Thật ra thì thời của chị nó khác với thời điểm của các em rất nhiều, nên cảm xúc cũng thấy khác nhiều. Chị tốt nghiệp câp 3 vào năm 2007, cách thế hệ các em rất xa đúng không? Nên nó giống kiểu mỗi thời mỗi khác ý, nhưng ở một số đoạn em nhấn mạnh cảm xúc nhiều hơn một chút, để mạch văn của em chậm thêm một chút, thì nội dung của em chắc chắn sẽ đọng lại nhiều hơn nữa. Với lại nội dung em muốn nói quá nhiều trong khi em lại hơi thiếu một chút điểm nhấn, nhưng mà sau một thời gian nữa, khi vốn sống của em phong phú hơn, con người cũng trưởng thành hơn thì những bài viết sẽ sâu sắc hơn nhiều, vì qua bài viết của em có thể thấy em là cô gái sống rất có tình cảm.
Sau này khi ta trưởng thành, thứ mà ta nhớ về là những kỉ niệm chứ không phải là điểm số! Bài viết của bạn mang đúng tâm trạng của tuổi 17, khi mà sắp phải kết thúc giai đoạn học sinh đúng nghĩa, hãy trân trọng tình bạn đơn thuần trong sáng lúc bấy giờ. Chúc các bạn có một kì thi an toàn và thành công!
Mình thật sự đã bị cuốn vào mạch văn của bạn. Nó rất thật, thật đến nỗi khiến người ta chua sót. 12 năm học hành lúc then chốt nhất chính là lúc ôn thi đại học. Vui vẻ có, mất mát cũng có. Dù là bạn bè hay thầy cô, lớp học hay sân trường. Tất cả mọi thứ đều khiến người ta cảm thấy luyến tiếc. Bài văn của bạn nói lên được tâm trạng và sự lo lắng cùng tiếc nuối của một người học sinh cuối cấp. Thật sự rất hay
Câu chuyện của bạn đi qua những tình tiết, những sự việc giàu chất tự sự, để lại nhiều cảm xúc chân thật cho mỗi lần xem, chỉ là khoảnh khắc cấp Ba đó thôi, nhiệt huyết xuất phát từ tiếng gọi con tim cũng cảm thấy nao lòng đến lạ thường. Mong truyện bạn sẽ được nhiều người đón nhận hơn nhé. ^^