Ngày 23 Tháng 12
Chỉ còn một ngày nữa là đến lễ Giáng Sinh, khắp nơi đều là không khí bận rộn và nhộn nhịp.
Học viện
Hetalia cũng không ngoại lệ.
Tại một góc trong thư viện.
"Liên, cậu thật sự không đi vũ hội lần này sao?" Elizabeth ve vẫy một tờ giấy trên tay, đó là tờ rơi thông báo vũ hội giáng sinh do học viện tổ chức.
"Tớ nhớ đây là lần thứ năm mươi hai cậu hỏi tớ vấn đề này đấy, Eli." Cô gái người Việt được gọi tên bất đắc dĩ thở dài, buông cuốn sách đang đọc trên tay xuống, "Tớ thực sự không thích đến những nơi quá đông người đâu."
"Cậu thật là một con mọt sách chính hiệu!" Elizabeth bĩu môi, cô cũng biết khả năng cô bạn thân của mình đồng ý là rất thấp, nhưng dù sao thì cô vẫn muốn thử lần nữa, "Cậu thật sự không suy xét lời mời của Gil sao?"
".... Cái đó nếu được tính là lời mời thì tớ nghĩ mình từ chối là hoàn toàn hợp lý." Liên đỡ trán, ai đời mở miệng mời người khác lại tỏ vẻ 'được quý ngài tuyệt vời ta đây mời thì cậu nên cảm thấy vinh hạnh'.
Gilbert Beilschmidt là một học sinh khá nổi tiếng ở trường, nhưng không phải theo nghĩa tích cực cho lắm. Bề ngoài thực không có gì để bàn cãi, một chàng trai người Đức với với mái tóc trắng xóa như tuyết và đôi mắt như ruby đỏ rực thực dễ dàng thu hút ánh nhìn mọi người.
Nhưng đó chỉ là khi cậu ta chịu ngồi im...
Gilbert khá 'tăng động' theo như lời nhận xét từ bạn bè xung quanh, suốt ngày cậu ta chỉ đi cùng nhóm huynh đệ của mình bày trò nghịch ngợm. Đã vậy còn thêm cái tật tự luyến, lúc nào cũng tự nhận mình là Quý Ngài Tuyệt Vời, 'cả thế giới chỉ mình ta là nhất', 'không ai có thể làm ta hạ mình'.....
Ấy vậy mà, vào một ngày nọ, toàn thể học viên bỗng dưng thấy Gilbert bám theo 'quấy rối' cô bạn mới chuyển trường đến. Lúc đầu mọi người đều chỉ nghĩ rằng anh chàng quá nhàm chán nên trêu đùa học sinh mới, được một thời gian thì sẽ quên thôi, nhưng không ngờ đã qua cả một học kỳ mà mọi người vẫn thấy Gilbert đi theo cô bạn đó.
"Tớ cho rằng đó là lại một trò đùa dai khác của cậu ta mà thôi." Liên, cô bạn chuyển trường bị 'quấy rối', đứng dậy đặt sách lại trên kệ, nhanh chóng dời đề tài, "Chúng ta nên trở về lớp thôi, giờ nghỉ trưa sắp hết rồi."
"A! Chờ tớ với!" Elizabeth vội vàng đuổi theo Liên, trong lòng lại điểm cây nhang cho tên bạn hàng xóm, ai đời tán gái mà còn ra vẻ, xứng đáng độc thân, hừ!
***
"Chào cả nhà." Liên cúi xuống cởi đôi giày đi học của mình rồi bỏ nó vào ngăn đựng giày, thay vào một đôi dép mang trong nhà.
"Chị đã về rồi, chị thân yêu!" Mei chạy đến nhào vào Liên, ý định cho chị của mình một cái ôm nồng thắm nhưng lại bị Liên nhanh chân tránh ra.
"Hôm nay tâm trạng của chị thật không tốt nha, chị yêu!" Mei cườ tủm tỉm cười, dáng vẻ vui sướng khi người gặp họa, "Để em đoán nhé, lại là anh chàng Gilbert?"
"Ai nha! Em nói thật, anh ấy cũng thật là kiên trì! Suốt ngày cứ đi theo chị, cũng đã hơn ba tháng tháng rồi còn gì!"
"Chị thân yêu, nói thật cho em biết đi, hai người thật sự chỉ mới gặp nhau sao?"
Liên cạn lời, cô cũng rất muốn biết tại sao lại như thế a? Rõ ràng cô chỉ mới gặp Gilbert lúc mới nhập học, tính đến bây giờ cũng chưa tới bốn tháng nha?
Anh chàng Gilbert này, tính tình trời sinh ồn ào, yêu thích náo động, là loại người chưa thấy người đã thấy tiếng, quả thực là trời sinh đối nghịch với cô. Từ lúc nhỏ cô đã ưa thích yên tĩnh, là loại người chỉ thích ẩn hình, ngồi một góc đọc sách.
Còn nữa, vì là chị cả nên trông cô chín chắn hơn các bạn cùng tuổi. Còn tên kia? Thân là anh trai mà suốt ngày để cậu em trai Ludwig đau đầu, đi giải quyết rắc rối giúp mình.
Nghĩ nghĩ một hồi, Liên đưa ra kết luận: Sỡ dĩ cậu ta bám theo mình là vì hai người quá trái ngược nhau. Gilbert bị hấp dẫn do tò mò, tựa như hai cực trái chiều của nam châm hấp dẫn nhau?
"Em đừng nhắc đến cậu ta nữa," Liên xin tha, "Bây giờ chỉ cần nghe cái gì có chữ "Gil" thì chị có cảm giác cậu ta sẽ thực sự xuất hiện, và đó là điều cuối cùng chị muốn thấy."
Liên lướt qua Mei đi vào phòng bếp, sau đó bị một thứ ở trên bàn thu hút sự chú ý.
"Mei, em lại ăn bánh ngọt?" Liên cau mày cầm lên một chiếc bánh quy hình thỏ bạc hà, không vui trách em gái, "Chị đã nói với em bao nhiêu lần là không được ăn ngọt trước bữa tối rồi mà."
"Không có, không có!" Mei lập tức lắc đầu lia lịa, nói giỡn, chị Liên nổi giận thì ác ma cũng phải chào thua a!
"Đây là Leon đưa cho em, cậu ấy bảo nhà có quá nhiều nên chia cho nhà ta một ít..." Mei giải thích rồi giơ tay thề thốt, "Tuy nhìn nó rất ngon nhưng em chưa ăn cái nào cả, thật đấy, em xin thề trên bộ sưu tập figure của Leon!"
"Hay chị nếm thử một chút đi, em định chờ chị về để cùng ăn đấy!" Thiếu nữ người Đài Loan bắt đầu nịnh nọt chị của mình.
"Là bên nhà Leon đưa à?" Liên nhấp một mẩu nhỏ, hương vị bạc hà nhanh chóng lan tỏa trong khoang miệng cô, xen lẫn một hương vị lạ lùng khác đã bị mùi bạc hà che lấp. Cô lại nhấp thêm một mẩu nhỏ nữa, cho đến khi một chiếc bánh hoàn toàn chui vào bụng mình, "Vị hơi lạ, nhưng đúng là ăn rất ngon..."
"Dù vậy, em vẫn phải chờ tới sáng mai, còn bây giờ thì không." Sau đó, cô đem chỗ bánh còn lại bỏ vào hũ thủy tinh, đậy kín lại, bất chấp ánh mắt thèm thuồng của cô em gái nhà mình, lạnh lùng đặt nó vào chiếc tủ trên cao, khóa lại.
"Ngày mai em đến nhà Leon đưa cho cậu ấy một ít trà sữa đi, xem như đáp lễ, Leon có vẻ rất thích món này."
"Em biết rồi, chị yên tâm!"
***
Cùng lúc đó, tại nhà Leon.
"Leon, có thấy mấy cái bánh quy anh để trên bàn không?" Một chàng trai với mái tóc vàng bù xù đang lục tung cả căn phòng bếp, sau một lúc tìm kiếm không thành công thì anh nhìn về phía cậu trai đang ngồi ăn tối gần đó, dò hỏi.
"Thấy, em qua nhà Mei tặng rồi." Leon cũng không ngước đầu lên, tiếp tục thưởng thức bữa tối của mình, ai da, chị Liên nấu ăn ngon muốn chết, cậu đang suy xét có nên dọn sang nhà Mei ở cùng hay không, lâu lâu mới được ăn một bữa như vậy thật không đã thèm a!
"CÁI GÌ?" Arthur trợn tròn mắt, hoảng hốt la lên, "Đó không phải bánh quy bình thường! Nó là tác phẩm của anh, vẫn còn đang trong giai đoạn thí nghiệm a!"
"HẢ? Vậy nó có tác dụng gì?" Leon ngừng ăn, sắc mặt tái nhợt ngẩng đầu nhìn Arthur, nhỡ chị Liên và Mei có chuyện gì cậu làm sao ăn nói với sư phụ đây....
"Cũng không có gì, chỉ là anh định thí nghiệm sự di chuyển giữa không gian và thời gian thôi, nếu Mei ăn cảm thấy bình thường thì chắc là lại thất bại nữa rồi...." Arthur xua xua tay, sau đó nghiêm mặt dặn dò, "Lần sau không cần tùy tiện lấy thứ gì trên bàn của anh, nghe chưa? Rất nguy hiểm, không nên ăn bậy ăn bạ như vậy!"
"Nếu muốn thì lấy mấy cái bánh scone anh làm đem đi tặng."
"...Cám ơn, không cần!" Bánh của anh làm mới là thứ không nên ăn bậy ăn bạ a!