Gió Hàn Mang Hạnh Phúc Tác giả: Takaharu Yuto Thể loại: Truyện ngắn * * * 1. Nắng Hạ Ước Nguyện Ánh nắng hạ len lỏi qua những tán cây rợp bóng, tạo nên những đường nắng và bóng chạy dọc theo lối đi trong công viên. Tiếng nhạc nhẹ nhàng từ chiếc đài gần đó mang đến một không gian yên bình, thích hợp cho những cuộc trò chuyện ngọt ngào. Lâm Trần, chàng trai với mái tóc nâu đậm và gương mặt ưa nhìn, đang ngồi cách xa bàn ghế trống rất mảnh mai. Anh đang nấu nướng cho bữa trưa dưới ánh nắng nhưng vẫn thể hiện sự tinh tế và khéo léo trong từng động tác. Đây là một phần trong chương trình của anh - "Lẩu trên bàn". Cùng lúc đó, Hoàng Mai, cô gái có mái tóc dài đen óng ánh và đôi mắt biết nói, đang tự nấu một ly cà phê thơm phức. Cô mỉa mai nhìn Lâm Trần, ánh mắt chú tâm vào từng bước chế biến của anh. Có vẻ như anh ấy đang tỏ ra khá chịu khó. Hai người họ gặp nhau tại công viên này hằng ngày, là những người bạn thân thiết. Chỉ cần một cái liếc mắt hoặc một nụ cười nhẹ cũng đủ để họ hiểu ý muốn truyền đạt của nhau. Những lần cười đùa, những bữa trưa chung, và những cuộc trò chuyện dài hơi đã tạo nên sự gắn kết không thể thiếu giữa họ. Lâm Trần và Hoàng Mai đều có những ước mơ riêng, nhưng từ khi gặp nhau, những ước mơ đó dường như đã hòa quyện lại với nhau, tạo nên một tương lai rực rỡ và đầy hứa hẹn. Với mỗi ngày trôi qua, họ càng thấy rằng cuộc sống có thể thú vị và đẹp đẽ hơn khi có người đặc biệt bên cạnh. 2. Những Khoảnh Khắc Ngọt Ngào Khi mặt trời lặn dần, bầu trời dần chuyển sang gam màu cam ấm áp, tạo nên bầu không gian lãng mạn cho cảnh quang công viên. Tiếng nhạc nhẹ nhàng vẫn tiếp tục vang lên từ chiếc đài, tạo ra một bản nhạc êm dịu cho mỗi cuộc trò chuyện. Lâm Trần và Hoàng Mai ngồi cùng nhau trên ghế dài, ngắm nhìn cảnh hoàng hôn. Anh đặt tay lên ghế sau lưng cô, tạo nên một cái ôm nhẹ nhàng, và cô thảnh thơi đặt đầu lên vai anh. Không cần nhiều lời, hai người họ đã có thể hiểu cảm xúc của đối phương. "Trông bầu trời đẹp quá," Lâm Trần nhắm mắt lại và thả lỏng, "Nhưng mà, tớ nghĩ đẹp hơn khi có cô ở đây." Hoàng Mai cười nhẹ và đặt tay lên tay anh, như thể muốn bảo đảm rằng họ vẫn đang ở bên nhau. "Đùa thế, sao anh lại trở nên ngọt ngào thế này chứ?" Lâm Trần quay người lại và nhìn thẳng vào đôi mắt nâu ấm áp của cô. "Chắc là vì có cô ở bên cạnh, tớ mới cảm thấy cuộc sống thêm đáng sống." Họ đứng dậy và bắt đầu đi dọc lối đi trong công viên. Ánh đèn đường sáng lên, tạo ra một không gian ấm áp và lãng mạn. Bàn tay của họ vẫn liên kết với nhau, tạo nên một mối liên kết không thể tách rời. "Anh ơi, anh có biết hôm nay là ngày gì không?" Hoàng Mai nhìn anh với ánh mắt tinh nghịch. Lâm Trần làm mặt không biết, "Hôm nay là ngày gì?" "Cái ngày chúng ta gặp nhau lần đầu tiên," cô nói nhẹ nhàng, "Làm ơn đừng quên, anh nhé." Anh cười và kéo cô lại gần, "Làm sao tớ có thể quên được ngày quan trọng như vậy được?" Họ tiếp tục đi bên nhau trong cảm xúc hạnh phúc và ấm áp. Mỗi bước chân là một bước tiến thêm trong cuộc hành trình của họ. Trong không gian yên bình của công viên, họ đã tạo nên những khoảnh khắc đẹp đẽ và ngọt ngào, đánh dấu thêm một chương mới trong câu chuyện tình cảm của họ. 3. Những Rắc Rối Bất Ngờ Những tia nắng sáng sớm chiếu qua cửa sổ, đánh thức Lâm Trần từ giấc ngủ. Anh vươn mình thẳng và nhận ra rằng hôm nay là ngày quan trọng - ngày mà anh và Hoàng Mai đã hẹn gặp nhau để đi dạo trong công viên. Anh nhanh chóng chuẩn bị và rời khỏi nhà, trái tim đập nhanh vì sự hồi hộp. Nhưng khi anh đến công viên, anh không thể tìm thấy Hoàng Mai ở đâu. Anh đợi đến một giờ, hai giờ, nhưng cô vẫn chưa đến. Lâm Trần bắt đầu lo lắng và gọi điện thoại cho cô. "Chắc là cô đã quên mất," anh tự nói với mình. Khi điện thoại reo lên, anh vội vã bắt máy, hy vọng sẽ nghe thấy giọng của cô ấy. "Lâm Trần à, tớ xin lỗi vì đã để anh đợi lâu," giọng nói từ bên kia điện thoại vang lên, thoảng hơi thất vọng. Khối tâm trạng lo lắng bỗng tan biến, thay vào đó là niềm vui khi nghe giọng của Hoàng Mai. "Không sao cả, Hoàng Mai. Mình gặp lại nhau ở công viên nhé?" "Ừ, tớ sẽ đến ngay đấy," cô ấy nói và cắt máy. Lâm Trần chờ đợi một thời gian ngắn khác và cuối cùng thấy Hoàng Mai đang đi đến. Cô ấy cầm một bó hoa dại và cười đùa khi thấy anh. "Xin lỗi vì đã làm anh chờ lâu," cô ấy nói và chuyển bó hoa sang tay anh, "Đây là quà nhỏ từ tớ." Anh cười và nhận bó hoa, "Không sao cả, nếu biết rằng cô đến, tớ sẽ đợi mãi cả ngày." Họ cùng nhau đi dạo trong công viên, tận hưởng khoảnh khắc yên bình và tình cảm. Nhưng bất ngờ, một cơn mưa bất chợt kéo đến, làm cho cả hai phải tìm nơi trú ẩn. "Hãy vào căn nhà cổ kính kia," Hoàng Mai chỉ vào một căn nhà gỗ xưa kỹ, "Chắc chắn sẽ không bị ướt bằng." Họ lao vào trong căn nhà và cả hai đều thở phào nhẹ nhõm khi tránh được cơn mưa đột ngột. Trong khoảnh khắc đó, họ đứng cạnh nhau, cùng nhau nhìn ra khung cảnh mưa rơi ngoài cửa sổ. "Thật may là có căn nhà này," Lâm Trần nói, "Nếu không, chúng ta đã bị ướt đẫm rồi." Hoàng Mai cười, "Đúng vậy, nhưng mà nếu mình bị ướt, chắc mình cũng không sao đâu." Anh nhìn cô với ánh mắt ấm áp, "Vậy thì tớ không sợ mưa nữa, nhưng còn mất ngươi thì sao?" Cả hai cười vui vẻ, và trong khoảnh khắc ấy, những chuyện 4. Khoảnh Khắc Gần Gũi Dưới dáng vẻ cổ kính của căn nhà, Lâm Trần và Hoàng Mai tiếp tục chia sẻ những câu chuyện, ước mơ và những điều tưởng chừng như chỉ dám mơ ước. Những ngày dần trôi qua, họ càng hiểu rõ hơn về nhau và tạo nên một mối liên kết mạnh mẽ hơn. Trong lúc cả hai cùng bàn về cuộc sống và tương lai, Hoàng Mai đột nhiên dừng lại và nhìn Lâm Trần với ánh mắt nghiêm túc. "Lâm Trần à, tớ muốn nói với anh điều gì đó," cô nói, giọng điệu lắng đọng. Anh nắm lấy tay cô, "Nói đi, Hoàng Mai. Anh lắng nghe." Cô nuốt một hơi, sau đó thẳng thắn nói, "Tớ thích anh, Lâm Trần." Lâm Trần không nói gì, anh chỉ nhìn cô với một ánh mắt ấm áp và ôm cô thật chặt. "Còn anh thì sao?" Hoàng Mai nói tiếp, tim đập thình thịch. Anh mỉm cười và đặt cái miếng tóc rối của cô vào tai, "Anh cũng thích em, Hoàng Mai. Thích từ cái lần đầu gặp mặt." Họ cười và nắm tay nhau thật chặt, trong khoảnh khắc đó, tất cả những lo âu và không chắc chắn đã tan biến. Những lời thú tội và cảm xúc chân thành đã tạo nên một tình yêu thật sự đẹp đẽ giữa hai người. Từ đó, cuộc sống của Lâm Trần và Hoàng Mai bắt đầu thay đổi. Họ trải qua nhiều thăng trầm, đối mặt với những thách thức và khó khăn. Nhưng mỗi lần khó khăn xảy đến, họ luôn đứng cạnh nhau, sẵn sàng chia sẻ và vượt qua mọi thứ. Những khoảnh khắc gần gũi và những lời hứa hẹn đã tạo nên một tình yêu mãnh liệt và chắc chắn. Lâm Trần và Hoàng Mai hiểu rằng, trong không gian và thời gian, tình yêu của họ sẽ mãi mãi tồn tại, như một ngọn nến sáng rực trên con đường cuộc đời. 5. Hạnh Phúc Và Thử Thách Những năm tháng trôi qua nhanh chóng, và tình yêu giữa Lâm Trần và Hoàng Mai ngày càng lớn mạnh. Họ đã chia sẻ không chỉ những khoảnh khắc vui vẻ mà còn cùng nhau đối mặt với những thử thách trong cuộc sống. Một buổi sáng mùa thu, Lâm Trần đến nhà Hoàng Mai với một biểu tượng hình trái tim. "Hoàng Mai à, chúng ta đã bên nhau được ba năm rồi. Anh muốn nói với em rằng, anh sẵn sàng dành cả cuộc đời này để ở bên em. Anh muốn chúng ta sống bên nhau mãi mãi." Hoàng Mai không thể tin vào tai mình. Cô mỉm cười, nhưng cảm xúc bùng cháy trong đôi mắt. "Tất nhiên, Lâm Trần. Tớ cũng luôn muốn ở bên cạnh anh. Anh là tất cả đối với tớ." Họ ôm nhau chặt và biểu tượng hình trái tim trở thành biểu tượng của sự đoàn kết và hạnh phúc không bao giờ chấm dứt. Tuy nhiên, cuộc sống không chỉ có hạnh phúc mà còn có những thách thức. Một lần, Hoàng Mai phải đối mặt với một tình huống khó khăn trong công việc, khiến cô căng thẳng và lo lắng. Lâm Trần luôn ở bên cô, động viên và ủng hộ. "Em đừng lo lắng quá," anh nói, nắm lấy tay cô, "Chúng ta sẽ cùng nhau vượt qua mọi khó khăn." Họ đã học cách cùng nhau chia sẻ, lắng nghe và hỗ trợ trong mọi tình huống. Những thử thách không làm họ mất niềm tin, mà ngược lại, chúng đã làm cho tình yêu của họ càng thêm vững chắc. Vào một ngày mùa xuân, dưới bầu trời xanh ươm, Lâm Trần và Hoàng Mai đã tổ chức một buổi lễ kỷ niệm đầy cảm xúc tại công viên nơi họ gặp gỡ lần đầu. Họ xem nhau trong mắt, như thể thấy tương lai hạnh phúc đang chờ đợi. Cuộc sống tiếp tục điều tra và biến đổi, nhưng tình yêu của Lâm Trần và Hoàng Mai vẫn còn nguyên vẹn. Bất kể những gì xảy ra, họ luôn biết rằng có người đồng hành đáng tin cậy ở bên cạnh, và tình yêu của họ vẫn mãi mãi như những cánh hoa nở trong không gian hạnh phúc. 6. Hồi Ức Và Lời Hứa Những năm tháng hạnh phúc vẫn tiếp tục trôi qua cho Lâm Trần và Hoàng Mai. Cuộc sống của họ trở nên ngọt ngào hơn bao giờ hết, với những khoảnh khắc đáng nhớ và hồi ức không thể nào quên. Mỗi năm, vào ngày kỷ niệm, họ trở lại công viên nơi họ gặp nhau lần đầu. Họ ngồi trên ghế gỗ, nhớ lại những thời khắc đáng nhớ và những lời thú tội ngọt ngào. "Em còn nhớ khi anh đưa em đến đây lần đầu không?" Lâm Trần hỏi, nhìn Hoàng Mai với ánh mắt yêu thương. Hoàng Mai cười và gật đầu, "Dĩ nhiên, anh đã đặt bàn ở dưới tán cây hình trái tim. Lúc ấy em thấy hết sức ngạc nhiên và hạnh phúc." "Và em còn nhớ không, anh đã tỏ tình với em ở đây cách đây ba năm?" anh nhắc nhở, ánh mắt tràn đầy ý nghĩa. Cô nhìn chằm chằm vào mắt anh, "Đương nhiên, và tớ đã nói 'có' mà không hề do dự." Họ cười đùa và nắm tay nhau thật chặt, như muốn cất giữ hồi ức đẹp đẽ trong trái tim. Những dự định và ước mơ của họ cũng tiếp tục được thực hiện. Họ cùng nhau đạt được những mục tiêu và hoàn cảnh trong cuộc sống, luôn ở bên nhau để chia sẻ niềm vui và khó khăn. "Mình đã hứa sẽ ở bên nhau mãi mãi, và giờ là lúc để thực hiện điều đó," Lâm Trần nói một ngày, đưa ra chiếc nhẫn và đặt nó trên tay Hoàng Mai. Hoàng Mai không tin vào mắt mình, cô nhìn vào nhẫn với ánh mắt tràn đầy xúc cảm. "Anh.. anh muốn?" "Anh muốn chúng ta kết hôn," Lâm Trần nói, nụ cười hạnh phúc nở trên môi. Cô không thể kiềm nén được niềm vui, cô ôm anh chặt và đồng ý với một trái tim tràn đầy hạnh phúc. Họ đã tự thề mình sẽ ở bên nhau và xây dựng một tương lai tươi sáng. Những lời hứa và kỷ niệm trong quá khứ đã trở thành động lực để họ tiếp tục đi về phía trước, bước vào một chương mới của cuộc hành trình tình yêu. Chương 7: Tương Lai Rạng Ngời Ngày cưới của Lâm Trần và Hoàng Mai là một ngày đẹp trời, nắng lung linh và ấm áp. Những người thân và bạn bè gần gũi đã tụ họp lại để chứng kiến hạnh phúc của hai người. Dưới bầu trời xanh sâu, họ đứng bên nhau trước mặt mọi người, tay trong tay và ánh mắt đắm chìm trong nhau. Tiếng chuông cưới vang lên, tạo nên một khoảnh khắc trọng đại, đánh dấu sự kết nối mạnh mẽ giữa họ. "Sẵn sàng chứ?" Lâm Trần thì thầm, ánh mắt trìu mến nhìn Hoàng Mai. Cô cười và gật đầu, "Tất nhiên rồi." Lời thề của họ được đưa ra trong không gian yên bình và thiêng liêng. Họ hứa sẽ ở bên nhau, chia sẻ niềm vui và nỗi buồn, trong mọi tình huống. Buổi lễ kết thúc trong không khí ấm áp và vui vẻ, mọi người chúc mừng cặp đôi trẻ bằng những lời chúc tốt đẹp và điệu nghệ. Đám cưới không chỉ là một dịp để kỷ niệm tình yêu của họ, mà còn là sự khởi đầu cho một chặng đường mới trong cuộc hành trình tương lai. Những năm tiếp theo, Lâm Trần và Hoàng Mai tiếp tục xây dựng cuộc sống hạnh phúc cùng nhau. Họ chia sẻ niềm vui và khó khăn trong công việc, xây dựng tổ ấm và tạo nên những kỷ niệm đáng nhớ. Mỗi năm, vào ngày kỷ niệm, họ trở lại công viên nơi họ gặp gỡ lần đầu, để nhớ lại những khoảnh khắc ngọt ngào và tận hưởng thời gian bên nhau. Và họ biết rằng, trong tương lai rạng ngời của họ, tình yêu và sự đoàn kết của họ sẽ mãi mãi tồn tại, như một ngọn nến sáng bên nhau, chiếu sáng con đường cuộc đời. Chương Kết: Tình Yêu Vĩnh Cửu Trải qua bao nhiêu năm tháng, tình yêu của Lâm Trần và Hoàng Mai vẫn nguyên vẹn, như một bức tranh tươi sáng vẽ nên từng nét chạm và cảm xúc. Cuộc sống của họ đã đi qua những chặng đường đầy thử thách và hạnh phúc, để lại những dấu ấn sâu đậm trong trái tim. Mỗi mùa xuân, khi hoa anh đào nở rộ, họ lại tổ chức một lễ kỷ niệm tại căn nhà cổ kính nơi họ đã có những khoảnh khắc ngọt ngào. Những người bạn thân và người thân yêu đã tề tựu về, chia vui cùng họ, chứng kiến sự mạnh mẽ và đẹp đẽ của tình yêu. Lâm Trần và Hoàng Mai đã xây dựng một cuộc sống chắc chắn và tươi đẹp bên nhau. Họ chia sẻ niềm vui và nỗi buồn, cùng nhau đối mặt với những khó khăn và trải qua những khoảnh khắc đáng nhớ. Đứng bên nhau, họ vượt qua mọi sóng gió, tạo nên một mối liên kết không thể phai nhạt. Họ trở thành những người bạn đồng hành, đồng cảm và truyền cảm hứng cho nhau. Từ những tham vọng cá nhân cho đến những ước mơ chung, họ luôn ở bên nhau để cùng nhau chia sẻ và thực hiện. Mỗi năm, khi mùa thu về, họ lại trở về công viên nơi họ gặp nhau lần đầu. Ghế gỗ nơi họ đã ngồi bên nhau vẫn còn đó, là biểu tượng của một tình yêu không bao giờ phai nhạt. Họ nhìn nhau và cười, nhớ lại những kỷ niệm ngọt ngào, cùng tạo nên thêm nhiều kỷ niệm mới. Và nhưng khi bình minh vượt qua đỉnh núi, Lâm Trần và Hoàng Mai đứng bên nhau, nhìn về tương lai rạng ngời. Đôi tay nắm chặt nhau, họ sẵn sàng đối mặt với mọi thách thức và khám phá những điều mới mẻ. Câu chuyện tình yêu của họ không chỉ là về những khoảnh khắc đẹp đẽ, mà còn là về sự khắc khoải, đồng tình và sự chia sẻ. Họ đã tạo nên một hạnh phúc vĩnh cửu, nơi tình yêu mãi mãi cháy sáng, như ngọn đuốc dẫn lối cho cuộc hành trình của họ trong không gian và thời gian. /.