Chương 10
"Tới tới tới, Tĩnh Vy, Đông Thành.." vừa xuống xe, cô dã vứt bỏ Tiểu Minh cho Thanh Trì rồi chạy tới chỗ của Vy và Thành. Một thân trang phục thoải mái tham gia buổi cắm trại.
"Tới rồi hả. Mày dẫn theo ai thế kia? Ôi.." Tĩnh Vy liếc mắt nhìn ra phía chiếc xe mà nhỏ bạn vừa xuống lập tức xuất thần. Đó không phải là giám đốc công ty mà cô đang thực tập thì còn ai vào đây nữa. Cư nhiên cô không ngờ tới là Thiên lại dẫn người đó tới tham gia cùng.
Đông Thành thấy vẻ mặt ngạc nhiên của Tĩnh Vy thì cũng lấy làm lạ đưa mắt ngó ra phía sau cô. Bắt gặp ngay lúc này là hai khuôn mặt đẹp trai, một đáng yêu, một lạnh lùng. Nhận thấy sự xuất hiện của hai nhân vật sáng lóa này khiến tất cả sinh viên khoa cô đều đưa mắt tán dương, trầm trồ, ngưỡng mộ.
"Chị gái, chị thấy bạn quên luôn cả đứa em trai cùng anh trai đáng yêu này rồi!" - Tiểu Minh nhảy xuống khỏi tay Thanh Trì chạy về phía cô ôm chân mà ai oán tố cáo. Thanh Trì chỉ lạnh mặt đi đến cạnh cô ôm Tiểu Minh lên. Trước khi xuống xe, để tránh bại lộ việc cô đã kết hôn cô liền bảo Tiểu Minh đóng vai em trai, còn Thanh Trì sẽ là anh trai của cô. Vốn dĩ cô đã là hoa khôi trong khoa, được nhiều người chú ý cơ mà cô lại không muốn tin tức mình đã kết hôn lộ ra ngoài. Kết hôn trên danh nghĩ, nói ra, để khoe sao?
Bạn học A: "Oa, không ngờ Thiên Thiên cậu có cả một nhà là dàn mỹ nam mỹ nữ đấy!"
Bạn học B: "Có thể hay không em trai lại đây hôn hôn chị cái nào!"
Bạn học C: "Thiên Thiên mau giới thiệu chúng mình với anh trai đẹp trai kia của cậu đi!"
Cả một đám sinh viên nhao nhao chen lấn nhìn một nhà ba người toàn mỹ nam mỹ nữ mà mở lời. Thiên chỉ biết cười trừ nhìn mọi người. Thanh Trì không khác mọi ngày là bao vẫn an tĩnh đứng đó ôm Tiểu Minh mặc cho thằng bé cọ tới cọ lui nhìn ngó mọi người. Đông Thành hết nhìn đám đông lại nhìn 3 thân ảnh hòa hợp đứng đối diện mà cảm thấy khó chịu. Anh trai? Em trai? Làm bạn với Thiên gần chục năm rồi sao anh không biết cô có anh trai và em trai chứ. Rõ ràng cậu đang nghi ngờ mối quan hệ này của họ.
"Anh ta thật sự là anh trai của Thiên sao? Sao mình không nghe Thiên nhắc tới bao giờ vậy?" Đông Thành nghi ngờ liền đem câu hỏi nhờ Tĩnh Vy giải đáp. Dẫu sao Tĩnh Vy cũng quen và thân với Thiên trước cậu.
"A thật ra thì đúng là vậy. Nhưng mà bảy năm trước anh trai cậu ấy ra nước ngoài lập nghiệp. Chắc là mới về nhà. Đứa bé kia là em trai của anh ấy đó. Gọi một tiếng chị gái là đúng rồi!" Liếc nhìn Thiên đang ra ám hiệu với mình, Vy liền bịa bừa một lí do cho qua chuyện, miễn sao che mắt được Đông Thành.
Tất cả đang nhốn nháo vì sự xuất hiện của Thanh Trì và Tiểu Minh thì nhận được chỉ thị của giáo sư yêu cầu mọi người lên xe ổn định chỗ ngồi. Đoàn người lần lượt tách ra đi lên xe. Thanh Trì ôm Tiểu Minh theo sau Thiên lên xe. Đi bên cạnh Thiên còn có Tĩnh Vy và Đông Thành.
Năm người lên xe lần lượt ngồi vào hai hàng ghế đầu tiên. Thanh Trì ôm Tiểu Minh ngồi cạnh Thiên. Phía sau là Đông Thành cùng Tĩnh Vy. Từ lúc bước lên xe tới giờ, Thành vẫn rất khó chịu. Rõ ràng là cậu có thể ngồi cạnh Thiên nhưng mà..
Nhận thấy vẻ mặt khó chịu của Thành, Tĩnh Vy chỉ có thể cười trừ mà nhắn tin cho Thiên. Thiên quay qua liếc Vy. Thấy cái gật đầu ái ngại của Vy thì Thiên cũng cười trù. Bèn quay xuống gọi Đông Thành.
"Thành, Thành, Thành. Cậu có mang nước không? Cho mình xin ngụm nào."
"Cậu lại không mang nước theo?" Thành nghi hoặc nhìn cô.
"Aiiiii, cậu cũng biết mà, mấy cái đó có khi nào mình mang theo cơ chứ. Chẳng phải mọi lần vẫn có Trạch đại công tử ở đằng sau trải đường cho mình rồi hay sao! Phải không Tĩnh Vy?"
"Đúng đúng đúng thế. Trạch đại công tử đừng nói hôm nay công tử quên rồi nhé!" Tĩnh Vy bên cạnh thêm mắn dặm muối.
"Hai người các cậu.." Đông Thành á khẩu. Ngán ngẩm nhìn hai nhỏ bạn. Cậu biết Hai người này mà liên hợp thì cậu chỉ có nước về khóc cha gọi mẹ thôi. Không thể trêu trọc. Không thể trêu trọc.
Đông Thành kéo balo lấy ra chai nước hoa quả vị anh đào đưa cho Thiên. Bắt lấy chai nước hoa quả mình yêu thích, Thiên cười tươi nhìn Đông Thành mà nói cảm ơn. Chỉ có Đông Thành mới chu đáo chuẩn bị mọi thứ cho cô như vậy.
"Đông Thành, cậu không thể thiên vị như thế được. Thiên có thì mình cũng phải có chứ!" Tĩnh Vy ai oán nhìn Đông Thành. Từ trước tới nay, Tĩnh Vy cô vẫn không nhận được sự quan tâm của Đông Thành như của Thiên. Cô không để ý nhiều nhưng tho thoảng vẫn lấy ra để trêu trọc Đông Thành và Thiên.
Thanh Trì nghe vậy liền quay sang liếc nhìn Đông Thành và Thiên khiến Thiên chột dạ. Thiên liền quay đầu khéo léo liếc xéo Tĩnh Vy cảnh cáo. Tĩnh Vy nhận được ánh mắt sát thủ cả Thiên liền che miệng biết ý sẽ không nói lung tung nữa.
"Chị ơi, em cũng muốn uống. Cho em với!" Tiểu Minh nghe thấy Tĩnh Vy nới thế liền quay sang gọi cô. Cậu bé có thể nhận ra được người bạn nam kia của mẹ cậu thích mẹ cậu. Mà cậu thì không thể để điều ấy sảy ra. Mẹ của cậu chỉ thuộc về ba cậu và cậu mà thôi. Người khác muốn đào góc tường nhà cậu, cậu phải chặn lại. Không thể để những thứ không liên quan uy hiếp đến hạnh phúc gia đình cậu. Cậu cũng muốn thử xem bạn nam kia của mẹ có thể khiến mẹ ỷ lại như vậy rốt cuộc là như nào.
Thiên nhìn đôi mắt mong chờ của Tiểu Minh liền do dự rồi đưa chai nước qua cho thằng bé.
Lấy được thứ mình cần. Tiểu Minh liền tu thử một ngụm. Nuốt xuống một ngụm kia. Hai mắt Tiểu Minh liền sáng lên.'Ưm ngon á! Không ngờ người bạn nam kia của mẹ lại có thể pha chế ngon như vậy. Nó muốn đổi baba có được không?'
Tiểu Minh uống hết chai nước rồi quay sang nhìn baba mà bụng mặt tức giận. "Baba người xem, người ta còn biết quan tâm mami của con kìa. Người còn cứ thờ ơ như vậy mami bị người ta cướp đi thì bảo bối phải tính sao? Baba cứ trưng cái vẻ mặt lạnh lùng ấy ra thể nào mami cũng sợ hãi bỏ nhà ra đi đó."
Thanh Trì đối diện với khuôn mặt tức giận của con trai liền ngán ngẩm. Bản hợp đồng còn đó, cô dám để người ta đào góc tường sao? "Con trai bảo bối, mami của con không dám. Trừ phi mami của con không cần con nữa."
Nhận thấy vẻ mặt nguy hiểm của baba, Tiểu Minh bĩu môi rồi bò sang lòng Thiên ôm lấy cô mà cọ cọ. Nó mới không cần người ba lạnh lùng như vậy. Hừ.
"Con trai, con không được nói bừa bậy gì hết nhé! Ngoan ngoãn rồi sau này mẹ dẫn con đi ăn kem nha!"
"Vẫn là mami của con tốt nhất. Không như baba suốt ngày chỉ biết lạnh lùng cấm đoán!" Tiểu Minh thì thầm nói rồi liếc nhìn sang baba mà trừng mắt.
Đối diện với tầm mắt tức giận của Tiểu Minh và ngao ngán của Tiểu Thiên, Thanh Trì cười lạnh quay ra lấy điện thoại nghịch. Anh mới không rảnh so đo với mẹ con nhà nó.
Đông Thành nhìn một nhà ba người cứ đưa mắt liếc xéo nhau mà nghi ngờ. Đây mà là mối qua hệ bình thường sao? Rất không bình thường đấy.
"Tới rồi hả. Mày dẫn theo ai thế kia? Ôi.." Tĩnh Vy liếc mắt nhìn ra phía chiếc xe mà nhỏ bạn vừa xuống lập tức xuất thần. Đó không phải là giám đốc công ty mà cô đang thực tập thì còn ai vào đây nữa. Cư nhiên cô không ngờ tới là Thiên lại dẫn người đó tới tham gia cùng.
Đông Thành thấy vẻ mặt ngạc nhiên của Tĩnh Vy thì cũng lấy làm lạ đưa mắt ngó ra phía sau cô. Bắt gặp ngay lúc này là hai khuôn mặt đẹp trai, một đáng yêu, một lạnh lùng. Nhận thấy sự xuất hiện của hai nhân vật sáng lóa này khiến tất cả sinh viên khoa cô đều đưa mắt tán dương, trầm trồ, ngưỡng mộ.
"Chị gái, chị thấy bạn quên luôn cả đứa em trai cùng anh trai đáng yêu này rồi!" - Tiểu Minh nhảy xuống khỏi tay Thanh Trì chạy về phía cô ôm chân mà ai oán tố cáo. Thanh Trì chỉ lạnh mặt đi đến cạnh cô ôm Tiểu Minh lên. Trước khi xuống xe, để tránh bại lộ việc cô đã kết hôn cô liền bảo Tiểu Minh đóng vai em trai, còn Thanh Trì sẽ là anh trai của cô. Vốn dĩ cô đã là hoa khôi trong khoa, được nhiều người chú ý cơ mà cô lại không muốn tin tức mình đã kết hôn lộ ra ngoài. Kết hôn trên danh nghĩ, nói ra, để khoe sao?
Bạn học A: "Oa, không ngờ Thiên Thiên cậu có cả một nhà là dàn mỹ nam mỹ nữ đấy!"
Bạn học B: "Có thể hay không em trai lại đây hôn hôn chị cái nào!"
Bạn học C: "Thiên Thiên mau giới thiệu chúng mình với anh trai đẹp trai kia của cậu đi!"
Cả một đám sinh viên nhao nhao chen lấn nhìn một nhà ba người toàn mỹ nam mỹ nữ mà mở lời. Thiên chỉ biết cười trừ nhìn mọi người. Thanh Trì không khác mọi ngày là bao vẫn an tĩnh đứng đó ôm Tiểu Minh mặc cho thằng bé cọ tới cọ lui nhìn ngó mọi người. Đông Thành hết nhìn đám đông lại nhìn 3 thân ảnh hòa hợp đứng đối diện mà cảm thấy khó chịu. Anh trai? Em trai? Làm bạn với Thiên gần chục năm rồi sao anh không biết cô có anh trai và em trai chứ. Rõ ràng cậu đang nghi ngờ mối quan hệ này của họ.
"Anh ta thật sự là anh trai của Thiên sao? Sao mình không nghe Thiên nhắc tới bao giờ vậy?" Đông Thành nghi ngờ liền đem câu hỏi nhờ Tĩnh Vy giải đáp. Dẫu sao Tĩnh Vy cũng quen và thân với Thiên trước cậu.
"A thật ra thì đúng là vậy. Nhưng mà bảy năm trước anh trai cậu ấy ra nước ngoài lập nghiệp. Chắc là mới về nhà. Đứa bé kia là em trai của anh ấy đó. Gọi một tiếng chị gái là đúng rồi!" Liếc nhìn Thiên đang ra ám hiệu với mình, Vy liền bịa bừa một lí do cho qua chuyện, miễn sao che mắt được Đông Thành.
Tất cả đang nhốn nháo vì sự xuất hiện của Thanh Trì và Tiểu Minh thì nhận được chỉ thị của giáo sư yêu cầu mọi người lên xe ổn định chỗ ngồi. Đoàn người lần lượt tách ra đi lên xe. Thanh Trì ôm Tiểu Minh theo sau Thiên lên xe. Đi bên cạnh Thiên còn có Tĩnh Vy và Đông Thành.
Năm người lên xe lần lượt ngồi vào hai hàng ghế đầu tiên. Thanh Trì ôm Tiểu Minh ngồi cạnh Thiên. Phía sau là Đông Thành cùng Tĩnh Vy. Từ lúc bước lên xe tới giờ, Thành vẫn rất khó chịu. Rõ ràng là cậu có thể ngồi cạnh Thiên nhưng mà..
Nhận thấy vẻ mặt khó chịu của Thành, Tĩnh Vy chỉ có thể cười trừ mà nhắn tin cho Thiên. Thiên quay qua liếc Vy. Thấy cái gật đầu ái ngại của Vy thì Thiên cũng cười trù. Bèn quay xuống gọi Đông Thành.
"Thành, Thành, Thành. Cậu có mang nước không? Cho mình xin ngụm nào."
"Cậu lại không mang nước theo?" Thành nghi hoặc nhìn cô.
"Aiiiii, cậu cũng biết mà, mấy cái đó có khi nào mình mang theo cơ chứ. Chẳng phải mọi lần vẫn có Trạch đại công tử ở đằng sau trải đường cho mình rồi hay sao! Phải không Tĩnh Vy?"
"Đúng đúng đúng thế. Trạch đại công tử đừng nói hôm nay công tử quên rồi nhé!" Tĩnh Vy bên cạnh thêm mắn dặm muối.
"Hai người các cậu.." Đông Thành á khẩu. Ngán ngẩm nhìn hai nhỏ bạn. Cậu biết Hai người này mà liên hợp thì cậu chỉ có nước về khóc cha gọi mẹ thôi. Không thể trêu trọc. Không thể trêu trọc.
Đông Thành kéo balo lấy ra chai nước hoa quả vị anh đào đưa cho Thiên. Bắt lấy chai nước hoa quả mình yêu thích, Thiên cười tươi nhìn Đông Thành mà nói cảm ơn. Chỉ có Đông Thành mới chu đáo chuẩn bị mọi thứ cho cô như vậy.
"Đông Thành, cậu không thể thiên vị như thế được. Thiên có thì mình cũng phải có chứ!" Tĩnh Vy ai oán nhìn Đông Thành. Từ trước tới nay, Tĩnh Vy cô vẫn không nhận được sự quan tâm của Đông Thành như của Thiên. Cô không để ý nhiều nhưng tho thoảng vẫn lấy ra để trêu trọc Đông Thành và Thiên.
Thanh Trì nghe vậy liền quay sang liếc nhìn Đông Thành và Thiên khiến Thiên chột dạ. Thiên liền quay đầu khéo léo liếc xéo Tĩnh Vy cảnh cáo. Tĩnh Vy nhận được ánh mắt sát thủ cả Thiên liền che miệng biết ý sẽ không nói lung tung nữa.
"Chị ơi, em cũng muốn uống. Cho em với!" Tiểu Minh nghe thấy Tĩnh Vy nới thế liền quay sang gọi cô. Cậu bé có thể nhận ra được người bạn nam kia của mẹ cậu thích mẹ cậu. Mà cậu thì không thể để điều ấy sảy ra. Mẹ của cậu chỉ thuộc về ba cậu và cậu mà thôi. Người khác muốn đào góc tường nhà cậu, cậu phải chặn lại. Không thể để những thứ không liên quan uy hiếp đến hạnh phúc gia đình cậu. Cậu cũng muốn thử xem bạn nam kia của mẹ có thể khiến mẹ ỷ lại như vậy rốt cuộc là như nào.
Thiên nhìn đôi mắt mong chờ của Tiểu Minh liền do dự rồi đưa chai nước qua cho thằng bé.
Lấy được thứ mình cần. Tiểu Minh liền tu thử một ngụm. Nuốt xuống một ngụm kia. Hai mắt Tiểu Minh liền sáng lên.'Ưm ngon á! Không ngờ người bạn nam kia của mẹ lại có thể pha chế ngon như vậy. Nó muốn đổi baba có được không?'
Tiểu Minh uống hết chai nước rồi quay sang nhìn baba mà bụng mặt tức giận. "Baba người xem, người ta còn biết quan tâm mami của con kìa. Người còn cứ thờ ơ như vậy mami bị người ta cướp đi thì bảo bối phải tính sao? Baba cứ trưng cái vẻ mặt lạnh lùng ấy ra thể nào mami cũng sợ hãi bỏ nhà ra đi đó."
Thanh Trì đối diện với khuôn mặt tức giận của con trai liền ngán ngẩm. Bản hợp đồng còn đó, cô dám để người ta đào góc tường sao? "Con trai bảo bối, mami của con không dám. Trừ phi mami của con không cần con nữa."
Nhận thấy vẻ mặt nguy hiểm của baba, Tiểu Minh bĩu môi rồi bò sang lòng Thiên ôm lấy cô mà cọ cọ. Nó mới không cần người ba lạnh lùng như vậy. Hừ.
"Con trai, con không được nói bừa bậy gì hết nhé! Ngoan ngoãn rồi sau này mẹ dẫn con đi ăn kem nha!"
"Vẫn là mami của con tốt nhất. Không như baba suốt ngày chỉ biết lạnh lùng cấm đoán!" Tiểu Minh thì thầm nói rồi liếc nhìn sang baba mà trừng mắt.
Đối diện với tầm mắt tức giận của Tiểu Minh và ngao ngán của Tiểu Thiên, Thanh Trì cười lạnh quay ra lấy điện thoại nghịch. Anh mới không rảnh so đo với mẹ con nhà nó.
Đông Thành nhìn một nhà ba người cứ đưa mắt liếc xéo nhau mà nghi ngờ. Đây mà là mối qua hệ bình thường sao? Rất không bình thường đấy.
Last edited by a moderator: