

**Hà Nam Vạn Giới Truyền Kỳ**
*Tác giả: Cường Ngáo*
**Chương 1: Khởi Đầu Từ Thôn Tiên Khoán**
Trời vừa hửng sáng, thôn Tiên Khoán chìm trong màn sương mỏng. Tiểu Cường, một cậu bé mười bốn tuổi, mái tóc rối bù, đang lom khom nhặt củi bên rìa rừng. Ánh mắt cậu vừa kiên cường vừa mơ màng, lướt qua cánh đồng lúa ẩm ướt, những mái nhà tranh xập xệ, và tiếng gà gáy lẻ loi vọng lại từ xa.
"Cường! Về ăn sáng đi con!" Giọng mẹ cậu vang lên từ căn nhà tranh nhỏ cuối thôn.
Cậu ngoái đầu nhìn, khẽ mỉm cười: "Vâng, mẹ đợi con một lát!"
Trong lòng Tiểu Cường, hôm nay là ngày đặc biệt. Trên cổ cậu, sợi dây da treo đồng xu đen mà cha để lại – vật gia truyền từng được nói là tín vật để gia nhập một môn phái nhỏ gần đó. Với cậu, nó là hy vọng thoát khỏi cuộc sống nghèo khổ, chấm dứt những ngày bị bọn côn đồ trong thôn ức hiếp.
Sau bữa sáng, Tiểu Cường lặng lẽ xếp quần áo cũ kỹ vào túi vải. Mẹ cậu đứng bên, đôi mắt đỏ hoe: "Đi cẩn thận nhé con.. Nhớ về thăm mẹ." Cha cậu mất từ lâu, mẹ một mình nuôi cậu lớn lên, gom góp từng đồng để cậu có cơ hội đổi đời.
Khi cậu bước ra khỏi nhà, ba tên côn đồ quen mặt chặn đường. "Ê, thằng nhóc, nghe nói mày sắp đi nhập môn phái hả? Có tiền không chia đàn anh một ít?" Tên đầu trọc cười khẩy, tay vung gậy gỗ.
Tiểu Cường siết chặt nắm đấm: "Ta chẳng có gì cho các ngươi!"
"Ồ? Thái độ lắm nhỉ?" Tên thứ hai vung tay, đẩy cậu ngã nhào xuống đất. "Dạy nó một bài học!"
Ngay khi bọn chúng xông vào, cậu rút bùa hộ mệnh cha để lại, miệng lẩm nhẩm niệm chú. Một tia sáng nhỏ lóe lên, khiến bọn côn đồ giật mình, chần chừ.
"Chạy thôi!" Cậu bật dậy, lao ra khỏi con đường đất, cắm đầu chạy lên sườn núi. Phía sau, tiếng chửi rủa vang lên: "Lần sau tao bắt được, mày chết chắc!"
Trên sườn núi, cậu thở hồng hộc, ôm ngực: "Mình phải mạnh lên.. Không thể mãi yếu đuối như thế này." Trời đã ngả chiều, bóng núi đổ dài xuống thôn làng.
Cậu dừng chân bên bờ suối, vốc nước rửa mặt. Từ sau lưng, một tiếng cười nhẹ vang lên: "Ngươi là Tiểu Cường phải không?" Một thiếu nữ xuất hiện, tóc ngắn, ánh mắt lanh lợi – Lâm Nhi.
Sau vài câu trò chuyện, cậu nhận ra Lâm Nhi cũng muốn rời khỏi nơi này, đi tìm cơ hội tại Vân Tâm Môn. Cả hai nhanh chóng trở thành bạn đồng hành, cùng nhau vượt qua đêm tối đầu tiên trên con đường dài, trong tiếng côn trùng rả rích và ánh trăng lấp lánh trên đỉnh núi.
Trong lòng Tiểu Cường, một ngọn lửa nhỏ bắt đầu cháy bùng: Không chỉ vì giấc mơ của bản thân, mà còn vì lời hứa thầm lặng – bảo vệ người đồng hành mới, bảo vệ tất cả những gì cậu yêu quý.
*Tác giả: Cường Ngáo*
**Chương 1: Khởi Đầu Từ Thôn Tiên Khoán**
Trời vừa hửng sáng, thôn Tiên Khoán chìm trong màn sương mỏng. Tiểu Cường, một cậu bé mười bốn tuổi, mái tóc rối bù, đang lom khom nhặt củi bên rìa rừng. Ánh mắt cậu vừa kiên cường vừa mơ màng, lướt qua cánh đồng lúa ẩm ướt, những mái nhà tranh xập xệ, và tiếng gà gáy lẻ loi vọng lại từ xa.
"Cường! Về ăn sáng đi con!" Giọng mẹ cậu vang lên từ căn nhà tranh nhỏ cuối thôn.
Cậu ngoái đầu nhìn, khẽ mỉm cười: "Vâng, mẹ đợi con một lát!"
Trong lòng Tiểu Cường, hôm nay là ngày đặc biệt. Trên cổ cậu, sợi dây da treo đồng xu đen mà cha để lại – vật gia truyền từng được nói là tín vật để gia nhập một môn phái nhỏ gần đó. Với cậu, nó là hy vọng thoát khỏi cuộc sống nghèo khổ, chấm dứt những ngày bị bọn côn đồ trong thôn ức hiếp.
Sau bữa sáng, Tiểu Cường lặng lẽ xếp quần áo cũ kỹ vào túi vải. Mẹ cậu đứng bên, đôi mắt đỏ hoe: "Đi cẩn thận nhé con.. Nhớ về thăm mẹ." Cha cậu mất từ lâu, mẹ một mình nuôi cậu lớn lên, gom góp từng đồng để cậu có cơ hội đổi đời.
Khi cậu bước ra khỏi nhà, ba tên côn đồ quen mặt chặn đường. "Ê, thằng nhóc, nghe nói mày sắp đi nhập môn phái hả? Có tiền không chia đàn anh một ít?" Tên đầu trọc cười khẩy, tay vung gậy gỗ.
Tiểu Cường siết chặt nắm đấm: "Ta chẳng có gì cho các ngươi!"
"Ồ? Thái độ lắm nhỉ?" Tên thứ hai vung tay, đẩy cậu ngã nhào xuống đất. "Dạy nó một bài học!"
Ngay khi bọn chúng xông vào, cậu rút bùa hộ mệnh cha để lại, miệng lẩm nhẩm niệm chú. Một tia sáng nhỏ lóe lên, khiến bọn côn đồ giật mình, chần chừ.
"Chạy thôi!" Cậu bật dậy, lao ra khỏi con đường đất, cắm đầu chạy lên sườn núi. Phía sau, tiếng chửi rủa vang lên: "Lần sau tao bắt được, mày chết chắc!"
Trên sườn núi, cậu thở hồng hộc, ôm ngực: "Mình phải mạnh lên.. Không thể mãi yếu đuối như thế này." Trời đã ngả chiều, bóng núi đổ dài xuống thôn làng.
Cậu dừng chân bên bờ suối, vốc nước rửa mặt. Từ sau lưng, một tiếng cười nhẹ vang lên: "Ngươi là Tiểu Cường phải không?" Một thiếu nữ xuất hiện, tóc ngắn, ánh mắt lanh lợi – Lâm Nhi.
Sau vài câu trò chuyện, cậu nhận ra Lâm Nhi cũng muốn rời khỏi nơi này, đi tìm cơ hội tại Vân Tâm Môn. Cả hai nhanh chóng trở thành bạn đồng hành, cùng nhau vượt qua đêm tối đầu tiên trên con đường dài, trong tiếng côn trùng rả rích và ánh trăng lấp lánh trên đỉnh núi.
Trong lòng Tiểu Cường, một ngọn lửa nhỏ bắt đầu cháy bùng: Không chỉ vì giấc mơ của bản thân, mà còn vì lời hứa thầm lặng – bảo vệ người đồng hành mới, bảo vệ tất cả những gì cậu yêu quý.