làm anh hùng đâu!" Rồi chúng tôi im lặng, từ đôi mắt em hai dòng lệ chảy dài.

Đêm ấy, tiếng máy bay B-52 gầm rú xé toạc bầu trời Hà Nội. Tôi và Linh chạy xuống hầm trú ẩn cùng gia đình cô. Trong bóng tối, tay cô tìm và nắm lấy tay tôi. "Anh này," giọng cô khẽ khàng như sợ đánh thức những nỗi sợ đang ngủ quên: "Hồi anh trồng cây si, anh có ước gì không?" Tôi nhìn ánh lửa bập bùng từ ngọn đèn dầu: "Anh ước.. Cây ấy đủ cao để che chở cho người anh yêu."

Sáng hôm sau, đoàn cán bộ Bộ Quốc phòng đến trường Đại học Tổng Hợp. Họ đứng trước giảng đường khoa Toán, bộ quân phục xanh lá cây đậm nổi bật giữa biển áo sơ mi trắng sinh viên. Vị đại úy có khuôn mặt khắc khổ bước lên bục: "Các đồng chí! Tổ quốc đang gọi! Chúng tôi cần những người giỏi tính toán góc bắn, biết tính nhẩm nhanh. Ai xung phong vào đội bắn tỉa?"

Không gian chùng xuống. Tiếng lá vàng rơi ngoài cửa sổ nghe rõ mồn một. Tôi quay đầu nhìn về phía các bạn cùng lớp, vài cánh tay đã từ từ giơ lên.

"Tôi! Tôi xung phong!" Giọng nói của tôi vang lên giữa lớp, bàn tay phải giơ cao như cành si vươn thẳng.

"Tôi nữa!"

"Tôi cũng tình nguyện!"

Tất cả hơn hai chục sinh viên khoa Toán đã tình nguyện lên đường hôm ấy.

Ở bàn đăng ký nhập ngũ, một đồng chí hỏi: "Đồng chí tên gì?"

"Phạm Ngọc Huy! Sinh viên năm hai khoa Toán!"

Một tràng vỗ tay nổi lên. Tôi không nghe thấy gì ngoài tiếng tim mình đập thình thịch. Tôi chợt nghĩ về Linh và bài hát "Hà Nội mùa thu" chép tay em tặng tôi. Tôi bước xuống, chân như không chạm đất.

Trước khi đoàn cán bộ rời đi, vị đại úy hỏi nhỏ tôi: "Sao đồng chí không ngần ngại?" Tôi nhìn ra cửa sổ, nơi mùa thu Hà Nội đã qua, mùa đông lạnh đang về, và cây si của tôi đang lớn: "Vì Tổ quốc cũng cần em.."

img_5e8d21db6f359.jpg


0fa286f5b0f1813c73cb4615e578c579.jpg


Hà Nội 1967

* * *

Nếu thấy tác phẩm hay, bạn có thể ủng hộ tác giả bằng cách đọc các tiểu thuyết sau:

Tiểu thuyết​


1. Trước Lúc Bình Minh (thể loại: Tuổi học trò, thanh xuân)

2. Tình Yêu và Bão Tố (thể loại: Trinh thám, hành động, tình cảm)

3. Hẹn Em Ngày Bình Yên (thể loại: Ngôn tình và chiến tranh)

Giao lưu với tác giả tại Fanpage: Giá Như Dừng Yêu

=>danh mục các tác phẩm của rewrite

Tham gia cuộc thi viết cảm nhận để nhận được 100.000 xu => LINK Ở ĐÂY
 
Chỉnh sửa cuối:
2,121 ❤︎ Bài viết: 605 Tìm chủ đề
Chương 21: Mùa Ra Trận

2fa52962e0a51fad228c435cf560bb63.jpg


1964, thanh niên xung phong ra trận. "Cuộc đời đẹp nhất là trên trận tuyến đánh quân thù; Đâu có giặc là ta cứ đi; Xẻ dọc Trường Sơn đi cứu nước.."


Chiều cuối thu Hà Nội, gió heo may se lạnh luồn qua những con phố nhỏ, mang theo mùi lá khô và hương hoa sữa thoảng nhẹ. Tôi đứng dựa vào gốc cây bàng già trước cổng trường Đại học Y, tay siết chặt tờ giấy nhập ngũ còn thơm mực. Đường phố vắng lặng khác thường, như thể thành phố đang nín thở trước cuộc chia ly.

Linh xuất hiện từ dãy phòng học, chiếc áo blouse trắng bay nhẹ trong gió. Dáng cô gầy hơn sau những đêm thức trắng ôn thi, nhưng đôi mắt ấy vẫn sáng ngời như ngày đầu gặp gỡ. Tôi giơ tay vẫy, nụ cười cố nén nỗi nghẹn ngào. Cô chạy vội đến, hơi thở gấp gáp: "Anh.. Anh đăng ký rồi phải không?"

Tôi gật đầu, đưa tờ giấy cho cô. Linh cầm lấy, ngón tay run run lướt qua dòng chữ "Phạm Ngọc Huy, Tình nguyện nhập ngũ". Đột nhiên, cô ôm chặt lấy tôi, khuôn mặt chôn sâu vào ngực áo. Tiếng nức nở của cô như dao cứa vào tim: "Sao anh không nói với em từ sáng? Em.. Em còn định đăng ký cùng anh!"

Tôi xoa lưng cô, cố giọng bình thản: "Em còn phải học Y để cứu người. Anh ra trận, em ở lại hậu phương, thế mới là đồng đội chứ!" Linh ngẩng mặt lên, nước mắt lăn dài trên gò má hồng. Tôi lau vội cho cô, giọng đùa cợt: "Nào, cô bác sĩ tương lai! Khóc thế này mai mốt ai dám làm bệnh nhân?"

Cô đấm nhẹ vào ngực tôi, mím môi cười qua hàng mi ướt: "Anh đúng là đồ ngốc!"

Chúng tôi dạo bước ven Hồ Gươm, tay nắm tay chưa bao giờ siết chặt đến thế. Ánh chiều tà nhuộm Tháp Rùa thành màu đồng cổ kính. Linh ngồi xuống bậc đá, lấy từ túi xách ra cuốn sổ tay đầy ký hiệu y khoa: "Anh phải nhớ kỹ nhé! Vết thương phần mềm thì rửa bằng nước sạch, băng ép cầm máu. Sốt cao thì chườm khăn ấm.." Giọng cô run run nhưng rành rọt từng chi tiết, như thể đang giảng bài cho cậu sinh viên năm nhất.

Tôi giả vờ nhăn mặt: "Em định biến anh thành bác sĩ dã chiến à?" Linh trừng mắt: "Cứ đùa đi! Anh mà để bị thương không biết xử lý, em sẽ.." Cô bỗng lặng bặt, mắt lại rưng rưng. Tôi vội kéo cô vào lòng, hát khẽ mấy câu "Lá còn xanh như anh đang còn trẻ.." Linh cười trong nước mắt, giọng líu lo hòa theo: "Anh trai làng có đi chiến dịch mùa xuân.."

Nắng chiều dần tắt, bóng tối mềm mại buông xuống. Tôi nghiêng đầu hôn lên mái tóc cô, hơi thở thoảng hương hoa nhài. Linh quay lại, đôi môi ấm áp chạm vào môi tôi, nụ hôn mặn vị nước mắt: "Em sẽ đợi anh về." Giọng cô thì thầm như lời thề.

Bỗng Linh đứng phắt dậy, kéo tay tôi chạy: "Đi với em!" Chiếc xe đạp cà tàng của tôi rít lên ken két dưới sức nặng hai người. Cô vòng tay qua eo tôi, má áp vào lưng áo trắng đã ngả màu. Gió lạnh ùa vào mặt, nhưng chỗ tay cô nắm lại nóng hổi.

Chùa Trấn Quốc hiện ra thấp thoáng sau rặng liễu rủ. Chúng tôi quỳ trước điện Phật, khói hương quyện vào tiếng chuông chùa thong thả. Linh chắp tay run rẩy: "Con cầu xin hòa bình sớm lập lại, để người con thương được trở về.." Tôi thì thầm bên tai cô: "Con cầu duyên này nếu không trọn, xin kiếp sau được nối lại.."

Cô xoay sang ôm chầm lấy tôi, nước mắt thấm ướt vai áo: "Không được nói vậy! Anh phải về, dù là.." Tôi đặt tay lên miệng cô, nuốt nghẹn nỗi đau vào trong: "Em đừng khóc, anh nhất định sẽ về!" Hoàng hôn nhuộm tím mái chùa, bóng hai đứa in dài trên sân gạch như muốn níu kéo phút giây cuối cùng.

Trên đường về, Linh ghì chặt tay tôi như sợ gió cuốn đi mất. Bài hát "Lá Xanh" vọng lại từ chiếc loa phường, lời ca rộn rã vui tươi mà sao nghe xót xa: "Đi đầu quân! Đi đầu quân! Tất cả cho tiền tuyến, Mau lên đi, Hỡi các anh trai làng."

Căn nhà nhỏ phố Khâm Thiên chìm trong mùi khói bếp lẫn mùi nước mắt. Tôi bước qua ngưỡng cửa, tiếng xoong chảo lách cách trong bếp im bặt. Mẹ đứng tựa vào cánh tủ gỗ, tay cầm chiếc đũa cả dính cơm cháy, mắt đỏ hoe nhìn tôi như thể tôi vừa từ cõi chết trở về.

"Con về rồi à?" Giọng mẹ khản đặc.

Tôi gật đầu, cất tiếng cười gượng: "Mẹ nấu canh cá phải không? Thơm quá!" Mẹ vội quay đi, dùng tạp dề lau vội mặt. Trên mâm cơm, bát canh cà bốc khói nghi ngút, đĩa cá kho nghệ vàng ruộm, toàn những món tôi thích. Bố ngồi phịch xuống chiếc ghế mây, chai rượu nếp cẩm đã vơi nửa. Ông chẳng nói chẳng rằng, chỉ gõ đũa lên mâm kêu "lách cách", tiếng động khô khốc xé toang không khí.

Hoàng lén ném cho tôi ánh nhìn lo lắng từ góc nhà. Thằng bé cầm chiếc quạt nan phe phẩy cho mẹ, nhưng mắt cứ dán vào tờ giấy nhập ngũ tôi để trên bàn thờ.

"Ăn đi các con!" Mẹ vừa xới cơm vừa khóc, tay run đến nỗi hạt cơm vương vãi khắp mâm. Bát cơm trước mặt tôi chất cao như núi, có cả miếng cá phần bụng béo ngậy mẹ thường dành cho bố. Tôi cắn trái cà muối chua, vị chát nghẹn lại cổ họng.

Bỗng bố đập mạnh chén rượu xuống bàn: "Bà nó im đi không? Não hết cả ruột!" Cả nhà giật mình. Mẹ nuốt ngược tiếng nấc, đôi vai gầy rung lên từng hồi. Tôi đưa tay nắm tay mẹ, những ngón tay chai sạn vì làm lụng thắt chặt lấy tôi.

"Con.. Con không mang theo áo len này sao?" Mẹ lấy từ trong rương ra chiếc áo dệt kim cũ kỹ, đường chỉ đã bạc màu: "Mùa đông năm ngoái con mặc vừa mà, lát nữa mẹ vá lại cổ cho.."

Tôi lắc đầu: "Mẹ ơi, quân đội có phát đủ đồ ấm rồi." Mẹ giằng lấy ba lô tôi đang xếp, nhét vào đó nào xà phòng thơm, lọ dầu gió, cả gói kẹo lạc tự gói bằng giấy báo: "Cứ mang theo, phòng khi.." Bà bỗng lặng đi, như sợ nói ra điềm gở.

Bố đứng dậy, hơi rượu nồng nặc phả vào không khí. Ông vịn vai tôi, bàn tay thô ráp như vỏ cây: "Nhớ nghe lời cấp trên. Đừng cậy giỏi toán mà bàn lùi, chiến trường không như phòng thi!" Giọng ông khàn đặc, mắt đỏ ngầu. Tôi gật đầu, ngạc nhiên khi thấy bố ôm tôi, cái ôm đầu tiên từ khi tôi biết nhớ.

Hoàng lấp ló ngoài cửa, tay ôm quyển sổ da đã sờn góc: "Anh.. Anh cầm cái này." Thằng bé đẩy vào tay tôi cuốn sổ nó vẫn giấu như báu vật. Trang đầu tiên có dòng chữ nguệch ngoạc: "Ngày 15/3/1967: Anh Huy dạy mình giải bài tập hình, ước gì mình thông minh như anh.."

"Anh hứa sẽ viết thư mỗi tuần nhé!" Tôi vỗ vai em trai, cố nuốt trôi cục nghẹn trong cổ. Hoàng khóc nức nở, nước mắt rơi lên trang giấy làm nhòe nét mực đen.

Đêm ấy, căn gác xép nhỏ vang tiếng dế kêu não ruột. Tôi trằn trọc nghe tiếng thở dài từ phòng bố mẹ, tiếng mẹ khóc nghẹn trong gối, tiếng bố hút thuốc lào từng hơi dài. Dưới nhà, Hoàng trở mình kêu cót két trên giường tre.

Tôi mở lá thư Linh đưa chiều nay. Trên góc tờ giấy, cô vẽ nguệch ngoạc hình trái tim có hai chữ H-L, bên dưới là dòng chữ run run: "Nhớ giữ ấm, đừng để bị ốm." Mùi mực vẫn thoang thoảng hương hoa nhài, bông hoa cô kẹp theo lá thư.

Bỗng tiếng chân nhẹ bên cửa. Hoàng đứng đó, tay ôm gối: "Anh ơi.. Em ngủ với anh được không?" Thằng bé cuộn tròn trong chăn như con nhộng, đầu tựa vào vai tôi: "Anh hứa sẽ về dạy em giải toán nhé? Em.. Em sợ không có anh.."

Tôi xoa đầu nó, giọng cười vỡ vụn: "Lớn rồi còn khóc nhè! Mai mốt anh về, mày phải giải được phương trình bậc hai không cần anh chỉ đó!" Hoàng cười hức hức, nước mắt còn đọng trên mi.

Trăng khuya lọt qua khe cửa, vẽ lên sàn nhà hình vuông ánh sáng mờ ảo. Tôi nghĩ về Linh, giờ này hẳn cô cũng trằn trọc bên cửa sổ nhà mình, đôi mắt hướng về phía Khâm Thiên. Tiếng mẹ thút thít vọng lên, tôi thầm hỏi không biết đêm nay, trên khắp Hà Nội, có bao nhiêu căn nhà cũng đang khóc như thế này?

Sáng hôm sau, tôi đạp xe qua phố Hàng Đào khi sương sớm còn phủ trắng mái ngói. Linh đứng tựa cổng nhà, tay ôm chiếc cặp da cũ kỹ đựng đầy thuốc men cô tự chuẩn bị cho tôi. Áo hoa tím của cô nổi bật giữa dãy tường vàng úa, như đóa lục bình mọc lên từ đống gạch vụn.

"Anh ăn sáng chưa?" Cô dúi vào tay tôi gói xôi nóng hổi còn thơm mùi lá dong. Tôi cắn một miếng, vị ngọt của đậu xanh hòa với mặn mà của thịt mỡ khiến bụng réo òng ọc. Linh bật cười: "Đúng là thằng đói! Ăn chậm thôi, không nghẹn đấy!"

Chúng tôi lang thang khắp những con phố quen thuộc. Nắng thu vàng óng trải dài trên vỉa hè, len lỏi qua kẽ lá me rụng. Linh chỉ tay về phía cổng trường Y: "Hồi mới vào trường, em từng lạc vào nhà xác buổi đêm. Sợ đến mức đánh rơi cả chìa khóa!" Tôi cười ngặt nghẽo: "Thế mà dám đòi vào chiến trường?" Cô đỏ mặt, đấm nhẹ vào vai tôi: "Anh đừng nhắc chuyện xấu hổ đó nữa!"

Bỗng tiếng loa phường vang lên rộn rã: "Lá còn xanh như anh đang còn trẻ.." Linh khẽ hát theo, giọng trong trẻo hòa cùng điệu nhạc. Cô nắm chặt tay tôi: "Anh nhớ không? Hôm chúng mình gặp nhau ở thư viện, bài hát này cũng đang phát.." Tôi gật đầu. Ký ức ùa về như phim quay chậm, buổi chiều năm ấy, tôi ngồi đọc cuốn "Giải tích hàm", để rồi mê mẩn những dòng chữ nắn nót Linh ghi bên lề sách hơn cả công thức toán học.

Chúng tôi dừng chân trước tiệm sách cũ trên phố Tràng Tiền. Linh lục tìm mấy cuốn y khoa, mặt hào hứng: "Anh xem này! Cuốn Giải phẫu học bản dịch tiếng Pháp này hiếm lắm!" Đang say sưa, cô bỗng chết lặng khi thấy tấm poster "Thanh niên lên đường tòng quân" dán ngay góc tường. Những người lính trẻ trong ảnh cười tươi nhưng đôi mắt Linh lại vội quay đi.

"Em ơi.." Tôi kéo cô ra bờ hồ, nơi những cô gái Hà Thành đang rủ nhau chụp ảnh kỷ niệm trước khi người yêu lên đường. Linh nhìn họ, giọng chợt trầm xuống: "Anh hứa đi, dù có thế nào cũng phải về. Nếu anh.." Tôi bịt miệng cô lại: "Nếu anh có thành thương binh, em sẽ phải chịu khó chăm sóc anh cả đời đấy!"

Cô đẩy tay tôi ra, mắt long lanh: "Em không sợ! Em chỉ sợ.." Một đoàn thanh niên xung phong đi qua, tiếng hô "Quyết tử cho Tổ quốc quyết sinh!" át đi phần còn lại trong câu nói của cô. Linh siết chặt tay tôi hơn, như muốn truyền hơi ấm qua từng ngón tay.

Chiếc xe đạp chở chúng tôi lượn vòng qua phố cổ. Trước cửa Nhà Hát Lớn, một bà mẹ đang thắt khăn cho con trai, giọng nghẹn ngào: "Con ăn ở cẩn thận nghe không?" Cậu thanh niên gật đầu, mắt đỏ hoe nhưng miệng vẫn cười. Linh quay mặt vào lưng tôi, tôi cảm thấy áo ướt đẫm một mảng.

"Anh này!" Cô bỗng xuống xe, kéo tôi vào quán nước ven đường. Linh lấy từ túi ra chiếc hộp thiếc nhỏ, bên trong là cuộn băng gạc và lọ thuốc sát trùng: "Đây là em tự làm đấy! Nhớ thay băng mỗi ngày, đừng để vết thương nhiễm trùng.." Tôi giả vờ thở dài: "Cô y tá tí hon của tôi khó tính quá! Thôi được rồi, anh hứa sẽ nguyên vẹn trở về như cục tẩy này!" Tôi lấy từ túi ra cục tẩy hình trái tim cô tặng năm nào.

Linh bật cười, nước mắt còn đọng trên mi: "Đồ ngốc! Cục tẩy thì dùng dần rồi cũng mòn đi thôi.." Tôi nắm lấy tay cô: "Nhưng tình em dành cho anh thì không bao giờ cạn, phải không?"

Chiều xuống dần, chúng tôi ngồi trên bờ đê sông Hồng. Những con diều giấy của lũ trẻ chấp chới giữa trời xanh. Linh tựa đầu vào vai tôi, giọng mơ màng: "Hòa bình rồi, mình sẽ xây nhà nhỏ cạnh bệnh viện. Anh dạy toán, em làm bác sĩ.." Tôi chỉ lên đàn chim én đang liệng: "Rồi mình sẽ có một đàn con như thế!" Cô đỏ mặt, đánh yêu vào tay tôi: "Ai đồng ý lấy anh đâu mà đòi đẻ!"

Bỗng cô nghiêm mặt: "Nếu anh không về.." Tôi ngắt lời: "Thì em cứ đi lấy chồng nhé!" Linh đứng phắt dậy, mắt lửa giận: "Anh dám nói vậy lần nữa, em sẽ đăng ký đi thanh niên xung phong ngay!" Tôi vội vã xin lỗi, hứa thề sẽ giữ mạng sống bằng mọi giá.

Trên đường về, chúng tôi gặp đoàn học sinh Trường Bưởi đang tập hợp. Bài "Lá Xanh" vang lên từ chiếc đàn guitar mộc: "Anh là lá trên cành ngại chi gió mưa.." Linh nắm tay tôi chạy ùa vào dòng người, cùng hát vang lời ca như thách thức định mệnh. Trong khoảnh khắc ấy, giữa những cái nắm tay siết chặt và nụ cười rạng rỡ, tôi tin rằng tuổi trẻ chúng tôi có thể đạp đổ mọi bom đạn chiến tranh.

Tối muộn, khi trả Linh về nhà, cô đưa tôi chiếc khăn tay thêu đôi chim bồ câu: "Em đã thêu suốt đêm đấy!" Cô hãnh diện chỉ những đường chỉ chập chờn. Tôi cười: "Chim câu này nhìn như.. Giun béo!" Linh trợn mắt, giằng lại khăn: "Trả em!"

Chúng tôi đùa giỡn dưới gốc bàng già, tiếng cười vang xa trong đêm tĩnh lặng. Rồi đột nhiên, Linh ôm chầm lấy tôi: "Nhớ em nhé! Dù có ở đâu, gặp ai.. Cũng phải nhớ em!"

Trăng non lơ lửng trên đầu như lưỡi liềm cắt đứt những lời hứa hẹn. Tôi đạp xe về nhà, để lại sau lưng bóng hình cô gái nhỏ đứng lặng dưới cột đèn vàng vọt. Bài hát "Lá Xanh" vẫn văng vẳng đâu đó, như lời nhắc nhở về một mùa xuân sẽ trở lại..

Sáng sớm hôm sau, phố Khâm Thiên chật cứng tiếng còi xe và tiếng giày đinh rầm rập. Tôi đứng trước cổng nhà, ba lô đè nặng đôi vai mà lòng nhẹ bẫng như chiếc lá khô. Bố vỗ mạnh vào lưng tôi, giọng khàn đục: "Cứ bình tĩnh mà làm nhiệm vụ!" Mẹ ôm chặt tôi một lần cuối, chiếc khăn mùi xoa ướt đẫm nước mắt ép vào ngực tôi. Hoàng dúi vào tay anh gói xôi nóng, mắt đỏ hoe nhưng cười gượng: "Anh nhớ.. Nhớ gửi thư về!"

Linh xuất hiện cuối phố, áo trắng bay trong làn gió chớm đông. Cô chạy vội, hơi thở hổn hển, tay nắm chặt chiếc khăn tay thêu dở: "Em.. Em thức cả đêm để hoàn thành nó!" Cô đưa cho tôi mảnh vải trắng tinh, nơi đôi chim bồ câu chụm mỏ vào trái tim còn thừa một nửa đường chỉ. Tôi cười, giọng nghẹn lại: "Chim của em.. Giống gà con quá!" Linh bật cười trong nước mắt, đấm nhẹ vào ngực tôi: "Đồ vô duyên!"

Tiếng còi xe GAZ rú lên xé toang không khí. Đoàn tân binh xếp hàng lên xe, có người huýt sáo bài "Lá Xanh", có kẻ cúi đầu nuốt ngược nỗi niềm. Tôi siết tay Linh lần cuối, lòng bàn tay cô ướt mồ hôi lạnh. "Anh phải về!" Cô thì thầm như lời cầu khẩn. Tôi gật đầu, nuốt chửng lời hứa vào cổ họng.

Bỗng tiếng loa phường réo gắt: "Đồng bào chú ý! Máy bay địch cách Hà Nội 15km.." Mẹ tôi ngửa cổ nhìn lên bầu trời, Hoàng túm chặt tay áo tôi. Linh mặt tái mét nhưng vẫn đẩy tôi về phía xe: "Anh lên đi! Em.. Em sẽ vào hầm trú!"

Tôi trèo lên thùng xe, tay nắm chặt thành sắt lạnh ngắt. Chiếc GAZ rùng mình khởi động, khói đen cuồn cuộn phủ kín dãy phố. Linh chạy theo, chân đất đập mạnh trên mặt đường, gió thổi tung mái tóc dài. "Huy ơi!.. Nhớ viết thư!" Tiếng gọi của cô tan vào tiếng máy nổ ầm ầm. Tôi vươn người ra ngoài, gió tạt vào mặt mang theo mùi khói và chút hương hoa nhài thoảng từ chiếc khăn tay.

Xe rẽ qua góc phố, bóng Linh nhỏ dần phía sau. Thằng bé bán báo hét vang: "TIN CHIẾN THẮNG TỪ MIỀN NAM!" Giọng non nớt mà đầy khí thế. Tôi nhìn xuống bàn tay đang nắm chặt chiếc khăn thêu, những đường chỉ chập chờn như trái tim rạn vỡ.

Bỗng tiếng máy bay tiêm kích của ta gầm rú trên đầu. Xe GAZ phóng vút qua cầu Long Biên, dòng sông Hồng cuộn sóng đỏ ngầu như máu. Tôi ngửa mặt nhìn lên trời, nơi những chấm đen đang lao vun vút. Bài hát "Lá Xanh" lại vang lên từ đâu đó xa xa, lời ca lẫn vào tiếng đạn pháo cao xạ xé gió.

Tôi ép chặt chiếc khăn vào ngực, mắt nhắm nghiền. Trong khoảnh khắc ấy, tôi thấy Linh đứng giữa cánh đồng đầy hoa cúc dại, nụ cười cô rạng rỡ hơn cả mặt trời ngày hòa bình..

* * *

Nếu thấy tác phẩm hay, bạn có thể ủng hộ tác giả bằng cách đọc các tiểu thuyết sau:

Tiểu thuyết​


1. Trước Lúc Bình Minh (thể loại: Tuổi học trò, thanh xuân)

2. Tình Yêu và Bão Tố (thể loại: Trinh thám, hành động, tình cảm)

3. Hẹn Em Ngày Bình Yên (thể loại: Ngôn tình và chiến tranh)

Giao lưu với tác giả tại Fanpage: Giá Như Dừng Yêu

=>danh mục các tác phẩm của rewrite

Tham gia cuộc thi viết cảm nhận để nhận được 100.000 xu => LINK Ở ĐÂY
 
Chỉnh sửa cuối:
2,121 ❤︎ Bài viết: 605 Tìm chủ đề
Chương 22: Nhật Ký Tân Binh (1/2)

ecdc3bfb065e9ac5710d726ecae64f87.jpg


Bạn cần 500 Xu để xem nội dung này, kiếm xu hoặc nạp xu tại đây


* * *

Bạn có thể đọc miễn phí tác phẩm tại website truyennhaong.vn: Hẹn Em Ngày Bình Yên

Nếu thấy tác phẩm hay, bạn có thể ủng hộ tác giả bằng cách đọc các tiểu thuyết sau:

Tiểu thuyết​


1. Trước Lúc Bình Minh (thể loại: Tuổi học trò, thanh xuân)

2. Tình Yêu và Bão Tố (thể loại: Trinh thám, hành động, tình cảm)

3. Hẹn Em Ngày Bình Yên (thể loại: Ngôn tình và chiến tranh)

Giao lưu với tác giả tại Fanpage: Giá Như Dừng Yêu

=>danh mục các tác phẩm của rewrite

Tham gia cuộc thi viết cảm nhận để nhận được 100.000 xu => LINK Ở ĐÂY
 
Chỉnh sửa cuối:
2,121 ❤︎ Bài viết: 605 Tìm chủ đề
Chương 23: Nhật Ký Tân Binh (2/2)

841de5e690a01861933f1020304ff92c.jpg


Bạn cần 500 Xu để xem nội dung này, kiếm xu hoặc nạp xu tại đây


* * *

(Lời bài hát, Hướng về Hà Nội - Nhạc sĩ: Hoàng Dương)

Hà Nội ơi, hướng về thành phố xa xôi,

Ánh đèn giăng mắc muôn nơi, áo màu tung gió chơi vơi.

Hà Nội ơi, phố phường dài ánh trăng mơ,

Liễu mềm nhủ gió ngây thơ, thấu chăng lòng khách bơ vơ.

* * *

Hà Nội ơi, những ngày vui đã ra đi,

Biết người còn nhớ nhung chi, hết rồi giây phút phân ly.

Hà Nội ơi, dáng huyền tha thướt đê mê,

Tóc thề thả gió lê thê, biết đâu ngày ấy anh về.

* * *

Một ngày mùa chinh chiến ấy,

Chim đã xa bầy mịt mờ bên trời bay.

Một ngày tả tơi hoa lá,

Ngóng trông về xa, luyến thương hình bóng qua.

* * *

Hà Nội ơi, nước hồ là ánh gương soi,

Nắng hè tô thắm lên môi, thanh bình tiếng guốc reo vui.

Hà Nội ơi, kiếp đời buồn vướng buông trôi,

Nhớ về người những đêm rơi, nhắn theo ngàn cánh chim trời.

* * *

Hà Nội ơi, hướng về thành phố xa xưa,

Mắt buồn giăng những đêm mưa, não nùng hơi gió đong đưa.

Hà Nội ơi, nỗi lòng gửi gấm cho nhau,

Nhớ hoài chỉ biết thương đau, đắm say chờ những kiếp sau.

* * *

Hà Nội ơi, những ngày thơ ấu trôi qua,

Mái trường phượng vĩ dâng hoa, dáng chiều rủ bóng tiên nga.

Hà Nội ơi, mắt huyền ngây ngất đê mê,

Tóc thề thả gió lê thê, hãy tin ngày ấy anh về.

* * *

Một ngày tàn hương chinh chiến,

Lửa khói lặng chìm, tìm về nơi bờ bến.

Một ngày hồng tươi hoa lá,

Hát câu tình ca, nói lên lời thiết tha.

* * *

Hà Nội ơi, biết người còn có trông mong,

Hướng về ai nữa hay không, những ngày xa vắng bên sông.

Hà Nội ơi, những chiều sương gió giăng khơi,

Có người lặng ngắm mây trôi, biết bao là nhớ tơi bời.

* * *


Bạn có thể đọc miễn phí tác phẩm tại website truyennhaong.vn: Hẹn Em Ngày Bình Yên

Nếu thấy tác phẩm hay, bạn có thể ủng hộ tác giả bằng cách đọc các tiểu thuyết sau:

Tiểu thuyết​


1. Trước Lúc Bình Minh (thể loại: Tuổi học trò, thanh xuân)

2. Tình Yêu và Bão Tố (thể loại: Trinh thám, hành động, tình cảm)

3. Hẹn Em Ngày Bình Yên (thể loại: Ngôn tình và chiến tranh)

Giao lưu với tác giả tại Fanpage: Giá Như Dừng Yêu

=>danh mục các tác phẩm của rewrite

Tham gia cuộc thi viết cảm nhận để nhận được 100.000 xu => LINK Ở ĐÂY
 
Chỉnh sửa cuối:
2,121 ❤︎ Bài viết: 605 Tìm chủ đề
Chương 24: Nhiệm Vụ

8e860afa0506b93892bce7259030ff58.jpg


Ảnh chụp chiến dịch Đường 9 - Khe Sanh, 1968


Bạn cần 500 Xu để xem nội dung này, kiếm xu hoặc nạp xu tại đây


* * *

Bạn có thể đọc miễn phí tác phẩm tại website truyennhaong.vn: Hẹn Em Ngày Bình Yên

Nếu thấy tác phẩm hay, bạn có thể ủng hộ tác giả bằng cách đọc các tiểu thuyết sau:

Tiểu thuyết​


1. Trước Lúc Bình Minh (thể loại: Tuổi học trò, thanh xuân)

2. Tình Yêu và Bão Tố (thể loại: Trinh thám, hành động, tình cảm)

3. Hẹn Em Ngày Bình Yên (thể loại: Ngôn tình và chiến tranh)

Giao lưu với tác giả tại Fanpage: Giá Như Dừng Yêu

=>danh mục các tác phẩm của rewrite

Tham gia cuộc thi viết cảm nhận để nhận được 100.000 xu => LINK Ở ĐÂY
 
Chỉnh sửa cuối:
2,121 ❤︎ Bài viết: 605 Tìm chủ đề
Chương 25: Băng Rừng

d4f18a05c117a84ed1984c90e197d066.jpg


Bạn cần 1,000 Xu để xem nội dung này, kiếm xu hoặc nạp xu tại đây


* * *

Bạn có thể đọc miễn phí tác phẩm tại website truyennhaong.vn: Hẹn Em Ngày Bình Yên

Nếu thấy tác phẩm hay, bạn có thể ủng hộ tác giả bằng cách đọc các tiểu thuyết sau:

Tiểu thuyết​


1. Trước Lúc Bình Minh (thể loại: Tuổi học trò, thanh xuân)

2. Tình Yêu và Bão Tố (thể loại: Trinh thám, hành động, tình cảm)

3. Hẹn Em Ngày Bình Yên (thể loại: Ngôn tình và chiến tranh)

Giao lưu với tác giả tại Fanpage: Giá Như Dừng Yêu

=>danh mục các tác phẩm của rewrite

Tham gia cuộc thi viết cảm nhận để nhận được 100.000 xu => LINK Ở ĐÂY
 
Chỉnh sửa cuối:
2,121 ❤︎ Bài viết: 605 Tìm chủ đề
Chương 26: Khẩu Pháo Nhỏ

b5cc1b38803f6acea72921d57b1de557.jpg


Bạn cần 1,000 Xu để xem nội dung này, kiếm xu hoặc nạp xu tại đây


* * *

Theo dòng sự kiện:

Ngày 13/5/1968, hội nghị Paris về Việt Nam chính thức khai mạc phiên họp đầu tiên.

Ngày 26/6/1968, quân Mỹ tuyên bố rút bỏ Khe Sanh.

* * *


Bạn có thể đọc miễn phí tác phẩm tại website truyennhaong.vn: Hẹn Em Ngày Bình Yên

Nếu thấy tác phẩm hay, bạn có thể ủng hộ tác giả bằng cách đọc các tiểu thuyết sau:

Tiểu thuyết​


1. Trước Lúc Bình Minh (thể loại: Tuổi học trò, thanh xuân)

2. Tình Yêu và Bão Tố (thể loại: Trinh thám, hành động, tình cảm)

3. Hẹn Em Ngày Bình Yên (thể loại: Ngôn tình và chiến tranh)

Giao lưu với tác giả tại Fanpage: Giá Như Dừng Yêu

=>danh mục các tác phẩm của rewrite

Tham gia cuộc thi viết cảm nhận để nhận được 100.000 xu => LINK Ở ĐÂY
 
Chỉnh sửa cuối:
2,121 ❤︎ Bài viết: 605 Tìm chủ đề
Chương 27: Về Nhà

03c7b10e53035b7fb1c59ec05184db75.jpg


Bạn cần 1,000 Xu để xem nội dung này, kiếm xu hoặc nạp xu tại đây


* * *

Bạn có thể đọc miễn phí tác phẩm tại website truyennhaong.vn: Hẹn Em Ngày Bình Yên

Nếu thấy tác phẩm hay, bạn có thể ủng hộ tác giả bằng cách đọc các tiểu thuyết sau:

Tiểu thuyết​


1. Trước Lúc Bình Minh (thể loại: Tuổi học trò, thanh xuân)

2. Tình Yêu và Bão Tố (thể loại: Trinh thám, hành động, tình cảm)

3. Hẹn Em Ngày Bình Yên (thể loại: Ngôn tình và chiến tranh)

Giao lưu với tác giả tại Fanpage: Giá Như Dừng Yêu

=>danh mục các tác phẩm của rewrite

Tham gia cuộc thi viết cảm nhận để nhận được 100.000 xu => LINK Ở ĐÂY
 
Chỉnh sửa cuối:
2,121 ❤︎ Bài viết: 605 Tìm chủ đề
Chương 28: Chiếc Khăn Tay

0c0f8a3e939f4ffb9d079ff466ff5c7b.jpg


Xe tăng húc đổ cổng Dinh Độc Lập ngày 30/4/1975


Bạn cần 1,000 Xu để xem nội dung này, kiếm xu hoặc nạp xu tại đây


* * *

Bạn có thể đọc miễn phí tác phẩm tại website truyennhaong.vn: Hẹn Em Ngày Bình Yên

Nếu thấy tác phẩm hay, bạn có thể ủng hộ tác giả bằng cách đọc các tiểu thuyết sau:

Tiểu thuyết​


1. Trước Lúc Bình Minh (thể loại: Tuổi học trò, thanh xuân)

2. Tình Yêu và Bão Tố (thể loại: Trinh thám, hành động, tình cảm)

3. Hẹn Em Ngày Bình Yên (thể loại: Ngôn tình và chiến tranh)

Giao lưu với tác giả tại Fanpage: Giá Như Dừng Yêu

=>danh mục các tác phẩm của rewrite

Tham gia cuộc thi viết cảm nhận để nhận được 100.000 xu => LINK Ở ĐÂY
 
Chỉnh sửa cuối:
2,121 ❤︎ Bài viết: 605 Tìm chủ đề
Chương 29: Nhân Duyên

6fd92edd415a54b1fb166387f2ef71e0.jpg


Bạn cần 1,000 Xu để xem nội dung này, kiếm xu hoặc nạp xu tại đây


* * *

Bạn có thể đọc miễn phí tác phẩm tại website truyennhaong.vn: Hẹn Em Ngày Bình Yên

Nếu thấy tác phẩm hay, bạn có thể ủng hộ tác giả bằng cách đọc các tiểu thuyết sau:

Tiểu thuyết​


1. Trước Lúc Bình Minh (thể loại: Tuổi học trò, thanh xuân)

2. Tình Yêu và Bão Tố (thể loại: Trinh thám, hành động, tình cảm)

3. Hẹn Em Ngày Bình Yên (thể loại: Ngôn tình và chiến tranh)

Giao lưu với tác giả tại Fanpage: Giá Như Dừng Yêu

=>danh mục các tác phẩm của rewrite

Tham gia cuộc thi viết cảm nhận để nhận được 100.000 xu => LINK Ở ĐÂY
 
Chỉnh sửa cuối:
Từ khóa: Sửa

Những người đang xem chủ đề này

Xu hướng nội dung

Back