Admin

Nothing to lose.. your love to win..
23,392 ❤︎ Bài viết: 3773 Tìm chủ đề
3768 7
Kiếm tiền
Admin đã kiếm được 37680 đ
Một mùa giáng sinh sang

Mùa bình yên lại đến

Người người sát vai nhau

Tìm hơi ấm của TY


Riêng anh vẫn một mình

Lang thang phố đông người

Lang thang giữa đêm lạnh

Đi tìm lại những giấc mơ..


Bài hát Giáng sinh một mình mang đến một cảm giác buồn rất thật, không bi lụy nhưng đủ lặng để người nghe chạm vào nỗi cô đơn của chính mình. Ngay từ những câu đầu, cảm giác "đi đâu đêm nay cho lòng nghe nặng trĩu bao nỗi buồn" đã gợi ra hình ảnh một người lặng lẽ giữa mùa lễ hội, khi xung quanh ai cũng có đôi, còn mình thì không biết phải đi đâu, về đâu.

Nghe bài này vào đêm Giáng sinh, cảm giác cô đơn dường như rõ ràng hơn bao giờ hết. Không phải vì không có ai bên cạnh, mà vì ký ức về một người từng rất thân lại quay về. Những mùa Giáng sinh từng hạnh phúc, từng có lời hứa đi cùng nhau suốt cuộc đời, giờ chỉ còn là kỷ niệm. Chính sự đối lập giữa quá khứ ấm áp và hiện tại lạnh lẽo khiến nỗi buồn trong bài hát trở nên day dứt.

Điều khiến mình thấy chạnh lòng nhất là hình ảnh "lang thang phố đông người". Phố thì đông, không khí thì rộn ràng, nhưng lòng người lại trống trải. Cảm giác ấy rất quen với những ai từng yêu thật lòng rồi mất đi. Không trách móc, không oán hận, chỉ là nhớ... và không biết làm gì ngoài việc nghĩ về người cũ trong một đêm đặc biệt.

Giáng sinh một mình không chỉ là câu chuyện của một cuộc chia tay, mà còn là tâm trạng chung của rất nhiều người mỗi khi Noel về. Bài hát như một lời thủ thỉ dành cho những ai đang cô đơn, rằng nỗi buồn này là có thật, và bạn không phải là người duy nhất đang cảm thấy như vậy. Có lẽ vì thế mà khi bài hát kết thúc, dư âm buồn vẫn còn đọng lại rất lâu trong lòng.

Lời bài hát​


Cô đơn anh đi nào hay

Giáng sinh đã về

Đi đâu đêm nay cho lòng nghe

Nặng trĩu bao nỗi buồn?


Xa em bao đêm và anh

Ngỡ đã quen rồi

Quen đêm từng đêm

Mùa đông lạnh giá trôi


Từ khi xa em anh miệt mài

Quên tháng ngày dài

Bao nhiều đam mê cho tình yêu

Cũng đã quên rồi


Bao nhiêu người đến rồi đi

Anh vẫn một mình?

Và đêm nay đêm giáng sinh

Anh chỉ nghĩ về em


Một mùa giáng sinh sang

Mùa bình yên lại đến

Người người sát vai nhau

Tìm hơi ấm của tình yêu


Riêng anh vẫn một mình

Lang thang phố đông người

Lang thang giữa đêm lạnh

Đi tìm lại những giấc mơ


Ngày mình vẫn bên nhau

Từng mùa giáng sinh vẫn hạnh phúc

Nguyện thề sẽ đưa nhau

Đi đến suốt cuộc đời


Nhưng nay đã hết rồi

Sương giăng trắng khung trời

Sương rơi ướt giáo đường

Nơi ngày xưa in dấu đôi ta..


Mùa giáng sinh.. một mình..


Xem thêm:


Những bài hát giáng sinh buồn, thất tình
 
Last edited by a moderator:
15 ❤︎ Bài viết: 4 Tìm chủ đề
"Giáng sinh là lúc con người ta cảm thấy ấm áp khi được tụ tập bên bạn bè, gia đình. Còn tôi Giáng Sinh với tôi.. Chính là sự cô đơn.."

* * *

Một mùa Giáng Sinh lại đến, tôi lang thang trên góc nhỏ của thành phố, tôi cứ đi cứ đi. Bất chợt tôi nhớ về kỉ niệm anh và tôi. Cái lành lạnh của tiết trời khiến tôi cảm thấy cô đơn hơn. Cảm giác vừa buồn lại vừa vui xen lẫn vào nhau. Buồn vì chẳng còn anh bên cạnh, còn vui chính là bản thân vẫn ổn an nhiên bước đi.

Từ bao giờ tôi lại trở lười biếng đến như vậy. Tôi lười biếng với việc tụ tập bạn bè cùng đi chơi, tôi lười biếng với mọi mối quan hệ. Bởi vì một lí do, tôi.. Sợ bản thân lại nhớ đến anh, nhớ đến kỷ niệm cả hai từng trải qua.

Còn nhớ vào cái mùa Giáng Sinh năm đó, anh đưa tôi đi dạo quanh thành phố, đưa tôi đi ăn những món tôi thích, trao cho tôi những lời chúc, những cái ôm và cả những món quà Giáng Sinh. Tôi cứ như một đứa trẻ vậy mừng rỡ ríu rít khi cầm trên tao món quà vội vàng mở xem ngay lập tức. Thời gian vui vẻ ngọt ngào ấy dường như đã trở thành một hồi ức khó quên. Cứ đến cái mùa mà trời bắt đầu se lạnh tôi lại sợ cảm giác phải nhớ về quá khứ.

Tôi và anh quen biết nhau vào cái ngày Giáng Sinh và cũng chia tay vào cái ngày Giáng Sinh. Với tôi Giáng Sinh có rất nhiều kỷ niệm vui vẻ và cũng xen lẫn đau thương.

Tôi vẫn đi một cách vô hồn, từng bước từng bước, sao lại lạnh lẽo và cô đơn thế này chứ. Người ta tay trong tay cùng nhau đón Giáng Sinh, còn tôi như kẻ lang thang không biết đi đâu để xua đi nổi buồn cái lạnh giá trong lòng.

Cô đơn vẫn ổn mà nhỉ? Vẫn sống được. Vẫn biết tự lo cho bản thân được. Chỉ khác là không có anh thôi. Lạnh cơ thể có thể đấp chăn để sưởi ấm, còn cái lạnh lẽo trong nỗi cô đơn thì sao? Dùng cái gì để làm ấm nó đây.

Dòng người vội vàn qua, tôi đứng thân thờ, tự dặn lòng dặn bản thân phải thật mạnh mẽ. Cầu nguyện với Chúa để khẩn cầu hạnh phúc lại đến. Thế rồi tôi giật mình cố đẩy anh ra khỏi tâm trí.

Bản thân bất giác mỉm cười, cười vì một điều gì đó, cười vì bản thân sao lại mạnh mẽ đến vậy, cười vì cái ngây dại trong tình yêu, cả cái lụy tình điên dại gì gì đó, chẳng thể quên được anh. Cuộc đời này tôi chỉ mong rằng bản thân đủ mạnh mẽ để vượt qua mọi điều. Giáng Sinh một mình thật sự không đáng sợ, đáng sợ nhất chính là bản thân yếu mềm vụt ngã, không có chí khí.

Còn nhớ lần chia tay năm đó, thật thảm anh nhỉ? Vì ta không giữ lấy nhau nên giờ lạc mất nhau rồi, anh đi bỏ lại mùa Giáng Sinh với mình em chơi vơi giữ phố đông người, người ta tấp nập đông vui, tay trong tay còn em cứ thui thủi mãi thế này, chẳng biết bao giờ em có thể xóa anh ra khỏi kí ức, có lẽ là không bao giờ. Giáng Sinh đến cũng là khi mùa xuân sắp sang mong rằng mọi điều tốt đẹp sẽ luôn đến với em và anh.

Giữa cuộc đời gian khó này mong rằng cô gái như em sẽ đủ mạnh mẽ để vượt qua, sẽ ít khóc đi, không yếu đuối điên cuồng vì bất kì ai nữa. Em rất sợ phải bắt đầu và kết thúc một mối quan hệ. Chỉ mong rằng em sẽ tìm được người yêu thương em bên cạnh em hết đời này, và cả cùng em đón Giáng Sinh ấp cúm.

Giáng Sinh năm nay em lại một mình

Không có ai cùng đi Giáng Sinh thì một mình, vẫn ổn, chỉ là không có anh..

"Cô gái, em mạnh mẽ mà. Giáng Sinh an lành, chúc em có một cuộc đời bình an, vui vẻ, mạnh mẽ vượt qua mọi thứ, lau khô nước mắt sẽ có người yêu thương em bên cạnh em mà. Cuộc đời vốn tàn nhẫn, nhưng Chúa không lấy đi hết của ai thứ gì cả. Cố lên nhé cô gái."

- Merry Christmas -

Ninh Hải, ngày 5 tháng 12 năm 2018

Mỵ Hôi
 
Last edited by a moderator:
53 ❤︎ Bài viết: 5 Tìm chủ đề
Em chia tay tôi vào ngày giáng sinh năm ấy.

Hôm đó trời tối. Tuyết rơi từ lúc sáng đến gần hết ngày vẫn không ngừng rơi. Nhớ năm trước em từng nói với tôi rằng: "Ước gì em được cùng anh trải qua hết mùa giáng sinh năm sau và năm sau nữa". Tôi bảo rằng em đừng nói vậy, tôi sẽ bên em cả đời này, em hãy yên tâm đứng bên cạnh tôi để tôi che chở, bảo vệ cho em, còn em thì chăm lo cho gia đình chúng tôi được hạnh phúc là được rồi. Tôi đã hứa với em rằng sẽ không bao giờ rời bỏ em. Em cười ngay sau đó, đó là nụ cười mà tôi thấy rằng nó đẹp nhất từ trước đến nay, tôi không hiểu lắm, vì em thường không tin vào những lời hứa bị coi là viển vông như vậy, dù tôi chưa một lần thất hứa.

Một tháng trước khi em nói lời chia tay thì tôi phải sang nước ngoài theo công ti thực tập. Em tặng tôi một cái đồng hồ hiệu thật đắt tiền, khi em đeo cho tôi em còn dặn dò: "Sang bên đó anh cố gắng giữ gìn tốt sức khỏe, chăm chỉ làm việc, nếu bận quá thì không cần gọi điện thoại về đâu nhé, nhỡ bị sếp mắng thì hỏng hết biết chưa?". Tôi đáp lại em. Trước khi tôi quay mặt đi, em còn nhìn vào chiếc đồng hồ và nói thầm: "Thế mới có giá trị chứ". Tôi nhìn lại để rõ hơn em nói điều gì nhưng chỉ bắt gặp nụ cười dịu dàng của em, tôi cho là tôi đã nghe lầm.

Thế là một tháng sau đó, tôi ngày nào cũng gọi điện thoại cho em. Chúng tôi còn gọi video, mỗi lần như thế, tôi thấy em như trẻ đẹp thêm ra, còn giọng nói thì lúc nào cũng có vẻ mệt mỏi, chỉ là em che dấu rất tốt, tôi nghe ra điều đó trong những lúc em vô tình thở dài xa xăm.

Cuối cùng cái ngày mà tôi không muốn nhất cũng đã đến. Hôm giáng sinh đó em để tôi đợi nửa tiếng. Em xuất hiện trước mặt tôi với bộ váy ngắn và chân đi bốt cao cổ, áo em mặc thì trễ vai, không giống với những đồ em thường mặc. Tôi ngước mắt nhìn em, da em hơi tái nhợt, nghĩ là do em lạnh, tôi chưa kịp nói thì em đã cướp lời: "Chia tay đi". Lúc em nói ra câu đó thì tôi tưởng em giận tôi chuyện gì, chưa kịp trả lời thì em đã tiếp: "Tôi với anh không hợp nhau, tôi không còn yêu anh nữa, anh là một người kém cỏi, anh nghĩ trong thời gian qua tôi nói là sẽ yêu anh thật lòng sao, anh quá tưởng tượng rồi, tôi giờ đã có người khác, mong anh đừng cản đường chúng tôi"

Tôi rất bất ngờ với lời nói của em. Nói đúng hơn là kinh ngạc. Em quả là khác xưa rồi, còn đâu cô gái thẹn thùng xinh xắn như cũ. Em bây giờ phải nói rất sắc sảo, em trang điểm đậm, quần áo luôn theo mốt thời trang, lúc trước rất hiếm khi em đeo trang sức nhưng bây giờ nhìn thì em được đẹp lên rất nhiều với những đồ trang sức đắt tiền đó, mới xa nhau chưa tròn một tháng mà em đã có người khác, tôi tự hỏi là tôi kém vậy sao, không còn sức níu kéo em hay em đã chủ động rời xa tôi tự lúc nào mà tôi không hay biết.

Tuy đau lòng nhưng tôi vẫn hỏi lại: "Vì sao em lại vậy, em..". Tôi chưa kịp nói hết thì có một người đàn ông chạy đến bên em, người đó cầm tay em rất tự nhiên và nói rằng: "Còn sao nữa, anh quá nghèo, chẳng lẽ anh cần tôi nói ra hết như vậy sao, anh không đủ tư cách đi bên cô ấy, anh hiểu chứ"

Sự thật đó làm tôi choáng váng, tim như bị vết dao từng nhát từng nhát cứa vào, đau nhói và rỉ máu. Cũng chính vì quá đau lòng nên tôi không thể thấy được sự đau đớn trên khuôn mặt em lúc bấy giờ, và cũng chẳng nhận ra rằng người đàn ông nói với tôi lúc đó trông rất quen, anh ta có khuôn mặt trông rất giống em hồi sinh viên-cái hồi mà chúng tôi quen nhau và yêu nhau từ đó.

Tôi đi về trong tâm trạng rối ren của cuộc chia tay với em. Tôi rất yêu em, nhưng điều đó còn ý nghĩa gì khi em lại vì người khác mà rời bỏ tôi, tôi không tin em lại là người như vậy, đúng, tôi không tin.

Từ đó trở đi, tôi làm việc thật chăm, tăng ca ngày đêm, có khi quên ăn quên ngủ, mục đích là vì để quên đi em nhưng tôi không thể. Mỗi khi nhìn vào tay chính mình tôi lại nhớ đến em. Cho dù tôi có gửi trả em chiếc đồng hồ mà em tặng thì tôi cũng không thể nào quên đi được cái cảm giác nắm tay em trong lòng bàn tay của mình, cái cảm giác đó mới như ngày hôm qua..

Mới như ngày hôm qua, em chia tay tôi, tôi đau khổ thật nhiều. Thoắt cái đã 5 năm, tôi trở về nước và thành lập công ti của riêng mình. Hôm đó, có một hợp đồng mà đích thân tôi cần phải phê duyệt thì bên còn lại mới được phép tiến hành. Ngồi trước mặt tôi là người đàn ông lúc trước, người mà đã mang em đi trong đêm giáng sinh lạnh lẽo.

Nhìn người này, tôi lại muốn hỏi thăm về em, nhưng cái tôi của bản thân quá lớn tôi nhếch miệng: "Anh không ngờ phải không, không ngờ bây giờ tôi như thế này còn anh lại chỉ là người chủ xây". Tôi nói với cái giọng cất cao đầy khinh thường của kẻ có quyền thế. Tôi muốn em người này sẽ như thế nào, sẽ cúi đầu van xin tôi hay bày ra bộ mặt hối hận có lỗi vì những việc làm lúc trước. Nhưng không. Người ấy chỉ bình thản ngồi, bình thản nhìn tôi, không có dò hỏi hay cảm xúc nào khác. Nhưng trong cái vẻ bình thản ấy, tôi có thể cảm nhận được sự đè nén tận cùng, đè nén kèm theo năm tháng cô đơn..

Cậu ta nói: "Tôi muốn đưa anh đến một nơi, anh đi với tôi chứ"

Nghe có vẻ có chuyện khác, tôi chần chờ một lát rồi theo anh ta đi. Đến nơi là một khu vui chơi chuẩn bị cải tạo, cậu ta dừng lại. Cậu ta nói: "Cô ấy bảo đây là nơi đầu tiên anh và cô ấy gặp nhau"

Tôi đáp lại: "Cậu có ý gì?". Không phải lúc ôn chuyện cũ, chẳng lẽ cậu ta lấy đó ra để tôi thương cảm mà giúp đỡ sao. Dù rằng mỗi khi nhìn thấy những đồ vật hay nơi nào đó mà em và tôi cùng nhau trải qua, sống mũi tôi cay cay và thương tiếc, nhưng chẳng phải đó là chuyện xưa rồi hay sao.

Cậu ấy nhìn tôi, trong ánh mắt đã nhiễm một tầng nước mắt: "Chị tôi bị bệnh máu trắng, không sống nổi quá mùa xuân năm sau đó, vậy nên chị mới làm vậy để anh từ bỏ và rời xa chị, chị ấy thà để anh đau một lần rồi quên chứ không chịu nói cho anh biết chị ấy đau đớn thế nào"

Nghe thấy cậu ta nói, tôi sững người. Em.. Em bị bệnh ư, đâu phải đâu, em vẫn còn khỏe mạnh mà, khoan đã, cậu ta nói chị của cậu ấy..

Như nhìn ra sự nghi hoặc của tôi, cậu ta nói: "Cô ấy, người yêu của anh 5 năm trước là chị gái của tôi"

Bây giờ tôi mới hiểu ra sự nghi hoặc của tôi về hai khuôn mặt này. Tôi run run hỏi: "Cô ấy bị bệnh từ bao giờ?"

Cậu không nhìn tôi nữa, cậu nhìn đống đất trước mặt: "Chị ấy phát hiện ra từ 6 năm trước, nhưng tôi cũng chỉ biết được chuyện đó lúc hai người sắp chia tay nhau, nói đúng hơn là chị ấy tự diễn một mình cho anh xem mà thôi."

Thì ra là lúc đó, lúc mà em nói với tôi cái điều ước thật giản dị bình thường ấy, đối với em lại quá là xa vời.

Cậu lại nói tiếp: "Chị ấy muốn nghỉ ngơi cuối cùng ở nơi mà hai người từng gặp nhau" - cậu chỉ tôi đống đất nhô cao lên- "Chị không muốn ai nhìn thấy nên tôi không lập bia mộ, tôi đã mua lại mảnh đất này, nhưng không ngờ nó lại nằm trên khu thầu công ty anh đang làm việc, tôi đến để xin anh rút lại một chút công trình, tôi muốn chị được nghỉ ngơi yên tĩnh"

Cậu đưa cho tôi một túi nhỏ rồi về trước. Tôi cầm những đồ em gửi cho tôi trước khi rời thế gian này qua người em trai của em. Trong túi có một cái đồng hồ, là cái mà em tặng tôi và tôi lại gửi trả em lúc trước, kèm theo đó là một bức thư tay của em. Chiếc đồng hồ cứ chạy đều đều, nhưng giờ phút này thì thời gian như ngừng lại.

Mở bức thư ra là những dòng chữ viết vội. Em bảo em xin lỗi về những gì đã làm cho tôi đau khổ, nhưng tôi biết em vì tôi mà giấu đi căn bệnh của em, em mới là người phải chịu đau đớn nhất. Em bảo em xin lỗi nếu đã là tôi khó chịu vì mùi phấn trang điểm khi em dùng để che đi khuôn mặt tái nhợt mỗi khi gặp tôi, nhưng lúc đó tôi mới nhận ra, em là người khó chịu nhất vì đã mệt lại còn phải giả vờ tươi tắn cho tôi vui.

"Anh, em chẳng biết nói gì ngoài câu xin lỗi. Và cũng cảm ơn anh thật nhiều khi đã đi cùng em trong suốt quãng thời gian cuối của cuộc đời. Cảm ơn anh đã cho em câu hứa mãi bên em. Anh từng hỏi em tại sao mua chiếc đồng hồ này đắt đến vậy, nhưng anh không biết đâu, đối với em thời gian bên anh rất quý giá. Anh có nhớ em từng nói:" Thế mới có giá trị "trước khi anh đi không, đó có nghĩa là em muốn thời gian mà anh có đều là những phút giây quý giá. Em chỉ mong anh giúp em làm một việc, đừng để cho thời gian trên chiếc đồng hồ này ngừng lại, anh hãy sống thật tốt anh nhé, hãy sống nốt cả phần của em nữa. Yêu anh. Cảm ơn anh!"

Đọc xong bức thư mà mắt tôi nhòe đi lúc nào không biết. Thì ra bấy lâu nay tôi luôn hiểu lầm em. Em vì tôi mà hi sinh tất cả, vậy mà đổi lại chỉ là sự oán hận của tôi. Tôi thật không xứng với em, không xứng với tình yêu và sự kì vọng của em.

Hôm nay lại đến giáng sinh rồi. Trong nhà hay ngoài đường vang lên từng bản nhạc mừng giáng sinh. Từng cặp đôi nắm tay nhau lướt qua một kẻ lang thang ngoài đường như tôi. Tôi đi tìm kiếm hình bóng của em, tìm mãi, tìm mãi, không thấy..

Về đến nhà là lúc nửa đêm. Tôi gục trên bàn khóc nức nở vì nhớ em. Nhìn ly rượu vang đỏ còn sót chút ít dưới đáy, tôi tưởng tượng về em. Là nụ cười đã cho tôi bao ánh nắng và hi vọng, là đôi mắt đã khiến tôi bao lần cuốn hút, em đã xa tôi thật rồi.

Giáng sinh lần này không có tuyết rơi, nhưng lại lạnh đến cắt da cắt thịt. Xoa hai tay vào nhau để thấy được chút ấm, tự hỏi mình rằng, không biết ở nơi đó em có lạnh lắm không?
 
Last edited by a moderator:
23,392 ❤︎ Bài viết: 3773 Tìm chủ đề

Giáng sinh buồn​


Người ta gọi, nhưng.. Chẳng phải.. Là anh!

Tay khẽ khàng làm rơi cả ống nói

Ông già Noel cỡi Tuần Lộc bay tới

Mang những phần quà, lại thiếu mất phần anh

Trời lập đông cây lá hết màu xanh

Những hỏa châu quay, những ánh đèn chớp tắt

Cây thông khổng lồ trơ cành hiu hắt

Lũ dơi tội tình vướng mắc ngủ an lành

Giáng sinh này em buồn anh biết không?

Bên song cửa từng đôi vẫn ríu rít

Tay trong tay, ôi tình yêu khắng khít

Chỉ đôi mình..

Đành hẹn tận mùa sau.

Người ta gọi xin được đến cùng nhau

Con rắn ngày xưa xúi em ăn trái cấm

Yêu anh lắm lòng tựa lòng dựa dẫm

Eva thông minh chẳng dại phản bội mình

Anh không tới trước quỷ dữ, thần linh

Em nguyền rũa những bộn bề đem anh đi mất

Chỉ xin anh trước chúa trời chân thật

Không phản bội tình, không phản bội chính em.

St.
 
Last edited by a moderator:

Những người đang xem chủ đề này

Xu hướng nội dung

Back