Truyện Ngắn [Fanfiction Hetalia] Gặp Cậu Vào Mười Năm Trước - Jenykhuong

Thảo luận trong 'Truyện Ngắn' bắt đầu bởi jenykhuong, 2 Tháng ba 2019.

  1. jenykhuong Beta ơi..... Where are you?

    Bài viết:
    161
    Gặp cậu vào mười năm trước

    [​IMG]

    (Artist: Jenykhuong)

    Tác giả: Jeny Khương

    Thể loại: Đồng nhân Hetalia, AU, học đường, tình yêu.

    Couple: Vietnam x Prussia

    Văn án:

    Nguyễn Hoàng Liên là học sinh chuyển trường đến học viện Hetalia.

    Cô thật sự không biết mình đã làm gì để Gilbert cứ bám theo mình.

    Cho đến khi..

    (*) Hetalia là một bộ manga -anime kể về các quốc gia được nhân hóa thành người, chủ yếu tập trung về phe Phát Xít và phe Đồng Minh. Fic Zen viết được lấy bối cảnh một thế giới song song, nơi các quốc gia là những người học sinh bình thường.

    Link góp ý: [Thảo Luận - Góp Ý] Các Tác Phẩm Sáng Tác Của Jenykhuong
     
    Chỉnh sửa cuối: 5 Tháng tư 2020
  2. Đăng ký Binance
  3. jenykhuong Beta ơi..... Where are you?

    Bài viết:
    161
    Chương 1. Bánh quy hình thỏ bạc hà

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ngày 23 Tháng 12

    Chỉ còn một ngày nữa là đến lễ Giáng Sinh, khắp nơi đều là không khí bận rộn và nhộn nhịp.

    Học viện Hetalia cũng không ngoại lệ.

    Tại một góc trong thư viện.

    "Liên, cậu thật sự không đi vũ hội lần này sao?" Elizabeth ve vẫy một tờ giấy trên tay, đó là tờ rơi thông báo vũ hội giáng sinh do học viện tổ chức.

    "Tớ nhớ đây là lần thứ năm mươi hai cậu hỏi tớ vấn đề này đấy, Eli." Cô gái người Việt được gọi tên bất đắc dĩ thở dài, buông cuốn sách đang đọc trên tay xuống, "Tớ thực sự không thích đến những nơi quá đông người đâu."

    "Cậu thật là một con mọt sách chính hiệu!" Elizabeth bĩu môi, cô cũng biết khả năng cô bạn thân của mình đồng ý là rất thấp, nhưng dù sao thì cô vẫn muốn thử lần nữa, "Cậu thật sự không suy xét lời mời của Gil sao?"

    ".... Cái đó nếu được tính là lời mời thì tớ nghĩ mình từ chối là hoàn toàn hợp lý." Liên đỡ trán, ai đời mở miệng mời người khác lại tỏ vẻ 'được quý ngài tuyệt vời ta đây mời thì cậu nên cảm thấy vinh hạnh'.

    Gilbert Beilschmidt là một học sinh khá nổi tiếng ở trường, nhưng không phải theo nghĩa tích cực cho lắm. Bề ngoài thực không có gì để bàn cãi, một chàng trai người Đức với với mái tóc trắng xóa như tuyết và đôi mắt như ruby đỏ rực thực dễ dàng thu hút ánh nhìn mọi người.

    Nhưng đó chỉ là khi cậu ta chịu ngồi im...

    Gilbert khá 'tăng động' theo như lời nhận xét từ bạn bè xung quanh, suốt ngày cậu ta chỉ đi cùng nhóm huynh đệ của mình bày trò nghịch ngợm. Đã vậy còn thêm cái tật tự luyến, lúc nào cũng tự nhận mình là Quý Ngài Tuyệt Vời, 'cả thế giới chỉ mình ta là nhất', 'không ai có thể làm ta hạ mình'.....

    Ấy vậy mà, vào một ngày nọ, toàn thể học viên bỗng dưng thấy Gilbert bám theo 'quấy rối' cô bạn mới chuyển trường đến. Lúc đầu mọi người đều chỉ nghĩ rằng anh chàng quá nhàm chán nên trêu đùa học sinh mới, được một thời gian thì sẽ quên thôi, nhưng không ngờ đã qua cả một học kỳ mà mọi người vẫn thấy Gilbert đi theo cô bạn đó.

    "Tớ cho rằng đó là lại một trò đùa dai khác của cậu ta mà thôi." Liên, cô bạn chuyển trường bị 'quấy rối', đứng dậy đặt sách lại trên kệ, nhanh chóng dời đề tài, "Chúng ta nên trở về lớp thôi, giờ nghỉ trưa sắp hết rồi."

    "A! Chờ tớ với!" Elizabeth vội vàng đuổi theo Liên, trong lòng lại điểm cây nhang cho tên bạn hàng xóm, ai đời tán gái mà còn ra vẻ, xứng đáng độc thân, hừ!

    ***

    "Chào cả nhà." Liên cúi xuống cởi đôi giày đi học của mình rồi bỏ nó vào ngăn đựng giày, thay vào một đôi dép mang trong nhà.

    "Chị đã về rồi, chị thân yêu!" Mei chạy đến nhào vào Liên, ý định cho chị của mình một cái ôm nồng thắm nhưng lại bị Liên nhanh chân tránh ra.

    "Hôm nay tâm trạng của chị thật không tốt nha, chị yêu!" Mei cườ tủm tỉm cười, dáng vẻ vui sướng khi người gặp họa, "Để em đoán nhé, lại là anh chàng Gilbert?"

    "Ai nha! Em nói thật, anh ấy cũng thật là kiên trì! Suốt ngày cứ đi theo chị, cũng đã hơn ba tháng tháng rồi còn gì!"

    "Chị thân yêu, nói thật cho em biết đi, hai người thật sự chỉ mới gặp nhau sao?"

    Liên cạn lời, cô cũng rất muốn biết tại sao lại như thế a? Rõ ràng cô chỉ mới gặp Gilbert lúc mới nhập học, tính đến bây giờ cũng chưa tới bốn tháng nha?

    Anh chàng Gilbert này, tính tình trời sinh ồn ào, yêu thích náo động, là loại người chưa thấy người đã thấy tiếng, quả thực là trời sinh đối nghịch với cô. Từ lúc nhỏ cô đã ưa thích yên tĩnh, là loại người chỉ thích ẩn hình, ngồi một góc đọc sách.

    Còn nữa, vì là chị cả nên trông cô chín chắn hơn các bạn cùng tuổi. Còn tên kia? Thân là anh trai mà suốt ngày để cậu em trai Ludwig đau đầu, đi giải quyết rắc rối giúp mình.

    Nghĩ nghĩ một hồi, Liên đưa ra kết luận: Sỡ dĩ cậu ta bám theo mình là vì hai người quá trái ngược nhau. Gilbert bị hấp dẫn do tò mò, tựa như hai cực trái chiều của nam châm hấp dẫn nhau?

    "Em đừng nhắc đến cậu ta nữa," Liên xin tha, "Bây giờ chỉ cần nghe cái gì có chữ "Gil" thì chị có cảm giác cậu ta sẽ thực sự xuất hiện, và đó là điều cuối cùng chị muốn thấy."

    Liên lướt qua Mei đi vào phòng bếp, sau đó bị một thứ ở trên bàn thu hút sự chú ý.

    "Mei, em lại ăn bánh ngọt?" Liên cau mày cầm lên một chiếc bánh quy hình thỏ bạc hà, không vui trách em gái, "Chị đã nói với em bao nhiêu lần là không được ăn ngọt trước bữa tối rồi mà."

    "Không có, không có!" Mei lập tức lắc đầu lia lịa, nói giỡn, chị Liên nổi giận thì ác ma cũng phải chào thua a!

    "Đây là Leon đưa cho em, cậu ấy bảo nhà có quá nhiều nên chia cho nhà ta một ít..." Mei giải thích rồi giơ tay thề thốt, "Tuy nhìn nó rất ngon nhưng em chưa ăn cái nào cả, thật đấy, em xin thề trên bộ sưu tập figure của Leon!"

    "Hay chị nếm thử một chút đi, em định chờ chị về để cùng ăn đấy!" Thiếu nữ người Đài Loan bắt đầu nịnh nọt chị của mình.

    "Là bên nhà Leon đưa à?" Liên nhấp một mẩu nhỏ, hương vị bạc hà nhanh chóng lan tỏa trong khoang miệng cô, xen lẫn một hương vị lạ lùng khác đã bị mùi bạc hà che lấp. Cô lại nhấp thêm một mẩu nhỏ nữa, cho đến khi một chiếc bánh hoàn toàn chui vào bụng mình, "Vị hơi lạ, nhưng đúng là ăn rất ngon..."

    "Dù vậy, em vẫn phải chờ tới sáng mai, còn bây giờ thì không." Sau đó, cô đem chỗ bánh còn lại bỏ vào hũ thủy tinh, đậy kín lại, bất chấp ánh mắt thèm thuồng của cô em gái nhà mình, lạnh lùng đặt nó vào chiếc tủ trên cao, khóa lại.

    "Ngày mai em đến nhà Leon đưa cho cậu ấy một ít trà sữa đi, xem như đáp lễ, Leon có vẻ rất thích món này."

    "Em biết rồi, chị yên tâm!"

    ***

    Cùng lúc đó, tại nhà Leon.

    "Leon, có thấy mấy cái bánh quy anh để trên bàn không?" Một chàng trai với mái tóc vàng bù xù đang lục tung cả căn phòng bếp, sau một lúc tìm kiếm không thành công thì anh nhìn về phía cậu trai đang ngồi ăn tối gần đó, dò hỏi.

    "Thấy, em qua nhà Mei tặng rồi." Leon cũng không ngước đầu lên, tiếp tục thưởng thức bữa tối của mình, ai da, chị Liên nấu ăn ngon muốn chết, cậu đang suy xét có nên dọn sang nhà Mei ở cùng hay không, lâu lâu mới được ăn một bữa như vậy thật không đã thèm a!

    "CÁI GÌ?" Arthur trợn tròn mắt, hoảng hốt la lên, "Đó không phải bánh quy bình thường! Nó là tác phẩm của anh, vẫn còn đang trong giai đoạn thí nghiệm a!"

    "HẢ? Vậy nó có tác dụng gì?" Leon ngừng ăn, sắc mặt tái nhợt ngẩng đầu nhìn Arthur, nhỡ chị Liên và Mei có chuyện gì cậu làm sao ăn nói với sư phụ đây....

    "Cũng không có gì, chỉ là anh định thí nghiệm sự di chuyển giữa không gian và thời gian thôi, nếu Mei ăn cảm thấy bình thường thì chắc là lại thất bại nữa rồi...." Arthur xua xua tay, sau đó nghiêm mặt dặn dò, "Lần sau không cần tùy tiện lấy thứ gì trên bàn của anh, nghe chưa? Rất nguy hiểm, không nên ăn bậy ăn bạ như vậy!"

    "Nếu muốn thì lấy mấy cái bánh scone anh làm đem đi tặng."

    "...Cám ơn, không cần!" Bánh của anh làm mới là thứ không nên ăn bậy ăn bạ a!
     
    Chỉnh sửa cuối: 5 Tháng tư 2020
  4. jenykhuong Beta ơi..... Where are you?

    Bài viết:
    161
    Chương 2

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Liên bị đánh thức, gió lạnh thổi vào người khiến cô run cầm cập.

    Quái lạ, mỗi lần cô đều là đắp thật dày chăn làm sao có thể bị lạnh được chứ?

    Định thần nhìn lại.. Liên nháy mắt sửng sốt, cơn buồn ngủ cũng hoàn toàn biến mất.

    Đây là.. nơi nào nha?

    Cô đang ở một nơi như là công viên, nằm trên một băng ghế đá, trên người vẫn là bộ đồ ngủ hình pikalong cô thay trước khi lên giường.

    Cô là.. bị bắt cóc?

    Hoặc là bị đùa dai, như mấy cái chương trình 'cười chút chơi' hay xem trên TV? Nếu vậy thật là quá đáng a! Đem một người quăng ở nơi đây trong lúc thời tiết dưới mười độ như vậy, xác định không phải định mưu sát cô chứ?

    Liên mộng bức nhìn nhìn xung quanh, xác định không có camera đang quay lén mình cô mới từ từ dẫm chân xuống nền đất. Thật phải nói, người đem cô đến đây cũng còn chút lương tâm khi còn để lại đôi dép bông cho cô, tưởng tượng chân không đi dưới thời tiết như vậy.. cô hoài nghi đi chừng mười phút, cặp chân cô chỉ có nước vứt.

    "Nè, chị gái đằng kia!" Một giọng nói non nớt vang lên cách Liên không xa, cô quay sang thì nhìn thấy một cậu bé khoảng chừng bảy-tám tuổi tuổi, lập tức mắt trợn tròn kinh ngạc.

    E hèm, nếu là một cậu bé bình thường Liên nhà ta sẽ không đến nỗi thất thố như vậy.

    Vấn đề là..

    Cậu bé này có mái tóc tuyết trắng và đôi mắt màu ruby đỏ, trông thật giống như phiên bản thu nhỏ của..

    "Gilbert?" Chẳng lẽ đây là.. con của cậu ta? Không thể nào a, cậu ta chỉ mới mười tám..

    "Chị biết tên tui?" Gilbert - phiên bản tý hon - nhìn chằm chằm Liên, thắc mắc tại sao bà chị này lại biết tên mình sau đó lại cười tỏ vẻ đã hiểu.

    "Vừa nhìn tui đã biết ngay, chị là fan của Quý Ngài Tuyệt Vời tui đúng không, kesesese!"

    Liên: "..."

    Cô nghĩ nhiều, nụ cười này, mức độ tự luyến này, là Gilbert trăm phần trăm, thế giới này lại thêm một cậu ta phỏng chừng là sẽ bị đảo lộn mất.

    "Sao cậu lại bị thu nhỏ? Có phải ăn bậy gì không?" Cô tiến lại gần (tạm gọi) Gil nhí, ngồi xuống cho vừa tầm mắt với cậu ta, bắt đầu dò hỏi.

    Phải công nhận Gilbert lúc bé rất đáng yêu, mắt to tròn, tóc xù xù mềm mại nhìn chỉ muốn lấy tay sờ soạng một phen a..

    "Chị mới ăn bậy! Cả nhà chị mới ăn bậy! Ai nói tui thu nhỏ? Tui hôm qua vừa mới đo chiều cao, rõ ràng là cao thêm một milimét!" Gil nhí miệng chu lên đầy bất mãn, bà chị này thật là không có mắt nhìn, fan hâm mộ gì đến chiều cao của idol cũng không biết, đáng giận!

    Liên: "..."

    Một milimét có khác nhau sao?

    Liên tự hỏi, nếu cậu ta không phải ăn bậy bị biến nhỏ, vậy vấn đề là ở mình. Rồi sau đó, cô chợt nhớ lại tối hôm qua cô có ăn một cái bánh quy không rõ nguồn gốc.

    "..."

    Dự cảm bất an.. "Gilbert này, có thể cho tôi biết bây giờ là năm nào được không? Và đây là đâu?"

    "Chị không biết?" Gilbert kỳ quái nhìn Liên nhưng vẫn là hảo tâm trả lời câu hỏi, ai da, ai bảo người này là fan của mình nha! "Hiện giờ là năm 2008, nơi đây là hoa viên phía nam thuộc học viện Hetalia, chị không nhìn thấy bảng tên ngoài cổng sao?"

    Liên nhìn theo hướng tay của Gil nhí thấy một cái bảng trên đó viết hai chữ 'Hoa Viên ' rất to, sau đó lại nhìn nhìn chung quanh, cuối cùng không thể không xác nhận sự thật mình đã quay trở lại mười năm trước!

    Mà vấn đề, cô chắc chắn là do cái bánh quy đó!

    Liên ảo não, cô quên mất Mei từng nói Leon đang sống cùng một anh chàng người Anh thích làm thí nghiệm, này chắc hẳn là sản phẩm của anh ta..

    Liên nghiến răng, trong lòng cười lạnh, âm thầm quyết tâm khi nào trở về nhất định sẽ phạt Mei chép một ngàn lần: Không nên ăn đồ từ người lạ, có khi sẽ trở về mười năm trước khi nào không hay!

    * * *Nửa tiếng sau***

    "Tức là, chị là từ mười năm sau?"

    Gật đầu.

    "Tên chị là Nguyễn Hoàng Liên? Học sinh chuyển trường đến học viện Hetalia?"

    Gật đầu.

    "Tui và chị học cùng lớp?"

    "..."

    Trầm mặc một hồi vẫn là gật đầu.

    "Vậy mười năm sau tui như thế nào a? Có phải rất uy phong không?" Gilbert ngồi cạnh Liên trên băng ghế đá, hưng phấn hướng Liên hỏi.

    Liên: "..."

    Một người suốt ngày bám theo người khác có được gọi là uy phong?

    Nhìn ánh mắt chờ mong của Gil nhí, Liên thật sự là không có cách nào nói lời thật, cô châm chước dùng từ.

    "Cậu sau này rất nổi tiếng.." nhưng mà là tai tiếng a! Liên im lặng nuốt mấy chữ còn lại vào trong.

    Không nên hủy đi ước mơ của mầm non tương lai, dù tương lai tên này thật thiếu đánh nhưng nể tình khi còn bé cậu ta giúp đỡ mình, hẳn là tha thứ cậu ta một chút đi?

    "Nổi tiếng? Tui?" Gilbert tròn xoe mắt ngạc nhiên, không tin tưởng lấy ngón tay ngắn ngủn chỉ chỉ vào mình, sau lại thấy Liên gật đầu xác nhận cậu nhóc mới cười tự hào khoe khoang "Kesesese, tui đã biết là phải như thế mà, Quý Ngài Tuyệt Vời như tui sau này là tất cả toàn thế giới đều biết a!"

    Liên: "..."

    Cảm giác tay ngứa, cô bẹo má tên nhóc này có được gọi là bạo hành không?

    "Vậy chị có biết Lud.." nhắc đến tên em trai Gilbert bỗng nhưng im bặt không lên tiếng, trông cậu có vẻ chờ mong rồi lại sợ hãi nghe đáp án.

    "Ludwig, em trai cậu? Tất nhiên tôi biết, cậu ta rất nổi tiếng trong trường, là thần tượng của trường đấy!" Không để ý cho lắm hành động của người kế bên, Liên thành thật trả lời, cô thật không hiểu tại sao hai người là anh em mà lại khác nhau đến thế?

    "Lud học cùng trường với tui a? Vậy.. vậy tụi tui sống gần nhau?" Gilbert thấp thỏm hỏi tiếp.

    "Hai người là anh em thì sống chung nhà chứ?" Nhiều lần cậu đi theo tôi toàn là Ludwig lôi cậu về nhà đấy thôi.

    "Chung nhà.." Gilbert như đang nghĩ tới cái gì, cười hắc hắc liên tục gật đầu xác nhận "Đúng nha! Là anh em thì phải sống chung nhà, đúng vậy, đúng vậy!"

    "Để cám ơn chị đã cho tui biết một thông tin tuyệt vời như vậy, tui sẽ giúp chị một việc, nói đi, cần tui giúp gì nào?" Gil nhí quay sang Liên, một tay vỗ ngực đảm bảo, một bộ 'ta gì làm cũng được'.

    "Cậu biết người tên Arthur Kirkland ở đâu không?" Sau một hồi bình tĩnh lại, Liên suy nghĩ ai gây chuyện thì người đó chịu trách nhiệm, anh ta là người làm ra mấy cái bánh quy đó thì sẽ biết hóa giải chuyện này đi?

    "Arthur Kirland? Biết nha, anh ta là hội trưởng trường tui, người mà lúc nào cũng mang bộ mặt cáu kỉnh và hay nói chuyện với không khí, đúng không?"

    Liên thật ra cũng không biết nhiều về Arthur cho lắm, chỉ qua lời kể của Mei nên có nghe đến người này, nhưng đúng là có lần cô nghe Mei nói Arthur là hội trưởng trường mình.

    "Tôi không chắc, cậu có thể dẫn đường tôi đến nơi anh ta không? Hoặc có thể chỉ đường cũng được.."

    "Chị muốn đi ngay bây giờ? Bây giờ đã là buổi tối, trường học không mở cửa đâu!"

    "Nhưng mà.. tôi vô gia cư nha.." Liên đỏ mặt, thật tình là cô cũng chưa nghĩ đến điều này cho đến khi Gilbert nhắc nhở, từ lúc mở mắt đến giờ chỉ lo tiêu hóa vụ mình bị xuyên trở về mười năm trước, còn chưa có tinh thần đi nghĩ vụ này a!

    Không lẽ.. thật sự tối nay tiếp tục ngủ ghế đá?

    "Chị nói đúng ha! Con gái cũng không nên ở ngoài đường buổi tối một mình, rất nguy hiểm.." Không để Liên rối rắm lâu, Gilbert đã một câu giải quyết nhanh gọn vấn đề.

    "Hay là chị đến nhà tui đi?"
     
    Hạ Tinh, Trịnh lão bảnBughams thích bài này.
  5. jenykhuong Beta ơi..... Where are you?

    Bài viết:
    161
    Chương 3

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Đây là nhà cậu?" Liên chần chừ hỏi, thật sự ngôi nhà mang lại cho cô một cảm giác lạnh lẽo, không giống như những gì cô hình dung về tính cách của Gilbert.

    "Ừ!" Gil nhí không chút để ý mà trả lời, cậu đang loay hoay với việc tìm dép thay trong nhà, tha thứ vì nhà cậu đã rất lâu rồi không ai đến.

    "Chỉ có giày nam, chị mang tạm đi, mai tui lại đi mua cái mới." Nói rồi cầm một đôi dép màu xanh dương đưa cho Liên.

    "Không cần, không cần như vậy phiền phức! Dù sao tôi chắc cũng chỉ ở tạm vài hôm thôi." Liên xua xua tay từ chối, sao cô lại có thể để một cậu nhóc tiêu phí vì mình chứ!

    "Nga!"

    Liên không biết cậu ta có thực sự nghe vào không, nghe như thế nào thật là có lệ! Cô là bị một đứa nhóc xem thường? Tức giận nha!

    "Ludwig đâu? Cậu ấy chưa về?"

    ".. Tui sống một mình."

    "Một mình?"

    "Em ấy đang ở cùng người khác, chưa thể trở về."

    "Nhưng là cô nói cho tui, Lud sẽ trở về, sau này hai anh em còn sống chung với nhau sao, nên tui không có gì phải lo nha!"

    Lúc này Liên mới phát hiện, thì ra hai anh em họ lúc nhỏ đã không ở cùng nhau. Một mình ở tuổi này cũng thật không dễ dàng, ai mà ngờ được anh chàng năng động nhất trường lại có quá khứ như vậy đâu.

    Là do hoàn cảnh lớn lên, trong thâm tâm cậu ta cũng không muốn mỗi lần về nhà lại đối mặt với một căn phòng lặng ngắt nên mới hình thành một loại vẻ ngoài ồn ào, che dấu sự cô đơn đó?

    Liên im lặng gật đầu không nói, mỗi người đều có bí mật, Gilbert đã chịu nói đến như vậy cô cũng đã cảm thấy đủ.

    Hôm sau.

    Văn phòng hội học sinh.

    "Thật xin lỗi, Arthur đã xin nghỉ vài ngày, nghe bảo nhà cậu ấy có việc," một cậu bé mặt vô biểu tình thông báo cho hai người trước mặt, mắt xanh navy nhìn Liên toát lên nét tò mò.

    "Chị là.."

    "Di? Trên người chị gái này có năng lượng phép thuật? Là Arthur làm?"

    Liên và Gilbert hôm sau từ lúc sớm đã đến trường tìm Arthur lại được tin cậu ta không có ở đây, trong lúc cả hai đang thất vọng chuẩn bị ra về thì một giọng nói của trẻ con vang lên sau cánh cửa văn phòng, cả ba người quay người lại thì thấy một cậu bé với đôi mắt màu đỏ, miệng đang cười ẩn hiện một viên răng nanh, trên đầu có một chiếc mũ nhỏ đội lệch đang tiến vào.

    "Vlad, nhà ngươi làm gì ở đây?" Gil nhí ngạc nhiên nhìn cậu bé kia.

    "Hừ! Tui là hội viên clb ma thuật, có việc tìm hội trưởng a!"

    "Hội trưởng?"

    "Đã quên nói, Arthur còn kiêm chức hội trưởng clb ma thuật." Mắt xanh navy bình tĩnh thuật lại.

    "Tôi và tên kia cũng trong clb. Xin cứ gọi tôi là Lukas."

    Liên: "..."

    Chẳng trách anh ta lúc nào cũng thích vùi đầu vào mấy món kì lạ, đặc biệt là món bánh scone màu đen, nghe Mei bảo đó là vũ khí mạnh nhất của anh ta cho đến giờ (Arthur: What)

    "Cái tên Arthur đó cũng thật là, phép thuật còn chưa vững đã dám lung tung đi thử lên người khác!" Vladimir bĩu môi.

    "Theo như cậu nói, phép thuật này tôi có thể giải sao?"

    "Ách, cái này.." Vlad chần chừ, "tui chỉ là cảm nhận được năng lượng phép thuật, cũng không biết nó thuộc loại gì nha.."

    "Nếu không ngại, có thể cho tôi biết chị bị gì không? Như vậy cũng có thể giúp biết được chị là bị ếm câu thần chú nào" Lukas lên tiếng.

    Liên đem chuyện của mình kể cho ba cậu nhóc nghe, về chuyện cô đã ăn mấy miếng bánh bị tẩm phép đến chuyện đi ngủ mở mắt đã xuất hiện ở công viên mười năm trước.

    "Hmmm.. Nghe ra xem như chị bị dính thần chú mộng thời gian" Lukas đứng lên đi lại kệ sách rút ra một cuốn sách khá cũ, mở ra một trang sau đó chỉ vào cái tên vừa nói.

    "Mộng thời gian?"

    "Câu thần chú này sẽ làm người bị ếm lúc ngủ đi trở về một khoảng thời gian" Lukas hỏi thêm "chị có phải gần đây hay suy nghĩ về một ai đó hay sự việc?"

    "Là sao?"

    "Vì câu thần chú này sẽ cho chị trở lại khoảng thời gian chị lần đầu tiên gặp người hoặc sự vật đó"

    Liên trong lòng sửng sốt, bất giác quay sang nhìn cậu nhóc tóc trắng bên cạnh mình

    "Không lẽ.." Liên dở khóc dở cười, cho nên câu sáng nghĩ gì nhiều tối sẽ mơ thấy điều đó là đúng? Nếu không người đầu tiên cô gặp sao lại là Gilbert đâu?

    Cô đúng là cả ngày nghĩ tới (trốn tránh) cái tên tóc trắng đó a!

    Nghe Lukas giải thích, Liên cuối cùng cũng hiểu rõ, chẳng trách Gil lớn tự nhận quen thuộc với cô, thì ra 10 năm trước hai người đã gặp nhau rồi!

    Liên không biết từ đâu bỗng cảm thấy ủy khuất, nếu cậu ta chịu nói cho mình thì được rồi nha..

    Hảo a, lừa dối cô lâu như vậy, xem cô trở về chỉnh chết cậu ta, hừ!

    "Vậy cậu có thể hóa giải nó không?"

    "Được chứ, Lukas và tui sẽ giúp chị!" Vladimir vỗ ngực bảo đảm, "này là thần chú cao cấp, tụi tui còn cần tìm phương pháp, thời gian đến tui sẽ đến gọi chị, nếu thành công, chị sẽ trở về nguyên vẹn a!"

    Liên: ".. còn không thành công đâu?"

    "Vậy lại tới lần nữa a! Đến khi nào thành công thì thôi!"

    Liên: "..."

    Ha hả! Chưa gì đã cảm zác như chuột bạch rồi, sống không còn luyến tiếc. Jpg

    * * *


    Liên và Gilbert ở trong văn phòng giúp đỡ Vladimir và Lukas tìm cách hóa giải câu thần chú. Cả bốn người, ba nhỏ một lớn mải mê đến nỗi cho đến khi bước chân ra khỏi cổng trường ánh mặt trời đã ngả về phía Tây.

    Trên đường về, Liên nhìn Gil nhí tò mò, đứa nhỏ này từ lúc nãy đã luôn im lặng, không giống ngày thường, làm cô cũng cảm thấy rất quái lạ, quả nhiên cô bị Gil lớn bám theo ồn ào đã thói quen rồi sao?

    "Gil? Sao vậy?"

    Im lặng một lúc, vẫn không thấy Gil nói chuyện, đang lúc Liên định từ bỏ cô bỗng nghe được một giọng nói nhỏ như muỗi

    "Chị sắp rời khỏi?"

    Liên nhất thời mềm lòng, cô không phải không phát hiện, từ hôm qua cô bước vào nhà Gilbert, dù cho rằng mình dấu diếm rất tốt nhưng cô lại biết cậu nhóc vui vẻ hơn hẳn. Điều này cũng làm cô cảm thấy chua xót cho Gilbert, vất vả lắm mới tìm được một người bạn mà giờ lại bảo người bạn này thật mau chóng sẽ không có.

    "Cậu sẽ nhớ tôi sao?"

    "A-Ai nói! Quý ngài tuyệt vời không có cô đơn, chỉ là chị đi quá nhanh sẽ không có kịp xem hết sự tuyệt vời của tui a, tui chỉ là thấy tiếc giùm chị thôi!" Bị người nói đúng tim đen, Gilbert vội vàng lắc đầu phủ nhận.

    Và cũng nhờ câu nói của Liên, thành công làm Gil nhí đã quên mất sự buồn bực lúc đầu.

    Liên nhìn cậu nhóc tóc trắng nào đó mạnh miệng biện minh nhưng một bên tai lại lặng lẽ nổi lên một mạt màu đỏ, Liên tâm tình bỗng dưng rất tốt, khẽ bật cười

    "Ân, đúng rồi, thật đáng tiếc nha!"

    "Chị nói chẳng có tâm gì hết!"

    "Sao lại không? Lời tôi nói thật hơn những vì sao trên trời a!" Liên giả vờ ngạc nhiên, lâu lâu cô gái nghiêm túc bật lên một câu nói hài hước, nhưng đáng tiếc..

    ".. chị tốt nhất vẫn là đừng nói đùa" không buồn cười tý nào!

    Liên: "..."

    Thật chả đáng yêu một chút nào!

    Hai người sánh đôi cùng nhau về nhà vừa đối thoại vụn vặt suốt đường đi, ánh hoàng hôn chậm rãi buông kéo dài bóng hình một lớn một nhỏ nhìn xem phá lệ hài hòa.
     
  6. jenykhuong Beta ơi..... Where are you?

    Bài viết:
    161
    Chương 4

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Mai chị có kế hoạch gì không?"

    Sau bữa sáng, Liên đang thu thập chén đĩa trên bàn thì bất chợt nghe Gilbert hỏi.

    "Sao vậy? Ở đây đã được một tuần lần đầu tôi mới thấy cậu hỏi thăm tôi sẽ làm gì đấy?" Liên cười trêu chọc.

    Đúng vậy, Liên đã ở đây được một tuần, dần dần đã thích ứng với cuộc sống ở đây, dù sao cô cũng đã hỏi qua Vladimir, thời gian cô ở đây dài ngắn cũng sẽ không ảnh hưởng gì đến hiện thực.

    Nói thật ra, ở cùng với Gil nhí cũng không tệ như cô tưởng, cậu nhóc rất có tự giác, còn có rất nhỏ thói ở sạch.

    Quả thật, trẻ em ở một mình đều phải tự trưởng thành sớm sao..

    Mỗi ngày, hai người sẽ tự phân công làm việc, ngoài trừ nấu ăn, từ lần đầu tiên cô nấu cho cả hai ăn, Gilbert đã mãnh liệt yêu cầu cô nhất định phải đảm đương việc này, bù lại cậu sẽ nhận việc giặt giũ.

    Không phải nói, cảm giác có một người thích ăn những gì mình làm thật không tệ.

    "Mai là giáng sinh không phải sao?" Gilbert nhỏ giọng lầm bầm

    "Chị không phải nói chỗ cũ của chị không có phong tục này, quý ngài tuyệt vời tui là khó có được lòng tốt muốn cho chị biết một cái giáng sinh chân chính là như thế nào a!"

    Cô đúng là nói qua với Gil mình chưa từng đón một cái Giáng sinh đúng nghĩa lần nào. Phải biết nhà cô là gia đình châu Á truyền thống, nơi ở cũ cũng toàn là người châu Á, với họ mà nói Giáng sinh thì cũng vẫn là một ngày bình thường, đi học cứ đi học, đi làm cũng vẫn đi làm, bất quá cuối ngày sẽ được ăn một cái bánh khúc cây mua giảm giá ở siêu thị thôi.

    Còn đừng nói tới kỳ nghỉ đông, mơ cũng không có!

    "Tôi đúng là không kế hoạch gì.." Liên nhập vai một thiếu nữ đáng thương, mắt chớp chớp nhìn cậu nhóc trước mặt

    "Vậy quý ngài tuyệt vời Gilbert có thể giúp tôi biết giáng sinh chân chính là như thế nào đi?"

    "Hừ, nể tình chị năn nỉ đến mức này, tui đành phải bỏ ra một ngày giúp chị thôi!" Gil nhí hất mặt ra vẻ cố-mà-làm nhưng khóe miệng lại không tự giác mà nhếch lên "nhưng đổi lại tui sẽ được gì nha?"

    Liên bật cười, thì ra là còn có chuyện sau, nghĩ nghĩ cô nói "một bữa tối giáng sinh thế nào?"

    "Sẽ có thêm wurst chứ?" Gilbert vẻ mặt chờ mong

    "Tất nhiên là được!" Liên đáp ứng, dù sao mấy ngày nay ngày nào trên bàn ăn cũng có món này, thêm một ngày cũng chả có gì.

    A, nhân tiện cũng phải nhắc, cô phát hiện một điều là Gil đặc biệt thích ăn wurst và uống bia. Tất nhiên là ngày đầu tiên cô thấy Gil nhí hí hửng chạy đến mở tủ lạnh lấy ra một chai bia tu ừng ực đã lập tức đen mặt mà chụp lấy cậu nhóc đánh mông một đốn, răn dạy trẻ nhỏ không nên uống đồ có cồn, sau việc đó Gil học ngoan không dám trước mặt Liên đề chuyện này.

    "Xong? Chúng ta đi thôi!" chờ Liên từ nhà bếp đi ra, cậu nhóc đã ngồi chán chường trên sô pha, triều Liên cất tiếng, sau đó đặng đặng đặng chạy đến tủ để giày trước cửa.

    "Đi đâu a?" Liên mộng bức, sao không có ai nói gì là cô phải đi đâu nha!

    "Đi rồi sẽ biết, yên tâm, sẽ không đem chị đi bán!" Gil nhăn mặt lầm bầm

    "Thật không đáng yêu chút nào, tên nào đồng ý làm bạn trai chị chắc hẳn là đồ ngốc!"

    "Như tui thì may ra.."

    Nói xong không thèm nhìn Liên mà mở cửa xông thẳng ra ngoài, cũng may Liên chưa nghe nếu không Gil xác định ăn hành vì tội nói bậy.

    Cô không bạn trai là vì tên tóc trắng bám đuôi nào đó dọa hết ứng cử viên tương lai a! Là do ai gây họa a!

    * * *

    "Chúng ta đến nơi?" Liên nhìn trước mắt một nhà thờ nhỏ, không xác định lên tiếng hỏi. Rõ ràng là bảo đi cảm thụ không khí Giáng sinh, tại sao lại đến nơi này?

    Từ từ, Giáng sinh, nhà thờ.. ngẫm lại cũng cảm thấy hợp lí a!

    Cho nên, Gilbert là dẫn cô đến nơi đây cầu nguyện?

    Đi theo bước chân của Gil nhí, cô tò mò quan sát xung quanh. Nơi cô đang đứng là một chỗ phía sau ngọn núi gần nhà, từ nhà Gilbert đại khái ước chừng nửa tiếng đi bộ.

    Không khí nơi đây trong lành, không có một tia ô nhiễm. Thanh tịnh, không ồn ào, làm ta có một loại yên tâm, thả lỏng. Nhà thờ dù được xây ở nơi hẻo lánh nhưng lại không có một tia u ám, thiếu sức sống, ngược lại vừa bước vào đã cảm giác thánh khiết, sáng ngời.

    Có thể thấy là vẫn có người thường xuyên đến đây dọn dẹp.

    "Cậu hay đến đây phải không?"

    "Ân, đây là căn cứ bí mặt của tui và Lud!" Sau đó giơ ba ngón tay ngắn ngủn của mình ra, "thêm chị nữa là ba người!"

    "Nơi này thật linh nghiệm, nếu chị thành tâm cầu nguyện thì điều ước chắc chắn sẽ được thực hiện!"

    "Thật sự? Vậy tôi chắc chắn nên phải thử rồi" Liên biết nghe lời đi đến băng ghế đầu tiên bắt đầu cầu nguyện.

    Gilbert nhìn cô gái đang ngồi trước thánh đường, tóc dài cột gọn gàng buông thỏng tùy ý sau vai, tư thế ngồi thẳng thắn, đôi tay nắm lại đặt trước ngực thành kính, đôi mắt nhắm lại, hàng lông mi khe khẽ rung động, môi anh đào nhẹ mân khẩn, ánh nắng chiếu vào người cô tạo thành một vầng nhu hòa.

    Bất giác Gilbert nhìn Liên thất thần cho đến khi thấy đôi mắt Liên có dấu hiệu mở mới hoảng thần dời đi tầm mắt, cậu gian nan khụ hai tiếng, ý đồ che dấu sự thất thố của mình.

    "Cầu nguyện xong sao?"

    Liên khẽ gật đầu, sau đó quay sang cười nói với cậu nhóc tóc trắng.

    "Không thắc mắc tôi cầu nguyện điều gì sao?"

    ".. còn không phải là mau chóng trở về sao?" Gilbert ra vẻ trấn định, trong lòng lại ũ rũ, cảm thấy Liên nhất định điều ước là vậy.

    Rốt cuộc, ai lại muốn ở chung với một người lạ chứ..

    Thấy Gilbert nói xong bỗng dưng không có tinh thần, đoán được ý nghĩ của cậu ta, cô nhịn không được đưa tay xoa xoa đầu xù của người bên cạnh.

    "Quả thật như trong tưởng tượng, tóc thật mềm!" Liên trộm nghĩ trong lòng, tiếp tục công cuộc hành hạ mái tóc của Gilbert

    "Tôi cầu nguyện Gilbert và em trai cậu ấy sẽ có thể mau chóng đoàn tụ nha." Liên cười tủm tỉm đáp

    Gilbert sửng sốt, ngẩng đầu nhìn chằm chằm Liên, chỉ thấy cô gái cũng đang nhìn cậu. Gilbert vội cúi đầu, trong lòng dâng lên một tia ấm áp nhưng vẫn cố làm ra vẻ nói: "Chị thật rảnh, ai lại đi cầu nguyện giúp người khác, bình thường không phải là lo cho bản thân mình trước sao?"

    "A, cậu nói cũng đúng vậy tôi lại đổi một điều ước khác nhé?" Liên chớp chớp mắt ngây thơ nhìn Gil, ý chờ cậu nhóc gật đầu sẽ lập tức lại đi cầu một điều ước khác.

    "Chị!" Gil nghẹn đỏ mặt, người lớn đúng là chẳng nói giữ lời gì hết, cậu quyết định sau này gặp lại cô sẽ làm lơ, không nói chuyện với cô nữa!

    "Đổi thành 'mong điều ước của Gilbert trở thành hiện thực' có được không?"

    Liên mấy ngày nay ở chung với cậu nhóc này không phải là không biết đến, hoàn cảnh cậu nhóc có vẻ phức tạp, thế nên hai anh em mới bị chia cắt. Có đôi khi cô bắt gặp cậu nhóc nhìn tấm hình hai anh em chụp chung rồi im lặng một lúc, cô biết Gil muốn gặp em trai nhưng cô cũng không dám hỏi nhiều, chuyện nhà ai chẳng có bí mật.

    Cô là thực sự mong điều ước của mình thành hiện thực, dù cô biết sau này chắc chắn sẽ được thực hiện nhưng nếu nhanh một chút thì càng tốt không phải sao?

    Dù thật là phiền, nhưng tên ngốc Gil đó chỉ thích hợp với nụ cười, ảm đạm gì đó cô lại không muốn nhìn thấy nó xuất hiện trên mặt cậu ta một chút nào, nó làm cô cảm thấy không đành lòng.

    "Gì chứ.." Gil oành một cái đỏ bừng mặt, mắt không dám nhìn thẳng cô, trong lòng thập phần cảm kích xen lẫn ngọt ngào vui sướng nhưng lời nói lại là: "Chị là bị quý ngài tuyệt vời tui mê hoặc rồi đúng không?"

    "Haizzzzz, tui biết, làm người nổi tiếng cũng rất khổ nha!"

    Liên: "..."

    Đi luôn cái gì không đành lòng, tên này mười phần đáng đánh!

    "Tui biết cô mơ ước sắc đẹp của tui nhưng tui vẫn là không quen được người lớn tuổi hơn mình a!" Gil cười to xoay người chạy đi.

    Còn chưa mười tám- 'người lớn tuổi' Liên cũng nhìn hướng tên nhóc nào đó đang chạy trối chết, cười lạnh nghĩ thầm: 'A, xem ra bữa tối nay có người không được ăn wurst nha!'

    * * *

    Tháng mười hai ngày hai mươi bốn.

    "Merry Christmas! Liên, mau tỉnh tỉnh, chúng ta phải đi thôi!" Gilbert tiến tới, giựt phăng chiếc chăn đang đắp trên người Liên, ồn ào hối thúc cô mau mau dậy.

    ".. Merry Christmas Gilbert.. Sao hôm nay cậu dậy sớm thế?" Liên dụi dụi đôi mắt còn chưa tỉnh của mình, nhìn Gil như muốn hỏi 'sao hôm nay cậu ta lại tăng động sớm thế?'

    "Còn làm gì? Mua sắm a! Hôm nay giáng sinh có rất nhiều thứ cần mua, bữa tối chị còn chưa chuẩn bị, nhân dịp này đi thương trường mua luôn! Nhanh lên, nhanh lên!"

    Và vì vậy, sáng sớm "Giáng Sinh đúng nghĩa" của Liên đã bị phá hủy như thế.

    Liên run cầm cập vùi mình vào lớp áo khoác lông dày, khuôn mặt đỏ bừng vì gió lạnh, "Năm nay không biết giáng sinh sẽ có tuyết?" vừa đi vừa câu được câu không nói chuyện với cậu nhóc bên cạnh, người đồng dạng cũng bọc thành một cái cầu áo.

    "Có thể, nếu nhiệt độ cứ như vậy.. Achooo!" Gil nhí đánh một cái hắt hơi, oán trách "Thời tiết này nên ở nhà đắp chăn xem phim, ai lại rảnh rỗi đi ra ngoài đường cơ chứ!"

    Sáng sớm bị đánh thức đi thương trường Liên: "..."

    Chợt đang đi Liên phát hiện một thứ hấp dẫn ánh mắt mình, cô kéo Gil vào một cửa hàng đang bày bán các loại khăn len.

    Thứ khiến Liên chú ý là một chiếc khăn quàng cổ có thêu hình chú chim vàng nho nhỏ, cô không nhịn được khẽ cười, cầm nó lên đi khoe với Gilbert: "Xem! Cái này rất hợp với cậu nha!"

    ".. Vì cái gì?" Gil mang ánh mắt tò mò nhìn Liên, tại sao nói con vật này lại hợp cậu?

    Không lẽ trong mắt Liên mình đáng yêu như vậy? Thật là có mắt nhìn a!

    "Lúc lớn cậu sẽ biết!" Liên lúc này nhớ lại, Gilbert lúc lớn luôn có một chú chim nhỏ bay quanh mình tên là Gilbird, trên khăn quàng cổ này nhìn thật là đúng như đem Gilbird vẽ vào, như vậy làm sao có thể không thể thích hợp được chứ?

    "Nếu chị nói vậy thì mua thôi!" Gil chạy đến quầy thu ngân tính tiền, Liên nhìn thấy màn này thật sâu cảm thấy áy náy, cô như vậy có tính là bóc lột sức lao động trẻ em? Trời biết lúc mở mắt ra cô chỉ có một bộ áo ngủ và đôi dép đi trong nhà, nếu không được Gil nhí thu lưu cô chắc đã chết cóng ở ngoài đường.

    "Nhạ, cho chị!" Còn đang lâm vào tự trách Liên bỗng thấy Gilbert cầm một chiếc túi giấy đưa đến trước mặt mình, mặt hơi phiếm hồng

    "Tui còn chưa mua quà giàng sinh tặng cô, cái này xem như là quà đi!"

    Liên đưa tay tiếp nhận chiếc túi, vừa nhìn vật bên trong thì ra là một chiếc khăn len cũng in hình Gilbird

    "Cái này?"

    "Vừa lúc cửa hàng mua 1 tặng 1, tui chẳng biết đưa ai, thấy chị đáng thương nên đưa thôi, đừng nghĩ nhiều ha!" nói rồi cậu nhóc biệt nữu quay mặt đi chỗ khác, mắt nhìn mọi nơi nhưng tuyệt không nhìn Liên.

    Liên phát hiện nhìn Gilbert đỏ mặt cũng là một loại thú vui, cô quyết định đem chiếc khăn len mới được tặng quàng lên mình và cầm luôn cái của Gil quàng lên cậu

    "Nhìn xem, chúng ta thật giống một cặp.." cô cố ý dừng lại một chút sau đó lại nói tiếp ".. chị em!"

    ".. mua đồ xong nên về!" Gil hậm hực bỏ đi, lúc nãy vì nghe cô nói hai người là một cặp tim cậu bất giác cũng nhảy dựng một chút, không ngờ lại bị đùa giỡn! Đáng giận!

    Đi được vài bước, Gil quay lại u oán nhìn người phía sau.

    "Chị tốt nhất vẫn là không nên nói đùa, chẳng vui chút nào a!"

    Cả hai về đến nhà cũng đã là giữa trưa, từ xa Liên đã thấy có người đứng trước cửa nhà. Thấy cả hai lại gần người đó cũng phát hiện chạy lại.

    "Liên, chị đã đi đâu a, tui chờ chị suốt!" Vladimir tố khổ, trời biết trời lạnh cậu còn chạy thật xa thông báo, không ngờ người không có, nhà cũng khóa cửa, báo hại cậu đứng gần năm phút không kém bị đóng băng (ân, không sai, là NĂM PHÚT)

    "Xin lỗi, tôi và Gil đi thương trương mua sắm đồ giáng sinh!" Liên áy náy nói lời xin lỗi "Cậu có muốn vào nhà cùng ăn tối với tôi và Gil?"

    "Không cần, không cần! Tui còn có việc!" Vladimir lắc đầu như trống bỏi, cậu không muốn bị trong lúc ăn bị nghẹn họng chết, không thấy tên nhóc tóc trắng kia đang lườm cậu sao? Chắc chắn là đang rủa thầm cậu cản trở 'giây phút hai người' a!

    "Để lần sau đi" Vladimir cười nói "Tui đến chỉ để thông báo một việc"

    "Chuyện gì?"

    "Này không phải vừa lúc sao? Giáng Sinh là ngày mà năng lượng ma pháp trắng cao nhất, nếu có được sự trợ giúp đó, tối nay tui sẽ có thể dễ dàng đưa chị trở về nha!"

    "Đúng nửa đêm có mặt tại sân trường, tui và Lukas sẽ chờ chị!" nói hết những gì cần nói, cậu nhóc với chiếc răng nanh chớp mắt một cái đã biến mất, đến và đi nhanh như một cơn gió để lại cho hai con người ngồi tiêu hóa những gì vừa được nghe.
     
    Hạ Tinh, Trịnh lão bảnBughams thích bài này.
  7. jenykhuong Beta ơi..... Where are you?

    Bài viết:
    161
    Chương 5

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tối.

    "Cậu không ăn sao Gil?" Liên nhìn một bàn tiệc lớn, thành quả cả buổi của mình sau đó quay sang nhìn cậu nhóc nào đó uể oải, không có sức sống, máy móc đưa thức ăn ào miệng nhai nuốt, cứ thế lặp lại.

    "Không hợp khẩu vị?"

    Gilbert lắc đầu, vẫn tiếp tục công cuộc ăn uống của mình.

    Liên thở dài, tay cởi bỏ tạp dề, lấy một chiếc ghế ngồi vào cạnh cậu nhóc, nhẹ giọng "Tôi sẽ cùng ăn với cậu, sau đó mới đi, được không?"

    "..."

    Gil im lặng một lúc sau đó gật gật đầu, cảm xúc có hơi tăng lên một chút.

    "Cũng không phải là vĩnh viễn không gặp nhau sao!" Liên tỏ vẻ lạc quan nghĩ "Sau này sẽ còn gặp lại nhau, đúng chứ?"

    Dù tên Gil lớn đó thật là phiền nhưng vì Gil bé cô nghĩ mình vẫn là chịu đựng được.

    Hẳn là vậy..

    "Sau khi lớn lại đến gặp tôi, tôi nhất định sẽ nhận ra cậu nha!" Liên cười cười, giơ lên ngón áp út "Móc ngoéo, ai quên người đó phải ăn một trăm cái bánh scone của Arthur!"

    "Trẻ con!" Gilbert xuy cười một tiếng, rốt cuộc cũng trở lại bình thường "Chị nghĩ tui là ai a! Quý Ngài Tuyệt Vời tui nhất định sẽ không quên chị!"

    Riing!

    Liên đang định nói gì đó thì tiếng chuông điện thoại vang lên cắt ngang lời cô. Liên đứng dậy định lấy điện thoại lại thì Gil đã nhanh chân chạy lại bắt lấy điện thoại, xem bộ dáng rõ ràng là bị lời tuyên bố của mình ngượng ngùng tới rồi.

    "Hello, Mr. Awesome đang nghe.." chưa nói hết câu, sắc mặt Gil đã thay bằng một màu trắng bệch, đôi mắt nổi lên hoảng loạn.

    "Gil, có chuyện gì.." Liên nhận ra có chuyện không ổn, vội chạy ngay Gil, tay vịn vai cậu lo lắng hỏi

    "Lugwid.. không thấy.." giọng nói rõ ràng mang theo sợ hãi "Lug bảo muốn gặp anh trai.."

    Chỉ nghe được hai câu nhưng Liên đã bắt được trọng điểm, ngay lập tức cô chạy lại phòng thay đồ bắt lấy hai cái áo khoác mặc vào một cái, cái còn lại cũng tròng lên người Gil, tay nắm lấy tay nhỏ bé của Gil, kéo cậu ra ngoài cửa

    "Đi thôi!"

    "Đi đâu?" Gilbert ngơ ngác hỏi, vẫn chưa hoàn hồn vì một loạt hành động như gió cuốn của Liên

    "Đi tìm Lugwid a!"

    Hai mươi ba giờ ba mươi phút.

    "Vẫn không thấy.." Liên sau khi đi một vòng quanh công viên gần nhà vẫn không thấy bóng dáng Ludwig, cô và Gil đã tìm suốt cả tối rồi.

    "Không ngờ Ludwig lúc lớn nhìn trầm ổn lúc nhỏ cũng rất hiếu động sao" Liên tự tiêu khiển nghĩ thầm.

    "Ludwig, cậu ta còn hay đi chỗ nào sao?" Liên quay sang hỏi Gilbert, cô và cậu nhóc đã thử đi tìm mọi nơi mà Ludwig có khả năng xuất hiện, những nơi quen thuộc nhưng vẫn là không thấy tăm hơi cậu nhóc đâu.

    Chỉ mong Ludwig chỉ là đi lạc, không gặp phải chuyện gì, nếu không thì..

    Bị ý nghĩ của mình dọa sợ, Liên lập tức lắc đầu phủ quyết. Sẽ không có chuyện gì, Ludwig vốn rất thông minh a, nhất định sẽ không có chuyện gì, chắc chắn là vậy!

    "..."

    Gil trầm mặc một lúc, nhìn cô gái bên cạnh mồ hôi nhễ nhại, má đỏ bừng vì chạy tới lui, cắn răng nói "Liên, chị nên trở về đi, tui đi tìm một mình là được!"

    "Tại sao?" Liên sửng sốt hỏi, không rõ vì cái gì Gilbert lúc này lại đề cập chuyện này.

    "Sắp nửa đêm rồi, nếu chị không đến trường gặp Vlad thì sẽ không kịp về nhà!" Gilbert cố gắng nặn ra một nụ cười trấn định nhưng trong giọng nói lại không giấu nổi sự mất mát

    "Chị không phải nói tui và Lud lúc lớn sẽ ở cùng nhau sao? Chứng tỏ em ấy vẫn là không có việc gì, tui tin tưởng mình sẽ tìm được Lud!"

    "..."

    Lần này đến lượt Liên trầm mặc, cô nhìn cậu nhóc đang cố gắng tỏ ra mình rất ổn trước mặt, dù là biết sau này sẽ là không có việc gì nhưng bảo cô bỏ mặc một cậu nhóc giữa đêm giáng sinh lạnh lẽo như thế này? Bỏ mặc một người bạn đang cần trợ giúp? Thật xin lỗi, cô làm không được!

    "Không!" Liên nhíu mày không vui, giơ tay búng một cái rõ đau vào trán của Gilbert.

    "Đau! Chị làm gì.." Mắt ruby đỏ không thể tin tưởng nhìn Liên, lấy tay che cái trán đỏ của mình, đang định chất vấn thì bị Liên nắm tay kéo đi.

    "Cùng lắm thì lại chờ thêm một năm! Không có gì to tát!" Liên bâng quơ trả lời nhẹ nhàng, như không có việc gì.

    Nếu nói cô không muốn về nhà ngay là không phải, cô chỉ là cảm thấy lại chờ thêm một năm để giúp một người bạn thì thật cũng rất đáng a!

    "Chị thật là đồ ngốc.." Gil nhỏ giọng, thanh âm rất nhẹ đến nỗi Liên bên cạnh cũng không nghe thấy sau đó quay mặt sang cười rõ gian xảo

    "Nếu là như vậy, quý ngài tuyệt vời tui lại miễn cưỡng thu lưu chị thêm 1 năm nữa thôi, ai bảo tui tốt bụng quá làm gì!"

    Liên: "..."

    Đột nhiên cảm thấy hối hận giúp đỡ tên này a!


    * * *

    "Chúng ta đến chỗ này làm gì? Cầu nguyện?" Gilbert khó hỏi nhìn Liên, không phải nên chạy đi tìm Lud sao?

    "Chúng ta chưa tìm chỗ này" Liên bình tĩnh giải thích "Cậu không phải đã nói đây là nơi bí mật của cậu và em trai? Tôi nghĩ nếu Lug chạy đến tìm cậu mà không muốn người trong nhà phát hiện thì chắc hẳn sẽ đến đây."

    Nói rồi, Liên mở cửa bước vào nhà thờ, sau đó nở một nụ cười nhẹ.

    "Xem ra, tôi đã đến dúng chỗ rồi"

    Gilbert đi theo tầm mắt của Liên dừng lại ở hình bóng một cậu nhóc tóc vàng, trên người chỉ có một cái áo khoác màu đen đang nằm trên băng ghế dài của nhà thờ, xem ra là đang ngủ.

    "Lud!" Gilbert chạy như bay đến cậu nhóc được cho là Ludwig, lay tỉnh cậu bé một bên gọi lớn "Lud! Tỉnh! Tỉnh! Mau tỉnh a!"

    ".. anh trai?" Ludwig dụi dụi đôi mắt còn đang nhập nhèm vì buồn ngủ của mình, sau khi thấy rõ ai là người đang diêu tỉnh mình thì thập phần ngạc nhiên, lại lần nữa lấy tay dụi mạnh đôi mắt của mình, xác định người trước mắt chính là anh trai của mình mới vui sướng ôm chầm người nọ

    "Anh trai! Gilbert! Tìm được anh rồi!"

    Gil cũng vui không kém khi được gặp lại cậu em trai của mình nhưng vẫn không quên hỏi "Nói, tại sao đến đây không nói với ai? Có biết anh và Liên tìm em rất lâu không?"

    Ludwig vùi đầu vào cổ Gil nhỏ giọng kể lể: "Lúc sáng em nghe người giám hộ nói là qua năm em sẽ có thể trở về nhà cùng anh trai nha!"

    "Nhưng em chờ không nổi, hôm nay lại là Giáng sinh, anh trai chắc hẳn sẽ rất cô đơn nên em mới quyết định đến cùnh anh trai đón giáng sinh nha!"

    "Anh trai, sau này chúng ta sẽ được ở bên nhau!" Ludwig gấp không chờ nổi mà khoe ra

    Nhìn hai cái bánh bao nhỏ ôm nhau làm Liên thật sâu cảm giác được ý nghĩa từ 'cute overload ', thật đáng yêu không chịu nổi có được hay không? Cô chỉ hận giờ phút này không có máy ảnh để có thể lưu giữ khoảng khắc này.

    "Ân! Lud và anh sẽ sống cùng nhau ha!" Gilbert cũng thật mạnh gật đầu, khuôn mặt thay thế bằng sự hạnh phúc.

    Nhìn thấy cảnh tượng ấm áp này, Liên bất giác cũng mỉm cười.

    "Vậy là điều ước thành hiện thực rồi nhé Gil, thật đáng chúc mừng!"

    Lúc này Ludwig mới nhận ra ngoài anh trai mình còn một người khác, cậu ló đầu nhỏ ra nhìn Liên: "Chị là ai?"

    "Tôi là bạn của Gilbert, cậu ấy đã rất lo cho cậu đấy" Liên mỉm cười nhìn Ludwig, vẫn là muốn lấy máy ảnh chụp lại mà, ai mà ngờ nam sinh man nhất trường lúc nhỏ lại đáng yêu như vậy chứ, còn tên tăng động nhất trường lại ra dáng anh trai như vậy a!

    "Lud, mau cám ơn Liên, chị ấy đã giúp anh tìm em đấy!" Gilbert lên tiếng hướng Liên bày tỏ sự cảm kích, đúng là không nhờ Liên cậu giờ này hẳn là còn phải chạy khắp nơi tìm em trai đâu.

    "Cám ơn chị, Liên" Ludwig rụt rè nhỏ giọng nói ba chữ.

    "Khụ khụ, không có gì, cậu không sao là tốt rồi!" Liên lấy tay che miệng giả vờ ho mấy tiếng.

    "Nếu không có việc gì, tôi đến trường nhé?" Cô sợ nhìn thêm một hồi mình sẽ chảy máu mũi mất!

    "Đến trường?" Gilbert vội la lên, lấy ra di động nhìn giờ, mười hai giờ ba mươi.

    "Chị vẫn còn muốn trở về sao? Nhưng đã qua nửa đêm.." mắt ruby áy náy nhìn Liên, nếu không phải vì giúp cậu, cô ấy đã có thể trở về..

    "Không phải, là đến thông báo Vladimir và Lukas, bọn họ chắc vẫn còn chờ tôi, không đến chẳng phải rất không lễ phép sao?" Liên cười nói, tỏ vẻ không sao cả.

    "Được rồi, vậy cùng đi!"

    * * *


    "Bởi vì vậy, chị đã không thể đến kịp?" Vladimir nghe Liên kể lại mọi chuyện, bất đắc dĩ thở dài, sau đó quay sang an ủi "Thật ra cũng không tệ lắm, chị vẫn có thể ở đây chơi thêm 1 năm a! Chị có chỗ nào ở chưa? Có muốn đến nhà tui không?"

    "Ai cần nhà ngươi? Liên là ở nhà tui, lúc trước, bây giờ và sau này vẫn vậy, không cần cậu lo!" Gilbert chạy lại che chắn Liên khỏi sự mời mọc của Vladimir, tên này, từ lúc biết Liên nấu ăn siêu ngon đã tơ tưởng đến cô ấy, đáng giận!

    "Liên chỉ là bạn của tui a!" cậu nhóc tóc trắng nào đó tuyên bố chủ quyền.

    Liên: "..."

    Emmmmma, đột nhiên cảm thấy mình như nữ chính trong chuyện tình tay ba nha, quỳ. Jpg

    "Rất tiếc đánh gãy giấc mơ của hai người," Lukas từ đầu vẫn luôn im lặng bỗng dưng lên tiếng "nhưng hiện tại Liên vẫn có thể về nhà."

    Bốn người còn lại: "..."

    "Tôi có thể về nhà?" Liên lên tiếng đánh vỡ sự im lặng "Nhưng không phải.." đã qua ngày rồi?

    "Là Vlad đọc nhầm." Lukas giải thích, trên tay là vẫn là cuốn sách ma thuật lần trước, chỉ vào một dòng, "không phải là đúng nửa đêm năng lượng trắng mới có, mà là năng lượng có từ nửa đêm đến khi bình minh xuất hiện, nghĩa là chúng ta có sáu tiếng, bây giờ chỉ mới là một giờ"

    Vladimir: "..."

    Tui là người vô hình, tui là người vô hình, tui vô tội, lỗi do cuốn sách viết chữ làm tui đọc sai a! Bảy tuổi đọc được chữ cổ như vậy cũng tính là thiên tài rồi a!

    "Vậy nên, Liên, chị muốn trở về chứ?" Lukas nhìn Liên.

    Liên kích động, thật không ngờ cô vẫn là có thể trở về nhưng cô vẫn là chần chừ một chút. Cô đã hứa với Gil là cùng nhau ăn giáng sinh nhưng mọi việc xảy ra nhanh quá, từ lúc cô và Gil đi tìm Ludwig thì bàn tiệc giờ này chắc hẳn cũng đã lạnh.

    "Khi trở về nhớ làm lại một bàn tiệc khác bù lại là được nha!" Gil thấy Liên bối rối cũng minh bạch là cô đang nghĩ chuyện gì nên quyết định mở lời giải vây

    "Nhớ cho thêm nhiều wurst và bia!"

    ".. Trẻ con không nên uống bia."

    "10 năm sau tui đã là người lớn, không lo, không lo!" Gil xua tay tỏ vẻ không sao "Nói nữa, Lugwid cũng ở đây a, vậy nên chị cứ yên tâm trở về!" Tui không một mình a!

    "Vậy được rồi" Liên cười một cái, xoa đầu xù xù của Gilbert.

    "Nhớ đến tìm tôi, tôi sẽ làm một bàn đầy wurst chờ cậu" nói rồi quay sang Lukas gật đầu, tỏ ý đã sẵn sàng.

    Lukas chậm rãi vươn tay về phía trước, trong miệng ngâm nga một chuỗi cổ ngôn, nghe không hiểu nhưng lại rất êm tai, một vòng tròn tỏa ánh sáng xanh nhè nhẹ với những ký tự cổ xưa xuất hiện trên mặt đất, Liên đi đến trung tâm vòng tròn, xoay người lại hướng mọi người vẫy tay, mỉm cười.

    "Tạm biệt, cám ơn và hẹn gặp lại mọi người! Gil, cám ơn thời gian này đã giúp đỡ tôi, thật vui sướng khi được gặp cậu!"

    Sau đó ánh sáng xanh càng ngày càng sáng chói cho đến khi mọi người không thể không nhắm mắt lại, sau đó không gian trở nên yên tĩnh, khi mọi người mở mắt ra cô gái người Việt đã biến mất.

    "Hẹn gặp lại, Liên".

    * * *


    Hiện tại.

    Một buổi sáng giáng sinh, không khí mát lạnh, ánh sáng xuyên qua lớp cửa kính chiếu vào một cô gái châu Á vẫn còn đang chìm trong giấc mộng.

    Liên mở mắt, nhanh chóng bật tung chăn nhìn nhìn chung quanh, xác định mọi thứ đều quen thuộc cô mới thở pháo nhẹ nhõm.

    Cô thật sự trở về rồi!

    "Liên, chị thân yêu~! Chị dậy rồi chứ?" Mei gõ cửa sau đó không đợi ai trả lời trực tiếp nhào vào giường của Liên

    Liên mỉm cười nhìn cô em gái của mình, thật tốt, cô chưa tìm Mei tính sổ, người đã tự trực tiếp tiến đến, vậy đừng trách cô tàn nhẫn.

    Cô vẫn chưa quên tại vì ai cô mới bị trúng phép thuật đâu a!

    "Chị, Leon nói.." Mei chưa nói hết câu đã bị khuôn mặt tươi cười của Liên dọa choáng váng, cô thầm nghĩ không lẽ Leon nói bánh có độc là sự thật? Nếu không chị Liên nhà mình có bao giờ cười sáng lạn như vậy a?

    Thật mau Mei đã biết là mình sai lầm, tác giả lặng lẽ châm nến cho Mei, amen.


    Liên đóng lại cửa nhà mình, cảm giác vui vẻ đi đến trường. Mei đã đi trường học trước, vừa đi vừa khóc ròng vì bị cô cấm túc xem anime một tháng, nhất định cô phải đi hỏi tội Leon, tất cả đều do cậu ta!

    Vừa bước tới cổng trường đã thấy một bóng người đang đứng. Một nam sinh với mái tóc trắng xóa như tuyết, đôi mắt ruby đỏ đang nhìn vô định không trung, trên cổ là chiếc khăn choàng hình Gilbird.

    Lại nói, cô đã quên đem chiếc khăn choàng của mình về, có lẽ cậu ta vẫn còn giữ? Cô thực sự thích nó, hôm nào nên tìm dịp đòi lại mới được.

    Nhận ra có người đang nhìn mình, Gilbert hướng tầm mắt về phía đó. Thấy người đang đi đến là người thầm thương trộm nhớ, đôi mắt ruby như đang tỏa sáng lấp lánh, nhanh chóng chạy lại trong miệng hoàn toàn không ngừng nghỉ.

    "Chào buổi sáng Liên!"

    "Đã ăn sáng? Nếu chưa cùng tui ăn ha, vừa lúc hôm nay có căn-tin trường có bán wurst!"

    "Hôm qua tui định đến trước nhà cậu hát a, nhưng em trai lại không cho đi, bảo là tui sẽ phá rối mọi người, thật là không biết thưởng thức âm nhạc gì hết!"

    "..."

    Liên vừa đi vừa anh chàng bên cạnh huyên thuyên đủ điều. Thật lạ, mặc dù chỉ là vừa mới gặp hôm qua nhưng cô lại cảm thấy giống như rất lâu rồi mới gặp lại, hình ảnh cậu nhóc tóc trắng xù xù bắt đầu trùng điệp với thân ảnh người nam sinh trước mắt cô.

    "Bữa tối lần này, tôi sẽ làm rất nhiều wurst." Liên nói một câu không đầu không đuôi nhưng lại thành công làm cậu chàng đi bên cạnh sửng sốt.

    Gilbert lập tức quay sang nhìn Liên, đôi mắt ruby như muốn xuyên vào tâm cô xem là cô nói thật hay không. Phải thừa nhận, Liên bị một đôi mắt nhìn chăm chú như vậy, đôi mắt cậu ta chỉ có phản chiếu chính mình bất giác làm tim cô lỡ mất một nhịp.

    Liên cười nhẹ, đôi mắt mật ong phảng phất chứa đầy sao trời.

    "Rất vui được gặp lại cậu, Gilbert".

    Hết.
     
    Hạ Tinh, Trịnh lão bảnBughams thích bài này.
Trả lời qua Facebook
Đang tải...