Chương 20
hôm nay sinh nhật chị, mới sáng sớm Tuấn nhận được tin nhắn của chị hôm nay không phải đưa chị đi làm, nay chị nghỉ. Đành vậy, sinh nhật chị nó muốn ở bên cạnh chị nhưng hôm nay chắc chẳng gặp được chị rồi vì nó thừa hiểu bạn bè của chị là tầng lớp nào. Nó cũng không muốn mình làm trò cười cho người khác nên biết ý không đòi hỏi muốn đi cùng chị nữa. Từ sáng đến tối không hề có cuộc gọi nào từ chị, bên ngoài vẫn tỏ ra bình thường như những ngày khác nhưng không còn chị đi cấm địa cùng, cũng không chí chóe bày trò phá luyện công bị người ta đuổi đánh cùng chị nữa. Trong lòng Tuấn buồn lắm nhưng biết sao được, hoàn cảnh nó không cho phép. Tắt máy tính lên giường cố ru mình ngủ nhưng hình bóng chị cứ lởn vởn trong đầu nó. Nó nhận ra mình chưa phải là điều gì đó quan trọng để chị phải bận tâm quá nhiều. Nằm mãi không ngủ được, lại bật máy lên cày. Đồng hồ vẫn quay, nó vẫn ngồi đó, cảm giác cô độc len lỏi sâu vào tâm can qua những làn khói thuốc đang thấm sâu vào phổi. Không biết chị đang làm gì, Tuấn thấy nhớ chị. Cầm điện thoại lên định gọi rồi lại thôi, chắc tầm này chị đang vui vẻ bên bạn bè gia đình. Từ trước đến giờ toàn là chị bước vào cuộc đời nó chứ chưa một lần nào nó đặt chân vào thế giới của chị.
Tại quán bar AAA.
"Nhân ngày sinh nhật của An, mình có đôi lời muốn nói với An cũng như tất cả mọi người. Mong mọi người ủng hộ". Sau những tiếng ồn ào đang dần im lặng lại, Dương tiếp tục.
"Mình và An quen nhau cũng đã lâu rồi, nhân dịp này anh có điều muốn nói với em. An à, em cũng biết tình cảm anh dành cho em là gì, chờ đợi em mấy năm nay chắc không định để anh bơ vơ mãi đấy chứ, em xem kìa bạn bè ai cũng có đôi có cặp hết rồi mà anh vẫn đang chờ em gật đầu đồng ý. Làm bạn gái anh nhé." Nói xong câu đó, Dương lấy chiếc nhẫn đắt đỏ tuyệt đẹp ra trước mặt An.
Xung quanh bạn bè đang hò reo đồng thanh "nhận đi, nhận đi" làm cô bối rối. Từ chối thì không tiện, mà nhận cũng không xong.
"Không sao, em chưa đồng ý thì cứ coi như là một món quà sinh nhật bình thường thôi. Các bạn ạ, Dương tôi lại phải tiếp tục chờ nữa rồi." Thấy sự bối rối của cô, gương mặt Dương hơi sựng lại nhưng ngay lập tức lấy lại vẻ tự nhiên.
Dứt lời, đám đông lại lần nữa ồn ào sôi nổi. Dương tiến sát lại gần an, nói nhỏ vào tai cô: "Để anh đeo giúp em."
Cho tay ra đằng sau, An rút vội chiếc nhẫn Tuấn tặng cô đêm qua cho vào túi, Cô không muốn Dương nhìn thấy chiếc nhẫn rẻ tiền này. Tiếng hò reo chúc tụng càng thêm náo nhiệt hơn khi chiếc nhẫn sang trọng của Dương đã nằm gọn trên tay An. Thấy thành ý của Dương, An hơi áy náy kéo anh ra khỏi quán với tiếng nhạc xập xình chát chúa lại đằng sau.
"Anh bị hâm à, vừa rồi làm em ngại chết đi được. Yêu đương gì toàn vớ vẩn." An bực tức trách móc.
"Anh yêu em mà, sao cứ mãi trốn tránh tình cảm của anh hả An." Dương nắm lấy tay cô, nhìn cô với ánh mắt ngập tràn hy vọng.
"Đừng làm vậy, anh thừa biết tính em, điều gì em không muốn thì đừng có ép." Rút tay ra khỏi tay Dương, cô nói.
"Thế còn thằng nhà quê kia chắc là điều em muốn hả. Chơi với nó anh không nói gì, em cưới nó trong game anh cũng không cản vì đó chỉ là game, nhưng em xem lại đi, dạo gần đây còn đưa đón nhau đi làm. Em coi anh là không khí à." Dương thất vọng, ánh mắt nhìn cô tràn ngập sự trách móc.
"Kệ em. Em thích thế đấy, anh chưa phải người yêu em mà em phải để ý những gì mình làm. Anh đi về đi." An để mặc hắn quay gót bước vào trong mặc kệ Dương đang cố gọi tên cô để nói thêm điều gì nữa.
Vào đến nơi, cô cũng không còn tâm trạng bay nhảy nữa, thông báo với mọi người kết thúc bữa tiệc sinh nhật tại đây, cảm ơn tất cả mọi người đã đến dự chung vui cùng mình. Ra cửa tiễn từng người với lời cảm ơn, lời chúc đầy khách sáo xong cô tu một hơi hết cả cốc rượu đắng ngắt nơi cổ họng. Ban nãy Dương nhắc đến Tuấn làm cô chợt nhớ ra từ sáng đến giờ sau lời nhắn của cô Tuấn không hề xuất hiện hay gọi điện chúc mừng. Hôm nay sinh nhật cô cơ mà, tại sao nó lại im ỉm nguyên ngày không nói gì. Lấy điện thoại ra nhìn đã gần 2 giờ sáng, cô mệt mỏi nằm tựa lưng ra ghế. Bữa tiệc rượu làm cô hơi chuếnh choáng. Tầm này cũng không thể lái xe về được rồi, cô lại nhớ đến gã xe ôm chuyên chở mình đi làm, không biết Tuấn còn thức không, cầm điện thoại lên nhắn tin cho Tuấn.
"Alo, còn thức không Tuấn ơi."
"Em đây. Chưa đi ngủ à chị."
Sau tin nhắn đó, cô liền gọi lại luôn.
"Có chuyện gì mà gọi em muộn thế chị." Tuấn trả lời
"Đến đón chị với." An lí nhí với giọng ngà ngà say qua điện thoại.
"Chị say đấy à, uống cho lắm vào. Nhắn tin địa chỉ em qua luôn."
Nhắn nốt cho Tuấn cái địa chỉ, dặn dò nhân viên lát nữa có bạn đến tìm xong cô lại tựa lưng ra ghế, men rượu trong bữa tiệc vừa rồi bây giờ mới ngấm vào từng tế bào não khiến cô thiếp dần đi. Trong lúc mơ màng cô đã quên mất rằng trên tay cô đang đeo không phải nhẫn do Tuấn tặng.
Không biết thiếp đi được bao lâu, giọng nói quen thuộc của Tuấn vang lên bên tai cô
"Chị, chị ơi, về thôi. Em Tuấn đây." Thấy An nằm tựa ra ghế, Tuấn cố gọi cô dậy.
"Tuấn à, uống với chị vài ly đã." Giọng An lè nhè.
"Khổ. Say khướt thế này nữa. Vui cho lắm vào rồi giờ báo hại em." Tuấn càu nhàu.
"Sao? Làm khổ em hả, không thích thì về đi, chị không cần. Bỏ tay ra." An gạt phắc tay của tuấn đang cố gắng đỡ mình dậy. Câu nói của Tuấn khiến cô khó chịu. Cô tự hỏi tại sao lại phải gọi nó ra đây làm gì để thấy cô trong tình trạng say khướt như thế này. Trong lúc không kiểm soát nổi bản thân mà cô đã gọi Tuấn theo thói quen gần đây hễ muốn đi đâu thì sẽ gọi cho Tuấn mà thôi. Loạng choạng đứng dậy, cô ngã vào vòng tay Tuấn. Cánh tay làm nông rắn chắc cho cô cảm giác yên tâm, hơi ấm đã từng che chắn cho cô vào hôm mưa phùn gió bấc hiện về. Không cựa quậy nữa, An để mặc Tuấn dìu mình ra xe. Ngồi sau chiếc xe máy cà tàng, An dần tỉnh táo lại nhờ những cơn gió mát lạnh của trời đêm đang phả vào mặt mình. Cô chợt nhận ra mình đang ôm eo Tuấn nhưng mặc kệ, tầm này không ôm chắc ngã ngửa. Một tay Tuấn lái xe, một tay giữ cho cô khỏi ngã, Tuấn vẫn đang thao thao bất tuyệt nói gì cô cũng nghe không rõ nữa. Áp mặt vào tấm lưng của Tuấn, An dụi dụi tìm tư thế thoải mái để dựa cũng là lúc Tuấn im bặt không lải nhải thêm câu nào.
Tại quán bar AAA.
"Nhân ngày sinh nhật của An, mình có đôi lời muốn nói với An cũng như tất cả mọi người. Mong mọi người ủng hộ". Sau những tiếng ồn ào đang dần im lặng lại, Dương tiếp tục.
"Mình và An quen nhau cũng đã lâu rồi, nhân dịp này anh có điều muốn nói với em. An à, em cũng biết tình cảm anh dành cho em là gì, chờ đợi em mấy năm nay chắc không định để anh bơ vơ mãi đấy chứ, em xem kìa bạn bè ai cũng có đôi có cặp hết rồi mà anh vẫn đang chờ em gật đầu đồng ý. Làm bạn gái anh nhé." Nói xong câu đó, Dương lấy chiếc nhẫn đắt đỏ tuyệt đẹp ra trước mặt An.
Xung quanh bạn bè đang hò reo đồng thanh "nhận đi, nhận đi" làm cô bối rối. Từ chối thì không tiện, mà nhận cũng không xong.
"Không sao, em chưa đồng ý thì cứ coi như là một món quà sinh nhật bình thường thôi. Các bạn ạ, Dương tôi lại phải tiếp tục chờ nữa rồi." Thấy sự bối rối của cô, gương mặt Dương hơi sựng lại nhưng ngay lập tức lấy lại vẻ tự nhiên.
Dứt lời, đám đông lại lần nữa ồn ào sôi nổi. Dương tiến sát lại gần an, nói nhỏ vào tai cô: "Để anh đeo giúp em."
Cho tay ra đằng sau, An rút vội chiếc nhẫn Tuấn tặng cô đêm qua cho vào túi, Cô không muốn Dương nhìn thấy chiếc nhẫn rẻ tiền này. Tiếng hò reo chúc tụng càng thêm náo nhiệt hơn khi chiếc nhẫn sang trọng của Dương đã nằm gọn trên tay An. Thấy thành ý của Dương, An hơi áy náy kéo anh ra khỏi quán với tiếng nhạc xập xình chát chúa lại đằng sau.
"Anh bị hâm à, vừa rồi làm em ngại chết đi được. Yêu đương gì toàn vớ vẩn." An bực tức trách móc.
"Anh yêu em mà, sao cứ mãi trốn tránh tình cảm của anh hả An." Dương nắm lấy tay cô, nhìn cô với ánh mắt ngập tràn hy vọng.
"Đừng làm vậy, anh thừa biết tính em, điều gì em không muốn thì đừng có ép." Rút tay ra khỏi tay Dương, cô nói.
"Thế còn thằng nhà quê kia chắc là điều em muốn hả. Chơi với nó anh không nói gì, em cưới nó trong game anh cũng không cản vì đó chỉ là game, nhưng em xem lại đi, dạo gần đây còn đưa đón nhau đi làm. Em coi anh là không khí à." Dương thất vọng, ánh mắt nhìn cô tràn ngập sự trách móc.
"Kệ em. Em thích thế đấy, anh chưa phải người yêu em mà em phải để ý những gì mình làm. Anh đi về đi." An để mặc hắn quay gót bước vào trong mặc kệ Dương đang cố gọi tên cô để nói thêm điều gì nữa.
Vào đến nơi, cô cũng không còn tâm trạng bay nhảy nữa, thông báo với mọi người kết thúc bữa tiệc sinh nhật tại đây, cảm ơn tất cả mọi người đã đến dự chung vui cùng mình. Ra cửa tiễn từng người với lời cảm ơn, lời chúc đầy khách sáo xong cô tu một hơi hết cả cốc rượu đắng ngắt nơi cổ họng. Ban nãy Dương nhắc đến Tuấn làm cô chợt nhớ ra từ sáng đến giờ sau lời nhắn của cô Tuấn không hề xuất hiện hay gọi điện chúc mừng. Hôm nay sinh nhật cô cơ mà, tại sao nó lại im ỉm nguyên ngày không nói gì. Lấy điện thoại ra nhìn đã gần 2 giờ sáng, cô mệt mỏi nằm tựa lưng ra ghế. Bữa tiệc rượu làm cô hơi chuếnh choáng. Tầm này cũng không thể lái xe về được rồi, cô lại nhớ đến gã xe ôm chuyên chở mình đi làm, không biết Tuấn còn thức không, cầm điện thoại lên nhắn tin cho Tuấn.
"Alo, còn thức không Tuấn ơi."
"Em đây. Chưa đi ngủ à chị."
Sau tin nhắn đó, cô liền gọi lại luôn.
"Có chuyện gì mà gọi em muộn thế chị." Tuấn trả lời
"Đến đón chị với." An lí nhí với giọng ngà ngà say qua điện thoại.
"Chị say đấy à, uống cho lắm vào. Nhắn tin địa chỉ em qua luôn."
Nhắn nốt cho Tuấn cái địa chỉ, dặn dò nhân viên lát nữa có bạn đến tìm xong cô lại tựa lưng ra ghế, men rượu trong bữa tiệc vừa rồi bây giờ mới ngấm vào từng tế bào não khiến cô thiếp dần đi. Trong lúc mơ màng cô đã quên mất rằng trên tay cô đang đeo không phải nhẫn do Tuấn tặng.
Không biết thiếp đi được bao lâu, giọng nói quen thuộc của Tuấn vang lên bên tai cô
"Chị, chị ơi, về thôi. Em Tuấn đây." Thấy An nằm tựa ra ghế, Tuấn cố gọi cô dậy.
"Tuấn à, uống với chị vài ly đã." Giọng An lè nhè.
"Khổ. Say khướt thế này nữa. Vui cho lắm vào rồi giờ báo hại em." Tuấn càu nhàu.
"Sao? Làm khổ em hả, không thích thì về đi, chị không cần. Bỏ tay ra." An gạt phắc tay của tuấn đang cố gắng đỡ mình dậy. Câu nói của Tuấn khiến cô khó chịu. Cô tự hỏi tại sao lại phải gọi nó ra đây làm gì để thấy cô trong tình trạng say khướt như thế này. Trong lúc không kiểm soát nổi bản thân mà cô đã gọi Tuấn theo thói quen gần đây hễ muốn đi đâu thì sẽ gọi cho Tuấn mà thôi. Loạng choạng đứng dậy, cô ngã vào vòng tay Tuấn. Cánh tay làm nông rắn chắc cho cô cảm giác yên tâm, hơi ấm đã từng che chắn cho cô vào hôm mưa phùn gió bấc hiện về. Không cựa quậy nữa, An để mặc Tuấn dìu mình ra xe. Ngồi sau chiếc xe máy cà tàng, An dần tỉnh táo lại nhờ những cơn gió mát lạnh của trời đêm đang phả vào mặt mình. Cô chợt nhận ra mình đang ôm eo Tuấn nhưng mặc kệ, tầm này không ôm chắc ngã ngửa. Một tay Tuấn lái xe, một tay giữ cho cô khỏi ngã, Tuấn vẫn đang thao thao bất tuyệt nói gì cô cũng nghe không rõ nữa. Áp mặt vào tấm lưng của Tuấn, An dụi dụi tìm tư thế thoải mái để dựa cũng là lúc Tuấn im bặt không lải nhải thêm câu nào.