Bài viết: 0 

Chương 19: Ma nữ đợi chờ! (P1)
Vào một ngày cuối tuần đẹp trời, nông trường cũng không có việc gì làm nên tôi quyết định sẽ rủ anh Hải cùng vào khu vực xã Nghĩa Bình, huyện Nghĩa Đàn chơi một chuyến cho biết (Hồi đó huyện Nghĩa Đàn chưa có thị trấn như bây giờ, xã Nghĩa Bình có thể xem như là trung tâm của huyển). Về Nghĩa Đàn cũng một thời gian rồi, nhưng thực lòng mà nói cũng chưa có dịp đi đâu chơi xa, phần là vì công việc của Nông trường cũng khá bộn bè, phần vì không có người quen để làm hướng dẫn viên, phần nữa thì cũng vì huyện Nghĩa Đàn rộng lớn quá.
Nói là vào chơi cho biết cái trung tâm của huyện, nhưng tôi và anh Hải cũng không biết và không quen ai trong khu vực đấy cả. Rốt cuộc lại rồi cũng chỉ qua quán cafe Eden nhâm nhi tách cafe, chơi vài ván Bi-a xong thì lại quán net Chung Bụi gần đó để "thỏa mãn niềm đam mê" của cái thời thanh niên. Tôi và anh Hải chơi game đến khi bụng đói thì mới giật mình phát hiện đã tận 9h tối rồi, kể ra cái quán net này làm kín quá, người ngồi chơi bên trong không nhìn ra ngoài đường được khiến người ta quên mất khái niệm về sáng tối. Tôi và anh Hải cùng rủ nhau kiếm quán nhậu nào quanh đó để ngồi, uống xong thì hẵng về Thái Hòa vì dù sao cũng đã "lỡ" vào chơi đây rồi. Chúng tôi chọn quán thịt chó gần đó mà vào, do cũng chỉ có hai người nên chúng tôi tan cuộc khá sớm. Lúc rời khỏi quán thịt chó, tôi còn nhớ đồng hồ của tôi lúc đó mới chỉ báo khoảng 10 giờ đêm. Chúng tôi đi theo con đường chính băng qua xã Nghĩa Trung của huyện Nghĩa Đàn để về, chuyện cũng chẳng có gì đáng nói nếu chưa đi đến con dốc được gọi là dốc Bà Mấm. Đây là con Dốc giáp ranh giữa huyện Nghĩa Đàn với Thị xã Thái Hòa, lúc này anh Hải cầm lái, tôi thì ngồi sau. Cả hai anh em tuy rằng có uống rượu lai rai nhưng chưa đến mức phải say.
Khi xe máy đi xuống đến giữa con dốc, bất giác tôi quay mặt sang bên phải như có một thế lực vô hình nào đó cưỡng ép tôi làm như vậy, cảm giác đó chân thật và rõ ràng biết bao. Đập vào mắt tôi là một cái miếu tạm, tuy gọi là miếu nhưng thực ra cũng chỉ là 1 cái am nhỏ làm bằng bê tông được người ta dựng bên đường. Trong đầu tôi lúc này chợt vang lên tiếng nói của một người con gái "Anh ở đâu rồi?", tiếng nói này vừa nhỏ nhẹ, vừa âm vang khiến tôi nổi dựng da gà. Biết bản thân gặp thứ không hay rồi, nhưng tôi vẫn cố gắng hỏi anh Hải: "Anh có vừa nghe thấy ai nói gì không?" Anh Hải đương nhiên không nghe gì nên cũng trả lời lại tôi: "Không, anh có nghe ai nói gì đâu, răng đó em". Nghĩ bụng, thôi đúng là cái chuyện trời ơi không muốn gặp nên tôi cũng nói tránh với anh Hải luôn: "À! Không có gì đâu anh, em mớ mớ ngủ tưởng đâu ai nói gì". Anh Hải cười khẩy vì nghĩ tôi say và tiếp tục về nhà.
Tối đó, tôi không trở về nông trường vì cũng muộn, hơn nữa hôm sau là Chủ nhật nên có thể "xõa" được rồi. Nhưng không hiểu sao, tối đó tôi cảm thấy rất khó ngủ, cứ nằm xoay ngang xoay dọc mà không tài nào chợp mắt nổi mặc dù tôi được mệnh danh là thánh ngủ trong vòng 3 giây, trong đầu tôi cứ liên tục vang lên câu nói hồi tối đó, dù tôi cố gạt bỏ bao nhiêu cũng không được. Khó chịu quá, tôi đập anh Hải dậy rồi kể lại câu chuyện đó, anh Hải vốn không tin mấy chuyện tâm linh này nên nhất quyết không tin, còn nghĩ tôi bị hoang tưởng do say rượu. Bản thân tôi khá chắc chắn về tửu lượng của mình, huống gì lúc đó tôi còn khẳng định mình còn tỉnh hơn con sáo nữa cơ chứ, thế nên tôi khăng khăng với anh Hải về câu chuyện đó, thấy tôi như vậy anh Hải cũng lười không thèm đôi co nữa mà nằm xuống ngủ tiếp. Một lúc sau, anh Hải lên tiếng "Em có chắc chắn đã nghe thấy thế không?", tôi tự tin trả lời "Em chắc chắn 100%, không lẫn vào đâu được". Anh Hải ngồi bật dậy rồi nói "Vậy giờ anh chở em quay lại đó, xem có gì không?". Tôi cười mà như mếu bảo "Chắc anh trêu chứ bây giờ cũng hơn 12 giờ đêm rồi, anh không sợ chứ em sợ lắm". Chẳng hiểu hôm đó trái gió trở trời thế nào mà anh Hải cứ nhất quyết bắt tôi đi bằng được khiến tôi cảm thấy là lạ, bởi lẽ ngày thường có bao giờ anh ta tin mấy chuyện tâm linh đâu cơ chứ?
Anh Hải lại lấy con xe Dream ra và chở tôi quay lại dốc Bà Mấm, lúc này khoảng 12 rưỡi đêm. Khi gần đến nơi, tôi chột dạ nhìn lên trời thấy trăng tròn trĩnh, lòng bỗng loạn tôi nói: "Thôi chết rồi anh ơi, quay về gấp, hôm nay là 15 âm lịch, ngày ma lên, không đi được đâu", không biết vì lúc đó tôi nói nhỏ khiến anh Hải không nghe hay anh ấy cố tình khôn g nghe mà tăng tốc chạy nhanh hơn. Chẳng mấy chốc, chúng tôi đã đến đúng vị trí cái miếu tạm, trong lòng tôi có chút sợ hãi vì nói cho cùng, có quen đến mấy cũng sợ lắm cái cảnh một thứ không phải người sống xuất hiện bất thình lình với muôn hình vạn trạng của cái khuôn mặt đáng sợ ấy chứ. Tôi đảo mắt nhìn xung quanh và không phát hiện gì thêm, lúc này cũng yên tâm hơn một chút, anh Hải hỏi "Sao rồi em? Có nghe thấy gì nữa không?" Tôi vội trả lời "Không nghe và không thấy gì nữa anh, thôi ta về cho nó lành anh ạ, chứ ở đây thêm lát nữa em cũng tụt huyết áp vì sợ". Anh Hải cười sặc rồi quay xe, tôi vừa ngồi lên yên sau xe máy thì ngay lập tức phải trợn tròn mắt, tay tôi bất giác nắm chặt vào phần mỡ bụng của anh Hải khiến lão không khỏi kêu oai oái. Anh Hải quay lại định hỏi tôi thì cũng phải nín bặt, bởi biểu cảm trên khuôn mặt tôi lúc bấy giờ có thể nói là dọa cho người ta chết khiếp. Trước mắt tôi lúc bấy giờ là một thân hình thiếu nữ, mặc một bộ đồ màu trắng theo kiểu áo dài của học sinh ngày xưa, mắt đã không còn đó, lộ rõ là hai hốc mắt đen kịt, một bên mặt cũng không còn da thịt mà lộ rõ cả bộ xương, một bên mặt vẫn còn. Thiếu nữ ước chừng khoảng 19, 20 gì đó thôi! Cô ấy đứng ngay bên đường, đầu hơi cúi xuống, hai tay buông thõng, làn tóc dài gần chạm mông cũng đang bay phấp phơ theo từng đợt gió, ánh sáng màu xanh nhạt bao trùm quanh cơ thể cô ấy, không có làn gió xoáy như những âm hồn khác, điều này cũng khiến tôi phải ngạc nhiên bởi đây là lần đầu tiên tôi gặp một người âm không có gió xoáy bên mình.
CHÁT! Một cái tát đau điếng kéo tôi thoát khỏi sự sững sờ khi nhìn thấy cô gái, anh Hải lo lắng hỏi dồn "Răng đó em, anh gọi em mãi mà em không trả lời, có chuyện chi rồi?". Tôi đưa tay lên chỉ về phía cô gái và hỏi "Anh có thấy cô gái mặc áo trắng đứng đó không? Cách chúng ta khoảng 4-5 bước chân, ngay bên lề đường?". Anh Hải nhìn theo hướng tay tôi chỉ, rồi còn gật gật đầu ra vẻ đang đo lường khoảng cách từ chỗ chúng tôi đến chỗ cô gái, xong rồi lại lắc đầu nói "Mi đừng dọa tau, anh có thấy cái chi mô". Tôi nói "Em lừa anh làm gì, cô gái đang đứng đó, nhưng là người đã khuất nên anh không thấy là phải". Nghe tôi nói thế, anh Hải cũng có chút sởn da gà nên nổ máy phóng ga chở tôi đi về nhà, anh chạy nhanh đến nỗi như thể muốn tránh khỏi cái dốc đó càng nhanh càng tốt vậy. Trước khi rời khỏi đó, tôi vẫn quay đầu lại nhìn xem cô ấy có nhìn hay đuổi theo chúng tôi không, nhưng cô ấy vẫn đứng đó, đầu vẫn đang cúi, có vẻ không có ý định nhìn hay đuổi theo chúng tôi, lúc này tôi cũng vừa kịp nghe tiếng cô ấy nói: "Anh ơi, anh đâu rồi?"..