Hài đỏ Tác giả: Linh Tiểu Thư Em là cô gái mang hài đỏ Dành trọn thanh xuân để yêu anh Bỏ mặc thế giới ở sau lưng Không chút hoài nghi không trách móc Dẫu biết đơn phương là đau khổ Hồng nhan bạc phận trách chi ai Lặng lẽ phía sau một chàng trai Âm thầm theo dõi mọi nẻo đường Vẫn biết tình trường đầy thử thách Thôi thì em chọn thử thách mình Không là tình yêu ta là tri kỉ Miễn sao có thể được gần anh Nỗi sợ lớn nhất của kẻ đa tình Là người ấy rời xa và biến mất Em luôn chọn im lặng để quan sát Vì em hiểu anh chỉ có cô ấy Bóng hình đã lưu giữ trái tim anh.
Có lẽ em là con ngốc Một con ngốc không biết giới hạn Nhưng lẽ nào anh không biết Ngốc vì yêu anh Một ngày bất chợt ta gặp nhau Ngay từ khoảnh khắc ấy Trái tim đã lỡ nhịp Em nhận ra tình yêu thật ngọt ngào Như ly cà phê sữa thơm nồng Nhưng ánh mắt em chợt buồn Bởi vị ngọt của nó không dành cho em Hy vọng bao nhiêu thất vọng bấy nhiêu Ở bên anh bình yên lắm Bình yên đến xé lòng Ngậm ngùi nghe anh nhắc về cô ấy Lòng chợt bâng khuâng cay đắng Cứ theo đuổi thứ không thuộc về mình Nhưng em biết làm sao Em mặc kệ anh có quan tâm không Hãy để em yêu anh một đời thôi Một đời, một kiếp, một tình yêu.
Anh là chàng trai mặc áo xanh Khuôn mặt lạnh tanh không cảm xúc Quá khứ xa rồi anh vẫn giữ Để có thể níu giữ cô ấy lại Ngay cả trong tiềm thức hay giấc mơ Vẫn ở đó chờ đợi người con gái anh thương Thế giới có ra sao anh chẳng màng Vẫn kỉ niệm đó, vẫn người ấy Anh kể rất nhiều chuyện Nhưng chỉ toàn là cô ấy Anh ích kỉ vì lòng thủy chung Cứ sống mãi với quá khứ Chẳng quan tâm, chẳng đoái hoài
Cô ấy là nữ hoàng ngự trị trái tim anh Khoác trên mình chiếc váy trắng tinh khôi Dù cô ấy đi đâu anh vẫn hướng đến Cô gái ấy làm anh thổn thức đêm ngày Có hay chăng anh là một kẻ khờ Cô ấy bỏ đi không rõ lí do Anh mặc kệ không hề oán than Bất tận không gian và thời gian Anh vẫn nơi đó chờ cô ấy Trong lòng ấp ủ bao nhung nhớ Có lẽ ngày cô ấy trở lại Anh sẽ mảy may nở nụ cười Cuộc sống thiếu vắng người ấy Như thế gian sụp đổ tự bao giờ Cô ấy là cả thế giới còn em là gì Em hiểu mà không có vị trí dành cho em Em mãi mãi là kẻ đến sau Cứ níu kéo hay chờ đợi Ta không thuộc về nhau Tất cả là vô hình Chẳng ai đủ kiên nhẫn Chờ đợi chuyện viển vông Mệt rồi hãy dừng chân Câu chuyện không hồi kết Thôi thì em cất bước Lòng cầu anh hạnh phúc Em sống ôm mộng tưởng Cô đơn chỉ thế thôi!
Vì anh mà rơi lệ Nỗi buồn sớm chiều hôm Chọn nhất kiến chung tình Ôm hy vọng để rồi tự ảo tưởng Người ta vẫn thường nói Đừng ảo tưởng vị trí của mình Bây giờ em mới thấu Anh sẽ không để ý Người ở bên cạnh anh Ngỡ là gần nhưng lại xa Trái tim này lạnh rồi Chờ ngày anh sưởi ấm Ôm hy vọng rồi cũng đến ngày buông Bên anh không hạnh phúc Vậy chờ mong làm gì Để khi em rời đi Anh mới thấy trống vắng Tìm kiếm trong vô vọng..
Quán cà phê anh lặng lẽ lui tới Trong 7 tỉ người giữa dòng đời tấp nập Tìm em, chờ ngày được gặp em Muốn nói với e bao tâm sự Lòng chan chứa bối rối những tin yêu Khi nhận ra thì đã quá xa vời Giữa chúng ta chỉ còn lại kỉ niệm Chợt thấy bồi hồi mất mát cứ ùa về Anh ngốc hay em ngốc Vô tình lạc mất nhau Nhớ em của ngày xưa Cô gái cao thượng ấy Đời này anh nợ em Mong có thể bù đắp Những tháng ngày thanh xuân Hoài phí trong vô vọng Ngược lại dòng thời gian Có thể quay trở lại Giá như lúc đó không vô tình Người cũng chẳng vô tâm Để lại anh nơi đây Cô đơn giữa trần thế Tương tư nàng váy trắng Chàng trai đôi giày xanh Chẳng còn hay biết đến Có một người thầm thương Hài đỏ sao mà thân thương quá Thôi thì lỡ duyên từ đây