Ngôn Tình Hạnh Phúc Á? Mơ Đi! - Slpchpih

Thảo luận trong 'Hoàn Thành' bắt đầu bởi SLPCHPIH, 8 Tháng chín 2024.

  1. SLPCHPIH

    Bài viết:
    32
    Chương 30: Lãng quên



    Bấm để xem
    Đóng lại
    Vì phát hiện kịp thời nên tôi đã được cứu, ba mươi viên thuốc ngủ khiến tôi nằm li bì hai ngày đêm nhưng đối với tôi như đã sống qua bốn kiếp rồi. Vậy cơn ác mộng này mới là hiện thực sao? Hay là tôi lại tiếp tục mơ một giấc mơ nào đó. Giống như Trang Châu mơ mình biến thành bướm rồi đến lúc tỉnh lại mới tự hỏi có phải bướm mơ làm Trang Châu hay không.

    Bọn họ nghĩ sau cú sốc của vụ tai nạn đã khiến não tôi có vấn đề. Tôi bị đưa vào phòng dành cho người tâm thần, ngày nào cũng phải làm những bài kiểm tra vô vị, ngày nào cũng nhớ đến Minh.
    Những ảo ảnh bắt đầu xuất hiện, chúng xuất hiện mọi lúc, khi ăn, ngủ, đi vệ sinh.. Ảo ảnh về bản thân tôi, về thế giới mà tôi đang sống, chúng chân thực như những ký ức mà tôi không muốn nhớ, cất giấu vào một góc nào đó trong vô thức của mình.

    Người tôi yêu là Hương. Tôi đã tỏ tình nó vào lúc đi du lịch ngoại khóa. Tôi đã bị từ chối. Tôi nhục nhã trước mặt bạn bè. Tôi trống rỗng. Tôi đâm đầu vào chiếc xe khách đang đi trên đường. Tôi được cứu. Bởi Minh. Minh là em gái của Hương, Minh theo chị đi du lịch. Vì cứu tôi mà Minh bị xe tông. Tôi chỉ biết nằm đó và ảo tưởng về cô. Mọi thứ về cô đều là ảo tưởng, đều do trước khi hôn mê tôi tạo ra. Nhưng tôi tin chắc vào cảm xúc của mình trong thời gian qua, tôi tin "Minh" thật sự tồn tại.

    Cố gắng chấp nhận những ký ức đó, tôi theo học và nghiên cứu về phân tâm học, các giấc mơ. Ngày nào đó, ngày nào đó, tôi sẽ gặp lại được Minh. Nói điều mà mãi tôi không thể nói.


    *****

    Mười năm, tôi đã cố gắng hết sức có thể, tôi đã để Minh phải đợi mười năm. Chúng tôi đã nghiên cứu thành công máy giữ ý thức trong giấc mơ. Khi uống ba mươi viên thuốc ngủ vào mười năm trước, tôi đã được trải nghiệm bốn giấc mơ khác nhau, tôi không thể nào hoàn toàn kiểm soát được bản thân mình mà sống như một phần của giấc mơ đó. Giống bị lạc vào vòng luẩn quẩn của luân hồi vậy, mọi ký ức kiếp trước đều tan biến, sống như một phần của định mệnh, của một câu truyện đã được viết sẵn.

    Giờ đây, với chiếc máy này, tôi có thể "thoát khỏi luân hồi", tôi có thể giữ được ý thức của mình dù là trong miền vô thức đi chăng nữa.

    - Mọi thứ chuẩn bị xong hết chưa?

    - Dạ rồi.

    - Nhịp tim của cậu cao quá. Bình tĩnh lại đi, tôi biết cảm xúc của cậu lúc này mà. – Vị bác sĩ khi xưa nói với tôi.

    Kiểm tra lại các thông số cơ thể lần nữa để chắc chắn, tôi tiến vào bên trong cái máy. Bên trong buồng kín, tay chân tôi được giữ chặt, đội một chiếc mũ gắn nhiều dây rợ máy móc. Các ống bơm từ từ tiêm thuốc an thần vào từng bộ phận để đảm bảo tôi không cử động trong suốt quá trình. Đã chạy thử nghiệm hàng trăm lần, bây giờ chính là thời khắc quan trọng nhất.

    Thuốc bắt đầu ngấm, cả cơ thể tôi tê liệt.

    - Hít thở khí trời thật là thoải mái quá đi.

    Mặc đồ bệnh nhân, tôi bước ra ngoài cùng Hương và Phong. Đầu đau như búa bổ, một dòng chảy sự kiện chạy qua đầu tôi, tôi bình tĩnh nắm được tình hình.

    - A! Tớ đau đầu quá. Chắc tớ vô nằm một chút đây.

    - Ừ. Cậu mới khỏi, đừng cố quá.

    Hai người dìu tôi vào phòng. Tôi lên giường, đặt hai ngón tay vào thái dương, kích hoạt gửi tín hiệu đến bên ngoài. Làm vậy chiếc máy sẽ thông báo đã cho mọi người bên ngoài biết tôi đã lấy được ý thức bên trong này, và kích một xung làm tôi 'ngủ' ngay lập tức. Chỉ một khoảng khắc sau khi gửi tín hiệu, không cần cảm giác buồn ngủ, ngáp ngắn ngáp dài, tôi cứ thế mà thiếp đi.

    Lại là bệnh viện, tôi nằm ở giữa hành lang vắng không có một bóng người. Thất bại một lần nữa sao? Tôi đứng dậy tiến đến căn phòng gần nhất, mở cửa ra. Thành phố đổ nát, loạn lạc, những con quái vật không nhìn ra hình thù đang tàn phá, cắn xé con người. Một con lao về phía tôi.

    "Bùm! Toẹt!" đầu con quái vật nổ tung, máu bắn lên rơi xuống như mưa.

    - Cậu không sao chứ? Để tôi đưa cậu về hầm chú ẩn. – Một anh thanh niên đẹp trai chạc tuổi tôi mặc đồ bó bay đến.

    - Cảm.. ơn.

    Có lẽ tôi đã đi vào giấc mơ của anh chàng này. Mê siêu nhân sao? Quay người lại đi ra hành lang, không còn cánh cửa ở đó nữa. Siêu nhân nhấc tôi đặt lên vai bay đến căn hầm dưới lòng đất, địa đạo Củ Chi.

    Tiếp tục đặt hai ngón tay lên thái dương để thông báo quá trình xâm nhập vô thức tập thể đã thành công. Các nhà nghiên cứu ở bên ngoài sẽ lấy sóng não của Minh định vị giấc mơ của cô và gửi vào cho tôi. Mọi thứ đã được chuẩn bị từ trước nên diễn ra rất nhịp nhàng.

    Ở trong con tàu vũ trụ khổng lồ đang lơ lửng giữa không trung có một cánh cổng dẫn đến giấc mơ khác. Qua đó và bốn cánh cổng nữa sẽ đến được căn phòng của cô.

    Đây là giấc mơ, tôi đã quen với nó. Tôi nhảy khỏi người anh chàng siêu nhân. Người tôi lơ lửng trước vẻ mặt bất ngờ của siêu nhân.

    - Trên kia có người tôi nhất định phải cứu. Anh có thể giúp tôi chứ?

    - Tiến đến căn cứ địch nào! – Tôi cần sự trợ giúp của siêu nhân, nếu tôi mà chết trong này thì tôi sẽ lâm vào tình trạng của Minh, chết não.

    Hai chúng tôi dùng tốc độ tối đa bay đến phi thuyền địch, các chiến hạm đổ xô ra dàn thành hàng rào chắn kiên cố, chúng đồng loạt bắn laser về phía bọn tôi. Mắt bọn tôi phát sáng, bốn tia laser màu đỏ xuyên thủng bức tường kiên cố. Phá được một lổ hổng lớn, theo đó tiến vào. Các chiến hạm không người lái nên thay đổi quỹ đạo ngay lập tức bám theo, đằng sau là máy bay của địch, đằng trước là hệ thống phòng thủ của con tàu. Lâm vào thế gọng kìm chúng tôi chỉ còn biết co cụm lại chống đỡ. Dính đạn dù là trong mơ nhưng do tác dụng ý thức của cái máy nên vẫn cảm thấy đau, các vết thương có thể chữa lành nhưng chúng sẽ để lại di chứng cho cơ thể thật, nếu trúng một đòn chí tử thì chỉ có chết.

    - Cậu có người quan trọng cần phải cứu, hãy mau đi đi. Để chỗ này tôi giải quyết được rồi. – Anh chàng siêu nhân hét lên.

    - Cảm ơn anh! Chúc anh có một cuộc sống hiện thực tốt đẹp.

    Chắc hẳn ở ngoài đời anh ấy là một người rất tốt bụng.

    - Tên anh là gì?

    - Phong. Nghĩa là núi chứ không phải gió.

    Phong? Chính là thằng Phong. Đã mười năm không gặp, nó đã thay đổi nhiều.

    - Hẹn gặp lại. – Không còn nuối tiếc, tôi bay thẳng đến vị trí cánh cửa mà không ngoảnh lại.

    Mắt tôi bắn laser phá từng lớp tường của phi thuyền mà tiến vào.

    Cánh cửa đang ở trước mắt, tôi bay vút đến.

    - Kẻ nào dám phá tàu của ta? – Một con quái vật to gấp ba lần tôi vác theo cái búa cùng kích cỡ.

    Phong ơi, sao mày đi mơ ra con quái vật gì thế này. Mặc kệ nó, tôi chỉ cần qua cửa mà tôi. Laser của tôi bị cái búa bự chảng chặn lấy, tôi đổi hướng bắn dưới chân, đục một lỗ khiến con quái vật rơi xuống. Bay nhanh đến mở cánh cửa và đi vào.

    Chân tôi bị nắm lại, bàn tay khổng lồ của con quái vật nắm trọn cả chân tôi. Không do dự tôi bắn laser cắt lìa chân mình ra khỏi người rồi ngã nhào về phía bên kia.

    - Gaaaaaaaaa! – Tôi la hét trong đau đớn.

    Nước mắt không kìm được cứ thế chảy. Đưa tay lên miệng cắn để chịu đau, tay tôi cũng ứa máu. Tưởng tượng, tưởng tượng một cái chân mới, chân tôi dần mọc trở lại từ xương, cơ và da. Ngồi yên bình tĩnh lại, tôi xác định vị trí cánh cửa kế tiếp.

    Bay lên không trung, tiến thẳng đến đó. Cánh cửa nằm trong một ngôi làng nhỏ ở ven biển. "Đùng" có tiếng súng, đầu của một cụ già nát bét. Tôi không tin vào những gì tôi thấy, dù không có gì nhưng tôi vẫn nôn oẹ ra hết.

    - Giết hết mấy thằng già phế vật đi. Bắt đám con trai lại, còn phụ nữ thì tao thưởng cho chúng mày, làm gì thì làm.

    Tiếng rên la thảm thiết, tiếng súng nổ và tiếng máu văng. Ở đây, tôi có sức mạnh, tôi có thể xử lý hết đám này nhưng nếu trúng đạn thì cơ thể thật của tôi cũng sẽ chịu ảnh hưởng. Đây chỉ là giấc mơ mà thôi, mấy người này không tồn tại, chỉ có Minh là tồn tại duy nhất. Tôi xem như chẳng thấy gì, lén lút đi đến cánh cửa. Mỗi bước đi của tôi là một tiếng rên, tiếng não bắn vào tường, bịt miệng mình lại, nước mắt cứ trào ra. Tay tôi run rẩy mở cánh cửa, nhanh chóng bước qua đóng sầm lại. Tôi cho phép bản thân mình ói, ói hết sạch. Không ngờ trên đời này lại có người mơ một giấc mơ kinh khủng như vậy.

    Hiện tại tôi ở trên tầng thượng của một căn nhà cao tầng, cánh cửa ở ngay trước mắt. Ổn định lại tinh thần tôi từ từ tiến về phía trước, ở bên cạnh tôi là một cô gái đang đứng trên lan can. Cô ta định nhảy xuống. Tôi bỏ mặc những người kia vì có khả năng mình sẽ gặp nguy hiểm, bây giờ tôi hoàn toàn có thể cứu cô ta. Chắc ngoài đời cô ta phải chịu nhiều đau khổ lắm mới có một giấc mơ như thế này. Đổi hướng về phía cô gái, một giọng nói chạy qua đầu:

    - Nam! Nhanh lên! Đột nhiên tim cậu đập mạnh, thức ăn tự trào ngược lên. Chúng tôi đã phải tinh chỉnh liều lượng thuốc vào các bộ phận đó để ổn định nếu không sẽ bị lỗi, số thuốc còn lại chỉ có thể giữ cậu trong trạng thái đó mười lăm phút nữa thôi.

    Chần chừ một khoảng khắc, cô gái gieo mình xuống. "Toẹt" tiếng va chạm rõ mồn một, khung cảnh xung quanh đổi sang cây cầu. Cô gái lại tư thế đứng trên cầu mà gieo mình xuống. Tôi không còn nhiều thời gian để mà khuyên nhủ, tôi cắm đầu về phía cánh cửa. Khung cảnh cứ thế thay đổi, uống thuốc trừ sâu, treo cổ, cắt cổ tay.. Tay tôi nắm chặt, tôi căm ghét bản thân mình.

    Lần này cánh cửa lại ở rất gần. Tôi bỏ mặc những gì diễn ra ở đây. Lẩm bẩm:

    - Chỉ còn mười ba phút nữa thôi. Mình phải nhanh lên.

    Một giọng thét lên trong vui sướng:

    - Đúng rồi! Mười ba! Chính là mười ba.

    - Cậu là ai? Cảm ơn cậu. Cậu đã cho nhân loại tiến một bước đột phá cực lớn, vượt thời đại cả nghìn năm.

    Anh-xtanh, trước mặt tôi là Anh-xtanh.

    - Phương trình du hành thời gian. – Tôi đọc chữ trên tấm bảng chằng chịt chữ và số.

    Tôi đã tiến được vào vô thức mà Anh-xtanh để lại, tôi đã tiếp cận được thứ có thể thay đổi tương lai toàn nhân loại, một bước tiến rút gọn được cả nghìn năm phát triển của nhân loại. Không, chính tôi là người cùng Anh-xtanh tạo ra nó, tôi sẽ được lưu danh vào sử sách.

    - Xin lỗi ngài, tôi đang có việc bận.

    - Rất hân hạnh được gặp ngài.

    Gạt bỏ hết, tôi không cần những thứ ấy, tôi chỉ cần mỗi Minh mà thôi.

    Đi qua cánh cửa tiếp theo, sắp được gặp lại cánh cửa màu hồng quen thuộc. Tôi như được tiếp thêm sức mạnh, bay thật nhanh đến tọa độ của nó. Gần đấy, một cậu thanh niên nhỏ hơn tôi tầm năm tuổi, mặc bộ vest công sở có vẻ đang đi làm, cậu ta tức tốc chạy thật nhanh. Cậu ta chạy còn nhanh hơn là tôi bay nữa, có chuyện gì khiến cậu ta khẩn trương như vậy sao? Tình yêu của tôi dành cho Minh còn không thể sánh bằng sao? Lòng tự trọng trong tôi trổi lên, tôi không bay nữa mà chạy đua cùng cậu ta. Hai chúng tôi cùng chạy một đường, đến khi gặp bậc thang, cậu ta giảm tốc lại, bước từng bước, phía bên trên có một cô gái cũng tiến về phía này. Tôi mặc kệ mà chạy lên cánh cổng đang ở bên trên.

    Tò mò quay lại nhìn lần cuối, hai người họ lướt qua nhau, mặt cậu trai thì nước mắt tự động chảy mà không lý do. Mở cánh cửa màu hồng thân thuộc, nó vẫn vậy, vẫn như mười năm trước.

    Minh! Minh đang nằm trên giường say ngủ. Tôi xúc động không thể nói lên lời, chân cất từng bước nặng trĩu chất chứa bao kỉ niệm.

    - Anh gặp em ở đâu rồi đúng không?

    - Em cũng vậy.

    Tiếng hai người kia trò chuyện lọt vào tai tôi. Hai người đồng thanh:

    - Tên em là..

    - Tên anh là..

    Tôi đứng nhìn ngắm khuôn mặt xinh đẹp mãi ở tuổi mười sáu của Minh, cô không lớn lên một chút nào cả.

    - Xin lỗi, tôi nhầm người.

    - Tôi cũng vậy, xin lỗi anh.

    Cuộc trò chuyện của hai người kia dấy lên trong tôi suy nghĩ rằng liệu Minh có nhận ra tôi trong hình hài này hay không, dẫu sao cũng đã mười năm rồi.

    - Minh! Minh! – Tôi hét lớn.

    Minh chợt thức giấc, hai hàng lệ chảy dài trên đôi gò má xinh đẹp. Cô vẫn như ngày nào.

    - Nam?

    - Nam!

    Chạy lại ôm Minh vào lòng.

    - Anh xin lỗi, anh xin lỗi vì đã để em đợi. – Tôi nói trong tiếng nấc chẳng rõ lời.

    - Em biết anh sẽ đến mà.

    - Em cô đơn lắm. Đừng bao giờ bỏ em một mình nữa. Làm ơn!

    - Yên tâm đi, có anh ở đây rồi. Anh sẽ không rời xa em nửa bước.

    "Còn năm phút" dòng thông báo chạy qua đầu tôi. Tôi không còn nhiều thời gian nữa, tôi phải cứu Minh.

    - Minh! Nghe anh này! Anh chỉ còn năm phút nữa thôi. Thật ra em đã đỡ cho anh chiếc xe khách mà rơi vào tình trạng sống thực vật, mọi trị liệu cơ thể em đều đã hoàn tất, bây giờ chỉ cần em muốn thức dậy em sẽ tỉnh dậy. Lúc đó hai ta có thể bên nhau mãi mãi.

    - Em biết chứ. Em biết tất cả mọi thứ, Hương là chị ruột của em. Anh còn nhớ vở múa "thiên thần về giời" chứ? Em đã tập nó với Hương ở thế giới thật. Em biết mọi thứ về Hương cũng là vì vậy. Em biết mọi chuyện từ đầu rồi, nhưng lúc đó dù cố đến mấy em cũng không thể thức dậy. Đến khi trong em nãy sinh một thứ cảm xúc kì lạ, em không còn muốn rời khỏi đây nữa.

    - Giấc mơ này đối với anh là tầng sâu hơn nữa của giấc mơ nhưng đối với em nó chỉ nằm ở cấp độ vô thức mà thôi. Em không thể nhớ gì về anh khi tỉnh lại. Nên em chọn ở lại đây để lưu giữ những kỉ niệm này.

    Còn hai phút.

    - Này! Chúng ta có thể làm quen được không? – Giọng cậu trai vừa nãy.

    - Được thôi. – Cô gái đáp lời ngay lập tức.

    - Em quên anh cũng được, không sao cả. Vẫn còn anh nhớ về em cơ mà. Anh sẽ cố gắng tán tỉnh em, để em yêu anh thêm một lần nữa. Chúng ta sẽ cùng nhau tạo những kỉ niệm mới.

    - Anh y..

    Giật mình thức dậy trong lồng kính. Trở về với thực tại, tôi cứ nằm đó.

    - Nhịp tim tăng cao, không có dấu hiệu nào thương tổn có lẽ do quá xúc động.

    - Hoàn toàn mất phản ứng với hai chân. Dạ dày bị tổn thương nặng.

    Lờ mờ nghe các đồng nghiệp báo cáo kết quả, tôi bước ra khỏi lồng kính. Chân tôi không còn cảm giác gì nữa, bụng đau quặn, người rướn về phía trước tôi té nhào. Rồi ngất đi.
    Tỉnh dậy trên giường bệnh, tôi lăn xuống giường, bò đến chiếc xe lăn đặt sẵn ở góc phòng. Tôi đi thật nhanh đến phòng bệnh của Minh. Nó trống không. Minh đã quyết định nghe theo lời của tôi, cô đã tỉnh lại.

    - A. Xin lỗi, phiền anh tránh ra cho tôi vào phòng được không ạ?

    Nghe thấy giọng nói quen thuộc, tôi cắn môi giữ không cho mình được quyền khóc. Quay xe lại.

    - Xin chào! Hình như tôi gặp cô ở đâu rồi đúng không?

    - Tôi.. cũng vậy. – Vừa trả lời nước mắt Minh vừa rơi làm tôi cũng không thể kìm được nữa.

    - Xin lỗi. Tôi bất lịch sự quá.

    - Không có gì đâu. Tôi cũng vậy mà.

    - Mà hình như anh nhầm người rồi đấy.

    - Thế bây giờ ta làm quen nhé!

    Rồi anh sẽ nói trọn vẹn câu nói còn đang dang dở.

    "Anh yêu em".
     
  2. SLPCHPIH

    Bài viết:
    32
    Chương 31: Hạnh phúc



    Bấm để xem
    Đóng lại
    - Được thôi. Tôi là Minh!

    - Nam. Hân hạnh được làm quen. – Tôi đưa tay về phía trước, tôi muốn cảm nhận được hơi nóng từ cô sau mười năm trời ròng rã.

    Minh không để ý đến, hỏi nghi hoặc:

    - Anh đang đi tìm ai sao? Phòng này chỉ có mỗi mình tôi thôi.

    - Em đó! – Tôi buột miệng.

    - Hả?

    - À.. Tôi là bác sĩ điều trị cho cô, mà hôm trước không cẩn thận bị xe tông liệt mất hai chân nên phải nằm viện. Nghe tin cô tỉnh dậy tôi chạy liền đến đây.

    Minh nhìn tôi với ánh mắt ngờ vực.

    - Cảm.. cảm ơn bác sĩ.

    - Không sao, không sao. Có hai cái chân thôi ấy mà, tôi làm việc trong phòng suốt nên cũng chẳng dùng mấy. – Tôi cố thay đổi bầu không khí với khiếu hài hước có hạn của mình.

    - Bác sĩ lạc quan thật. Tôi nằm một chỗ đã mười năm rồi, thế giới hiện tại thay đổi nhiều quá. Cũng đã bỏ lỡ cái tuổi gọi là "thanh xuân".

    Chính tôi là người đã lấy đi thanh xuân của Minh chứ không ai khác. Tôi hứa với lòng mình sẽ trả lại cho cô thật đầy đủ.

    - E.. Minh có thể gọi tôi là Nam được rồi.
    Minh không bỏ lỡ thanh xuân đâu, đó chỉ là tuổi trẻ thôi. Thanh xuân của Minh có thể bây giờ mới bắt đầu.

    - Tôi muốn được đi học cấp ba, rồi đại học. Tôi muốn có tình yêu tuổi học trò..

    - Nam đã theo điều trị Minh được năm năm rồi. Nam có lường trước việc Minh không thể bắt kịp được thời đại hay bỏ lỡ quá nhiều điều thú vị của cuộc sống này, nên Nam viết bộ sách miêu tả chi tiết mọi thứ trong vòng mười năm qua.
    Nam đã cố trải nghiệm mọi thứ để có thể viết đầy đủ nhất. Viết không phải sở trường của Nam nên nếu không hay thì thông cảm nhé.

    - Thật lòng cảm ơn bác.. Nam. Nhất định Minh sẽ đền ơn này.

    - Không có gì đâu. Đây là nghĩa vụ của Nam mà.
    Ý.. ý là Nam được trả lương để làm những việc này mà. - Trong tôi có quá nhiều thứ muốn nói ra nhưng lại phải giấu giếm.

    - Đợi Nam đi lấy một lát nhé.

    - Để Minh đẩy Nam đi lấy chúng.

    Minh đẩy tôi ra phía cửa, cánh cửa chuyển động, nó được mở từ bên ngoài. Cánh cửa chưa mở hẳn đã nghe thấy tiếng hai người họ ồn ào:

    - Con gái yêu dấu ơi.

    - Mẹ khẽ thôi kẻo con bé còn đang ngủ.

    Gương mặt xị xuống thay đổi một trăm tám mươi độ rõ rệt, mẹ Hương nói với thái độ khinh miệt:

    - Hử? Sao mày lại ở đây?

    - Bác sĩ của con mà. Mẹ hỏi gì kỳ vậy?

    - Thằng đ..

    Hương lườm mẹ rồi đi vòng qua sau lưng Minh.

    - Em vừa tỉnh dậy đừng vận động mạnh kẻo mệt. Về giường nghỉ đi. Để chị đưa bác sĩ đi cho. – Hương nhanh chóng nắm bắt được tình hình hiện tại.

    Đương nhiên là họ không hề biết tôi là người đã cứu Minh, có biết cũng chẳng ai có thể tin cả. Nào là giấc mơ, ý thức.. Đối với họ Minh tỉnh lại là do công nghệ tiên tiến của y học hiện đại, thuốc men đắt tiền.

    Họ tách tôi và Minh ra, Hương đẩy tôi ra ngoài còn mẹ nó thì đưa Minh về lại giường.

    - Anh buông tha cho em gái tôi đi mà, làm ơn đấy. Nó chịu khổ mười năm đã là quá đủ rồi, đừng ám nó nữa.

    - Hãy để tôi bù đắp lại cho Minh..

    - Không cần! Gia đình anh đã hỗ trợ một phần tiền viện phí vậy là quá tốt rồi. Anh không cần phải làm thêm gì nữa đâu.
    Từ giờ em tôi sẽ bắt đầu một cuộc đời mới. Đừng có đem mấy cái quá khứ không có thật đó bám lấy nó nữa. Chẳng phải anh cũng đã có người yêu rồi sao?

    - Đó chỉ là..

    Không nghe tôi nói, Hương quay vào phòng. Tôi lại gần, áp tai vào cửa nghe lén.

    - Thằng đó không phải bác sĩ gì đâu. Nó bị xe tông nên điên điên khùng khùng đấy.

    - Nhưng Nam tốt bụng mà mẹ. Con thấy có giống người điên chút nào đâu. Con mới điên đây này, mọi thứ thay đổi quá nhiều con không biết phải cập nhật bản thân từ đâu nữa.

    - Tâm thần mà con. Lúc này lúc khác không biết đường lần đâu, lỡ may nó lên cơn lại làm hại đến con nữa.

    Có lẽ Hương nói đúng, tôi nên để cho Minh sống một cuộc sống mới. (Hoặc là không).

    Trở về phòng làm việc của mình để lấy những quyển vở viết tay dành cho Minh, các đồng nghiệp cũng đang ở đó.

    - Cậu tỉnh rồi sao?
    Cô bé tỉnh lại rồi đấy. Tôi biết cậu làm được mà.

    - Bác cứ nói thừa. Thể nào nó chả đi thăm con bé trước rồi mới đến đây.

    Vị bác sĩ ngày xưa điều trị cho tôi nay đã lên làm trưởng khoa tâm thần của bệnh viện, ông ấy là người duy nhất biết toàn bộ câu chuyện của tôi. Nhưng có lẽ ông không hiểu tôi đang nghĩ gì, ông chúc mừng tôi:

    - Công trình nghiên cứu của cậu thành công rồi đấy nhưng vẫn chưa có bằng chứng chứng thực rằng Minh tỉnh lại là nhờ phương pháp của cậu. Dù vậy nó vẫn dư sức ẵm hết các giải thưởng quốc tế trong năm nay rồi.

    - Cũng nhờ các thầy hướng dẫn cả. Nhưng công việc chính của em bây giờ không phải mấy thứ đó.

    - Ta biết cậu nôn nóng nhưng đừng vì cái lợi phía trước, bọn ta đều nghiên cứu tâm lý học cả mà. Hẳn là gia đình con bé không đồng ý và bảo cậu điên chứ gì?
    Đợi đến lúc cậu nhận được giải nobel sinh học, thăng hàm phó giáo đi. Lúc đó ai mà nói cậu điên được chứ.

    - Nhưng để tối ưu hóa, giảm rủi ro, phân tích giấc mơ em đã gặp phải.. cũng phải mất vài năm chứ không ít.

    - Cậu đã đợi mười năm rồi, chả nhẽ vài năm nữa không đợi được sao?
    Bọn thầy sẽ làm những phần kia giúp cậu, cậu chỉ cần phân tích tâm lý người thực hiện ứng với từng giấc mơ, dấu hiệu ảnh hưởng tới thực tại và ngược lại thôi.

    - Còn bây giờ nghỉ ngơi đi. Cậu không phải chỉ bị liệt hai chân với loét dạ dày thôi đâu, não bộ cũng gặp ảnh hưởng đấy.

    - Vâng! Em đến lấy ít đồ ạ.

    Tiến về bàn làm việc, tôi xách cái rương gỗ bám đầy bụi bặm lên. Tôi đã bỏ nó ở đó cả tháng trời, để tập trung cho giai đoạn nước rút của cỗ máy. Phủi lớp bụi bên ngoài, mở rương ra kiểm tra bên trong. Trong đó có chín quyển sách được chép tay hoàn toàn, cuộc sống đại học, cuộc sống du học, tình yêu, tình bạn, gia đình, những bài nhạc ý nghĩa, những ý nghĩa nội hàm trong các tác phẩm văn học kinh điển và hiện đại, những anime hay.. và quyển "Hạnh phúc á? Mơ đi!". Lau chùi kĩ càng, tôi sắp xếp lại theo thứ tự rồi vác đi.

    - Đưa nó đi kìa, mất hai cái chân bất tiện thật.

    Một bác sĩ đẩy tôi về phòng.

    - Đến đây được rồi anh. Em tự vào được.

    Tôi dừng lại ở trước cửa phòng, đi sang phòng của Minh để xem. Mẹ và chị Minh vẫn còn ở đó, tôi chỉ có thể đứng ngoài nhìn qua ô cửa kính mờ.

    - Nam! Sao lại ra nông nỗi này? – Mẹ tôi từ xa thấy tôi chạy đến.
    Con còn trẻ mà, còn chưa có gia đình. Sao lại chịu cảnh này cơ chứ.

    - Suỵt, về phòng đã nào mẹ. Đang ở giữa hành lang đấy. Người ta nghe được không hay đâu.

    - Bị vậy là còn nhẹ. Mất hai cái chân có đáng gì với mười năm tuổi trẻ của con gái tôi chứ. Nó là con gái đó, không được tận hưởng cái tuổi đẹp nhất cuộc đời thì sống có đáng gì nữa đâu. – Dường như tiếng của mẹ đã lọt vào phòng Minh, mẹ cô đứng chống nạnh trước cửa phòng mỉa mai.

    - Cô..

    - Cô nói đúng ạ. Cháu xin lỗi!

    - Ừ! Cô tha lỗi cho. Biết điều thì đừng có béng mảng đến gần con gái cô nữa nghe chưa.

    - D.. dạ! – Tôi nhịn nhục không thèm đôi co với bà ta. -
    Mình đi thôi mẹ.

    Mẹ biết tôi đã chịu nhục nên chủ động thay đổi bầu không khí:

    - Lại bị từ chối hay gì nữa hả? - Mẹ quá hiểu tôi nên vẫn còn đùa kháy lại chuyện cũ.

    - Dạ không, người con như có nam châm hút mấy cái xe ấy.

    - Bị vậy mà mày còn cười cho được, chưa ba mươi đã phải ngồi xe lăn rồi. Sau này tính sao?

    - Hì hì, con tính hết rồi mẹ đừng lo mà.

    - Vài tháng rồi mày không về nhà, mai soạn đồ đi bố chở về.

    - Vâng.

    Tôi ở yên trong phòng, vẫn chưa thể làm quen được với sự mất mát này. Đi vệ sinh cũng gặp khó khăn. Tôi lấy quyển "Hạnh phúc á? Mơ đi!" ra viết thêm vào đó những gì vừa trải qua. Đống sách này nằm trong liệu trình điều trị mà tôi nghiên cứu riêng cho Minh.

    Đến tối muộn, lúc hết giờ thăm bệnh, tôi đi sang phòng của Minh. "Cộc, cộc, cộc" tôi gõ cửa, chỉnh trang quần áo lại, cảm giác của mười năm trước ùa về.

    Đang ngồi xem ti vi, thấy tôi, Minh vô tư nói:

    - Nam sao? Mời vào!

    Nhận ra tôi đang ngồi xe lăn, cô ấy vội xin lỗi rồi ra ngoài đẩy tôi vào.

    - A, xin lỗi, Minh quên mất.

    - Giờ này Nam qua đây có việc gì không?

    - Hồi chiều Nam có hứa tặng Minh mấy quyển sách nhưng có mẹ Minh ở đó nên không dám vào.

    Tôi đưa cái rương gỗ cho Minh xem, biểu cảm của cô không khác gì một đứa trẻ. Dù trong hình hài này nhưng trí não của Minh chỉ ở độ tuổi lớp mười. Vẫn còn quá nhiều thứ cô chưa được trải nghiệm, nếu tôi cố gắng tiếp cận cô chỉ càng làm cô thêm lo sợ mà thôi, và nếu được thì thứ tình cảm nảy sinh đó chỉ như một người anh, chú trong gia đình chứ không thể là tình yêu nam nữ. Đã có rất nhiều phim truyện hàn quốc khai thác chủ đề này, chúng tôi cũng có tham gia với tư cách cố vấn chuyên môn để diễn viên có thể bộc lộ những cảm xúc chân thực và hợp logic nhất có thể. Tôi biết chính xác mình cần phải làm gì.

    - Quaaa, Nam tự viết tất cả những thứ này sao? Mình nghĩ nó rất có ích với mình. Cảm ơn Nam nhé!
    Về mẹ và chị mình, Nam đừng để ý nhé. Họ lo lắng cho mình quá thôi.

    - Ừ, mình không để họ phải lo lắng nữa đâu.

    Tôi ở lại xem phim với Minh, trong căn phòng tối tôi chỉ tập trung nhìn cô, khuôn mặt tôi đã nhìn ngắm hàng năm trời giờ đã có lại sắc hồng, đôi mắt sáng ngời lại được nhìn ngắm thế giới, cái miệng be bé xinh xắn lại được nở nụ cười một lần nữa. Ánh sáng màn hình ti vi ánh lên từng góc cạnh khuôn mặt xinh đẹp của Minh, hệt như những ánh lửa vào cái đêm hội trại khi đó.

    Cô ngủ quên, chẳng khác mười năm trước là mấy. Say sưa ngắm khuôn mặt ấy, tôi ngủ quên lúc nào không hay. Quen với chế độ làm việc, tờ mờ sáng tôi thức dậy, chỉnh lại chăn cho Minh rồi quay về phòng.

    Bố tôi vừa đi công tác bên kia trái đất về, ông ấy đi suốt, hầu như chẳng thể nào gặp mặt. Tôi chi có thể gặp qua màn hình điện thoại, vì vậy mà trong mơ tôi mới có những cuộc chuyện trò với bố chất lượng đến vậy. Qua giấc mơ tôi cũng có nhiều dũng khí hơn, tôi chủ động liên lạc với ông chứ không đợi ông gọi về nhà hàng tuần nữa. Tôi trò chuyện, tâm sự với bố mọi thứ, như hai người đàn ông.

    - Lại lấy lý do tông xe à?

    - Dạ..

    - Nó tỉnh dậy rồi, tính làm gì tiếp theo?

    - Con có nghiên cứu liệu pháp phục hồi rồi. Đợi Minh phục hồi rồi mới tính tiếp. Nhưng..

    - Gia đình nó chắc sẽ không hợp tác chứ gì? Chỉ cần dính dáng đến mày là..

    - Vâng. Con mượn tên đồng nghiệp được mà bố khỏi lo.

    Liệu pháp hồi phục của tôi được soạn dựa trên tiến trình những cuốn sách mà tôi đưa Minh xem, nó giúp tạo những ký ức giả về cuộc sống, trải nghiệm ở bên trong Minh và chốt hạ bằng "Hạnh phúc á? Mơ đi!".


    *****

    Suốt hai tháng ròng điều trị, tôi rất ít khi gặp Minh. Cô được một đồng nghiệp của tôi đứng ra phụ trách, mọi thứ vẫn tiến triển rất tốt. Minh đã dần hòa nhập lại với cộng đồng, cô vốn là một người giỏi thích nghi trong mọi tình huống mà.

    Một buổi trưa mùa hè, cái nóng đã bị làm dịu đi bởi một cơn mưa nhỏ, những vũng nước còn tồn đọng bị ánh nắng làm bốc hơi bay lên thấy rõ mồn một, một không gian mờ ảo. Minh chủ động gọi điện hẹn tôi ra quán cà phê gần bệnh viện. Tôi đoán chắc được điều gì sẽ đến.

    Chúng tôi ngồi ở hàng ghế ngay cửa kính lớn trông ra ngoài, gọi đồ uống xong, Minh nói một câu kỳ lạ:

    - Vậy, Nam thật sự không bị điên nhỉ?

    Tôi chỉ cười.

    - Xin lỗi, mình hỏi kỳ cục quá.

    - Không sao đâu. Mình đôi khi cũng điên điên.

    - Mình hẹn Nam ra đây để hỏi là mọi thứ Nam viết cho mình đều là thật đúng không?

    - Ừ! Mình có thói quen viết nhật ký, rồi mình dựa vào đó diễn xuôi lại.

    - Kể cả quyển "Hạnh phúc á? Mơ đi!" sao?

    Mọi chuyện đều đang đi đúng hướng, tôi im lặng không nói gì.

    - Mình thấy nó..

    - Nó viễn vông quá nhỉ? Quyển đó mình viết vui thôi, lỡ để quên trong rương.

    - Không! Nó.. - Minh không biết miêu tả như thế nào.

    - Mình thật sự đã yêu Nam sao? Tuy viễn vông nhưng mình không thể ngừng khóc khi nghĩ đến. Mình không làm chủ được nước mắt của mình. – Ngay lúc này đây khi nhắc đến, nước mắt Minh cũng rưng rưng.

    - Nam xin lỗi. Nam đã quá ích kỷ. Lẽ ra Nam nên để Minh sống một cuộc đời mới. Nhưng Nam không muốn những kỉ niệm của chúng ta bị quên lãng. Cảm xúc khi mình được gặp Minh lần nữa nó thật sự rất tuyệt vời, không từ gì có thể diễn tả được nó, gặp lại sau mười năm xa cách. Nam không muốn chỉ một mình mình được nhớ nó, Nam muốn Minh cũng được nhớ nó. Nhưng chắc Nam đã nhầm rồi.

    - Minh không cần phải yêu Nam một lần nữa nếu Minh không muốn, hãy quên những gì ghi trong quyển sách đó đi, hãy bắt đầu lại một cuộc sống mới.

    Minh nắm lấy tay áo tôi, cúi mặt nhìn ra ngoài cửa kính.

    - Mình.. mình được mách bảo rằng phải yêu Nam. Trong thâm tâm mình nói thế.

    - Nhưng gia đình Minh không cho phép đâu. Nam đã gây ra lỗi quá lớn rồi.

    - Mười năm đó là do mình tự nguyện, không phải lỗi của Nam. Mình sẽ về thuyết phục bố mẹ.
    Đi! Đi ngay bây giờ luôn đi.

    Tôi không ngờ nó lại có tác dụng mạnh đến như vậy. Nhưng lùi một bước để tiến ba bước, tôi vẫn cố tình bàn lùi:


    - Chuyện này quá đột ngột, Minh còn không biết nó có phải thật hay không cơ mà. Nhỡ đâu Nam lừa Minh thì sao?

    - Không. Em tin anh mà. – Minh đổi xưng hô một cách đột ngột như khi đó khiến tôi đau nhói
    - Cùng em về thuyết phục bố mẹ.

    - Được thôi. Nhưng thể nào họ cũng không đồng ý đâu.

    - Họ sẽ phải đồng ý. Hãy tin ở em.

    Minh gọi taxi đưa chúng tôi về nhà. Xưởng gỗ được mở rộng ra, căn nhà nằm ở một góc, phía trước đầy bàn ghế, tượng.. Bố của Minh đang cặm cụi thấy có người đến nên dừng lại chào hỏi:

    - Có việc gì không ạ?

    - Con đây bố.

    - Cái con quỷ này, mày đi đâu vậy hả? Có biết ở nhà lo thế nào không? – Cũng giống như Hương, bố Minh luôn xem cô như một đứa trẻ nhất là cô đang ở trong tình trạng hiện tại.

    - Con xin lỗi.
    Bố vào nhà đi. Con có chuyện muốn nói. Mẹ và chị có đủ ở nhà chứ?

    - Có. Mẹ con nó tìm mày nãy giờ kìa.

    Bố Minh vào nhà trước, chúng tôi vào sau. Tôi chỉnh trang lại quần áo cho chỉn chu.

    - Con bỏ đi đâu nãy giờ hả con? – Vừa thấy Minh, mẹ cô lo lắng hỏi han.

    Nhìn xuống, mắt bà chạm mặt tôi thì xị ra, cau mày lại.

    - Á à. Mày dụ con tao đi đâu?

    - Mẹ! – Minh hét lớn
    - Từ giờ trở đi, Nam là bạn trai của con.

    - Trời ơi! Con bị nó lừa rồi con ơi. Con đừng có đọc mấy cái thứ nó viết nữa. Mẹ đốt hết cho con rồi, không sao nữa đâu.

    - Mấy hôm nay chị thấy em cứ buồn, buồn nhiều khi còn nghe thấy tiếng thút thít nữa. Chị lo lắm đó. Kiểm tra thì mới phát hiện ra mấy quyển sách loạn ngôn, viết nhăng viết cuội.

    Minh hít thở thật sâu rồi bình tĩnh nói:

    - Haha! Ai đi tin mấy thứ vớ vẫn đó chứ. Lúc nãy con ra ngoài thì bị lạc do đường xá thay đổi nhiều quá. Ai ngờ đâu gặp được anh Nam con mới về được đây đấy. Dù đi xe lăn nhưng anh Nam đã cứu con khỏi cái xe tải, không thì.. Con chỉ muốn được chăm sóc trả ơn ảnh trong quá trình tìm hiểu nhau mà thôi. – Minh bịa đại ra một câu chuyện.

    - Con nói gì độc mồm độc miệng vậy con. Thằng què kia! Mày có nhất thiết phải bắt nó nói như thế không hả?
    Ai cũng được. Riêng thằng què này thì không.

    - Nhưng mẹ ơi..

    Nắm lấy tay Minh, tôi ngăn cô lại. Khẽ nói với cô:

    - Anh yêu em!

    - Anh yêu em!

    - Anh yêu em! – Lớn dần.

    - Anh yêu em! – Lớn dần

    - Anh yêu em! – Tôi hét lên.

    - Hahaha. Cuối cùng anh cũng nói được rồi. – Tôi cười lớn.

    - Anh yêu em, Minh ơi!

    - Thằng kia đừng có mà nói bậy rù quến con tao.

    - Im mồm!

    "Đoàng" thủ sẵn cây súng trong người, tôi bắn thủng đầu mẹ Minh. Những người khác vẫn không hiểu chuyện gì xảy ra thì đến Hương, bố Minh ngã xuống. Máu me be bét, bắn cả lên mặt tôi, ba cái xác nằm bất động.

    - Mẹ! Chị! Bố! – Minh quỳ lên vũng máu lênh láng lay lay cái xác.

    Cô quay lại nhìn tôi với ánh mắt sợ hãi.

    - Nam! Nam vừa làm gì vậy?

    - Giờ thì không còn ai ngăn cản chúng ta nữa rồi.

    - Anh yêu em! Em nghe rõ chứ?

    - Anh yêu em!

    Minh khuỵu xuống sàn, chẳng biết làm gì ngoài khóc.

    - Anh yêu em! Em không thấy hạnh phúc sao?

    - À! Em hạnh phúc đến phát khóc sao?

    - Mẹ tôi nói đúng. – Minh khẽ lên tiếng.

    - Anh là thằng điên, tâm thần, khát máu.. - Hét thật to, Minh lao về phía tôi.

    - Em không hạnh phúc sao? Hẹn gặp lại em trong mơ.

    "Đoàng" Tôi bắn thẳng vào tim Minh để cô có thể ra đi nhanh chóng mà không đau đớn. Tôi không thể phá huỷ gương mặt xinh đẹp kia được. Khuôn mặt có chỗ bị máu che, chỗ không cứ như cái đêm trước ánh đèn tivi hay dưới ánh lửa trại lập loè.

    Lăn xe lại chỗ Minh, đặt xác cô vào lòng. Kê súng vào thái dương, tôi nói thầm:

    - Nếu muốn hạnh phúc thì chỉ có trong mơ thôi.


    Hết
     
Trạng thái chủ đề:
Đã bị khóa
Trả lời qua Facebook
Đang tải...