Tiểu Thuyết [GinShi] Tàn Kịch - Uất Kim Hương

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi Thiên Bạc Nhi, 8 Tháng hai 2023.

  1. Thiên Bạc Nhi

    Bài viết:
    10
    [​IMG]

    Tác giả: Uất Kim Hương

    Thể Loại: Fanfic, Trinh Thám, Nữ Cường.

    [Thảo Luận - Góp Ý] Các Tác Phẩm Của Uất Kim Hương

    "Nếu thật sự có kiếp sau, em muốn làm hoa bồ công anh.

    Quên đi quá khứ buông bỏ thù hận, chỉ lặng lẽ đứng canh giữ mộ phần anh.

    Vào tiết Thanh Minh, khi gió xuân thổi ngang qua, em lại nguyện cùng anh bên nhau đời đời kiếp kiếp.."
     
    Chỉnh sửa cuối: 17 Tháng hai 2023
  2. Thiên Bạc Nhi

    Bài viết:
    10
    Chương 1

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Câu chuyện tựa như chuyện cổ tích "quái thú và người đẹp" chỉ tiếc rằng chuyện cổ tích làm gì có thật. Có hay chăng chỉ là người đời thêu dệt để che giấu sự thật kinh hoàng đằng sau. Liệu có ai hay quái thú đã sát hại cha của người đẹp, để rồi có gái bé nhỏ ấy phải tự tay giết kẻ thù để trả thù cho cha? Không ai biết được, cũng không còn ai sống đủ lâu để xác nhận tính chân thật của câu chuyện.

    Nghe nói hàng trăm, hàng nghìn năm sau, quái thú đã được hồi sinh. Nhưng hắn đã biến thành thứ gì hay ẩn nấp ở đâu thì chẳng ai hay biết.

    Chỉ biết, hắn lại lần nữa phải lòng "người đẹp". Hắn vẫn là hắn, vẫn là một kẻ thối nát từ trái tim, tâm hồn đến cả thể xác. Chẳng phải người nhưng cũng không phải ma, hắn tồn tại như một cỗ máy giết người hoàn hảo. Đôi tay to lớn sẵn sàng nhuốm máu để dâng vật tế cho thứ mà bộ óc hắn tôn thờ. Vậy mà có một ngày, hắn chậm lại để lắng nghe con tim mình. Để rồi nhận ra sức ấm từ thứ tình cảm chất chứa trong tim ngày càng mãnh liệt, như muốn nuốt chửng và thiêu đốt cơ thể hắn. Nhưng từ sâu thẳm, hắn ghê tởm nó.

    Nhân gian truyền tai nhau thế này "tình yêu là nguồn cơn của tất cả". Vậy đã ai cho họ biết đôi khi tình yêu chẳng ươm mầm cho điều đẹp đẽ? Đôi khi, tình yêu sẽ biến thành thứ còn mãnh liệt hơn cả nó của ban đầu, đó là hận.

    Nếu như không thể khiến em yêu hắn thì cứ để em hận đi. Ba phần là hận, bảy phần cũng là hận, phải căm thù hắn đến mức khắc cốt ghi tâm, hằn sâu hình ảnh của hắn vào xương cốt, vào từng hơi thở, từng kí ức. Cho dù có khiến em nửa đêm gào thét từ cơn ác mộng mang tên hắn, hắn cũng không cho phép một chút kí ức nào trong em bị phai mờ.

    Có lẽ sai lầm lớn nhất hắn phạm phải chính là để em được sống. Hắn cũng chẳng ngờ em đã đi quá sâu vào tâm trí hắn, làm nhiễu loạn vô vàn những suy nghĩ chết chóc khác. Hắn không hiểu thế nào là yêu, cả đời hắn đã bao giờ được nhận thứ ấy. Hắn chỉ biết bản thân muốn ở được ở bên cạnh em, phải gần kề em từng giây từng phút. Khát khao ấy nhiều đến mức biến thành truy lùng em ở khắp mọi nơi và ở một góc khuất nào đó, nó đang bóp nghẹt trái tim em.

    Hắn có đôi mắt lạnh lùng như băng, nhưng rồi tảng băng ấy cũng dần tan chảy khi có nụ cười từ em. Nụ cười trong trẻo đến vô bờ ấy khiến hắn không tự chủ mà mê muội em. Lúc nào cũng dõi theo em, nhìn về em, chỉ mong có sẽ một lần em dừng lại mà nhìn về phía hắn.

    *

    *

    *

    Sâu trong khu rừng nọ có một căn biệt thự đã bỏ hoang từ rất lâu. Các bài báo liên tục đưa tin nói rằng chủ nhân các đời của căn biệt thự chẳng biết vì sao mà không ốm liệt giường thì cũng nghĩ uẩn rồi tự sát. Rầm rộ đến mức người dân sống quanh đây phải di dời để tránh vạ lây, chủ nhân hiện tại của nó cũng sợ hãi mà tránh xa. Do không được dọn dẹp trùng tu thường xuyên nên nó cũ nát, u tối và xập xệ.

    Mới nãy thôi có một chiếc xe màu đen sáng loáng đậu trước dinh thự. Hai bóng đen cao lớn một trước một sau bước vào.

    Nhìn kĩ thì thấy có vẻ không phải trộm, chẳng có tên trộm nào lại khoang trương đến mức lái xe sang đi ăn trộm cả. Chủ biệt thự chăng?

    Tên có dáng người béo đang thận trọng nhìn ngó xung quanh. Trong khi đó người còn lại cao to, đường hoàng như một ông chủ. Hắn có mái tóc dài xõa ra, dưới ánh trăng từ ngoài cửa sổ hắt vào có thể thấy nó là màu bạc.

    "Không có gì ở đây cả."

    Người kia lên tiếng, mắt hắn láo liên nhìn ngó xung quanh.

    "Bọn chúng chắc đã cất giữ nó ở một nơi nào khác rồi."

    Giọng nam trầm rất đỗi quen thuộc vang lên. Câu nói ngắn gọn nhưng ngữ khí như mang cả hơi thở chết chóc khiến người nghe rợn người.

    "Chúng ta còn chưa tìm kiếm xong mà?"

    Vodka hỏi tiếp.

    "Sao đại ca biết được vậy?"

    Người kia hừ mũi một cái. Lăn lội trong thế giới ngầm bao nhiêu năm nay, nếu trò đơn giản này cũng không nhìn ra thì hắn đúng là thằng ngốc. Chỉ cần liếc xéo mắt là hắn có thể nhìn thấu kế hoạch của lũ người ngờ nghệch này. Bày trí cũng khá lắm nhưng tất cả chỉ là dàn dựng để đánh lạc hướng của tổ chức.

    "Đi thôi. Nếu tiếp tục ở đây sẽ gặp rắc rối to."

    Hắn ra lệnh cho đàn em rồi rảo bước về phía cửa.

    Bỗng tiếng bước chân của hắn trở nên chậm rãi. Hắn đứng yên lặng trong giây lát rồi thầm phán đoán. Hắn biết có kẻ đang lảng vảng quanh đây theo dõi hắn. Tiếng bước chân của kẻ đó rất khẽ khàng như nhón chân mà đi. Không chú tâm lắng nghe thật kĩ thì không tài nào nhận ra được.

    "Ha! Là một con mèo con nghe lén."

    Giọng điệu trong lời nói mang theo ý tứ bỡn cợi rõ ràng. Hắn buông câu nhẹ bẫng như nắm chắc phần thắng trong tay. Cô vội bịt miệng và mũi lại rồi điều chỉnh hơi thở nhẹ nhất có thể. Cô ngồi yên tại chỗ, sợ chỉ cần nhích người một chút, không khéo đụng phải thứ gì phát ra tiếng động thì hắn sẽ tóm ngay.

    "Đại ca, có chuyện gì sao?"

    Vodka thắc mắc. Nãy giờ gã quả thật không cảm nhận được gì. Cũng hiểu ý trong lời nói của Gin nhưng không đoán được tên nào to gan như thế.

    "Cô ta đang ở đây."

    Gin nhếch mép cười. Mắt ánh lên sự phấn kích.

    "Ai cơ?"

    "Sherry! Cô ta đang ở đây."

    Hắn ta lặp lại lần nữa, khẳng định chắc nịch.
     
    Chỉnh sửa cuối: 9 Tháng tám 2023
  3. Thiên Bạc Nhi

    Bài viết:
    10
    Chương 2

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hai bóng hình cao lớn đi xung quanh tìm kiếm. Vodka bực tức, gã dùng chân đạp đổ chiếc bàn ọp ẹp như muốn sụp đến nơi. Biết đâu kẻ to gan ấy đang nấp phía dưới gậm bàn, ngay sau lớp khăn trải cũ mèm này. Đáng tiếc, hắn đoán sai rồi. Ngoài lớp bụi bặm, mạng nhện chi chít bám thành từng mảng lớn thì chẳng có gì. Kẻ nào ngốc đến mức trốn dưới gậm bàn chứ? Cũng chỉ có người khờ như gã mới nghĩ ra được chỗ trốn "an toàn" này.

    Gin chậm rãi từng bước rồi thong thả nhả từng làn khói thuốc vào không khí. Hắn ta ung dung đến lạ.

    "Đại ca, không thấy gì cả."

    Vodka lên tiếng.

    Giờ chỉ có cách cho nổ tung nơi này để thiêu sống kẻ nghe lén kia. Đằng nào thì khi gã và Gin còn ở đây, nó sẽ không dám vì bỏ chạy mà lòi đuôi đâu. Hơn nữa, Vodka chẳng có hứng thú gì với cái tên Sherry. Với gã, đại ca và tổ chức quan trọng hơn nhiều.

    Cùng lúc này, Sherry đang nấp trong một chiếc tủ quần áo. Chiếc tủ cách tên Gin chỉ vài bước chân. Nó cũ lắm rồi, bên trong không phải bụi bặm thì cũng là mạng nhện, đều là giấu hiệu của món đồ đã bị bỏ lại từ lâu. May mà bên trong chẳng đựng gì nên mới miễn cưỡng vừa với cơ thể cô. Sherry đang co người lại, tay che cả mũi và miệng, cố điều chỉnh nhịp thở đang mất kiểm soát. Nghe thấy gã Vodka nói lại với Gin như vậy, trong lòng cô hồi hộp vô cùng. Cô chỉ mong hai tên này hãy mau mau rời khỏi đây. Trông giây lát, các tiếng động ngừng hẳn, cô nhón tay chạm vào mặt gỗ rồi khẽ đưa mắt nhòm ra bên ngoài.

    Nếu lúc này hắn ta chú ý đến sự bất thường của chiếc tủ, thì cô coi như chết chắc. Và quả thật là vậy.

    Trái ngược với dáng vẻ lén lút như chuột nhắt của cô thì hắn lại trông rất thong dong. Không nóng vội tìm kiếm nhưng cũng không có ý định buông tha, giống như hắn đang thử thách sự nhẫn nại của cô.

    Sau khi rít một hơi thuốc dài, Gin quay đầu nhìn chằm chằm về phía cửa tủ. Ánh mắt chết chóc như có thể nhìn xuyên qua lớp gỗ, nhắm thẳng vào Sherry.

    * Gin.. Hắn nhìn ra mình rồi. *

    Cách nhau một lớp gỗ dày, hắn vẫn có thể dễ dàng nhìn ra được bộ dạng run rẩy của cô. Nói cho đúng ra, tất cả trạng thái từ vui vẻ đến bi thảm của cô đều đã hằn sâu trong trí nhớ của hắn.

    Khóe môi hắn cong lên, nở nụ cười nhàn nhạt hiếm thấy.

    "Có vẻ mèo con đã chạy thoát rồi?"

    Hắn nói gì vậy?

    Sherry nuốt nước bọt. Hắn ít khi nói lời mỉa mai, nhưng một khi hắn nói tức là bản thân đã nắm chắc phần thắng.

    Ánh mắt chết chóc ấy dần chuyển sang điểm nhìn khác, nó quét qua cả căn phòng chứ không riêng gì chỗ cô đang nấp.

    Sự căng thẳng đã vơi đi chút ít, cô đưa tay lau vội mồ hôi trên trán nhưng không dám buông lỏng cảnh giác.

    "Chúng ta đi thôi, Đại ca."

    Giọng Vodka đầy sự thúc giục. Hẳn bọn chúng đang rất vội.

    "Chờ đã."

    Hắn bước đến chiếc tủ một cách từ từ.

    Lại một lần nữa, cô nuốt nước bọt. Cố lùi sâu vào trong nhưng không gian quá hẹp. Chẳng cần phải di chuyển thì lưng cô cũng đã áp sát vào mặt gỗ trơn láng. Sherry dùng tay lần sờ xung quanh mong kiếm được thứ gì đó để phòng thân nhưng chẳng có gì. Thứ cô chạm được chỉ là sàn gỗ đầy bụi trống trơn.

    * Hắn phát hiện rồi sao? *

    "Trốn vậy đã đủ rồi, Sherry."

    Cánh cửa mở toang.

    Bốn mắt nhìn nhau.

    Chưa kịp hoàn hồn thì nòng súng đã ở ngay trước mắt và..

    *ĐOÀNG*







    Em choàng tỉnh. Hơi thở gấp gáp, mồ hôi vẫn còn đầm đìa trên trán. Nhận ra mình đang ở trong căn phòng quen thuộc, em mới thở phào nhẹ nhõm. Hóa ra kia chỉ là một giấc mơ. Một giấc mơ đáng sợ nhưng nó quá đỗi chân thực.

    Sờ tay lên trán, sự nóng ran của cơn sốt khiến em an tâm hơn nhiều. Chỉ là do bị ốm nên em mới mơ thấy cơn ác mộng kinh khủng như vậy.

    Sau khi uống vài viên thuốc giảm sốt, Haibara lấy khăn lạnh rồi tự chườm lên trán. Đáng lẽ em có thể nhờ bác tiến sĩ giúp nhưng đã quá khuya rồi, em thực sự không muốn làm phiền ai cả. Cứ như vậy, em nằm được một lúc nhưng trằn trọc mãi không thể ngủ được.

    Linh cảm của Haibara trước nay không hề sai. Mấy ngày nay em luôn cảm thấy có ai đang nhìn chằm chằm mình. Kể cả khi đi học, đi siêu thị, hay ở nhà bác tiến sĩ thì cảm giác ấy cũng không thay đổi. Dù biết trước một khi trốn khỏi tổ chức sẽ không tránh khỏi bị truy lùng, theo dõi và ám sát. Tuy vậy, kẻ theo dõi này cũng quá lộ liễu rồi. Đã có lúc em nghĩ là hắn, nhưng linh cảm lại nói với lí trí điều ngược lại.

    *Đúng là một giấc mơ quái quỷ. *

    Haibara tự nhủ.

    (Hôm sau)

    "Haibara, cậu sao vậy? Sao nay cậu lạ quá?"

    Ayumi lo lắng hỏi. Cô bé vẫn để ý bé Ai như mọi ngày.

    "Tại tớ vừa bị cảm nên hơi mệt thôi. Không cần lo cho tớ."

    Nói rồi em ho vài tiếng. Gương mặt của Ayumi lo lắng hơn. Cũng đúng, vừa hôm qua em còn khỏe mạnh, hôm nay đã cảm thì khó tin thật.

    "Vậy sao? Cậu phải nghỉ ngơi cho khoẻ nha."

    Mitsuhiko nói.

    "Tớ biết rồi mà."

    Haibara khịt khịt mũi.

    Có lẽ chính cuộc sống bình yên này đã làm em buông lỏng cảnh giác. Ngày trước trực giác của em vẫn còn mạnh mẽ, cơ thể có thể phản ứng lại khi biết bọn chúng đang ở gần. Bây giờ thì chẳng còn nhạy nữa. Biết đâu có một ngày, kẻ thù ở ngay bên mà em cũng không hề hay biết.

    Conan đi ngay bên cạnh nhưng không nói gì. Cậu đang mải quan sát hành động và thái độ của Haibara.

    Mấy ngày nay Haibara có những thay đổi như nào, cậu là người rõ nhất. Và theo như linh cảm của một thám tử tài ba, cậu chắc đến tám phần cô cộng sự của mình lại lo lắng về bọn chúng.
     
    Chỉnh sửa cuối: 9 Tháng tám 2023
  4. Thiên Bạc Nhi

    Bài viết:
    10
    Chương 3

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Giờ chỉ còn đôi bạn công sự, Conan và Haibara.

    Cả hai vừa mới tạm biệt lũ trẻ và đang trên đường về nhà bác tiến sĩ. Haibara dần cảm thấy rất mệt mỏi hơn, dư âm từ giấc mơ đêm qua vẫn chưa chịu buông tha em. Vừa nãy em còn nói với Ayumi là mình bị cảm, nếu là thật thì chắc là đã nặng thêm rồi. Em sờ lên trán thấy nóng ran, Haibara không biết, bây giờ không chỉ trán mà cả mặt em cũng ửng lên như quả cà chua.

    Haibara tự nhủ sau khi về nhà phải uống thuốc thôi. Em còn phải làm một số thí nghiệm phục vụ cho quá trình nghiên cứu thuốc giải nữa. Thực ra quá nghiên cứu nguyên liệu chế thuốc giải đã có tiến triển mới. Bản thân Haibara cũng rất nôn nóng nhưng không dám nói cho tên thám tử bên cạnh, bởi xết về hấp tấp thì cậu ta là nhất quả đất rồi.

    Conan đi song song, sự tập trung của cậu chỉ dồn vào quả bóng trên tay. Cậu xoay xoay nhẹ rồi nhịp nhàng tâng quả bóng lên xuống.

    "Cậu có biết vụ án giết người vào 3 tuần trước không, Haibara?"

    "Biết chứ là vụ giết người ở căn hộ cao cấp XXX chứ gì?"

    Haibara vừa nói vừa đưa tay che chiếc miệng đang ngáp rõ to. Rõ ràng là hôm qua em chẳng thể ngủ ngon vì giấc mơ chết tiệt đó.

    "Đúng rồi, nghe nói phía cảnh sát vẫn chưa có manh mối gì cả."

    "Công nhận, từ hiện trường có thể thấy hung thủ là người rất thông minh."

    Ánh mắt Haibara đảo quanh rồi bỗng mở to kinh ngạc.

    "Gin!"

    Em báo cho Conan ngay lập tức. Đồng thời nhanh tay kéo xụp chiếc mũ xuống để hắn không nhận ra mình.

    "Là Gin sao? Hắn đâu?"

    Conan vừa hỏi, vừa đặt tay lên vai em nhằm giúp em bình tĩnh lại.

    "Ở góc bên trái tòa nhà đối diện."

    Cậu nhìn về phía em nói nhưng chẳng thấy ai cả. Tòa nhà đối diện là một trung tâm mua sắm đông đúc, có nhìn nữa thì cậu cũng chẳng thấy gì ngoài dòng người tấp nập đang chen chúc nhau.

    Cậu lắc đầu nhìn Haibara.

    "Không thấy."

    Haibara không đáp. Nỗi lo sợ và sự căng thẳng khiến cô không muốn trả lời nữa. Vẻ mặt Haibara trắng bệch. Trong đầu em bây giờ chỉ tràn ngập những câu hỏi. Tại sao hắn lại ở đây? Là ngẫu nhiên hay sắp đặt từ trước? Rất có thể hắn biết cô ở quanh đây nên đến thăm dò?

    Càng suy nghĩ càng không nghĩ ra được đáp án.

    Conan một bên vẫn đang nói gì đó nhưng em không nghe thấy. Haibara bây giờ hoàn toàn như trong một thế giới khác, một thế giới mà linh tính mách bảo em cần phải chạy trốn. Conan cảm nhận được sự kinh hãi ấy. Cậu nắm lấy đôi bàn tay run rẩy của em, và khi cậu định nói gì đó thì Haibara đã vùng vằng thoát ra khiến cậu bị ngã nhào.

    Nhưng em cũng vì vậy mà loạng choạng. Khoảng lặng giữa hai người xuất hiện trong tích tắc rồi rất nhanh bị phá vỡ vì Haibara đã vội bỏ chạy.

    Conan ngơ ngác một lúc nhưng rồi cậu nhanh chóng đuổi theo.

    Bàn tay cậu nắm chặt lấy cổ tay mảnh khảnh của em. Haibara dùng sức vùng vẫy nhưng không tài nào thoát ra được.

    "Cậu không sao chứ?"

    "Không sao đâu, bỏ mình ra."

    Em càng vùng vằng muốn thoát khỏi cậu nhưng cậu lại càng dùng sức. Nếu là việc liên quan đến tổ chức thì cậu càng muốn biết.

    "Mình thấy cậu xanh xao lắm đó."

    "Đã nói không sao rồi mà."

    Haibara tức giận, quát lên trước ánh nhìn của bao người. Mọi người xung quanh quay qua nhìn em, ngay cả Conan cũng bị dọa cho ngơ ngác.

    Sau cùng, Conan đành chịu thua trước thái độ của em. Haibara nhân cơ hội chạy khỏi nơi ấy, để mặc cậu thám tử vẫn sững sờ đứng đó.

    - Cùng lúc này ở đâu đó trong thành phố-

    "Đã hết thời gian giao dịch rồi."

    Hắn chầm chậm châm điếu thuốc rồi liếc mắt nhìn kẻ trước mắt.

    Ông ta ăn vận cũng đẹp đẽ đấy nhưng gương mặt hoảng sợ tột cùng. Đúng là chỉ khi rơi vào hoàn cảnh cận kề cửa tử người ta mới bày ra gương mặt chân thật nhất. Nỗi sợ luôn luôn là thứ không thể bị làm giả.

    "Xin cậu đấy.. đừng giết tôi, cậu muốn gì tôi cũng sẽ cho cậu."

    Gin chẳng mảy may quan tâm tới lời nói của đối phương, chỉ tập trung mân mê khẩu súng trong tay mình. Hắn nhớ lại những lần ông ta giương giương tự đắc với tổ chức, thế mà giờ lại quỳ rạp dưới chân hắn xin tha. Thật nực cười biết bao. Nếu như ngay từ đầu ông ta biết điều một chút thì kết cục cũng sẽ không khó coi.

    Đoạn, hắn dập điếu thuốc cháy dở.

    "Rất lấy làm tiếc cho ông."

    *ĐOÀNG*

    Tiếng súng dứt khoát, viên đạn bay thẳng vào giữa trán nạn nhân. Khoét một lỗ thật sâu, xuyên qua đầu rồi găm thẳng xuống sàn nhà. Máu từ đó bắn ra tứ phía, văng lên cả những xác chết xung quanh. Bốn bức tường xung quanh đều bị màu máu đỏ tươi nhuộm thẫm.

    Gin bình tĩnh lấy chiếc khăn trắng tinh trong túi, cẩn thận lau chùi khẩu súng. Vệt máu đỏ thấm vào từng sợi khăn, giống như những đóa hoa hồng nở giữa đông. Hai màu sắc tuy chói mắt nhưng hòa quyện với nhau lại vừa hay là màu yêu thích của người con gái ấy. Một nụ cười khó hiểu bỗng xuất hiện, Gin cũng chẳng hiểu bản thân đang nghĩ gì nữa.

    Bước ra khỏi hiện trường, hắn thu lại nụ cười, chỉ còn sự lạnh tanh, không có chút biểu cảm nào. Dù sao đây cũng không phải lần đầu tiên hắn giết người, đã sớm quen rồi. Đối với hắn, trực tiếp tiễn đối phương ra đi là việc cực kì nhàm chán. Nhưng đồng thời, Gin cũng rất thích ban phát những cái chết nhanh gọn bằng cách cho một viên kẹo đồng xuyên thủng não kẻ xấu số.

    Hắn lại càng thích nhìn con mồi của mình khổ sở chạy trốn, thích nhìn dáng vẻ sợ hãi của nó khi biết lưỡi hái tử thần đang cận kề. Hắn mong nó chạy được xa thì càng tốt, như vậy thì trò vui này mới càng thêm thú vị. Nghĩ đến đây, trong tâm trí hắn bỗng xuất hiện một hình bóng.

    Đạn đã nạp sẵn trong nòng.

    Hắn nhắm chuẩn về phía trước. Hình ảnh người con gái ấy dần hiện ra. Giống như khi cơ thể yếu đuối ấy chật vật trên tuyết trắng, máu tươi hòa lẫn sắc tuyết như hoa nở giữa đêm đông. Như thiên sứ bị người đời chặt đứt đôi cánh, đành vẫy vùng tại chốn trần gian. Một hình ảnh vừa tà mị, vừa mê hoặc đến bủn rủn tay chân.

    Gin không biết, hắn nên bắt đầu ra tay ở nơi nào trước đây. Cổ? Đầu? Thái dương? Tay? Chân? Rối cuộc phải chọn cách nào để trừng phạt em đây?

    Thật mong chờ biết bao!

    "Máu và tuyết

    Màu hoa trắng trên nền trăng đỏ

    Những đôi mắt vô hồn vẫn mở

    Thoát tục và mỹ miều

    Máu đỏ lẫn trong tuyết trắng

    Cuộc trinh phạt của chúa

    Cái chết như món quà của thiên đường."

    *

    *

    *

    Mèo con nhỏ của tôi

    Em thừa biết, trên đời này làm gì có chỗ cho kẻ phản bội

    Đúng không

    Sherry?
     
    Chỉnh sửa cuối: 9 Tháng tám 2023
  5. Thiên Bạc Nhi

    Bài viết:
    10
    Chương 4

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Gin ngồi trên chiếc xe Porsche 356A ưa thích của mình. Bao năm rồi những thứ hắn thích vẫn không hề thay đổi.

    Vodka đảm nhiệm phần lái xe đưa hắn đi làm nhiệm vụ. Hắn ngồi ở ghế bên cạnh, phì phèo vài hơi thuốc. Ánh mắt hờ hững nhìn vào khoảng không như đang hoài niệm điều gì đó.

    Hai tiếng "Đại ca" của Vodka đưa hắn về với thực tại.

    "Có chuyện gì?"

    Giọng hắn lạnh như băng.

    "Có nhiệm vụ mới từ Ngài ấy."

    Hắn yên lặng một lúc.

    Đợi tới khi điếu thuốc được hắn hút xong, Vodka mới chậm rãi nói.

    "Nhưng nhiệm vụ vốn là của chúng ta lại giao cho kẻ khác rồi."

    "Thủ tiêu kẻ đứng đầu tập đoàn CM?"

    "Vâng ạ. Chẳng rõ kẻ thay chúng ta nhận nhiệm vụ là ai nhưng có vẻ Ngài ấy rất tin tưởng gã."

    "Vậy càng rảnh tay hơn chứ sao."

    Gin khẽ nhếch mép, đột nhiên hắn nhớ tới Pinga. Mong rằng tên kia đừng có ngu ngốc như thế, không thì đừng trách sẽ nhận được một bài học từ hắn.

    Thông thường, Gin là người được Ngài ấy tín nhiệm. Những nhiệm vụ một khi đã giao cho hắn thì cũng tức là các nhiệm vụ nguy hiểm, không ai có thể giải quyết được trừ hắn. Ngài ấy thích Gin cũng là vì sự cẩn thận của hắn. Vậy mà nay Ngài ấy lại đem nhiệm vụ từ chỗ hắn giao cho một kẻ khác. Hẳn kẻ này cũng không tầm thường.

    Người của tập đoàn CM từ lâu đã ngầm có những giao dịch và thỏa thuận phi pháp với tổ chức, Nếu không nhờ tổ chức, e là tập đoàn lớn mạnh nhất nước Nhật ấy vẫn chỉ là công ty con rép riu. Nhưng khi đã quá lớn mạnh, người đứng đầu tập đoàn đã yêu cầu dừng mọi hoạt động hợp tác.

    Một con cừu khi đủ trưởng thành sẽ muốn tách đàn, con người cũng không ngoại lệ. Đòi hỏi đủ quyền lợi sẽ rời đi tìm con mồi khác béo bở hơn.

    Có điều, câu chuyện đâu có đơn giản như vậy, có cầu thì phải có trả. Mà cái giá để trả cho tổ chức chưa bao giờ là nhỏ cả.

    "Đại ca tính sao?"

    Vodka thắc mắc. Gã ta cảm thấy bất bình thay cho hắn. Theo đại ca lâu như vậy, gã chưa thấy kẻ nào to gan dám hẫng tay trên của Gin.

    "Tao muốn nhìn mặt kẻ thay thế đó."

    Đoạn, hắn châm một điếu thuốc khác, rít một hơi thật sâu rồi nhả làn khói vào hư vô. Chiếc xe vẫn phóng như bay trên đường, Gin nhàn nhã chống tay lên cằm. Hắn là như vậy, dù trong hoàn cảnh nào cũng có thể bày ra dáng vẻ ung dung.

    "Dạ, đại ca."

    *

    *

    *

    Haibara về đến nhà, ngay vùi đầu vào chăn. Em cảm thấy mình cần suy nghĩ kĩ càng chuyện ngày hôm nay. Đột nhiên lại cảm thấy mình cư xử với Conan như vậy thật quá đáng.

    Lúc đó, Conan không nhìn thấy Gin, em không biết giải thích thế nào cho cậu hiểu. Chẳng lẽ nói đó thật sự là ảo giác? Nghĩ vậy em càng vò đầu bứt tai. Trốn khỏi tổ chức đã lâu như vậy, em vẫn nơm nớp sợ sệt mỗi khi nhớ đến hắn. Không chỉ là gương mặt mà cả ánh mắt, giọng nói đều khiến cơ thể em run lên bần bật.

    Em của khi ấy là một người quá ngây thơ. Cứ nghĩ đường hoàng rời khỏi tổ chức là sẽ được hưởng hạnh phúc trọn vẹn. Nhưng hóa ra kể từ ngày em gia nhập tổ chức thì bản thân đã chẳng còn gì. Em sống hay chết, tự do hay bị giam cầm đều nằm trong sự quyết định của kẻ khác.

    Cứ vậy mà những thứ em có như cát chảy trong lòng bàn tay. Nhìn được, chạm được nhưng không giữ được.

    Suy cho cùng, em vẫn là hận người đó nhất. Hận người không chút nhân nhượng mà giết chết chị gái - tia hi vọng cuối cùng của em. Giá như em là một người mạnh mẽ, một người tài giỏi. Bằng không, em đã mặc kệ tất cả, lao đến giẫm đạp dày xéo kẻ thù giết chị, cho người đó nếm đủ mùi vị đau khổ em đã chịu đựng.

    Cho dù là lấy mạng sống của em đổi lấy mạng của người, em cũng bằng lòng. Cay đắng thay, người đó chẳng ai xa lạ mà là hắn. Em thừa biết, dù lí trí có mách bảo thế nào thì trái tim em vẫn không tài nào tàn nhẫn với hắn được.

    Hận! Tất nhiên em có hận hắn.

    Vậy còn yêu, em còn yêu hắn không?

    *

    *

    *

    Tối nay cô lại mơ thấy ác mộng. Nhưng lần này là một giấc mơ kinh khủng khác. Trong cơn mê, một lần nữa cô thấy hình ảnh hắn ra tay bắn chết chị mình. Cô ở ngay bên cạnh nhưng cũng vô ích.

    Dù cô có gào thét cỡ nào hắn ta cũng không nghe thấy. Cô chạy đến muốn ôm lấy thi thể đáng thương kia, muốn dùng hơi ấm của bản thân để sưởi ấm thân xác lạnh lẽo nhưng không tài nào chạm vào được. Tay cô trực tiếp đi xuyên qua.

    Sắc mặt Sherry trở nên khó coi, cô như phát điên. Tại sao ngay cả trong giấc mơ cô cũng không thể cứu chị gái chứ? Tuyệt vọng, cô lao lên định giết chết tên dã thú. Khốn nạn làm sao, tay cô cũng xuyên qua người hắn. Hóa ra dù cả trong mơ cô cũng chỉ là một kẻ vô dụng. Sherry ngồi bên cạnh thi thể, nhìn bộ dạng thê thảm của chị rồi bật khóc nức nở như một đứa trẻ. Vì không thể ôm chị nên cô chỉ có thể ôm lấy bản thân, gục đầu xuống đầu gối mà khóc. Miệng không dừng lẩm nhẩm câu "Chị, em xin lỗi!"

    Haibara không biết, em tuy khóc trong mơ nhưng gối và chăn đã sớm ướt đẫm rồi.

    Conan đứng một bên. Bác tiến sĩ nghe thấy phòng em có tiếng động lạ thì chạy vào, chẳng ngờ là thấy cảnh này. Ông thở dài lau nước mắt cho Haibara rồi kéo chăm đắp kín người em. Haibara cảm nhận được hơi ấm thân thuộc, khụt khịt mũi như chú cún nhỏ rồi nín khóc. Ác mộng kia cũng hoàn toàn biến mất, em cứ thế chìm sâu vào giấc ngủ.

    "Bác tiến sĩ, bác có cảm thấy Haibara mấy hôm nay lạ không?"

    Conan hỏi khi hai người đã ra khỏi phòng của em. Cậu vốn định để tối sang hỏi trực tiếp xem em đã gặp phải chuyện gì. Nhưng sang đến nơi thì đã thấy một màn gào thét khóc la, chứng tỏ tâm trí em hiện tại không ổn định, không thích hợp để bị cậu tra hỏi.

    Conan cũng không còn cách nào khác.

    "Tối nào con bé cũng nói mớ, nhưng gào thét rồi khóc lóc to thế này thì là lần đầu tiên."

    Bác tiến sĩ thở dài than vãn.

    "Cứ thế này cái thân già của ta khỏi ngủ quá."

    Cậu nhìn quầng thâm trên mắt ông mà thầm cảm thán. Tuy lời nói có hơi trách móc nhưng hành động lại rất quan tâm Haibara. Chắc hẳn mấy ngày nay bác tiến sĩ vì cô mà phiền não không ít.

    Agasa ngồi xuống ghế, tay bận rộn sửa chữa mấy món đồ để bừa bộn trên bàn.

    Conan đột nhiên nói.

    "Vậy là không sai, cậu ấy mơ thấy bọn chúng."
     
    Chỉnh sửa cuối: 9 Tháng tám 2023
  6. Thiên Bạc Nhi

    Bài viết:
    10
    Chương 5

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Ý cháu là tổ chức áo đen?"

    Conan gật đầu. Đúng là chỉ có bọn chúng mới khiến Haibara thấp thỏm lo âu như vậy.

    "Mà bác đang làm gì đấy?"

    Cậu tò mò nhìn đống linh kiện lỉnh kỉnh trên bàn của ông bác.

    Agasa tự hào nói.

    "Đây là máy tạo mô hình mây nhân tạo. Nếu chúng ta hoàn thành có thể tạo ra những đám mây lớn. Tới khi đó, những nơi khô hạn sẽ có mưa để trồng trọt và ta sẽ giàu to hahaha."

    Conan cười khổ, suýt chút nữa là phụt ra ngụm cà phê mới đưa vào miệng. Mới giây trước cậu còn thầm cảm thán ông là người chu đáo mà ai có dè. Thật là không gì có thể cản nổi ý chí làm giàu của bác tiến sĩ mà.

    * Bó tay với bác luôn. *

    "Mà nè Shinichi à.."

    Agasa nói nhưng tay vẫn lần sờ chỉnh sửa phát minh mới.

    "Có chuyện gì sao bác tiến sĩ?"

    Giọng ông trở nên ngập ngừng.

    "Thì cũng không có gì, bác có hứa với phu nhân nhà Tanaka tuần sau sẽ đến bữa tiệc kỉ niệm 68 năm thành lập tập đoàn CM tại nhà hàng XXX. Cháu biết nó chứ?"

    Đương nhiên là Conan biết. Mấy ngày nay báo chí liên tục đưa tin về bữa tiệc này. Nó được tổ chức quy mô lớn tại nhà hàng giàu có và sang trọng nhất do phu nhân chủ tịch đứng tên. Tất cả những người quyền quý, khét tiếng trong giới kinh doanh hay cả những tay mơ mới vào nghề đều mong muốn có mặt tại bữa tiệc. Bởi để được tham dự thì không chỉ là người chuyên trong giới, mà còn phải có mối quan hệ tốt với các cấp lãnh đạo của tập đoàn. Thế mới nói ai có vé tham gia đều là những người ở đẳng cấp thượng lưu. Chỉ cần kéo được một vị khách trong bữa tiệc này làm chủ đầu tư cho bản thân thì những công ty sắp phá sản coi như có cơ hội được cứu, các tay mơ cũng sẽ có cơ hội trở mình.

    Vợ chồng Tanaka nổi tiếng về sự giàu có, trí thông minh và khôn khéo trong việc làm ăn. Họ còn có trái tim lương thiện, thường đi lập quỹ hỗ trợ và bảo vệ những trẻ em có hoàn cảnh éo le. Mỗi một sự kiện có mặt của hai vợ chồng đều thu hút sự chú ý của báo giới và truyền thống. Khổ nỗi hai ông bà lại không có con, hơn nữa chủ tịch cũng đã qua đời nên ai cũng thắc mắc gia tài kếch xù đó sẽ đi về đâu. Có lẽ tất cả sẽ được phu nhân Tanaka tiết lộ trong dịp quan trọng này.

    Đợt trước bác tiến sĩ được mời đến để chế tạo cho ngài Tanaka một chiếc xe lăn thông minh sử dụng qua giọng nói và có chức năng tự di chuyển. Ngài ấy có vẻ rất thích nên thường xuyên mời bác tiến sĩ đến nhà chơi, cũng tiến cử ông bác với nhiều người bạn.

    Chẳng bao lâu sau hai người đã trở nên thân thiết. Bác Agasa vì vậy mà dễ dàng có được vé mời tham dự bữa tiệc mà nhiều người mơ ước.

    "Thì bác cứ đến đó là được rồi, nói với cháu làm gì?"

    "Hahahah.."

    Ông cười một cách ngượng gạo. Rồi cúi mặt như đứa trẻ biết lỗi.

    "Chẳng biết lúc đó ta làm sao lại đi khoác lác với phu nhân Tanaka sẽ đưa cậu thám tử lừng danh yêu quý của ta đến cùng. À thì, người đó là cháu đó Shinichi."

    Conan kinh ngạc nhìn ông. Thân phận của cậu nguy hiểm như nào bác tiến sĩ là người biết rõ nhất, sao có thể tùy tiện hứa bừa như vậy chứ.

    Bất lực quá mà! Cậu vò đầu rồi nhăn nhó, cố ý lườm Agasa cháy mắt khiến ông toát mồ hôi lạnh.

    Bác tiến sĩ khua tay múa chân giải thích.

    "Shinichi, nghe ta nói, ta chỉ là một lúc nhất thời cao hứng. Nhưng mà.."

    Giọng ông nhỏ dần.

    "Nếu cháu muốn người bác yêu quý này bị mọi người nhìn bằng ánh mắt coi thường thì không cần tới cũng được. Ta quen rồi!"

    Rồi ông giả bộ lau nước mắt trên mặt mình, bộ dạng tội nghiệp quá chời quá đất.

    Hơ hơ, Conan nhà ta còn lạ gì kiểu dụ con nít này của ông chứ.

    "Tất nhiên, cháu sẽ nhờ Ran ra mặt đi giúp. Nhưng bác cũng phải đi cùng, cháu sẽ theo sau để coi chừng bác."

    Agasa không thanh minh nữa. Ông là người sai trước nên chỉ đành ngoan ngoãn chấp nhận yêu cầu này thôi. Nghĩ lại cùng thật đau lòng. Mới ngày nào nó còn là một cậu nhóc bé xíu vậy mà giờ lớn rồi. Còn học đâu ra giọng điệu dọa người ấy nữa.

    Ông chỉ đành khóc trong lòng một ít.

    *

    *

    *

    "Hôm nay là ngày nghỉ các cậu có đi chơi ở đâu không vậy?"

    Ayumi lên tiếng. Cô bé rất rất muốn rủ Conan và cả bé Ai đến chơi ở một nơi thú vị.

    "Mình thì chút nữa sẽ về nhà để nghiên cứu về khoa học đó."

    Mitsuhiko đáp. Cậu mới tìm được mấy quyển sách rất hay nên phấn khích.

    "Mình thì muốn đi chơi nhưng không đi được."

    Genta giọng buồn buồn. Giá ở nhà mà được ăn một lúc mười bát cơm lươn thì cậu ở nhà ba tháng cũng được.

    "Buồn vậy Genta. Còn cậu Conan?"

    Ayumi quay sang hỏi.

    "Hả? À, chắc mình cũng không đi đâu."

    "Haiz chán quá các cậu nhỉ?"

    Cô bé than thở.

    "Không sao đâu. Không đi chơi ở đâu được thì chúng ta có thể đi đá bóng cùng nhau mà, phải không?"

    Genta hào hứng.

    "Được đó Genta!"

    Cô bé Ayumi cười toe toét, gương mặt tươi tắn hẳn lên.
     
    Chỉnh sửa cuối: 9 Tháng tám 2023
  7. Thiên Bạc Nhi

    Bài viết:
    10
    Chương 6

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Ý kiến rất hay."

    Mitsuhiko giơ ngón tay cái tán thưởng.

    Cả bọn cười nói vui vẻ duy chỉ Conan vẫn đang chăm chú vô đọc báo. Haibara ngồi bên cạnh thì vừa ngáp ngủ vừa nhâm nhi ly cà phê cho tỉnh táo.

    "Á!"

    Đột nhiên, bà lão ngồi bàn bên cạnh không cẩn thận ngã nhào xuống đất. Ly nước trên bàn cũng theo đó mà đổ hết lên bộ kimono của bà.

    "Bà có sao không ạ?"

    Conan là người phản ứng nhanh nhất. Cậu lập tức ngồi xuống bên cạnh bà lão hỏi han. Haibara cũng nhanh chóng chạy lại giúp cậu đỡ bà đứng lên.

    "Ta không sao. Cảm ơn cháu."

    Bà lão loạng choạng. Có lẽ do tuổi đã cao, mắt không còn nhìn rõ nữa, đi đứng cũng khó khăn hơn.

    Bà đón lấy khăn giấy Ayumi đưa, cẩn thận lau những vết nước dính trên áo. Xong xuôi còn chỉnh lại tóc tai rồi không quên cảm ơn.

    "Bà ơi, bà để quên đồ này."

    Ayumi nói với theo vì cô bé chưa kịp trả lại thì bà đã định vội vã rời đi.

    Bà quay lại cười ngượng ngùng rồi xoa đầu cô bé.

    "Thật là một đứa trẻ ngoan. Tất cả các cháu đều là những đứa trẻ ngoan."

    Ánh mắt hổ phách lướt qua từng gương mặt nhỏ, điểm nhìn dừng lại trên gương mặt Haibara để lộ nụ cười khó hiểu.

    *

    *

    *

    Chẳng bao lâu, cuối cùng cũng đến ngày tổ chức bữa tiệc.

    Ông Mori, Ran và Conan đã đến ngồi đợi ở sảnh nhà hàng từ đầu buổi chiều. Sonoko rất hứng thú với bữa tiệc vì cô hâm mộ phu nhân Tanaka đã lâu. Bà là một người đẹp, giàu có và có trái tim nhân hậu.

    Để chuẩn bị cho ngày hôm nay Sonoko đã kéo Ran đi thử qua rất nhiều váy. Mặc dù Ran đã nói là không cần đâu, vì cô cũng không phải nhân vật chính. Nhưng Sonoko khăng khăng rằng không phải nhân vật chính nhưng cũng không thể xuề xòa được nên đành tự tay chọn cho Ran bộ váy đẹp nhất. Ran bị cuốn theo nhịp điệu của cô bạn thân, càng thêm hào hứng hơn với bữa tiệc. Cô cũng thắc mắc không biết phu nhân Tanaka mà bạn mình ngưỡng mộ sẽ là người có dáng vẻ thế nào.

    "Chỗ này đẹp quá Conan ha."

    Ran nhìn ngang nhìn dọc. Cô đã từng đi tới rất nhiều nơi được cho là sang trọng và hoành tráng nhưng nếu đem tất cả so sánh với sự bày trí ở đây thì còn kém xa.

    "Dạ."

    Conan đáp.

    Ông bác Asaga đã theo người quản gia đến chỗ phòng làm việc của chủ tịch rồi, nghe bảo một số thiết bị đã đến lúc cần phải được kiểm tra kẻo có sai xót. Cậu đành ngoan ngoãn ngồi đợi theo sự dặn dò của ông.

    Đến giờ dự tiệc, người hướng dẫn ăn mặc lịch sự ra chào hỏi các khách quý. Còn dẫn theo 5, 6 người đàn ông cao lớn để soát vé.

    "Chúng ta vào trong thôi."

    Ông Mori ưỡn ngực chỉnh lại cà vạt. Ông không thể thua kém các quý ông lịch lãm ở đây. Nhất là không thể tỏ ra thiếu khí chất trước các quý bà và quý cô.

    "Thưa, quý vị đây là.."

    Người hướng dẫn thắc mắc khi nhìn thấy ba người. Anh không nhớ mình đã nhìn thấy họ trong danh sách khách mời.

    "Chúng tôi đến theo lời mời của phu nhân Tanaka."

    Ông Mori kiêu hãnh nói.

    Ran biết bố mình đang muốn thể hiện nên cô kéo ông xuống rồi cười với người hướng dẫn.

    "Bọn em đi thay cho thám tử Kudo Shinichi. Hôm nay cậu ấy bận nên bọn em sẽ đại diện cho cậu ấy."

    Rồi cô quay xuống nhìn Conan.

    "Đúng không Conan?"

    "Dạ đúng vậy."

    Conan nói rồi lấy từ trong túi áo khoác tấm vé mời dự tiệc có tên của Shinichi. Tấm vé này không dễ gì có được, nếu bọn họ đã nói vậy thì đương nhiên người hướng dẫn sẽ không làm khó.

    "Ting" - Tiếng soát vẽ mang lên, báo hiệu họ đã được thông qua.

    Dù sao an ninh của khu này vốn rất cao, hôm nay vì có sự kiện lớn nên càng chặt chẽ hơn

    Anh cúi người lịch sự mời ba người vào trong.

    Cả ba người vừa bước vào đã thu hút sự chú ý của một người phụ nữ. Bà ấy ăn mặc sang trọng bước đến.

    Ông Mori thấy quý bà đang tiến lại gần không tránh khỏi hồi hộp ho vài tiếng.

    "Ông chắc là ngài thám tử đại tài Mori?"

    Người phụ nữ mở lời trước.

    "Phải tôi là Mori, đây là con gái tôi Ran, nhóc con này là Conan."

    Ông Mori vồn vã giới thiệu.

    "Nghe danh ngài Mori đây đã lâu. Không ngờ hôm nay được diện kiến. Xin tự giới thiệu tôi là Fumiko. Là vợ của anh Tanaka. Anh ấy nếu biết có sự góp mặt của anh trong ngày này sẽ rất vui đấy."

    Vị phu nhân cười nho nhã.

    Ran bị khí chất của phu nhân làm cho mê người. Từ bà toát ra vẻ dịu dàng, đằm thắm lại rất lễ độ, không hề phô trương như những phu nhân cô từng biết.

    * Phía bên kia *

    Gin đang cùng đồng bọn làm nhiệm vụ. Chưa có ngày nào mà hắn được nghỉ cả.

    "Đã chuẩn bị xong chưa?"

    Giọng hắn vang lên đều đều qua chiếc mic nhỏ.

    Khắp ngóc ngách trong ngân hàng đều đã được bố trí người của tổ chức. Bọn họ nghiêm chỉnh để mức chỉ cần hắn ra lệnh là lập tức hành động.

    "Tất cả đã xong."

    "Tốt. Ta đếm từ một đến ba, tất cả vào vị trí."

    Hắn cười khẽ. Kế hoạch hoàn hảo của hắn sắp được tiến hành rồi. Lũ người ngu ngốc đó cứ tiếp tục buông lỏng cảnh giác đi.

    * Trở lại *

    "Em cảm thấy chán sao, Conan?"

    Ran nhìn cậu đang chán nản ngáp ngắn ngáp dài ngao ngán, hỏi.

    "Không đâu ạ, chị đừng lo cho em."

    Cậu cười ngượng, không muốn cảm xúc của bản thân ảnh hưởng đến sự hào hứng của Ran.

    Thực ra, ban đầu cậu đi để dám sát bác Agasa, phòng bác ấy tiếp tục cao hứng lỡ lời gây họa. Nhưng cuối cùng bác lại có chuyện đột xuất không thể tới. Bữa tiệc này vốn dành cho người trong giới kinh doanh giao lưu với nhau. Thám tử như cậu đây cảm thấy thật lạc quẻ.
     
    Chỉnh sửa cuối: 9 Tháng tám 2023
  8. Thiên Bạc Nhi

    Bài viết:
    10
    Chương 7

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Chỉ còn mình Ran và Sonoko ở sảnh tiệc. Conan vì quá chán nên cậu đã đi dạo xung quanh. Cũng may là cô bạn thân của mình đang ở đây, nếu không Ran sẽ thấy cô đơn lắm.

    "Nước hoa quả của em đây."

    Người phục vụ đưa ly nước cho Ran. Cô không quên nhận lấy và cảm ơn. Sau khi thử một ngụm, cô thấy nước hoa quả ở đây đúng là ngon hơn ngoài kia rất nhiều.

    Bữa tiệc của giới cao cấp có khác. Mọi thứ đều rất chỉnh chu.

    Đèn trong khán phòng đột nhiên tắt phụt. Trần nhà từ từ tách ra, để lộ bầu trời đêm tuyệt mĩ chỉ có trăng và sao. Dưới ánh trăng, phu nhân Tanaka lần nữa xuất hiện. Lần này bà không còn ăn mặc đơn giản như ban nãy. Bà khoác lên mình chiếc váy màu bạc được làm từ nhung dệt cao cấp. Thân váy đính thêm vô số hạt lấp lánh. Dưới ánh trăng mờ ảo, phu nhân giống như tiên tử mới hạ phàm, vừa thoát tục lại toát lên vẻ quý phái vốn có của bà. Để không quá đơn điệu, bà còn khoác một chiếc áo lông vũ trắng muốt. Tuy không đeo trang sức nhưng khí chất của bà chỉ có thể dùng một chữ để miêu tả: "SANG".

    Sonoko gần như hét lên khi trông thấy dáng vẻ vô cùng kinh diễm ấy. Cô sung sướng lay lay tay người bạn thân, định chia sẻ với cô sự phấn khích này thì nhận ra Ran từ nãy giờ đã bị phu nhân hớp hồn. Miệng không tự chủ mà thốt ra hai tiếng khen ngợi: "Đẹp quá!"

    "Cảm ơn mọi người đã dành chút thời gian quý báu của mình để đến đây chia sẻ niềm vui với chúng tôi. Trùng hợp là hôm nay cũng là sinh nhật của tôi nên nếu tôi có quá thất thố trước mặt mọi người thì xin đừng chê cười."

    Xong, người phục vụ bưng đến một chai rượu quý.

    Mọi người thấy chai rượu thì xì xầm to nhỏ. Tuy không hiểu biết gì về rượu nhưng thấy thái độ của mọi người xung quanh, Ran cũng có thể đoán được giá trị của nó không hề nhỏ chút nào. Nhưng phải quý giá đến mức nào mới khiến người ta vừa nhìn thấy đã trố mắt kinh ngạc chứ?

    Phu nhân Tanaka cẩn thận rót rượu. Những giọt rượu sóng sánh trong suốt vô cùng tinh khiết. Bà giơ cốc lên trước mặt quan khách, và trước cái nhìn hào hứng của mọi người, bà một hơi cạn sạch. Bữa tiệc chính thức bắt đầu!

    Đèn vụt sáng, âm thành từ giàn nhạc sống trên sân khấu vang khắp căn phòng, xen lỏi vào từng chỗ trống. Sonoko và Ran vui vẻ vừa thưởng thức đồ ăn vừa tán dóc. Lâu lâu Ran lại bụp miệng cười vì trò đùa hề hước của cô bạn. Hình ảnh đáng yêu ấy khiến các chàng trai có mặt không kìm lòng được.

    Một anh chàng dũng cảm nhất trong số đó, cũng là người đã để ý Ran ngay từ lúc cô mới xuất hiện đã mạnh dạn bước đến.

    "Xin hỏi, quý cô đây có muốn khiêu vũ với tôi một điệu không ạ?"

    Dứt lời, bàn tay lịch thiệp của anh liền đưa ra trước mặt Ran và Sonoko khiến hai cô nàng không khỏi bối rối.

    "Ý anh là cô bạn này ạ?"

    Nói rồi cô chỉ tay vào Ran, người bạn đang khó hiểu không kém gì mình. Anh ta gật đầu xác nhận, ánh mắt tiếp tục nhìn Ran và mong chờ câu trả lời từ cô.

    "Xin lỗi anh, em có bạn trai rồi ạ."

    Anh chàng trố mắt kinh ngạc rồi lúng túng xin lỗi. Đợi đến khi anh ta đi khỏi, Sonoko huých Ran một cái rõ dài.

    "Cậu đó, cứ nhận lời đi có sao đâu. Đằng nào tên bạn trai mê phá án của cậu cũng có ở đây đâu mà lo."

    Ran cười cười không đáp lại, mặc kệ Sonoko ở một bên trêu chọc. Cô ấy à, chỉ muốn làm một người bình thường đợi Shinichi của mình trở vể thôi.

    *

    *

    *

    Không biết có phải do không khỏe hay không, phu nhân đã phải vào phòng nghỉ ngơi ngay sau khi buổi tiệc kết thúc. Có lẽ do công việc quá bận rộn nên bà ấy không thể tận hưởng trọn vẹn ngày hôm nay.

    Tất cả các khách mời đều có những câu hỏi giống nhau. Nhưng cũng có những vị khách không thắc mắc gì, vì đơn giản họ đến đây cho mục đích khác.

    *

    *

    *

    Hôm nay là thứ hai nhưng Haibara vẫn chưa thể đi học. Bệnh của em trở nặng thêm rồi.

    Conan quyết định sang thăm. Cậu tự nhủ bây giờ em đang rất nhạy cảm, cậu phải cẩn thận thăm dò, xem xem rốt cuộc cô đã gặp phải chuyện gì.

    "Cậu đã ổn hơn chưa vậy?"

    "Ổn hơn rồi, cảm ơn cậu."

    Haibara vừa nói vừa ăn bát cháo nóng cậu đem đến. Đây là cháo chính tay Ran nấu cho em. Chỉ là cháo trứng bình thường nhưng đối với em, nó là cả tấm lòng của người nấu. Đã bao lâu rồi em chưa được thưởng thức một món ngon như vậy nhỉ? Có lẽ khi tâm tình thả lỏng thì ta mới cảm nhận được hương vị của mọi thứ xung quanh.

    Sự chu đáo của Ran, khiến em nhớ lại chị mình. Em nhớ, đồ ăn chị nấu cũng rất ngon, hình như hương vị cũng giống như những muỗng cháo này vậy. Nghĩ đến đây, nước mắt em lại chuẩn bị trực trào.

    "Có chuyện gì thì hãy nói ra chứ đừng để trong lòng."

    Conan thong thả giở tờ báo ra đọc. Từ nãy đến giờ cậu chưa hề nhìn em một cái, thế mà vẫn biết em đang không vui. Cái này có được gọi là cảm nhận siêu phàm của đại thám tử không nhỉ?

    Em liếc nhìn cậu rồi khẽ cau mày.

    Haibara biết em có rất nhiều chuyện muốn nói với cậu ấy, nhưng không thể nói mà khi chưa có bằng chứng xác đáng. Lí trí của em vẫn đủ tỉnh táo để không nói ra những chuyện kích động ai kia.

    "Bữa tiệc hôm qua thế nào?"

    "Chán ơi là chán. Chả có gì vui cả."

    Cậu nói, mắt vẫn không hề rời khỏi tờ báo.

    "Đó là vì không có vụ án nào cho cậu chứ gì?"

    Haibara hừ mũi một cái. Cô còn lạ gì tên thám tử này nữa.

    *

    *

    *

    (Phía phu nhân Tanaka)

    "Bác sĩ, ông xem xem, từ tối hôm qua phu nhân đã nôn nhiều lắm rồi. Bây giờ lại tiếp tục nôn, lại còn ôm bụng kêu la nữa. Có chuyện gì đáng lo không?"

    Vị bác sĩ nhìn cô hầu gái đầy e ngại. Đúng là từ tối hôm qua bà Tanaka đã có biểu hiện bất thường. Tuy vậy, theo kinh nghiệm làm bác sĩ của ông thì mạch tượng vẫn ổn định, chỉ cần ăn uống đầy đủ sẽ mau khoẻ lại thôi.

    Nói là không đáng lo, nhưng chuyện phu nhân bị ốm không thể bị truyền ra ngoài được. Có bao nhiêu người đang nhòm ngó vào khối tài sản khổng lồ và cả những tập đoàn, công ty cạnh tranh sẵn sàng ra tay với công ty khi biết người cầm đầu đang vắng mặt. Ông cẩn thận dặn dò cô hầu gái và cả bà quản gia, tuyệt đối không được để ai biết chuyện này.

    Cô hầu gái và bà quản gia cũng là người biết điều. Cả hai nghe lời dặn thì đều rời khỏi phòng để bác sĩ tiện thăm khám cho phu nhân. Hơn nữa, càng có ít người trong phòng thì càng tránh được nhiều tai mắt.
     
    Chỉnh sửa cuối: 9 Tháng tám 2023
  9. Thiên Bạc Nhi

    Bài viết:
    10
    Chương 8

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Bác sĩ, ông nói thật cho tôi biết đi. Có

    Phải tôi mắc bệnh rồi không? Tôi cảm

    Thấy mình sắp không trụ nổi nữa."

    Bà Tanaka thều thào không ra hơi. Sắc mặt bà nhợt nhạt, tiều tụy hơn rất nhiều.

    Mỗi khi cử động, cổ họng đau đớn như bị bóp nghẹt, chỉ cảm thấy nóng rát.

    "Bà nghĩ nhiều rồi đó phu nhân."

    Bác sĩ cười hiền.

    Ông tỏ rõ đây không phải chuyện gì nghiêm trọng.

    "Không.. tôi thấy mệt lắm. Mấy hôm trước còn cười nói vui vẻ được. Hôm nay đến cử động tay chân cũng thấy khó khăn."

    Bác sĩ nghe phu nhân nói thì không đáp. Ông để bản bệnh án xuống bàn rồi ngồi xuống chiếc ghế gần đó, vắt chéo hai chân, thong thả tháo găng tay.

    Ly cà phê trên bàn mới được mang vào vẫn còn nóng. Hương thơm ngào ngạt thật khiến người ta thấy sảng khoái và thư giãn.

    Đoạn, ông liếc nhìn đồng hồ điểm mười hai giờ khuya. Tiếng chuông vang vọng cả dinh thự. Ông cười nhẹ rồi châm điếu thuốc.

    Nên biết rằng một bác sĩ không được hút thuốc khi đang điều trị cho bệnh nhân, nhất là hút thuốc trong phòng bệnh kín thế này. Một số thành phần không tốt trong thuốc lá sẽ ảnh hưởng tới tình trạng bệnh nhân.

    "Có vẻ sắp đến lúc rồi quý phu nhân Tanaka."

    Phu nhân ho sù sụ. Bà lấy tay bịt mũi, miệng. Trên gương mặt tỏ rõ sự khó hiểu. Vị bác sĩ này đã phục vụ bà từ lâu, bà đối với người này không tệ. Bà ghét nhất là mùi thuốc lá không phải ông không biết. Nhưng thái độ thờ ơ này của ông khiến bà thấy xa lạ, cứ như một người hoàn toàn khác.

    "Bác sī nói vậy là sao?"

    "Cô nhìn cho kĩ xem tôi là ai."

    Nói rồi ông ta gỡ bỏ chiếc mặt nạ rồi quẳng xuống đất.

    "SHIRAYUKI"

    Phu nhân há hốc mồm.

    Sau lớp mặt nạ là gương mặt trẻ trung xinh đẹp. Đôi mắt hổ phách ánh lên vì phấn khích kia càng làm thân phận của người này thêm tà mị.

    "Hừm.. Cô vân nhận ra ta."

    Ả cười nhạt.

    "Cô muốn gì chứ? Cô, chính cô đã khiến ta trở nên như.."

    Chưa kịp nói xong, bà đã bị ghim chặt xuống giường không tài nào nhúc nghích được. Ả ta dùng tay bịt chặt mồm bà lại, các ngón tay nghiến chặt vào gương quai hàm khiến phu nhân đau đớn tột cùng. Bà không ngừng giãy giụa. Tay khua khua loạn xạ trong bóng tối rồi với lên cào cấu người phụ nữ kia. Tiếc rằng cô ta tránh được một cách dễ dàng.

    "Thật là đẹp!"

    Tay còn lại của ả nắm lấy tay phu nhân rồi cảm thán. Đôi bàn tay như ngọc, mĩ miều không tì vết.

    RẮC!

    Tiếng xương gãy vang lên dứt khoát giữa tĩnh lặng.

    Phu nhân kinh hãi. Nỗi đau tột cùng khiến bà muốn hét lên nhưng lại bị kìm kẹp. Đau mà không thể giải tỏa thì càng khó chịu gấp bội. Bà chỉ đành thẳng vào con mắt điên cuồng trước mắt mà thể hiện sự cầu xin.

    Nhìn bộ dạng chật vật dưới thân mình, ả càng thêm khích động. Tất nhiên hôm nay là ngày đặc biệt, ả sẽ không để lại máu.

    Tay còn lại của ả mân mê chiếc cổ thon dài. Quả thực rất tuyệt mĩ. Từng cm trên cơ thể vị phu nhân này đẹp đẽ, lại hoàn hảo đến khó tin. So với những con mồi xấu xí không đáng đếm xỉa ngoài kia, ả càng thích những con mồi chân thực giống một kiệt tác. Giết chúng chính là khoái cảm được hủy hoại một nghệ thuật sống. Sự sung sướng này không phải kẻ bình phàm nào cũng lĩnh hội được.

    Nhân lúc ánh mắt van xin kia còn khẩn khoản. Ả nhắm chuẩn động mạch cảnh, hạ gục con mồi trong một nốt nhạc. Đôi mắt hổ phách phát sáng trong bóng tối như ngọn lửa đầy kiêu hãnh.

    Sau khi rút cạn hơi thở cuối cùng của nạn nhân, ả ta cười lớn. Cười như điên dại.

    Bao năm rồi, giết người vẫn là thú vui lớn nhất ả không tài nào quên được.

    "Phu nhân, người có ổn không?"

    Tiếng đập cửa vang lên.

    "Phu nhân!"

    "Xin người hãy trả lời đi ạ."

    Một giọng nói khác vang lên. Tiếp sau là càng nhiều tiếng gõ cửa và tiếng gọi khác. Có vẻ lũ người hầu đã đánh hơi ra sự bất thường.

    Hừm. Ả hừ lạnh. Rồi mở tung cánh cửa sổ lớn. Ánh trăng bên ngoài rọi thẳng vào căn phòng. Ả bước đến bên bậc cửa. Gió ngoài trời lồng lộng, ngay khi lũ người kia kịp phá khóa xông vào, ả thả mình vào làn gió, biến mất trong không trung.

    *

    *

    *

    "Đại ca, mục tiêu chết rồi."

    Vodka thông báo.

    Gã không bất ngờ khi nhận được tin. Mục tiêu là nhân vật lớn, nói không chừng đã đắc tội với kẻ nào nên bị giết rồi.

    "Hửm, chết rồi sao?"

    Hắn nhả làn khói trắng vào không trung.

    "Vậy cũng đỡ phải ra tay."

    "Nguyên nhân là bị giết thưa đại ca."

    "Ai làm?"

    Vodka lạch cạch một hồi lâu nhưng không có thêm thông tin gì. Kẻ giết người là một tên thần bí, tai mắt của tổ chức cũng không lần ra gì.

    "Đại ca, 'ngài ấy' muốn chúng ta tìm ra kẻ đó."

    Vodka nói sau khi nhận được mật mã đặc trưng của tổ chức.

    "Cứ theo lời căn dặn là được."

    Trước giờ hắn không bao giờ thắc mắc, chỉ làm theo lệnh. Lần này cũng vậy.

    * Phía cảnh sát *

    "Thanh tra Megure đã có manh mối."

    "Là gì vậy?"

    "Đã xác định được nguyên nhân dẫn đến tử vong, là do bị siết cổ. Còn lại vẫn chưa tìm ra bất kì manh mối nào hết. Ngoài ra tay của nạn nhân bị bẻ gãy, chân và một số chỗ khác trên cơ thể bị bầm tím. Khả năng cao là bị tra tấn trước khi chết."

    Ông thanh tra ngẫm nghĩ một hồi lâu.

    "Hung thủ có vẻ rất thông minh, có vẻ vụ án này và vụ án của ba tháng trước là cùng một người làm. Ta nhớ cả hai nạn nhân đều là chết do bị siết cổ, cũng có dấu hiệu bị tra tấn."

    Nói rồi ông sờ sờ cằm vẻ đăm chiêu.

    "Bác Megure ơi, Ở đây có một mảnh giấy nè bác."

    "Hả.. Conan cháu đến đây thừ lúc nào

    Vậy?"

    "Cháu đến cùng bác Mori."

    Thanh tra giật mình. Mới mấy phút trước thôi, nơi này bị bao vây bởi cảnh sát. Thằng nhóc này lẻn vào bằng cách nào?

    "Có cả ông Mori sao?"

    Có lẽ là cấp dưới của ông đã chủ động liên hệ với ngài thám tử. Dù sao cũng tốt, vụ án này đang cần người giải phá.

    "Tờ giấy này viết: 'Có giỏi thì tới bắt tôi' chắc là của hung thủ để lại."

    Ông Mori nói.

    Nét chữ mảnh khảnh, rõ ràng lại ngay ngắn. Rất có thể là do phụ nữ viết. Trước tiên vẫn phải mang đi kiểm tra xem có dấu vân tay nào dính lại trên mảnh giấy không đã.

    Conan bình tĩnh theo dõi từng chi tiết nhỏ. Cửa sổ ở hiện trường bị mở, có thể là thủ phạm đột nhập từ đây vào. Nhưng không có dấu hiệu phá khóa, vậy chỉ có thể là giết người xong hắn tẩu thoát bằng đường này. Nếu vậy thì trước đó hắn đã vào được dinh thự mà không ai nghi ngờ hay phát hiện. Khả năng hung thủ sẽ là người có mối quan hệ thân quen với nạn nhân.

    Vậy là kẻ nào? Phu nhân Tanaka nổi tiếng là người nhân hậu. Kẻ nào hận bà ấy đến mức tra tấn cho đã rồi mới ra tay?
     
    Chỉnh sửa cuối: 11 Tháng hai 2023
  10. Thiên Bạc Nhi

    Bài viết:
    10
    Chương 9

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sau khi kiểm tra, cấp dưới của thanh tra lập tức thông báo, trên tờ giấy ấy chẳng có dấu vân tay nào cả. Hơn nữa, máu trong khoang miệng và răng cũng không tra ra được là máu của người nào trong diện khả nghi. Vậy nên vụ án dần rơi vào bế tắc.

    Cảnh sát tuy nói là vẫn đang trong quá trình điều tra hung thủ nhưng thực tế họ không khai thác được thêm bất kì manh mối nào cả. Chuyện lãng quên vụ án sẽ chỉ là vấn đề thời gian.

    Chỉ duy có Conan là vẫn chưa chịu từ bỏ, cậu nhất định phải theo vụ án và bắt được tên hung thủ này đến cùng.

    *

    *

    *

    Haibara bước ra từ tiệm tạp hóa, trên tay em là một đống đồ cần dùng cho bữa tối nay. Thịt gà, khoai tây, cà rốt.. đều đã mua đủ. Hôm nay em sẽ nấu cà ri theo công thức mới để chiêu đã bác Agasa. Mấy hôm em ốm, ông bác đều ở bên lo lắng quan tâm, Haibara rất cảm kích.

    Đi phía trước em là một cặp đôi trẻ đang thân mật tình tứ. Tuy không phải kẻ hứng thú với câu chuyện tình yêu nhưng phải thừa nhận em có chút chạnh lòng. Giá như ngay từ đầu em lớn lên bình thường như những đứa trẻ khác? Giá như em chưa bao giờ gia nhập vào tổ chức?

    Nếu những chuyện tồi tệ ấy chưa từng gõ cửa, hẳn cuộc đời em bây giờ đã khác. Em sẽ là một thiếu nữ tuổi mười tám hồn nhiên với tương lai rộng mở phía trước.

    Haibara thở dài một hơi. Có nghĩ gì thì cũng không thể thay đổi hiện thực.

    Chợt một con xe đậu ngay nên đường kia khiến em đờ người ra. Đó là chiếc Porsche 356A màu đen, nó quen thuộc đến mức chỉ cần lướt qua em cũng đã nhận ra.

    *Là Gin. *

    Lần này chắc chắn không phải là ảo giác. Em hoảng sợ đứng ngây người. Cơ thể phản ứng dữ dội đến mức Haibara nắm chặt bàn tay đang run rẩy để kiềm chế. Tuy em đang trong hình hài của một đứa trẻ nhưng chỉ cần bất cẩn, hắn sẽ chú ý mất. Hơn nữa sau khi teo nhỏ lại, màu tóc đặc trưng vẫn không hề thay đổi. Nếu để hắn nhìn thấy, rất có thể thân phận sẽ bị bại lộ.

    Nghĩ rồi em thành thạo lấy ra chiếc kính tròn và chiếc mũ đen đã mang theo sẵn. Em đã luôn nghĩ đến trường hợp này nhưng không ngờ nó sẽ xảy ra thật.

    Haibara nhanh chóng đeo kính lên, búi tóc lại rồi giấu trong mũ. Tiếp sau em thuận thế lợi dụng thân thể nhỏ con của mình mà bước đi song song với một cặp đôi. Người ngoài nhìn vào chỉ nghĩ đây là một gia đình bình thường đi dạo vào ngày nghỉ mà thôi.

    Phía bên này Gin ngồi trong xe. Một bên tai đeo tai nghe để giám sát thuộc hạ làm việc. Hắn ta đang chăm chú quan sát dấu chấm đỏ hiển thị nhấp nháy trên màn hình cũng là con mồi lần này.

    Chẳng biết do điều gì xui khiến, hắn ngẩng đầu lên. Ánh mắt lập tức va phải cô bé đang đội mũ đen đang đi chung với bố mẹ.

    Gin cau mày. Hắn trông thấy tóc con của cô bé kia rũ xuống, lộ là là màu hung đỏ.

    Hắn sững người, cứ nghĩ bản thân là nhìn lầm. Nhưng khi hắn chớp mắt lần nữa để nhìn cho rõ thì cô bé đã biến mất.

    Hắn hừ lạnh một tiếng. Chắc là hắn nhìn lầm thôi. Màu tóc hung đỏ hiếm thật nhưng trên đời không thiếu người có màu tóc y như vậy.

    *Nhãi con đó không thể là Sherry được. *

    Có điều dáng vẻ của con bé đó, rất giống với con mèo nhỏ mà hắn đang truy lùng.

    *

    *

    *

    Trên đường đi học.

    "Lạ thật! Vụ án xảy ra gần đây cậu có biết không Haibara?"

    Conan hỏi.

    Tâm trạng của Haibara theo cậu quan sát thì đã khá hơn nhiều rồi.

    "Mình biết chứ. Giờ ai mà chả biết vụ án đó. Hình như vụ đó và vụ 3 tháng trước là cùng một hung thủ thì phải."

    Haibara đáp.

    Cô nói không sai, vụ án đó đang là chủ đề nóng hổi cho các tòa báo xâu xé. Một người phụ nữ giàu có và nhân hậu lại bị giết một cách tàn nhẫn. Ai đọc xong cũng thấy phẫn nộ.

    "Hôm trước cậu đã đến xem hiện trường rồi đúng không?"

    Trên tờ báo Haibara đọc sáng nay có tin ông thám tử đại tài Mori đã đến nhưng vẫn không tìm được manh mối gì. Ông Mori đã ở đó thì không lí nào tên Conan này lại không tìm cách theo sau.

    "Ừ, tớ đã xem qua."

    Nói ra cũng lạ. Bà phu nhân có cách kêu người hầu hạ rất đặc biệt. Khi bà cần sẽ rung chiếc chuông ở đầu giường, người ở bên ngoài đợi sẵn sẽ nghe thấy và vào phòng để phục vụ. Không có tiếng chuông không ai dám bước vào. Có lần bà ấy đã mắng một hầu gái té tát chỉ vì ra vào phòng bà tùy tiện khi chưa có sự cho phép.

    Và lạ ở chỗ là họ tới gõ của phòng không phải do nghe thấy tiếng chuông mà là nghe thấy tiếng cười chói tai phát ra trong đó. Quản gia thấy không ổn nên đã kêu các cô hầu gái xem thử. Kết quả gọi mãi mà không được, họ liền gọi người tới phá cửa. Mở ra thì đã thấy phu nhân chết rồi.

    Mọi người hầu đều nói họ thấy bác sĩ là người vào phòng nạn nhân cuối cùng. Nhưng khi check cam lại không có đoạn ông ra khỏi dinh thự.

    Trùng hợp ông bác sĩ đó có bằng chứng ngoại phạm. Đêm đó ông không ở chỗ phu nhân mà đang đánh cờ với hội bạn thân ở ngoài ngoại cô. Như vậy, vị bác sĩ bọn họ đã trông thấy là ai?

    Nói không chừng tên bác sĩ mà người trong dinh thự thấy là kẻ giả mạo. Có thể hóa trang mà không ai phát hiện, chứng tỏ tên này có tài năng tương đương siêu trộm Kid hay Vermouth.

    "Không một manh mối nào để cậu khai thác cả. Cậu định sẽ làm gì?"

    Haibara hỏi. Phòng trường hợp tên này lại lao đầu vào nguy hiểm để phá giải vụ án. Đã bao nhiêu lần em khuyên, kể cả cản lại cũng không ngăn được ý chí quyết tìm sự thật của cậu.

    "Cậu quên mình là ai rồi sao? Việc khoanh tay đứng nhìn hung thủ nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật là một sự bỡn cợt trên cái danh thám tử của tớ. Kudo Shinichi này sẽ không bao giờ để tên đó chạy thoát đâu, nhất định phải bắt hắn về đền tội."

    *

    *

    *

    Trên một con ngõ nhỏ ít người qua lại giữa thủ đô Tokyo, có một cô gái đang thong dong đi dạo một mình. Hình ảnh của cô ấy và cả con ngõ này khác xa với hình ảnh xô bồ thường thấy tại nơi thủ đô. Giống như một bức tranh phong cảnh vô tình được ghép vào để lấp đầy chỗ trống – nơi mà người họa sĩ chẳng biết nên vẽ gì.

    Bức tranh ấy nhuộm một màu vàng rực của trưa hè. Đặt giữa những ngôi nhà cao thấp xen kẽ ở hai bên, chúng muốn chảy nhão như kem vì cái nóng.

    Cô gái hồn nhiên đưa tay hứng lấy sức nóng ấy, rồi chợt nhớ về một số chuyện thú vị gần đây, cô bỗng bật cười khúc khích. Tiếng cười lảnh lảnh trong trẻo, thuần khiết lại sảng khoái như tiếng chuông gió.

    Rẽ vào một lối khác, cô không chút phòng bị. Vừa đi vừa tung tăng bay nhảy, thật khiến người ta hình dung ra con sẻ nhỏ lần đầu được nhìn ngắm thế giới.

    BỐP!

    Đột nhiên cơn đau giáng trời truyền đến từ sau gáy.

    Cô ngã xuống.

    Hình ảnh cuối cùng có thể nhìn thấy chỉ là đôi giày da màu đen.
     
    Chỉnh sửa cuối: 9 Tháng tám 2023
Trả lời qua Facebook
Đang tải...