Bài viết: 0 

Chương 10: Phật pháp vô biên! Siêu độ chúng sinh.
Sáng hôm đó, tôi nhìn ra ngoài cửa quán Game đã không thấy cậu sinh viên hồi đêm đâu nữa, đúng là nhờ ơn ánh sáng mặt trời. Tôi biết chắc rằng ban ngày ban mặt thì cậu ta có muốn cũng không làm gì được, tôi ra ngoài và bắt xe bus xuống Xuân Mai tìm bà cô. Rất may cho tôi vì sáng hôm đó bà cô ở nhà, tôi vào trình bày sự việc với cô, cô dẫn tôi ra vườn trước, nơi có những cái am xếp theo hình bát quái, cô bảo tôi lên bàn ngồi xếp bằng. Có bệnh thì vái tứ phương, tôi chẳng nghi ngờ hay thắc mắc gì nên cứ thế mà ngồi lên đó, bà cô thắp hương (nhang) vào mấy cái am, mỗi am 3 que hương, rồi cầm 7 que hương, 1 bùa vàng và mấy cái lá đa tươi rồi đọc chú gì đó mà tôi không nghe rõ, đột nhiên một bát hương nằm trong cái am sau lưng tôi bốc cháy, bà cô vội dùng mấy cái lá đa và bùa vàng ném vào bên trong thì lửa tắt, cô bảo tôi vào trong nhà nói chuyện. Vừa vào nhà, cô nhìn tôi bằng nét mặt nghiêm nghị rồi nói: "Sao con ngu dại vậy, một người âm đang có oán khí," họ "đang lưỡng lự ở lại nhân gian hay xuống âm ti thì con lại đi đánh" người ta "? Con chọc giận ai không chọc, chọc hẳn vào một vong linh tội lỗi, bây giờ cô cũng không cứu được con". Tôi hoảng sợ bật khóc, van xin cô tìm cách cứu tôi, cũng chỉ vì say quá làm ẩu mà giờ phải chịu trừng phạt bằng cả mạng sống thì thật sự quá nặng rồi. Cô thở dài, nhìn tôi đang khóc lóc đáng thương, khuôn mặt cô lúc này mới giãn hẳn ra, cô nói: "Ta là cô đồng, ta không được phép đến nơi này, nhưng con thì có thể. Bây giờ, con tìm đường lên chủa Hương, rồi tìm một thầy tăng tu hành nhiều năm mà nhờ siêu độ cho" cậu ấy ". Cô bây giờ không còn cách nào để giúp con cả, con lên chùa có hóa giải được hay không cũng là duyên phận của con, lỗi con gây ra giờ con tự chịu thôi". Biết đây là lời thật, tôi cảm ơn và tạm biệt bà cô để đi lên chùa Hương.
Tại chùa, tôi gặp một số thầy tăng lớn tuổi nhưng tôi không biết ai tu hành nhiều, ai tu hành ít, bấm gan tôi lại hỏi một trong số các thầy tăng. Nghe chuyện của tôi, một thầy tăng bảo chỉ có trụ trì mới có thể giúp cho tôi trong hoàn cảnh đó, nghe vậy tôi mừng rỡ xin đi gặp sư trụ trì. Sư trụ trì có dáng người khá đậm, gương mặt hiền từ rất dễ gần, trên mặt cũng đã có khá nhiều nếp nhăn của thời gian, người nghe tôi kể lại toàn bộ câu chuyện (tất nhiên là khả năng của tôi), người thở dài nói: "Hữu Thiện Tả Ác, đứng giữa đôi đường còn bị chọc ghẹo, thiện tai! Thiện tai!". Rồi người dẫn tôi đến suối Hổ Khê, đưa cho tôi một chiếc bình sứ nhỏ bảo tôi lấy đầy nước, tôi chỉ biết nghe lời người mà làm theo. Lấy được nước, chúng tôi trở về phòng của trụ trì, người bảo: "Nơi đây ma quỷ âm giới không vào được, huống chi là ban ngày. Bây giờ bần tăng cũng không có cách gì, chỉ biết chờ đến đêm. Thí chủ ở đây nghỉ ngơi, chờ đêm xuống hẵng hay".
Nửa đêm hôm đó, sư trụ trì cùng tôi đi ra đại điện, người bảo tôi cởi áo nằm sấp xuống chiếu, người dùng nước suối tôi lấy buổi sáng xoa đều trên lưng tôi rồi lấy một cái gai bưởi chích 7 lần trên cơ thể tôi. Thấy máu đã chảy ra, người bắt đầu đọc kinh siêu độ, điều lạ rằng thầy càng đọc cơ thể tôi càng đau nhói, như có ai đó dùng dao chém trên lưng tôi vậy, tôi nghiến chặt răng mặc cho nước mắt tự động tuôn rơi.
Khoảng chừng 30p sau, tôi cảm giác sau lưng tôi như được ai đó cắt mất một miếng thịt của tôi, tôi chịu không được nữa hét lên thật to và khóc ròng. Thẩy dừng đọc kinh và bảo tôi ngồi dậy, thầy đưa cho tôi xem một chiếc lá đa, trên đó có máu của tôi, ở giữa lá đa là một mảng đen khá to, mảng đen đó như biết di động, lúc nhích bên này khi nhích bên kia. Thầy nói: "Ta đã đưa được cậu sinh viên kia vào đây, nhưng thí chủ cũng nên có một lời giải thích chính đáng. Cũng đừng lo, cậu ấy không thoát ra được đâu". Nói xong, người bỏ ra ngoài, để lại tôi ngồi đó với chiếc lá đa, tôi nhìn kỹ thấy trên chiếc lá có 7 giọt máu xắp xếp theo hình người, tương ứng với những vết gai châm trên người tôi, ở giữa có một khối đen di động khá lớn. Tôi biết rằng sư trụ trì không hề lừa dối tôi, tôi dập đầu trước lá đa và nói: "Tớ xin lỗi, ngày hôm qua do tớ say mà làm bậy, cầu xin cậu tha thứ. Tớ không cố tình đánh cậu, lúc đó là do tớ sai hoàn toàn, chỉ cầu xin cậu thương tình mà bỏ qua". Khối đen ngừng động đậy, qua một lúc dần dần tiêu biến, trả lại màu của chiếc lá đa bình thường, tôi cầm chiếc lá đa đi tìm sư trụ trì, người vẫn đứng ở cửa chờ tôi. Tôi trao chiếc lá đa cho người, thấy miệng người khẽ cười, bỗng nhiên tôi thấy trong lòng nhẹ nhõm đi nhiều. Hỏi qua tình hình, tôi mới biết rằng người đã thành công trong việc giải cứu tôi, đồng thời cũng đã siêu độ cho cậu sinh viên về nơi chín suối.
Đêm hôm đó, tôi ở lại chùa, đồng thời may mắn được người đồng ý cho làm đệ tử tại gia. Sáng ngày hôm sau, tôi từ biệt người để về quê nghỉ tết. Sau bài học lần này, tôi không dám chọc ghẹo, đắc tội người âm nữa.
Tại chùa, tôi gặp một số thầy tăng lớn tuổi nhưng tôi không biết ai tu hành nhiều, ai tu hành ít, bấm gan tôi lại hỏi một trong số các thầy tăng. Nghe chuyện của tôi, một thầy tăng bảo chỉ có trụ trì mới có thể giúp cho tôi trong hoàn cảnh đó, nghe vậy tôi mừng rỡ xin đi gặp sư trụ trì. Sư trụ trì có dáng người khá đậm, gương mặt hiền từ rất dễ gần, trên mặt cũng đã có khá nhiều nếp nhăn của thời gian, người nghe tôi kể lại toàn bộ câu chuyện (tất nhiên là khả năng của tôi), người thở dài nói: "Hữu Thiện Tả Ác, đứng giữa đôi đường còn bị chọc ghẹo, thiện tai! Thiện tai!". Rồi người dẫn tôi đến suối Hổ Khê, đưa cho tôi một chiếc bình sứ nhỏ bảo tôi lấy đầy nước, tôi chỉ biết nghe lời người mà làm theo. Lấy được nước, chúng tôi trở về phòng của trụ trì, người bảo: "Nơi đây ma quỷ âm giới không vào được, huống chi là ban ngày. Bây giờ bần tăng cũng không có cách gì, chỉ biết chờ đến đêm. Thí chủ ở đây nghỉ ngơi, chờ đêm xuống hẵng hay".
Nửa đêm hôm đó, sư trụ trì cùng tôi đi ra đại điện, người bảo tôi cởi áo nằm sấp xuống chiếu, người dùng nước suối tôi lấy buổi sáng xoa đều trên lưng tôi rồi lấy một cái gai bưởi chích 7 lần trên cơ thể tôi. Thấy máu đã chảy ra, người bắt đầu đọc kinh siêu độ, điều lạ rằng thầy càng đọc cơ thể tôi càng đau nhói, như có ai đó dùng dao chém trên lưng tôi vậy, tôi nghiến chặt răng mặc cho nước mắt tự động tuôn rơi.
Khoảng chừng 30p sau, tôi cảm giác sau lưng tôi như được ai đó cắt mất một miếng thịt của tôi, tôi chịu không được nữa hét lên thật to và khóc ròng. Thẩy dừng đọc kinh và bảo tôi ngồi dậy, thầy đưa cho tôi xem một chiếc lá đa, trên đó có máu của tôi, ở giữa lá đa là một mảng đen khá to, mảng đen đó như biết di động, lúc nhích bên này khi nhích bên kia. Thầy nói: "Ta đã đưa được cậu sinh viên kia vào đây, nhưng thí chủ cũng nên có một lời giải thích chính đáng. Cũng đừng lo, cậu ấy không thoát ra được đâu". Nói xong, người bỏ ra ngoài, để lại tôi ngồi đó với chiếc lá đa, tôi nhìn kỹ thấy trên chiếc lá có 7 giọt máu xắp xếp theo hình người, tương ứng với những vết gai châm trên người tôi, ở giữa có một khối đen di động khá lớn. Tôi biết rằng sư trụ trì không hề lừa dối tôi, tôi dập đầu trước lá đa và nói: "Tớ xin lỗi, ngày hôm qua do tớ say mà làm bậy, cầu xin cậu tha thứ. Tớ không cố tình đánh cậu, lúc đó là do tớ sai hoàn toàn, chỉ cầu xin cậu thương tình mà bỏ qua". Khối đen ngừng động đậy, qua một lúc dần dần tiêu biến, trả lại màu của chiếc lá đa bình thường, tôi cầm chiếc lá đa đi tìm sư trụ trì, người vẫn đứng ở cửa chờ tôi. Tôi trao chiếc lá đa cho người, thấy miệng người khẽ cười, bỗng nhiên tôi thấy trong lòng nhẹ nhõm đi nhiều. Hỏi qua tình hình, tôi mới biết rằng người đã thành công trong việc giải cứu tôi, đồng thời cũng đã siêu độ cho cậu sinh viên về nơi chín suối.
Đêm hôm đó, tôi ở lại chùa, đồng thời may mắn được người đồng ý cho làm đệ tử tại gia. Sáng ngày hôm sau, tôi từ biệt người để về quê nghỉ tết. Sau bài học lần này, tôi không dám chọc ghẹo, đắc tội người âm nữa.