Tiên Hiệp Hà Nam Vạn Giới Truyền Kỳ Tác Giả: Cường Ngáo

Thảo luận trong 'Cần Sửa Bài' bắt đầu bởi cường ngáo, 5 Tháng năm 2025.

  1. cường ngáo

    Bài viết:
    0
    **Hà Nam Vạn Giới Truyền Kỳ**

    *Tác giả: Cường Ngáo*

    **Chương 10: Bóng Tối Đổ Máu - Lời Thề Sống Còn**

    Trời tối đen như mực, gió lạnh rít qua những ngọn cây cao vút. Tiểu Cường siết chặt nắm tay, hơi thở phập phồng. Mồ hôi rịn trên trán dù tiết trời lạnh buốt. Bóng dáng gầy gò của cậu nổi bật giữa đám đồng môn - Thanh Tuyết, Trương Báo, Mộc Dương, Tiểu Hoa - những người cùng cậu bước vào cuộc thử thách sinh tử này.

    Ở đại sảnh, trưởng lão mặc áo bào đen nghiêm nghị.

    Trưởng lão (giọng trầm đục, sắc lạnh) : "Nhiệm vụ lần này, các ngươi phải thăm dò hành tung phản đồ Hắc Vân. Hắn Trúc Cơ đỉnh phong. Các ngươi chỉ là Luyện Khí. Biết sợ chưa?"

    Tiểu Hoa (mặt tái mét, giọng run run) : "Nhưng.. chúng ta chỉ mới nhập môn.."

    Trưởng lão cười lạnh, ánh mắt như dao sắc: "Không vào hang hổ, sao bắt được hổ con?"

    Tiểu Cường (mắt lạnh lùng, giọng kiên quyết) : "Ta đi. Ai sợ thì đứng ra."

    Thanh Tuyết (khoanh tay, nhếch mép, giọng châm chọc) : "Ngươi bị gì thế? Bày đặt làm anh hùng?"

    Trương Báo (cười lớn, gõ nhẹ cây gậy vào tay) : "Haha! Có rượu không? Trước khi chết, ta muốn uống no một bữa!"

    Mộc Dương (nhăn nhó, vò đầu) : "Đám điên này.."

    * * *

    Đêm, trong rừng sâu, ánh trăng mờ soi xuống đất, tiếng côn trùng rỉ rả.

    Thanh Tuyết (thì thầm, mắt đảo quanh) : "Ngươi chắc không? Hướng này à?"

    Tiểu Cường (ngón trỏ đặt lên môi, mắt sắc bén) : "Suỵt. Có tiếng động."

    Tiểu Hoa (run run, mắt mở to) : "Hình như có người.. bên trái!"

    Trương Báo (hít sâu, nắm chặt thanh gậy gỗ) : "Đến rồi à? Cho ta vung tay cái nào."

    Mộc Dương (nghiến răng, chửi thề nhỏ) : "Chết tiệt.. run chân luôn rồi."

    Một bóng đen từ từ bước ra - Hắc Vân, ánh mắt lóe tia sáng chết chóc.

    Hắc Vân (cười khẩy, giọng trầm đục) : "Một lũ nhãi ranh mà cũng dám đến tìm ta? Cười chết mất!"

    Thanh Tuyết (mắt nheo lại, giọng sắc bén) : "Đừng coi thường người khác."

    Tiểu Cường (bước lên, ánh mắt băng giá, giọng nhỏ nhưng sắc) : "Ngươi sợ sao?"

    Hắc Vân (cười lớn, vung tay, linh lực cuồn cuộn quanh người) : "Kẻ không linh căn mà cũng đòi đọ sức?"

    Tiểu Hoa (hét lớn, mắt hoảng loạn) : "Cẩn thận!"

    Kiếm khí loé sáng, cắt xé màn đêm. Hắc Vân lướt như bóng ma, kiếm của hắn xoáy ra những vòng khí đen mờ mịt, sắc lạnh. Thanh Tuyết và Trương Báo phối hợp đánh chặn, chiêu thức tung ra liên miên, ánh lửa tóe sáng giữa đêm tối.

    Tiểu Cường lao vào, bước chân thoăn thoắt, đôi mắt tập trung, hơi thở nhịp đều. Đao của cậu chém xuống, Hắc Vân nghiêng người tránh, giơ tay đánh bật lại. Lực đạo mạnh khiến Tiểu Cường lùi mấy bước, máu rỉ ra khóe miệng. Nhưng cậu cười nhạt.

    Tiểu Cường (thở dốc, cười mỉa) : "Ta.. chưa thua đâu."

    Hắc Vân (gầm lên, mắt đỏ ngầu) : "Ta giết hết!"

    Thanh Tuyết (mắt lóe sáng, hét lớn) : "Mộc Dương! Phía sau!"

    Mộc Dương (rút phù chú, run rẩy niệm chú) : "Khốn kiếp.. Mau cầm chân hắn đi!"

    Ánh sáng bùng lên từ phù chú, tạo thành một lồng sáng tạm thời chặn bước Hắc Vân. Nhưng hắn cười khẩy, kiếm khí phóng ra, xuyên thủng lồng chắn.

    Trương Báo (mặt nhăn nhó, rống lên) : "Đỡ nổi không?"

    Tiểu Hoa (gào thét, nước mắt trào ra) : "Không.. đừng chết!"

    Tiểu Cường (ánh mắt cháy bừng, lao lên, hét lớn) : "Chết cũng không lùi!"

    Linh lực yếu ớt bốc lên quanh Tiểu Cường, thân thể cậu đỏ rực, như đốt cháy sức mạnh cuối cùng. Đao chém ra mang theo tiếng rít gió, ánh sáng lóe lên chói mắt.

    Ngay lúc ấy, một luồng khí lạnh quét qua.

    Trưởng lão xuất hiện, áo bào bay phần phật, kiếm rút khỏi vỏ, lạnh lùng nói: "Hắc Vân. Kết thúc đi."

    Một kiếm xẹt qua, máu bắn tung tóe. Hắc Vân ngã gục, mắt trừng trừng không tin nổi.

    Trưởng lão (quay lại, giọng lãnh đạm) : "Lần này, các ngươi sống sót. Tốt lắm. Nhưng nhớ, đây mới chỉ là bắt đầu."

    Tiểu Cường (siết chặt nắm tay, ánh mắt rực cháy) : "Ta.. sẽ mạnh hơn nữa."
     
Trả lời qua Facebook
Đang tải...