Bài viết: 9 

Chương 10: Tu chân không dễ (10)
Nguyệt Nha vùng vẫy, cố gắng nhào về phía Thịnh Lâm sơn.
Không được!
Nàng ta phải quay lại!
Nhất định phải quay lại!
Diên Hạo nghiến răng nghiến lợi bắt Nguyệt Nha lại, dùng định thân chú khiến cho nàng ta không thể động đậy được nữa.
Sau khi sắp xếp cho nàng ta xong thì hắn ta mới bước ra ngoài.
* * *
Sau khi "hành sự" xong, Liên Nguyệt dùng khăn lau tay thật sạch rồi mới quay người đi.
Cô bước tới nơi đang phát ra ánh sáng màu xanh lục kia, vừa đưa tay lên thì đã bị hệ thống nhảy ra làm cho giật cả mình.
[Ký chủ, cô sắp làm xong một nửa nhiệm vụ chính rồi à? ]
Tâm trạng của cô đang rất tốt nên cực kỳ vui vẻ đáp lại: "Ha ha. Đúng vậy! Ta giỏi lắm có đúng không? Dăm ba cái nhiệm vụ này ấy mà."
[Ồ. ] Hệ thống vui vẻ ồ một tiếng.
Liên Nguyệt" "Sao cô cứ cảm thấy bất an là thế quái nào nhỉ? Cái đồ trứng thối này sao đột nhiên lại vui vẻ như vậy?
Vì cô sắp hoàn thành nhiệm vụ à?
Nhưng cũng không cần phải vui như vậy chứ?
Chỉ mới hoàn thành một nửa thôi mà?
Cô khựng lại một chút, đi lui đi tới quan sát cái nơi đang phát sáng.
Không có gì kỳ lạ mà!
Hay là cô kiểm tra chưa kỹ?
Cô lại quay lui quay tới kiểm tra lần nữa.
Mẹ nó chứ! Cái đồ trứng thối này! Lại giám nhát ma nhát quỷ lão nương!
Làm gì có cái quái gì kỳ lạ chứ?
Gây nhau à?
[Ký chủ, cô chắc chứ? ] Hệ thống lại vui sướng lên tiếng.
Liên Nguyệt nhìn chằm chằm vào cái nơi đang phát ra ánh sáng màu xanh, sau đó mới trợn mắt:" Hừ! Chắc chắn là không có! "
[Không có? ] Hệ thống cười hắc hắc hỏi lại.
" Chắc chắn! Làm gì có ai có thể qua mặt lão nương cơ chứ! "Lại dám nghi ngờ năng lực của lão nương cơ đấy!
Liên Nguyệt nghênh ngang bước tới, thi triển pháp thuật, bắt đầu giải phong ấn.
Một trận đồ màu vàng kim xuất hiện dưới chân của cô hòa lẫn với ánh sáng màu xanh lục đang dần tỏa ra.
Cô nhìn thứ ánh sáng màu xanh lục đang dần tàn ra ngoài, khẽ nhíu mày một cái.
Hang động dần sáng lên, ánh sáng tàn ra càng lúc càng nhiều, cuối cùng tập trung thành một cột sáng xuất hiện đâm xuyên qua núi mà phóng thẳng lên trời.
Cô thở phù môt cái. Quả nhiên là cái đồ trứng thối kia lừa cô!
Cô vừa quay người lại thì đột nhiên một đạo ánh sáng màu tím từ vách núi bên kia bắn thẳng vào người cô làm cô bị đánh vào vách đá hộc máu.
[Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha.. ] Hệ thống lăn lộn mà cười, cưới tới quên cả trời đất.
Liên Nguyệt ộc máu nằm trên đất khóc không ra nước mắt.
Cô sai rồi!
Không nên tinh vi.
Không nên tinh vi.
Tinh vi là sẽ chết sớm!
Cái đồ trứng thối chết tiệt này! Cứ chờ đó cho lão nương!
Cô chống người dậy nhìn về phía bên kia, một nam nhân cao ngạo bước từ trong đạo ánh sáng màu tím kia ra.
Oát đờ phắc y đích sít?
Hay lắm nam chính đại nhân!
Thảo nào lại dễ dàng bỏ đi như vậy! Hóa ra là đã có chuyển bị hết rồi à?
Ức hiếp một cô gái đáng thương yếu đuối như cô mà không thấy nhục à?
Mặt mũi vứt đâu rồi?
Có còn nhân tính không?
[.. ] Người ta còn chưa biết cô là nữ đâu!
Hơn nữa là cô dành vợ của người ta đấy nhé!
Diên Hạo nhìn xuống người đang nằm bẹp dưới đất thì sững người, ánh mắt đầy nguy hiểm nhìn cô.
" Ngươi là nữ nhân. "
Cô trấn tĩnh đứng dậy, ánh mắt không chút gợn sóng nhìn Diên Hạo. Bày ra tư thế còn cao ngạo lạnh lùng hơn cả hắn ta:" Kẻ nào không mù thì đều thấy rõ. "
Cô kiêu ngạo nhìn hắn ta như vậy, nhưng lúc này chỉ có cô và hệ thống mới rõ cô đang gào thét như thế nào.
Con mẹ nó, Đại Phôi Đản! Đau chết ông rồi!
Ngực đau! Hông đau! Đầu đau! Cả người đều đau!
Làm màu sao lại khó khăn vậy chứ?
Cô dễ dàng lắm sao?
[Ha ha ha ha.. ] Hệ thống tiếp tục cười ngất. Đúng là quả báo nha.
Diên Hạo nghiến răng nhìn cô, hơi thở nguy hiểm trên người như muốn trào ra bóp chết cô:" Ngươi là một nữ nhân! Lại đi dành nữ nhân với ta để làm gì? "
Cô nhìn lên nhìn xuống đánh giá hắn ta một cách lộ liễu nhất có thể. Cuối cùng tổng kết lại một câu:" Chắc là do ngươi không đủ đàn ông. "
Sau khi nói xong lại còn gật đầu một cái để xác nhận lời nói của bản thân.
Tức chết ngươi!
Không khí trong hang như ngưng đọng lại, khí thế trên người hắn ta lại càng nguy hiểm:" Ngươi vừa nói cái gì? "
Ai da!
Nguy hiểm quá đi!
Sợ quá!
Bãi triều!
Nhanh bãi triều!
Cô hếch mặt nhìn hắn ta, điếc không sợ súng nói:" Ta nói là ta thích ngươi đấy! "
Diên Hạo" "
Hệ thống [.. ] Mạch não của ký chủ nhà ta thật không bình thường! Không phải là nói điếc không sợ súng sao?
Mặt mũi cho chó ăn rồi à?
" Đúng rồi! Thông minh lắm! Bị ngươi ăn mất rồi."
[.. ] Dám mắng nó là chó! Để xem cô sống được bao lâu!
Hệ thống cực kỳ quyết đoán lôi ghế ra ngồi xem diễn.
Diên Hạo nhìn bộ dạng đó của cô, trực tiếp tụ một quả cầu đầy ma khí rồi tung chiêu về phía cô.
Cô bước lùi lại một bước, cánh tay giấu trong tay áo khẽ động một chút.
Đột nhiên phía trước cô có một lớp màn chắn lại. Một nam nhân cao lớn đứng chắn trước mặt cô, mái tóc trắng mềm mại khẽ tung bay.
Không được!
Nàng ta phải quay lại!
Nhất định phải quay lại!
Diên Hạo nghiến răng nghiến lợi bắt Nguyệt Nha lại, dùng định thân chú khiến cho nàng ta không thể động đậy được nữa.
Sau khi sắp xếp cho nàng ta xong thì hắn ta mới bước ra ngoài.
* * *
Sau khi "hành sự" xong, Liên Nguyệt dùng khăn lau tay thật sạch rồi mới quay người đi.
Cô bước tới nơi đang phát ra ánh sáng màu xanh lục kia, vừa đưa tay lên thì đã bị hệ thống nhảy ra làm cho giật cả mình.
[Ký chủ, cô sắp làm xong một nửa nhiệm vụ chính rồi à? ]
Tâm trạng của cô đang rất tốt nên cực kỳ vui vẻ đáp lại: "Ha ha. Đúng vậy! Ta giỏi lắm có đúng không? Dăm ba cái nhiệm vụ này ấy mà."
[Ồ. ] Hệ thống vui vẻ ồ một tiếng.
Liên Nguyệt" "Sao cô cứ cảm thấy bất an là thế quái nào nhỉ? Cái đồ trứng thối này sao đột nhiên lại vui vẻ như vậy?
Vì cô sắp hoàn thành nhiệm vụ à?
Nhưng cũng không cần phải vui như vậy chứ?
Chỉ mới hoàn thành một nửa thôi mà?
Cô khựng lại một chút, đi lui đi tới quan sát cái nơi đang phát sáng.
Không có gì kỳ lạ mà!
Hay là cô kiểm tra chưa kỹ?
Cô lại quay lui quay tới kiểm tra lần nữa.
Mẹ nó chứ! Cái đồ trứng thối này! Lại giám nhát ma nhát quỷ lão nương!
Làm gì có cái quái gì kỳ lạ chứ?
Gây nhau à?
[Ký chủ, cô chắc chứ? ] Hệ thống lại vui sướng lên tiếng.
Liên Nguyệt nhìn chằm chằm vào cái nơi đang phát ra ánh sáng màu xanh, sau đó mới trợn mắt:" Hừ! Chắc chắn là không có! "
[Không có? ] Hệ thống cười hắc hắc hỏi lại.
" Chắc chắn! Làm gì có ai có thể qua mặt lão nương cơ chứ! "Lại dám nghi ngờ năng lực của lão nương cơ đấy!
Liên Nguyệt nghênh ngang bước tới, thi triển pháp thuật, bắt đầu giải phong ấn.
Một trận đồ màu vàng kim xuất hiện dưới chân của cô hòa lẫn với ánh sáng màu xanh lục đang dần tỏa ra.
Cô nhìn thứ ánh sáng màu xanh lục đang dần tàn ra ngoài, khẽ nhíu mày một cái.
Hang động dần sáng lên, ánh sáng tàn ra càng lúc càng nhiều, cuối cùng tập trung thành một cột sáng xuất hiện đâm xuyên qua núi mà phóng thẳng lên trời.
Cô thở phù môt cái. Quả nhiên là cái đồ trứng thối kia lừa cô!
Cô vừa quay người lại thì đột nhiên một đạo ánh sáng màu tím từ vách núi bên kia bắn thẳng vào người cô làm cô bị đánh vào vách đá hộc máu.
[Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha.. ] Hệ thống lăn lộn mà cười, cưới tới quên cả trời đất.
Liên Nguyệt ộc máu nằm trên đất khóc không ra nước mắt.
Cô sai rồi!
Không nên tinh vi.
Không nên tinh vi.
Tinh vi là sẽ chết sớm!
Cái đồ trứng thối chết tiệt này! Cứ chờ đó cho lão nương!
Cô chống người dậy nhìn về phía bên kia, một nam nhân cao ngạo bước từ trong đạo ánh sáng màu tím kia ra.
Oát đờ phắc y đích sít?
Hay lắm nam chính đại nhân!
Thảo nào lại dễ dàng bỏ đi như vậy! Hóa ra là đã có chuyển bị hết rồi à?
Ức hiếp một cô gái đáng thương yếu đuối như cô mà không thấy nhục à?
Mặt mũi vứt đâu rồi?
Có còn nhân tính không?
[.. ] Người ta còn chưa biết cô là nữ đâu!
Hơn nữa là cô dành vợ của người ta đấy nhé!
Diên Hạo nhìn xuống người đang nằm bẹp dưới đất thì sững người, ánh mắt đầy nguy hiểm nhìn cô.
" Ngươi là nữ nhân. "
Cô trấn tĩnh đứng dậy, ánh mắt không chút gợn sóng nhìn Diên Hạo. Bày ra tư thế còn cao ngạo lạnh lùng hơn cả hắn ta:" Kẻ nào không mù thì đều thấy rõ. "
Cô kiêu ngạo nhìn hắn ta như vậy, nhưng lúc này chỉ có cô và hệ thống mới rõ cô đang gào thét như thế nào.
Con mẹ nó, Đại Phôi Đản! Đau chết ông rồi!
Ngực đau! Hông đau! Đầu đau! Cả người đều đau!
Làm màu sao lại khó khăn vậy chứ?
Cô dễ dàng lắm sao?
[Ha ha ha ha.. ] Hệ thống tiếp tục cười ngất. Đúng là quả báo nha.
Diên Hạo nghiến răng nhìn cô, hơi thở nguy hiểm trên người như muốn trào ra bóp chết cô:" Ngươi là một nữ nhân! Lại đi dành nữ nhân với ta để làm gì? "
Cô nhìn lên nhìn xuống đánh giá hắn ta một cách lộ liễu nhất có thể. Cuối cùng tổng kết lại một câu:" Chắc là do ngươi không đủ đàn ông. "
Sau khi nói xong lại còn gật đầu một cái để xác nhận lời nói của bản thân.
Tức chết ngươi!
Không khí trong hang như ngưng đọng lại, khí thế trên người hắn ta lại càng nguy hiểm:" Ngươi vừa nói cái gì? "
Ai da!
Nguy hiểm quá đi!
Sợ quá!
Bãi triều!
Nhanh bãi triều!
Cô hếch mặt nhìn hắn ta, điếc không sợ súng nói:" Ta nói là ta thích ngươi đấy! "
Diên Hạo" "
Hệ thống [.. ] Mạch não của ký chủ nhà ta thật không bình thường! Không phải là nói điếc không sợ súng sao?
Mặt mũi cho chó ăn rồi à?
" Đúng rồi! Thông minh lắm! Bị ngươi ăn mất rồi."
[.. ] Dám mắng nó là chó! Để xem cô sống được bao lâu!
Hệ thống cực kỳ quyết đoán lôi ghế ra ngồi xem diễn.
Diên Hạo nhìn bộ dạng đó của cô, trực tiếp tụ một quả cầu đầy ma khí rồi tung chiêu về phía cô.
Cô bước lùi lại một bước, cánh tay giấu trong tay áo khẽ động một chút.
Đột nhiên phía trước cô có một lớp màn chắn lại. Một nam nhân cao lớn đứng chắn trước mặt cô, mái tóc trắng mềm mại khẽ tung bay.