Gia đình là thứ tồn tại duy nhất, những thức khác có hay không không quan trọng. Bạn hiểu câu nói đầy thâm thúy đấy không?
Theo mình thì còn tuỳ nữa bạn ạ. Đa số chúng ta đều chọn gia đình vì chúng ta biết gia đình luôn quan tâm, giúp đỡ và bảo vệ chúng ta, còn tình yêu thì chưa chắc. Bây giờ có lẽ người yêu sẽ luôn bên cạnh cỗ vũ, yêu thương ta nhưng khi họ không còn tình cảm nữa thì họ sẽ bỏ đi, chỉ có tình cảm gia đình là bên ta mãi. Do vậy chúng ta sẽ không chút do dự mà chọn gia đình. Nhưng vẫn còn những trường hợp hiếm có lắm. Gia đình lại không quan tâm bằng người yêu. Mình có biết một ông anh, ổng rất coi trọng gia đình ổng nhưng khi ổng lầm lỡ thì gia đình ổng lại không ai quan tâm. Khi đó ổng phải đi tù, gia đình ổng thì không ai hỏi han cả, thậm chí mẹ ổng còn bán xe ổng để lấy tiền cho anh ổng lập nghiệp nữa, cơ mà được cái may là có chị người yêu lo chạy xin cho ổng giảm thời hạn đi tù. Sau khi về thì hai người cưới nhau, nhưng gia đình ổng lại bòn rút hết tiền đám cưới của hai người. Chị người yêu tức lắm nhưng mỗi lần nói thì ổng lại che chở cho gia đình ổng. Nói chung thì còn nhiều chuyện nữa cơ, nhưng tóm lại ổng chọn gia đình ổng, nhưng mình nghĩ lại thì thấy gia đình ổng không xứng đáng lắm. Nên là theo mình nghĩ thì phải xem xét kỹ lưỡng, nên chọn những người yêu thương ta thật lòng, không rời bỏ ta lúc khó khăn.
Theo góc nhìn ếch ngồi đáy giếng của mình thì mình sẽ đặt gia đình lên đầu, tất nhiên, vì họ là người đã hy sinh cả gần nửa đời người để nuôi mình khôn lớn, họ cũng là người yêu mình vô điều kiện. Nếu có bất kỳ tình yêu nào bắt mình phải lựa chọn quyền ưu tiên giữa tình yêu và gia đình, thì mình sẽ dứt khoác ra đi. Vì tình yêu thật sự sẽ tôn trọng những quyền lợi của mình và không để mình phải chịu thiệt. Nhưng mà, mình đặt gia đình mình lên đầu, chứ không phải "Hạnh phúc" mà họ muốn mình phải sống theo nó. Vì đó là "Áp đặt". Vậy nên cái ranh giới hạnh phúc cá nhân và hạnh phúc của cá nhân họ, mình rạch ròi và luôn thẳng thắn rất kỹ với gia đình mình. Nếu họ tôn trọng, thì là một cái gì đó may mắn. Đen lắm nếu họ không muốn lắng nghe, thì mình cũng sẽ ngừng tiếp xúc hay thuyết phục họ, mình sẽ tự đi trên con đường của mình, nhưng vẫn cố gắng hoàn thành trách nhiệm của một con người tốt nhất có thể. Tại sao lại như thế? Tại vì, khái niệm từ thích thành thương nó khá phức tạp, và không phải ai cũng có thể dung hòa được những khái niệm đó. Con người không ai hoàn hảo cả, bất kỳ độ tuổi nào. Cũng không ai đủ kiên nhẫn để thông cảm cuộc đời của người khác, vì chính cuộc đời của họ cũng đang xoay sở cật lực với chính thế giới mà họ đang phải đương đầu. Như việc khi thấy 1 bông hoa trên đường, ta thích nó ta hái nó về trưng, ta yêu nó ta sẽ hái nó mà nuôi trồng, ta thương nó ta sẽ chỉ mĩm cười nhìn ngắm nó phát triển tự nhiên trong chính thế giới của chính nó. Ví dụ này cũng giống như cảm xúc của chúng ta với bất kỳ người nào khác vậy.