Ngôn Tình Hạnh Phúc Á? Mơ Đi! - Slpchpih

Thảo luận trong 'Hoàn Thành' bắt đầu bởi SLPCHPIH, 8 Tháng chín 2024.

  1. SLPCHPIH

    Bài viết:
    21
    Hạnh phúc á? Mơ đi!

    SLPCHPIH

    Thể loại: Tình cảm học đường, mơ mộng


    [​IMG]

    Văn án:

    Đời thì thường không giống trong phim truyện đâu. Muốn hạnh phúc á? Mơ đi!

    Một cậu con trai lầm lì, ít giao tiếp với xã hội, không có định hướng cho tương lai. Do chẳng học hành đến đâu lại thường xuyên ngủ trên lớp nên bị bọn bạn chọc quê. Vào một khoảnh khắc nhục nhã, cậu ta biện minh rằng mình vừa ngủ vừa học thế rồi để hiện thực hóa điều đó cậu ta đã thực hiện mơ ý thức. Trong giấc mơ, cậu gặp một cô gái hoàn toàn trái ngược với cậu, có lẽ đó là phần con người bị ẩn giấu bấy lâu nay của cậu. Hãy đọc và theo dõi hành trình cô gái ấy giúp cậu thay đổi, hoàn thiện bản thân.

    Link góp ý: [Thảo Luận - Góp Ý] Góp Ý Chuyện Cổ Tích Của Tôi - Việt Nam Overnight (dembuon.vn)
     
    Smilies, chiqudollLãnh Băng Sơn thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 9 Tháng chín 2024
  2. SLPCHPIH

    Bài viết:
    21
    Chương 1: Gặp gỡ

    Bấm để xem
    Đóng lại
    A, A, A. Tôi vươn vai thức dậy sau giấc ngủ dài. Lăn qua một bên với lấy chiếc đồng hồ báo thức theo thói quen. Tôi bị trượt xuống giường bịch . Không cảm thấy đau chút nào, có lẽ mẹ biết tôi sẽ bị trượt nên lót sẵn đệm ở dưới rồi. Tôi thầm cảm ơn mẹ. Uể oải mở cánh cửa, không cần nhìn tôi cũng có thể đi lại được, căn phòng này quá thân quen với tôi rồi. Nhưng tôi tỉnh ngủ khi thấy khung cảnh đằng sau nó. Đó là một cánh đồng cỏ bất tận, nắng và gió kết hợp làm nó như một dải lụa óng ánh đang phất phơ hay những con sóng vỗ vào không trung ào ạt.

    Tôi lấy lại ý thức sau khi bị hớp hồn bởi cảnh đẹp kỳ lạ đó. Tại sao tôi lại ở đây? Cánh cửa vẫn còn đó, căn phòng vẫn còn đó nhưng.. Tôi quay lại căn phòng để kiểm tra, quả là không có gì bất thường cả. Tôi đóng mở cửa nhiều lần kết quả vẫn vậy. Vẫn là khung cảnh đẹp đến kì lạ này. Tôi dần nhớ ra điều gì đó. Đúng rồi, có lẽ tôi đang mơ chăng?


    ****

    A, A, A. Tôi vươn vai thức dậy sau một giấc ngủ dài. Lăn qua một bên, cố với lấy chiếc đồng hồ báo thức theo thói quen. Đã sáu rưỡi và tôi từ từ gấp mền lại. Cái gì? Sáu rưỡi rồi. Tôi vội vã chạy xuống nhà kiếm gì đó bỏ bụng để đi học không là muộn mất.

    - Mẹ ơi có gì ăn không ạ? – Tôi la lên vội vã. Căn nhà im phăng phắc chẳng có lấy một tiếng động. À, sáng nay bố mẹ tôi đều đi làm sớm như mọi ngày nên tôi mới ngủ đến giờ này. Thôi thì bỏ bữa sáng vậy. Tôi chạy thục mạng đến trường, may mà đủ để sớm hơn lúc bọn sao đỏ đi săn mồi.

    Đêm qua tôi thức khuya sáng nay còn bỏ bữa nên đói vô cùng. Cô giáo dường như biết việc đó nên gọi tôi lên bảng đút cho quả trứng ngỗng ăn cầm bụng. Cũng chỉ tại đêm qua đi tham quan mà không học được.

    - Vừa học vừa ngủ nó phải khác chúng mày nhỉ? – Thằng Phong ngồi dưới réo lên.

    Tôi ngậm ngùi đi về chỗ. Chẳng là tôi hay ngủ gật trong lớp, và liên tục bị cô nhắc nên chúng nó cứ trêu tôi.

    - Tao vừa ngủ vừa học chứ bộ. Chúng mày chả biết cái gì hết. Thế mới tiết kiệm được thời gian. – Vì quê quá tôi buột miệng.

    Vì vậy tôi tìm thấy cách mơ ý thức. Tôi khá ngạc nhiên vì mình có thể thành công trong lần đầu thử mà không phải làm những công đoạn rườm rà như google đã hướng dẫn. Rồi tôi sẽ cho chúng nó thấy. Tôi lặng lẽ ngồi cho hết bốn tiết còn lại rồi về. Tụi nó sẽ phải chống mắt lên mà xem. Đêm nay tôi ngủ sớm.

    Đồng hồ báo thức reo lên, vẫn trong cái ổ của mình, tôi thức dậy. Nhưng đằng sau cánh cửa quen thuộc kia là một thế giới hoàn toàn khác. Khung cảnh vẫn tuyệt đẹp như giấc mơ đêm qua. Chỉ tại hôm qua lo ngắm cảnh không học mà tôi bị ăn trứng ngỗng. Tôi liền bắt tay vào học bài. Nhưng mà học kiểu gì bây giờ? Tôi đã vui mừng quá sớm khi mình thực hiện được giấc mơ ý thức một cách dễ dàng. Trên mạng có viết phải ngủ từ 4-5 tiếng sau đó thức dậy tập trung vào một thứ gì đó trong tầm ít nhất 30 phút rồi ngủ lại. Thế là bạn sẽ mơ về thứ mà mình đã tập trung suy nghĩ tới và nhớ nó khi thức dậy. Nhưng tôi ngủ một mạch và vào đây luôn. Bây giờ tôi không có một chữ nào trong đầu cả. Tôi thử quay lại phòng, chạy đến bàn học mở vở ra xem. Tất nhiên là chúng trống trơn. Nếu chúng mà có thì gian lận quá rồi. Hôm qua tôi đã đi xung quanh ngắm cảnh nên bây giờ chả biết làm gì cả.

    Tôi rảo bước trên con đường mòn giữa cánh đồng, tôi bước đi mà không thấy mỏi. Mắt hết nhìn trời, nhìn thẳng rồi nhìn đất, tôi bước đi trong vô thức. Nói là mơ ý thức chứ chúng ta chắc chắn không thể kiểm soát được tất cả những gì đang xảy ra. Bỗng "kịch", tôi va đầu vào một cánh cửa. Đúng vậy chỉ một và một cánh cửa. Nó cũng có màu hồng giống cánh cửa thần kỳ của Doraemon. Tôi ngạc nhiên nhưng rồi nhanh chóng lấy lại bình tĩnh vì đây là giấc mơ mà. Điều gì cũng có thể xảy ra cả.

    Bỗng nhiên tôi chỉnh lại quần áo, đầu tóc giống như sắp bước vào một nơi tôn nghiêm nào đó vậy. Tôi cũng mong "cánh cửa thần kỳ" này sẽ đưa tôi đến một nơi khác thú vị hơn vì ở đây khá chán.

    - Có ai không ạ? – Tôi vừa đẩy cửa vào vừa hô to.

    Đằng sau cánh cửa là một căn phòng khác. Nó đối lập hoàn toàn với căn phòng u ám của tôi. Màu sắc sặc sỡ, tràn sức sống. Những con gấu bông lớn nhỏ, kệ tủ đầy sách.. Như có một đứa trẻ muốn khoe hết những thứ nó có ra vậy. Một đứa trẻ nhận được sự yêu thương chăm sóc của bố mẹ, thứ tôi thèm muốn bấy lâu nay.

    Có tiếng nấc. Tôi tự động vào phòng làm đứa trẻ đó sợ sao? Tôi đã hỏi trước rồi mà. Tôi là người tốt chắc không sao đâu nhỉ?

    - Cậu.. - Giọng nói cất lên đứt quãng trong tiếng sụt sùi.

    Tôi rão mắt nhìn quanh thì thấy có ai đó đang nấp phía bên kia giường. Hình như là một cô gái.

    - Xin chào. – Tôi tiến lại gần phía đó. Người kia có vẻ hoảng sợ. Nhưng tôi vẫn tiếp tục vì tôi nghĩ đây là giấc mơ của mình mà. Sẽ chẳng có chuyện gì tồi tệ xảy ra cả.

    Người kia òa khóc. Tôi bất giác khựng lại. Tôi là người tốt mà. Dù trong giấc mơ nhưng làm người khác khóc thì cũng thật là tội lỗi.

    - Cậu.. cậu là.. người đúng chứ? – Người đó nói lắp bắp trong cơn khóc. Giọng là của con gái. Câu hỏi kỳ lạ khiến tôi ngập ngừng

    - Dĩ nhiên rồi. Nhưng tớ không hiểu ý cậu là gì. – Tôi thận trọng trả lời, cứ như đây không phải là mơ nữa.

    Cô gái đứng dậy, dụi nước mắt nhưng có vẻ còn khóc nhiều hơn lúc trước. Cô ấy thấp hơn tôi nửa cái đầu, tóc xõa ngang lưng. Mặc một chiếc áo Off White màu đen. Cô òa lên chỉ chực chạy đến nhưng khựng lại vì ngại.
     
    chiqudollLãnh Băng Sơn thích bài này.
    Last edited by a moderator: 10 Tháng chín 2024
  3. SLPCHPIH

    Bài viết:
    21
    Chương 2: Vĩnh biệt?

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tôi đang định quay đi ra khỏi đây. Vì dù trong giấc mơ thì một nam một nữ ở trong một căn phòng như này nó cũng rất là kỳ cục. Nhất là với một thằng nhát gái như tôi. Bỗng cô gái lao về phía tôi. Theo phản xạ, tôi đưa tay xô ra nhưng quê ơi là quê. Cô gái bỏ qua tôi và chạy qua bên kia cánh cửa. Cô chạy một mạch trên con đường mòn. Vừa chạy vừa khóc, tiếng khóc nghe có vẻ là của sự vui mừng tột độ. Tôi đứng lặng một chỗ nhìn theo. Cảm giác nôn nao vui lây như người cha chứng kiến con mình tập đi vậy. Tôi vội chạy đến khi thấy cô khụy xuống. Tôi giữ khoảng cách và hỏi:

    - Bạn gì ơi, bạn có sao không vậy?

    Cô gái quay mặt lại nhìn tôi và khóc to hơn trước. Tôi ngồi xuống, yên lặng nhìn cô khóc. Miệng cô không biết là đang khóc hay là đang cười. Tôi để cô khóc đến khi nào đã thì thôi.

    Cô nín dần, chỉ còn vài tiếng nấc. Tôi sợ làm cô hoảng nên vẫn yên lặng đợi cô mở lời trước.

    Miệng cô mấp máy như muốn chuyển suy nghĩ thành từng lời câm lặng.

    - Tôi đang mơ đúng không? – Cô hỏi như mong muốn đó là sự thật.

    Vì dù là gì thì hẳn mọi chuyện cô trải qua chắc chắn rất đáng sợ.

    - Đúng vậy, chúng ta đang mơ. – Tôi không muốn nói thật rằng cô ấy chỉ là sản phẩm do vô thức của tôi tạo thành.

    Khi tôi tỉnh dậy có thể cô ấy sẽ không còn. Ai mà chấp nhận được nhỉ. Nhưng sao cô ấy trông chân thực thế này? Những quyển sách, vở tôi mang đi học hằng ngày mờ nhòe vì tôi không nhớ. Nhưng tôi có thể nhìn rõ ràng từng đường nét trên khuôn mặt của cô. Không hề giống crush của tôi, không phải mẫu người tôi thích. Có lẽ tôi chưa gặp bao giờ. Nhưng vẫn có một chút gì đó quen quen. Sự hiện diện của cô ấy chân thực đến mức khiến tôi nghĩ rằng chính mình mới là sản phẩm mà giấc mơ của cô tạo ra.

    - Đây đúng là một cơn ác mộng mà. – Cô bình tĩnh được phần nào.

    - Tôi gặp cậu bao giờ chưa nhỉ? – Cô hỏi tôi.

    Cô ấy thích nghi rất nhanh với mọi việc đang diễn ra. Đây chỉ là giấc mơ của cô và cô sẽ tỉnh dậy. Không việc gì phải lo cả.

    - Cảm ơn cậu đã cứu tôi ra khỏi cơn ác mộng đó. Tôi nghĩ mình nên cảm ơn vẫn hơn dù cho cậu sẽ biến mất khi tôi thức giấc. – Cô vừa đứng dậy vừa an ủi tôi. Miệng đã tươi cười như vừa nãy chỉ là một vở kịch.

    Thấy cô như vậy tôi không nỡ cho cô biết chính cô mới là người sẽ biến mất còn tôi mới là người thức dậy. Dù gì thì cô cũng sẽ biến mất.

    - Có chuyện gì đã xảy ra với cậu vậy? – Tôi tò mò.

    Có lẽ tôi sẽ biết thêm được về con người mình. Rằng mình đang muốn và cần gì.

    - À.. Tôi mơ mình bị nhốt trong căn phòng đó ấy mà. Không biết là bao lâu, tôi cảm thấy rất dài. Như là đã vài ngày vậy. Nhưng cậu đã cứu tôi ra khỏi đó rồi còn gì. – Cô thản nhiên trả lời như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

    Vậy ra tôi muốn làm anh hùng giống như trong các câu truyện cổ tích sao? Công chúa bị giam trong một lâu đài có con rồng hung dữ canh giữ đợi chờ anh hùng như tôi đến cứu. May mắn mà ở đây không có con rồng nào không thì anh hùng này cũng toang rồi.

    - Xin lỗi cậu nhé. Cậu tồn tại chưa được lâu mà giờ phải biến mất rồi. Tôi đã trải qua một cơn ác mộng đáng sợ vậy nên tôi thức dậy đây. – Cô nói một cách ngây thơ, hoàn toàn không biết gì.

    Cô vươn vai một cái và.. im phăng phắc. Cô đang chờ đợi điều gì xảy ra chứ? Cô đứng khựng lại.

    - Ừm.. có chuyện gì vậy?

    - E hèm.. chỉ là tôi thấy nơi này rất đẹp. Bây giờ mà đi thì phí quá thôi. – Mặt cô phớt đỏ vì ngượng.

    Cô quay gót đi trên con đường mòn. Tôi rảo bước theo sau. Cô vừa đi vừa tự nhéo má mình. Công chúa trong mộng của tôi đây sao? Trong cổ tích thì công chúa phải biết ơn hoàng tử và cùng sống hạnh phúc bên nhau đến trọn đời chứ nhở.

    Cả 2 cứ nối chân nhau đi dọc con đường mòn. Đây là mơ nên dù đi bao lâu cũng không thấy mỏi nhưng cô bỗng ngồi phịch xuống. Có lẽ vì chán nản, chắc cô chỉ muốn thức dậy ngay bây giờ. Vậy con rồng chính là thế giới này sao? Tôi chỉ mới tìm được nhưng chưa giải thoát cô công chúa của mình ra khỏi lâu đài đó sao? Mong muốn được giải thoát, thoát ra ngoài. Vậy ra đó mới là mong muốn thật sự của tôi sao? Nhìn bề ngoài tôi trông có vẻ hạnh phúc và không quan tâm nhiều đến thế giới bên ngoài. Thực chất, đó chỉ là "vai diễn để đời" của tôi thôi sao? Tôi tìm cách quên nó đi bằng cách tập trung vào công việc của những người khác. Kìm nén nó bằng cách tỏ ra vui vẻ lạc quan. Dù không học bài được nhưng tôi đã tìm được một thứ quý giá hơn, bản thân mình.


    Cô ngồi đó, tay bứt cọng cỏ ven đường, quơ qua quơ lại. Đứng lên đi vài bước lại nhéo má một cái. Cô quay lại. Thấy tôi, bất giác xấu hổ.

    - Ừm.. cảnh đẹp thật nhỉ? Tôi về phòng lấy giấy để vẽ đây. Tôi thích vẽ mà, hh. Dù là mơ. – Cô nói nhanh và quay gót trở về căn phòng.

    Cô đứng trước cửa phòng chần chừ. Cô đã trải qua một khoảng thời gian đáng sợ trong căn phòng đó, dù nó là phòng của cô đi chăng nữa. Dẫu biết đây là mơ nhưng đối mặt lại với chuyện đó là quá sức với một cô gái. Cô quay lại thấy tôi và từ từ mở cánh cửa như muốn nói: "Đây là giấc mơ của tôi mà, sợ gì cơ chứ. Tôi đang muốn vẽ đây." Nó cho thấy lòng tự trọng của cô rất cao hay trong thâm tâm dù tôi có biết rằng mình đang gặp vấn đề gì thì cũng không thể thoát ra được. Tôi biết mình chỉ đang giả tạo nhưng đó là biện pháp tốt nhất để tôi tiếp tục sống ít nhất là trong lúc này.

    Cô đẩy cánh cửa mở he hé thì "A y da A y daaaa" nhạc chuông báo thức vang lên trong đầu. Tôi thức giấc.
     
    chiqudollLãnh Băng Sơn thích bài này.
  4. SLPCHPIH

    Bài viết:
    21
    Chương 3: Gặp gỡ

    Bấm để xem
    Đóng lại
    A, A, A. Tôi vươn vai thức dậy sau một giấc ngủ dài. Lăn qua một bên với lấy chiếc đồng hồ báo thức như một thói quen. Chuẩn bị xong xuôi bước ra đường thì trời vẫn còn tối thui. Chỉ có mấy cửa hàng đang dọn hàng ra chuẩn bị bán. Bây giờ mới bốn rưỡi sáng, chắc là tôi cài báo thức sớm để thực hiện cái giấc mơ ý thức kia. Ai mà ngờ là tôi đặc biệt thế cơ chứ, không cần rườm rà, một phát là thành công ngay nhưng rốt cuộc thì tôi cũng chưa học được chữ nào.

    Quay vào nhà cũng chẳng ngủ lại được nên tôi quyết định đi học sớm một hôm. Dù gì thì mẹ tôi cũng chẳng để ý nên không việc gì phải lo cả. Tôi lót bụng ở quán cơm gần nhà.

    - Bố mày vẫn chưa về à? Ổng còn thiếu tao một chầu đấy. – Bác Trung bán cơm hỏi thăm.

    - Thế bác ghi dĩa này vô luôn đi, con lười lấy tiền ra quá.

    - Mà mày đi đâu sớm thế hả? Đừng có mà đi phá làng phá xóm, tao méc thằng cha mày đó.

    - Con biết rồi. Chào bác! – Tôi đứng lên đi vội. Sao cứ phải lo chuyện bao đồng thế nhờ, bán cơm thì lo bán cơm đi, không mất đồng nào là được rồi.

    Tôi phải cuốc bộ đến trường vì nhà tôi không cho dùng xe đạp, bố sợ có xe là tôi lại đi chơi bời lêu lổng, vậy sao ổng không chở tôi đến trường đi, cả tuần mới thấy có mặt ở nhà một lần.
    Hình như phía trước là đồng phục trường tôi, xúc dây xên sao? Việc gì mình phải lo chuyện bao đồng cơ chứ.. Xinh quá! Trong trường mình có một bạn xinh như vầy sao?

    - Bạn gì ơi, xe bị xúc dây xên sao? Để mình xem cho. – Tôi đang làm cái gì vậy nè trời, mới vừa nãy còn than vãn bác Trung.

    - Cảm ơn bạn nhưng không cần đâu, sắp đến tiệm sửa xe rồi.

    - Mấy cái này đơn giản ấy mà, để mình xem cho, cần gì phải tốn kém. – Trời ơi! Tôi ơi! Tôi có đi xe đạp bao giờ đâu mà biết lắp xên chứ.

    - Cậu không cần cố quá đâu, tiệm sửa xe ở ngay kia rồi. - Thấy tôi loay hoay với cái xe mãi, bạn nữ lên tiếng.

    - Một chút nữa thôi, sắp được rồi cậu cứ yên tâm.

    Mày mò một hồi chả đi đến đâu, tay tôi nhem nhuốc nhớt xe, quệt cả lên mặt. Tôi xấu hổ.

    - Xin lỗi..

    - Không sao đâu, tớ cũng đang định bơm lại cái bánh. Dù sao cũng cảm ơn Nam nhé.

    - Cậu biết tớ sao? – Tôi ngạc nhiên.

    - Cậu hỏi gì lạ vậy? Tớ ngồi ngay cạnh bàn cậu mà. – Cô ấy có vẻ ngạc nhiên hơn cả tôi.


    Tôi thật sự không biết ai trong lớp cả, ngoài bọn ban cán sự và thầy cô giáo. Đó giờ tôi cứ thui thủi một mình, lến lớp ngủ, về nhà cày game đến khuya để rồi lại lên lớp ngủ. Tôi lên được lớp 12 quả là một kỳ tích hiếm thấy. Do đó tôi luôn tự mãn rằng bẩm sinh mình thông minh, không học cũng lên lớp được thì muốn là học mấy hồi, cần gì phải lo nghĩ. Tôi trả lời cô thật lòng mà cứ như đùa:

    - Chắc tại trên lớp tớ chỉ có ngủ thôi nên không để ý, haha..

    Chúng tôi chia tay nhau ở tiệm sửa xe, cô ấy đi xe đến trường trước. Giờ này cũng đã có lác đác người đi học, để bị bắt gặp đi với nhau có lẽ sẽ không hay vì xưa giờ tôi chả có hứng thú với con gái.
    Uầy, cô ấy thật sự ngồi ở cạnh bàn tôi mà bấy lâu tôi không để ý. Tôi ngồi vào bàn úp mặt xuống ngủ. Nhưng tôi cứ cảm thấy có ai đó đang nhìn mình thì phải.

    - Hửm.. mặt tớ vẫn còn dính nhớt hả? Tớ nhớ là đã rửa sạch rồi mà ta.

    - À.. không có gì đâu. Cậu ờ.. ngủ ngon.

    Vẫn chưa có ai đến lớp, cô ấy đến sớm để trực nhật. Ể, hình như là hai bàn cạnh nhau làm chung thì phải. Mà có vụ trực nhật lớp nữa ư? Đó giờ từ đầu năm tôi chả bao giờ làm cả.

    - Này, ừm.. tớ có phải.. – Tôi cảm thấy có lỗi, ngỏm đầu dậy hỏi.

    - Có lẽ là có nhưng.. nếu cậu buồn ngủ thì cứ..

    - Vậy để tớ làm giữa giờ vậy. – Nhục quá tôi không muốn tiếp tục nói chuyện, để khi khác kiếm dịp xin lỗi nhỏ sau vậy. Tôi tiếp tục úp mặt xuống bàn để giấu đi cái bản mặt nhục nhã lúc này.

    Ngồi học mà tôi không thể nào tập trung ngủ như thường ngày được, tôi cứ nhìn sang nhỏ. Chắc là do tôi thấy có lỗi vì để nhỏ trực nhật một mình cả năm học như vậy.

    Hôm nay tôi ở lại trễ hơn so với mọi ngày để làm công việc mà mình vốn dĩ phải làm từ rất lâu rồi. Chết tiệt! Tôi không biết tên của nhỏ, xin lỗi kiểu gì bây giờ.

    - Ừm.. mình xin..

    - Cậu cứ về trước đi, không phải xin đâu. Mình làm tí nữa rồi về liền à, cũng sắp xong rồi.

    - Mình xin lỗi! Ừm.. cậu.

    - À mấy chuyện này ấy hả? Mình lo được mà không sao đâu. Mình thấy ngày nào Nam cũng ngủ, chắc ở nhà bận việc lắm nên không sao đâu. – Nhỏ cứ gọi tôi bằng tên làm tôi càng thêm khó sử.

    - Vậy.. mình xin lỗi vì không biết tên cậu. Để bày tỏ lòng thành thì cậu để mình làm cho, cậu cứ về trước đi.

    - Vậy Hương về trước nha. – Nhỏ thật sự về mà không phụ thêm một tí gì.

    Một thoáng thất vọng vụt qua. Tôi làm cho xong rồi cũng ra về. Chỉ trực nhật như vậy là chưa đủ để trả ơn nhỏ suốt năm học vừa qua. Tôi không hề nghe cô phàn nàn hay nhắc nhở về việc này. Nhỏ chỉ lẳng lặng mà làm. Phải kiếm dịp nào đó trả ơn mới được, còn phải xin lỗi một cách đàng hoàng nữa chứ. Mời ăn sáng hay uống nước thì không được rồi vì tôi chả biết cách để mà mở lời.

    - Nam! Làm nhanh rồi về em. Hôm nay làm lâu thế? Mọi bữa thầy thấy em về sớm lắm mà. – Thầy chủ nghiệm đi ngang qua gọi.

    - Vâng. Em sắp xong rồi ạ. – Tôi xấu hổ, trả lời cho qua rồi quay lại làm nốt.

    Tối về, nằm trằn trọc mãi rồi tôi cũng ngủ thiếp đi.

    Mau lên, tránh đường, vui lòng tránh đường.

    Khung cảnh trần nhà liên tục lướt qua trước mắt.

    Bố, lâu rồi mới gặp. Để mai nói chuyện nhé, giờ con buồn ngủ quá!
     
    chiqudollLãnh Băng Sơn thích bài này.
    Last edited by a moderator: 10 Tháng chín 2024
  5. SLPCHPIH

    Bài viết:
    21
    Chương 4: Hợp tác

    Bấm để xem
    Đóng lại
    A, A, A. Tôi vươn vai thức dậy sau một giấc ngủ dài. Lăn qua một bên với lấy chiếc đồng hồ báo thức như một thói quen. Bước ra khỏi phòng, nó lại tới nữa rồi. Khung cảnh vẫn vậy nhưng tôi cảm thấy có chút gì đó u ám.

    Hôm nay lại là gì nữa đây? Tôi thầm nghĩ. Tôi còn chưa giải thoát cho "mình" khỏi con rồng trông đẹp đẽ này cơ mà. Trong vô thức tôi đi về phía căn phòng hôm trước, tôi muốn biết bản thân mình cần gì hay thật lòng là đang quan tâm đến sự hiện diện của cô gái kia.

    Căn phòng vẫn ở đó, giữ thái độ như lần đầu tôi gõ cửa cộc, cộc, cộc. Không thấy động tĩnh. Lần trước gặp mặt cô có vẻ rất sợ hãi khi bị mắc kẹt ở đây, cảm giác phát hiện mình chỉ là sản phẩm của vô thức người khác chắc còn đáng sợ hơn. Tôi vội mở cửa bước vào. Cô đang ngồi ngủ thiếp đi trong một góc phòng, khuôn mặt xinh xắn bị nhếch nhác do nước mắt vừa mới khô. Tôi chầm chậm lùi ra khỏi phòng thì bỗng híc, cô mở mắt tỉnh dậy. Vội vàng lau mặt, chỉnh sửa quần áo rồi đứng dậy nói một cách bối rối:

    - Nằm giường nóng nực quá đi nhờ? Chỗ này mát phết đấy.

    - Xin lỗi vì lại một lần nữa tự tiện, đã đánh thức cô rồi. Tạm biệt! – Tôi vội đóng cửa lại.

    - Khoan! Nóng nực vậy phải đi dạo hít thở khí trời chứ. – Cô nói rồi đi thẳng một mạch ra cửa như lần trước.

    Bước từng bước dài gượng gạo. Đột nhiên cô quay phắt lại, hai tay nắm chặt vai tôi, khuôn mặt xị xuống, cô quát:

    - Làm tôi biến mất đi. Giết tôi đi. Tại sao hả? Sao không giết tôi đi hả?

    Giọng nói bé dần, cô thều thào:

    - Tại sao? Sao lại dằn vặt tôi như vậy? Tại sao lại tạo ra tôi chứ? – Hai tay buông lõng, cô khụy xuống bất lực.

    Có lẽ cô đã phát hiện ra mình chỉ là do vô thức của tôi mà thành.

    Trong lúc tìm kiếm thông tin về mơ ý thức, tôi có đọc qua thuyết phân tâm học của Carl Jung. Nó nói cái gì mà thủy tổ loài người là loài lưỡng tính, qua nhiều giai đoạn trong lịch sử mà bị các nguyên mẫu quy định. Vậy nên mới có câu đi tìm "một nửa" còn lại của mình. Thế "một nửa của tôi" trông như thế này sao? Này "tôi" ơi cố lên đi chứ.

    Tôi ngồi xuống theo cô, muốn nói gì đó nhưng không biết phải nói gì. Miệng tôi tự động:

    - Tôi xin lỗi. – Phải đợi cô bình tĩnh lại.

    Cô ngồi đó úp mặt lên đầu gối, có lẽ cô không còn sức để mà khóc nữa rồi. Một lúc sau khi tôi suy nghĩ thật lung.

    - Này, tôi không tạo ra cậu. Cậu đã luôn ở đó mà. Tôi là một đứa tách biệt, không để ý xung quanh nhưng vẫn có những lúc tôi tự ái cãi lại bọn thằng Phong, hay gần đây là cố sửa xe cho Hương đấy thây. Lúc đó không phải là tôi mà chính là cậu. Nhờ có cậu tôi mới bắt chuyện được với mọi người vậy nên không đời nào tôi "giết" cậu đâu.

    - Đồ ích kỷ, cậu chỉ nghĩ cho mình thôi. Tôi sợ lắm! – Cô nói bằng cái giọng bất lực run rẩy.

    - Đây.. đây là thành quả của cậu mà. Bao năm qua cậu đã bị dấu kín, không có hình hài. Giờ đây cậu đã được thức tỉnh, còn trông rất xinh giống người đã đánh thức cậu. Cậu.. – Tôi vui mừng vì thật may mắn khi có thể tiếp xúc được với chính mình. Cô ta là vô thức của tôi, đồng nghĩa với việc cô ta có thể làm những gì mà tôi không dám thể hiện ra bên ngoài. Từ nay tôi sẽ không còn khuyết điểm nào nữa.

    Bỗng cô gào lên:

    - Cậu im đi! Tôi có gia đình, tôi có bố mẹ, tôi có chị gái, tôi có cuộc sống của tôi, tôi có hình hài của tôi. Đột nhiên thức dậy ở đây, ngươi là đồ bắt cóc. – Cô đứng dậy, xô tôi ra thật mạnh rồi cắm đầu mà chạy thẳng về trước. Bỏ qua cánh cửa phòng mình, cô cứ chạy.

    Tôi nhắm mắt, cố tập trung tưởng tượng, tôi muốn thử làm điều này lâu lắm rồi. Lúc này đây có vẻ là phù hợp nhất, người tôi từ từ lơ lửng giữa không trung. Tôi lao vụt một cái, lướt nhanh qua người cô.

    - A, A, A, xuống, xuống.. – Hét trong hoảng loạn, tôi trượt dài, lê lết cái thân xuống mặt đất toàn sỏi và đá.

    Cô giật mình đứng khựng lại, chực chạy đến nhưng rồi quay đi, hét lớn:

    - A, A, A.. Đồ ác quỷ, buông tha cho tôi đi mà. Làm ơn mà! – Cô vừa chạy vừa hét.

    Tôi đứng dậy, làm bộ phủi phủi quần áo rồi tập trung làm lại một lần nữa. Tôi dần nắm được cách thức nó hoạt động, tôi bay lên thật cao, lượn vài vòng trên không trung dà hú một cách thoải mái. Cô có để ý, nhưng nhất quyết cứ cắm mặt xuống đất mà chạy. Tôi cứ lượn qua lượn lại, nhưng bị phản tác dụng. Cô ngồi xuống, co người, bịt tai lại. Tôi chỉ muốn tốt thôi mà, tôi đáp xuống, cố gắng trấn an cô:

    - Tôi biết là cô có gia đình, có bố mẹ anh chị em người thân. Đó cũng là thứ mà tôi ao ước, mong muốn nhất. Tôi cũng có đấy chứ nhưng lại như không. Tôi phủ định gia đình của cô vì tôi biết cô là sâu thẳm trong tôi, là những thứ mà tôi không có, tôi không muốn thừa nhận đó là gia đình. Tôi sợ đối mặt với nó nhưng tôi biết không thể trốn tránh mãi được. Tôi nhận ra mình cần phải đối mặt với nó, tôi và cô là những khiếm khuyết của nhau, nếu hợp tác chúng ta sẽ hoàn thiện hơn. Chúng ta không hề có khuyết điểm.

    Tôi chỉ định nói vài câu vớ vẫn nhưng từ lúc nào tôi nói ra hết tất cả suy nghĩ dồn nén bấy lâu. Cô từ từ ngẩng đầu lên làm tôi ngại đỏ cả mặt. Tôi quay đi và bay lên không trung.

    - Như cô thấy đấy, chúng ta đang ở trong giấc mơ mà. Vậy nên.. cứ thoải mái tận hưởng đi. Cứ nghĩ rằng mình biết bay là được liền à.

    Cô ngồi đó ngước lên nhìn rồi đứng dậy một cách chậm rãi. Cô đứng yên, nhắm mắt thật chặt nhưng vẫn có vài giọt nước mắt tràn ra ngoài. Cô đứng một lúc thì khoảng không trước mặt xuất hiện những vệt sọc đen, chúng nhiều dần, dầy dần tạo thành hình người. Ba cái bóng ấy không rõ khuôn mặt, nhưng tôi vẫn thấy có chút gì đó quen thuộc.

    Đưa tay ra ôm những cái bóng ấy, cô hụt hẫng. Vừa mới phấn chấn được một chút giờ đã quay về tình trạng cũ. Tôi đáp xuống, không biết nói gì vì vừa nói quá nhiều thứ thừa thải. Chìa tay ra, nói với giọng nghiêm túc và trân thành:

    - Hợp tác nhé.

    Cô dường như buông xuôi, chấp nhận thân phận của mình mà bắt tay tôi, bàn tay run rẩy.
     
    chiqudollLãnh Băng Sơn thích bài này.
    Last edited by a moderator: 14 Tháng chín 2024
  6. SLPCHPIH

    Bài viết:
    21
    Chương 5: Làm quen

    Bấm để xem
    Đóng lại
    - Vậy bây giờ tôi phải làm gì đây?

    - Ừm, không cần làm gì đâu. Cô giới thiệu bản thân đi.

    Tôi tưởng tượng ra hai cái ghế để cả hai ngồi xuống nói chuyện cho dễ.

    - Tôi tên là Minh. Như cậu đã thấy rồi, tôi sống với bố mẹ và chị. Ừm, tiếp theo là.. Để khi khác được không? Tôi cần chuẩn bị một số thứ. – Hẳn là cô không thể nào bình tĩnh ngay sau khi vừa trải qua cú sốc đó. Tình huống này còn giống tôi đang ép cung cô ấy vậy, thật sự không thoải mái chút nào.

    - Thôi được! Vậy vui chơi đi. Thế giới này là của cô.

    Cô gượng gạo bay từ từ lên không trung với một vẻ mặt e ngại, dè chừng. Sau đó là ngạc nhiên, cô bất giác mỉm cười rồi lại vẻ mặt lạnh như tiền. Con người vừa mới bù loa bù lu khi nãy bây giờ đã khác hoàn toàn. Cô thích ứng với hoàn cảnh nhanh chóng mặt nhưng lại không muốn tôi nhận ra điều đó. Tôi càng chắc chắn hơn, cô chính là mọi thứ tôi cần.

    "A, A, A". Tôi vươn vai thức dậy sau một giấc ngủ dài. Lăn qua một bên với lấy chiếc đồng hồ báo thức như một thói quen. Vẫn như ngày hôm qua, trời còn đang tờ mờ sáng. Chắc là do tôi cố tình quên tắt báo thức, dáng vẻ tôi chẳng có gì là bất ngờ, vệ sinh một cách trơn tru không động tác thừa, tôi ra khỏi nhà.

    - Hôm nay nữa sao? Gần đây thiếu ngủ hả "cháu".

    - Con đang tập nếp sống của người thành công ấy mà.

    - Ừ, thành công rồi đi bán cơm giống tao. Dậy sớm thành công được chắc giờ tao giàu nhất khu này rồi.

    Đó chỉ là nếp sống thôi mà. Có ai bảo làm thế sẽ thành công đâu. Đúng là mấy ông già nghe câu được câu mất rồi bày đặt trải đời.
    Tập trung ăn, "vâng, dạ" qua loa cho xong mấy câu truyện phiếm mà lúc nào gặp bác Trung cũng kể.

    - Xong rồi. Bác ghi như hôm qua nhé. – Nói rồi tôi bỏ đi thật nhanh.

    Vô thức đi chậm lại, hai mắt nhìn dáo dác, tôi đang mong chờ một điều gì đó. Biết mình đang chờ gì, tôi liền phủ định nó, tôi có bao giờ như vậy đâu. Cố tìm một lý do để vịn vào: "Đúng rồi, nó chỉ đi sớm để trực nhật thôi nên hôm nay làm gì có. Mình đi sớm là do mình đang tập nếp sống của người thành công. Ai chả biết hôm nay nó không đi sớm." Quả là một lý do hoàn hảo để che đậy cảm xúc của tôi lúc này. Mà khoan hình như tôi cũng vừa nhận ra gì đó, một chút hụt hẫng, có thế mà cũng không để ý.
    Bước đi đến trường với tốc độ còn chậm hơn lúc trước vì đôi chân tôi lúc này tự nhiên nặng trĩu.

    - Ủa, Nam. Hôm nay không trực mà cậu đi sớm thế? – Giọng nói phát ra ngay bên cạnh.

    Giọng nói nhẹ nhàng trùng tần số với tâm hồn tôi, chúng cộng hưởng phá vỡ hết những cục tạ đang đeo ở chân và ở hai bên miệng. Tôi tươi tỉnh hẳn lên, miệng tự động:

    - A, Hương.

    - Chẳng phải cậu cũng thế sao?

    - Ngày nào tớ cũng đi giờ này hết. Nhà tớ khá xa nên phải đi sớm. Còn cậu?

    Chẳng lẽ lại nói là vì cậu. Chính tôi cũng không chấp nhận "sự thật" đó mà. A phải rồi.

    - Mình có đọc quyển sách, mình bắt chước theo lối sống của mấy người thành công ấy mà. Dù vô tiết vẫn ngủ bình thường. Hề hề.

    Giỏi quá tôi ơi. Lần đầu tiên kể từ mười năm trước, lần đầu tiên tôi nói chuyện một cách tự nhiên vậy với người khác. Đây còn là con gái nữa chứ. Có lẽ là Minh đã cho tôi khả năng đó. Thầm cảm ơn Minh, tôi cố gắng kéo dài cuộc nói chuyện này.

    - Thú thật với cậu là tớ không hề biết có vụ trực nhật. Hôm qua tớ đi sớm cũng chỉ là ngẫu nhiên thôi chứ không phải đi sớm để làm. Cậu cho tớ xin lỗi nhé! – Đây quả là một thời điểm hoàn hảo để xin lỗi nhỏ vụ trực nhật.

    - Hì, hì. Tớ đã nói không sao mà, cậu không cần xin lỗi đâu.

    - Không! Tớ phải xin lỗi. Cậu nói vậy là cậu không bỏ qua cho tớ rồi. - Tôi nói chuyện một cách tự nhiên đến kì lạ.

    - Ừ! Đúng vậy đấy, tớ không bỏ qua cho cậu. Cậu phải đền cái gì đó chứ, muốn bỏ qua là bỏ qua sao? – Nhỏ nói đùa một cách nghiêm nghị.

    Không cần đợi cơ hội để ngỏ lời, cơ hội tự tìm đến, tôi nắm ngay lấy nó.

    - Vậy dù gì cũng đi sớm cả tiếng, cậu muốn uống cà phê không? – Tay chỉ vào quán cà phê ven đường.

    - Ừm, được thôi. Nhưng mua vào lớp nhé, ngồi uống lỡ quên mất lại trễ giờ thì tiêu.

    Chắc đó chỉ là lý do, nhỏ cũng không muốn bị đứa khác nhìn thấy rồi đi đồn này đồn nọ.

    - Cậu muốn uống gì đây?

    - Hmm, Bạc xỉu đi. Tớ không uống được đắng.

    Nhỏ dựng xe bên ngoài quán, tôi vào trong mua đem ra.

    - Của cậu đây.

    - Cậu uống trà à? Đừng có lúc nào cũng như ông cụ non thế chứ. Tớ đi xe, không uống được nên tớ đến lớp trước đây không là nguội mất ngon. Cảm ơn ly cà phê nhé!

    - Tạm biệt.

    Nói rồi nhỏ đạp xe thật nhanh. Tôi đi từ từ nhâm nhi hết ly trà, muốn đi nhanh nhưng làm vậy thật kỳ lạ. Đến lớp vẫn còn khá sớm, chỉ có vài đứa đi sớm trực nhật và nhỏ trong lớp. Nó ngồi đó học bài. Để không có gì kỳ lạ, tôi dơ tay chào rồi úp mặt uống ngủ như mọi ngày.

    - Sợ muộn học nên lên đây ngủ hả? – Thằng Phong chế giễu. Xui thật, hôm nay nó trực nhật.

    Tôi không quan tâm, vẫn cứ cắm mặt xuống bàn.

    - À đâu, mày đang học đấy chứ. – Nó tiếp tục.

    Tôi vẫn vờ như không nghe thấy gì nhưng chẳng phải tôi có Minh sao? Tôi có thể bật lại nó, tôi không thể để bị cười nhạo như này mãi được. "Minh ơi. Cô đâu rồi?" – Minh thường đến một cách vô thức giống như cách tôi bắt chuyện với Hương vừa nãy. Cô đến lúc nào tôi không hề nhận ra, nhưng bây giờ thì tôi vẫn chẳng biết phải làm gì, cơ thể tôi vẫn chịu sự kiểm soát của tôi, nó vẫn nằm trơ ra đấy. Chắc có lẽ Minh muốn tôi tự lực, cô ấy đã làm mẫu cho vừa nãy rồi. Tôi chậm rãi ngẩng đầu dậy, chưa kịp ngước lên hết thì.

    - Buồn ngủ thì ngủ thôi. Cậu lo trực nhật đi kìa. – Giọng nói quen thuộc vang lên cứu rỗi tôi.

    Lỡ ngẩng đầu lên, không biết nói gì, tôi bối rối:

    - Ờ, cảm ơn cậu. – Cố gắng nói với giọng bình thản.

    Nhanh chóng tiếp tục úp mặt xuống bàn, tôi tự trách bản thân vì quá nhút nhát. Phải can đảm hơn nữa mới được.

    - Hương, cậu cho tớ mượn cục tẩy được không? – Tôi dùng hết can đảm nói khẽ.

    - Được chứ.

    - Các cậu cho tớ xin chai tương ớt.

    - Thưa cô, em biết ạ.

    - Chào bác Trung.

    * * *

    - Chào Minh, cảm ơn cô nhé. Tôi đang tập theo cô chỉ để giao tiếp. Thành công phết. – Riêng nói chuyện với cô tôi có thể tự nhiên vô cùng vì như nói với chính mình.

    Cô đang nghịch với mấy con thú tưởng tượng, nghe giọng tôi thì quay lại vẻ mặt ngơ ngác. Chắc cô ở một mình chán lắm nên mới ngẩn ra vui mừng khi tôi đến.

    - À đúng rồi, anh làm rất tốt. Cần cố gắng hơn nữa.

    - Tất nhiên rồi, tôi đã nói chuyện được với khá nhiều người đấy. Chỉ còn bọn thằng Phong là suốt ngày "đá đểu" tôi, tôi chả biết cãi lại thế nào. – Giọng tôi hớn hở rồi xìu xuống.

    - Hmm, vậy đừng cãi lại. Kết bạn với họ đi!
     
    chiqudollLãnh Băng Sơn thích bài này.
  7. SLPCHPIH

    Bài viết:
    21
    Chương 6: Trò chuyện

    Bấm để xem
    Đóng lại
    - Nhưng bằng cách nào chứ?

    - Anh không làm gì họ mà họ chọc anh nghĩa là họ muốn kết bạn với anh đấy. Chỉ tại anh khó gần quá thôi.

    - Thật sao? Nghe nó cứ thế nào ấy. Chúng nó chọc tôi chắc là tại vì tôi hay ngủ trong lớp rồi còn ngụỵ biện này nọ. – Tôi phủ định.

    - Người xưa có câu "Không đánh không quen biết"

    - Cô nói cái gì vậy? Này, này. – Mắt tôi nặng trĩu, cụp xuống và mất hết sức lực.

    Dùng hết sức, tôi cố lắm mới mở được mắt. Ánh sáng bất ngờ từ đèn trần liên tục lướt qua làm tôi chói mắt. Chân tay cứng đờ, không thể cử động nổi đến cả việc thở cũng rất là khó khăn chắc là tôi đang bị bóng đè. Nhắm mắt lấy lại bình tĩnh rồi mở ra lần nữa.

    "A, A, A". Người đầm đìa mồ hôi, tôi thở dốc bật dậy. Với lấy đồng hồ báo thức như một thói quen, còn một tiếng nữa mới reo. Tôi bị trục xuất khỏi giấc mơ ý thức đến một giấc mơ khác mà còn bị bóng đè trong mơ nữa.

    Mò xuống nhà lấy nước uống để bình tĩnh lại.

    - Bố! – Bắt gặp bố đang ăn mì dưới bếp tôi bất ngờ.

    - Bố về khi nào vậy?

    - Vừa mới thôi, bố làm mày thức giấc sao?

    - Không, con hơi khát nước.

    - Máy lạnh hư à? Sao người đầm đìa mồ hôi thế?

    - Dạ, mấy cái ác mộng ấy mà, không có gì đâu. – Tôi đáp một cách ngang phè, may mà còn có được chữ "dạ"

    - Gặp chuyện gì sao? Mày cứ nói đi, lâu lâu mới có dịp.

    Định đánh trống lãng né tránh nhưng không, tôi đã tập cả ngày hôm qua cơ mà còn sắp phải đối mặt với bọn thằng Phong nữa. Huống hồ gì đây là thứ tôi mong muốn bấy lâu, tôi muốn tiếp tục cuộc trò chuyện này.

    - Ha, ha, ha, tưởng mày sợ cái gì. Thằng đó chỉ muốn kết bạn thôi, không đánh thì làm sao mà quen biết. – Bố nói y hệt Minh. Ai cũng nhìn ra vấn đề chỉ có tôi là cố chấp phủ định nó. Tự giam mình khỏi thế giới ngoài kia.

    "Bíp, bíp.." Tiếng còi xe ô tô trước cửa nhà, bố lật đật đứng dậy rửa miệng.

    - Còn một tí mày ăn hộ bố cái, bỏ phí lắm.

    Bước ra cửa mang dày, ông nói vọng vào:

    - Nhớ nhá, "tiên hạ thủ vi cường".

    - Con có thiếu bác Trung mấy bữa sáng, trả giúp con nhé. – Tôi đáp lại thay cho lời chào tạm biệt.

    Kéo tô mì lại gần, vừa ăn vừa trăn trở. Bố lúc nào cũng vậy, suốt ngày bận công việc. Mẹ cũng chả khác gì, mỗi ngày chỉ gặp chưa đầy một tiếng vào bữa tối, có khi còn không vì tôi còn phải đi học thêm. Tôi thèm khát tình cảm gia đình nhưng không vì thế tôi ghét họ. Công việc kéo họ ra khỏi tôi chứ họ không hề muốn. Được động viên từ bố, tôi lấy lại tinh thần chuẩn bị "đánh" với thằng Phong một trận ra trò.

    Lỡ tỉnh dậy tôi không thể ngủ lại được nữa. Tắt báo thức, tôi lên giường thật sự ôn bài với quyết tâm khè chúng nó. Bây giờ tôi đã hiểu vì sao tôi lại ngủ gật trên lớp rồi, vì mấy cái thứ này quá chán. Chúng khiến tôi ngủ quên lúc nào không hay. May mà nhờ vào dư âm của hai hôm trước, cơ thể tôi tự động dậy khá sớm. Nhưng giờ này thì 'trễ "mất rồi.

    Tức tốc soạn đồ đi học, nếu giờ mà ăn sáng thì sẽ trễ giờ để làm người thành công mất, tôi đi thẳng đến trường.

    - Này, bố mày trả tao tiền rồi. Không cần ngại đâu.

    - Dạ con ăn rồi bác.

    Như thường ngày, chỉ có nó và vài đứa ở lớp. Đang cặm cụi ôn bài không để ý xung quanh, tôi đi lại bàn." Tiên hạ thủ vi cường "lời nói của bố chạy ngang qua đầu, tôi mở miệng bắt chuyện:

    - Chào cậu.

    - A, chào cậu.

    Rồi gì tiếp đây? Chuyện gì đặc biệt đây nhỉ.

    - Sáng nay tớ nói chuyện với bố đấy.

    - Hửm, ý cậu là nói chuyện như hai người đàn ông ấy hả?

    Chết cha. Nó chỉ đặc biệt đối với mình thôi.

    - Ừ, ừ, đúng đúng. Như hai người đàn ông. – Tôi cuống quít.

    - Cậu sướng thật. Bố tớ lúc nào cũng xem tớ như con nít. Xin mãi mới được đi xe đạp đấy.

    - Ờ, cậu thử ngồi xuống nói kiểu nghiêm túc vào. – Tôi cố nói một cách thật nhởn nhơ để gạt đi cục gì đó mắc ở cổ.

    Cứ như mấy thằng chưa có bồ mà đi tư vấn tình cảm, thời gian gặp bố của tôi còn không có vậy mà đi chỉ cho người khác.

    - Cậu đang học mà nhỉ, thôi không làm phiền cậu nữa. – Tôi không muốn tiếp tục cuộc trò chuyện này nữa.

    - Phiền gì chứ. Tớ chỉ đọc lại thôi, tớ học ở nhà rồi. Còn có mấy chục phút học cũng chả thêm được gì.

    Thừa cơ hội, tôi bẻ lái sang vấn đề khác:

    - Mà cậu đọc được chúng hay thế. Tớ đọc được vài trang là nó tự động ngủ luôn. Nó kiểu chán ý.

    - Tớ thấy hay nên tớ đọc thôi. Còn cậu thấy chán thì đừng đọc, kiếm cái gì đó cậu thích đi.

    - Tớ á, tớ thích..

    - Ngủ. Ngủ chứ còn gì nữa. – Giọng thằng Phong từ ngoài cửa nói to.

    Tôi giật mình, định bỏ qua nó để tiếp tục nhưng câu nói của bố tiếp tục chạy ngang qua đầu tôi." Không đánh thì làm sao mà quen biết"tôi đáp lại thằng Phong:

    - Đâu có, tao thích mày á. Tao biết mày cũng thích tao nên cứ chọc tao suốt, tao làm ngơ vì tao ngại.

    - Iii, tránh xa tao ra thằng gay.

    - Anh Phong, sao anh nỡ làm vậy với em. – Tôi cố nhây.

    Thấy Hương khẽ cười, tôi dừng lại. Buông tay ra khỏi miệng, nó nói:

    - Nói chuyện với bố thích nhỉ.

    - Ừ, phải là nói như hai người đàn ông. – Tôi không hiểu sao nó lại hỏi vậy. Ừ đại rồi cố tỏ ra mình hài hước.

    - Tiếc là tớ không thể nói chuyện với bố như hai người đàn ông được rồi.

    Nói đùa nhưng sắc mặc Hương làm không khí xung quanh trầm nhẹ xuống.

    Sau khi cả lớp đông đủ, thằng Phong muốn bật lại tôi:

    - Ê, chúng mày. Nhìn thằng Nam vậy thôi chứ nó gay đó. Vừa nãy vừa tỏ tình tao.

    Cả bọn làm bản mặt khinh bỉ

    - Phong, sao em lại nói ra hết thế? Anh giấu chuyện này là muốn tốt cho em mà. Đâu phải anh không muốn công khai chuyện bọn mình đâu. Hiện nay người ta kỳ thị đồng tính lắm. – Tôi nhây đến cùng.

    Ánh mắt của bọn kia hướng sang Phong, nó chẳng biết nói gì bỏ ra ngoài.

    - Kìa, em đi đâu vậy? Lại làm nũng nữa à?

    Sau khi trả đũa được thằng Phong, tâm trạng tôi khác hẳn mọi ngày. Tôi tươi tỉnh và linh hoạt hơn hẳn, cứ như đây mới là con người thật của tôi vậy. Chắc tôi và Minh đang dung hòa làm một. Giờ ăn trưa đến, lúc thích hợp để thực hiện bước tiếp theo. Kết bạn với thằng Phong.
     
    chiqudollLãnh Băng Sơn thích bài này.
  8. SLPCHPIH

    Bài viết:
    21
    Chương 7: Làm quen

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Bước đến bàn của bọn thằng Phong, tôi đặt khay cơm xuống. Chúng nó thằng nào thằng nấy nhìn tôi chằm chằm.

    - Chỗ này có người ngồi rồi hả?

    - Không.

    Tìm chủ đề chung giữa chúng tôi để nói chuyện. Con trai thì thích gì nhỉ? Thể thao, game online, gái? Đang suy nghĩ rất lung thì.

    - Ê Phong, anh yêu của mày tới kìa. – Một thằng nói rồi cả bọn cười ầm lên.

    Tôi vội nhìn thằng Phong với ánh mắt e ngại rồi quay đi, cắm mặt vào khay cơm phía trước tập trung ăn.
    Thằng Hoàng ngồi gần vỗ vai nói lớn:

    - Gì căng thẳng vậy "bro". Đùa thôi mà

    Thằng Việt phía đối diện tiếp lời:

    - Đúng đó, thoải mái đi. Thấy mày âm u quá bọn tao mới chọc cho vui thôi. Không ngờ hôm nay đã thành công rồi.

    Không khí thay đổi quá nhanh, tôi không thể thích nghi kịp. Để không phải trả lời lại tôi cố tình muỗng cơm vào mồm. Thấy tôi không có gì thay đổi so với lúc trước chúng nó tiếp tục thói quen.

    - Ể! Hay chúng mày khoái nhau thật?

    - Tao thì đang xem xét cảm xúc của mình còn nó thì hình như có crush rồi mà. – Đến lượt thằng Phong lên tiếng. Không chỉ chuyển hướng câu chuyện sang tôi nó còn ráng đùa, cứ như chúng nó bị ngấm vào máu rồi vậy.

    Cả đám quay sang tôi rồi lại quay sang thằng Phong hỏi dồn. Dường như chúng nó biết có hỏi thì tôi chắc chắn sẽ chối thẳng thừng.

    - Ai vậy? Ai vậy?

    Phong làm mặt nguy hiểm, úp úp mở mở. Chúng nó cứ tiếp tục đoán già đoán non:

    - Lớp nào? Có trong lớp mình không?

    - Ầy, ai lại thích cùng lớp chứ, có mà điên.

    - Xinh không mày?

    - Suỵt. – Thằng Phong đưa tay lên miệng.

    - Không những cùng lớp mà còn..

    Tôi ngồi đó toát hết mồ hôi hột, chỉ biết cắm đầu xuống ăn.

    - Hề hề, ai mà biết. Tao đoán thôi chứ đã có gì đâu. Khi nào xác thực rồi tao nói cho biết.

    Bọn kia tiếp tục to nhỏ:

    - Hèn gì nay nó gan vậy. Dám bật lại luôn.

    - Ừ! Chắc sợ quê trước mặt "crush".

    - Này, nói gì đi chứ. Sao ăn hoài vậy?

    Tôi không giỏi ăn nói nên không giám mở miệng, sợ bị mấy thằng ranh ma này gài mà giấu đầu lòi đuôi.

    - Không phủ định là đồng ý. Chắc kèo thật rồi.

    - Không, không. Tao có crush ai đâu. – Tôi luống cuống

    - Không crush vậy là bạn thôi đúng không?

    - Đúng, đúng rồi. Chỉ là bạn thôi.

    - Á à, vậy là có thật rồi nhé.

    Tôi quá ngây thơ đã để bị dính bẫy của chúng nó.

    - Mày mà cũng có bạn luôn hả?

    - Suốt ngày lủi thủi một mình như nó thì có ai chứ? Trên lớp cũng ngủ suốt.

    - Vậy chỉ có thể ngồi gần bàn nó thôi, chẳng lẽ là con Hà mập địch bàn trên.

    - Vậy là con Hương rồi.

    Nghe chúng nó nói trúng tên Hương, tôi toát mồ hôi hột, vội vàng chối:


    - Không phải đâu.

    - À thế thì là con Hà mập.

    - Cũng không phải mà.

    - Biết rồi biết rồi. Bọn tao đùa tí cho vui thôi. Hí, hí.. - Nói miệng vậy chứ tôi biết thừa chúng nó đã có đáp án chính xác.

    Không tin tưởng được mấy đứa "bè" mới quen này, trong lòng tôi cứ lo lắng chúng nó tuồn đến tai Hương. Lúc đó thì thật là khó xử.
    Dù đã làm quen được bọn thằng Phong nhưng lại bị chúng nó nắm thóp. Cả buổi học tôi không thể nào tập trung vào việc ngủ được. Hở tí lại có đứa bắt chuyện với Hương, tôi sợ nó biết được dù cho không phải sự thật đi chăng nữa.

    - "Bro", mày không cần phải lo về vụ kia bị lộ đâu. Bọn tao đâu có ác đến vậy.

    - Hm, cảm ơn.

    - Lù đù như mày mà ghê phết nhỉ?

    - Chỉ là bạn thôi. Tại tao không có bạn nên chỉ cần là bạn đã rất đặc biệt rồi. Với lại chỉ là một phía, người ta đã có gì với tao đâu.


    - Nghe buồn quá "bro". Đi net đê, mày phải khao bọn tao không là bọn tao đi bêu rếu khắp nơi đó.

    Không phải tôi không thích chơi game nhưng tôi thường chơi ở nhà. Ở nhà có máy rồi thì ra net làm gì cho tốn kém cơ chứ. Thật sự cảm thấy khó hiểu, tôi hỏi lại:

    - Sao không đi uống nước hay gì đi. Tao chơi ở nhà quen rồi, ra net phải chỉnh cài đặt lại nữa.

    - Ở nhà không có không khí. Không khí ở net nó khác lắm, chơi thế mới đã. - Thằng Phong nói với tôi như đang sắp sửa cho tôi thấy một thứ gì đó kỳ diệu.

    Bị chúng nó kéo đi, tôi chỉ có thể nghe theo. Với lại tôi đang muốn thân thiết hơn với chúng nó nên có thể xem đây là một bước tiến tốt.

    - Không khí quán net sao tao ngửi giống mùi thuốc lá vậy? – Thay vì lẳng lặng bịt mũi, nay tôi đã lên tiếng.

    - Chơi net cỏ thì thế thôi. Bật quạt lên đi.

    - Mày đánh được đấy, bữa nào đi tiếp đê. - Chúng nó chở tôi về nhà, đứng trước cửa nói lớn. Nhà tôi thường ngày chẳng có ai, bố đi làm lâu lâu mới về, mẹ thì đến tối muộn nên tôi không sợ bố mẹ phát hiện ra tôi đi chơi điện tử.


    - Uầy, bạn mày đây hả con? Hình như bác mới nghe gì mà "đánh" hả?

    Bố từ trong nhà bước ra, giả vờ làm mặt bất ngờ. Người bất ngờ là tôi mới phải. Sao bố lại ở đây giờ này? Tôi không biết mình nên vui mừng hay là lo lắng nữa. Bố đã không cho đi xe đạp là để tôi không đi chơi lêu lổng vậy mà mới đi chơi bữa đầu đã bị bắt quả tang.

    - Đánh cờ ấy mà bác. Nó đánh khét lắm. - Thằng Hoành nhanh trí nảy số.

    - Đúng rồi, đánh cờ ấy mà bố.

    - Ừ, học xong lâu lâu đánh cờ cho khuây khỏa.

    - Vào nhà chơi đi các cháu. – Miệng bố khẽ cười nham hiểm, chắc ông đã biết hết rồi.

    - Dạ thôi trễ rồi, bọn cháu về đây ạ.

    Tôi lẳng lặng đi lên phòng thay đồ. Bữa cơm hôm ấy đầy đủ cả gia đình, tôi rất hạnh phúc. Bố không những không tra hỏi vụ hồi chiều mà còn gắp đồ ăn cho tôi.

    - Sao hôm nay bố ở nhà vậy ạ? – Tôi ngập ngừng hỏi.

    - Hỏi gì kỳ vậy? Nhà bố bố không ở thì ở đâu?

    - Lâu lâu nghỉ phép về thăm nhà tí mà mày định đuổi bố à?

    - Dạ ý con không phải..

    - Đùa tí, mày lúc nào cũng vậy. Đừng cứng nhắc quá, phải biết khi nào là đùa là thật chứ.

    - Mới đó mà đã quen được với chúng nó rồi à? Cũng ra gì đấy.

    - Nhờ bố chỉ bảo cả mà.

    Hôm nay là một ngày thật tuyệt vời, mọi thứ tốt đẹp đến với tôi dồn dập kể từ lúc gặp Minh. Những khiếm khuyết của tôi đang được lấp lại, tôi dần hòa nhập hơn trước.
    Lâu lắm mới có dịp ngồi xem gameshow cười ha hả với bố mẹ, tôi mệt lử. Ngủ một giấc thật ngon.

    Một lúc sau, "A, A, A". Tôi vươn vai thức dậy sau một giấc ngủ dài. Lăn qua một bên với lấy chiếc đồng hồ báo thức như một thói quen. Nhanh chân bước ra khỏi phòng, khung cảnh cánh đồng kỳ vĩ khi trước đã bị thu hẹp lại. Bây giờ trước mắt tôi là một nơi cực kỳ quen thuộc, bếp nhà tôi.
     
    chiqudollLãnh Băng Sơn thích bài này.
  9. SLPCHPIH

    Bài viết:
    21
    Chương 8: Thú nhận

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tuy rằng tôi đã rất quen thuộc với căn bếp này nhưng tôi cảm thấy thiếu thiếu cái gì đó. Đi quanh quẩn trong bếp dò xét, mọi thứ vẫn hệt vậy chẳng khác thứ gì. Định đi lên nhà trên xem thử thì tôi bị chặn lại bởi một cánh cửa màu hồng. Tôi thở phào, thì ra thứ mà nãy giờ tôi tìm kiếm chính là cánh cửa này hay chính xác hơn là chủ nhân của căn phòng đằng sau nó. Tôi định đẩy cửa đi vào vì hôm qua có rất nhiều thứ để khoe với Minh nhưng dừng lại. Những lần trước tôi đã vô tình mạo phạm quyền riêng tư của cô ấy, bản thân ai mà chẳng có điều dấu kín bên trong chứ. Tôi cũng phải cho chính mình có cái quyền đó. Tôi quay trở ra bàn ngồi.

    Hôm qua tôi nói chuyện với bố ở đây nên chắc có lẽ tiềm thức của tôi đã khắc ghi nó vào. Lúc trước là một cánh đồng hoang vu hẻo lánh đại biểu cho sự xa cách thế giới bên ngoài của tôi còn bây giờ là căn bếp thân thuộc. Chắc có lẽ nó đại biểu cho tình thương gia đình, tôi đã được giải thoát và dần thích nghi với xã hội với bước đầu tiên là gia đình.

    Vậy Minh không phải là công chúa mà chính tôi mới là công chúa bị con rồng đẹp đẽ kia canh giữ, Minh đã đánh bại nó và cứu tôi ra khỏi đó. Cánh cửa dẫn lên nhà trên, thứ thông với thế giới bên ngoài bây giờ là cánh cửa phòng của Minh, chắc hẳn giấc mơ đang cố nói với tôi rằng cô ấy chính là cánh cửa kết nối tôi với mọi người.
    Rồi một ngày nào đó khi thức dậy trong mơ, khung cảnh sẽ là phòng khách, lớp học hay quán net. Đó là một hành trình dài và không nên nóng vội, những gì đang xảy ra đã là quá tốt rồi, tôi nên để cánh cửa đó nghỉ ngơi.

    Nhớ đến cuộc nói chuyện với bố, tôi tưởng tượng ra một tô mì. Dù là trong mơ nhưng mùi vị của nó vẫn rất thật, tô mì xịn xò có cả tôm như trên bao bì. Nhưng nó vẫn không thể ngon bằng tô mì nở tè le đang ăn dở của bố hay tô mì cùng ly Sting trong quán net. Giống như thằng Hoàng nói, những tô mì kia có thứ gọi là "không khí".

    - A. Mùi mì tôm thơm quá. – Minh mở cửa bước ra. Dụi dụi mắt cô vẫn chưa biết chuyện gì.

    - Ể, chỗ nào đây?

    - Cô dậy rồi sao? Lại đây ngồi ăn mì.

    - Mà chỗ này là chỗ nào vậy? Trông nó như một căn bếp..

    - Bếp chứ còn "trông như" gì nữa.

    - Vậy cánh đồng đâu rồi?

    - Thoát khỏi nó rồi. – Tôi vui vẻ đáp.

    - Ể, nó đẹp vậy cơ mà.

    Tôi kể cô nghe về những gì tôi đã suy nghĩ, và những trải nghiệm mới lạ hôm qua.

    - Đấy tôi nó rồi mà chúng nó không có ý xấu đâu. Bố anh cũng nghĩ giống tôi nhỉ. Có mỗi anh là khác người. – Cô nói với giọng kênh kiệu, đắc ý.

    - Vậy tiếp theo phiền cô làm cách nào đó cho tôi có thể tập trung học được không? Tôi không có cách nào tập trung vào mấy cái môn đó được. Nhìn thấy chữ là ngủ.

    - Thế thì đừng có học mấy môn đó. Tìm môn nào thích mà học.

    Hương cũng có nói với tôi như thế, nhưng tôi chả biết mình thích môn gì nữa. Đó giờ tôi toàn học đủ để lên lớp, thật sự không thích một thứ gì cả.

    Thấy tôi suy nghĩ đăm chiêu một cách khó khăn, Minh lên tiếng:

    - Vậy anh muốn làm nghề gì? Từ đó mà chọn môn học phù hợp.

    Vậy cũng chẳng giúp tôi được mấy, tôi bây giờ vẫn chưa biết mình muốn làm nghề gì. Tôi cứ thả mình như cái thuyền lá để dòng nước muốn cuốn đi đâu thì cuốn.

    - Hmm, tôi nghĩ vấn đề này nên để khi khác đi, tôi hoàn toàn không biết mình muốn làm gì. Đó giờ tôi chỉ sống cho qua ngày thôi.

    - Ừm.. chuyện là tôi có "crush" mà cũng không phải crush, tôi thấy sao sao á.

    - Thế thì nói đại đi, còn bày đặt học với chả hành.

    - Không phải vậy mà. – Tôi chối.

    - Tôi không biết nhưng mà đám thằng Phong nói tôi crush nó. Tôi không biết có phải tôi crush nó không nữa.

    - Vậy anh làm gì mà chúng nó bảo anh "crush" người ta? – Minh hỏi bằng vẻ mặt chán nản.

    - Tôi chỉ nói chuyện thôi. Chắc tại tôi không nói chuyện với ai bao giờ. Nhưng tôi chỉ xem là bạn thôi vì một người bạn đối với tôi đã là quá xa xỉ rồi.

    - Mà bọn kia lại bảo là tôi "crush" nó. Tôi không biết mình có "crush" nó không nữa.

    - Không phủ định là có rồi đó, chỉ là anh non nớt quá nên không nhận ra thôi.

    - Vậy giờ tôi phải làm gì đây?

    - Cua người ta chứ còn làm gì nữa, trời.

    - Ể, cua hả? Kết bạn đã khó rồi, tôi không dám nghĩ đến đâu.

    - Anh năm cuối rồi nhỉ? Bỏ lỡ thì ân hận cả đời đó.

    - Vậy, vậy hả? – Tôi e sợ.

    - Anh có nhớ cô ấy như nào không? Đưa tôi xem nào.

    Tôi tưởng tượng ra một tấm ảnh của Hương, lúc trước Minh đã cố tưởng tượng ra người thân của mình nhưng không được vì cô đòi hỏi chúng có tư duy còn bây giờ chỉ là một tấm ảnh và do cũng đã có kinh nghiệm nên tôi có thể làm một cách dễ dàng.

    - Đây.. - Tôi xấu hổ đưa nó cho cô.

    Xem tấm ảnh, Minh hoảng hốt không nói nên lời.

    - Ch.. ch

    - Gì vậy? – Tôi chạy lại xem.

    Hương và Minh nhìn có rất nhiều nét giống nhau, nhìn riêng từng người thì sẽ không để ý nhưng khi đối chiếu thì có thể nhận ra được ngay.

    - Chắc tại Hương là hình mẫu để cô tạo nên hình hài. Cái hôm mà tôi gặp cô, tôi cũng gặp Hương. Chắc vì Hương là người đầu tiên nói chuyện với tôi nên Hương đã đánh thức tiềm thức đang ngủ say của tôi.

    - Nhưng anh gặp cô ấy sau khi gặp tôi mà. – Minh vội vàng nói.

    - Vậy chắc có lẽ tôi dù không để ý đến xung quanh nhưng hình ảnh của cô ấy đã vẫn ghi lại trong tôi, đến khi nó thành hình hài là cô thì đó là lúc tôi đủ dũng cảm để bắt chuyện.

    Minh chỉ im lặng suy nghĩ, tôi cũng chỉ nói ra suy đoán nhất thời của mình rồi quay về chỗ đối diện đợi cô ấy.

    - Vậy là anh có để ý cô ấy từ trước rồi còn gì. Vậy là crush rồi đó. – Thay đổi hoàn toàn với vẻ mặt đăm chiêu lúc trước, Minh reo lên.

    Chỉ thế này thôi mà cô ấy làm cái vẻ mặt đăm chiêu thế sao? Tôi cũng chả để ý, bây giờ tôi còn phải đối mặt với một thứ cảm xúc mới toanh. Tôi gật gù, à ừ:

    - Chắc vậy.
     
    chiqudollLãnh Băng Sơn thích bài này.
  10. SLPCHPIH

    Bài viết:
    21
    Chương 9: Gặp gỡ

    Bấm để xem
    Đóng lại
    - Thôi được, cùng là chị em phụ nữ với nhau tôi sẽ cố tìm hiểu xem crush của anh thích gì. Nói sơ sơ về cô ấy xem nào.

    - Ừm.. Diện mạo như hình, chăm học, chăm làm, tốt bụng, nói chuyện nhẹ nhàng.. Ừm

    - A, không thích vị đắng nữa.

    - Uầy nghe anh kể đúng kiểu mẫu con gái lý tưởng luôn nhỉ (trừ cái không thích vị đắng). Hay là anh mê người ta quá nên nhìn thế nào cũng ra điểm tốt.

    - Đâu, đâu có, tôi nói thật hết mà. – Tôi cuống lên đỏ mặt trước câu đùa của Minh.

    - Vậy anh thấy tôi thế nào?

    Tôi bất ngờ trước câu hỏi của Minh, ấp úng trả lời:

    - Cô trông giống Hương nên đương nhiên xinh gái rồi, tốt bụng và vô tư..

    - Ể, anh có thể chỉ nói là "cô rất xinh đẹp" thôi mà, có cần phải do trông giống Hương không?

    Tôi cảm thấy có lỗi nên không dám nhìn thẳng

    - Hừm, tốt bụng và vô tư sao. Cảm ơn nhé. – Minh cười thật tươi trông vô cùng vui vẻ.

    - Dù gì chị ấy cũng là hình mẫu của tôi nên chắc tôi sẽ biết gì đó.

    - Vậy trăm sự nhờ cô.

    Minh cũng tưởng tượng ra một tô mì ngồi ăn cùng tôi, chúng tôi nói chuyện phiếm đến khi chiếc đồng hồ báo thức của tôi reo lên. "A, A, A" tồi vươn vai thức dậy, uể oải muốn được nghỉ phép việc làm người thành công một ngày.

    Đã vào cuối đông nhưng khí hậu vẫn không quá lạnh vì ở đây chúng tôi chỉ có hai mùa là mưa và nắng. Hôm nay là noel, ngày mà chúa sinh ra đời. Hương theo đạo nên hôm nay nó xin nghỉ một bữa để chuẩn bị tiết mục văn nghệ cho nhà thờ. Nếu biết trước thì tôi đã chẳng phải mất công làm người thành công hôm nay rồi, quả là vẫn còn nhiều thứ về Hương mà tôi còn chưa được biết.

    - Sao hôm nay buồn thiu vậy mày? – Đám thằng Phong lại hỏi.

    Tôi biết chúng nó hỏi cái gì và cũng biết chỉ là đùa nên không còn để bụng như xưa nữa mà sẵn sàng tâm sự với chúng nó. Dù gì chúng nó cũng đã biết chuyện tôi thích Hương, còn biết trước cả tôi là đằng khác.

    - Hình như tao thích nó thật chúng mày ạ. – Tôi nói nghiêm túc.

    Cả bọn cười ha hả, cố ý hỏi lại:

    - Sao mày biết hay vậy?

    - Hôm qua tao nằm mơ, tao ở trong mơ nói là tao thích nó.

    Chúng nó ôm bụng mà cười lăn ra, tôi thì chẳng hiểu chúng nó cười cái gì. Tiếp tục nói:

    - Tối nay noel đi nhà thờ chơi không?

    - Xin lỗi nhưng tao đi chơi với bồ rồi.

    - Con ghệ tao cũng đòi đi này đi nọ rồi.

    * * *

    - Đi một mình đi, mày có người đợi sẵn ở nhà thờ mà.

    Từ lúc lớp ba đến giờ tôi chẳng còn đi nhà thờ vào đêm noel nữa, trời lạnh cứ thế ở nhà đắp chăn mà ngủ cho đã thôi. Năm nay có một động lực cực lớn khiến tôi phải bước chân ra ngoài nhưng đi một mình thì có hơi kỳ.
    Mấy đứa bạn mới quen được thì bận hết, tôi không biết tìm đâu người đi cùng. Đi một mình lỡ Hương nhìn thấy nó lại nghĩ này nọ thì hỏng bét.

    Từ khi quen bọn thằng Phong tôi được chúng nó đưa về nhà.

    - Chào nhé, cảm ơn vì đã chở tao về.

    - Cảm ơn cái gì? Mày coi bọn tao là người lạ à?
    Lo mà kiếm người đi noel đi kìa.

    - Thế bác đi với nó có được không cháu? – Bố tôi lại bất thình lình xuất hiện.

    - Dạ được! Chào bác bọn cháu về. – Chúng nó vội vàng chạy về.

    Bố cùng tôi vào nhà, vừa đi vừa hỏi:

    - Hôm nay không đánh cờ nữa hả?

    Tôi chỉ biết cười cho qua.

    - Nam, xuống ăn sớm còn đi noel này.

    - Vâng ạ. – Tôi tắt máy, xuống lầu khi nghe tiếng gọi của mẹ.

    - Lớp mười hai rồi mà vẫn chưa có người yêu hả con?

    Bố cố tình dùng từ "con" để chê tôi còn non nớt, mặc dù ông hay xưng hô "mày" với tôi nhưng nó lại làm tôi thấy mình ngang hàng với bố, cảm thấy mình như một người đã trưởng thành.

    Tôi hỏi lại bố để đánh trống lảng:

    - Hôm nay bố lại không đi làm à? Hay là bị đuổi rồi?

    - Mấy năm noel trước mày có được đi chơi ở đâu đâu. Năm nay vì biết mày vẫn chưa có người yêu nên bố mới phải xin nghỉ về dắt mày đi noel đây này.

    - Haizz, con với chả cái. Chẳng bằng một góc bố mày ngày xưa.

    Miệng lưỡi bố đúng là khéo thật, kiểu gì cũng phải đá đểu tôi mới chịu cho được.

    - Cũng tại ông cứ đi làm suốt có chỉ cho nó chiêu nào đâu mà đòi nó khá khẩm hơn.

    - Dạ xin lỗi vợ.

    - Kiếm con bồ nào hiền hiền xíu nghe chưa, đừng có ngu giống bố. – Bố hạ giọng xuống thì thầm, cố tình để mẹ nghe được.

    Cả nhà cười nói vui vẻ, những điều tốt lành liên tục đến với tôi làm tôi cứ ngỡ mình đang mơ vậy.

    Tám giờ tối, cả nhà tôi ra đường chuẩn bị đi nhà thờ. Dù không theo đạo nhưng cứ noel nhiều người vẫn đi nhà thờ để tham quan, xem văn nghệ và tạo những kỉ niệm đẹp. Nhà tôi quyết định đi bộ để tận hưởng cái không khí se se lạnh của những ngày cuối năm. Nhà thờ chỉ cách nhà tôi có hai cây số, chín giờ thì chương trình văn nghệ mới diễn ra nên không việc gì phải vội.

    Các quán xá hai bên đường tối nay đông nghẹt hoặc do tôi lâu ngày không ra ngoài buổi tối nên thấy hơi ngợp. Liệu nếu tối nay gia đình tôi ra quán ăn thì khi mơ tôi có thay đổi vị trí của giấc mơ không nhỉ? Việc đó cũng chả quan trọng mấy vì tôi đã có một khoảng thời gian vô cùng hạnh phúc ở căn bếp.

    Còn một tiếng nữa mới đến giờ văn nghệ, bố tôi đề xuất ghé vào quán chè nào đó ăn tráng miệng giết thời gian.
    Trong quán toàn các cặp đôi đi hẹn hò, nhưng lần này bố không còn cà khịa tôi nữa. Mỗi người một ly chè và cái điện thoại, bố mẹ xin nghỉ nhưng vẫn còn công việc phải làm. Tiết kiệm được thời gian chừng nào hay chừng nấy. Tôi không hề giận họ mà còn rất vui vì dù bận rộn như vậy họ vẫn dành thời gian cho mình. Tôi thư giãn theo tiếng nhạc êm dịu của quán.

    Ngót nghét đã tám giờ bốn mươi lăm, đến đúng giờ là trễ, tôi giục bố mẹ:

    - Chín giờ kém mười lăm rồi, đi nào bố mẹ kẻo tí nữa đông không chen được.

    Bố mẹ nhanh tay cất điện thoại. Bố đi ra thanh toán để lại mỗi mẹ ngồi với tôi.

    - Sao năm nay ham đi noel thế? Năm ngoái mẹ rủ mày có chịu đi đâu.

    - Thì năm nay có cả bố nên nó phải khác chứ mẹ.

    - Vậy là mày thương bố mày hơn mẹ đúng không? - Cái tính của mẹ y chang bố, hèn gì hai người yêu nhau được.

    - Không phải vậy mà, mẹ này. Lớn rồi còn đi tị nạnh kiểu đấy.

    - Không phải thì là mày có người yêu rồi, mẹ nhìn là biết. Không qua mắt được phụ nữ đâu con ơi.

    Tôi bối rối, cứ chối đây đẩy vì biết mẹ chỉ đùa thôi.

    - Hai mẹ con nói gì to nhỏ đấy? – Bố cứu tôi một bàn trông thấy.

    - A, mẹ hỏi con mấy vụ học hành trên lớp ấy mà.

    - Đúng rồi, học thì học chứ vẫn phải dành thời gian ra mà kiếm người yêu đi.

    Bây giờ thì tôi đã hiểu tại sao bố lại lấy mẹ rồi, họ như bàn với nhau từ trước mà trêu tôi vậy.

    Đến nhà thờ cũng đã gần chín giờ, cứ tưởng mình đến sớm nhưng ở đây đông nghẹt. Ghế ngồi đã kín, chúng tôi đành phải đứng xem.
    Đợi mãi mà vẫn chưa đến tiết mục của Hương, bố mẹ tôi thì ngáp ngắn ngáp dài. Còn tôi từ nhỏ đến giờ có khi nào ham hố mấy cái này đâu cơ chứ. Nếu cứ ở lại xem tiếp thể nào bố mẹ cũng sinh nghi ngờ, không hiểu sao lúc đấy tôi lại sợ không muốn cho bố mẹ biết nữa.

    Tôi ngậm ngùi:

    - Haizz, con chán rồi. Mình đi ngắm cảnh đi, nghe nói chỗ kia người ta làm núi giả đẹp lắm á.

    - Hử, còn chưa xem hết mà con. Còn nhiều người chưa ra diễn lắm, mẹ thấy ông Sáu khoe có cháu gái đi diễn mà nãy giờ vẫn chưa thấy đâu.

    - Ừ, bố thấy cũng hay mà.

    Không biết bố mẹ đã biết hay tất cả chỉ là vô tình, tôi thầm cảm ơn trời hay ngay lúc này đây là chúa.

    - Vậy thì..

    Chưa nói hết câu thì mẹ đổi ý:

    - Nếu con chán thì đi.

    - Ừ, đứng nãy giờ bố tê chân hết cả chân rồi. Đi cho khuây khỏa.

    Tôi cay cú im lặng nghe theo. Đi ngắm cảnh mà trong lòng đầy tiếc nuối, đi hết sân phía trước chân chúng tôi cứ thế bước đến sân sau.

    - A! Nam!

    - Cậu đi noel với gia đình à?

    Hương trong bộ váy trắng cùng với đôi cánh thiên thần sau lưng, cô "bay" từ từ đến chỗ tôi.

    - Con chào hai bác.

    - A, Hương..

    - Chào con nhá. Con bác quen biết với cả thiên thần à? Vinh hạnh quá.

    - Dạ, con tên Hương. Học chung lớp với bạn Nam.

    - A, Hương đấy à? Thằng ôn nhà bác kể về cháu suốt.

    Bố nói cái gì vậy nè trời, ổng lại báo hại tôi rồi.

    - Không, không.. - Tôi xua tay

    - Anh ơi, tượng con dê to chưa này. Lại đây chụp cho em một bức đăng facebook.

    - Ô kê!

    Hai ổng bả kiếm cớ đi hết để lại tôi và Hương, tôi đang kiếm cớ thanh minh thì Hương mở lời trước:

    - Bố mẹ cậu yêu đời nhỉ. Mà cậu kể gì về tớ vậy?
     
    chiqudollLãnh Băng Sơn thích bài này.
Trạng thái chủ đề:
Đã bị khóa
Trả lời qua Facebook
Đang tải...