

Hài đỏ, giày xanh và váy suông
Tác giả: Gia Đoàn
Em là cô gái mang hài đỏ,
Bỏ thế giới nhỏ, để yêu anh.
Bỏ hết tuổi xanh người con gái,
Vượt ngàn tự trọng, chỉ cần anh.
Anh là chàng trai mang giầy xanh,
Gương mặt lạnh tanh, chẳng ân cần.
Đôi lúc tưởng gần, lại xa lắm.
Thỉnh thoảng tay nắm mà như buông.
Cô ấy là người mặc váy suông,
Là người anh thương, khiến em buồn.
Là người đến trước ngày em đến.
Là người có hết được cả anh.
Còn em thì chỉ có giầy xanh,
Và những mong manh chữ Nhân Tình.
Chờ đôi lần vui ngày anh ghé,
Để cởi hài đỏ, để bên anh.
Sưu tầm
Em là cô gái mang hài đỏ,
Bỏ thế giới nhỏ, để yêu anh.
Bỏ hết tuổi xanh người con gái,
Vượt ngàn tự trọng, chỉ cần anh.
Anh là chàng trai mang giầy xanh,
Gương mặt lạnh tanh, chẳng ân cần.
Đôi lúc tưởng gần, lại xa lắm.
Thỉnh thoảng tay nắm mà như buông.
Cô ấy là người mặc váy suông,
Là người anh thương, khiến em buồn.
Là người đến trước ngày em đến.
Là người có hết được cả anh.
Còn em thì chỉ có giầy xanh,
Và những mong manh chữ Nhân Tình.
Chờ đôi lần vui ngày anh ghé,
Để cởi hài đỏ, để bên anh
Em là cô gái mang hài đỏ
Anh là chàng trai mang giày xanh
Lắm lúc vu vơ e tự nhủ
Giày xanh - hài đỏ: Hợp không anh?
Lắm lúc vu vơ e tự hỏi
Không có váy suông, mình đã thành?
Giày xanh hài đỏ, rẽ mỗi hướng
Tất cả cũng chỉ tại váy suông
Váy Suông là người anh yêu nhất
Cớ sao anh lại nhận tình em?
Giày Xanh ơi! Hạnh phúc nhiều anh nhé..
Em sẽ đi vì em yêu quá nhiều
Hôm sao băng em đã từng ước nguyện
Váy Suông rồi sẽ về với anh
Ở nơi nào bóng anh vẫn trong em..
Là nơi tim em còn thổn thức..
Nhưng tim anh mãi là Váy Suông
Mãi mãi luôn luôn là cô ấy..
Có bao giờ anh nghĩ đến Hài Đỏ?
Những niềm vui nhỏ chóng phai tàn..
Em là cô gái mặc váy suông
Từ lâu không còn đếm vui buồn
Cùng anh đi qua bao hoạn nạn
Chẳng cần biết tay nắm hay buông
Là người chăm sóc đôi giày xanh
Mỗi bước anh đi được an lành
Tay gầy vun vén bao hạnh phúc
Bởi biết tình yêu rất mỏng manh
Anh ơi.. đâu đó.. đôi giày đỏ
Con đường thế thái lắm chông gai
Em đan tay gầy che bão tố
Nhóm lửa bình yên, ấm đường dài
Em là cô gái mặc váy suông
Từ lâu không còn đếm vui buồn..
Anh là chàng trai mang giày đen
Bỏ hết bon chen, chỉ yêu em
Bỏ những tuổi xanh đầy mơ mộng
Vượt ngàn tự trọng, để gần em
Em là cô gái mang hài đỏ,
Ăn nói nhỏ nhẹ sao dễ thương
Đôi lúc tưởng gần lại xa lắm
Thỉnh thoảng hờ hững không vấn vương
Anh thương em lắm giày đỏ ơi
Ở bên người ấy một góc trời
Ngóng theo hướng nắng, đôi khi đến
Rồi lại ra đi khuất màn đêm
Anh ở đây nhé, chờ bóng em
Một mình lủi thủi giày màu đen
Chỉ ngồi từ xa và tơ tưởng
Nhìn bóng giày xanh cạnh bóng em
Anh ấy là người mang giầy xanh
Là người em thương khiến anh buồn.
Là người đến trước ngày anh đến
Là người có hết được cả em
Còn anh thì chỉ có giày đen
Và những yêu thương lẫn men tình
Chờ đôi lần vui ngày em ghé,
Để cởi giày đen, để cạnh em.
Người ta là người mang hài đỏ,
Bỏ thế giới nhỏ, để yêu anh.
Bỏ hết tuổi xanh người con gái,
Vượt ngàn tự trọng, chỉ cần anh.
Em chẳng bao giờ mang hài đỏ,
Thế giới riêng góc nhỏ em cần,
Anh muốn ở gần, thì đứng lại,
Chứ em chẳng cần, chẳng theo anh.
Này người con trai mang giày xanh,
Em là con gái, tim mong manh,
Nên tình em mỏng, duyên em ngắn,
Chẳng đủ dài, mà chạy theo anh!
Sẽ có một ngày đôi hài đỏ
Bỏ ngỏ con đường vẫn quen đi
Bỏ lại giày xanh ngày sánh bước
Lướt trên sỏi đá đến thiên đường.
Ở đây ánh sáng buồn hiu hắt
Thiếu vắng màu xanh đến lạ lùng
Hi vọng màu xanh rồi dập tắt
Trắng xóa chỉ một màu nhớ nhung.
Hạnh phúc đâu chỉ là chiếm giữ
Hài đỏ cho đi bỗng nhẹ lòng
Để thôi mong nhớ, thôi hi vọng
Để giày xanh bước với váy suông bay.
Em chẳng phải hài đỏ của anh
Chàng trai giày xanh quá đa tình
Chỉ thương hài đỏ cô đơn quá
Viết lại đoạn kết được không anh..
Giày đỏ sẽ đến với giày đen
Đến bên ai đó, tấm chân tình..
Giày đỏ ân cần không giá lạnh
Bên cạnh giày đen bớt chênh vênh..
Còn anh sẽ về với váy suông
Về với cô gái mà anh thương
Đừng tìm hài đỏ giày xanh nhé..
Sẽ chẳng có ai phải tổn thương..
Diên Vỹ
Em là cô gái mang hài đỏ
Bỏ thế gi ới nhỏ để thương anh
Anh là chàng trai mang giày xanh
Chỉ thích màu xanh không thích đỏ
Em bỏ màu đỏ xỏ màu xanh
Hờ hững đôi câu anh chặn lối:
Tâm tính hài đỏ xỏ hài xanh
Đỏ vẫn là đỏ, xanh vẫn xanh
Năm đưa tháng qua, rôì tháng lại
Em không còn mang đôi hài đỏ
Cũng không còn ý xỏ hài xanh
Gặp nắng hài em màu trăng trắng
Gặp mưa u ám xám một màu
Nhưng chỉ là đôi hài em mang
Em biết anh giờ vẫn giày xanh
Đã trao tất cả cho hài đỏ
Nhưng cô gái ấy không phải em
Cô ấy cũng bỏ thế giới nhỏ
Nhưng không vì anh bỏ hài đỏ
Cô ấy không thích hài màu xanh
Nhưng yêu giày xanh anh hay mang
Anh là cả thế giới của cô ấy.
Chuyện xưa giờ là kỷ niệm nhỏ:
Cô gái từng mang đôi hài đỏ
Từng thương chàng trai mang giày xanh.
Bên biển vắng, chân trần cô gái bước
Bình minh rơi lấp lánh ngoài khơi
Tan mây đen, nắng hồng lại ửng
Phải duyên phải nợ mới bên nhau.
Xiao An
Em không phải cô gái mang hài đỏ
Bỏ thế giới nhỏ để yêu anh
Mà em chỉ có đôi giày xanh
Ngược gió mong manh tìm hạnh phúc
Anh là chàng trai biết đánh đàn
Ghita anh vác hát tặng ai
Chẳng thiết ngày mai chẳng nhìn lại
Trong lòng chỉ mãi có Váy Suông
Phạm Linh
Em là cô gái mang hài đỏ
Bỏ cả cuộc sống để bên anh
Tại sao anh không chấp nhận tấm chân thành?
Để cho yêu thương trôi vụt nhanh?
Anh là chàng trai đi giày nâu
Đêm đêm chìm trong nỗi ưu sầu
Chỉ vì thương nhớ người con gái
Được anh trìu mến gọi tên: "Nàng váy xanh!"
Cô ấy là người mặc váy xanh
Là người khiến anh giấc chẳng lành
Là người chẳng thấy giày nâu ấy!
Thẫn thờ ngồi nhớ nơi này đây!
Vậy tại sao đêm đêm em lại khóc trong nỗi nhớ?
Mộng mơ về một hạnh phúc mãi xa mờ
Sưu tầm
Em không phải cô gái mang hài đỏ.
Bỏ cả thế giới nhỏ để bên anh.
Cũng không phải cô gái mang giày xanh.
Lanh chanh đi tìm hạnh phúc.
Em chỉ là cô gái mặc áo trắng.
Ngược đường ngược nắng để yêu anh!

Tác giả: Gia Đoàn
Em là cô gái mang hài đỏ,
Bỏ thế giới nhỏ, để yêu anh.
Bỏ hết tuổi xanh người con gái,
Vượt ngàn tự trọng, chỉ cần anh.
Anh là chàng trai mang giầy xanh,
Gương mặt lạnh tanh, chẳng ân cần.
Đôi lúc tưởng gần, lại xa lắm.
Thỉnh thoảng tay nắm mà như buông.
Cô ấy là người mặc váy suông,
Là người anh thương, khiến em buồn.
Là người đến trước ngày em đến.
Là người có hết được cả anh.
Còn em thì chỉ có giầy xanh,
Và những mong manh chữ Nhân Tình.
Chờ đôi lần vui ngày anh ghé,
Để cởi hài đỏ, để bên anh.
Sưu tầm
Em là cô gái mang hài đỏ,
Bỏ thế giới nhỏ, để yêu anh.
Bỏ hết tuổi xanh người con gái,
Vượt ngàn tự trọng, chỉ cần anh.
Anh là chàng trai mang giầy xanh,
Gương mặt lạnh tanh, chẳng ân cần.
Đôi lúc tưởng gần, lại xa lắm.
Thỉnh thoảng tay nắm mà như buông.
Cô ấy là người mặc váy suông,
Là người anh thương, khiến em buồn.
Là người đến trước ngày em đến.
Là người có hết được cả anh.
Còn em thì chỉ có giầy xanh,
Và những mong manh chữ Nhân Tình.
Chờ đôi lần vui ngày anh ghé,
Để cởi hài đỏ, để bên anh
Em là cô gái mang hài đỏ
Anh là chàng trai mang giày xanh
Lắm lúc vu vơ e tự nhủ
Giày xanh - hài đỏ: Hợp không anh?
Lắm lúc vu vơ e tự hỏi
Không có váy suông, mình đã thành?
Giày xanh hài đỏ, rẽ mỗi hướng
Tất cả cũng chỉ tại váy suông
Váy Suông là người anh yêu nhất
Cớ sao anh lại nhận tình em?
Giày Xanh ơi! Hạnh phúc nhiều anh nhé..
Em sẽ đi vì em yêu quá nhiều
Hôm sao băng em đã từng ước nguyện
Váy Suông rồi sẽ về với anh
Ở nơi nào bóng anh vẫn trong em..
Là nơi tim em còn thổn thức..
Nhưng tim anh mãi là Váy Suông
Mãi mãi luôn luôn là cô ấy..
Có bao giờ anh nghĩ đến Hài Đỏ?
Những niềm vui nhỏ chóng phai tàn..
Em là cô gái mặc váy suông
Từ lâu không còn đếm vui buồn
Cùng anh đi qua bao hoạn nạn
Chẳng cần biết tay nắm hay buông
Là người chăm sóc đôi giày xanh
Mỗi bước anh đi được an lành
Tay gầy vun vén bao hạnh phúc
Bởi biết tình yêu rất mỏng manh
Anh ơi.. đâu đó.. đôi giày đỏ
Con đường thế thái lắm chông gai
Em đan tay gầy che bão tố
Nhóm lửa bình yên, ấm đường dài
Em là cô gái mặc váy suông
Từ lâu không còn đếm vui buồn..
Anh là chàng trai mang giày đen
Bỏ hết bon chen, chỉ yêu em
Bỏ những tuổi xanh đầy mơ mộng
Vượt ngàn tự trọng, để gần em
Em là cô gái mang hài đỏ,
Ăn nói nhỏ nhẹ sao dễ thương
Đôi lúc tưởng gần lại xa lắm
Thỉnh thoảng hờ hững không vấn vương
Anh thương em lắm giày đỏ ơi
Ở bên người ấy một góc trời
Ngóng theo hướng nắng, đôi khi đến
Rồi lại ra đi khuất màn đêm
Anh ở đây nhé, chờ bóng em
Một mình lủi thủi giày màu đen
Chỉ ngồi từ xa và tơ tưởng
Nhìn bóng giày xanh cạnh bóng em
Anh ấy là người mang giầy xanh
Là người em thương khiến anh buồn.
Là người đến trước ngày anh đến
Là người có hết được cả em
Còn anh thì chỉ có giày đen
Và những yêu thương lẫn men tình
Chờ đôi lần vui ngày em ghé,
Để cởi giày đen, để cạnh em.
Người ta là người mang hài đỏ,
Bỏ thế giới nhỏ, để yêu anh.
Bỏ hết tuổi xanh người con gái,
Vượt ngàn tự trọng, chỉ cần anh.
Em chẳng bao giờ mang hài đỏ,
Thế giới riêng góc nhỏ em cần,
Anh muốn ở gần, thì đứng lại,
Chứ em chẳng cần, chẳng theo anh.
Này người con trai mang giày xanh,
Em là con gái, tim mong manh,
Nên tình em mỏng, duyên em ngắn,
Chẳng đủ dài, mà chạy theo anh!
Sẽ có một ngày đôi hài đỏ
Bỏ ngỏ con đường vẫn quen đi
Bỏ lại giày xanh ngày sánh bước
Lướt trên sỏi đá đến thiên đường.
Ở đây ánh sáng buồn hiu hắt
Thiếu vắng màu xanh đến lạ lùng
Hi vọng màu xanh rồi dập tắt
Trắng xóa chỉ một màu nhớ nhung.
Hạnh phúc đâu chỉ là chiếm giữ
Hài đỏ cho đi bỗng nhẹ lòng
Để thôi mong nhớ, thôi hi vọng
Để giày xanh bước với váy suông bay.
Em chẳng phải hài đỏ của anh
Chàng trai giày xanh quá đa tình
Chỉ thương hài đỏ cô đơn quá
Viết lại đoạn kết được không anh..
Giày đỏ sẽ đến với giày đen
Đến bên ai đó, tấm chân tình..
Giày đỏ ân cần không giá lạnh
Bên cạnh giày đen bớt chênh vênh..
Còn anh sẽ về với váy suông
Về với cô gái mà anh thương
Đừng tìm hài đỏ giày xanh nhé..
Sẽ chẳng có ai phải tổn thương..
Diên Vỹ
Em là cô gái mang hài đỏ
Bỏ thế gi ới nhỏ để thương anh
Anh là chàng trai mang giày xanh
Chỉ thích màu xanh không thích đỏ
Em bỏ màu đỏ xỏ màu xanh
Hờ hững đôi câu anh chặn lối:
Tâm tính hài đỏ xỏ hài xanh
Đỏ vẫn là đỏ, xanh vẫn xanh
Năm đưa tháng qua, rôì tháng lại
Em không còn mang đôi hài đỏ
Cũng không còn ý xỏ hài xanh
Gặp nắng hài em màu trăng trắng
Gặp mưa u ám xám một màu
Nhưng chỉ là đôi hài em mang
Em biết anh giờ vẫn giày xanh
Đã trao tất cả cho hài đỏ
Nhưng cô gái ấy không phải em
Cô ấy cũng bỏ thế giới nhỏ
Nhưng không vì anh bỏ hài đỏ
Cô ấy không thích hài màu xanh
Nhưng yêu giày xanh anh hay mang
Anh là cả thế giới của cô ấy.
Chuyện xưa giờ là kỷ niệm nhỏ:
Cô gái từng mang đôi hài đỏ
Từng thương chàng trai mang giày xanh.
Bên biển vắng, chân trần cô gái bước
Bình minh rơi lấp lánh ngoài khơi
Tan mây đen, nắng hồng lại ửng
Phải duyên phải nợ mới bên nhau.
Xiao An
Em không phải cô gái mang hài đỏ
Bỏ thế giới nhỏ để yêu anh
Mà em chỉ có đôi giày xanh
Ngược gió mong manh tìm hạnh phúc
Anh là chàng trai biết đánh đàn
Ghita anh vác hát tặng ai
Chẳng thiết ngày mai chẳng nhìn lại
Trong lòng chỉ mãi có Váy Suông
Phạm Linh
Em là cô gái mang hài đỏ
Bỏ cả cuộc sống để bên anh
Tại sao anh không chấp nhận tấm chân thành?
Để cho yêu thương trôi vụt nhanh?
Anh là chàng trai đi giày nâu
Đêm đêm chìm trong nỗi ưu sầu
Chỉ vì thương nhớ người con gái
Được anh trìu mến gọi tên: "Nàng váy xanh!"
Cô ấy là người mặc váy xanh
Là người khiến anh giấc chẳng lành
Là người chẳng thấy giày nâu ấy!
Thẫn thờ ngồi nhớ nơi này đây!
Vậy tại sao đêm đêm em lại khóc trong nỗi nhớ?
Mộng mơ về một hạnh phúc mãi xa mờ
Sưu tầm
Em không phải cô gái mang hài đỏ.
Bỏ cả thế giới nhỏ để bên anh.
Cũng không phải cô gái mang giày xanh.
Lanh chanh đi tìm hạnh phúc.
Em chỉ là cô gái mặc áo trắng.
Ngược đường ngược nắng để yêu anh!

Last edited by a moderator: