Ca khúc: Tìm người chẳng gặp. Trình bày: Âm Tần Quái Vật. Cảm nhận: Đa số là thường lấy các ca khúc cũ, viết lời mới rồi tự hát là chính. Giọng ca da diết lại ấm áp, khi lồng tiếng cho kịch truyền thanh thì không những âm giọng biến đổi muôn kiểu mà phân liệt thành nhiều nhân cách cũng dễ như trở bàn tay. Lyric: 我说: "这雪情太多, 把我的长剑湿透, 才盘桓这许久." Ta nói: "Tuyết tình rơi quá nhiều, Thấm đẫm trường kiếm của ta, Nên mới dừng chân lâu đến vậy." 你问我: "是身要留, 或是心还不愿走?" 说话间你递杯酒. Nàng hỏi ta: "Là do thân muốn ở lại, Hay là tâm không muốn đi?" Nàng vừa nói đưa ta chén rượu. 渡头那苇舟催我, 而你说 "别走", 我一笑只留给你离愁. Nhà thuyền bên bến đò giục ta, Nhưng nàng vẫn nói "Đừng đi", Ta cười chỉ để lại cho nàng nỗi sầu li biệt. 少年最潇洒是提酒去漂泊, 彼时不懂酒的苦是离愁. 经年后我也是天涯归鸿, 而流光里你一声叹息已吹空旧时楼. Tiêu sái nhất thời niên thiếu là nâng bầu rượu đi phiêu bạt, Lúc đó ta vẫn chưa hiểu đắng cay trong rượu là nỗi sầu biệt ly. Nhiều năm sau ta cũng chỉ là nhạn bay về chân trời, Mà một tiếng thở dài của nàng trong dòng thời gian đã thổi trống tòa lâu khi xưa. 苍山万重我踏过, 急管繁弦我全听过, 最难忘还是那年雪霁景色和你说 "别走". 老渡头, 我横舟, 做你怀里的倦怠归客, 而旧错, 留给我, 是荒烟蔓草人去楼空. Thương Sơn vạn trùng ta đã bước qua Cũng đã nghe qua hết sáo thổi đàn nhanh Khó lãng quên nhất vẫn là cảnh tuyết hửng ngày ấy và câu "Đừng đi" của nàng. Trên bến đò cũ, Ta chèo thuyền, Làm vị khách mệt mỏi trở về trong lòng nàng, Mà lỗi lầm xa xưa ấy, Để lại cho ta, Chỉ là lầu không nhà trống cỏ dại mọc đầy. 我说: "这雪情太多, 把我的长剑湿透, 才盘桓这许久." Ta nói: "Tuyết tình rơi quá nhiều, Thấm đẫm trường kiếm của ta, Nên mới dừng chân lâu đến vậy." 你问我: "是身要留, 或是心还不愿走?" 说话间你递杯酒. Nàng hỏi ta: "Là do thân muốn ở lại, Hay là tâm không muốn đi?" Nàng vừa nói đưa ta chén rượu. 渡头那苇舟催我, 而你说 "别走", 我一笑只留给你离愁. Nhà thuyền bên bến đò giục ta, Nhưng nàng vẫn nói "Đừng đi", Ta cười chỉ để lại cho nàng nỗi sầu li biệt. 少年最潇洒是提酒去漂泊, 彼时不懂酒的苦是离愁. 经年后我也是天涯归鸿, 而流光里你一声叹息已吹空旧时楼. Tiêu sái nhất thời niên thiếu là nâng bầu rượu đi phiêu bạt, Lúc đó ta vẫn chưa hiểu đắng cay trong rượu là nỗi sầu biệt ly. Nhiều năm sau ta cũng chỉ là nhạn bay về chân trời, Mà một tiếng thở dài của nàng trong dòng thời gian đã thổi trống tòa lâu khi xưa. 天下人羡我能一世逍遥游, 可知道酒最苦是无人共? 我也愿封剑做天涯归鸿, 可谁能告诉我应当飞回青山哪一重? Người thế gian ước mong có thể tiêu dao một đời như ta, Nhưng nào biết rượu đắng nhất khi không ai cùng nhâm nhi? Ta cũng chỉ nguyện cất kiếm làm nhạn hồng bay về chân trời Nhưng ai có thể bảo ta nên bay về ngọn núi xanh nào giữa muôn trùng?